No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
hó chịu bởi một bàn tay thô nhám lắc vai, tôi lăn đi, quấn kín trong chăn. Tấm chăn mềm, ấm áp. Tôi không muốn đến trường. Tôi có thể vờ bị ốm.
"Dậy đi, Dax!" giọng Mèo Bự hối hả.
Tiềm thức tôi nhận biết được cái giọng ấy. Tôi đã từng nhiều lần nghe giọng như thế, trong rừng, trong triền núi. Nó có nghĩa là nguy hiểm. Tôi ngồi lên, tỉnh như sáo. Đêm vẫn buông ngoài cửa sổ. "Gì thế?"
Mặt Mèo Bự đầy căng thẳng. "Bố cậu cần gặp cậu ngay!"
"Bây giờ?" tôi liếc đồng hồ, hai giờ sáng.
"Ngay tức khắc!"
Tôi thấy ớn lạnh nơi xương sống, vừa cài khuy áo vừa run. Bố tôi bị thương rồi! ông sắp chết rồi!
Mèo Bự vẫn ắng lặng đầy căng thẳng.
Tôi nhìn, khi hắn đưa cho tôi chiếc áo khoác. "Bom!"
Tôi thấy nỗi kinh hoàng trên mặt hắn. "Bom kem! Giết người!"
Hắn vội làm dấu. "Cậu biết à?"
Tôi nắm tay hắn. "Bố tôi còn sống không? Nói ngay đi!"
"Ông còn sống. Nhưng chúng ta phải nhanh lên".
Tài xế đã ngồi sau tay lái, và xe lao về lâu đài tổng thống.
Lính gác bỏ qua thông lệ, vẫy tay để chúng tôi vào.
Phòng nghỉ đông nghịt người. Tôi thấy tổng thống ngồi trên chiếc ghế ở góc phòng. Ông ở trần, một bác sĩ dang băng bó phía trên ngực. Mặt ông trắng bệch và nhăn nhúm khi ông nhìn tôi.
"Bố cháu đâu ạ?"
Ông hất hàm về phía phòng của La Cora. "Ở trong phòng ngủ".
Không một lời, tôi chạy về căn của La Cora, nơi mà Amparo và tôi đã đến vào buổi sáng. Thạch cao và bụi đất tung toé khắp nơi. Nửa bức tường phía xa đổ sập vào trong. Phòng ăn bị phá huỷ hoàn toàn. Những cửa sổ và cửa ra vào lớn kiểu Pháp toang hoác. Bàn ghế gẫy vụn, rải rác khắp nơi. Thi thể hai người đàn ông nằm trên sàn, nhưng tôi không kịp nhìn họ.
Tôi qua một cửa ra vào nữa để vào một phòng nghỉ nhỏ. Một cánh cửa đóng im ỉm với hai lính gác hai bên. Họ mở cửa cho tôi.
Tôi khựng lại ngay cửa. Hai linh mục đã ở đấy, một bàn thờ đã dựng tạm ngay chân giường và ánh sáng chập chờn của cây nến đổ bóng cây thập tự rung rinh trên tường.
Một người quỳ trước bàn thờ, người khác cúi xuống giường, giơ cây thập tự trên mặt bố tôi. Phía bên kia giường là ông bác sĩ, tay còn cầm mũi kim tiêm dưới da.
Hai chân tôi như đổ chì. Tôi loạng choạng bước vào phòng, vừa kịp được chiếc ghế bên giường. "Bố ơi!"
Mặt ông xám xịt, và khi cúi xuống hôn ông, tôi cảm nhận những giọt mồ hôi lạnh ngắt trên má ông. Ông không cử động.
Tôi nhìn bác sĩ. "Bố tôi chết rồi à?" Bác sĩ lắc đầu. "Đừng có dối tôi! Ông chết rồi!"
Tôi nâng bố tôi dậy. Ông rên lên, và tôi đặt vội xuống, tay như phải bỏng. Bên trái ông rỗng không. Tôi chằm chằm nhìn ông bác sĩ. "Cánh tay của bố tôi đâu?"
"Đã mất trong vụ nổ".
Cảm nhận có một thứ ánh sáng nhảy nhót trong đầu, tôi nhìn lên, thấy vòm cuốn trên trần bằng gương, thấy những bóng kỳ quái của những người đứng quanh giường. Tôi chậm rãi nhìn quanh phòng. Toàn là nhung đỏ và nạm vàng. Treo trên tường toàn là tranh những người đàn ông và đàn bà khoả thân. Góc phòng nào cũng đặt tượng các cặp ôm nhau một cách dâm đãng.
Bố tôi lại rên lên. Tôi nhìn ông. Những giọt mồ hôi như trồi ra khỏi trán. Ông bác sĩ nhẹ nhàng lau đi. Tôi từ từ đứng lên. "Đưa bố tôi ra khỏi đây ngay!"
"Không," ông bác sĩ nói. "Di chuyển ông ấy rất nguy hiểm".
"Tôi không cần biết!" tôi la lên. "Đưa ông ấy ra khỏi đây ngay! Tôi không muốn ông chết trong phòng một con điếm!"
Tôi cảm nhận hai bàn tay ông linh mục trên vai tôi. "Con... "
Tôi lắc mạnh tay ông ra. "Tôi muốn đưa bố tôi ra khỏi đây! một người đàn ông không chết trên giường của một con điếm!"
Ông bác sĩ kịp dừng lời khi có giọng nói từ phía sau tôi. Tổng thống. Ông đứng giữa cửa, băng quấn quanh ngực trần. "Đứa trẻ là con trai ông ấy", ông nói. "Các người hãy làm theo lệnh của nó.."
"Nhưng.." ông bác sĩ phản đối.
"Chuỷên cả giường lẫn ông ấy đến phòng tôi trong tư dinh".
Tiếng nói của tổng thống là lệnh cuối cùng. Ông ra hiệu cho những người lính đứng sau. Họ đắp thêm chăn cho bố tôi. Mười người lính mới khiêng nổi chiếc giường nặng trịch đi về phía tư dinh. Mèo Bự và tôi lặng lẽ theo sau và chỉ đến khi bố tôi được chuyển vào phòng của chính tổng thống, tôi mới quay sang ông linh mục, người đã đi theo chúng tôi từ phòng ngủ của La Cora đến. "Thưa Cha, giờ thì con xin cầu nguyện".
Ánh sáng ban mai yếu ớt toả vào phòng khi một giờ sau, tổng thống mở cánh cửa ra vào. Ông nhìn tôi một thoáng rồi bước đến bên giường bố tôi. Tôi nhìn ông đứng lặng. Mặt ông vô cảm.
Ông quay về phía tôi. "Nào, người lính, đã đến giờ ăn sáng". Tôi lắc đầu. "Để ông ấy yên. Ông ấy sẽ sống". Tôi nhìn vào mắt ông. "Bác không nói dối cháu", ông lặng lẽ nói. "Ông ấy sẽ sống".
Tôi tin ông. Ông quàng tay trên vai tôi khi ra khỏi phòng. Đến cửa, tôi ngoái lại. Bố tôi như đang ngủ. Tôi thấy tấm vải trắng phập phồng trên ngực ông.
Chúng tôi xuống dưới nhà. Mùi thức ăn nóng xộc vào mũi bỗng làm tôi thấy đói. Tôi ngồi xuống bàn, một người hầu đặt một đĩa giăm bông và trứng trước mặt tôi. Tôi ăn ngấu nghiến.
Tổng thống ngồi ở đầu bàn, một người hầu khác mang cho ông tách cà phê đang bốc khói. Ông mặc chiếc áo rộng nên tôi không biết ông còn phải băng bó không, nhưng tôi thấy ông cầm tách cà phê lên một cách ngượng ngập.
"Giờ thì cháu thấy khá hơn chưa?" ông hỏi khi tôi ăn xong.
Tôi gật đầu. Một người hầu đặt một tách cà phê sữa trước mặt tôi. Cà phê nóng và ngon. Tôi nhấm nháp rồi đặt tách xuống. "Chuyện gì xảy ra cho La Cora?"
Mắt tổng thống nảy lửa. "Con điếm chuồn rồi".
"Như thế nào?"
"Khi món kem được đặt lên bàn thì nó rời phòng. Nó bảo nó muốn trang điểm thêm, nhưng thực ra nó chuồn ngay trên chiếc xe đen. Nó và một đứa nữa, gã đàn ông mang râu. Cả hai ngồi trên ghế sau. Thằng quản gia của nó lái xe". Ông cầm tách cà phê lên. "Chúng ta sẽ tìm thấy nó và khi đó... "
"Tại sao lính không giữ xe lại?"
"Không, và chúng đã trả giá cho sự chểnh mảng đó".
"Bom đặt trong kem?"
Mặt ông đầy kinh ngạc. "Sao cháu biết?"
Tôi kể cho ông nghe cuộc đối thoại bên dưới cửa sổ mà hôm qua tôi nghe được. Ông lặng thinh khi nghe tôi kể. Có tiếng gõ cửa. Ông gật đầu để người hầu ra mở.
Một viên đại uý, bước vào và đứng nghiêm chào. Tổng thống lơ đãng chào lại. "Thưa ngài, đã tìm được La Cora và tên quản gia".
"Tốt", tổng thống đứng lên. "Chính ta sẽ gặp hai đứa này".
"Thưa ngài, chúng chết cả rồi ạ".
"Ta đã nói là ta muốn chúng sống!" tổng thống hét lên.
"Khi chúng tôi tìm thấy chúng thì chúng đã chết, thưa ngài. Chúng trốn trên chiếc xe đen. Chúng bị bắn. Cổ họng vỡ toang".
"Tìm thấy chiếc xe ở đâu?"
"Trên đường Paredos, thưa tổng thống".
Tôi biết con đường này, từ triền núi xuống cảng.
"Đoạn nào trên đường?"
"Gần vịnh ạ".
"Còn tên có râu đâu?"
"Không thấy tăm hơi của hắn ạ. Chúng tôi đã lục tung cả khu vực, cả các bến cảng. Hắn biến mất tăm".
Tổng thống im lặng một thoáng rồi gật đầu. "Cảm ơn, đại uý".
Ông quay sang tôi. "Bây giờ cháu phải nghỉ ngơi. Bác đã bảo chuẩn bị một phòng cho cháu. Cháu sẽ sống ở đây cho đến khi ba cháu hoàn toàn bình phục".
Những giấc mơ xáo động giấc ngủ chập chờn của tôi. Trong một giấc mơ tôi trở lại sân nhà bố tôi. Mặt trời chói chang và nóng bỏng đến mức tôi thấy đầu tôi bốc cháy khi tôi nghe một giọng nói quen thuộc đến kỳ lạ. "Còn một viên đạn cuối cùng trong súng. Giết nó đi!".
Tôi bật ngồi dậy, mắt mở trừng trừng. Chiều muộn đang bu^Người xuống, bỗng tôi biết tôi đã nghe giọng nói ấy ở đâu. Gã quản lý của La Cora, ông Guardas, người đàn ông mang râu, chính là đại tá Guiterrez.
Tôi nhảy khỏi giường, mặc vội quần áo. Tôi không hiểu vì sao, nhưng lần này tôi phải tìm được hắn. Vì tôi có thể giết hắn.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu