Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Greenrosetq
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 97
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3336 / 38
Cập nhật: 2015-11-28 04:51:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Quan Hỉ
ứa Mộ Triều không tưởng tượng nổi sau một trăm năm, cô lại dùng lai lịch con người bước chân lên vùng đất của con người.
Trong ánh sáng chạng vạng, con đường quốc lộ uốn lượn trong dãy núi yên tĩnh sâu thẳm, cây cối xanh thẫm lay động trong gió đêm, phát ra tiếng soàn soạt.
Thành Tuyên Phương là một toà thành thị quan trọng nằm ở biên giới phía Nam của con người. Vùng đồi núi này chính là cửa khẩu dẫn vào thành Tuyên Phương, địa hình hiểm yếu, dễ thủ khó công.
Giờ phút này, đội trưởng bộ đội biên phòng – một vị trung niên cường tráng chừng bốn mươi tuổi, trung úy Chu Bình Nam giương đôi mắt mỏi mệt nhìn thấy một thiếu niên và một thiếu nữ có dung mạo xuất sắc, lắp bắp kinh hãi.
“Chiến tranh với thú tộc đã bùng nổ, nơi này không thể thông hành. Vì sao cô cậu lại đến đây?” Chu đội trưởng hỏi.
Vẻ mặt cô gái kinh hoàng chỉ về phía tây: “Hai chị em tôi từ trấn Thập Phương trốn tới đây, nơi đó đã bị thú tộc chiếm đóng.”
Chu đội trưởng lộ ra vẻ ngạc nhiên, nghĩ một chút rồi nói: “Cô cậu tạm thời ở lại doanh trại, tình hình chiến sự căng thẳng, một khi đánh lui được đợt công kích của thú tộc sẽ đưa cô cậu rời đi.”
Cô gái gật đầu tỏ vẻ cảm tạ. Sau khi Chu đội trưởng căn dặn họ không nên đi lung tung, liền để vệ binh dẫn họ đi, bản thân tiếp tục canh giữ ở trụ sở chỉ huy.
Sắc trời tối hoàn toàn.
Hứa Mộ Triều và A Lệ ngồi trong căn phòng có tường sơn trắng, nhất thời không nói chuyện với nhau, đều tự xuất thần.
Hai ngày trước, khi họ mới tiến vào vùng đất của thú tộc liền đụng phải một đại đội thú quân dày đặc. Hứa Mộ Triều không định xuất hiện trước mặt thú quân, chỉ có thể chuyển
hướng đi về phía Đông tránh đụng độ đại quân đó. Không dự đoán được thú binh càng ngày càng nhiều, thậm chí còn xuất hiện trong vùng đất của con người.
Lúc này, Hứa Mộ Triều mới xác nhận — sau 5 năm yên bình, thú tộc chính thức tuyên chiến với con người.
Cô chỉ có thể thầm mắng trong lòng Đồ Lôi ngu xuẩn cuồng vọng. Cô tuyệt đối không hi vọng trận chiến này tiếp tục.
Cứ như vậy, hai người đi đến vùng phụ cận thành Tuyên Phương. Bộ đội biên phòng của con người đang tăng cường cảnh giác đối với người thú, rất nhanh phát hiện tung tích hai người họ. Hứa Mộ Triều đã chuẩn bị tốt, trước mặt binh lính đóng vai dân chạy nạn theo về doanh trại, gặp mặt Chu đội trưởng.
Đội trưởng Chu thoạt nhìn là một quân nhân chính trực, ông có lòng tốt giữ họ lại, lại làm cho Hứa Mộ Triều khó xử — bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Trở về thú quân ư? Không được! Ai mà biết Minh Hoàng có thông báo cho Đồ Lôi những “hành động độc ác” của cô không? Trước khi chưa trở lại chi đội của mình, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ở lại đây ư? Khi đại quân thú binh đánh tới, binh lực của thành Tuyên Phương chỉ có hai ngàn người, không thể ngăn cản nổi thú quân. Chẳng lẽ một người Bán Thú như cô lại giống như con người, chết trong trận công kích của thú quân. Đi tiếp về phía Bắc, trốn vào vùng đất của con người ư? Con đường này xem ra tương đối an toàn. Có thể tưởng tượng được năm ngàn anh em của đại đội số 5 có lẽ cũng muốn tham gia chiến dịch hoang đường này, cô không thể bỏ mặc, không quan tâm đến họ được. Hơn nữa hiện tại thế giới con người đối với cô mà nói lại vô cùng xa lạ, trong tiềm thức, không ngờ cô lại hơi kháng cự.
Trong lòng cô cười khổ — khi vừa thức tỉnh, cô một lòng muốn trở về thế giới con người mà không thể, còn bây giờ đối với xã hội loài người sao cô lại cảm thấy không thoải mái, thậm chí có chút kháng cự nữa?
Cô ngước mắt nhìn A Lệ, nói: “Nếu cậu muốn trở về Đế đô, vậy phải đi suốt đêm thôi. Những binh lính giữ thành này chỉ sợ không giữ được mấy ngày.”
A Lệ ngẩn ra, đôi mắt trong suốt sáng rực nhìn cô chằm chằm: “Tôi đi rồi, cô đi một mình à?”
Tuy rằng lời nói nghe chả có tác dụng gì lại làm cho Hứa Mộ Triều hơi cảm động, nhìn cậu, nhất thời nói không nên lời.
Lời nói vừa thốt ra, vừa ra khỏi miệng liền có chút hối hận. Cô mạnh mẽ như vậy, cậu ở lại nhưng chỉ vướng tay vướng chân cô mà thôi. Nhưng.
“Cám ơn!” Hứa Mộ Triều mở miệng nói trước, “Có người làm bạn đương nhiên rất tốt! Nhưng nơi này rất nguy hiểm.” Hơn nữa cậu vẫn luôn nhớ mãi Đế đô, sao không quay về được?
A Lệ nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu là nguy hiểm, chúng ta không phải nên cùng nhau trải qua hay sao?”
Hứa Mộ Triều nhìn cậu, cười nói: “Tốt! Chúng ta tiếp tục làm bạn, nương tựa lẫn nhau,”
A Lệ cũng chậm rãi nở nụ cười: “Được, Mộ Triều, chúng ta cùng nhau sống tiếp!”
Hứa Mộ Triều ngẩn người.
Nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cậu dù hai người đã ở chung nhiều ngày, cô vẫn giống như ngày đầu tiên trông thấy cậu, trong lòng hơi chấn động. Cho tới bây giờ cô chưa từng gặp được một ai giống như cậu cả, vừa làm cho người ta cảm thấy vô cùng thanh tú, trong sáng, lại vừa toả ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
A Lệ, cậu thật sự là một binh lính con người bình thường ư.
Đợt công kích của thú quân không ngờ còn nhanh hơn so với dự tính của Hứa Mộ Triều.
Nửa đêm, cô và A Lệ đang ngủ, chợt bị tiếng đạn bắn vang trời bừng tỉnh. Doanh trại vang lên hàng loạt tiếng bước chân, hai người liếc nhau, đứng dậy chạy ra ngoài cửa.
Ánh lửa đỏ như bàn tay khổng lồ rạch ngang trời. Vô số binh lính cầm vũ khí, trầm mặc chạy về hướng lửa đạng. Tiếng kèn tiến công quen thuộc của thú tộc vang vọng toàn bộ dãy núi.
Sao lại thế này? Dựa theo quan sát của Hứa Mộ Triều, đại đội thú binh dù hành quân gấp rút cũng mất ít nhất hai ngày mới đến thành Tuyên Phương.
Cô bảo A Lệ vào phòng khóa chặt cửa, còn cô lại đi theo những binh lính khác đi về phía tiền tuyến. Có binh lính chú ý tới cô, nhưng đang lúc quân tình khẩn cấp, chả ai còn tâm tư quan tâm vì sao cô xuất hiện.
Đại đội thú binh hiển nhiên vô cùng giảo hoạt, cử một đám thú quân gióng trống khua chiêng đánh thẳng về phía trước, phía sau lợi dụng bóng đêm theo dãy núi ám sát lính gác.
Tường thành phòng hộ cao tới mấy chục mét đã bị bom đạn của thú quân đánh sụp. Thú binh bỏ qua việc tấn công vào các lô cốt, ngược lại cầm những khẩu súng laser trong tay nhảy vào trận chiến đánh xáp lá cà với những binh sĩ con người.
Lúc này, bỗng nhiên Hứa Mộ Triều trông thấy đội trưởng Chu bị một gã người thú cường tráng thú xô té xuống đất, khẩu súng lục của người thú nhắm ngay đỉnh đầu ông!
Hứa Mộ Triều theo phản xạ có điều kiện xông đến, nắm lấy cánh tay của người thú đó, phát đạn đó liền bắn lên trời. Cô đá vào đầu gối hắn một cái, người thú cường tráng thú trước mặt cô lại yếu ớt như búp bê vải, hét thảm một tiếng quỳ gối trước mặt cô.
“Cô!”Bị cô chắn ở sau người trên đất đội trưởng Chu kinh ngạc đứng lên.
“Ai da! Tên nhóc chết bằm!” Người thú tức giận mắng, giơ súng lên vừa định bắn.
Nhưng Hứa Mộ Triều cũng chấn động toàn thân! Thấy hắn vừa muốn tập kích, cô đá ngay vào ngực người thú đó một cú, dùng sức không nhiều, lại làm cho hắn ngã cái rầm xuống đất.
“Nhìn xem ta là ai!” Giọng nói cô vừa vui mừng vừa giận dữ, lại thấy người thú nhân kia cũng toàn thân cứng đờ.
Người thú cường tráng thú dường như không thể tin được vào đôi mắt mình, ngây ngốc trừng mắt nhìn cô. Giây lát sau, bỗng nhiên hắn khóc nức nở như một đứa trẻ đứng phắt dậy, ôm lấy Hứa Mộ Triều: “Đội trưởng! Đội trưởng! Rốt cục cô đã trở lại!”
Hứa Mộ Triều nhanh nhẹn bắt lấy khẩu súng của người thú, xoay người nhắm ngay đội trưởng Chu đang khiếp sợ: “Ra lệnh đầu hàng đi, tôi cam đoan không giết một tù binh.”
Ngày thứ hai sau khi đại đội số năm của thú tộc thứ năm ban đêm tập kích thành Tuyên Phương.
Phòng chỉ huy bộ đội biên phòng của con người ngày xưa giờ đang hiện diện mấy tên người thú. Vẻ mặt họ đầy vẻ ngưỡng mộ và tươi cười, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Hứa Mộ Triều ngồi ở ghế chủ toạ.
Những người này đều là tâm phúc của Hứa Mộ Triều, sau khi cô đến đảo Tây Vu, Đại Vũ trở thành đại đội trưởng tạm thời. Gặp nhau ở đây được hoàn toàn vì họ đã triệt để quán triệt sách lược quân sự của Hứa Mộ Triều.
Theo dự tính ban đầu, bọn họ phải công phá được một tòa thành hoang vu cằn cỗi ở phía đông được phòng thủ nghiêm ngặt. Nhưng bọn họ chê không béo bở gì nên cả gan làm loạn cùng một đại đội khác tấn công thành Tuyên phương giàu có.
“Đội trưởng, mọi người đều mong chờ cô quay lại. Sao cô trở về rồi lại giữ bí mật với các binh sĩ vậy?” Một gã binh sĩ hỏi.
Hứa Mộ Triều thở dài: “Một lời khó nói hết. Tóm lại nếu Đồ Lôi biết tôi sống sót trở về, nhất định đưa tôi vào chỗ chết.” Cô lại đổi giọng, “Đương nhiên, nếu ai trong các anh bán đứng tôi, có lẽ Đô Lôi sẽ trọng thưởng đó.”
Các người thú lập tức xì xào.
“Con mẹ nó, ai dám bán đứng đội trưởng, toàn bộ đại đội số 5 băm hắn nát nhừ như tương luôn!” Đại Vũ quát.
“Đội trưởng, tiếp theo phải làm sao?”
Hứa Mộ Triều suy nghĩ một chút, hỏi: “Sao Touray lại phát động chiến tranh?”
Đại Vũ đáp: “Đây là chủ ý của tham mưu trưởng Tiếu Khắc, anh ta nói hiện tại con người mới vừa chiến đấu với zombie, chúng ta thừa dịp họ binh lực suy nhược mà đánh tới.
Toàn bộ kế hoạch công kích cũng do anh ta quyết định.”
Hứa Mộ Triều gật đầu, quả nhiên là do Tiếu Khắc xúi giục. Người đàn ông này đến cùng có mục đích gì lại khuyến khích hai dân tộc đại chiến?
“Nhưng đội trưởng.” Một người thú nói, “Nếu chúng ta thật sự có thể đánh thắng con người. Chúng ta đã tiêu diệt hơn mười thành thị!” Người thú khác cũng lộ ra biểu cảm hưng phấn.
Hứa Mộ Triều sớm suy xét qua trận chiến này, lắc đầu: ” chúng ta đột nhiên phát động đánh lén, con người không kịp đề phòng, đương nhiên sẽ thành công. Chiến thắng này không thể nói lên vấn đề gì!”
Người thú đều ngẩn ngơ.
Cô lại nói: “Đại đội của chúng ta xem như là đội quân được trang bị tốt nhất đúng không? Lần này tôi trông thấy những thiết bị của zombie còn xịn hơn nhiều so với chúng ta. Nhưng quân đội zombie dũng mãnh như vậy lại bị một đội Tây lộ quân của con người đánh bại. Các anh nói, chúng ta chiến đấu trực diện với con người, có phần thắng hay không?”
Các người thú nhìn nhau. Hứa Mộ Triều khẳng định: “Đây là một trận chiến không có khả năng chiến thắng.”
“Vậy làm sao bây giờ?”Đại Vũ hỏi, “Đánh hay không đánh?”
Hứa Mộ Triều rơi vào trầm tư.
Tuy rằng Đồ Lôi đúng là đồ phá hoại, hơn nữa trận chiến này, nếu lưỡng bại câu thương, kẻ có lợi là Minh Hoàng.
Nhưng một khi phát động chiến tranh, không còn là chuyện của một mình Touray nữa mà là về sự sống còn của mấy vạn thú binh. Nếu đại đội số 5 và toàn bộ quân đoàn không đồng lòng nhất trí, chỉ sợ sẽ liên lụy đến đại đội khác sẽ lâm nguy.
Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Đánh! Nhưng phải đánh cho cẩn thận, đánh thật chậm rãi. Không được giết một tù binh con người nào, không chủ động xâm chiếm con người.
Tù binh hôm qua đội trưởng Chu phải đối xử tốt với hắn, về sau còn có chỗ sử dụng.”
Các người thú rất tin tưởng lời cô, không nghi ngờ gì, ào ào gật đầu.
Ngắn ngủi nửa tháng sau, lời nói của Hứa Mộ Triều đã được xác minh.
Sau khi quân đội thú tộc vui mừng trong chiến thắng đánh thẳng vào thủ phủ của con người đã đụng phải mười vạn nam lộ quân đã tập kết lâu ngày yên lặng chờ đợi, phát động phản kích như mưa gió bão giật, làm cho trung lộ quân của thú tộc bị đón đầu, chặn đánh.
Sau năm năm, trang thiết bị và năng lực tác chiến của thú quân hầu như giẫm chận tại chỗ, con người lại sớm được trang bị những vũ khí mạnh, hiện đại, năng lực chỉ huy càng cao siêu hơn thú tộc, thắng lợi như vậy đương nhiên là dễ dàng.
Ngắn ngủi sau hai ngày, quân đội con người tiêu diệt năm ngàn thú quân, bắt giữ 8000 tù binh. Trung lộ quân chủ lực của thú tộc càng te tua hơn. Nếu không phải Đại đội số Năm luôn hành quân ở ngoài rìa phía đông, không nghe hiệu lệnh của trung ương bỗng nhiên ào ra, tập kích cánh phải của quân địch, mở đường cho hai vạn quân còn lại của Trung Lộ quân căn bản không thể thoát ra, triệt thoái về nơi an toàn.
Sĩ khí của toàn bộ thú quân bỗng chốc rơi xuống, nhưng Đồ Lôi lập tức tuyên bố, chiến bại là chuyện bình thường trong chiến tranh, không phải chúng ta cũng thắng rất nhiều trận sao? Chúng ta phải không ngừng cố gắng, tiêu diệt quân địch!
Lời tuyên bố tràn ngập hào khí này làm cho không ít thú binh tin tưởng, lấy lại tinh thần.
Sau khi Hứa Mộ Triều đọc được thông cáo đó, oán hận thầm mắng Đồ Lôi và Tiếu Khắc mấy lần.
Trong thông cáo Đồ Lôi đã phê bình thủ lĩnh Trung lộ quân, đem nguyên nhân lần chiến bại này quy kết cho viên chỉ huy đó. Hứa Mộ Triều cười nhạt Trung lộ quân hoàn toàn tiến quân theo sự bố trí của Tiếu Khắc mà?
Thủ lĩnh Trung lộ quân là một người Bán thú lai hổ hơn ba mươi tuổi, tên là Mộ Đạt. Hứa Mộ Triều từng gặp anh vài lần, nhưng ko quen biết nhiều, lại biết anh là một vị đội trưởng chính trực có năng lực. Trận chiến lần này, nếu không phải anh điều binh bình tĩnh, ương ngạnh chống cự, chỉ sợ đến khi Hứa Mộ Triều ra tay cứu viện, trung lộ quân cũng chẳng còn tới năm ngàn người. Nghe nói trận chiến lần này anh cũng bị thương, hai ngày trước đã phái sĩ quan phụ tá đến đại đội số Năm cảm tạ, Đại Vũ ra mặt tiếp đón.
Nghĩ đến đây, Hứa Mộ Triều đột nhiên nghĩ danh vọng Mộ Đạt trong thú tộc rất cao, nếu có thể hợp tác với anh, hi vọng ngăn cản được cuộc chiến này tiếp diễn.
Chỉ là không biết, lòng trung thành của Mộ Đạt đối với Touray đến mức nào?
Cô cảm thấy Mộ Đạt này, có lẽ đáng giá để cô mạo hiểm.
o O o
Từng giọt mưa tí tách rơi, thời tiết cuối mùa thu xanh mướt lạnh lẽo. Trận mưa bất ngờ này làm cả doanh trại lộ ra một vẻ yên tĩnhbi thương.
Trong căn phòng lớn thật yên tĩnh, tấm rèm cửa sổ bạc màu xám trắng bay phất phơ theo gió, mang theo vài giọt nước mưa vào phòng.
Người đàn ông Bán Thú cường tráng cao tới 2m dựa vào ghế sô pha dài bằng da, trên vai phải anh ta quấn đầy băng trắng, hiện ra vài vết máu mờ mờ.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ con người có dáng người nhỏ nhắn mặc chiếc váy lụa trắng mỏng manh bưng đến một đĩa thịt tươi còn có trà nóng bước đến.
Cô đặt đồ ăn trên chiếc bàn thấp trước mặt người Bán Thú quay đầu bước đi. Người Bán Thú ánh mắt trầm xuống, dễ dàng tóm lấy cánh tay cô. Cô lập tức né người, cánh tay tráng kiện của anh lại không thương tổn gì.
Người Bán Thú cúi đầu cười khẽ, hơi dùng sức một chút, người phụ nữ liền ngã vào lòng anh.
” Vợ ơi, anh muốn.” Anh lẩm bẩm, vùi đầu vào đường cong lung linh trước ngực người phụ nữ.
Người phụ nữ có khuôn mặt xinh xắn thở gấp, ngữ khí lại lạnh như băng: ” Sao anh không chết trận luôn đi?”
Đầu của người Bán Thú đã thám nhập vào váy cô, miệng hơi dùng sức, người phụ nữ không nhịn được kêu lên một tiếng. Giọng nói của người Bán Thú rầu rĩ vang lên: ” Vợ à, em muốn anh chết sao? Định thủ tiết à?”
Khuôn mặt người phụ nữ nhất thời ửng hồng hơn, cô cắn chặt môi dưới, nhưng cũng không phản bác lại, lộ ra vẻ thống khổ: ” Anh đã hứa với em không khai chiến với con người mà!”
Người Bán Thú đã cởi sạch quần áo cô. Ngưng thần nhìn thân thể người phụ nữ bóng loáng mềm mại trong lòng, anh nhẹ thở dài: “Anh phải phục tùng quân lệnh.”
“Nhưng. Mặc kệ anh thắng hay bại, em đều sẽ không vui!”
Người Bán Thú xoay người, đè cô ra giường, nghiêm túc nói: “A Hỉ, anh đã hứa với em, anh nhất định sẽ sống sót.”
Quan Hỉ không hé răng, vì người Bán Thú ko báo trước tiếng nào đã thâm nhập cô.
Hai tay cô bấu vào đầu vai anh, nhìn khuôn mặt thú thô kệch nhỏ mồ hôi, còn có đôi mắt tràn ngập dục vọng của anh, cảm xúc vui buồn đan xen.
Cô là người phụ nữ vô sỉ nhất thế giới — lúc đầu cô kiên trung bất khuất, sau đó dần nản lòng thoái chí, rồi mềm lòng cảm động, đến cuối cùng lời thề son sắt muốn tiếp cận anh, đợi thời cơ giết anh cuối cùng lại trở thành người phụ nữ của anh.
Từ cơ thể đến trái tim. Trở thành người phụ nữ của người Bán Thú bị con người phỉ nhổ.
” Mộ Đạt.”Quan Hỉ nhẹ nhàng kêu lên, ngữ khí lạnh lẽo, ” nếu thật sự có một ngày, anh đánh vào Đế đô, em sẽ giết anh.”
Động tác của người Bán Thú hơi dừng lại, gằn từng chữ một: “Anh nguyện ý chết vì em.”
Một giờ sau.
Mộ Đạt chỉ dùng một tấm chăn màu bạc, che lên cơ thể quấn quít của họ. Cô nằm trong lòng anh ngủ say, tuy rằng làm cho miệng vết thương anh đau ê ẩm, nhưng anh không đành lòng đánh thức cô. Cúi đầu ngắm dung nhan say ngủ ửng hồng của cô, vẻ mặt si ngốc xuất thần.
Mưa đã tạnh.
Ngoài cửa sổ đình viện trống trải, bỗng nhiên vang lên một tiếng ho khan nhẹ nhàng. Tiếng ho khan này ho khan này đột ngột vang lên, giống như rõ rang nhắc nhở Mộ Đạt sự tồn tại của nó.
Ánh mắt Mộ Đạt như điện xét qua, chỉ thấy sắc trời hôn ám. Anh nhẹ nhàng bế Quan Hỉ lên, nhẹ nhàng cẩn trọng đặt cô lên ghế sofa, cẩn thận đắp chăn cho cô.
Anh cầm lấy khẩu súng lục laser trên tay vịn sofa, chậm rãi đứng dậy, nhắm ngay hướng giọng nói vừa vang lên: “Lăn ra đây!”
Một lát sau, một giọng nữ mềm mại truyền đến, dường như mang theo vài phần xấu hổ: “Đội trưởng Mộ. Anh mặc được quần trước rồi chúng ta nói tiếp.”
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục - Đinh Mặc Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục