Số lần đọc/download: 1133 / 19
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:09 +0700
Chương 22
S
asha sống như người máy hầu như suốt cả tháng Giêng. Ban ngày đến phòng triển lãm, ban đêm ở nhà, ít nói chuyện với ai, chỉ làm việc. Bà đưa hết hồ sơ của Liam cho Bernard mà không nói lời giải thích. Nhưng vì tạm thời LIam không làm việc trong thời gian bận chăm sóc cho Charlotte, nên cũng không có gì để cho anh làm
Họ nhận được 2 tờ đơn xin tạm nghỉ việc, trong đơn anh trình bày rằng anh không thể làm việc được trong 6 tháng. Cho nên mọi công việc có liên quan đến Liam Allison đều để yên tại chỗ. Và cuộc đời của Sasha cũng vậy
Khi Xavier biết chuyện xảy ra, chàng đến thăm mẹ lần nữa, nhưng bà không nói gì về chuyện ấy. Họ đi bách bộ trong công viên với con chó. Chàng cố đưa bà đi ăn tối nhưng bà không muốn đi. Hình như những hôm ấy bà không làm gì hết. Eugenie nói rằng bà kiếm cớ này nọ để từ chối tất cả các lời mời, và khi về New York bà cũng làm thế trong tháng Giêng. Bà sống cách ly với hầu hết sinh hoạt ở ngoài đời, ngoại trừ công việc
Xavier đã nói chuyện rất lâu với Tatianna về việc này, và cô đã về nhà ở một đêm với mẹ. Nhưng khi Sasha về lại Paris, hình như không có gì làm cho bà thoát ra khỏi tình trạng đờ đẫn, kể từ tháng 2, qua thảng 3 rồi sang tháng 4. Sau đó bà quay sang New York để kiểm tra một buổi triển lãm, và Marcie mừng rờ khi thấy sức khỏe bà có khá hơn. Bà gầy, xanh xao và có một chút mệt mõi, nhưng vẻ thất thần, thờ thẩn kéo dài mấy tháng trời đã hết. Bà vẫn còn vẻ khổ sở, nhưng ít ra đã có sức sống. Tất cả mọi người biết bà, chăm lo cho bà, đều biết rõ bà đã gặp cảnh rất khủng khiếp. Họ lặng lẽ nói cho nhau nghe lý do gây ra cảnh khủng khiếp ấy, nhưng họ không bàn chuyện này với bà. Đây là đề tài không công khai nói với bất cứ ai. Sasha hoàn toàn sống cách biệt với mọi người. Thể xác còn đấy, nhưng tinh thần đã biến mất
Đến tháng 3 thì LIam sang London, đóng cửa xưởng vẽ của mình, gởi hết đồ đạc về Vermont. Anh gởi cho Xavier tin nhắn, nhưng khi chàng gọi đến thì anh đã rời khỏi thành phố. Anh chỉ ở đấy 2 ngày. Xavier nghĩ rằng có lẽ Liam không muốn gặp chàng. Chuyện xảy ra tai nạn của Charlotte, quyết định của Liam, cũng gây cho cả 2 người nhiều chấn động tinh thần. Họ phải ra sức chôn chuyện này xuống lòng đất, quên hết chuyện đó để sống. Xavier nói cho mẹ biết Liam có đến London. Tốt nhất là không nên nói đến anh nữa, không ai muốn đả động đến anh
Những gì Marcie thấy được vào tháng 4, chị không thể gọi là bà đã bình phục, nhưng chị có thể nói tình hình chảy máu trong linh hồn của Sasha đã hết. Hình như bà suy sụp tâm trí đến chỗ tận cùng của đau khổ, rồi dừng lại đấy, và sự dừng lại này là một cải biến lớn so với những gì xảy ra trước đó. Sự tuột dốc của Sasha về tinh thần lẫn thể xác khiến cho mọi người khủng khiếp, nhưng bà nhất quyết cho rằng bà cảm thấy khá hơn nhiều, thậm chí khi bà về lại New York vào tháng 5, bà đã nghỉ ở ngôi nhà tại Hampton
GIống như mọi nơi, ở đây đầy đủ kỷ niệm về Liam, nhưng bất cứ bà nghĩ về anh điều gì, bà cũng không chia sẻ với ai. Không người nào trong phòng triển lãm thấy anh hay nghe tin về anh trong nhiều tháng trời. Họ chỉ biết về anh qua Sasha và những bức thư điện thỉnh thoảng do anh gởi đến. Họ chỉ biết anh đang ở với gia đình tại Vermont, và anh cho biết Charlotte đang bình phục dần. Hiện cô bé đang ở trung tâm phục hồi chức năng, và có thể đứng lên được. Sasha cũng gần như thế. Tinh thần bà hình như đang đứng, nhưng chưa đi được. Các con bà và nhân viên của bà rất nôn nóng muốn thấy dấu hiệu của cuộc sống trở lại nơi bà. Vào tháng 5, khi Marcie thấy bà cười, chị đứng dậy, reo mừng. Chị nhớ kể từ đầu tháng 12 cho tới nay, chị không hề thấy bà cười từ khi bà và Liam cùng trở lại với nhau trong một thời gian ngắn ngủi trước khi anh bỏ bà ra đi
Xavier đáp máy bay đến New York để mừng lễ sinh nhật thứ 50 của bà. Bà chỉ muốn trải qua một đêm yên lặng với chàng và Tatianna. Họ năn nỉ mời bà đến nhà hàng ăn tối, bà chọn nhà hàng nhỏ của người Ý ở trong làng, nơi bà nói là yên lặng. Và mặc dù bà thương khóc Liam suốt nhiều tháng trời, bây giờ bà đã vui vẻ với các con
- Mẹ không tin mẹ đã 50 tuổi – Bà nói, vẻ tiếc nuối – Tại sao mẹ lại già như thế này nhỉ?
- Mẹ không già đâu – Xavier nhẹ nhàng đáp. 2 người tặng bà chiếc trâm bằng kim cương có hình 2 trái tim đan vào nhau. Bà rất thích món quà. Bà vẫn đang đeo chiếc vòng nạm kim cương do Liam tặng vào dịp Giáng sinh. Chiếc vòng sẽ không bao giờ rời khỏi tay bà
Marcie vả Kaen đề nghị thết bà một bữa tiệc nhỏ, nhưng bà từ chối. Chỉ có những buổi tiệc vào các dịp khai mạc triển lãm bà mới có thể đi dự thôi. Trong 5 tháng qua, từ khi Liam ra đi, bà tạm hoãn hết các buổi trưng bày. Bà như con thú nhỏ, mệt mõi, ngủ suốt cả mùa đông giá lạnh. Bất cứ ai thương yêu bà đều chờ đợi dấu hiệu của mùa xuân đến. Dù sao đi nữa thì bà cũng phải quên Liam. Nhưng hình như ba nhớ mãi không thôi. Như thể 2 linh hồn của họ đã quyện lấy nhau, nếu không có nửa kia, thì nửa này của linh hồn họ phải cuộn lại chờ chết. Như cặp song sinh dinh vào nhau. Đời của bà không có anh, thật cực kỳ ảm đạm
Vào ngày cuối tuần vào dịp lễ kỷ niệm Chiến sĩ Trận vong, bà đang ở tại New York, bà quyết định ở tại Southampton. Tatianna đi xa. Còn Xavier thì ở tại London. Tuần sau bà sẽ quay lại Paris. Nhưng bà muốn hưởng không khí ngày cuối tuần trên bãi biển trước khi ra đi. Trời vẫn còn lạnh, nhưng không khí đã chớm xuân. Khi bà rời khỏi phòng triển lãm vào tối thứ 6, Marcie thấy bà có vẻ khỏe mạnh hơn. Bây giờ Sasha luôn luôn được mọi người trong phòng triển lãm chăm sóc kỹ lưỡng, họ quan sát tình hình sức khỏe của bà rồi bàn bạc với nhau. Bà thì luôn luôn cho rằng sức khỏe của bà tốt, nhưng ý kiến của bà thường không thuyết phục được ai ngoài bà
Tối hôm đó khi bà lái xe đi Southampton, đường có rất nhiều xe cộ, người ta đi nghỉ lễ, cho nên bà nghĩ không biết bao giờ mới đến nơi. Thỉnh thoảng xe phải đứng lại giữa đường thật lâu vì tắt đường, bà lại nghĩ đến Liam. Cảnh ngồi nhàn rỗi để nghĩ đến anh thật quá xa hoa. Bà không thể ngồi yên để nghĩ đến anh như thế này. Mặc dù người ta không thấy được tâm trạng của bà, nhưng bà đã cố hết sức quên anh, để lấy lại sức sống. Ngồi dựa người ra ghế để suy nghĩ đến anh là cả một sự ưu tiên hiếm hoi. 4 giờ sau, khi bà đến nhà, hình ảnh anh vẫn còn trong tâm trí bà. Khi ấy đã quá 11 giờ đêm, và khi bà lên giường nằm thì đã quá nửa đêm. Bà ngủ mà tâm trí vẫn còn nghĩ đến anh. Sáng mai thức dậy, bà cảm thấy người khỏe hơn. Hình như nhờ tắm mình trong kỷ niệm vài giờ, nên lòng bà được nhẹ nhõm phần nào
Ngụp lặn giữa biển sầu đã trở thành quen thuộc với bà. Do đã mất Arthur nên bà biết rằng mất ngươi yêu cần có một quá trình lâu dài mới nguôi, chứ không thể một sớm một chiều mà trút hết được sầu muộn. Người ta phải trút bỏ nó từ từ, từng phân 1, hay từng ly 1. Khi Arthur chết, bà phải một mất một năm mới cảm thấy bình thường trở lại. Và bây giờ đã 5 tháng kể từ ngày Liam ra đi. Bà nghĩ rằng một ngày nào đó bà sẽ trút bỏ được sầu muộn, và một buổi sáng nào đó, khi thức dậy, bà cảm thấy quả cầu nặng đè trên ngực bấy lâu nay không còn nữa. Từ từ từng tí 1, quả cầu teo lại. Thỉnh thoảng bà phân vân tự hỏi không biết anh như thế nào, không biết anh đã quên chưa. Bây giờ anh có nhiều công việc bận rộn. Và bà sung sướng khi nghe Marcie nói rằng Charlotte đã khá hơn nhiều. Bà cũng không thể tự hỏi, anh có được hạnh phúc với Beth không. Bà không có cách nào để biết được và có lẽ chuyện này cũng không thành vấn đề. Bây giờ anh là của chị ấy rồi, dù hay dù dở, dù xảy ra chuyện gì cũng thế thôi. Bà biết anh sẽ không rời bỏ chị ấy. Lần đầu, anh không rời bỏ chị ta, mà chính chị ta bỏ anh. Anh là loại người khi đã cam kết thì chung thủy suốt đời. Trường họp với bà là khác, vì, dụ họ yêu nhau đến mấy đi nữa, họ không cam kết gì với nhau. Đúng như điều bà đã tiên đoán từ đầu, chuyện tình của họ không thể có kết quả tốt đẹp, không phải vì những lý do bà đã nghĩ đến. Thậm chí những ngày trước đó bà cũng không nghĩ đến việc anh sẽ quay về với Beth. Nếu không có tai nạn khủng khiếp của Charlotte, thì bà tin là anh sẽ không rời bà. Số phận đã xen vào cuộc tình của họ
Tối đó, khi bà đi xuống bãi biển lúc hoàng hôn, bà lại cố xua đuổi hình ảnh anh ra khỏi đầu mình. Bà để tâm trí nghĩ đến những chuyện khác, như về Arthur và các con. Tatianna đã có người bạn trai nghiêm túc từ tháng 2, và Sasha thật sự bằng lòng người này. Còn Xavier thì nói đến chuyện sống với người phụ nữ mà chàng đã hẹn hò đi chơi từ Giáng sinh. Đây là sự thay đổi lớn lao cho chàng. Đã đến lúc chàng phải làm thế. Chàng đã 27 tuổi
Khi bà ngồi trên mái lều cỏ trên đụn cát để ngắm cảnh mặt trời lặn, lần đầu tiên trong thời gian dài bà cảm thấy bình an, yên ổn. Trời vẫn còn lạnh, nhưng mặt trời chiếu sáng cả ngày đã sưởi ấm không gian. Bà nằm xuống trên cát, nghĩ đến các con, nghĩ đến thời gian họ sống với nhau, đến những điều bà đã thực hiện xong, đến những giây phút kỳ diệu mà họ đã trải qua với nhau. Bà đã thuê một chiếc du thuyền khác cho gia đình bà vào mùa hè đó. Nhưng thuyền sẽ đậu ở bãi để bà có những giây phút riêng tư. Bà thích có những giây phút riêng tư ấy, vì bà cần có lúc để suy nghĩ, có thời gian để mừng cho đời mình, mừng vì bà lại bắt đầu cuộc sống mới. Bà nghĩ rằng, dù bà đã gặp nhiều cảnh mất mát đau thương, nhưng bà vẫn có nhiều hạnh phúc ở đời, và bà mừng vì đã được như thế
Bà nhìn mặt trời xuống nhanh, lòng phân vân không biết khi mặt trời xuống đến chân trời, bà có thấy được tia ánh sáng màu xanh lục không. Bà thích ngắm tia sáng ấy, và bà nằm yên, chờ đợi để thưởng thức giây phút ấy. Bà không muốn gì hơn ước muốn được thấy tia sáng ấy. Bà không cần gì hết, không muốn ai hết. Bà cảm thấy như thể mình đang bay lơ lửng trên không, người không có trọng lượng, không mang vật nặng gì bên người. Từ tháng 12 đến giờ, bây giờ là lần đầu tiên bà cảm thấy thanh thản. Cuối cùng, vết thương lòng của bà bắt đầu lành, cuộc đời tươi đẹp đang đến với bà
Chợt bà thấy tia sáng xanh lục hiện ra, bà cười. Như là dấu hiệu báo điềm lành sắp đến. Khi mặt trời lặn hết rồi, bà vẫn còn thấy trước mặt những hình thù mờ ảo, vì đã nhìn vào mặt trời, và những gì bà thấy có vẻ như là bóng người. Bà không thấy bóng người rõ ràng, nhưng bà thấy hình thể, dáng dấp. Bà nghĩ có lẽ bà tưởng tượng, hay có lẽ đấy chỉ là ảo giác, nhưng rồi bỗng bà nghe tiếng nói cất lên. Đúng là LIam. Anh đang đứng trước mặt bà, nhưng lưng quay về phia mặt trời lặn, y như cảnh trong cine. Bà vẫn nằm yên, nhìn anh, không nói
- Chào Sasha – Bà biết tại sao anh đến. Lần cuối cùng bà thấy anh là cả 2 cùng khóc. Lần này bà nhìn anh và cười. Từ khi bà thấy anh lần cuối cùng đến giờ là 5 tháng
- Em đang nhìn cảnh hoàng hôn
- Anh đứng trên hàng hiên thấy em
- Charlotte thế nào? – Bà không muốn biết Beth thế nào
- Đã lành nhiều. Bé bắt đầu tập đi
Bà không mời anh ngồi, mà chỉ gật đầu
- Tại sao anh đến đây?
- Anh trở về. Anh muốn đến để nói lời giã biệt
- Anh đã nói rồi – Câu chuyện giữa 2 người rời rạc kỳ lạ, 2 người đã từng yêu nhau và chia tay nhau. Họ đã nói lời giã biệt một lần rồi, trước đó 5 tháng. Bây giờ trở về nói lời giã biệt lần nữa là nghĩa làm sao? – Khi nào anh trở về? – Câu hỏi thật vô nghĩa. Khi nào anh trở về đối với bà bây giờ có quan trọng gì nữa đâu. Anh đã trở về trước đây 5 tháng rồi
- Ngày mai – Anh đáp, rồi ngồi xuống bên cạnh bà trên cát. Anh cảm thấy kỳ quặc khi đứng đấy nhìn bà năm trên cát. Anh nghĩ bà có vẻ bé hơn trước, và tóc đen hơn vì tương phản với làn da mặt trắng ngà. Trông bà đẹp hơn trước nhiều. Anh nhớ thế vì anh nghĩ đến bà luôn. Bà đã ám ảnh anh như bóng ma của người đã bị anh giết, và anh phải sống với bóng ma ấy bên mình sau khi đã bị anh giết. Khuôn mặt bà mà anh thấy lần cuối cùng như bóng ma bị giết cứ lảng vảng bên anh – Anh muốn thăm em một lần nữa trước khi đi về
- Em không ngờ anh lại làm thế – Bà nhìn anh, không rời mắt. Đôi mắt bà dịu dàng, hiền từ, khiến cho anh quên nhiều lần mắt bà rất gay gắt. Bà bình tĩnh khi nói năng với anh bà không bao giờ gọi anh. Và không giống như việc anh làm, bà không xuất hiện ở Vermont. Quay lại để hành hạ bà cuối cùng là hành động có vẻ không đẹp với bà, nên bà rất buồn vì anh đã đến đây. Chắc bà phải chiến đấu lại lần nữa để chữa lành vết thương lòng. Việc chữa lành vừa rồi đã quá khó khăn cho bà rồi
- Anh không gọi để báo cho em biết, vì anh sợ em không muốn gặp anh
- Anh nói đúng. Chắc em không muốn thế. Giã biệt một lần là đủ rồi
Và trong thời gian họ yêu nhau suốt một năm trời, họ đã giã biệt nhau nhiều lần nữa
- Tại sao anh đến đây?
Bà biết anh có lý do khác nữa khiến anh đến đây mà chưa nói với bà. Bà biết anh rõ hơn cả anh biết mình. Nhưng bà thấy anh đã thay đổi rất nhiều trong thời gian 5 tháng vừa qua. Trên khuôn mặt đẹp trai của anh, không còn nét bé bỏng nữa, mà thay vào đó là nét mặt của người lớn.
Sau khi anh rời bà, anh đã trải qua một cuộc hành trình đau khổ. Hàng ngày anh có 3 con và một vợ đi theo anh trên cuộc hành trình này. Bà không có ai cùng đi một mình, ngoài bản thân mình, và chuyến đi rất khó khăn gian khổ cho bà
- Em có ghét anh không? – Anh hỏi bà. Đáng ra bà đã ghét anh. Nhưng bà không ghét, và sẽ không bao giờ ghét anh. Bà lắc đầu không phải lỗi của anh
- Không, em yêu anh. Có lẽ vẫn mãi mãi yêu anh – Anh đưa mắt nhìn tay bà, anh thấy bà còn đeo chiếc vòng trên cổ tay
- Anh cũng thế. Mặt trời đã lặn, không khí trở nên lạnh – Em có muốn anh đi bây giờ không?
Bà thành thật trả lời anh
- Chưa, khoan đã – Đây có lẽ là lần cuối cùng bà được nhìn thấy anh. Bà muốn thưởng thức cảm giác này một lát trước khi anh đi
- Anh phải lái xe đi New York đêm nay – Anh nói, vì anh không biết phải nói gì nữa hay hơn. Tất cả những gì anh muốn nói với bà bây giờ đều vô nghĩa. Bà đã trở thành người khác rồi. Vĩ đại hơn, tốt đẹp hơn, mạnh mẽ hơn, sâu sắc hơn. Bà đã được tôi luyện trong lửa. Sự tôi luyện này khiến cho bà được thanh khiết một cách kỳ lạ
- Tại sao đi New York?
- Vì anh trở về. Anh nói một cách khó hiểu, khiến cho bà bàng hoàng, bối rối
- Về đầu? Về Vermont à?
Anh cười và lắc đầu. Bà đã hiểu lầm
- Không, về London
- Tại sao về đấy?
Khi ấy anh nghĩ là phải nói cho bà biết. Đấy là lý do khiến anh đến đây. Khi anh thấy bà, anh nhận ra anh đã gây cho bà quá nhiều đau khổ. Cho dù bà vẫn còn yêu anh, các cánh cửa đã đóng kín. Nhìn mặt bà, anh thấy rõ điều đó
- Anh từ giã Beth. Chuyện giữa anh và cô ấy không thuận buồm xuôi gió. Cả 2 chúng tôi đều biết như thế trong một tháng ở với nhau, nhưng chúng tôi cố gắng, vì hạnh phúc của các con. Chuyện sống chung không thực hiện được. Chúng tôi chia tay nhau, xem nhau như bạn bè – Anh cười nho nhỏ – Cô ấy sung sướng khi được dứt tình với anh
Sasha nhìn anh đăm đăm, cố ghi hết những lời anh nói. Bỗng bà tự hỏi, phải chăng bà đã tưởng tượng ra anh và những điều bà vừa nghe. Có thể người trước mắt bà không phải là anh. Như là hình ảnh bà đã nằm thấy trong giấc mơ. một ảo giác như đời thật
- Anh vừa nói gì đấy?
- Anh nói Beth và anh đã đoạn tuyệt. Việc ly dị đã xong. Ngày mai anh sẽ về London. Anh muốn gặp em trước khi anh ra đi. Nếu không có gì để nói thì anh muốn xin lỗi em – Anh nghĩ rằng những việc anh đã làm cho bà vào tháng 12 không thể tha thứ được. Nhưng anh đã làm việc đó là vì vợ con anh. Nguyên cớ anh đưa ra thật nghèo nàn, nhưng vào thời điểm ấy, điều anh đưa ra thật chính đáng. Sasha cũng nghĩ như thế
- Anh không cần phải xin lỗi. Bà dịu dàng nói – Điêu anh làm cần phải làm
- Anh đã gần giết chết em
- Em vẫn còn sống đây – Bà từ từ ngồi dậy – Em cứng rắn nhiều hơn anh tưởng
- Không, em cứng rắn nhiều hơn em tưởng. Anh nghĩ đến em hàng ngày. Thường xuyên – Anh giang rộng cánh tay, bà thấy chiếc đồng hồ
- Em cũng vậy – Bà thú thật – Bây giờ chúng ta làm gì? – 4 mắt nhìn nhau, họ không đưa tay để ôm nhau. Họ không đụng đến nhau và có lẽ sẽ không bao giờ làm thế
- Không thể hay có thể? Chuyện này tùy em – Anh hỏi nhỏ, gió thổi khiến cho cả 2 thấy lạnh, rồi bỗng anh nhích lại gần bà. Họ gần chạm vào nhau, nhưng chưa chạm – Em nghĩ sao?
- Em nghĩ là anh sẽ không trở về, Liam à – Bà buồn bã nói. Thật khó mà tin anh trở về, hay là nghĩ tại sao anh trở về. Anh đã bỏ bà ra đi nhiều lần, và bà đã chết nhiều lần vì anh
- Anh cũng không. Anh không nghĩ là anh có thể trở về
- Anh muốn hôn bà nhưng bây giờ quyết định này thuộc quyền bà. Quyết định lần trước là quyền của anh. Còn lần này là quyền của bà. Anh sẽ tôn trọng bất cứ lời nào của bà
- Em quyết định như thế nào? – Anh không muốn thúc ép bà, nhưng anh phải biết ý kiến của bà
- Em không biết – Bà ngồi nhìn ra biển, rồi bỗng nhiên quay nhìn anh, cười với anh – Nhưng có lẽ em quyết định như thế này. Có lẽ suy nghĩ như thế nào cũng không quan trọng nữa. Cuộc đời cho ta nhiều cơ may, bây giờ thêm một cơ may nữa cũng là chuyện tất nhiên thôi, không lý do gì phải đắn đo suy nghĩ. Người thì chết, người thi bỏ đi, người quay trở lại. Nếu người ta yêu nhau, thì có lẽ vấn đề nghĩ sau này không không quan trọng nữa. Liam, em yêu anh – Em lúc nào cũng yêu anh. Nhiều hơn em tưởng
- Cũng nhiều hơn anh tưởng. Anh nghĩ là khi anh từ giã em, anh sẽ làm cho em đau đớn đến chết, nhưng anh phải làm thế
- Em biết – Bà cười, và anh hôn bà, nhẹ nhàng thận trọng. Như cơn gió nhẹ mùa hè chạm vào người bà. Anh không quên được cái cảm giác khi hôn bà, ôm bà trong vòng tay. Cuối cùng anh đã chiếm được bà. Beth biết hết chuyện gì đã xảy ra, nên chị đã có lòng tốt trả anh lại cho ba
Anh lại hôn bà, ôm bà trong vòng tay, và bà nói thì thào trên ngực anh. Anh cảm nhận lời nói của bà chứ không nghe rõ lời bà nói ra, anh nhìn xuống mặt bà
- Em nói gì đấy?
- Có thể được – Chỉ là tiếng thì thào, nhưng lần này anh nghe rõ – Có thể được – Bà lặp lại. Anh chỉ muốn được nghe lời nói ấy. Trong thời gian mấy tháng anh xa bà, anh đã sống với từ này. Anh ôm mạnh bà trong 2 tay, bà ngước mắt nhìn khuôn mặt đã trở thành phần từ của bà, khuôn mặt đã là một phần của đời bà kể từ ngày họ mới gặp nhau, rồi bà mỉm cười và nói lại – Có thể được. Lần này chắc chắn rồi.