There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
aelen rên rỉ. Cái đầu của cậu vẫn đau buốt và cả người cậu nhức nhối. Cậu đang nằm trên một bề mặt phẳng cứng, và khi chuẩn bị cử động, cậu phát hiện ra hai tay của mình đã bị còng vào dây xích dưới bụng.
“Paelen,” một giọng gọi khẽ cất lên. “Dậy đi.” Cậu mở mắt và nhìn lên gương mặt đầy lo lắng của Joel. Họ đang ở trong một căn phòng nhỏ thắp đèn sáng trưng. Cũng như cậu, Joel bị khóa hai tay vào hông. Có một cửa ra vào căn phòng này, trên đó có một cánh cửa kính dày. Tường hai bên cửa cũng làm bằng kính cứng, dày cộp. Phía bên kia phòng cậu nhìn thấy một cái ghế băng. Cạnh đó có cái tường thấp và phía sau đó là nhà vệ sinh.
Paelen cố gắng ngồi dậy. Cậu vẫn cảm thấy như sắp ốm đến nơi. “Chúng ta đang ở đâu?”
Tiếng hét vang lên từ phía hành lang bên ngoài khi họ thấy rất nhiều cảnh sát to lớn đang nỗ lực kiềm chế một tù nhân bị còng. Một sĩ quan cảnh sát nhìn vào chỗ họ trong khi tiếp tục dẫn tù nhân đi xuôi xuống cuối hành lang đến một căn phòng giam khác.
“Chúng ta đã bị bắt,” Joel nhanh chóng giải thích. “Chúng ta đang ở tù. Khi tớ không khai tên của bọn mình hay không hợp tác gì với họ, họ tống chúng ta vào đây. Họ đã cho người xem xét đầu của cậu và thay băng sạch cho cậu nhưng tớ không nghĩ họ nhận ra là cậu bị bắn. Nhưng tớ không ngăn được họ lấy dấu vân tay. Vì tớ đã từng có hồ sơ phạm tội ở chỗ cảnh sát, chả mấy chốc họ sẽ biết tớ là ai.”
Phần lớn những gì Joel nói Paelen chẳng hiểu gì cả. Nhưng nỗi sợ hãi trên mặt người bạn cậu cũng đã rất rõ ràng. Họ đang gặp rắc rối. “Nhóc Frankie đâu?”
Joel thở dài. “An toàn, tớ hy vọng vậy. Tớ bảo nó chạy về tòa nhà màu đen chờ và kể cho Emily những gì xảy ra ở đây. Khi cảnh sát bắn súng điện vào cậu, tớ đã mất bình tĩnh và tấn công họ. Hy vọng thằng bé chạy thoát.”
“Cậu tấn công cảnh sát à?”
Joel gật đầu. “Cậu bị thương mà họ vẫn bắn súng điện. Tớ cố ngăn họ lại.”
“Cậu có thể bị thương mất”, Paelen nói.
Joel nhún vai. “Không ai đi bắn bạn của tớ mà được yên với tớ cả. Nhưng tớ cũng chẳng giúp được gì. Bọn mình vẫn bị bắt.”
Họ ngồi cạnh nhau và nhìn quanh nhà giam nhỏ xíu. Paelen nhìn xuống đôi chân trần của mình. “Đôi xăng đan của tớ đâu?”
“Họ lấy đi rồi. Họ cũng lấy cả giày của tớ nữa.” Joel chìa đôi chân trần của mình ra. Cậu lại gần bạn mình hơn. “Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
“Kinh khủng!” Paelen tì vào phần cửa sổ kính trên cửa ra vào và cố ngó xuống dưới sảnh. “Tên Runt kia cũng ở đây. Nó ở rất gần. Khi nó ở gần tớ, tớ cảm thấy rất buồn nôn.” Cậu nhìn Joel. “Ngay bây giờ, tớ cũng đang cảm thấy rất buồn nôn.”
Joel lắc đầu, “Cậu không thể đánh nhau tiếp được, Paelen. Không phải ở đây. Chúng ta đã gặp đủ rắc rối rồi.”
Paelen quay về chỗ Joel và mệt mỏi ngồi xuống trên băng ghế gỗ cứng. “Đừng lo. Tớ không có đủ cả sức mạnh hay năng lượng để chiến đấu lúc này đâu. Tớ cũng không nhớ được nhiều điều lắm. Điều gì đã xảy ra vậy?”
“Điều gì đã xảy ra?” Joel lặp lại. “Cậu có đùa không đấy? Bản sao của cậu tìm ra chúng ta ở nhà hàng ăn và cậu bắn ra như đạn! Hai người các cậu gần như phá hủy hoàn toàn Phố Fremont.”
Tất cả lướt qua trong trí nhớ cậu như một bộ phim kỳ lạ. “Giờ tớ đã hiểu Pegasus cảm thấy như thế nào khi cậu ấy gặp Tornado. Joel, tớ không thể tự điều khiển được bản thân. Cứ như là tớ không có ý chí của riêng mình. Khi tớ nhìn thấy bản sao, tớ phải tiêu diệt nó.”
“Như vậy giống hệt như Pegasus,” Joel đồng ý. “Tớ tự hỏi điều đó có đúng với tất cả những cư dân Olympus khi họ gặp bản sao vô tính của mình không. Liệu thần Diana có muốn tiêu hủy bản sao của bà ấy không?”
Paelen gật đầu. “Cậu biết tớ mà. Tớ không thích đánh nhau nếu có thể tránh được. Nhưng tớ không thể kiềm chế nổi bản thân mình. Thần Diana thích những cuộc chiến sòng phẳng. Sẽ không có gì có thể ngăn bà ấy lại nếu bà ấy ở đây và gặp bản sao của mình.”
“Chúng ta không thể để điều đó xảy ra,” Joel nói.
Tiếng khóa tra vào ổ vang lên và cửa phòng giam của họ bật mở.
“Công chúa ngủ trong rừng dậy rồi đấy à? Cứ ngồi yên ở đó,” một sĩ quan to lớn vạm vỡ vừa nói vừa bước vào phòng giam. Ông nhìn Joel. “Cậu không muốn khai ra điều gì, nhưng vân tay của cậu cho chúng ta biết kha khá rồi đấy, Joel DeSilva ạ. Cậu đi khá là xa nhà đấy nhỉ cậu bé?”
Joel không nói gì.
“Chúng ta biết cậu đang chạy trốn khỏi gia đình cha mẹ nuôi ở thành phố New York. Thông thường bọn ta sẽ gửi cậu vào trung tâm Giáo dưỡng Thanh thiếu niên, nhưng sau khi cậu hành hung một sĩ quan cảnh sát, cậu sẽ phải ở lại trại giam này cùng với bọn ta.”
Một sĩ quan cảnh sát khác lại gần và xem xét cánh tay bạc để trần của Joel một cách tò mò. “Cái gì vậy? Trước đây ta đã từng nhìn thấy chân tay giả - em trai ta từ chiến trường Iraq về cũng phải đeo một cái. Nhưng chưa bao giờ ta thấy thứ như thế này cả. Cậu lấy đâu ra thứ này thế?”
Joel vẫn giữ yên lặng khi sĩ quan cảnh sát bước lại gần cậu hơn. “Ta không thể nhìn thấy bất kỳ khớp nối nào ở cổ tay hay ngón tay, nhưng cậu vẫn có thể cử động với nó. Cái tay này hoạt động thế nào nhỉ?” Ông ta với tay chạm vào cánh tay bạc của cậu.
“Đừng!” Joel cảnh cáo khi cậu trượt khỏi băng ghế tránh xa người cảnh sát.
“Vậy là cậu ta có biết nói,” sĩ quan cảnh sát đầu tiên nói. “Điều gì đã xảy ra ở Fremont vậy?”
Joel nhìn người cảnh sát nhưng không nói thêm bất kỳ điều gì.
“Tốt thôi,” ông ta nói. Người cảnh sát quay sang Paelen. “Còn cậu sử dụng loại ma túy gì vậy nhóc? Từ những gì ta nghe thuật lại, cậu và thằng em song sinh của mình đã phá hoại toàn bộ phố Fremont. Có những câu chuyện điên rồ được thêu dệt về cách hai cậu quẳng nhau như hai con búp bê giẻ rách và phá hoại một cái ô tô thể thao giá hàng trăm nghìn đô la.”
“Gã Runt đó không phải em trai tôi,” Paelen phẫn nộ nói. “Và tôi sẽ biết ơn ông nếu mang trả tôi đôi xăng đan.”
Viên cảnh sát nhướn mày. “Cậu sẽ biết ơn ta hả? Thế nếu ta cảm ơn cậu để cậu trả lời câu hỏi của ta thì sao? Điều gì đã xảy ra ở phố Fremont? Làm thế nào cậu hủy hoại được ngần ấy thứ?”
Tình trạng này quá quen thuộc đối với Paelen. Hồi trên đảo Governor, đặc vụ J và đặc vụ O đã hỏi hàng tá câu hỏi mà cậu không muốn trả lời. Paelen né tránh. “Tại sao ông không hỏi gã Runt ấy?”
Viên cảnh sát cười lớn nhưng nghe không có chút vui vẻ nào. “Ta có thừa kinh nghiệm đối phó với mấy trò ma mãnh đó. Bọn ta đã xích hắn lại và mặc kệ hắn một mình, đợi mấy người bên trại tâm thần đến mang hắn đi rồi. Nhưng cậu, ta quan tâm đến cậu cơ. Cậu là ai?”
Paelen ngồi thẳng dậy hết mức cơ thể cậu cho phép. “Ta là Paelen Vĩ đại,” cậu nói đầy tự hào. “Các người nên thả Joel và ta ra trước khi ta mất hết kiên nhẫn.”
“Ồ thật à,” viên cảnh sát mỉm cười nói. “Hay là bọn ta cho cậu thêm thời gian để nghỉ ngơi và hợp tác nhỉ.”
Một sĩ quan cảnh sát trông mặt nghiêm nghị bước tới và gọi hai bọn họ ra ngoài. Họ đóng và khóa cánh cửa lại sau lưng.
Paelen căng thẳng nghe lén. “Chúng ta gặp rắc rối to rồi. Tớ nghe thấy người đàn ông đó nói rằng có lệnh triệu tập đặc biệt dành cho chúng ta. Chúng ta bị coi là đặc biệt nguy hiểm và họ không nên tiếp cận với chúng ta.”
Phía bên ngoài hành lang, những người sĩ quan cảnh sát quay lại nhìn họ, nhưng nhanh chóng rời đi khỏi khu giam giữ.
Mắt Joel mở to. “Đó là bọn CRU. Chúng có thể đến bắt chúng ta bất kỳ lúc nào. Paelen, cậu phải trốn khỏi đây”, Joel đứng dậy và bước tới cánh cửa ra vào và kiểm tra ngoài hành lang có ai không. Cậu nhìn xuống cánh tay bạc của mình. Cuộn nó lên, cậu sử dụng sức mạnh bẻ gãy chiếc còng tay xích tay cậu với đai xích ở bụng. Rồi cậu với tay sang trái bẻ nốt cái còng còn lại. Với hai cánh tay đã được tự do, cậu đẩy cánh cửa tiếp tế đồ ăn trên cửa ra vào - nhưng nó đã bị khóa.
“Tớ sẽ không bỏ lại cậu,” Paelen nói thản nhiên. Cậu bước tới cửa. “Với sức của tớ và cánh tay của cậu, chúng ta có thể phá vỡ cánh cửa này. Cả hai chúng ta sẽ đi.”
Joel lắc đầu. “Không, chúng ta không thể.
Đây là nhà giam. Chúng ta sẽ không đi được tới cuối hành lang chứ đừng nói là ra khỏi tòa nhà này. Nhưng cậu thì có thể.”
“Tớ nói rồi, tớ sẽ không bỏ rơi cậu đâu.” “Cậu sẽ phải làm như vậy,” Joel khăng khăng.
“Cậu phải quay lại tìm Emily. Kể cho cô ấy điều gì đang xảy ra.”
“Nhưng...“
“Cậu không thể ở lại được. Đặc biệt khi CRU đã được thông báo về cậu.”
Paelen và Joel nhìn quanh phòng giam bé xíu. Trong này chỉ có duy nhất một cửa ra vào và không có cửa sổ. Có hai lỗ thoát khí trên trần nhà màu trắng cao tít trên đầu họ.”
“Cậu có thể lọt qua chỗ kia,” Joel đề xuất. “Kéo dài người cho sợi xích của cậu tuột ra và tớ sẽ đẩy cậu lên.”
Paelen nhìn gương mặt quyết tâm của Joel. Nhưng làm sao cậu có thể bỏ lại người bạn thân nhất của mình đối mặt một mình với bọn CRU? Cậu nhớ điều gì đã xảy ra với Joel hồi trên đảo Governor và bọn họ đã tiêm thuốc và tra tấn cậu ấy như thế nào.
“Đó là cách duy nhất,” Joel khăng khăng. “Hãy tìm kiếm sự giúp đỡ. Nếu bọn CRU thực sự đến tìm chúng ta, chúng sẽ làm chúng ta biến mất mà không ai biết điều gì đã xảy ra. Cậu là cư dân Olympus. Chúng ta không thể liều để họ bắt cậu thêm một lần nữa.”
Paelen lắc đầu. “Tớ không thể rời bỏ cậu. Nếu họ đưa cậu đến Khu vực 51, họ sẽ cắt tay cậu ra để xem cách thức hoạt động của nó. Cậu có nhớ đặc vụ T đã thích thú như thế nào khi thấy nó không. Ông ấy đã cảnh báo cậu điều gì sẽ xảy ra nếu họ bắt được cậu.”
Nỗi sợ hãi tràn ngập trên khuôn mặt Joel khi cậu nhìn xuống cánh tay nhân tạo của mình. Nó đã trở thành một phần cơ thể trên người cậu quá lâu như thể cậu sinh ra đã sẵn có vậy. “Nếu bọn họ cắt tay tớ, cậu có thể đến cứu tớ và đưa đến cho thần Vulcan lắp lại là xong. Giờ thì đi đi!”
Joel nói đúng, nhưng Paelen vẫn chẳng thấy dễ dàng gì bỏ lại cậu bạn ở đây. “Cậu ra canh cửa sổ. Cảnh báo cho tớ biết nếu có ai đang đi tới.”
Joel đứng cạnh tấm kính cửa sổ dầy trong khi Paelen đang tập trung. Người cậu vẫn đang đau nhức vô cùng từ trận chiến với bản sao và đầu cậu vẫn ong ong với viên đạn bên trong.
Đầu tiên Paelen kéo dài hai tay làm tuột ra những cái còng đang trói cậu vào sợi xích ở bụng. Rồi cả cơ thể cậu bắt đầu phình lên, gãy ra và kéo dài cho đến khi cậu tuột hết quần áo và cả sợi xích xung quanh bụng cậu.
“Tớ sẵn sàng rồi,” cậu nói bằng giọng cao lào khào. “Giúp tớ trèo lên nào.”
Joel đan những ngón tay lại với nhau tạo thành một chỗ đứng và nâng một chân của “người rắn” Paelen lên cao.
Lủng lẳng đống quần áo trong một tay, tay kia Paelen với lên và gỡ nắp thông khí ra khỏi đường ống. Cậu ủn đống quần áo qua lỗ đó và kéo dài cơ thể cho đến khi nó đủ mỏng để chui vào đường ống thông khí nhỏ hẹp đó. Paelen nhăn nhó đau đớn khi cậu cảm nhận thấy viên đạn dịch chuyển trong cái đầu đang bị kéo dài ra của mình.
Paelen rất mừng vì đường ống thông khí rộng hơn so với cậu tưởng tượng. Tâm trí cậu vẫn nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên cậu di chuyển qua ống thông khí ở đảo Governor. Nhưng lúc đó cậu có đôi xăng đan giúp đỡ. Còn giờ đây cậu chỉ có một mình.
Paelen quay người nhìn xuống phòng giam nhỏ. Cậu thấy Joel đang nhìn cậu đầy hy vọng. Đột nhiên nhìn người bạn to lớn của cậu thật là nhỏ bé và mong manh.
“Tớ sẽ ổn thôi,” Joel nói. “Cậu đi đi và tìm Emily và Pegasus. Kể với cô ấy chuyện đã xảy ra.” “Tớ sẽ làm vậy,” Paelen hứa và lắp nắp lỗ thông gió lại chỗ cũ. Hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy ở bạn mình là Joel ngồi xuống trên băng ghế, một mình.
Paelen không chắc cậu đã mất bao nhiêu thời gian trong hệ thống thông gió của nhà tù Las Vegas. Nhưng khi cậu bò dọc đoạn ống đưa cậu ra khỏi những phòng nhà giam, cậu cảm nhận sâu sắc từng chuyển động của thời gian như thể cảm nhận viên đạn găm sâu trong đầu cậu.
Nhìn xuyên qua hệ thống thoát khí, cậu nhận ra mình đang bò qua một văn phòng trống. Có một chiếc bàn ngay bên dưới cậu. Nhìn sang phía bên cạnh, cậu có thể thấy một khung cửa sổ. Nếu như chúng không cách mặt đất quá cao, cậu có thể nhảy từ đó xuống.
Paelen nằm xuống lỗ thoát khí và nhìn qua. Cậu sử dụng những giác quan kẻ trộm để nghe ngóng và kiểm tra nguy hiểm. Không có ai ở hành lang bên ngoài căn phòng đang đóng kín này. Tạm thời thì cậu được an toàn.
Cậu nhăn mặt khi kéo dài người lọt qua đường thông gió nhỏ hẹp. Đẩy mạnh đống quần áo về phía trước, cậu chui người vào trong phòng và đáp người xuống mặt bàn làm việc bằng ngón tay cái đau nhức nặng nề.
Rất vui mừng được trở lại hình dạng bình thường, Paelen nhanh chóng mặc lại quần áo và bước ra phía cửa sổ. Lúc này là ban ngày và cậu nhận ra họ đã ngồi tù lâu hơn cậu tưởng. Cậu hy vọng rằng Emily và Pegasus đã quay trở lại tòa nhà màu đen và đang chờ đợi họ.
Nhìn xuống phía dưới, cậu nhận thấy mình đang ở cách mặt đất tầm bốn, hoặc năm tầng nhà. Bình thường độ cao này không thấm vào đâu so với cậu. Nhưng giờ cơ thể cậu đã yếu đi do thiếu thức ăn, và bị thương. Thở dài một cách nặng nề, Paelen biết cậu không còn lựa chọn nào khác. Cậu cậy mở cánh cửa sổ đang khóa. Kiểm tra kỹ không có ai bên dưới, cậu trèo ra khỏi gờ cửa sổ và nhảy xuống.
Trước đây Paelen đã từng nhảy xuống từ độ cao lớn hơn nhiều lần. Nhưng đó là khi cậu còn đang khỏe mạnh. Khi cậu chạm người xuống vỉa hè, mắt cá phải của cậu chạm xuống trước và gập mạnh với một tiếng rắc lớn. Cậu phải nén hết sức không gào lớn lên vì đau.
Trong khi cơn đau đang đưa lên buốt dọc cả chân, Paelen nhìn lại tòa nhà giam cao lớn màu nâu. Cậu không nhìn thấy ai ngoài cửa sổ, và hy vọng cậu đã trốn thoát không ai để ý. Paelen khập khiễng chạy xa khỏi nhà tù và Joel.
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới