The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Bối Bối
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Thiết Mộc Lan
Biên tập: HANH Tran Thi
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-09-08 03:02:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: Phiên Ngoại 4: Tuế Tuế Thập An (Trung)
Ta ngồi trên cây chờ a tỷ, hắn múa thương trong viện, không có việc gì thì ngồi ở trên tường nói chuyện với ta.
Lúc nào ta cũng nói nhiều, hắn chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời vài câu.
Không biết hài tử nhà ai ở bên ngoài tường, nam hài chỉ vào ta rồi nới với nữ hài nhỏ tuổi bên cạnh: “Muội tuyệt đối không được học theo nàng ta, nữ hài ngoan ngoãn nhà nào mà lại biết trèo cây như vậy chứ? A nương nói nàng ta là kẻ ngốc.”
Đúng lúc trong tay ta đang cầm một quả lê, ta nghe lời a tỷ, nếu có người nói ta là kẻ ngốc, nhất định phải phản kích.
Ta ném quả lê đến, vừa vặn đập vào vai nam hài kia.
Hắn nhìn quả lê bị dập nát trên mặt đất, lại nhìn ta, ta hất cằm, cây ngay không sợ c.hết đứng mà trừng mắt nhìn hắn, đó không phải lỗi của ta.
Hắn òa khóc, khóc đến long trời lở đất.
Nữ hài nhỏ tuổi thấy hắn khóc, cũng oa oa khóc theo.
Ngay sau đó, một phụ nhân tuổi tác không lớn chạy ra từ cửa hông của nhà Tống các lão.
Nhà Tống các lão đại nhân ước chừng ta đều biết hết, nhưng ta không biết nàng ta.
Nàng ta thé giọng hỏi hai hài tử làm sao vậy?
Nam hài kia chỉ vào ta, nói đang yên đanh lành thì tự nhiên ta cầm quả lê ném vào hắn.
Phụ nhân trẻ kia xoay người ngửa đầu nhìn ta, nàng ta cũng không ưa nhìn, mắt nhỏ cằm nhọn, hai má lại không có thịt.
“Đang yên đang lành tại sao ngươi lại ném hài nhi nhà ta? Ngươi là con cái nhà nào? Sao lại không có chút giáo dưỡng nào như vậy?”
Hai tay nàng ta chống nạnh, trông như bình đựng dầu.
Ta hơi sửng sốt, vậy mà cũng nói ta giáo dưỡng không tốt sao? Ta được a tỷ giáo dưỡng mà lớn lên, nói ta không có giáo dưỡng chẳng khác nào nói a tỷ ta không dạy ta tử tế?
“Nói bậy, nữ hài mà a tỷ ta dạy, sao có thể giáo dưỡng không tốt?”
Ta phản bác.
Phụ nhân kia dường như không ngờ ta sẽ nói như vậy, miệng hơi mở ra, lộ ra hàm răng hơi vàng.
Cách nhau một bức tường viện, khoảng cách quá gần, bộ dạng này của nàng ta thật không dễ nhìn.
Không biết tại sao, phụ nhân bắt đầu mắng chửi không ngừng.
Ta cùng với a tỷ lớn lên ở chợ, có loại hung dữ nào mà ta chưa từng thấy qua?
Nàng ta còn không tính là gì, chỉ là ta không muốn phí lời với nàng ta.
Dọc theo chiếc thang leo xuống, cửa hông không khóa, chỉ có một bà tử canh cửa, tai có chút nghểnh ngãng.
Ta mở cửa hông, thò đầu ra nhìn phụ nhân kia.
Nàng ta ngồi xổm dưới đất, kéo nam hài kia nhìn từ trên xuống dưới, dường như sợ hắn bị một quả lê đập hư.
Nàng ta không được người ta yêu thích, nhưng đối đãi với hài nhi của mình lại toàn tâm toàn ý.
A tỷ nói nhìn người không thể chỉ nhìn một mặt, mỗi người đều có khó khăn của mình, có ưu điểm tất có khuyết điểm, và ngược lại, có khuyết điểm thì chắc chắn cũng có ưu điểm, chỉ là tùy vào cách nhìn nhận của mỗi người mà thôi.
Ta sẽ tha thứ cho nàng ta vì khi nãy đã mắng ta!
Triệu Thập An đứng ở phía sau ta không biết từ lúc nào, hắn vốn nghiêm trang sáng sủa, lúc không cười cũng có chút đáng sợ.
“Vì sao lúc nãy ngươi không mắng lại?” Hắn hỏi.
“A tỷ ta nói, người ta ném bùn về phía muội, vậy thì muội hãy lấy bùn đó để trồng sen! Mà nàng ta cũng không phải xấu xa lắm.”
Ta nhìn hắn cười hì hì.
Hắn giơ tay đưa cho ta một túi giấy thấm dầu, ngửi mùi ta cũng biết, là đầu bếp nhà hắn làm bánh ngàn lớp.
Nếu nói về độ ngon, bánh ngàn lớp ta từng ăn thì chỉ có nhà hắn làm ngon nhất.
Ngày tháng vội vàng, đã vào mùa thu, hoa cúc nở rộ khắp phố.
Hoàng hậu nương nương tổ chức yến tiệc ngắm cúc, ta vốn không muốn đi, nhưng a nương ta không cho, một là bởi vì hoàng hậu nương nương đích thân phái người đến nhà ta truyền lời, hai là ta sớm đã đến tuổi xuất giá.
Sau khi trưởng huynh làm thượng thư, có rất nhiều người đến nhà ta cầu hôn, chỉ là cha nói chuyện với bọn họ không tới ba câu, liền đuổi người ta đi, cha nói bọn họ đối xử với ta không thật lòng.
Nếu bọn họ không thật lòng cầu hôn, cha nói thà rằng nuôi ta đến già.
Từ khi trong nhà gặp nạn, cha nương và huynh trưởng đối với chuyện thành thân dường như rất coi trọng, hai chữ “thật lòng” này họ cũng coi trọng vô cùng.
A nương nói bắt buộc phải đi, ta cũng không còn cách nào, ngoại trừ a nương ta, trong nhà không có ai đi cùng với ta, nhưng hoàng hậu nương nương chỉ mời những tiểu nương tử và lang quân chưa từng thành thân.
A nương ta dặn đi dặn lại rồi phó thác ta cho ba vị huynh trưởng.
5
Mùa thu năm nay mưa nhiều, rả rích không dứt, người cũng sắp nổi mốc.
Nhưng chỉ có hôm nay là một ngày trời đẹp hiếm có, trời cao, không khí trong lành, gió thu đắc ý.
Hoàng hậu chọn một thôn trang tại ngoại thành, nghe nói là của hồi môn của nàng, nhưng a nương nói xuất thân của hoàng hậu không tốt, có lẽ thôn trang này là bệ hạ tặng cho nàng.
A nương nói bệ hạ đối đãi với hoàng hậu có vài phần thật lòng.
A tỷ nói thật lòng là thứ khó cầu nhất trên đời này.
Tiệc ngắm hoa mà hoàng hậu nương nương tổ chức, các cô nương lang quân trong thành Đông Kinh ước chừng đều đến hết, mặc dù ta không biết nhiều người trong số họ, nhưng thôn trang rất lớn, khắp nơi đều nhộn nhịp người, có thể thấy được có bao nhiêu người đến.
Ta vốn không thích ngắm hoa lắm, nhưng các cô nương còn kiều diễm hơn cả hoa, đủ loại y phục rực rỡ, đủ loại hương thơm xen lẫn với nhau, ta hắt hơi mấy cái liên tiếp.
Ta không quen biết ai, các huynh trưởng cũng không thể lúc nào cũng ở cạnh ta, nhị huynh là người có tính tình ôn nhuận, hiện giờ đang chuẩn bị đi thi! Hôm nay hiếm khi được ra cửa một chuyến, trưởng huynh tìm mấy công tử tài hoa học rộng, muốn huynh ấy tán gẫu cùng họ một chút.
Trưởng huynh thì ngược lại, vào cửa chỉ chào hỏi hoàng hậu nương nương một tiếng, hoàng hậu nương nương bảo huynh ấy ở lại ăn tiệc, huynh ấy lại nói hộ bộ còn có việc, liền đi trước.
Ta thừa biết huynh ấy nói dối không chớp mắt, hôm nay được nghỉ, đến bệ hạ cũng nhàn rỗi, huynh ấy có thể có việc gì chứ? Chỉ là viện cớ thôi!
Nếu huynh ấy đã có lí do tốt như vậy, tại sao không cùng đưa ta đi? A nương đã dặn dò huynh ấy như thế nào? Chẳng lẽ người không nói lúc nào cũng phải trông chừng ta sao?
Trưởng huynh bây giờ rất không đáng tin cậy.
Yến hội thế này kỳ thật cũng chẳng thú vị gì cả, viết thơ vẽ tranh, đ.ánh đàn đ.ánh cờ, một cái ta cũng không biết.
Chỉ có chơi mã cầu thú vị hơn một chút.
*Mã cầu (polo): Môn thể thao đồng đội, cưỡi ngựa đ.ánh bóng.
Một đám tiểu nương tử ngồi ở cạnh sân bóng, bên cạnh sân đã sớm dựng xong lều trại, trải thảm xếp bàn, trên bàn bày đủ loại trái cây điểm tâm, hôm nay hiếm khi đẹp trời, ta không muốn ngồi trong lều, chỉ đứng ở bên cạnh quan sát.
Trên sân đã bắt đầu, một đội mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng, một đội mặc màu đen.
Nam nhân cưỡi con ngựa nâu đỏ có chút quen mắt, ngựa của hắn cao hơn những con ngựa khác rất nhiều, chân hắn cũng dài, mặt lại ngăm đen, một tay kéo ngựa một tay cầm gậy, mỗi khi vung tay lên là đ.ánh trúng vào quả bóng, quả bóng kia bay vào cầu môn chính xác.
Ngựa của hắn lại còn cách xa khung thành nữa! Lực cánh tay và khả năng cưỡi ngựa đều tốt hết, các tiểu nương tử ngoài sân đều phải nhìn chăm chú vào hắn!
Triệu Thập An đúng là có chút lợi hại.
Ta dùng tay che trước trán, nhìn chằm chằm vào hắn, con ngựa của hắn rất cường tráng và đẹp mắt, tìm khắp thành Đông Kinh, phỏng chừng cũng không tìm ra được con ngựa thứ hai tốt như vậy.
Ta cũng muốn thử cưỡi ngựa, nhưng a nương ta không cho phép, sợ ta ngã.
Triệu Thập An chỉ chơi nửa hiệp liền rời sân, có lẽ là cảm thấy thực lực quá chênh lệch, không có gì thú vị.
Khi hắn dắt ngựa đi từ từ đến bên cạnh ta, ta có chút căng thẳng.
Con ngựa phì một cái trước mắt ta, ta đưa tay ra sờ đầu nó.
“Ngươi oai phong quá đi.” Ta đi một vòng quanh nó, nhìn kỹ một lượt, toàn thân nó màu nâu, một sợi lông pha tạp cũng không có.
“Sao không vào trong lều mà ở bên ngoài phơi nắng như vậy?” Triệu Thập An hỏi.
Tóc hắn còn hơi ẩm ướt, thoạt nhìn cũng không nghiêm trang như ngày thường, khí chất thiếu niên vô cùng.
“Hiếm khi có một ngày đẹp trời, không phơi nắng một chút chẳng phải là chịu thiệt sao? Nó có tên không?”
“Lưu Quang, nó tên là Lưu Quang.”
“Tên của nó cũng oai phong như nó vậy.”
Chúng ta còn chưa kịp nói nhiều, hoàng hậu nương nương liền sai người gọi hắn qua, tuy ta ngốc nghếch, nhưng thấy bên cạnh hoàng hậu có một đám tiểu nương tử vây quanh, tất nhiên là muốn giới thiệu cho hắn quen biết.
“Ngươi ở đây chờ ta, ta đi rồi quay lại.”
Hắn giao dây cương dắt ngựa cho người hầu, vội vàng rời đi.
6
Ta nhìn bóng lưng hắn, lắc đầu, hắn còn quá trẻ người non dạ, không biết phụ nhân thích quan tâm đến hôn sự của người khác.
Hắn còn là vương gia, tự nhiên càng được ưa thích hơn một chút, không biết có bao nhiêu người muốn gả vào vương phủ, bảo ta chờ hắn?
Phải chờ đến khi nào?
Tất nhiên là ta sẽ không nghe lời hắn, đi dạo quanh quẩn trong thôn trang một vòng, thấy người khác đều hái hoa cúc cắm trên búi tóc, ta cũng hái một đóa màu hồng, bảo tiểu nha đầu cài cho ta.
Năm năm tháng tháng, tháng tháng năm năm, hoa tiền nguyệt hạ, một vòng luẩn quẩn, nếu có a tỷ của ta ở đây, cuộc sống sẽ thú vị hơn một chút.
Bởi vì tỷ ấy mỗi ngày đều bận rộn, nhiều việc không xong, ta ngồi trước bếp đốt lửa, a tỷ nấu thịt, dùng đũa vớt ra một miếng, thổi nguội cho ta ăn, bảo ta nếm thử.
Ta nói ngon, tỷ ấy liền cười nói: “Ngon nói như thế nào? Phải đếm một hai ba mới tính nha!”
Chỉ cần một miếng thịt như vậy mà chúng ta cũng có thể nói nửa ngày.
Có khi ta học được chữ mới, dạy tỷ ấy viết, tỷ ấy vừa học vừa hỏi nguồn gốc của chữ đó là gì.
Ta liền mở sách lục lọi, bất luận là tìm được hay không, chúng ta cũng có thể tự mình suy nghĩ nửa ngày.
Cuộc sống cứ nửa ngày nửa ngày như vậy mà trôi qua, trôi qua thật nhanh! Mười mấy năm, dường như chỉ là nháy mắt.
A nương nói sống tốt mới cảm thấy thời gian trôi nhanh, ta đã sống rất tốt, mỗi ngày đều tốt.
Chỉ có một mình a tỷ khổ, không chỉ phải kéo ta đi về phía trước, mà còn phải bảo vệ cả Ôn gia.
Nếu ta có tất cả, tất nhiên ta muốn đem những điều tốt đẹp nhất trên đời này cho tỷ ấy hết.
“Bảo Châu!”
Tiểu nương tử gọi ta chính là tiểu khuê nữ nhà Tống các lão.
“Tống nương tử!” Ta uốn gối để đáp lễ nàng.
Nàng sinh ra đã mảnh khảnh yếu ớt, rất giống như cành liễu trước gió, trời đẹp như vậy, còn khoác áo choàng.
Hai má thì đỏ hồng.
“Gọi ta là Nguyên Trinh được rồi, không cần phải khách khí như vậy.”
Nàng chậm rãi bước đi cùng ta, đây là lần đầu tiên ta ở chung với tiểu nương tử khác, có chút bối rối.
“Hôm nay thời tiết thật sự rất tốt, phải mang sách trong nhà lật ra phơi nắng mới được.” Nàng khẽ đảo mắt, nhìn ta nói.
“Phải, cũng nên phơi chăn nữa!” Sách nhà ta đều ở trong thư phòng của huynh trưởng, đương nhiên bọn họ sẽ quan tâm tới chuyện phơi sách, ta chỉ phơi chăn của ta.
Nàng mím môi, sững sờ trong giây lát.
Không nói gì hồi lâu.
“Trưởng huynh ngươi thường ngày làm gì?” Khi nàng hỏi ra, dường như có chút thẹn thùng, rồi lại cúi đầu, chiếc cổ thon dài xinh đẹp.
“Hoặc là gặp khách, hoặc là ra ngoài, ta cũng không biết huynh ấy bận việc gì.” Đôi khi vào bữa ăn cũng không thấy đâu.
“A tỷ ngươi có đẹp không? So với ta thì sao?” Nàng đột nhiên đứng lại không đi nữa, mặt mày thâm sâu, ta không biết vì sao nàng đột nhiên lại hỏi như vậy.
“A tỷ ta cực kì trắng, trưởng huynh đã trắng, mà tỷ ấy còn trắng hơn trưởng huynh ta rất nhiều, tỷ ấy thích cười, lúc cười hai mắt sẽ cong lên như trăng lưỡi liềm, môi đỏ răng trắng, a tỷ ta là người đẹp nhất trên đời này.”
Không ai có thể so sánh với a tỷ ta nữa.
“Vậy sao? Tỷ ấy đẹp như vậy sao?” Giọng nói của nàng có chút mờ nhạt, tựa như thoáng cái đã không còn sự nhiệt tình khi nãy.
Nàng đột nhiên rời đi như cách nàng đến.
Ta biết nàng muốn gả cho trưởng huynh ta, nhưng không biết vì sao nàng lại hỏi về a tỷ ta.
Lúc mở tiệc, hoàng hậu nương nương mời ta cùng ngồi một chỗ với nàng, người ngồi quanh bàn toàn là hoàng thân quốc thích như Triệu Thập An, ta yên lặng lấp đầy bụng, ăn xong tiệc thì chờ huynh trưởng đến đón ta.
Triệu Thập An muốn nói chuyện với ta, nhưng mỗi lần định mở miệng thì liền có người khác nói chuyện với hắn, đến khi tiệc tàn, chúng ta cũng không nói lời nào.
Ngắm hoa thật là mệt mỏi, ta không đợi nổi các huynh trưởng đến đón, chỉ có thể bảo mã phu đưa ta về nhà trước.
Về đến nhà, ta lập tức cáo trạng với cha nương, bọn họ bỏ lại ấu muội không đếm xỉa, tự mình đi chơi sung sướиɠ.
Nhưng a nương lại cười nói, “Tốt lắm, chúng còn có thể ăn uống nói chuyện với người khác, thật sự rất tốt.”
Chỉ là một người chưa từng tham gia yến tiệc như trưởng huynh ta vậy mà lại uống say bí tỉ, được người hầu của huynh ấy khiêng về.
Chúng ta vốn không biết chuyện này, nhưng đến giờ cơm tối huynh ấy còn chưa về, cha liền hỏi một câu, mới biết ban ngày huynh ấy say rượu.
A nương không yên tâm nên ta cùng bà ấy đi xem.
Nhất Mộng Như Sơ Nhất Mộng Như Sơ - Lạc Bối Bối