Nguyên tác: The Golden Compass
Số lần đọc/download: 6791 / 190
Cập nhật: 2014-12-06 13:57:07 +0700
Chương 22 - Sự Phản Bội
C
ô tỉnh dậy và thấy một người đang lay tay mình, Pantalaimon choàng tỉnh và gầm gừ, cô nhận ra người đó là Thorold. Ông ta đang cầm một cây đèn dầu, tay ông run lẩy bẩy.
“Thưa cô, thưa cô, hãy dậy nhanh lên. Tôi không biết phải làm gì nữa. Ông ấy đã đi rồi. Tôi nghĩ ông ấy đã điên rồi, thưa cô.”
“Cái gì? Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ngài Asriel, thưa cô. Ông ấy gần như trong tình trạng mê sảng kể từ khi cô về phòng ngủ. Tôi chưa bao giờ thấy ông ấy điên cuồng đến thế. Ông ấy gói ghém rất nhiều thiết bị, chất lên một chiếc xe kéo rồi ông ấy cho buộc vào và rời đi, nhưng ông ấy đã đưa cậu bé theo, thưa cô!”
“Roger? Ông ấy mang Roger đi rồi sao?”
“Ông ấy bảo tôi đánh thức và mặc quần áo cho cậu ấy, tôi không dám cãi lại—tôi chưa bao giờ làm thế cả—cậu bé cứ luôn miệng hỏi về cô, thưa cô—nhưng ngài Asriel chỉ muốn một mình cậu ấy thôi—Cô còn nhớ lúc đầu tiên khi cô vào đến cửa không, thưa cô? Ông ấy nhìn vào cô và không tin vào mắt mình, và muốn cô đi ấy?”
Tâm trí Lyra quay cuồng vì mệt mỏi và sợ hãi đến nỗi không nghĩ được gì.
“Vâng? Sao ạ?” cô nói.
“Đó là vì ông ấy cần một đứa trẻ để hoàn tất thí nghiệm của mình, thưa cô! Và Ngài Asriel có một cách đặc biệt của riêng mình để có được cái mình muốn, ông ấy chỉ cần gọi ra gì đó và—”
Giờ thì đầu óc Lyra quay cuồng, như thể cô đang cố gắng nặn ra chút hiểu biết trong chính nhận thức của mình.
Cô ra khỏi giường và tìm quần áo, rồi cô đột nhiên sụp xuống, một tiếng khóc bật lên vì thất vọng. Cô cố nén tiếng khóc lại, nhưng nó mạnh hơn cô, như thể chính sự thất vọng Cô cố nén tiếng khóc lại, nhưng nó mạnh hơn cô, như thể chính sự thất vọng đang dồn nén cô. Vì cô nhớ lại điều ông nói: năng lượng liên kết con người và nhân tinh vô cùng mãnh liệt; và để xây dựng một cây cầu giữa hai thế giới cần một vụ bùng nổ phi thường…
Cô chợt nhận ra điều mình đã làm.
Cô đã vật lộn qua bao nhiêu khó khăn suốt cả chặng đường đến đây để mang thứ gì đó cho Ngài Asriel, tưởng rằng cô biết ông cần gì; và đó hoàn toàn không phải là Chân-kế. Điều ông ta cần là một đứa trẻ.
Cô đã mang Roger đến cho ông ấy.
Chính vì thế mà ông đã hét lên, “Ta không cho gọi cháu!” khi nhìn thấy cô. Ông ta đã cho gọi một đứa trẻ, định mệnh đã mang cho ông ấy chính con gái mình. Hay ít ra ông cũng nghĩ thế, cho đến khi cô bước sang bên để ông nhìn thấy Roger.
Ôi, một nỗi đau đớn cay đắng! Cô đã nghĩ cô cứu sống Roger, và cô đã làm việc không mệt mỏi suốt cả quãng thời gian qua để phản bội cậu..
Lyra lắc đầu, khóc nấc lên trong một cảm xúc điên cuồng. Điều này không thể là thật được.
Thorold cố gắng an ủi cô, nhưng ông không biết nguyên nhân nỗi đau đớn tuyệt vọng của cô, và chỉ có thể lo lắng vỗ vỗ vào vai cô.
“Iorek—” Cô thổn thức, đẩy ông người hầu sang bên. “Iorek Byrnison đâu? Con gấu ấy? Anh ấy vẫn ở ngoài chứ?”
Ông già nhún vai bất lực.
“Giúp tôi!” cô nói, toàn thân run rẩy vì kiệt sức và sợ hãi. “Giúp tôi mặc quần áo vào. Tôi phải đi. Ngay bây giờ! Làm ơn nhanh lên!”
Ông đặt cây đèn cầy xuống và làm theo lời cô bảo. Khi cô ra lệnh độc đoán như vậy, cô rất giống cha mình. Khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt, đôi môi rung bần bật. Trong khi Pantalaimon chạy trên sàn nhà quật quật chiếc đuôi mình, lông nó gần như dựng ngược. Thorold hối hả mang đến cho cô quần áo lông thú cứng đơ bốc mùi khó ngửi và giúp cô mặc lên người. Ngay khi tất cà chiếc cúc được cài vào, cô lao về phía cửa, cảm thấy cái lạnh đập vào cổ họng mình như một lưỡi gươm, nó nhanh chóng làm đóng băng những giọt nước mắt trên má cô.
“Iorek!” cô gọi. “Iorek Byrnison! Hãy đến đây! Tôi cần anh!”
Có tiếng tuyết rung chuyển, tiếng kim loại lanh canh, và con gấu xuất hiện. Nó đã ngủ im lặng suốt từ đầu dưới màn tuyết đang rơi. Trong ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn Thorold đang cầm bên cửa sổ, Lyra nhìn thấy một cái đầu dài, hai hốc mắt tối sẫm, ánh trắng của bộ lông dưới lớp kim loại đen đỏ, cô muốn ôm nó và tìm kiếm sự an ủi từ chiếc mũ sắt của nó, bộ lông bám đầy tuyết của nó.
“Có chuyện gì thế?” nó nói.
“Chúng ta phải đuổi theo Ngài Asriel. Ông ấy đã bắt mất Roger và đi đến—tôi không dám nghĩ đến chuyện đó nữa—ôi, Iorek, tôi van anh, hãy đi nhanh lên, bạn yêu của tôi!”
“Vậy thì lên đi,” nó nói.
Và cô leo lên lưng gấu. Không, phải hỏi xem cần đi đường nào: những vết xe kéo thẳng từ sân về phía cổng. Iorek chỉ cần bước về phía trước lần theo chúng. Nó chạy qua những đống tuyết che phủ trên mặt đất đầy đá nhanh hơn bình thường, những mảnh kim loại trong bộ áo giáp sắt rung rinh dưới chỗ cô ngồi theo một nhịp điệu quen thuộc.
Phía sau họ, những con gấu khác bước đi nhẹ nhàng, kéo theo những chiếc máy bắn lửa. Đường đi rất khó, vì mặt trăng đã lên cao và ánh sáng nó trải trên cả thế gian bao phủ tuyết trắng rực rỡ như lúc nó chiếu vào khinh khí cầu: một thế giới ngời sáng bạc nhưng đen thăm thẳm. Những vệt bánh xe của Ngài Asriel chạy thẳng về những dãy núi lởm chởm. Chúng tạo thành những hình dáng kỳ lạ trên nền trời tối đen như tấm vải nhung bọc Chân-kế. Không thấy bóng dáng chiếc xe kéo đâu cả. Liệu có lấy một rung động dù nhẹ tựa lông hồng trên sườn núi cao nhất? Lyra nhìn về phía trước, căng mắt ra, Pantalaimon bay cao hết sức có thể và quan sát bằng đôi mắt tinh như cú của mình.
“Có rồi,” nó nói, và một lát sau đậu xuống cổ tay cô. “Chính là Ngài Asriel, ông ấy đang điên cuồng quật vào lũ chó, có một cậu bé phía sau…”
Lyra cảm thấy Iorek Byrnison đang thay đổi tốc độ. Có gì đó đang khiến nó phải chú ý. Nó đi chậm lại và nghểnh cổ quay sang phải rồi sang trái.
“Chuyện gì vậy?” cô nói.
Nó không nói gì. Nó đang lắng nghe chăm chú, nhưng cô chẳng nghe thấy gì cả. Rồi cô bắt đầu nghe thấy gì đó: tiếng xào xạc và gãy vụn huyền ảo từ một khoảng cách rất xa. Đó là âm thanh trước đây cô từng nghe thấy: âm thanh của Hiện tượng cực quang. Ở một nơi nào đó, một vầng hào quang đã lung linh trên vùng trời phía bắc. Hàng triệu hàng tỉ những hạt tích điện không nhìn thấy được, và có thể, cô nghĩ, là Bụi phát sáng lung linh trên tầng khí quyển phía trên. Nó sẽ rực rỡ và hoành tráng hơn bất cứ lần Lyra được chứng kiến, như thể Hiện tượng cực quang biết được màn kịch đang diễn ra bên dưới và muốn chiếu sáng để cổ vũ theo.
Nhưng chẳng có con gấu nào nhìn lên, tất cả sự chú ý của chúng là ở trên mặt đất. Rốt cuộc, không phải Hiện tượng cực quang đã thu hút sự chú ý của Iorek Byrnison. Nó vẫn đang đứng yên, Lyra tụt khỏi lưng nó. Cô hiểu rằng các giác quan của nó cần được thả lỏng. Có điều gì đó đang làm nó lo lắng.
Lyra nhìn xung quanh, ngược qua vùng đất rộng lớn dẫn trở lại căn nhà của Ngài Asriel, những dãy núi nhấp nhô họ vừa đi qua, và không thấy chút gì. Hiện tượng cực quang càng rực rỡ hơn. Những vầng sáng đầu tiên run rẩy, những tấm màu có răng cửa gập bào rồi lại mở ra phía trên đầu, cứ mỗi phút lại to hơn và rực rỡ hơn, những quầng sáng cuộn xoáy lại từ chân trời này sang chân trời kia, chạm vào thiên đỉnh với những vầng hào quang chói lọi. Cô có thể nghe rõ hơn bao giờ hết những tiếng rì rầm xào xạc những nguồn năng lượng vô hình khổng lồ.
“Các phù thủy!” Tiếng một con gấu vang lên, Lyra chợt thấy vui vẻ và nhẹ nhõm.
Nhưng một cái mõm to lớn giúi cô về phía trước, không còn hơi sức để mở miệng, cô chỉ có thể thở hổn hển và run lẩy bẩy. Cắm phập vào khoảng trống cô vừa đứng là chiếc lông chim với một mũi tên màu xanh. Đầu và thân mũi tên cằm sâu vào trong tuyết.
Không thể thế được! Cô yếu ớt nghĩ, nhưng đó là sự thật, vì một mũi tên khác bắn xuống bộ áo giáp sắt của Iorek đang đứng trước cô. Đó không phải là những phù thủy của Serafina Pekkala. Họ đến từ một bộ tộc khác. Họ bay vòng trên cao, khoảng một tá hoặc hơn, lươn xuống đất để bắn rồi lại vụt lên, Lyra cầu nguyện bằng tất cả những từ ngữ cô có thể nghĩ ra.
Iorek Byrnison ra lệnh ngắn gọn. Rõ ràng những con gấu đã quen với việc chiến đấu với các phù thủy. Chúng lập tức chuyển sang tư thế phòng thủ, các phù thủy dần bắt đầu bị tấn công. Họ chỉ có thể bắn trúng từ khoảng cách gần, và để không tốn tên họ phải lượn xuống thấp, bắn ra khi ở vị trí thấp, rồi quay ngược lên ngay lập tức. Nhưng khi họ xuống đến vị trí thấp nhất, tay họ vướng víu bởi cung tên, họ rất dễ bị tấn công, và những con gấu có thể phản công bằng cách vươn những cái tay có móng vuốt ra kéo giật họ xuống. Hơn một phù thủy đã bị lôi xuống và nhanh chóng bị đánh chết tươi.
Lyra bò lốm cồm bên một tảng đá, chờ phù thủy lượn xuống. Mấy phù thủy bắn vào cô nhưng những mũi tên bay chệch hướng khá xa, và sau đó Lyra, nhìn lẹn trên bấu trời, thấy một phấn lớn đám phù thủy bay đi rồi quay trở lại.
Nếu cô cảm thấy mừng rỡ về chuyện này thì sự mừng rỡ đó không kéo dài được bao lâu. Bởi từ hướng họ bay đi, cọ nhìn thấy thêm nhiều phù thủy nữa bay đến hòa vào, giữa họ có một vùng sáng lấp lánh, và giữa vùng đất mênh mông của Svalbard, dưới hào quang của Hiện tượng cục quang, cọ nghe thấy một âm thanh đáng sợ. Đó là tiếng đập gấp gáp của động cơ khí gas. Khí cầu zeppelin, cùng với bà Coulter và đội quân của bà ta, đang đuổi theo sau.
Iorek Byrnison gầm lên ra lệnh, những con gấu lập tức giàn lại quân theo cách khác. Trong ánh sáng trắng bệch trên bầu trời, Lyra quan sát thấy những con gấu đang thả chiếc máy ném lửa xuống. Đội quân tiên phong của đám phù thủy cũng đã nhìn thấy họ và bắt đầu lượn xuống bắn tên như mưa xuống họ, nhưng hầu như các con gấu đều phó mặc cho bộ áo giáp sắt của mình và nhanh chóng lắp ráp một dụng cụ gì đó. Một cánh tay dài hướng lên trên, một cái chén hay bát đường kính khoảng một mét, một thùng kim loại bẹn trong bốc khói cùng hơi nước cuồn cuộn.
Trong khi cô đang quan sát, một ngọn lửa sáng bừng phụt ra một nhóm con gấu bắt đầu hành động. Hai con kéo chiếc cần dài của chiếc máy ném lửa xuống, một con khác xúc một xẻng đầy lửa vào trong cái bát, và với một vài động tác, chúng bắn lưu huỳnh đang cháy lên bầu trời tối đen.
Phía trên đầu họ, các phù thủy đang lượn dày đặc đến nỗi ba người bị bắt lửa ngay trong phát bắn đầu tiên. Nhưng mọi chuyện nhanh chóng rõ ràng rằng mục tiêu chính là chiếc khí cầu zeppelin. Người lái khí cầu hoặc là từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy một chiếc máy ném lửa, hoặc là không lường hết được sức mạnh của nó, vì anh ta bay thẳng đến những con gấu mà không lượn hay tránh sang hai bên một chút nào cả.
Rồi rõ ràng là họ cũng có một thứ vũ khí ghê gớm trong khí cầu: một khẩu súng máy trên mũi giỏ khí cầu. Lyra nhìn thấy những tia lửa bay lên từ bộ áo giáp sắt của vài con gấu, nhìn thấy chúng co người lại dưới sự bảo vệ của chiếc áo giáp, trước khi cô nghe thấy tiếng đạn rít lên. Cô hét lên sợ hãi.
“Họ sẽ an toàn thôi,” Iorek Byrnison trấn an. “Không thể phá hỏng bộ áo giáp sắt chỉ bằng mấy viên đạn bé xíu.”
Chiếc máy ném lửa lại tiếp tục làm việc: lần này một khối lưu huỳnh cháy bừng bừng tấn công vào chiếc giỏ khí cầu tạo nên một vầng lửa cháy bùng lên. Chiếc khí cầu bay sang bên trái, rồ máy phóng đi tạo thành một đường lượn cong trước khi quay lại nhóm những con gấu đang hối hả làm việc bên chiếc máy ném lửa. Khi khí cầu bay đến gần, cánh tay của máy ném lửa cọt kẹt hạ xuống; khẩu súng máy bật lên và khạc đạn, hai con gấu ngã xuống. Iorek Byrnison khẽ gầm lên khi chiếc khí cầu gần như bay trên đầu. Một con gấu hét lên ra lệnh, cánh tay đã chứa đầy lửa vung lên một lần nữa.
Lần này lưu huỳnh cháy ném thẳng vào lớp vỏ chứa túi đựng khí trên khí cầu. Ngọn lửa ghê gớm liếm vào lớp vỏ vải dầu nơi chứa khí hydrogen, mặc dầu nó đủ dai để chống chọi với những va đập nhỏ, một viên đá cháy hừng hực nặng cả tạ là quá sức chịu đựng của nó. Lớp vải bị xé toạc ra, lưu huỳnh và hydrogen thoát ra gặp nhau tạo thành một thảm họa lửa.
Ngay lập tức lớp vải bọc ngoài biến sạch; toàn bộ khung xương của khí cầu lộ ra, màu tối nổi bật giữa địa ngục màu cam, đỏ và vàng, treo lơ lửng trên bầu trời trong một khoảng thời gian lâu đến khó tưởng tượng trước khi lao xuống đất. Những mảnh vụn màu đen nằm rải rác trên tuyết, khẩu súng lung lay. Các phù thủy bay xuống giúp kéo họ ra khỏi đám lửa. Trong vòng một phút sau khi đâm xuống, chiếc khí cầu chỉ còn là những mảnh kim loại bắn tung tung tóe, một cột khói và vài mảnh lửa bay trong không khí.
Nhưng những chiến binh trên đó, và cả những người khác nữa (dù Lyra lúc này ở quá xa để nhận ra bà Coulter, cô biết bà ta ở đó) không lãng phí một giây. Với sự trợ giúp của các phù thủy, họ kéo khẩu súng máy ra, dựng nó lên và bắt đầu bắt quyết liệt trên mặt đất.
“Tiếp tục rồi đấy.” Iorek nói. “Họ sẽ tiếp tục chống chọi lâu đấy.”
Họ gầm lên, một nhóm con gấu tách khỏi nhóm chính tấn công bên sườn những người Tartar. Lyra có thể cảm thấy nỗi khao khát được hòa mình vào đó của Iorek, nhưng lúc nào sự căng thẳng của cô cũng gào thét: Đi! Đi! Tâm trí cô chứa đầy hình ảnh của Roger và Ngài Asriel. Iorek biết điều đó, nó quay về phía các ngọn núi và rời khỏi trận chiến, để những con gấu của mình giữ chân những người Tartar.
Trong khi họ đi tiếp, Lyra cố căng mắt nhìn về phía trước, nhưng thậm chí đôi mắt tinh như cú của Pantalaimon cũng không nhìn thấy bất cứ một chuyển động nào trên dãy núi họ đang leo qua. Tuy nhiên, vết xe kéo của Ngài Asriel rất rõ, Iorek Byrnison hối hả lần theo, đi qua những đống tuyết và đá. Bất cứ điều gì xảy ra ở phía sau giờ đây chẳng còn giá trị nữa. Lyra đã để lại mọi thứ, cô cảm thấy cô đang rời bỏ cả thế giới, cô thấy mình đang hối hả và miệt mài. Họ đang leo lên rất cao, ánh sáng bao trùm lấy họ thật kỳ lạ và huyền bí.
“Iorek,” cô nói, “anh sẽ tìm Lee Scoresby chứ?”
“Dù còn sống hay đã chết, tôi cũng sẽ tìm ông ấy.”
“Và nếu anh gặp được Serafina Pekkala…”
“Tôi sẽ nói cho bà ấy biết cô đã làm gì.”
“Cám ơn, Iorek,” cô nói.
Họ không nói gì thêm trong một lúc. Lyra cảm thấy mình đang rơi vào một trạng thái vừa đi vừa ngủ: một trạng thái gần như mơ ngủ nhưng vẫn tỉnh, trong đó cô mơ thấy mình đang được những con gấu đưa đến thành phố của những vì sao.
Cô đang định kể điều đó với Iorek Byrnison thì nó đi chậm dần và dừng lại.
“Vết bánh xe thì tiếp tục,” Iorek Byrnison nói. “Nhưng tôi thì không thể.”
Lyra nhảy xuống đứng bên cạnh nó. Nó đang đứng bên bờ một kẻ nứt sâu. Rất khó xác định nói là một kẽ nứt sâu trên sông băng hay một kẽ nứt trên đá, vì hầu như không có sự khác biệt gì cả. Vấn đề nằm ở chỗ nó dẫn xuống một chỗ tối om khó mà dò được.
Vết bánh xe kéo của Ngài Asriel chạy đến bờ miệng…và tiếp tục, qua một cây cầu tạo nên do tuyết đông cứng.
Cây cầu in rất rõ dấu vết bánh xe, vì vết rạn chạy gần đến bờ bên kia của bờ miệng, bề mặt gần với vết rạn đã lún xuống khoảng nửa mét. Nó có thể chịu đựng được sức nặng của một đứa trẻ: tất nhiên nó không chống chọi nổi sức nặng của một con gấu mặc giáp sắt.
Vết bánh xe của Ngài Asriel chạy qua cây cầu và tiếp tục về phía ngọn núi. Nếu tiếp tục đi, cô sẽ chỉ có thể đi một mình. Lyra quay lại Iorek Byrnison.
“Tôi phải đi qua.” Cô nói. “Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra khi tôi gặp được ông ấy. Có thể tất cả chúng tôi sẽ chết, dù tôi có đến được chỗ ông hay không. Nhưng nếu tôi trở về tôi sẽ đến tìm anh và cảm ơn anh cẩn thận, thưa Đức vua Iorek Byrnison.”
Cô đặt một tay lên đầu nó. Nó để như thế và gật nhẹ đầu.
Trái tim cô thổn thức đau đớn vì thương yêu, cô quay đi đặt chân lên cầy cầu. Tuyết vỡ rạn dưới chân cô, Pantalaimon bay phía trên chiếc cầu để xem xét vùng tuyết phía trước và khuyến khích cô tiếp tục. Cô bước từng bước một, cứ mỏi bước lại phân vân không biết chạy thật nhanh sang phía bên kia thì tốt hơn hay cứ đi chậm như bây giờ và bước nhẹ nhàng hết sức có thể thì tốt hơn. Khi băng qua được nửa đường, có một tiếng tuyết vỡ nứt nữa, một miếng rơi khỏi nơi gần chân cô đứng và rơi xuống vực thẳm, cây cầu lại trĩu xuống vài phân khi gãy nứt.
Cô đứng thật im. Pantalaimon đang bò trong hình dạng con báo và sẵn sàng nhảy xuống với cô.
Cây cầu vẫn đứng nguyên. Cô bước thêm bước nữa rồi bước nữa. Cảm thấy có gì đó đang lún xuống phía dưới chân mình, cô nhảy sang phía bên kia bằng tất cả sức lực của mình. Cô nằm thẳng đơ trên tuyết trong khi toàn bộ cây cầu rơi xuống vực với tiếng “rầm” nhỏ phía sau.
Móng vuốt của Pantalaimon đang bấu chặt lấy lớp áo lông thú của cô.
Một phút sau cô mở mắt và bò xa khỏi bờ miệng vực. Không còn đường để trở về nữa. Cô đứng lên, giơ tay vẫy con gấu đang nhìn cô từ phía bên kia. Iorek Byrnison chào cô, rồi quay đi và len xuống núi để giúp đội quân của mình chiến đấu với bà Coulter cùng những chiến binh từ chiếc khí cầu.
Lyra chỉ còn lại một mình.