Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Phạn
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đỗ Mai Dung
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1785 / 12
Cập nhật: 2015-11-28 05:16:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: Sự Khác Nhau Của Mức Độ Nghiêm Trọng
Nhìn thì có vẻ nhẹ, đôi khi lại là nặng nhất.
Khoảng hơn hai tiếng sau, Ẩn Trúc và Ngô Dạ Lai bị tiếng chuông báo thức của điện thoại di động làm cho thức giấc. Vì mệt tới mức không chịu được nữa mới ngủ thiếp đi nên cả hai đều nằm rất nghiêm chỉnh, mỗi người một góc, không xảy ra chuyện gì khiến Ẩn Trúc phải lâm vào cảnh ngại ngùng khó xử.
Lúc họ đến bệnh viện thì việc lấy mẫu xét nghiệm đều đã làm xong, chỉ cần đưa bà đi siêu âm lại nữa là được. Tới lúc bắt đầu làm phẫu thuật thật sự đã gần mười một giờ trưa rồi. Mọi người đều biết, cuộc phẫu thuật này không tiềm ẩn bất kỳ nguy hiểm nào, quan trọng là sau khi lấy khối u ra xác định xem nó là u ác hay lành tính thôi vì vậy họ vẫn lo lắng đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật.
Ẩn Trúc, Ngô Dạ Lai và cả bố chồng cô ngồi đợi ở bên ngoài, bố chồng thi thoảng lại hỏi chuyện ở doanh trại của Ngô Dạ Lai. Anh trả lời khẽ khàng, không nhanh không chậm, vô hình khiến dây thần kinh đang căng như dây đàn của Ẩn Trúc như được nới lỏng và trùng xuống. Ngô Dạ Lai nói rất nhiều, cứ hỏi là anh lại trả lời, Ẩn Trúc qua đó cũng hiểu nhiều hơn tình hình của anh thời gian này ở doanh trại.
Bên chỗ anh vừa kết thúc đợt diễn tập liên hợp, hiện nay cả doanh trại đang được nghỉ để chỉnh đốn lại, công việc không quá bận rộn, nhưng vì sự thể hiện xuất sắc trong quá trình diễn tập nên chắc sẽ phải điều một vài người đi huấn luyện tập trung, chuẩn bị cho đại hội quốc tế vào năm sau.
Ẩn Trúc không biết con trai nhà khác thì thế nào, liệu có phải cũng hiểu biết như Ngô Dạ Lai không. Ẩn Trúc đôi khi còn to tiếng cãi lại bố mẹ vài câu mà thực ra thì cũng không hẳn là cãi, chỉ là khi bất đồng ý kiến, giọng nói tự nhiên to hơn bình thường. Nhưng Ngô Dạ Lai chưa bao giờ như thế, cho dù những gì mà bố mẹ chồng cô làm, hay nói không hợp ý anh thì anh cũng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, không nêu bất kỳ ý kiến nào. Bố mẹ anh nói gì, anh đều nghe theo và làm theo. Trong gia đình anh, tuyệt đối không có cảnh không biết trên biết dưới, anh làm chuyện gì cũng ưu tiên ý kiến của người lớn trong nhà trước tiên.
Ẩn Trúc lén liếc nhìn anh, chắc chắn là Ngô Dạ Lai đang rất căng thẳng. Quả nhiên, cô thấy anh sờ vào túi quần mấy lần, chắc là muốn ra ngoài hút điếu thuốc nhưng cố nhịn để tiếp chuyện bố.
Cô đang nghĩ xem có nên nghĩ cách để anh ra ngoài đi dạo một lúc không thì cửa phòng phẫu thuật bật mở, một y tá đi ra, mấy người đang đứng chờ ở cửa đều chạy tới vây quanh y tá đó. Ẩn Trúc cũng chạy đến, vừa lúc đó nghe thấy cô y tá gọi tên mẹ chồng cô, hỏi có người nhà ở đây không.
“Có, có”, nói rồi, Ẩn Trúc quay lại kéo Ngô Dạ Lai lên, “Phẫu thuật đã xong chưa?”.
“Vâng, đã khâu xong rồi. Phẫu thuật thành công, mọi người cứ yên tâm”, nói xong cô y tá quay người đi vào trong.
Ẩn Trúc trong lòng nghĩ chắc chắn là bác sỹ mổ chính bảo y tá raáo cho người nhà yên tâm. Buổi sáng, Ẩn Trúc đã tìm cơ hội nhét phong bì vào túi bác sỹ. Mặc dù nói rằng cuộc phẫu thuật này không phức tạp, độ khó thấp và nguy hiểm cũng ít. Nhưng khi ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, Ẩn Trúc nhìn các loại tình huống có thể xảy ra trong và sau khi phẫu thuật cũng làm cô nhấp nhổm không yên. Vì vậy, cô không bàn bạc với Ngô Dạ Lai, lặng lẽ chuẩn bị phong bì, bỏ chút tiền ra mua lấy sự yên tâm, dù gì cũng là gửi gắm người thân dưới lưỡi dao của người ta.
Dù không phải là chuyện gì to tát nhưng đấy cũng là ý tốt của cô. Ẩn Trúc vỗ tay vào ngực, thở phào, “Tốt rồi, tốt rồi”. Ngô Dạ Lai không tỏ thái độ như trút được gánh nặng, nhưng Ẩn Trúc có cảm giác anh đang chuyển từ trạng thái của bước nghiêm chuyển về trạng thái của bước nghỉ, khoảng cách giữa các bước chân mặc dù không đổi, nhưng trông nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đợi một lúc nữa thì mẹ chồng cô được đẩy ra. Họ đi theo vào trong phòng bệnh ngồi một lúc thì bị bố chồng đuổi về. Hiện tại mẹ chồng cô chưa ăn được gì, chỉ truyền dịch nên cần một người trông là đủ, bố chồng bảo hai người về nghỉ ngơi, tối lại vào.
Hai người đến gặp bác sỹ mổ hỏi chi tiết mới biết kết quả xét nghiệm khối u chưa có, báo cáo tình trạng bệnh lý chắc phải sau một tuần nữa mới xong. Nhưng vị bác sỹ chủ nhiệm khoa ngoại này rất có kinh nghiệm, theo như phán đoán của ông thì tỷ lệ là u lành tính tương đối cao.
Sau trạng thái căng thẳng cao độ, cả hai đều cảm thấy đói. Họ tìm một quán ăn nhỏ khá sạch sẽ gần đây, gọi tạm vài món rồi cùng ăn cơm.
“Anh có thể ở nhà đến ngày nào?”, Ẩn Trúc vốn muốn ở lại chăm sóc mẹ chồng, nhưng nếu Ngô Dạ Lai có thể nghỉ phép ở nhà thì việc cô ở lại đây sẽ không tiện. Theo tình hình hiện nay, mẹ chồng cô không cần đến y tá thì cô lại càng không cần phải ở lại thêm nữa.
“Anh còn chưa biết”, Ngô Dạ Lai buông đũa, “Lát nữa về anh báo cáo qua tình hình ở nhà với cấp trên, chắc có thể ở lại thêm khoảng từ, ba đến năm ngày”.
“Ngày mai bố mẹ em vào, anh thấy có được không?”
Ngô Dạ Lai vẫy tay, ra hiệu gọi phục vụ mang ra một chai bia, rót ra cốc và uống cạn, “Họ biết cả rồi phải không?”.
Ẩn Trúc gật đầu, nhưng thấy Ngô Dạ Lai không nhìn mình, cô đành nói: “Vâng, biết rồi, họ cũng biết là bố mẹ anh chưa biết gì”, sao cứ như hô khẩu hiệu vậy nhỉ?
“Anh rất cảm ơn bố mẹ em”, Ngô Dạ Lai nói xong, lại uống thêm cốc nữa. Cơm đã ăn xong, giờ anh chỉ ngồi uống bia suông. Nhạc phụ nhạc mẫu cũng thật hiếm thấy, tình hình thế này mà còn chịu qua lại thăm nom nhà anh. Ẩn Trúc cũng thật hiếm thấy, lúc này rồi mà vẫn còn có thể làm như thế, đúng là đã giúp đỡ anh hết mức có thể rồi.
Không đồ nhắm, chỉ uống rượu, với Ngô Dạ Lai là việc hết sức bình thường. Uống rượu bia trong quân ngũ thì chẳng cần phải chú ý gì cả. Đừng nói vừa ăn cơm xong đã được lót dạ, thậm chí uống rượu khi đói bụng, đối với anh cũng là chuyện bình thường. Nhưng trong mắt Ẩn Trúc thì lại rất không bình thường. Cô cho rằng chỉ những người nghiện rượu mới uống như thế, nói cách khác thì chỉ những con sâu rượu mới uống như thế thôi. Vì vậy, cô đang cố nghĩ xem nên nói thế nào để anh đừng uống nữa, làm thế nào để khuyên anh thay đổi thói quen xấu này, thậm chí cô còn nghĩ đến việc không biết có phải anh gặp chuyện gì buồn ở đơn vị hay không. Có điều, cô lại không hề nghĩ rằng, liệu có phải anh vì cô mà phải mượn rượu giải sầu, nếu thật sự anh có suy nghĩ ấy thì chắc đã không đến mức hai người chia tay.
Mấy lần định mở miệng khuyên thì thấy anh cứ hai ba hớp lại uống hết một chai bia, cô đành nuốt lại vào trong lòng những lời định khuyên anh. Chịu nghe lời khuyên thì không còn là Ngô Dạ Lai nữa, còn nếu khuyên được anh thì cô đã không còn là Phùng Ẩn Trúc nữa. Vẫn may anh không phải uống liên tiếp hết chai này tới chai khác, mà chỉ uống với tốc độ khiến người khác chóng mặt hết hai chai, rồi đưa Ẩn Trúc ra gọi xe về nhà.
Vừa về đến nhà, Ẩn Trúc vào phòng đóng cửa lại, không phải cô lo anh uống rượu rồi sẽ làm chuyện gì đó thất lễ với mình. Hơn nữa anh mới chỉ uống một lượng vừa phải, với khả năng tự kiềm chế đáng tự hào của anh, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra. Trước đây khi còn là vợ chồng hợp pháp anh cũng chẳng mấy khi hứng thú, với tình hình lúc này, một người sống nguyên tắc như anh chắc chắn sẽ không làm chuyện gì để chuốc phiền phức ình. Cô chỉ lo cô không kiềm chế được chạy lại khuyên anh chuyện này chuyện kia, làm đảo lộn cuộc sống đang bình yên của anh.
Vốn dĩ cô cũng chẳng có chút suy nghĩ nào đến việc hồi tưởng lại những chuyện tốt đẹp trước kia, hà tất phải đi làm những việc khiến người khác lo lắng như thế. Tối qua, cô cũng đã vượt qua ranh giới, cư xử với anh trên cương vị của một người vợ, lúc này là lúc nên kiểm điểm lại mình rồi.
Cô gọi mấy cuộc điện thoại, ngoài việc xin nghỉ phép ra thì còn phải nói với Thẩm Quân Phi một tiếng là không thể cùng anh quay về thành phố J. Tiêu Ly không nói gì, vui vẻ đồng ý cho cô nghỉ phép. Thẩm Quân Phi tỏ ý muốn đến thăm nhưng Ẩn Trúc khéo léo từ chối, nói là mẹ chồng cô vừa trải qua phẫu thuật nên cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi không tiện tiếp khách.
Buổi trưa ăn khá mặn, đóng cửa phòng xong, Ẩn Trúc cảm thấy cổ họng mình khát khô. Thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, cô khẽ mở cửa định đi ra rót cốc nước. Quét mắt một vòng quanh phòng khách, không thấy Ngô Dạ Lai đâu, chắc anh đã lên phòng của mẹ chồng nằm nghỉ.
Đi ra được vài bước mới cảm thấy có gì đó là lạ, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Ngô Dạ Lai đang nằm ngủ trên ghế sôfa. Ngủ cũng không sao, nhưng cửa sổ phòng khách đang mở, cửa sổ phòng mẹ chồng ở tầng trên cũng đang mở, mặc dù là gió nóng, nhưng để gió lùa vào như thế cũng không tốt cho sức khỏe.
Ẩn Trúc đóng cửa sổ phòng khách lại, vào phòng lấy một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Ngô Dạ Lai. Cô có thói quen sợ lạnh, ngày hè dù có oi bức đến đâu cũng vẫn phải đắp chăn. Cô biết Ngô Dạ Lai ở đơn vị, chắc cũng từng trải qua việc ăn sương ngủ gió cả rồi, dù nóng hay lạnh anh cũng đều không sợ. Nhưng đã về nhà thì cô thấy vẫn phải quan tâm, trước kia mỗi khi đi ngủ, đêm nào cô cũng dậy vài lần để đắp chăn cho anh.
Cô vào bếp, uống hết một cốc nước to, sau đó rót thêm một cốc định mang về phòng. Uống nhiều tới mức này, cô cũng cảm thấy kỳ lạ, cứ như người uống rượu không phải là Ngô Dạ Lai mà là cô, hay nhìn anh uống lại làm cô khát đến thế. Trước kia, sự điềm tĩnh mà cô thể hiện khi Tiêu Ly thổ lộ ít nhiều làm cô cảm thấy vui mừng. Cô cho rằng như thế là mình đã vượt qua được cái ngưỡng khó khăn nhất, dù điều kiện có tốt đến đâu cũng không thể khiến cô dao động được.
Nhưng hôm nay, gặp lại Ngô Dạ Lai rồi, cô mới biết thật ra không phải thế. Cô xấu hổ khi nghĩ rằng, nếu tối qua anh cương quyết thêm chút nữa, cô sợ mình không đủ tự tin để đẩy anh ra. Cuộc sống của họ có thể được coi là tĩnh tâm tiết dục. Bởi vì không có điều kiện thường xuyên dính lấy nhau, cũng do tính cách của Ngô Dạ Lai không thích người khác cứ dính lấy mình, nên về mặt này, Ẩn Trúc như rơi vào tình trạng dù dậy rất sớm nhưng vẫn không lên kịp tàu, lúc nào cũng chậm chạp tiến về phía trước.
Sự thân mật giữa hai người trước kia, có thể nói là đa phần vì muốn lấy lòng anh, cũng có thể coi như vì tình cảm mà dâng hiến bản thân. Nếu để cô nói thì kiểu dạng thâm nhập vào như thế tuyệt đối không phải là thứ mà cuộc sống hôn nhân cần phải có. Ly hôn rồi thì tấm thân vẫn thường nhẫn nại để anh giày vò coi như được giải phóng. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại với những gì cô nghĩ. Thời gian gần đây, cô đã bắt đầu cảm nhận được sự cô đơn của cơ thể mình. Bất luận là qua một đoạn phim nào đó trên tivi hay vô tình liếc mắt nhìn thấy trên phố, lúc nào cô cũng liên tưởng tới những động tác mãnh liệt nào đó, cô càng muốn đè nén, lại càng không thể đè nén nổi.
Vì vậy nếu anh thật sự không thể kiềm chế được mà đòi hỏi, Ẩn Trúc tám mươi phần trăm là sẽ hưởng ứng theo anh. Đương nhiên, việc này cô cũng mới nghĩ đến sau khi biết tình hình sức khỏe của mẹ chồng không có gì đáng ngại và cũng chỉ vừa mới dám nghĩ tiếp thôi. Nếu tối qua cô nghĩ đến chuyện này, sợ là chính cô sẽ là người dẫn dắt Ngô Dạ Lai làm chuyện xấu rồi.
Khi Ẩn Trúc đối diện với Ngô Dạ Lai, cô hoàn toàn không cần phải trải qua bất kỳ thử thách nào vì cô biết hễ lâm trận là cô sẽ thua ngay. Vì cô vẫn còn yêu anh hay vì hai người đã quá thân quen rồi, điểm này cô thấy không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần đừng lại gần anh quá là được. Cô không muốn làm liên lụy đến một người sống nguyên tắc như Ngô Dạ Lai phải làm hết những việc phá vỡ nguyên tắc, đã có những hành động không trong sáng trước khi kết hôn lại còn thêm việc quan hệ lén lút sau khi ly hôn.
Cô rón rén đi vào phòng thì giọng Ngô Dạ Lai đột nhiên vang lên ở phía sau, “Phùng Ẩn Trúc, chúng ta nói chuyện đi”.
Thủ tục ly hôn mặc dù đã làm xong, nhưng rất nhiều việc liên quan đến cuộc sống của hai người còn chưa bàn giao lại rõ ràng, điều này Ẩn Trúc biết. Bố mẹ chồng hiện không có nhà cũng coi như là một cơ hội.
“Đợi em một lát”, Ẩn Trúc đi vào phòng kéo ngăn kéo ra, thu nhập và chi tiêu của gia đình riêng đều do một tay cô phụ trách. Nghĩ đến đây, cô mới đột nhiên nhớ ra thẻ lương của Ngô Dạ Lai vẫn để ở nhà, trước kia đều là anh về lấy chút tiền rồi đi hoặc cần bao nhiêu tiền Ẩn Trúc sẽ chuyển cho anh, mấy tháng nay không biết anh sống thế nào.
Ngô Dạ Lai cầm theo chăn đi vào, “Em tìm gì thế?”.
“Sổ tiết kiệm của chúng ta và thẻ lương của anh, chủ yếu cũng chỉ có mấy thứ đó, lát nữa em sẽ ghi lại mật khẩu vào điện thoại của anh, khi nhớ rồi thì anh xóa đi.”
Ngô Dạ Lai kéo Ẩn Trúc đứng dậy, “Mấy thứ đó không vội, em ra đây ngồi đã”.
“Vâng”, Ẩn Trúc cầm thẻ lương đặt vào tay Ngô Dạ Lai, “Dù sao anh cứ cầm trước cái này trả nợ đã, mỗi tháng vẫn còn vài trăm tệ, mấy tháng nay rồi vẫn chưa rút, anh cầm lấy phòng khi có việc cần dùng”.
Ngô Dạ Lai hờ hững nhận rồi đặt sang một bên, thật ra anh ở đơn vị cũng chẳng có chỗ nào phải tiêu đến tiền. Gần đây tuy hút nhiều thuốc nhưng mấy việc lặt vặt thuốc rượu, vốn không cần anh phải đích thân đi mua.
“Em sống có ổn không?”, mặc dù trông rất gầy nhưng mặt Ẩn Trúc đã hồng hào lên nhiều, không biết có phải do thời tiết nóng nực hay không.
Ẩn Trúc cười, “Cũng được”. Chẳng có gì phải để tâm nữa, trái tim cô trống rỗng như đang vọng lại tiếng của chính mình. Dù sao cô cũng đã rút lui, không thể càng lún càng sâu thêm nữa, để bản thân mình phải nghẹt thở trong cuộc hôn nhân này. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc rút lui hay hối hận gì cả.
“Thế thì tốt”, Ngô Dạ Lai muốn biết liệu Ẩn Trúc có từng nghĩ đến chuyện quay lại hay không. Theo anh thấy thì Ẩn Trúc vẫn còn tình cảm với anh, lúc đó đòi ly hôn chắc chắn là do tức giận nhất thời thôi. Lâu như thế rồi, giận dỗi gìhì cũng đã nguôi ngoai cả, còn anh thì không thể rời xa cô.
Thừa nhận mình không thể rời xa Phùng Ẩn Trúc cũng không phải là việc dễ dàng. Vốn kiềm chế quen rồi, giờ bảo anh phải tìm hiểu tình cảm của chính mình, phải đào thứ sâu kín nhất trong trái tim mình lên thì vốn dĩ không phù hợp với tính cách của anh. Huống hồ, giờ lại từ thế bị động chuyển thành chủ động, đây là điều mà anh chưa bao giờ từng nghĩ tới trước kia. Nhìn thì có vẻ nhẹ nhưng đôi khi lại là nặng nhất. Theo lý mà nói, anh sống ở đơn vị, phần lớn cuộc sống của anh đều diễn ra ở đó nên việc ly hôn không gây ra nhiều xáo trộn cho cuộc sống của anh. Nhưng anh lại cảm nhận được rõ ràng là anh không bình tĩnh mà cũng không dễ chịu gì. Khi Phùng Ẩn Trúc không còn ở bên anh nữa thì anh mới biết, hóa ra anh đã quen với việc coi cô là người rất quan trọng, là người không thể thiếu được trong cuộc sống của cô. Muốn an tâm công tác thì phải có cô ngoan ngoãn ở nhà trông nom gia đình, cô phải thuộc về anh mới được.
Đang nghĩ xem nên đi vào vấn đề chính như thế nào thì điện thoại của Ẩn Trúc đổ chuông.
“Là cậu à, sao cậu biết mình về?”, trông Ẩn Trúc rất vui. “Ừ, thôi không làm phiền cậu nữa… Ừ, thế cũng được, mình biết rồi”.
Thấy Ngô Dạ Lai nhìn chăm chăm khi cô nghe điện thoại, Ẩn Trúc giải thích: “Thạch Chỉ muốn tới thăm mẹ và bảo em qua đấy bây giờ, cô ấy đang ở bệnh viện”.
“Anh đi cùng em”, Ngô Dạ Lai cũng đứng dậy.
“Không cần đâu, buổi tối anh còn phải thay ca cho em, giờ em vào đấy trước”, Thạch Chỉ biết chuyện này qua Thẩm Quân Phi nên Ẩn Trúc lo cả hai người đó cùng tới. Mặc dù chẳng có tình cảm riêng tư gì với Thẩm Quân Phi nhưng chuyện thân thiết trước kia là có thật, cô không muốn Ngô Dạ Lai vin vào đó liên tưởng linh tinh, nhất là bây giờ lại tới bệnh viện thăm mẹ chồng cô.
Đến bệnh viện Ẩn Trúc mới biết cô đã lo hơi thừa. Thẩm Quân Phi đúng là bảo Thạch Chỉ đến thì anh sẽ không xuất hiện nữa. Anh nhờ Thạch Chỉ mang một ít tiền đến biếu, một số tiền không ít không nhiều, chỉ chừng mực ở mức độ đi thăm nom người ốm, không làm người khác phải cảm thấy nặng nề khi nhận món tiền đó.
Thạch Chỉ không đến một mình, có một người kè kè đi bên cô, thoáng nhìn cũng biết là người đã từng qua huấn luyện, cậu ta có dáng đứng rất thẳng, tư thế đĩnh đạc.
“Chuyện gì thế này, sao cậu còn không giới thiệu đi?”, trong lúc lên cầu thang, Ẩn Trúc không kìm được buột miệng hỏi.
“Có gì mà phải giới thiệu, sắp tới sẽ có một sự kiện vô cùng long trọng để anh ấy được ra mắt rồi”, mặc dù Thạch Chỉ nói thế nhưng mắt cô ấy không che giấu được ánh cười lấp lánh.
“Sự kiện gì lớn?”
Ẩn Trúc nhìn Thạch Chỉ rồi lại quay đầu nhìn người đi cùng kia. Người đi cùng kia lại tỏ ra rất nhiệt tình, “Xin chào, em là Cát Ngôn. Tháng sau bọn em kết hôn, thiệp mời đã in xong rồi nhưng ảnh cưới hôm nay mới xong nên chưa gửi ọi người”.
Ẩn Trúc dừng lại, “Chuyện lớn như vậy, sao giờ cậu mới nói ình biết, sao không đợi đến hôm kết hôn rồi nói luôn một thể đi?”. Mặc dù hồi học đại học cô thân với Diệp Hồng Ca nhất nhưng sau khi đi làm, cô lại hay chơi với Thạch Chỉ hơn. Từ lâu cô đã có cảm giác là Thạch Chỉ có chuyện gì đó nhưng không ngờ lại hành động nhanh như thế.
Thạch Chỉ có vẻ ngượng ngùng, “Chẳng phải mình đã đưa đến giới thiệu với cậu đầu tiên đây còn gì”.
Cát Ngôn tiếp lời, “Đúng thế, đây là bước đầu tiên trong quá trình tạo dựng thân phận của em, sau này còn phải nhờ chị giúp đỡ nhiều. Em rất hoan nghênh việc chị giúp cô ấy mắng em nhưng đừng quên cuối cùng vẫn phải khuyên cô ấy về nhà nhé”.
Cậu ta nói với Ẩn Trúc nhưng ánh mắt thì lại liếc sang Thạch Chỉ. Ẩn Trúc dường như nhìn thấy cả trái tim nóng bỏng trong ánh mắt cậu ta, những gì cậu ta nói mặc dù không khiến người khác phải sởn da gà nhưng quả thật khiến người ta bức bối, “Được, được”. Ngoài câu “Được được” đó ra, Ẩn Trúc cũng không biết nói gì khác. Anh chàng Cát Ngôn này quả thật là người rất tuyệt đấy.
Mẹ chồng cô vẫn đang ngủ vì thuốc mê chưa hết tác dụng, họ chỉ có thể vào phòng ngồi và chào hỏi bố chồng cô một câu, rồi lại đi ra.
“Cậu đi chọn ảnh với bọn mình nhé!”, Thạch Chỉ kéo chặt tay Ẩn Trúc không chịu buông, “Nếu để anh ấy chọn, chắc chắn sẽ chọn hết. Mình thì không muốn chọn thừa tấm nào, cậu chọn giúp mình đi”.
“Hai người tự chọn đi, trước khi quay về thành phố J mình sẽ đến thăm cậu sau”, Ẩn Trúc biết Thạch Chỉ có chuyện muốn nói với cô, nhưng vướng anh chàng Cát Ngôn này thì họ không thể nói gì được, thà chọn thời điểm khác chỉ có hai người để có thể nói chuyện riêng với nhau còn hơn, “Lát nữa mình còn phải đến hiệu thuốc, bác sỹ muốn mình đi xem có thuốc gì bên ngoài không thể mua được, để ông ấy còn kê đơn”.
Thạch Chỉ còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị Cát Ngôn lôi đi, ấn ngồi vào xe, “Gia đình người ta có người ốm, em còn muốn nhờ chị ấy đi chọn ảnh cưới với em, chuyện như thế mà em cũng nghĩ ra được mau đi thôi! Chị Phùng, hẹn gặp lại chị sau nhé!”.
Ẩn Trúc vừa cười vừa vẫy tay, chỉ nghe thấy tiếng Thạch Chỉ ngồi trong xe nói vọng ra, “Ẩn Trúc còn nhỏ tuổi hơn em, anh gọi chị gì chứ!”, đổi chủ đề, đổi chú ý, hai người bọn họ không còn để ý gì đến cô nữa và lái xe rời đi.
Thạch Chỉ sắp kết hôn rồi, Ẩn Trúc cũng mừng thay cho bạn. Cô ấy chỉ có một thân một mình ở thành phố này, cuối cùng thì cũng đã có thể an cư rồi. Chỉ cần thoáng nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được tình yêu của bọn họ. Bước vào cuộc sống hôn nhân với tiền đề là tình yêu đến từ hai phía như thế, chắc chắn bạn cô sẽ hạnh phúc! Một cuộc hôn nhân được bắt đầu như vậy, cũng có thể được coi là một tòa cao ốc được xây dựng từ vô số những viên gạch hạnh phúc.
Hạnh Phúc Không Ngừng Hạnh Phúc Không Ngừng - Mộc Phạn Hạnh Phúc Không Ngừng