Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Thứ Rắc Rối
ôi và Annemarie dừng ở phòng vệ sinh lầu bốn trước khi quay lại lớp học sau giờ nghỉ trưa. Cô ấy bảo rằng muốn rửa tay một lần nữa sau khi cân đống gà tây đó.
“Hôm nay thật vui.” Annemarie nói, ngắm mình trong gương và chải tóc bằng những ngón tay, “Giá như mình có nhiều hơn bốn mươi phút nghỉ trưa nhỉ!”
“Mình ghét đếm bánh mì,” tôi nói, “Chán ngấy!”
Annemarie cười: “Ít nhất thì tay bạn cũng không bị dính mùi gà tây hóa học.”
Ít nhất thì bạn cũng được vui vẻ sau quầy với Colin, tôi nghĩ. Tôi thì luôn phải chạy tới cửa tiệm, chà các vết bấn, hoặc“kẹt” nói chuyện với Anh-Ố-Vàng.
“Đi thôi!” tôi nói, “Mình đói lắm rồi.”
Julia đang đứng ngoài cửa lớp, như thể đang đợi chúng tôi.
“Ồ không!” cô ta thở dài rất to và chỉ vào tay áo Annemarie: “Annemarie đáng thương, xem chiếc áo khoác màu lam ngọc ưa thích của bạn kìa. Tội bạn quá!”
Chắc chỉ có mẹ là nghĩ tôi đã xúc động khi nghe câu nói ấy.
Annemarie nhìn xuống tay áo khoác, nó dính một chút mù tạc. Tôi không hề biết rằng đó là chiếc áo ưa thích của cô ấy.
“Tẩy sạch ngay ấy mà.” Annemarie nói, “Cha mình sẽ tẩy nó đi.”
Julia dựa vào tường và sửa chiếc băng-đô màu cam trên tóc lại: “Mình không hiểu tại sao bạn phải làm việc. Bạn đâu có cần tiền!” Nói tới đây, cô ta ngừng lại, thoáng nhìn tôi: “Mình không có ý xấu, nhưng chỗ đó thật ghê tởm. Có lần mình thấy một con gián ở đó đấy.”
“Mình thích ở đó,”Annemarie nói, “Ở đó thật sự rất vui.”
“Cái gã làm việc ở đó béo phị.”
“Anh ta không béo phị,” tôi nói, “Và anh ta không làm việc ở đó. Anh ta là chủ cửa tiệm đó.”
“Bọn mình không được trả tiền,” Annemarie nhẹ nhàng nói, “Chỉ có bánh sandwich thôi.”
“Và nước soda,” tôi vẫy lon Sprite trong tay.
“Được rồi,” Julia tiếp tục nói chuyện với Annemarie, như thể tôi không tồn tại, “Mình không biết là bạn ăn sandwich và uống soda đấy!”
Annemarie hơi nhướng mày: “Cũng được mà.”
“Được rồi,” Juiia nói, “Quên chuyện đó đi.”
Thầy Tompkin bước ra cửa: “Tại sao ba em không vào lớp? Giờ đọc thầm đã bắt đầu từ năm phút trước rồi.”
Khi chúng tôi đi vào lớp phía sau Julia, tôi thì thầm với Annemarie: “Giờ mình mới hiểu tại sao bạn không thích chơi với bạn ấy nữa. Bạn ấy thô lỗ với bạn quá.”
Annemarie im lặng một chút rồi lẩm bẩm: “Ừ, thỉnh thoảng.” Và chúng tôi tách ra, ai về bàn nấy.
Thầy Tompkin để một cuốn sách lên bàn tôi. Thầy luôn muốn tôi phải đọc một cái gì mới mẻ. Bìa sách của thầy có hình một cô gái tươi cười đứng trước những tòa nhà cao. Tôi dẹp cô gái tươi cười và các tòa nhà qua một bên, rút cuốn sách của mình ra, và mở ngẫu nhiên để xem mình sẽ bắt đầu từ trang nào.
Meg đang ở trên hành tinh Camazotz. Tất cả các cậu bé đang đứng trước những ngôi nhà giống nhau, chơi những quả bóng giống nhau. Tất cả những quả bóng đều đập xuống đất và tưng lên chính xác cùng một lúc. Sau đó tất cả các cậu bé đều quay lại cùng một lúc và đi vào những ngôi nhà giống nhau cùng một lúc. Ngoại trừ một cậu bé. Cậu ấy đứng yên một mình và trái banh lăn trên đường. Sau đó, mẹ cậu bước ra, trông có vẻ rất lo lắng, và ẵm cậu vào nhà.
Tôi đang thầm nghĩ không biết thầy Tompkin ghét cái ý tưởng về một nơi mà những ngôi nhà giống nhau đến từng chi tiết đến mức nào, thì có vật gì đó chầm vào mặt sau tai tôi đau nhói. Theo phản xạ, tôi quay lại, nhìn thấy Julia đang mím miệng cười, giả vờ đọc sách. Tôi nhìn xuống sàn và thấy sợi thun mà cô ta đã bắn vào tôi. Vào đầu tôi.
Tôi tưởng chúng tôi chỉ đang chọc tức nhau thôi, nhưng tôi đã lầm. Đó là một cuộc chiến.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn