Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Chương 23
F
ernanda đang mang tạp dề nấu nướng trong bếp khi bà nghe chuông cửa reo, bèn nhờ Ashley ra mở cửa. Thấy cô gái, Ted giật mình ngạc nhiên, vì trong năm qua cô gái cao lên gần cả tấc. Với tuổi mười ba, trông cô không còn con nít mà như một phụ nữ rồi. Cô mặc chiếc váy bằng vải bông dệt chéo, đi đôi xăng-đan của mẹ, mặc áo thun, trông cô rất xinh và giống Fernanda như đúc. Hai mẹ con có nét mặt giống nhau, có nụ cười giống nhau, vóc dáng như nhau mặc dù bây giờ cô đã cao hơn mẹ và có mái tóc vàng thẳng dài như mẹ.
- Chào Ashley, cháu khỏe chứ? - Ted vừa đi vào vừa hỏi. Ông rất thích con của Fernanda. Chúng lễ phép, có tư cách, nhiệt tình, thân ái, thông minh và vui vẻ. Nhìn chúng, đủ biết bà đã dành nhiều thì giờ để chăm sóc con và rất mực yêu thương chúng.
Khi ông vào nhà, Fernanda từ trong bếp đi ra, mời ông ly rượu vang, nhưng ông từ chối. Ông không uống rượu nhiều, ngay cả khi không làm việc như bây giờ cũng vậy, Fernanda bèn trở vào bếp lại và khi ấy Will đi đến, cậu có vẻ rất mừng khi gặp Ted. Hai người bắt tay nhau. Cậu tươi cười cùng ngồi xuống ghế nói chuyện về công việc mới của Ted. Họ nói chuyện chừng vài phút thì Sam đi vào phòng. Chú bé cười toe toét với Ted, mái tóc đỏ nhạt làm cho chú có vẻ đặc biệt, khác người.
- Mẹ nói ông sẽ mang quà đến cho cháu. Vậy ông có mang theo đấy không? - Chú bé hỏi vừa khi mẹ chú từ bếp đi đến, khiến bà phải mắng chú.
- Sam, con mất lịch sự quá!
- Mẹ có nói ông ấy sẽ tặng con… - Chú bé cãi lại mẹ.
- Đúng thế, nhưng nếu ông ấy đổi ý hay quên mang đến thì sao? Con sẽ làm cho ông ấy lúng túng.
- Ồ! - Sam có vẻ mất hứng vì bị mẹ chỉnh, nhưng ngay khi ấy Ted đưa cho chú gói quà ông mang theo từ phòng làm việc. Gói quà nhỏ, vuông vức, có vẻ rất bí mật với Sam. Chú bé cười rạng rỡ khi nhận gói quà - Cháu mở bây giờ được không?
- Được, tùy cháu. - Ông cảm thấy ân hận vì không có quà tặng những người khác, nhưng ông nghĩ đây là món quà ông dành riêng tặng Sam sau vụ ra tòa làm chứng. Món quà rất có ý nghĩa cho ông và cũng cho Sam nữa.
Sam liền mở hộp, trong hộp có cái bao da nhỏ, đấy là cái bao cũ đựng món quà mà Ted đã có ba mươi năm rồi. Khi Sam mở cái bao ra, chú nhìn vào món quà rồi nhìn Ted đăm đăm. Đấy là ngôi sao mà ông đã mang suốt ba mươi năm nay, trên ngôi sao có số của ông. Ngôi sao có rất nhiều ý nghĩa đối với ông và cả Sam lẫn mẹ cậu đều sửng sốt trước món quà.
- Đấy là ngôi sao của ông thật à? - Sam nhìn ngôi sao rồi nhìn Ted với ánh mắt kinh ngạc. Chỉ cần nhìn chú bé cũng đã biết ngôi sao là của Ted. Ngôi sao đã mòn và Ted đánh bóng để tặng chú, ngôi sao nằm lóng lánh trong tay Sam.
- Phải, của tôi. Bây giờ tôi về hưu rồi, nên không cần nó nữa. Nhưng nó rất quý đối với tôi. Tôi muốn cháu giữ nó. Bây giờ cháu không còn là phó thẩm sát viên nữa, mà là thanh tra cảnh sát thật sự. Sau một năm mà thăng chức như thế là quá nhanh. - Bây giờ đúng một năm sau ngày họ gặp nhau và ông “phong chức phó thẩm sát viên” cho chú, sau vụ xe bom nổ.
- Cháu mang được không?
- Dĩ nhiên. - Ted cài ngôi sao lên áo cho Sam. Chú chạy đến soi gương, Fernanda nhìn Ted với ánh mắt biết ơn.
- Món quà thật quá tuyệt vời. - Bà nói nho nhỏ.
- Sam xứng đáng với món quà ấy. - Mọi người đều biết vì sao chú bé xứng đáng. Fernanda gật đầu và Ted nhìn chú bé nhảy nhót quanh phòng với ngôi sao đeo trên ngực.
- Tôi là thanh tra cảnh sát! - Chú bé reo to. Bỗng chú quay nhìn Ted và hăm hở hỏi - Cháu có thể bắt người được không?
- Tôi không biết cháu muốn bắt ai - Ted cười như muốn cảnh cáo chú - Tôi không muốn cháu bắt người lớn nào làm cho cháu phật ý. - Ted tin thế nào Fernanda cũng cất ngôi sao đi cùng với những thứ quan trọng khác, như đồng hồ và nút áo măng sét của bố cậu. Nhưng ông nghĩ thế nào thỉnh thoảng Sam cũng muốn lấy ra xem. Con trai đứa nào cũng thế.
- Cháu sẽ bắt hết bạn của cháu - Sam đáp với vẻ tự hào - Mẹ, con đem theo ngôi sao đến trường để cho chúng xem và nói thế được không? - Chú bé rất hưng phấn không thể chịu nổi và Ted có vẻ rất sung sướng. Ông đã làm một việc đáng làm.
- Mẹ sẽ đem đến trường cho con - Mẹ chú đáp - Và sau khi đã cho chúng xem, mẹ sẽ đem về nhà. Con chắc không muốn để mất ngôi sao hay bị trầy xước ở trường. Đây là món quà rất đặc biệt.
- Con biết. - Sam nói, trông mặt chú lại buồn xo.
Mấy phút sau, họ ngồi vào bàn ăn. Bà đã làm món thịt bò rôti, bánh pút đinh Yorkshire, khoai nghiền, rau và bánh kem sô-cô-la cùng kem lạnh để ăn trắng miệng. Các con bà rất ấn tượng khi thấy mẹ làm bữa ăn thịnh soạn và Ted cũng vậy. Bữa ăn rất tuyệt. Sau khi ăn xong, các con bà rút hết lên phòng, còn lại hai người ngồi nói chuyện. Chỉ còn mấy tuần nữa là nhà trường nghỉ hè và tuần sau thì Will sẽ thi tốt nghiệp, nên cậu phải học để chuẩn bị thi. Sam đem theo ngôi sao lên phòng xem, còn Ashley chạy nhanh lên phòng để gọi điện thoại cho bạn.
- Bữa ăn thật ngon, từ lâu tôi không được ăn bữa ăn nào ngon như thế này. Cám ơn bà. - Ông nói, cảm thấy như thể không nhúc nhích được. Bây giờ hầu như đêm nào ông cũng làm việc trễ, đi đến phòng tập thể dục và khi về đến nhà thì đã gần nửa đêm. Hiếm khi ông ghé vào quán để ăn. Thỉnh thoảng ông đi ăn tiệm vào ban ngày - Từ lâu tôi không được ăn cơm nấu ở nhà. Shirley rất ghét nấu nướng, bà ấy thích lấy thức ăn nấu sẵn ở tiệm của bố mẹ bà để đem về ăn. Thậm chí bà ấy cũng không nấu cho các con, mà chỉ thích dẫn chúng đi ăn ngoài.
- Vợ ông không nấu cho ông ăn à? - Fernanda có vẻ ngạc nhiên, rồi bỗng nhiên bà chú ý đến trên tay ông không có chiếc nhẫn cưới. Năm ngoái, trong thời gian Sam bị bắt cóc, bà có thấy ông đeo nhẫn, còn bây giờ thì không.
- Không nấu ăn - Ông đáp, rồi thấy cần phải giải thích cho rõ việc này - Chúng tôi đã chia tay nhau sau lễ Giáng sinh. Tôi nghĩ đáng ra chúng tôi nên chia tay nhau từ lâu rồi, nhưng chuyện ấy khó nói quá. - Họ chia tay nhau đã năm tháng và ông chưa đi chơi với người đàn bà nào khác. Dù sao, ông vẫn còn cảm thấy mình là chồng bà ấy.
- Có chuyện gì đặc biệt xảy ra à? - Fernanda có vẻ thương xót cho ông. Bà nghĩ là ông rất trung thành với vợ và mặc dù ông đã xác nhận rằng tình hình giữa hai vợ chồng không được yên ổn, tốt đẹp và nói rằng mặc dù hai người rất khác nhau, nhưng ông rất trọng hôn nhân.
- Có mà không. Vào tuần lễ trước Giáng sinh, bà ấy nói với tôi rằng bà ấy sẽ đi châu Âu với một nhóm bạn gái vào dịp nghỉ lễ cho đến hết năm mới. Bà ấy không thấy làm thế tôi sẽ rất buồn. Bà ấy nghĩ tôi ngăn cản việc vui chơi của bà ấy, còn tôi thì nghĩ bà ấy nên ở nhà với chồng con. Bà ấy nói bà ấy đã làm thế gần ba mươi năm rồi, bây giờ đã đến lúc bà ấy nghỉ ngơi. Tôi nghĩ bà ấy nói cũng có lý. Bà ấy đã làm việc cật lực, dành dụm tiền bạc. Rõ ràng bà ấy đã vui chơi thoải mái. Tôi mừng cho bà ấy. Nhưng tôi thấy rằng chúng tôi không có thời gian bên nhau nhiều. Chúng tôi không tâm đầu ý hợp lâu rồi, nhưng tôi nghĩ dù sao chúng tôi cũng nên duy trì hôn nhân. Khi các con tôi còn nhỏ, tôi nghĩ ly dị nhau là điều không phải đạo. Nhưng trong khi bà ấy đi khỏi nhà, tôi đã suy nghĩ đến chuyện này và khi bà ấy về tôi hỏi bà ấy nghĩ sao về việc ly dị. Bà ấy nói bà ấy muốn chia tay nhau lâu rồi, nhưng ngại không nói với tôi. Bà ấy không muốn chạm đến tình cảm của tôi và cũng chính vì lý do e ngại đó mà chúng tôi duy trì hôn nhân lâu như vậy.
- Sau khi chúng tôi chia tay nhau được khoảng ba tuần, thì bà ấy gặp người khác. Tôi cho bà ấy ngôi nhà, còn tôi mua căn hộ ở dưới phố gần cơ quan. Phải cần một thời gian mới quen, nhưng ổn hết. Tôi ước chi chia tay với bà ấy sớm hơn. Bây giờ thì hơi già, đi cặp bồ với người khác cũng khó khăn. - Ông vừa đúng bốn mươi tám tuổi. Fernanda đến hè này thì được bốn mươi mốt và bà cũng cảm thấy như thế - Còn bà thì sao, bà sẽ đi chơi với ông luật sư của bà phải không? - Từ năm ngoái, ông tin chắc ông luật sư đã có ý ấy và ông ta chỉ đợi đến lúc Fernanda nguôi nỗi buồn góa phụ thì tấn công, nhưng rồi lại xảy ra vụ bắt cóc, Ted tin mình không nghĩ sai.
- Jack ư? - Bà cười và lắc đầu - Cái gì làm cho ông có ý nghĩ như thế? - Ông là người rất tinh tế. Nhưng nghề của ông là nghề quan sát con người.
- Tôi nghĩ là ông ấy để ý đến bà. - Ted nhún vai, nghĩ rằng có lẽ mình đã xét đoán sai lầm, vì bà phản ứng khi nghe ông nói.
- Đúng thế. Ông ta nghĩ rằng tôi nên lấy ông ta để nuôi con, vì ông ta có thể giúp tôi trả các chi phí của các cháu. Ông ta nói ông ta đã có “quyết định” về việc này và đây là quyết định đúng đắn cho tôi nên theo, vì các con tôi. Điều khó khăn duy nhất là ông ta quên hỏi ý kiến của tôi về quyết định này và tôi không bằng lòng với ông ta.
- Tại sao không? - Ted ngạc nhiên hỏi. Jack lanh lợi, thành công và đẹp trai. Ted thấy ông ta hoàn toàn thích hợp cho bà, thế mà bà lại không ưng thuận.
- Tôi không yêu ông ta. - Bà đáp với lý do rất rõ ràng. Bà cười với ông - Tôi cũng sa thải ông ta luôn, ông ta không còn là luật sư của tôi nữa.
- Tội nghiệp ông ta. - Ted không thể không cười trước hình ảnh mà bà đã vẽ ra, vừa từ chối lời đề nghị của ông ta, vừa sa thải ông ta trong cùng ngày - Thế thì vớ vẩn thật. Ông ta có vẻ dễ thương.
- Vậy thì ông lấy ông ta đi. Tôi không muốn lấy ông ta. Tôi thà sống với con còn hơn lấy ông ta. - Quả thật bà muốn vậy. Bây giờ chỉ nhìn bà thôi, Ted cũng đã nghĩ như thế. Ông không biết nói gì với bà tiếp theo. - Thế ông đã ly dị rồi à? Hay chỉ ly thân thôi? - Ly dị hay ly thân không thành vấn đề. Bà chỉ ngạc nhiên không biết ông thật tình muốn chia tay với Shirley hay không. Thật khó tin chuyện ông đã chia tay vợ và chính ông cũng thế.
- Giấy ly hôn trong sáu tuần nữa sẽ có - Ông đáp, giọng có vẻ buồn. Sau hai mươi chín năm lấy nhau, bây giờ chia tay làm sao không buồn được. Dĩ nhiên ông sẽ quen, nhưng đây là sự thay đổi lớn đối với ông - Có lẽ thỉnh thoảng chúng ta nên đi xem xinê - Ông thận trọng nói. Bà cười, có vẻ như họ đang bắt đầu thay đổi mối quan hệ sau những ngày ở bên nhau, sau những đêm ngủ trên nền nhà và khi đội đặc nhiệm đem Sam về, ông ở bên cạnh bà, nắm tay bà.
- Tôi thích vậy. Chúng tôi không gặp ông đã lâu rồi. - Bà nói, vẻ thành thật. Bà buồn khi không nghe ông gọi đến.
- Sau những chuyện xảy ra, tôi cứ sợ thấy tôi, bà và các cháu sẽ đau đớn khi nhớ lại chuyện cũ.
Bà lắc đầu.
- Ted, anh không làm cho chúng tôi khổ sở vì chuyện đã xảy ra đâu. Anh là người rất tốt; trong việc cứu sống Sam kia mà. - Bà lại cười, xúc động trước sự lo sợ của ông. Ông rất tốt với mấy mẹ con bà - Sam thích ngôi sao của anh.
- Tôi rất sung sướng. Tôi định sẽ cho một trong số các con trai tôi ngôi sao ấy, nhưng rồi tôi quyết định cho Sam. Sam đáng được nhận món quà ấy.
Bà gật đầu.
- Vâng, nó đáng được như vậy. - Khi nói câu ấy, bà nhớ lại thời gian trong năm qua, nhớ lại những gì họ đã nói với nhau, nhớ lại những gì tuy không nói ra nhưng cả hai đều nghĩ đến, đều cùng nhìn về một hướng. Hai người thông cảm, gắn bó với nhau, chỉ có một điều duy nhất ngăn họ tiến xa hơn là việc ông trung thành với cuộc hôn nhân èo uột của mình và chính vì thế mà bà kính trọng ông. Bây giờ họ có vẻ đang bước sang một giai đoạn mới. Ông nhìn bà và bỗng nhiên cả hai người quên những gì trong năm qua. Những chuyện trong quá khứ như tan biến đâu mất và ông không nói một tiếng, nghiêng người qua phía bà, hôn bà. Hai người đang ngồi nơi bàn ăn.
- Anh rất nhớ em. - Ông thì thào nói và bà gật đầu, cười với ông.
- Em cũng thế. Em rất buồn vì anh không gọi đến. Em tưởng anh quên mẹ con em rồi. - Hai người nói nho nhỏ với nhau để khỏi có ai nghe. Ngôi nhà nhỏ, các con bà ở đấy, rất gần họ.
- Làm sao anh có thể quên được… anh thật ngu ngốc. - Ông nói và hôn bà lại. Ông rất muốn hôn bà và bây giờ ông không đợi lâu hơn nữa. Ông không gọi cho bà đã mấy tháng, vì cứ nghĩ mình không xứng với bà, hay không giàu có đủ để lo cho bà. Bây giờ ông nhận thấy đáng ra phải biết bà nhiều hơn. Bà không phải là loại người ham gỉàu và từ khi xảy ra vụ bắt cóc, ông biết ông yêu bà và bà cũng đã yêu ông. Đây là sự kỳ diệu mà bà đã nói với Jack, bà nghĩ ông ta không hiểu được điều này. Chính điều này mới là quà tặng chính đáng của Chúa chứ không phải thứ kia… nhưng bà tạm thời tin như thế để xoa dịu vết thương lòng do sự mất mát, hoảng sợ, bi kịch gây ra. Đây mới đúng là món quà hạnh phúc hai người đã mơ ước mà họ không có từ lâu.
Họ ngồi hôn nhau nơi bàn ăn, rồi ông giúp bà dọn bàn, theo bà vào bếp, rồi hôn bà lại. Ông đang đứng ôm hôn bà trong tay thì bỗng cả hai giật mình, nhích ra một chút, vì khi ấy Sam chạy vào phòng và nói lớn:
- Ông bị bắt! - Chú bé chỉ ngón tay về phía hai người như chĩa súng vào họ, nó làm như thật.
- Vì tội gì? - Ted quay nhìn chú, miệng cười toe toét. Sam đã làm cho ông gần đứng tim, còn Fernanda thì cười như trẻ con, vẻ bối rối.
- Vì tội hôn mẹ cháu! - Sam đáp, miệng cũng cười toe toét, rồi hạ “khẩu súng tưởng tượng” xuống. Ted cười với chú bé.
- Có luật cấm việc ấy à? - Ted hỏi. Ông kéo Sam vào với họ, ôm ghì chú làm thành nhóm ba người.
- Không. Chú yêu mẹ cháu đi. - Sam nói một cách tự nhiên, vùng ra khỏi vòng tay của họ. Chú bé thấy bối rối khi cùng đứng với hai người - Cháu biết mẹ cháu thích chú. Mẹ cháu nói mẹ cháu nhớ chú. Cháu cũng nhớ. - Nói xong chú bé chạy ra khỏi nhà bếp, đi báo cho chị biết chú đã thấy Ted hôn mẹ.
- Thế là chính thức rồi. - Ted quàng tay ôm bà với vẻ sung sướng - Cháu nói anh cứ yêu em. Anh yêu em ngay bây giờ được không, hay phải đợi một thời gian nữa?
- Anh có thể yêu em ngay bây giờ. - Bà đáp. Ông thích câu trả lời của bà.
- Có thể em sẽ chán anh. - Shirley đã chán ông, khiến ông mất niềm tin vào tình yêu, thật đau đớn khi bị người mình tận tình chăm sóc không yêu thương. Nhưng Fernanda là người khác xa với Shirley và Rick đã nói đúng, ông và Fernanda sẽ hợp nhau, chứ không phải như ông với Shirley trước đây.
- Em sẽ không chán anh. - Bà bình tĩnh đáp. Trong những tuần trước đây, bà chưa bao giờ cảm thấy thoải mái với ai như khi ở với ông, mặc dù bà đang ở trong tình trạng đau đớn. Chính đây là cách tuyệt vời nhất để hiểu được lòng người. Họ chỉ còn đợi thời gian đến nữa thôi và bây giờ thời gian đã đến.
Ông đứng ngoài hành lang, chúc bà ngủ ngon, rồi hứa hôm sau sẽ gọi cho bà. Bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, ông đã có cuộc sống bình thường. Nếu muốn, ông có thể rời khỏi văn phòng để về nhà vào buổi tối. Sẽ không có lịch làm việc bất thường, cũng không có ca đêm. Ông đang chuẩn bị hôn từ biệt bà thì Ashley bước tới, nhìn hai người bằng ánh mắt thấu hiểu, nhưng cô bé có vẻ bằng lòng. Cô hoàn toàn vui vẻ khi thấy hai người đứng ôm nhau và Ted rất sung sướng. Đây là người đàn bà ông chờ mong, là gia đình ông thiếu vắng từ khi các con ông khôn lớn, là chú bé ông cứu sống và thương yêu, là người phụ nữ ông cần. Ông là điều kỳ diệu mà bà mơ ước và nghĩ rằng bà sẽ không tìm lại được.
Ông hôn bà lần cuối rồi đi vội ra xe, đưa tay vẫy chào bà lần cuối cùng. Bà đứng nơi ngưỡng cửa, mỉm cười nhìn ông lái xe đi.
Khi ông đi được nửa đường, đang qua cầu, thì điện thoại di động reo. Ông tưởng Fernanda gọi, nhưng không phải, chính Rick gọi.
- Sao? Chuyện xảy ra như thế nào? Tôi không chịu được sự căng thẳng.
- Không dính dáng gì đến anh, - Ted đáp, miệng cười. Ông cảm thấy mình như con nít, nhất là khi nói chuyện với Rick. Nói chuyện với Fernanda, ông cảm thấy mình là người lớn.
- Phải, đúng thế. - Rick đáp - Tôi muốn anh được sung sướng.
- Tôi đang sung sướng đây.
- Thật không? - Rick có vẻ ngạc nhiên.
- Thật. Anh nói đúng. Chuyện gì cũng đúng.
- Trời đất! Thế thì tuyệt quá, tôi rất mừng. Thế là rất tốt cho anh, ông bạn ạ. Thật là đúng lúc, quá tuyệt. - Rick thốt lên mừng cho bạn.
- Đúng thế - Ted đáp - Rất đúng lúc. - Nói xong, ông tắt máy, mỉm cười một mình khi xe đi qua cầu.
HẾT