Nguyên tác: The Golden Compass
Số lần đọc/download: 6791 / 190
Cập nhật: 2014-12-06 13:57:07 +0700
Chương 23 - Cây Cầu Dẫn Đến Những Vì Sao
K
hi Iorek Byrnison đã ra khỏi tầm mắt, Lyra cảm thấy toàn thân mình bủn rủn, cô quay lại tìm Pantalaimon.
“Ôi, Pan, Pan thân yêu, mình không thể đi tiếp nổi nữa! Mình rất sợ—và rất mệt mỏi—suốt cả chặng đường, và mình sợ phải chết! Mình ước có một ai đó thế vào chỗ của mình, thật lòng đấy!”
Con nhân tinh của cô rúc vào cổ cô trong hình dạng một chú mèo, ấm áp và đầy an ủi.
“Mình thực sự không biết chúng mình phải làm gì.” Lyra thổn thức. “Điều này là quá nhiều đối với chúng ta, Pan ạ, chúng ta không thể…”
Cô dò dẫm ôm chặt nó, lắc nó qua lại và bật khóc nức nở giữa một không gian toàn tuyết trắng.
“Và ngay cả nếu, nếu bà Coulter đến được chỗ Roger trước, thì cũng chẳng cứu được cậu ấy, vì bà ấy sẽ đưa cậu ấy về Bolvangar, hay tệ hại hơn, họ sẽ giết mình để trả thù…Tại sao họ lại làm những chuyện đó với trẻ con, Pan? Có phải tất cả bọn họ đều căm ghét trẻ con đến mức họ muốn cắt xé chúng ta như thế? Tại sao họ lại làm như vậy?”
Nhưng Pantalaimon không có câu trả lời, tất cả những gì nó có thể làm là ôm cô thật chặt. Dần dần, cơn bão hoảng sợ lắng xuống, cô bắt đầu lấy lại được lý trí. Cô là Lyra, dù có lạnh và sợ hãi, cô vẫn là chính cô.
“Mình ước gì…”cô nói, và dừng lại. Không thể có được gì nếu chỉ ước có được nó. Một hơi thở sâu run rẩy cuối cùng, và cô đã sẵn sàng bước tiếp.
Giờ thì mặt trăng đã lên, bầu trời phía nam tối thăm thẳm, dù hàng tỉ ngôi sao đang nằm trên đó như những viên kim cương trên tấm vải nhung. Tuy nhiên, chúng chiếu sáng rực rỡ hơn hàng trăm lần nhờ Hiện tượng cực quang. Lyra chưa bao giờ thấy chúng rực rỡ và ấn tượng đến thế, với từng nhịp uốn lượn và run rẩy, những điều kỳ diệu của ánh sáng nhảy múa trên bầu trời. Bên dưới bức màn ánh sáng thay đổi liên tục của thế giới khác đó, thành phố chan hòa ánh nắng kia rất chắc chắn và rõ ràng.
Càng leo lên cao, vùng đất trống trải càng mở rộng ra dưới chân họ. Phía bắc là đại dương đóng băng, kết lại thành đống nơi hai tảng băng bám vào nhau, nhưng mặt khác lại bằng phẳng, trắng xóa và trải dài đến tận Bắc cực và xa hơn nữa, hoang vu, không màu, vắng lặng hơn mức Lyra có thể tưởng tượng được. Phía đông và tây là những ngọn núi, nhưng đỉnh núi sừng sững nhọn hoắt chọc thẳng lên trời, sườn núi đắp đầy tuyết và được gió mài thành những gờ cạnh sắc như dao. Phía nam là con đường họ vừa đi qua, Lyra nhìn lại đầy hi vọng có thể tìm thấy hơi hướng người bạn Iorek Byrnison thân yêu cùng đội quân của nó, nhưng chẳng có gì xuất hiện trên không gian rộng lớn đó cả. Thậm chí cô còn không chắc có thể nhìn thấy những vệt khói của chiếc khí cầu zeppelin đang cháy, hay vùng tuyết đẫm máu đỏ của những chiến binh đã ngã xuống kia.
Pantalaimon bay lên cao và lượn xuống đậu trên cổ tay cô trong hình dạng con cú.
“Họ ở ngay phía bên kia đỉnh núi!” nó nói. “Ngài Asriel đã bày tất cả các thiết bị ra, còn Roger không thể cựa quậy được—”
Nó đang nói giữa chừng, thì Hiện tượng cực quang sáng lóe lên rồi mờ đi, như một bóng đèn điện anbaric sắp kết thúc tuổi đời của nó, rồi sau đó vụt tắt hoàn toàn. Trong ánh sáng lờ mờ, Lyra cảm nhận sự tồn tại của Bụi, vì nó dường như tràn ngập trong bóng tối, như những trạng thái của ý nghĩ chưa được hình thành.
Trong bóng tối tầng tầng lớp lớp, cô nghe thấy tiếng hết của một đứa trẻ:
“Lyra! Lyra!”
“Mình đến đây!” cô hét lên trả lời và lao về phía trước, trèo, bò, vùng vẫy với chút sức lực cuối cùng, nhưng cô vẫn cố kéo mình về phía trước vượt qua màn tuyết phát ra chút ánh sáng mờ ảo ma quái.
“Lyra! Lyra!”
“Mình sắp đến rồi.” cô thở hổn hển. “Sắp đến rồi, Roger!”
Pantalaimon thay đổi liên tục trong cơn kích động: sư tử, chồn ecmin, đại bàng, mèo hoang, thỏ rừng, kỳ nhông, cú, báo, tất cả những hình dạng nó từng biến thành, một chiếc kính vạn hoa hình thù giữa Bụi!
“Lyra!”
Rồi cô đến được đỉnh núi và nhìn thấy điều đang xảy ra.
Cách xa khoảng năm mươi mét, Ngài Asriel đang xoắn hai sợi dây cáp dẫn đến chiếc xe kéo đang lộn ngược lại với nhau, trên xe đặt một hàng pin và chai, những thiết bị đã phủ một lớp băng như pha lê. Ông mặc những lớp lông thú dày, khuôn mặt ông được chiếu sáng bởi ngọn đèn dầu. Nằm bên cạnh ông với tư thế nhân sư là nhân tinh của ông, tấm thân lốm đốm duyên dáng của nó tràn đầy sức mạnh, đuôi nó ve vẩy lười biếng trên nền tuyết.
Nó đang ngậm trong mồm nhân tinh của Roger.
Con vật bé nhỏ đang vùng vẫy, quẫy đạp, chiến đấu, lúc la một con chim rồi con chó, rồi biến thành mèo, thành chuột, lại thành một con chim và luôn miệng gọi Roger. Cậu ở cách đó mấy mét, cố gắng thoát khỏi cơn co giật trong sâu thẳm trái tim, kêu thét lên trong đau đớn và lạnh giá. Cậu đang gọi tên con nhân tinh của mình, và gọi Lyra. Cậu chạy đến chỗ Ngài Asriel, kéo giật tay ông. Ngài Asriel gạt cậu sang bên. Cậu cố gắng thêm lần nữa, gào khóc, nài xin, cầu khẩn, khóc nức nở, nhưng Ngài Asriel không để ý chút gì ngoài việc hất cậu ngã xuống đất.
Họ đang ở bên gờ một mõm núi. Phía dưới họ chẳng có gì khác ngoài một màn đêm khổng lồ không giới hạn. Họ đang ở phía trên mặt biển đóng băng khoảng ba nghìn mét.
Lyra nhìn thấy tất cả những điều này chỉ bằng ánh sáng phát ra từ những ngôi sao, nhưng sau đó Ngài Asriel nối các sợi dây lại, và Hiện tượng cực quang vụt sáng bừng lên. Giống như một ngón tay dài mang sức mạnh vô hình giữa hai giới hạn, ngoại trừ nó cao một trăm nghìn và dài mười nghìn dặm: nhún xuống, vút lên, nhấp nhô, lấp lánh, một thác nước cuồn cuộn hào quang.
Ông ta đang điều khiển nó…
Hoặc là ông dẫn sức mạnh xuống từ nó, vì ở đó có một sợi dây chạy xuống chiếc guồng lớn ở chiếc xe kéo, một sợi dây chạy thẳng lên trời. Từ trên bầu trời có một con quạ đen lượn xuống, và Lyra biết đó là nhân tinh của một phù thủy. Một phù thủy đang giúp Ngài Asriel, nó mang sợi dây lên trên cao.
Hiện tượng cực quang lại chiếu sáng.
Ông đã gần sẵn sàng.
Ông quay lại Roger và vẫy tay. Roger không có cách nào khác là đến gần, lắc đầu, cầu xin, kêu khóc, nhưng không có cách nào khác là tiến lên phía trước.
“Không! Chạy đi!” Lyra hét lên và ném mình về phía cậu qua sườn núi.
Pantalaimon nhảy vào con báo tuyết, chộp lấy con nhân tinh của Roger từ miệng nó. Trong một khoảnh khắc con báo tuyết nhảy theo nó, Pantalaimon để con nhân tinh chạy đi. Hai con nhân tinh nhỏ tuổi, thay đổi hình dáng liên tục, quay lại chiến đấu với con dã thú hình đốm.
Con báo quật trái quật phải với những bàn chân đầy móng nhọn, tiếng gầm vang dội của nó át mất cả tiếng gào thét của Lyra. Hai đứa trẻ cũng chiến đấu với nó; chiến đấu với những cái bóng trong không khí dày đặc và chen chúc trong những dòng Bụi..
Hiện tượng cực quang đang thống trị trên đầu, ánh sáng lung linh liên tục dội lên làm hiện ra một tòa nhà, rồi một cái hồ, rồi đến những hàng cây cọ, gần đến mức khiến người ta nghĩ có thể bước từ thế giới này vào đó.
Lyra lao lên và chộp lấy tay Roger.
Cô kéo mạnh, rồi chúng bứt được khỏi tay Ngài Asriel và chạy đi, nắm tay nhau, nhưng Roger hét lên và quằn quại, vì con báo lại bắt được nhân tinh của cậu, Lyra biết nỗi đau làm chấn động con tim này và cố gắng giúp Roger thoát khỏi nó…
Nhưng chúng không còn cách nào khác thoát ra được.
Mỏm núi đang tách ra phía dưới chúng.
Cả một bãi tuyết khổng lồ trượt thẳng xuống dưới.
Đại dương đóng băng, hàng nghìn mét bên dưới.
“LYRA!”
Nhịp tim đập của cô, nhấp nhô trong nỗi thống khổ với bàn tay nắm chặt của Roger. Cơ thể cậu, thình lình lả hẳn vào người cô; và phía trên cao kia, điều kỳ diệu vĩ đại nhất. Ngay khoảnh khắc cậu rơi vào bất tỉnh, vòm trời, những ngôi sao lấp lánh, sâu thăm thẳm đột ngột rời ra thành từng mảnh như thể bị đâm nát bởi một ngọn giáo.
Một tia sáng, một tia năng lượng thuần khiết thoát ra như một mũi tên thoát khỏi cung tên và bằn vọt lên trên. Những vệt sáng và màu sắc do Hiện tượng cực quang tách ra; một âm thanh xét toạt, rin rít, răng rắc, xoèn xoẹt vang lên từ đầu này đến đầu kia của thế giới; có một vùng đất liền trên bầu trời…
Ánh nắng!
Ánh nắng mặt trời đang chiếu rọi trên bộ lông của con khỉ vàng…
Bãi tuyết đã ngừng sụt xuống, có lẽ một gờ đá ngầm không thấy được đã ngăn nó rơi. Lyra có thể nhìn thấy qua bãi tuyết bị giày xéo trên đỉnh núi, con khỉ vàng lao đến bên con báo. Cô thấy hai con nhân tinh xù lông, cảnh giác và hùng dũng. Đuôi con khỉ dựng đứng, đuôi con báo quật qua quật lại rất mạnh. Rồi con khỉ ngấp ngừng vươn móng vuốt ra, con báo hạ thấp đầu với một sự chấp nhận duyên dáng, chúng chạm vào nhau….
Khi Lyra rời mắt khỏi chúng, cô nhìn thấy bà Coulter đang đứng đó, siết chặt tay Ngài Asriel. Ánh nắng nhảy nhót xung quanh họ như vầng hào quang của một chiếc đèn cồn cháy sáng. Lyra, bơ vơ một mình, chỉ còn biết mường tượng lại điều đã xảy ra: bằng cách nào đó bà Coulter chắc đã băng qua vực thẳm đó và theo cô đến đây…
Cha mẹ ruột của cô, bên nhau!
Một cái ôm thật nồng nàn: một điều không tài nào mơ nổi.
Hai mắt cô mở to. Cơ thể của Roger nằm trong tay cô, cứng đờ, im lặng, yên nghỉ. Cô nghe thấy cha mẹ mình nói chuyện:
Mẹ cô nói: “Họ sẽ không bao giờ cho phép điều đó—”
Cha cô nói: “Cho phép điều đó? Chúng ta đã đi vượt quá mức cho phép, như thể chúng ta là những đứa trẻ. Anh đã làm cho điều này có thể cho bất cứ ai đi qua, nếu họ muốn.”
“Họ sẽ cấm điều đó! Họ sẽ xét xử và rút phép thông công của bất cứ ai muốn thử.”
“Sẽ có quá nhiều người muốn thử. Họ sẽ không có khả năng ngăn cản. Việc này sẽ trở thành kết thúc của Nhà thờ, Marisa, ngày tàn của Tổng giáo giám mục, cáo chung cho tất cả những thế kỷ đen tối này! Hãy nhìn vào ánh sáng ở trên kia: đó là mặt trời của một thế giới khác! Hãy cảm nhận hơi ấm của nó trên da thịt em, ngay lúc này!”
“Họ mạnh hơn bất cứ ai, Asriel! Anh không biết—”
“Anh không biết ư? Không ai trên đời này biết rõ hơn anh trong việc Giáo hội mạnh đến thế nào! Nhưng nó không đủ mạnh để ngăn cản chuyện này. Dù thế nào đi nữa, Bụi sẽ thay đổi tất cả mọi thứ. Giờ thì không còn gì có thể ngăn cản nó lại được.”
“Đó có phải là điều anh muốn không? Làm chúng ta ngạt thở và giết chết chúng ta với tất cả những tội lỗi và bóng tối này?”
“Anh muốn giải thoát, Marisa ạ! Và anh đã làm được điều đó. Hãy nhìn đi, hãy nhìn những cây cọ đang rung rinh bên bờ hồ đó! Em có cảm nhận được làn gió đó không? Làn gió ở một thế giới khác! Hãy cảm nhận nó trên tóc em, trên má em…”
Ngài Asriel lật chiếc mũ chùm đầu của bà Coulter ra sau và quay đầu và nhìn lên trời, luồn tay mình vào tóc bà. Lyra nín thở nhìn, không dám cử động dù chỉ là một thớ thịt.
“Không—không—họ đang đến đấy, Asriel—họ biết em đến đây—”
“Vậy hãy đi với anh, đi khỏi đây, ra khỏi thế giới này!”
“Em không dám—”
“Em? Không dám? Con gái của em sẽ dám đấy. Con gái của em dám làm mọi thứ, và thật đáng xấu hổ cho mẹ của nó.”
“Vậy hãy nhận lấy và yêu thương nó. Nó là của anh hơn là của em, Asriel.”
“Không phải thế. Em đã nhận nó, em đã cố uốn nắn nó. Nghĩa là em đã muốn có nó.”
“Nó quá thô lỗ, quá bướng bỉnh. Em đã quá muộn… Nhưng giờ nó ở đâu? Em đã thao dấu chân nó đến đây…”
“Em vẫn muốn có được nó, đúng không? Đã hai lần em muốn giữ nó, và hai lần nó vùng thoát ra. Nếu là nó anh cũng chạy trốn, và tiếp tục chạy trốn, trước khi cho em có cơ hội thứ ba.”
Hai bàn tay ông, vẫn đang giữ hai bên đầu bà, đột nhiên giật lại và kéo bà vào một cái hôn nồng nàn. Lyra nghĩ dường như nó tàn bạo hơn yêu thương. Cô nhìn lại hai con nhân tinh của họ và thấy một cảnh tượng kì lạ: con báo tuyết căng thẳng, hai bàn tay to của nó lười trên da thịt con khỉ vàng, con khỉ thả lỏng người sung sướng, lả người đi trên tuyết.
Bà Coulter vùng mạnh khỏi nụ hôn và nói: “Không, Asriel, chỗ của em là ở thế giới này, không phải đó—”
“Hãy đi với anh!” ông nói, gấp gáp và mạnh mẽ. “Hãy đi và làm việc cùng anh!”
“Chúng ta không thể làm việc cùng nhau, anh và em.”
“Không ư? Anh và em có thể phá tan cả một thế giới và ghép nó lại, Marisa! Chúng ta có thể tìm nguồn gốc của Bụi và dập tắt nó vĩnh viễn! Và em đã muốn tham gia vào công việc vĩ đại đó. Đừng nói dối anh về chuyện này. Em có thể nói dối anh về Ủy ban Tôn giáo, nói dối về người tình của em, phải, anh biết về Boreal, và anh không quan tâm. Em có thể nói về Giáo hội, về đứa trẻ, thậm chí là như vậy, nhưng đừng nói dối anh về điều em thực sự muốn…”
Đôi môi họ lại gắn chặt vào nhau đầy thèm muốn. Nhân tinh của họ đang chơi đùa với nhau, con báo tuyết nằm ngửa, con khỉ cào những móng vuốt của mình vào cổ nó, nó gầm gừ thích thú.
“Nếu em không đi, anh sẽ vẫn cố làm thế và hủy hoại em.”
Bà Coulter nói, vùng ra.
“Tại sao anh lại muốn hủy hoại em?”
Ông nói, bật cười, ánh sáng từ thế giới khác chiếu rọi trên đầu ông. “Hãy đi cùng anh, làm việc cùng anh, anh sẽ chăm lo cho em. Nếu ở lại đây, em sẽ mất đi sự quan tâm của anh ngay lập tức. Đừng tự dối lòng mình với ý nghĩ với anh em chỉ là thứ hai. Giờ thì em hãy chọn hoặc là ở lại đây và sống cùng với sự đau khổ của em tại thế giới này, hoặc là đi cùng anh.”
Bà Coulter lưỡng lự, đôi mắt bà nhắm lại, dường như người bà lả đi, nhưng bà cố giữ cân bằng và lại mở mắt, đôi mắt đẹp ánh lên nỗi buồn vô hạn.
“Không,” bà nói. “Không.”
Nhân tinh của họ lại rời nhau ra. Ngài Asriel cúi xuống và luồn những ngón tay mạnh mẽ của mình vào bộ lông của con báo tuyết. Rồi ông quay lưng và đi lên mà không nói thêm một lời. Con khỉ vàng nhảy lên tay bà Coulter, kêu lên những tiếng khe khẽ buồn bã, vươn người theo con báo tuyết khi nó đi khỏi. Khuôn mặt bà Coulter đầm đìa nước mắt. Lyra có thể nhìn thấy chúng lấp lánh. Những giọt nước mắt đó là có thật.
Rồi mẹ của cô quay lưng đi, người rung lên trong những tiếng nức nở cố nén, rồi đi xuống núi ra khỏi tầm mắt của Lyra.
Lyra hờ hững nhìn theo bà rồi nhìn lên bầu trời. Chưa bao giờ cô được thấy một vòm trời tuyệt đẹp đến thế.
Thành phố treo trên đó thật vắng vẻ và yên tĩnh trông như vừa mới được xây, chờ có người đến ở, hoặc là đang ngủ, chờ được đánh thức dậy. Mặt trời của thế giới đó đang chiếu xuống thành phố, khiến bàn tay Lyra được nhuộm vàng, làm tan băng giá trên chiếc mũ trùm đầu may bằng da chó sói của Roger, khiến gò má xanh xao của cậu sáng bừng lên, lấp lánh trong đôi mắt đang mở nhưng không còn nhìn thấy gì nữa của cậu.
Cô cảm thấy người mình như tan ra bởi nỗi buồn vô hạn. Và cùng với sự giận dữ, cô có thể giết chết cha mình. Nếu cô có thể xé tan trái tim ông, cô sẽ làm chuyện đó ngay ở đây, ngay bây giờ, vì những gì ông đã làm với Roger. Và cả với cô nữa: lừa gạt cô—làm sao ông lại dám làm như vậy?
Cô vẫn đang ôm cơ thể của Roger trên tay. Pantalaimon đang nói gì đó, nhưng tâm trí cô đang bừng bừng lửa cháy, và cô chẳng nghe thấy gì cho đến khi nó cắm những chiếc vuốt mào hoang vào tay cô để nhắc nhở.
Cô chớp mắt.
“Cái gì? Cái gì cơ?”
“Bụi!” nó nói.
“Cậu đang nói về chuyện gì vậy?”
“Bụi. Ông ấy sẽ tìm hiểu nguồn gốc của Bụi và phá hủy nó, phải thế không?”
“Đó là điều ông ấy nói.”
“Ủy ban Tôn giáo, Giáo hội, Bolvangar, bà Coulter và tất cả bọn họ đều muốn phá hủy nó, đúng không?”
“Đúng…hoặc là không để nó tiếp tục ảnh hưởng đến con người nữa…Thế thì sao?”
“Vì nếu tất cả bọn họ đều nghĩ Bụi là xấu, nó phải là tốt.”
Cô không nói gì. Một cái nấc khẽ dâng lên trong ngực cô.
Pantalaimon tiếp tục:
“Chúng ta đã nghe tất cả mọi người nói về Bụi, và họ đều rất sợ nó, cậu biết điều gì không? Chúng ta tin họ, thậm chí dù chúng ta đã chứng kiến họ làm những việc tồi tệ, độc ác và sai trái…Chúng ta cũng nghĩ Bụi phải là xấu xa, bởi vì họ là người lớn và họ nói thế. Nhưng nếu không phải thế thì sao? Nếu nó—”
Cô nói gần như hụt hơi:”Đúng! Nếu nó thực sự là tốt thì sao…”
Cô nhìn nó và thấy đôi mắt mèo hoang màu xanh lá cây của nó ánh lên cùng sự thích thú của chính cô. Cô cảm thấy choáng váng, như thể cả thế giới đang quay cuồng dưới chân cô.
Nếu Bụi là một điều tốt… Nếu nó được tìm thấy, được chào đón và chấp nhận…
“Bọn mình cũng có thể tìm kiếm nó, Pan!” cô nói.
Đó là điều nó muốn được nghe.
“Chúng ta có thể tìm được nó trước ông ấy,” nó tiếp tục, “và…”
Nhiệm vụ to lớn quá khiến chúng rơi vào im lặng. Lyra nhìn lên bầu trời đang tỏa sáng. Cô nhận thức được mình bé nhỏ đến mức nào, cô và nhân tinh của mình, khi so sánh sự huy hoàng và vĩ đại của vũ trụ; hiểu biết của chúng ít đến mức nào so với sự huyền bí thăm thẳm phía trên đầu mình.
“Chúng mình có thể,” Pantalaimon khăng khăng. “Chúng ta đã đi qua tất cả chặng đường này, đúng không nào? Chúng mình có thể làm được…”
“Chúng mình chỉ có một mình thôi. Iorek Byrnison không thể đi theo và giúp đỡ. Farder Coram hay Serafina Pekkala, hay Lee Scoresby cũng không thể, không ai có thể cả.”
“Vậy thì chỉ cần tụi mình thôi. Không quan trọng. Dù sao, tụi mình cũng không chỉ có một mình, không giống…”
Cô hiểu ý nó là không giống Tony Makarios, không giống những con nhân tinh bị mất tích ở Bolvangar. Chúng ta vẫn là một, cả hai chúng ta đều là một.
“Và tụi mình có Chân-kế,” cô nói. “Đúng. Mình cho rằng cần làm việc đó, Pan ạ. Tụi mình sẽ lên đó và tìm kiếm Bụi, khi đã tìm được tụi mình sẽ biết tất cả những việc cần làm.”
Cơ thể Roger vẫn nằm trên tay cô. Cô nhẹ nhàng đặt cậu xuống.
“Tụi mình sẽ làm thế,” cô nói.
Cô quay đi. Phía sau họ là đau đớn, cái chết và sự sợ hãi, phía trước họ là nghi ngờ, nguy hiểm và những bí ẩn khó mà dò được. Nhưng họ không đơn độc.
Thế là Lyra và nhân tinh của mình quay lưng khỏi thế giới họ đã sinh ra, nhìn về phía vầng thái dương, và tiến bước vào bầu trời.