Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Trận Đấu Thế Kỷ
T
rận đấu giữa hai đội bóng B.L. và L.B.T. sẽ quyết định tất cả. Đội nào thắng đội đó sẽ giành được chức vô địch quốc gia...
Trong trận đấu này còn quyết định số phận của một giải nữa: ai sẽ trở thành cầu thủ ghi được nhiều bàn thắng nhất của mùa bóng, ai sẽ nhận được danh hiệu ''Vua bóng đá''. Trong số ba người có khả năng đoạt danh hiệu này có cả Xa-ít Rư-gi-xưn, trung phong bên phải của đội L.B.T. Để trở thành ''Vua bóng đá'', Xa-ít chỉ cần ghi được một bàn thắng vào khung thành đội B.L. Thắng lợi của đội L.B.T. sẽ quyết định số phận của giải vô địch và số phận của Xa-ít, sẽ đánh dấu thắng lợi của Xa-ít đối với bản thân anh, đối với quá khứ của anh.
Mọi người đã viết và đã nói ở khắp mọi nơi về trận đấu lịch sử này. Các báo gọi đó là sự kiện lớn nhất trong năm, là trận đấu của thế kỷ. Không chỉ riêng thành phố Xtăm-bun mà cả nước xôn xao, nhón nháo; những người hâm mộ cả hai đội sống ở khắp mọi miền của Thổ Nhĩ Kì, thường thường trên báo lại có tin về các vụ xung đột giữa những người hâm mộ, không phải chỉ xảy ra những cuộc tranh cãi, mà có cả những vụ ẩu đả, đâm chém. Dư luận xã hội bị kích động đến tột đỉnh…
Xét tới mốt quan tâm to lớn đối với trận đấu, những người tổ chức đã tuyên bố trên đài và vô tuyến rằng, họ sẽ sử dụng những biện pháp cứng rắn và cương quyết nhất để chống lại nạn đầu cơ vé. Ngay sau tuyên bố này, giá vé ở chợ đen tăng vọt lên chưa từng thấy. Mặc dù chưa có một vé nào ở quầy bán, nhưng bọn phe phẩy đã bán chúng với giá không rẻ hơn hai trăm lia. Cảnh sát buộc phải truy lùng bắt bớ đến tận nhà in mới vừa in xong vé của trận đấu bóng đá này.
Ngài bộ trưởng Bộ Thể thao tuyên bố tại cuộc họp báo rằng, ông hết sức hài lòng vì nhân dân Thổ Nhĩ Kì đã quên mình như vậy cho sự nghiệp thể thao. Sau khi nhắc lại, một tinh thần khỏe chỉ có được trong một cơ thể khỏe, ông thông báo rằng, trong những năm tới ở Xtăm-bun sẽ xây dựng thêm hai sân vận động, mỗi sân mười vạn chỗ ngồi.
Lời tuyên bố của ngài bộ trưởng đã gây nhiều phản ứng của giới báo chí. Một phóng viên sắc sảo nhận xét trong bài bình luận của anh rằng, không phải là hai, mà thủ đô cần đến hai mươi sân vận động, mỗi cái chứa không ít hơn mười vạn người. Ngoài ra, anh ta còn đề xuất một đề án vĩ đại nhằm biến Xtăm-bun thành một sân vận động, bằng cách xây quanh thành phố một vành đai khán đài đủ sức chứa không chỉ số dân của thành phố, mà của cả nước, để thỏa mãn nhu cầu thưởng thức bóng đá của quần chúng.
Một nhà văn nổi tiếng vì các quan điểm tả khuynh của mình đã dè dặt phản đối rằng, thật là nhảm nhí khi định xây những sân vận động lớn như vậy, trong lúc không có đủ trường học và bệnh viện, ở các thành phố thì chưa có hệ thống thoát nước, còn ở nông thôn thì chưa có điện.
Một người bình luận viên thể thao hoạt bát, đã từng qua nhiều thủ đô của các nước Châu Âu, viết một bài phản đối ý kiến trên: ''Tôi đã đi khắp Châu Âu, tôi đã xem nhiều trận thi đấu quốc tế, đã dự các giải vô địch thế giới, Ô-lim-pic, liên lục địa, và thấy nhân dân cần có bóng đá như thế nào. Không nên nhầm lẫn hệ thống thoát nước với thể thao!''- Anh ta kết thúc bài báo của mình một cách phẫn nộ.
Những cuộc tranh chấp xung quanh trận đấu ngày càng trở nên quyết liệt hơn. Những người hâm mộ đã đánh cuộc với nhau từ năm đến năm nghìn lia. Trên các báo luôn luôn xuất hiện những thông báo mới:
''Nếu đội bóng B.L. thắng, những người thợ giày ở Xtăm-bun sẽ tặng không chỉ mỗi cầu thủ của đội bóng yêu dấu một đôi giày, mà cả mỗi thành viên của gia đình họ nữa...''.
''Người chủ khách sạn tuyên bố, nếu đội bóng L.B.T. thắng, ông ta sẽ chiêu đãi cả đội suốt một tháng không lấy tiền...''
''Một viên chức quan trọng của tòa thị chính Xăm-bun thông báo rằng, nếu đội B.L. giành được thắng lợi, các cầu thủ của đội sẽ được phép đến những nơi có các dịch vụ công cộng trong thành phố không mất tiền...''
Còn ngài Bôn-tun hứa sẽ cho mỗi cầu thủ sáu nghìn lia, nếu họ thắng...
Ê-ron Ac-kan cho đăng trên tờ báo của anh tấm ảnh một thiếu nữ mặc quần áo tắm với tiêu đề: ''Người hâm mộ trung thành của đội bóng L.B.T. Nua-ten tuyên bố: ''Nếu đội bóng của tôi bị thua, tôi sẽ tự thiêu tại quảng trường Tac-xim!''…
Còn biết bao nhiêu những cuộc tranh cãi trong các gia đình, và thậm chí có cả những cuộc ly hôn vì trận đấu sắp tới.
Những người nổi tiếng lúc nào cũng bận rộn suốt ngày họ phải trả lời câu hỏi: ''Theo ngài, đội nào sẽ đoạt chức vô địch?''. Mọi người cũng không quên Xê-vim. Khi được hỏi câu này, cô nói:
- Tôi xin lưu ý là quả bóng tròn. Bây giờ rất khó nói là đội nào sẽ được chức vô địch. Còn dự đoán là việc làm không cao thượng, nhất là khi nói về hai đội bóng này. Nếu B.L. có kỹ thuật cao, thì L.B.T. lại đang có phong độ thi đấu tốt hơn. Nếu khó cản được Xa-ít Ơ-phơ-xai-dơ, thì cũng khó mà qua nổi A-khơ-met Xte-na.
Người phóng viên hỏi một câu dứt khoát:
- Tất nhiên là cô ủng hộ đội B.L. phải không?
- Xin phép ông cho tôi được từ chối trả lời câu hỏi này...
Tuy vậy, câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó: người phóng viên ranh mãnh hỏi xin Xê-vim một vài tấm ảnh.
- Mong cô cho phép?... Tôi muốn đăng....
- Tôi không biết... Tùy ông...
Trên báo xuất hiện tấm ảnh Xê-vim và A-khơ-met ôm nhau trên bãi tắm.
Khi Ai-xen được hỏi về đội vô địch trong tương lai, khác hẳn với Xê-vim, cô không nói loanh quanh, mà trả lời dứt khoát:
- Đội vô địch sẽ là đội L.B.T.!...
Nhưng bạn đọc không quan tâm đến ý kiến của Ai-xen. Họ thích xem ảnh của cô hơn, vì ở người thiếu nữ Tây Ban Nha này có những cái đáng để xem. Mọi người mua báo đâu phải chỉ để đọc các bài và các bản tuyên bố khác nhau trong đó. Tờ báo cần phải cụ thể, rõ ràng, nhất là khi vấn đề liên quan đến phụ nữ... Tất cả những gì hấp dẫn ở người phụ nữ cần phải được nhìn thấy tận mắt. Người thổ không hiểu những người phụ nữ gầy còm. Vì thế Xê-vim Gri-phôn không thể theo kịp người thiếu nữ Tây Ban Nha Ai-xen được. Hình dáng mũm mĩm của người thiếu nữ Tây Ban Nha đã làm vui con mắt của người Thổ, vì thế các báo có ảnh Ai-xen bao giờ cũng được xuất bản với số lượng gấp đôi...
Trước ngày thi đấu, cả hai đội bóng đều rời khỏi Xtăm-bun để nghỉ ngơi.
Trước khi đi nghỉ ít lâu, Xa-ít quyết định thu xếp công việc ở nhà. Anh muốn chứng tỏ bằng bản thân anh rằng, trong một cơ thể khỏe là một tinh thần khỏe. Cần phải nói rằng, anh ngày càng nghĩ nhiều về những vấn đề trước đây không hề quan tâm đến. Ví dụ như: anh sẽ sống tiếp tục ra sao? Anh sẽ làm gì? Làm thế nào để kiếm sống?... Anh quyết định chấp nhận bản đề án thiết kế của các công ty xây dựng, từ bỏ tòa biệt thự của dòng họ và xây bốn ngôi nhà khác trên nền nhà cũ. Anh sẽ sống với người cô và bà An-giê-la trong một ngôi nhà, còn lại là để cho thuê. Mặc dù vậy, ý định sẽ làm việc của anh vẫn không hề thay đổi.
Việc khó khăn nhất là phải thuyết phục được người cô về sự cần thiết của quyết định này. Người phụ nữ già vừa nghe thấy là tòa biệt thự - nơi bà đã sống và lớn lên suốt cả cuộc đời - sẽ bị phá, bà lập tức bị ngất đi, không nói được một lời. Khi tỉnh lại, bà nói giọng run run:
- Cháu đã sinh ra và lớn lên trong ngôi nhà này!... Sao cháu lại nỡ phá đi một nơi thiêng liêng như vậy? KHÔNG, Xa-ít ạ, cháu sẽ không làm điều đó...
- Nhưng cô ơi, mong cô hiểu cho, cuộc sống đòi hỏi như vậy. Những biệt thự cũ kỹ trong thành phố của chúng ta có còn nhiều đâu? Chúng đã bị phá hủy từ lâu, và những ngôi nhà hiện đại đã được xây dựng lên ở những nơi đó.
- Thế thì có gì tốt đâu? Đó là những chiếc quan tài, chứ không phải là những ngôi nhà! Không, không, cháu đừng thuyết phục cô nữa, cô không thể, cô không muốn sống trong những ngôi nhà hiện đại!... Nếu cháu không nghe cô, cô sẽ bỏ đến ở nhà dành cho những người già cả? - Bà Bê-rin tỏ ra bướng bỉnh khác thường.
- Và tôi cũng thế.- bà An-giê-la thở dài nói.- Tôi sẽ không bỏ bà chủ của tôi.
- Cô ơi, cô hiểu cho, một ngày nào đó tòa biệt thự của chúng ta cũng sẽ tự sụp đổ vì đã quá cũ kỹ!...
- Thánh A-la sẽ không cho phép cô sống đến lúc đó. Cuối cùng Xa-ít cũng khóc cùng với người cô và bà An-giê-la.
- Không lẽ cô nghĩ rằng,- anh nức nở nói,- cháu cũng muốn từ bỏ ngôi nhà của chúng ta hay sao?
Thật là kỳ lạ, nhưng những giọt nước mắt của Xa-ít đã làm người cô tỉnh lại. Bà lau nước mắt, ôm người cháu vào lòng và nói, như anh vẫn còn bé lắm:
- Thôi được rồi, cháu của cô, cháu hãy nín đi. Nhà với chả cửa. Đúng là nó đã cũ quá rồi, không thể sống ở đó được nữa. Thôi, nín đi cháu...
Việc chuyển sang ngôi nhà mới thật là vất vả: người cô muốn mang tất cả mọi thứ từ biệt thự sang, bà không nỡ bỏ lại ngay cả những đồ đạc vặt vãnh nhất.
- Ôi, cô ơi, chúng ta để tất cả vào đâu bây giờ. Ở đây chật hơn ở biệt thự nhiều...
- Cô sẽ chết mất, nếu cô phải từ bỏ những đồ vật của mình,- bà tuyên bố một cách cương quyết...
Hai ngày sau, Xa-ít cùng các cầu thủ trong đội rời khỏi Xtăm-bun.
Ngày thi đấu mong đợi từ lâu đã đến. Trong thành phố mọi hoạt động đều ngừng lại, tất cả lao đến sân vận động. Thành phố Xtăm-bun vắng ngắt...
Trước trận đấu, ngài Bôn-tun dẫn đầu đội bóng B.L. đến nhà thờ Hồi giáo Ay-u-xun-tan để cầu nguyện.
Đã mấy tuần nay, Xê-vim không tài nào tìm được Xa-ít: cô không biết địa chỉ ngôi nhà hiện nay anh đang ở, còn đến câu lạc bộ L.B.T. thì cô không đám. Cô đặt tất cả hy vọng vào ngày hôm nay: trước trận đấu, cô nhất định phải gặp Xa-ít và nói rằng, đội B.L mời anh sang đá cho họ, tất nhiên là với một số tiền lớn. Chắc chắn là anh sẽ đồng ý ngay, còn sau trận đấu hai người sẽ cùng đi về nhà cô. Hôm nay anh cần thấy và hiểu rằng, cô yêu anh đến thế nào. Cô sẽ làm tất cả để Xa-ít vừa lòng, cô sẽ dịu dàng và âu yếm với anh hơn bao giờ hết! Nếu không, cô sẽ không còn là Xê-vim Gri-phôn. Hôm nay cô rất mong muốn đội bóng B.L. thân yêu của cô thất bại...
Những dòng người cuồn cuộn chuyển động trên các đường phố về phía sân vận động. Những người không có vé thì trèo lên tường sân vận động, giống như cha ông họ ngày xưa đã từng tấn công thành lũy của kinh đô Bi-dăng-tin. Có lẽ đến Vạn lý trường thành của Trung quốc lúc này cũng không ngăn nổi họ...
Còn bốn tiếng nữa trận đấu mới bắt đầu mà tất cả mọi chỗ ngồi trên khán đài đều đã chật ních. Khán giả đi xem mang theo cả đồ ăn, xúc xắc, tú lơ khơ, họ cũng không quên cầm theo một vài chai rượu.
Xê-vim sửa soạn đi xem trận đấu như đi khiêu vũ. Cô mặc quần áo đẹp nhất, trên người đầy đồ trang sức, và không quen đeo chiếc nhẫn cưới. Khi cô đã ra đến cửa, mẹ cô còn dặn theo những lời cuối cùng:
- Con ạ, đối với bọn đàn ông không bao giờ con được tỏ ra là con cần, nếu không họ sẽ ngồi trên đầu con ngay! Hãy khôn ngoan con ạ...
- Thôi đủ rồi, mẹ không phải dạy con nữa!- Xê-vim tức giận nói.- Con không hỏi mẹ là con cần phải làm gì và cư xử như thế nào! Con biết không kém mẹ đâu!
- Chà, con mất dạy!- bà Me-khơ-du-re hét lên.- Mày vô ơn thế hả? Tao đã sinh ra mày, đã nuôi nấng mày, thế mà mày dám hỗn hào với mẹ mày thế hả!... Mày cả gan thật nhỉ?...
- Vâng! Vâng! Con cả gan thế đấy!- Xê-vim cũng hét lên.- Tất cả chỉ tại mẹ hết!... Lúc thì ''màu này không hợp'', lúc thì ''kiểu kia không hợp''...
- Cứu tôi với! Tôi chết mất? Bà Me-khơ-du-re hét toáng lên khắp nhà, mắt trợn ngược và rơi người xuống ghế.
Xê-vim hoàn toàn không thèm để ý đến, cô đóng mạnh cửa và thản nhiên đi ra.
- Con mất dạy! Mày chết đi cho rồi!- Bà mẹ nhổ nước bọt và nói với theo cô.
Xê-vim do dự, không biết cô nên đi đâu: đến với các cầu thủ B.L. hay là đến khách sạn, nơi đội bóng L.B.T. đang ở. ''Có lẽ cần phải đến các hai nơi''.- cô khôn ngoan cân nhắc và đi đến chỗ đội bóng B.L.
- Quỉ tha ma bắt các anh đi!- Thay cho lời chào, cô giả vờ thốt lên một câu vui vẻ.
Nhưng các cầu thủ thậm chí không thèm nhúc nhích khi nhìn thấy cô. Một ai đó miễn cưỡng ngẩng đầu lên lẩm bẩm:
- Ôi! Lương tâm và danh dự của chúng ta đã đến kìa...
- Thế nào, các anh làm sao thế,- Xê-vim nói giọng buồn bã.
A-khơ-met quay về phía cô, nhưng không đứng dậy.
- Em thấy đấy. Hôm qua bọn anh đã đến cầu nguyện ở nhà thờ hồi giáo Ay-u-xun-tan, và hôm nay nhờ thánh A-la thế nào bọn anh chả thắng được đội L.B.T.
Câu nói của anh làm mọi người bật cười.
- Còn em, cô gái dịu dàng, hãy ngồi xuống bên anh, cho anh được gặp may mắn...
Xê-vim ngồi xuống cạnh A-khơ-met, nhưng một lúc sau cô cảm thấy cô đơn: không còn ai quan tâm và nói chuyện với cô như trước. Cô đứng đậy và lặng lẽ đi ra.
Sau khi thuê tắc-xi trên phố, cô sao vội đến khách sạn, nơi các cầu thủ của đội bóng L.B.T. đang ở.
Người gác cổng không cho cô vào.
- Thế nào?! Xê-vim tức giận nói.- Tại sao lại không được vào? Cấm nghĩa là thế nào? Sao lại có thể như thế được?
- Cô đành phải chờ vậy, chúng tôi còn phải thông báo cho ngài Tôm-xơn biết đã.
- Ông ta làm gì ở đây?
- Ông ta là huấn luyện viên của đội bóng.
- Ông ta can thiệp vào tất cả mọi việc của đội bóng từ bao giờ vậy? Ông ta cứ việc chỉ huy các cầu thủ ở trên sân bóng, chứ không phải ở đây.
Ngài Tôm-xơn nghe thấy những lời này, ông bước lại gần cô và nói:
- Chào cô! Cô nói đúng đấy, tôi chỉ huy ở khắp mọi nơi... Cô muốn gặp Xa-ít phải không?
- Đúng thế.
- Tôi cho phép cô gặp anh ta, nhưng không lâu đâu nhé: chúng tôi sắp đi ra sân vận động. Mời cô lên phòng khách ở tầng hai.
Bước vào phòng khách, Xê-vim đứng ngây người ra tại chỗ: Xa-ít và Ai-xen đang ngồi uống nước chờ ở cạnh bàn. Nhìn thấy cô, Xa-ít đứng dậy và đưa tay ra:
- Chào Xê-vim...
- Xin cám ơn là vẫn còn chưa quên tên,- Xê-vim châm chọc trả lời.
Xa-ít im lặng. Xê-vim đưa mắt nhìn Ai-xen.
- Hình như em đã làm phiền anh chị?
- Không, có gì phiền đâu em... Hãy ngồi xuống đây với chúng tôi, ngồi xuống đi em...
- Thế kính của anh đâu rồi?- Tự nhiên cô bâng quơ hỏi.
Xa-ít mỉm cười.
- Nhờ em mà anh không cần kính nữa, anh chỉ đeo kính ở ngoài phố, khi nào chói nắng thôi...
Để thay đổi đề tài câu chuyện, anh vội vàng giới thiệu hai người thiếu nữ với nhau:
- Xin lỗi, anh chưa kịp giới thiệu các bạn...
- Ôi, lạy thánh A-la, ai mà không biết người thiếu nữ Tây Ban Nha Ai-xen!
Ai-xen mỉm cười giễu cợt.
- Cô Xê-vim, cô làm sao thế? Cô đến đây làm gì, hôm nay cô cần phải cổ vũ các cậu bé của cô mới phải chứ? Hay là cô nhầm địa chỉ? Đội bóng B.L. ở khách sạn khác kia mà...
Xêvim Gri-phôn tức giận lao đến Ai-xen, định túm lấy tóc cô ta. Hình như đã đoán trước được điều này, Ai-xen khéo léo tránh sang một bên và nắm lấy tay Xê-vim, nghe thấy tiếng kêu la của hai người phụ nữ các cầu thủ chạy vào, nhưng không ai xông vào gỡ họ ra cả. Các chàng trai khỏe mạnh cười lăn ra, xúi giục và khuyến khích họ.
- Ai-xen, cứ như thế! Đấm vào mắt cô ta đấy...
- Nào, Xê-vim, hãy cho cô ta biết tay đi!...
- Này, cô gái Tây Ban Nha, đừng có chịu đầu hàng...
Hai người thiếu nữ lăn lộn trên sàn nhà...
Xa-ít hoảng sợ, anh đứng ngây người ra tại chỗ.
Đúng lúc đó ngài Tôm-xơn xuất hiện ở cửa, ông hét lên, không thèm chú ý gì đến cuộc ẩu đả:
- Xong chưa, các cậu bé? Ô-tô đến rồi. Chúng ta đi thôi!- Và ông cương quyết lôi họ ra khỏi phòng khách. Ông cầm tay Xa-ít kéo đi.
Khi tất cả đã đi khỏi, cuộc ẩu đả cũng kết thúc, cả hai người thiếu nữ đều bất tỉnh nhân sự.
Ai-xen tỉnh dậy đầu tiên, cô gọi người hầu phòng vào và nói:
- Cô hãy gọi giúp, đây là số điện thoại của chồng tôi. Cô nói với ông ấy là tôi vừa bị ngất.