Nguyên tác: Safe Harbour
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Chương 23
S
au hôm sinh nhật, Ophélie ra ngoài cùng với nhóm tìm kiếm. Bob nhắc nhở Ophélie cần phải thận trọng khi gặp những người ở nơi mà họ sắp đến. Những người này sống ở những nơi nhỏ, ẩm thấp và bẩn. Nhóm của họ đến nơi đó và nhìn vào bên trong xem những người lang thang ấy đã ngủ chưa. Sau đó họ hỏi xem những người này có cần gì không. Họ luôn thận trọng khi làm bất kỳ điều gì để tránh việc đáng tiếc có thể xảy ra. Ophélie từng bối rối và nhiều lần chạy về phía đồng nghiệp khi có người đang tiến đến gần. Những người sống lang thang luôn tò mò. Họ không biết nhóm này là ai, từ đâu đến và đang làm gì. Tuy nhiên quy tắc của nhóm là phải thận trọng, dù cho những người này có thân thiện như thế nào chăng nữa. Hầu hết những người vô gia cư mà nhóm họ gặp không phải là những kẻ hung hăng. Họ luôn cảm ơn các thành viên trong nhóm khi nhận được đồ. Tuy nhiên nỗi sợ hãi trong số các thành viên là điều hiển nhiên. Nếu một trong số họ bị mất đi, đó là một tổn thất lớn cho nhóm.
Các thành viên trong nhóm luôn biết mình phải làm gì. Họ luôn quan tâm và hỗ trợ cho nhau.
“Này! Opie! Nhìn phía sau chứ? Chuyện gì vậy?”, Bob nói Ophélie thận trọng khi tiến về phía xe tải sau một hồi đứng lại. Anh muốn cô nhận ra điều đó. Anh không muốn bất kỳ ai bị thương. Anh muốn những người còn lại phải an toàn. Đôi khi dù họ đùa giỡn hay trêu nhau, nhưng họ luôn chú ý đến những người còn lại để xem có ai đó cần sự giúp đỡ hay không. Họ sẵn sàng xông vào chốn nguy hiểm để giúp đỡ đồng nghiệp của mình. Cảnh sát và những người tình nguyện tham gia nhóm tìm kiếm những người lang thang thường bị giết khi đang làm việc hay đang trên đường về nhà một mình. Họ biết điều này rõ hơn ai hết. Vì thế lúc nào họ cũng thận trọng.
Cô hứa: “Xin lỗi! Lần sau, tôi sẽ thận trọng hơn”. Thực sự vào lúc này cô đang nghĩ đến Matt.
“Tốt hơn hết cô nên thận trọng. Có chuyện gì xảy ra với cô sao? Dường như cô đang yêu thì phải”. Anh biết rõ điều này vì anh cũng đang yêu, hệt như cô. Anh đang có khoảng thời gian tuyệt vời với cô bạn thân của người vợ quá cố của mình. Ophélie nhìn anh mỉm cười khi lên xe tải. Anh ấy nói đúng. Suốt đêm cô nghĩ đến Matt và cả ngày cũng thế. Nụ hôn mà Matt trao cho cô đêm hôm trước đã làm cô vô cùng hồi hộp. Đó là tất cả những gì cô muốn và cả không muốn.
Sự tổn thương, sự thẳng thắn, tình yêu và sự đau khổ... tất cả đã làm cô gục ngã khi Ted mất và dường như nó lại giết chết Ophélie khi cô phát hiện ra lá thư của Andrea trong áo chồng mình. Lúc ấy cô chết lặng và cố nhận ra cảm xúc của mình về bản thân, về Ted, về Andrea và về Matt. Cô vẫn còn suy nghĩ và cố tìm hiểu. Giờ đây cô đang thử đến với Matt.
Ophélie nói một cách thẳng thắn khi họ trên đường tiến đến Hunters Point: “Tôi không biết. Có lẽ thế!”. Lúc ấy, trời đã khá khuya nhưng dường như nơi đó có vẻ an toàn. Dường như những kẻ phá rối đã ngủ và người dân nơi này cũng thế.
“Đúng là tin tốt lành!”. Bob nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Anh luôn quý và tôn trọng Ophélie. Họ đã làm việc cùng nhau gần ba tháng. Cô chân thật, thông minh, cứng rắn, thực tế và không xảo trá. Chính điều này làm anh quý cô.
Bob nói một cách chân thành: “Tôi hi vọng anh ấy là người tốt. Cô đáng nhận được tình yêu của anh ấy”.
“Cám ơn Bob”. Cô mỉm cười. Cô dường như không có ý định kể cho anh nghe về Matt và anh cũng không buộc cô phải nó ra. Họ có mối quan hệ thật dễ chịu và luôn hiểu nhau. Đôi khi họ cùng nói về những vấn đề quan trọng. Họ là đồng nghiệp của nhau, hoàn toàn tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Cuộc sống của họ cũng dựa vào những điều đó. Tuy nhiên Ophélie sẽ thận trọng hơn khi làm việc trong những lần tiếp theo.
Nhưng khi trên đường về nhà cô nhận ra mình đang lo về Matt, về những gì mình đang làm và cánh cửa trái tim cô đã hé mở. Cô không muốn hủy hoại tình bạn và tình cảm của mình dù sự việc có như thế nào đi nữa. Cô không muốn liều lĩnh. Cô không muốn gây đau khổ cho bản thân, cho Pip và cho cả Matt nữa. Nếu cô và Matt quan hệ thân thiết với nhau, mọi việc sẽ trở nên tốt hơn và đó là điều cuối cùng cô muốn.
Pip nhận ra mẹ nó trông bình tĩnh và đăm chiêu hơn khi trên đường chở nó đến trường.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”. Cô bé hỏi khi vặn nhạc trên xe. Ophélie luôn nhăn mặt khi cô bé làm thế. Giờ đây Pip ít lo về mẹ nó hơn những ngày trước. Mẹ nó trông vui hơn trước. Dường như mây đen đã bị xua tan đi và trả lại cho bầu trời vẻ trong xanh phẳng lặng. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra vào lễ Tạ Ơn nhưng cô bé biết là đã có chuyện gì đó xảy ra với Andrea. Ophélie nói với Pip họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại Andrea nữa. Pip hơi hoang mang. Nhưng Ophélie không nói rõ nguyên nhân cho cô bé biết. Khi Pip hỏi: “Mãi mãi à?”, Ophélie củng cố câu trả lời bằng cái gật đầu.
Ophélie nói: “Không, em không sao cả”. Nhưng lời nói của cô không được thuyết phục lắm. Cô gặp vài vấn đề về việc thiếu chú ý khi đang làm công việc ở trung tâm. Kể cả Miriam cũng nói thế. Khi Matt gọi, cô có thể nghe điều anh nói.
Anh lo lắng hỏi lại: “Em ổn chứ?”.
Cô trả lời thẳng thắn: “Em nghĩ thế”.
“Ý em là sao nhỉ? Anh nên đau khổ à?”. Nghe Matt nói, Ophélie mỉm cười: “Ồ không! Em không có ý đó. Em nghĩ mình chỉ hơi sợ”. Cô không chắc điều gì mà chỉ hơi bối rối về vấn đề của họ mà thôi.
“Em sợ gì chứ?”. Anh muốn chia sẻ tất cả cùng Ophélie. Điều này có thể làm cô cảm thấy thoải mái hơn. Anh như người đang trôi lơ lửng trên không trung từ khi hôn Ophélie vào ngày sinh nhật của cô. Đó là những gì anh muốn. Dù cảm thấy tình cảm của mình dâng trào, nhưng anh cũng không có ý định làm cô bị tổn thương.
“Anh đùa à? Em lo sợ về anh, em, cuộc đời, số phận, điều tốt, điều xấu... sự thất vọng, sự phản bội... Anh muốn em kể nữa không?”.
“Không, đủ rồi. Nhưng ít nhất em phải bảo vệ mình để còn gặp anh nữa chứ. Chúng ta có thể dành cả ngày để nói về chuyện này”. Dường như cuộc trò chuyện của họ không bao giờ kết thúc. Sau đó anh nói chuyện với cô một cách nghiêm túc. Anh tiếc vì làm cô sợ và muốn chia sẻ nhiều điều với cô. “Anh có thể làm gì để trấn an em đây?”.
“Em không chắc là anh có thể làm như thế được đâu. Hãy cho em thời gian. Em chỉ vừa mới mất đi ảo tưởng về cuộc hôn nhân của mình. Em nghĩ mình có thể quên nó, nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp”.
Tim anh như khắc ghi từng lời của cô.
“Nhưng ít ra em sẽ cho chúng ta một cơ hội chứ? Đừng đưa ra quyết định ngay. Chúng ta phải sống vui vẻ chứ? Cả hai chúng ta. Đừng để nó bị rạn vỡ khi chúng ta mới bắt đầu. Em hứa chứ?”.
“Em sẽ cố”. Đó là những gì Ophélie có thể làm. Trong sâu thẳm trái tim cô nghĩ, tốt hơn hết là anh ấy nên tìm một người khác. Một người đơn giản hơn và ít bị tổn thương hơn cô. Cô cảm thấy đau khổ với ý nghĩ ấy vì khi ở cùng Matt cô luôn có cảm giác bình yên và an toàn.
Matt đã vào thành phố cùng ăn tối với Ophélie và Pip vào cuối tuần. Vào ngày Chủ nhật cô và Pip đến bãi biển thăm anh. Cùng lúc ấy Robert cũng vừa đến đó để thăm cha từ Stanford. Matt hơi lo khi họ gặp nhau. Ophélie khá ấn tượng về Robert. Đó là một chàng trai đáng yêu. Cậu ta trông thật giống Matt. Robert nói về việc làm của mẹ mình và cậu ta quả là giận dữ khi nhắc đến chuyện đó. Matt đồng ý với Robert, dù đó là người phụ nữ anh đã từng yêu. Anh đã tha thứ cho cô ấy rất nhiều. Vanessa đã vô cùng tức giận và thề sẽ không bao giờ nói chuyện với mẹ khi cô bé biết được sự thật ấy.
Khi cùng Pip trên đường trở về nhà, Ophélie cảm thấy tâm trạng của mình ổn định hơn. Matt choàng vai cô vài lần và nắm tay cô khi ra ngoài bãi biển. Anh không làm cô cảm thấy mình bị áp lực hay muốn Pip biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Anh muốn Ophélie có thời gian suy nghĩ. Mối quan hệ, quá khứ, hiện tại và tương lai là điều vô cùng quan trọng với anh. Anh muốn Ophélie suy nghĩ thật kỹ và cô có thời gian để lắng nghe trái tim mình.
Tối thứ hai Matt định nhấc điện thoại gọi cho Ophélie, nhưng chuông điện thoại đã reo lên trước đó. Matt nhấc máy, nghĩ Ophélie gọi cho mình.
Ophélie vui vẻ và thoải mái hơn những ngày trước đó. Tối chủ nhật, khi gọi điện thoại cho cô, anh cũng nhận ra điều này. Matt muốn nói với cô rằng anh yêu cô, nhưng lại không dám. Anh muốn gặp cô để nói chuyện đó, chứ không phải là nói qua điện thoại.
Tuy nhiên người ở đầu dây bên kia không phải Ophélie, mà cũng không phải là Pip. Đó là Sally. Cô gọi điện thoại từ Auckland. Anh hơi hốt hoảng khi nghe giọng của cô. Sally đang khóc. Ngay lúc ấy anh nghĩ đã có chuyện gì xảy ra với con gái mình. Có lẽ cô bé gặp chuyện gì kinh khủng lắm. Điều này khiến anh vô cùng lo lắng.
Anh không thể hiểu Sally muốn gì. Sau nhiều năm xa cách nhưng anh vẫn nhận ra giọng của người vợ cũ. Anh hỏi: “Sally có phải không? Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?”. Tất cả những gì anh nghe là “Đột quỵ... sân tennis...”. Sau đó Matt nhận ra rằng, Sally đang nói đến chồng hiện nay của mình chứ không phải nói đến con gái anh.
“Sao? Tôi không hiểu gì cả? Chuyện gì xảy ra với Hamish vậy?”. Và vì sao Sally lại gọi cho Matt?
Sally khóc: “Anh ấy chết rồi. Anh ấy bị đau tim cách đây một giờ trên sân tennis. Họ đã cố cứu anh ấy, nhưng... anh ấy đã đi rồi”. Sally bắt đầu khóc. Matt vẫn lắng nghe Sally nói và nhìn chằm chằm vào khoảng không. Anh nhớ mười năm trước Sally nói cô sẽ rời xa anh và đến sống ở Auckland. Cô đã bỏ anh đến sống cùng người bạn thân của anh. Sau đó hai người kết hôn. Cô đã mang bọn trẻ đi cùng, để anh lại một mình, cô độc ở đây... Anh vẫn còn nhớ như in câu nói của Sally khi ấy: “Matt, em và Hamish sẽ kết hôn với nhau”. Cô đã như bắn một phát đạn đại bác vào ngực Matt. Anh chỉ liên lạc được với bọn trẻ có bốn năm và sau đó cô đã dùng thủ đoạn để cắt đứt liên lạc giữa anh với bọn trẻ.
Giờ đây cô lại gọi điện cho anh để nói Hamish đã chết? Anh không biết cảm giác của mình ra sao với một người bạn cũ, một kẻ phản bội... Cô ấy cũng thế... Anh không thể nào nghĩ được.
“Matt? Anh vẫn còn ở đó chứ?”. Sally không ngừng nói và khóc nức nở. Cô luôn miệng nói về đám tang và về con của hai người. Cô nghĩ Robert nên quay về điều hành công ty của Hamish. Hamish từng đối xử với Robert rất tốt. Vả lại con của Hamish và cô còn quá nhỏ... Matt bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Anh nghĩ đến con trai mình: “Ừ! Tôi đang ở đây. Cô muốn tôi gọi cho Robert và nói cho thằng bé biết chuyện này à? Nếu cô nghĩ mình khó lòng nói chuyện với thằng bé, tôi sẽ lái xe đến Stanford”. Thật kỳ lạ, Sally, người đã tìm đủ mọi thủ đoạn để chia rẽ chồng và các con lại tìm đến anh giờ này.
Cô nói: “Em đã gọi cho nó”.
Matt nói với vẻ quan tâm: “Thằng bé nói sao?”.
“Em không biết. Nó đang phát điên vì cái chết của Hamish”.
“Vậy tôi sẽ gọi cho nó”.
“Anh có đến tham dự đám tang không?”. Sally nói Matt không quan tâm gì đến tình cảnh của người khác. Cô không nghĩ Matt đang ở xa như thế nào và cũng chẳng quan tâm đến cảm giác của anh ra sao. Nếu Matt đoán không sai Hamish đã phản bội và phá hủy cuộc đời của anh và Sally cũng chung tay vào việc đó.
“Không! Tôi không đến”.
“Có lẽ Vanessa và em sẽ mang bọn trẻ đến cùng tổ chức Giáng sinh. Em không nghĩ anh sẽ đến và gặp cô bé vào tuần này, trừ khi anh đến tham dự đám tang”.
Anh dự định sẽ đến Auckland gặp Vanessa vào thứ năm sau sáu năm không gặp bọn trẻ. Nhưng bây giờ dường như không phải lúc.
“Tôi sẽ đợi và sẽ đến khi mọi chuyện dịu xuống nếu cô để con bé đến gặp tôi”. Anh nói “Để con bé” chứ không phải “Mang con bé”. Anh không hề đề cập và cũng không muốn Sally đến. Anh không nghĩ mình sẽ phải gặp lại vợ cũ của mình lần nữa. Anh nói tiếp: “Còn cô, cô cần phải làm nhiều thứ lắm đấy!”. Cô cần phải chôn cất, cử hành tang lễ cho chồng sau và còn gây dựng lại cuộc sống của mình nữa. Matt vẫn tỏ ra thân thiện với Sally dù biết cô ấy đã lừa dối anh và cả bọn trẻ nữa. Nhưng anh biết mình sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho những gì mà cô đã làm.
Sally phàn nàn: “Em không biết mình phải làm gì với công việc kinh doanh của anh ấy”. Cô lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, nhiều năm trôi qua nhưng cô không hề thay đổi.
Anh nói: “Tôi biết. Đó là khoảng thời gian khó khăn với cô. Nhưng cô không cần làm gì cả. Hãy bán công ty đi. Tôi cũng từng làm thế. Không có cách nào cả. Cô sẽ tìm được việc khác để làm. Không còn quyết định nào khác đâu”. Nhưng dường như Sally không nghe những gì anh nói. Đây chính xác là những gì Sally đã nói với anh cách đây mười năm. Tuy nhiên cô không còn nhớ nữa, dù đã làm gì hay nói gì, cô đều không nhớ và cũng chẳng quan tâm đến cảm giác của người khác ra sao.
Cô nói một cách nghiêm túc: “Anh nghĩ em nên bán công ty ư?”. Đó là tất cả những gì mà Matt muốn. Anh muốn gác máy ngay và gọi điện thoại cho con trai.
“Tôi không còn ý kiến nào khác nữa. Giờ tôi phải đi đây. Tôi lấy làm tiếc vì chuyện của Hamish. Gửi lời chia buồn của tôi đến các con của anh ấy. Tôi sẽ cho cô biết khi nào tôi đến thăm Nessie. Nói với con bé tôi sẽ gọi lại sau cho nó”. Nói xong anh cúp máy.
Anh gọi cho Robert. Robert không khóc nhưng có vẻ cậu ta hơi buồn.
“Cha rất tiếc, con trai ạ. Cha biết con quý Hamish. Cha cũng thế”.
“Con biết chú ấy đã chen ngang vào cuộc hôn nhân của cha và mẹ, nhưng chú ấy thật sự rất tốt với con và Vanessa. Con thấy tiếc cho mẹ. Mẹ vô cùng đau khổ khi gọi điện thoại cho con”. Nhưng điều cô ta quan tâm là việc kinh doanh. Cô ta lúc nào cũng toan tính mọi điều trong đầu mình. Cô ta là người như thế. Lúc ấy cô ta nghĩ Hamish là một người thích hợp với mình. Anh ta có nhiều tiền, nhiều nhà, nhiều đồ và là một người vui tính. Và thế là Sally quyết định bỏ chồng đi theo anh ta. Matt vô cùng đau khổ khi nhớ đến chuyện cũ. Sally đã phải trả giá cho những gì mình đã làm. Anh đã từng yêu và quan tâm tới cô rất nhiều. Tuy nhiên những gì đã mất thì không thể tìm lại được. Anh đã sống gần mười năm đau khổ.
Matt hỏi: “Con sẽ đến dự đám tang chứ?”.
Robert bối rối: “Con nghĩ mình sẽ đến vì mẹ nhưng cuối cùng con đã quyết định không đến. Con đã nói chuyện với Nessie. Em ấy nghĩ mẹ sẽ không có vấn đề gì nếu con không thể đến. Lúc nào mẹ cũng có nhiều người ở quanh mình cả”. Đúng thế, bên cạnh cô ta có tới bảy đứa trẻ. Bốn đứa của Hamish với người vợ trước, Nessie và hai đứa con sau này của Sally với anh. Robert hỏi: “Cha nghĩ gì vậy?”.
“Tùy con quyết định. Cha không muốn ép con. Con có muốn cha đến Stanford không?”, Matt rất quan tâm đến Robert.
“Không sao đâu cha. Con ổn mà. Con chỉ hơi sốc... Nhưng không hoàn toàn thế. Chú ấy bị hai cơn đau tim và trải qua hai cuộc phẫu thuật. Chú ấy không biết quan tâm đến bản thân. Mẹ luôn nói rằng, thế nào rồi việc này cũng xảy ra”. Hamish hút thuốc và uống rượu nhiều. Anh đã tăng cân trong vài năm sau đó. Anh mất ở tuổi 52.
“Cha sẽ đến thăm con bất cứ khi nào con muốn. Chỉ cần gọi điện là cha sẽ đến. Nếu con không bận học, chúng ta sẽ làm gì đó vào cuối tuần”.
“Cuối tuần nào con cũng học nhóm cả. Con sẽ gọi cho cha khi rảnh. Cảm ơn cha”.
Matt yên lặng suy nghĩ. Sau đó anh gọi cho Ophélie. Anh không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy buồn về chuyện của Hamish. Có lẽ chuyện này có ảnh hưởng đến con anh và cũng có thể vì Hamish từng là bạn của anh. Anh cũng cảm thấy tiếc cho Sally nữa.
Anh kể cho Ophélie nghe chuyện gì đã xảy ra. Cô khá quan tâm đến Robert. Cô không biết việc Sally trở thành quả phụ có ý nghĩa như thế nào với Matt. Anh từng yêu cô và từng tiếc nuối trong suốt mười năm. Giờ đây cô đã tự do. Sự việc kỳ lạ đã xảy ra. Cô ấy chỉ mới 45 tuổi và sẽ tìm một người đàn ông khác. Sally từng yêu Matt, kết hôn và có con với anh.
Matt nói: “Cô nói sẽ đưa Vanessa đến vào dịp Giáng sinh và gặp Robert. Anh hi vọng cô ấy không đến. Anh không muốn gặp cô ấy mà chỉ muốn gặp hai đứa con của mình thôi”.
Anh thất vọng vì mình không thể gặp Vanessa vào tuần ấy. Rõ ràng là quyết định của anh không sai. Cô bé đã gắn bó với gia đình Hamish, với mẹ nó và với những đứa trẻ khác. Cô bé sẽ không có thời gian cho anh. Matt hiểu điều đó. Anh đã có thể chờ đợi con mình sáu năm, chẳng lẽ đợi thêm một hay hai tuần nữa không được hay sao.
Ophélie hỏi với vẻ quan tâm: “Sao cô ấy lại đến đây?”. “Có Chúa mới biết. Có lẽ đến để cãi vã với anh đấy”. Nói xong Matt bật cười. Tuy nhiên anh đã không nói chuyện nhiều với Sally qua điện thoại, chỉ nghe tiếng cô khóc. Nhưng điều đó đã không làm Matt gần gũi cô hơn, mà chỉ làm anh nhớ đến những đau thương mà Sally mang đến cho mình trong ngần ấy năm qua. Và Matt cũng không nghĩ Ophélie lại lo lắng về việc của Sally và xem cô ấy như một kẻ đe dọa đến việc tạo dựng hạnh phúc của cô.
Những ngày còn lại trong tuần thật sôi nổi. Mọi người đổ xô ra đường nhiều hơn vì chuẩn bị cho ngày lễ đến gần. Họ cũng uống rượu và hút thuốc nhiều hơn. Thời tiết bên ngoài khá lạnh. Nhóm của Ophélie phát hiện ra nhiều người vô gia cư bị chết. Đây là quả là chuyện đau lòng.
Matt đang trên đường đến thăm Robert. Anh cũng đã nói chuyện điện thoại với Vanessa. Matt không có lý do gì để nói chuyện với Sally, vì những chuyện tồi tệ mà cô đã làm với anh. Sally đã gọi điện thoại cho anh vài lần để trò chuyện. Nhưng anh không muốn thế. Anh không muốn trở thành “người bạn thân” của cô và anh đã phàn nàn chuyện này với Ophélie.
Khoảnh khắc bình yên của họ là vào một ngày trưa chủ nhật nắng ấm trên bãi biển. Ophélie và Pip đã đến bãi biển thăm Matt.
Robert không đến thăm Matt được vì bận ôn thi. Giáng sinh đang đến gần, chỉ không đầy hai tuần nữa thôi.
Cả ba người đi bộ trên bãi biển. Matt nói cho Ophélie nghe về ngôi nhà anh thuê ở Tahoe trong khoảng thời gian từ Giáng sinh đến năm mới. Anh sẽ cùng trượt tuyết với Robert và hi vọng Vanessa cũng đến.
Ophélie hỏi với vẻ như không quan tâm: “Sally sẽ đến chứ?”. Nhưng thực tế, cô vô cùng lo lắng về việc này. Thật không thể tin được là sự xuất hiện người vợ cũ của Matt đã làm cô lo lắng. Giờ đây Sally cũng là một quả phụ. Dù Ophélie có cảm giác mình hơi đa nghi, nhưng biết đâu Sally lại là mối đe dọa thật sự của cô thì sao. Dường như Matt không còn quan tâm đến cô ấy nữa, nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Mọi chuyện đều có thể xảy ra, như chồng của Ophélie có con riêng với người bạn thân nhất của cô vậy. Chính điều đó đã làm thay đổi quan điểm của Ophélie.
“Có Chúa mới biết. Nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ muốn có ai đó lái xe đưa Nessie đến Tahoe. Anh không có ý định gặp Sally, dù cô ấy có đến đây. Anh mong em và Pip sẽ đến. Em sẽ làm gì vào dịp Giáng sinh?”. Đây cũng là đề tài trong năm nay làm cô đau đầu hơn những năm trước.
“Em cũng chưa biết nữa. Gia đình em ngày càng nhỏ hơn. Năm ngoái còn có Andrea đến. Còn năm nay chỉ có em và Pip thôi”. Khi ấy Andrea đang mang thai năm tháng. Nghĩ lại điều đó khiến Ophélie rùng mình. Đứa bé đó là con của Ted, còn Andrea lại là một kẻ bội bạc. Ophélie nói tiếp: “Em nghĩ Pip và em sẽ tổ chức Giáng sinh một cách yên ả. Thật tuyệt vời nếu ngay hôm sau em và Pip đến Tahoe. Em nghĩ chúng ta nên tổ chức Giáng sinh riêng”.
Matt gật đầu vì không muốn làm Ophélie khó chịu. Anh biết cảm giác của cô như thế nào. Họ đã có khoảng thời gian đẹp bên nhau. Những kỷ niệm ấy chan chứa nhiều nỗi niềm, dù nó có hơi đau buồn. “Thật tốt nếu chúng ta mong đợi điều gì đó vào ngày hôm sau”. Cô mỉm cười. Pip đã chạy khá xa. Matt cúi người hôn Ophélie. Anh có thể cảm nhận được máu trong người mình bắt đầu nóng lên. Nhưng anh không dám vượt qua giới hạn. Điều đó có thể làm Ophélie sợ. Họ đến bên nhau một cách thận trọng, không vội vàng. Anh biết cô vẫn còn lo lắng về những việc có liên quan đến anh. Cô không biết mình có nên tiếp tục mối quan hệ này với Matt không? Anh chỉ hôn cô vài lần. Anh sẵn sàng chờ đợi, dù thời gian có thể rất dài. Dù nhận ra mình yêu Ophélie, nhưng anh vẫn biết cô vừa trải qua một bi kịch, đặc biệt là chuyện cô phát hiện ra bức thư của Andrea trong túi áo của Ted. Nhưng dường như khi có chuyện xảy ra, Ophélie càng có cơ hội gần anh nhiều hơn.
Họ nói cho Pip nghe về Tahoe khi cô bé quay lại. Cô bé vô cùng thích thú. Trước khi ra về Ophélie đã đồng ý lời đề nghị của anh. Matt cố gắng muốn Ophélie hứa với anh một điều.
“Anh chỉ muốn một điều từ em trong dịp Giáng sinh này”. Thái độ của anh khá nghiêm túc. Trước khi ra về Matt và Ophélie đã cùng ngồi với nhau trước lò sưởi trong phòng khách.
“Điều gì?”, Ophélie mỉm cười. Pip đã chuẩn bị sẵn quà cho anh, còn cô vẫn chưa biết phải tặng gì.
“Anh muốn em không tham gia vào nhóm tìm kiếm nữa”. Anh nói một cách nghiêm túc. Ophélie nhìn Matt. Anh đã có ý nghĩa rất lớn với cô, nhưng cô vẫn chưa biết mình phải làm gì. Cô cảm thấy mình mạnh mẽ hơn khi có anh, nhưng dường như nó luôn mâu thuẫn với nỗi sợ hãi của cô. Anh không yêu cầu cô trả lời hay hứa bất kỳ điều gì với anh cả. Anh chưa bao giờ gây áp lực cho cô.
“Anh biết em không thể làm thế mà! Matt à, công việc đó vô cùng quan trọng với em và em cũng quan trọng với các thành viên trong nhóm. Em biết đây là công việc khá thích hợp với mình. Nếu em không làm nữa, các thành viên còn lại sẽ gặp khó khăn như thế nào”.
Matt có vẻ không vui, anh nói: “Em biết tại sao không? Bởi mọi người đều có thể tự xoay xở mọi việc. Nếu họ không chắc có tự bảo vệ được mình hay không thì làm sao có thể bảo vệ em được?”. Anh cho rằng việc Ophélie đang làm chẳng khác nào tự mình tìm đến chỗ chết. Cô không có kinh nghiệm, không được huấn luyện hay đào tạo bất kỳ kỹ năng gì và nếu có chuyện gì xảy ra thì thật là tệ. Chính vì thế nên dù cô có đưa ra lý do gì đi nữa, cũng chẳng thể thuyết phục được anh. Anh chỉ muốn cô rời bỏ công việc nguy hiểm ấy. Anh không có ý bảo cô thôi việc ở trung tâm mà chỉ muốn cô không tham gia vào nhóm tìm kiếm nữa thôi. Matt nói: “Ophélie, anh nói nghiêm túc đấy. Anh muốn em từ bỏ công việc đó vì mình và vì Pip nữa. Những người đó quả là điên khùng nên mới có thể làm thế. Em có thể giúp những người vô gia cư, nhưng bằng cách khác chứ không phải cách đó”.
“Không có gì có thể tác động đến các chàng trai trong nhóm của em cả. Họ đi bất kỳ nơi nào họ muốn và cho người vô gia cư những gì họ cần. Họ cần sự giúp đỡ của em. Vì thế, em phải cùng tham gia với họ”. Ophélie cố thuyết phục Matt hệt như kiểu anh thuyết phục cô. Đây cứ như là một cuộc chiến không có lối thoát giữa họ. Còn Ophélie, không hề bị lung lay.
Tuy nhiên, Matt vẫn cố thuyết phục cô bằng nhiều cách. Ophélie nói: “Anh đã không nhận ra rằng, nếu nhóm của em không làm thế thì những người vô gia cư sẽ trở thành tội phạm. Họ là những người bị tổn thương và vô cùng đau khổ. Vài người trong số họ là trẻ con và người già. Em không thể nào bỏ họ và cũng không biết ai sẽ thay em làm việc này. Nếu em không làm, ai làm đây? Nhiều người trong số họ rất đáng thương và em phải có trách nhiệm với họ. Anh còn muốn gì khác trong ngày Giáng sinh không?”. Ophélie đã khéo léo đổi đề tài. Anh không biết phải nói gì mà chỉ biết lắc đầu.
“Đó là những gì anh muốn. Nếu em không đồng ý, ông già Noel sẽ cho than vào tất của em đấy”. Đôi khi anh tự hỏi không biết cô có đúng hay không, hay mình đã phản ứng quá mức. Ophélie là một người có sức thuyết phục, nhưng dường như những gì cô nói không thể thuyết phục được anh. Cô đã bật cười khi nghe Matt nói. Cô không nhận ra Matt đã chuẩn bị sẵn quà cho mình. Anh mong cô sẽ thích nó. Còn với Pip, anh đã mua một chiếc xe đạp mới cho cô bé để nó có thể chạy vòng quanh công viên. Anh rất vui vì món quà đó hệt như món quà người cha tặng cho con gái. Có lẽ mẹ cô bé cũng không nghĩ anh sẽ tặng nó cho cô bé. Ophélie đã mua khá nhiều quần áo và đồ chơi cho Pip. Cô bé đang ở độ tuổi vừa trưởng thành, vẫn còn mê đồ chơi. Anh đã giấu chiếc xe ở nhà xe của mình và Ophélie bảo cô bé sẽ rất hồi hộp.
Nhưng “món quà” mà Matt nhận được trước Giáng sinh vài tuần là thứ mà anh không hề muốn. Đó là một cú điện thoại của Sally.
Sally nói sẽ đến đây vào ngày hôm sau cùng Vanessa và hai đứa con nhỏ nhất của cô. Bốn đứa con riêng của Hamish đã đi nghỉ cùng mẹ chúng, vì thế Sally quyết định đến San Francisco để gặp Matt. Tất cả những gì anh muốn là gặp con gái của mình, chứ không phải là người vợ cũ. Họ đang lên kế hoạch ở lại Ritz.
Sau đó anh gọi điện thoại phàn nàn việc này với Ophélie. Nhưng chỉ nói được vài phút anh đã phải gác máy. Ophélie đang chuẩn bị ra ngoài cùng nhóm tìm kiếm.
Anh nói với vẻ bối rối: “Anh phải làm gì đây? Tất cả những gì anh muốn là chỉ gặp con gái của anh, Nessie. Tin tốt lành là cô bé sẽ đến Tahoe với anh. Nessie chứ không phải Sally”. Anh đính chính nhưng Ophélie có vẻ lo lắng. Cô không muốn anh gặp Sally. Giờ đây cô đã quá khăng khít với Matt. Tuy nhiên mối quan hệ của họ có thể bị Sally tác động. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Matt lại yêu cô ấy lần nữa? Nếu trước đây anh từng yêu Sally, bây giờ sự việc cũng có thể xảy ra lần nữa, bất chấp trước đây cô ấy đã làm gì. Ophélie cũng muốn cảm thấy thoải mái, nhưng sự hiện diện của Sally khiến cô lo lắng.
Giác quan thứ sáu của Ophélie mách bảo cho cô biết rằng, Matt sẽ gặp lại Sally và tình cảm cũ của họ sẽ được khơi dậy. Đàn ông luôn khờ khạo về việc này. Rõ ràng là Sally có ý định gặp lại Matt. Ophélie cảnh báo anh về việc này.
Matt nói: “Sally à? Em đừng đùa chứ. Với anh, cô ấy như đã chết rồi. Hiện giờ Sally đang chán nản và không biết phải làm gì. Cô ấy đang quyết định phải làm gì với công ty của Hamish. Ophélie à, em không cần lo gì cả. Anh biết rõ cô ấy quá mà. Cho đến giờ vẫn thế”.
“Mọi việc có thể xảy ra...”.
“Với anh thì không. Anh đã quen với cảnh sống này hơn mười năm nay rồi. Sally đã bỏ anh, em nhớ chứ? Cô ấy đã bỏ anh để đến với một gã nhiều tiền lắm của”.
Ophélie nói: “Giờ Sally đã có tiền, còn chồng đã mất. Cô ấy cô độc và sợ hãi. Tin em đi. Giờ đây Sally đã thay đổi”. Nhưng Matt phản đối.
Sally đã đến Ritz. Cô gọi cho Matt sau đó nửa giờ. Giọng cô thật ngọt, hỏi xem anh có đến dùng trà được không. Sally nói mình mệt khi bay, nhưng rất muốn gặp anh. Matt bối rối, không biết phải nói gì.
Bất chợt lời cảnh báo của Ophélie vang lên trong tâm trí anh. Sally cố tỏ ra thân thiện, nhưng điều đó không làm anh thay đổi quyết định. Chính cô ấy đã dùng thủ đoạn để cướp bọn trẻ từ tay anh. Sally đã lừa dối anh và lừa dối cả bọn trẻ. Giờ đây Matt vô cùng ghét Sally. Cô đã khiến anh đau khổ và cô đơn trong suốt mười năm qua.
Anh hỏi với vẻ không muốn gặp cô: “Nessie đâu?”. Tất cả những gì anh muốn là gặp con gái, càng sớm càng tốt.
Sally nói: “Con bé đang ở đây. Nó cũng rất mệt”. “Bảo con bé đừng ngủ liền. Tôi sẽ đến gặp nó ở phòng ngoài trong một giờ nữa. Nói với con bé tôi sẽ ở đó”.
Sally hứa sẽ chuyển lời nói của anh đến cho Vanessa. Cô bé cũng vô cùng hồi hộp và muốn gặp cha nó.
Anh bắt đầu tắm rửa và thay đồ. Sau đó anh đến trước cửa nhà họ. Anh có vẻ lo lắng. Chuyện gì xảy ra nếu anh không nhận ra cô bé? Chuyện gì xảy ra nếu nó thay đổi quá nhiều... Chuyện gì sẽ xảy ra nếu... Bỗng dưng cô bé xuất hiện. Gương mặt Vanessa không thay đổi, nhưng cô bé đã trở thành một thiếu nữ với mái tóc vàng và dài. Hai cha con ôm nhau khóc. Đã lâu lắm rồi họ mới gặp nhau. Chính xác là mười năm rồi. Anh không muốn mất con lần nữa. Vì thế anh đã vội vàng đến đây ngay khi biết tin cô bé đến nơi. Rồi cả hai nhìn nhau cười.
“Cha... trông cha không có gì thay đổi cả...”. Nước mắt cô bé không ngừng rơi. Còn Matt luôn nhìn cô bé. Anh chưa từng thấy ai xinh đẹp như con gái mình. Sáu năm không có tin tức gì của các con khiến anh vô cùng đau khổ. Giờ đây khi gặp lại chúng anh vô cùng xúc động.
“Còn con thì thay đổi nhiều đấy!”. Cô bé trông hệt như mẹ nó khi còn trẻ. Vanessa mặc chiếc váy màu xám, mang giày cao gót và trang điểm sơ. Cô bé trông thật quyết rũ. Cô bé đeo khuyên tai kim cương. Đó là món quà của Hamish cho nó. Anh biết điều đó. Hamish luôn đối xử tốt với con của Matt.
Matt hỏi: “Con muốn gì? Uống trà hay đi đâu đó?”. Tất cả những gì anh muốn là được trò chuyện với con gái.
Vanessa bối rối trong giây lát. Từ xa anh có thể thấy Sally và hai đứa con sau của cô với Hamish đang đứng đó. Giờ đây trông Sally như một cô giữ trẻ với hai cậu con trai nhỏ của mình. Thời gian qua, cuộc đời đã ban cho cô khá nhiều điều tốt lành. Cô vẫn xinh đẹp dù hơi mập hơn trước đây. Hai đứa trẻ cũng khá xinh xắn. Một đứa khoảng sáu tuổi còn đứa kia tám tuổi. Thay vì để Vanessa với anh, Sally lại đứng đó nhìn họ. Cô làm họ khó chịu. Matt không thích điều này. Matt có vẻ không vui khi Sally đến gần. Vanessa nhìn mẹ chằm chằm. Sally mặc chiếc váy đen đắt tiền, mang đôi giày cao gót, mặc áo khoác lông chồn và đeo khuyên tai kim cương. Viên kim cương trên khuyên tai của Sally còn to hơn cả của Vanessa. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là món quà mà chồng quá cố của cô tặng.
“Em xin lỗi, Matt. Em mong anh không ngại... Em không thể kiềm chế được... Em muốn anh gặp hai đứa trẻ”. Nhưng anh chỉ muốn gặp con mình mà thôi. Anh không muốn gặp Sally và con của cô với Hamish. Những gì mà cô làm với anh đã quá đủ. Anh muốn gặp con gái và muốn Sally biến mất khỏi cuộc đời của mình.
Nhưng rồi Matt chào hai đứa bé với nụ cười nồng ấm và vuốt tóc chúng. Hai đứa trẻ lễ phép cúi đầu chào anh.
Bọn trẻ vô tội. Mọi lỗi lầm đều do mẹ nó gây ra và anh muốn mọi chuyện phải rõ ràng.
Anh nói: “Tôi nghĩ Vanessa và tôi cần khoảng thời gian riêng để nói chuyện. Chúng tôi muốn ở một mình. Chúng tôi có nhiều chuyện muốn nói với nhau”.
Sally bối rối nói: “Ồ. Dĩ nhiên rồi... Em hiểu mà”. Cô chẳng bao giờ biết quan tâm đến người khác, kể cả Matt. Cô cũng không điếm xỉa gì đến cơn thịnh nộ của Vanessa với cô. Cô bé vẫn chưa tha thứ cho mẹ nó vì đã lừa dối anh em nó trong sáu năm qua. Cô bé thề sẽ không bao giờ tha thứ cho Sally.
Sally nói tiếp: “Em hứa với hai cậu bé sẽ đưa chúng đến Macy’s xem ông già Noel và có thể dừng lại ở Schawarz. Em nghĩ chúng ta sẽ cùng ăn tối vào tối mai nếu anh rảnh”. Cô mỉm cười. Chính nụ cười ấy đã hớp hồn anh ngay lần đầu tiên anh gặp Sally. Nhưng giờ đây anh biết đằng sau nụ cười ấy là một sự lừa dối. Chính anh là người từng bị cô lừa cho một cú khá đau. Phải nói là cô đã đóng kịch rất giỏi. Người khác nhìn vào cứ ngỡ cô là một người quyến rũ, ôn hòa và thân thiện. Nhưng thực tế không phải thế. Chính vì vậy nên những gì cô muốn anh đều không bao giờ đáp ứng.
Matt nói: “Tôi sẽ nói cho cô biết sau”. Sau đó anh cùng Vanessa đến ngồi xuống bàn để dùng trà. Một lát sau, anh thấy Sally và hai đứa trẻ đang đứng ngoài cửa đợi một chiếc xe sang trọng đến đưa đi. Giờ đây cô đã là một phụ nữ giàu có, thậm chí còn giàu hơn trước kia nữa. Tuy nhiên với Matt điều này không làm cho cô trở nên duyên dáng hay quyến rũ hơn. Không có gì có thể làm anh thay đổi cái nhìn về cô. Sally đã có tất cả mọi thứ mình muốn: tài năng, trí tuệ, phong cách, vẻ đẹp - ngoại trừ một thứ. Đó là trái tim.
Vanessa nói một cách bình tĩnh khi hai cha con ngồi xuống ghế: “Con xin lỗi về mọi thứ”. Cô bé đã hiểu tất cả và vô cùng ngưỡng mộ cha mình. Ông đã tự mình giải quyết hết tất cả vấn đề một mình trong suốt nhiều năm qua.
Vanessa đã nói về anh trai Robert cho Matt nghe và cả những chuyện đã xảy ra trong suốt sáu năm qua. Cô bé dường như không tha thứ cho mẹ nó. Nó còn giận mẹ nó hơn cả Robert. Robert có thể tha thứ cho mẹ nó và cho rằng có lẽ mẹ nó đã quá nóng vội và không biết cách cư xử với mọi người. Còn Vanessa thì không. Cô bé nói: “Con ghét bà ấy”. Anh cũng tán thành ý kiến của Vanessa, nhưng không muốn thêm dầu vào lửa. Và anh cũng không muốn cô bé ghét mẹ ruột của nó. Anh cố nói mọi điều để cô bé nguôi giận. Nhưng Sally là một người không thể tha thứ. Cô là một người ích kỷ. Vì để đạt được mục đích của mình, cô đã dùng thủ đoạn để chia rẽ Matt với bọn trẻ. Giờ đây, khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, bọn trẻ lại muốn trở về với anh. Vanessa nói tiếp: “Cha! Cha đừng ăn tối với bà ấy. Con muốn gặp cha và cùng ăn tối với cha vào ngày mai”. Cô bé đã hiểu mọi chuyện và dường như khôn ngoan hơn trước đây.
Matt nói thẳng thắn: “Cha sẽ gặp con vào ngày mai. Cha chỉ không muốn cãi nhau với mẹ con mà thôi. Nhưng điều này không có nghĩa cha sẽ quay lại với bà ấy”. Điều này đã quá rõ. Anh không hề còn chút tình cảm nào với kẻ đã dùng thủ đoạn cướp bọn trẻ từ tay anh.
“Cha đúng đấy!”. Hai cha con đã nói chuyện trong suốt ba giờ. Anh đã giải thích cho cô bé nghe tất cả những việc đã xảy ra trong suốt sáu năm qua. Sau đó Matt hỏi Vanessa về bạn bè, trường học, cuộc sống và ước mơ của cô bé. Anh vô cùng hạnh phúc khi được ở gần và trò chuyện với con mình. Vanessa và Robert sẽ cùng đến Tahoe mừng Giáng sinh cùng anh mà không có mẹ chúng. Sally sẽ cùng hai đứa trẻ đến New York để gặp vài người bạn.
Dường như Sally không có nơi nào khác để đi. Nếu không ghét cay ghét đắng cô Matt sẽ không làm thế. Có lẽ anh thấy mình hơi có lỗi vì đã cư xử với cô như thế.
Ngày hôm sau Sally lại gọi điện thoại đến để hỏi về bữa tối. Cô cố thuyết phục Matt cùng ăn tối với họ. Nhưng anh khăng khăng từ chối và chỉ muốn nói chuyện với Vanessa.
“Cô bé thật tuyệt! Cô đã chăm sóc nó thật chu đáo”. “Cô bé là một cô gái ngoan”. Sally đồng ý. Cô nói họ chỉ ở đây thêm bốn ngày nữa. Matt cảm thấy buồn vì nếu Sally đi, Vanessa cũng đi. Thật ra anh chỉ muốn gặp con gái chứ không muốn gặp vợ cũ. Sally hỏi: “Còn anh sao rồi, Matt? Cuộc sống của anh ra sao?”. Đây dường như là chuyện anh không hề muốn kể cho cô nghe.
“Vẫn ổn... Tôi lấy làm tiếc về chuyện của Hamish. Nhưng đây cũng là cơ hội lớn cho cô. Cô sẽ ở lại Auckland chứ?”. Anh muốn nói về việc kinh doanh, nhà cửa và con cái của Hamish, nhưng dường như cô ấy không thích đề tài này.
“Em không biết nữa. Nhưng em đã quyết định bán công ty. Em mệt rồi, Matt. Giờ đã đến lúc em phải nghỉ ngơi và hưởng thụ”. Đây là một ý nghĩ hay. Nhưng anh biết Sally sẽ không dừng ở đó.
“Nghe có vẻ hợp lý”. Anh trả lời nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào. Anh đã kiên quyết không muốn dính líu, hay có bất kỳ mối quan hệ nào với Sally.
“Em thấy anh vẫn vẽ. Anh quả là một tài năng”. Trong phút chốc, cô hơi bối rối và buồn. Đó chính là thủ đoạn cô từng sử dụng để đạt được những gì mình muốn và suýt chút nữa Matt đã quên điều này.
Sally do dự nói: “Matt... Anh thực sự không muốn ăn tối với em vào tối nay ư? Em không cần bất cứ điều gì cả. Em chỉ muốn chúng ta làm hòa với nhau mà thôi”. Cô thực sự muốn điều đó, anh đã biết rõ điều này từ nhiều năm trước. Từ chối cô ngay bây giờ chỉ làm cho vấn đề thêm tệ hơn mà thôi.
Matt nói với vẻ mệt mỏi: “Ừ...”, anh đã quá mệt mỏi, còn Sally luôn có nhiều vấn đề khác để nói. Anh nói tiếp: “Nhưng tôi không nghĩ ăn tối là một ý kiến hay. Cô đừng gợi lại những chuyện không hay trong quá khứ nữa. Thật sự chúng ta không có gì để nói với nhau nữa”.
“Em phải xin lỗi anh như thế nào đây. Em đã quá ích kỷ phải không?”, Sally dịu dàng nói. Chính sự dịu dàng giả tạo này gần như đã giết chết anh. Matt muốn hét lớn lên bảo cô ta đừng nói nữa. Anh không thể quên những gì Sally đã làm. Những việc tồi tệ ấy như đã giết chết anh trong nhiều năm qua.
“Cô không còn gì để nói sao Sally?”. Anh nói với vẻ hệt như một người chồng mà trước đây cô từng rời bỏ. Anh đã từng yêu cô, nhưng chính cô là người đã hủy hoại tất cả. Nhưng dù chuyện gì xảy ra đi nữa, họ vẫn là hai người từng yêu nhau, sống chung với nhau và có con với nhau. Cả hai đều nhớ đến kỷ niệm vui và buồn khi còn ở bên nhau. “Mọi chuyện đã hết rồi!”.
“Em chỉ muốn gặp anh mà thôi. Chúng ta có thể làm bạn với nhau mà”.
“Tại sao? Mỗi người chúng ta đều có bạn và chúng ta không cần nhau nữa”.
“Chúng ta có hai đứa con. Nếu chúng ta quay lại với nhau, việc này quả là có ý nghĩa với chúng”.
Thật ngạc nhiên! Sáu năm trước sao cô không nghĩ đến điều này mà đến tận bây giờ mới nghĩ đến. Dù sao đi nữa, việc này chỉ tốt cho cô ấy chứ không tốt cho anh chút nào. Chính sự ích kỷ của Sally đã kiểm soát cô ấy chứ không phải ai khác cả.
Anh bối rối nói: “Tôi không biết... Tôi không nghĩ đó là ý hay”.
“Sự tha thứ, lòng khoan dung và lòng trắc ẩn... Chúng ta đã kết hôn 15 năm rồi. Giờ đây chúng ta không thể trở thành bạn sao?”.
“Cô không nghĩ đã cư xử tệ với tôi như thế nào sao? Cô đã bỏ tôi đi theo thằng bạn thân nhất của tôi. Sau đó mang các con tôi đi đến một nơi cách xa cả ngàn dặm, rồi không cho phép chúng liên lạc với tôi trong suốt sáu năm trời qua. Thế mà cũng gọi là bạn sao?”.
“Em biết... em biết... em đã gây ra nhiều sai lầm”. Sally dường như bật khóc, nhưng sau đó cô lấy lại bình tĩnh và nói: “Thật ra em và Hamish chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc. Có quá nhiều vấn đề đã xảy ra”.
“Tôi lấy làm tiếc khi nghe điều đó”. Anh cảm thấy cơ thể mình lạnh cóng. Anh nói tiếp: “Tôi có cảm giác cô đã rất hạnh phúc. Anh ta đối xử với cô và con cô rất tốt”. Thực ra Hamish là một người đàn ông tốt bụng. Nếu Hamish không bỏ đi cùng Sally có lẽ Matt vẫn quý anh.
“Cư xử tốt à? Đúng thế. Nhưng anh ấy không thực sự như thế, không đối xử với em tốt bằng anh. Anh ấy chỉ tốt bụng trong khoảng thời gian nào đó mà thôi. Là kẻ nghiện rượu, chính điều đó đã giết chết anh ấy. Hơn nữa, từ lâu rồi em và Hamish đã không quan hệ chăn gối với nhau”.
“Thôi đi Sally... Làm ơn đi. Tôi không muốn biết chuyện đó”. Matt có vẻ kinh tởm và không hề muốn quay lại với cô.
“Em xin lỗi, em quên là anh hơi ngại khi nghe chuyện đó”. Cô biết quá rõ chuyện này vì cô đã vuột mất anh. Hamish đã kể cho cô nghe nhiều chuyện hài hước. Nhưng sau khi rời khỏi Matt, Sally mới biết Hamish là một người kinh tởm như thế nào.
“Sao chúng ta không dừng cuộc trò chuyện ở đây nhỉ. Chúng ta không có gì để nói và không thể nào quay ngược lại cuốn phim cuộc đời mình. Tất cả đã hết rồi. Câu chuyện cũng kết thúc”.
“Nó chưa kết thúc và không bao giờ kết thúc. Anh biết mà”. Cô làm cho Matt căng thẳng đến mức tưởng chừng như anh đã nhảy dựng lên vì phát điên. Sally biết dù chuyện gì xảy ra đi nữa, Matt vẫn yêu cô. Cô biết rõ điều đó. Cho đến giờ cô vẫn cảm nhận được điều đó.
“Tôi không quan tâm. Mọi chuyện đã chấm dứt”. Matt nói dứt khoát. Giọng anh chứa đầy sự tức giận và căm phẫn. Sally sẽ không bao giờ có được anh lần nữa. Chính cô là kẻ đã gây ra chuyện này, là người đã cắt đứt mối quan hệ của mình với Matt, như cắt đứt tay chân anh. Tuy nhiên, những sợi dây thần kinh quanh phần còn lại vẫn còn sống và mạch vẫn đập.
“Sao anh không cùng ăn tối với em, hay cùng uống với em một ly rượu hoặc đến để gặp em. Có gì khác đâu nào? Sao anh không thể làm thế?”.
Bởi Matt không muốn mình bị tổn thương thêm nữa. “Ngày hôm qua, tôi đã gặp cô rồi đấy”.
“Không! Người mà anh thấy là quả phụ của Hamish, hai đứa con của anh ấy và con gái anh”.
“Thế đó không phải là cô sao?”. Anh nói như thể không muốn nghe bất kỳ câu trả lời nào của cô.
“Không phải thế! Với anh thì không phải, Matt à”. Sự im lặng giữa họ làm anh không còn nghe gì nữa. Anh chỉ muốn hét lên mà thôi. Chính Sally đã làm anh phát điên. Cô luôn làm thế, cả khi đã bỏ Matt. Sally biết tìm đúng chỗ để làm người khác đau khổ và cô thích “đùa vui” như thế với họ.
“Được rồi, được rồi! Nửa tiếng thôi nhé. Không hơn đâu. Tôi sẽ gặp cô. Chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ và sau đó cô đừng bao giờ đến quấy rầy tôi nữa!”. Sally luôn đạt được những gì mình muốn. Sally là thế đó.
Cô dịu dàng nói: “Cám ơn, Matt! Sáu giờ ngày mai được không? Hãy đến dãy buồng phòng một. Nơi đó khá yên tĩnh và chúng ta có thể nói chuyện”.
“Tôi sẽ đến!”. Anh nói một cách lạnh lùng pha lẫn một chút giận dữ. Tất cả những gì Sally có thể làm là cầu nguyện trong suốt 24 giờ để Matt đừng thay đổi ý kiến. Cô biết là nếu gặp Matt dù chỉ 30 phút thôi mọi việc có thể thay đổi. Nhưng điều tồi tệ với Sally là, khi gác máy điện thoại, Matt cũng biết điều này.