Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
uối cùng, ngôi nhà được bán vào tháng Mười hai năm đó. Dĩ nhiên nó bán ngay sau lễ Giáng sinh, cho nên họ hưởng một lễ Giáng sinh nữa trong phòng khách, với cây thông Noel dưới ngọn đèn chùm Vienna kỳ diệu. Dù sao thì đây cũng là dịp rất thích hợp cho gia đình bà, nó đã chấm dứt một năm gian khổ. Bà vẫn chưa có việc làm, nhưng đang tìm. Bà muốn tìm việc nào chỉ làm bán thời gian để có thì giờ đi đón Ashley và Sam ở trường. Chừng nào các con bà còn ở nhà, bà còn muốn ở nhà với chúng. Mặc dù bà biết những bà mẹ khác thường thuê người đến chăm sóc trẻ con và để cho các con tự quản trong nhà, nhưng nếu bà có thì giờ thì bà không muốn làm thế. Bà muốn ở với con chừng nào có thể ở được.
Khi bán nhà xong, bà có nhiều quyết định phải làm. Cặp vợ chồng mua nhà từ New York chuyển đến. Người môi giới địa ốc lén báo cho bà biết ông chồng làm ra rất nhiều tiền. Fernanda gật đầu, nói thế là tốt. Bà nghĩ đến trường hợp của mình trong thời gian trước đây. Năm ngoái, bà đã học được nhiều bài học về giá trị của cuộc đời, bà biết cái gì trên đời này là quan trọng. Sau vụ Sam bị bắt cóc, bà không quan tâm đến việc có nhiều tiền nữa, mà chỉ thấy các con bà mới là thứ quan trọng nhất. Tiền bạc bây giờ đối với bà, dù nhiều hay ít, chỉ dùng vào việc nuôi con thôi, chứ không quan trọng nữa.
Bà có kế hoạch tháo đồ đạc trong nhà để bán đấu giá. Nhưng người mua lại thích những thứ trong nhà của bà, nên họ trả thêm cho bà một số tiền rất lớn để giữ lại, ngoài số tiền mua nhà. Bà vợ người mua cho rằng bà có khiếu thẩm mỹ rất tuyệt vời, cho nên họ muốn giữ lại những thứ trang hoàng trong nhà để thưởng thức.
Sang tháng Một thì mấy mẹ con bà sẽ dọn nhà. Ashley khóc, còn Sam có vẻ buồn. Riêng Will thì dạo này giúp mẹ rất nhiều công việc. Cậu mang các thùng đồ đạc sang nhà mới, luôn luôn có mặt với mẹ ở nhà mới. Sau khi bán nhà, bà còn lại một số tiền đủ mua một ngôi nhà nhỏ, rồi thế chấp ngôi nhà để vay một số tiền lớn. Ngôi nhà bà mua nằm ở Marin đúng như điều bà mong muốn. Nhà nằm trong khu Sausalito, trên một ngọn đồi, nhìn thấy cảnh thuyền buồm trên vịnh, đảo Angel và Belvedere. Ngôi nhà ấm cúng dễ chịu, giản dị và xinh xắn. Khi các con bà thấy ngôi nhà, chúng đều thích. Bà quyết định cho Ashley và Sam đi học trường công ở Marin, Will thì còn mấy tháng nữa sẽ tốt nghiệp trung học, nên cậu cố gắng theo học trường cũ thêm một thời gian nữa. Sau khi dọn đến nhà mới được hai tuần, bà xin được việc làm, đó là quản lý phòng trưng bày tranh, nơi làm việc chỉ cách nhà năm phút đi bộ. Hằng ngày bà có thể ra về lúc ba giờ chiều. Lương ít thôi, nhưng công việc có thể lâu dài. Và bà thuê người luật sư khác là một phụ nữ. Việc bà từ chối lời cầu hôn của Jack vẫn còn làm cho ông ta bị xúc phạm nặng nề. Thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện đó, bà cảm thấy vừa buồn lại vừa tức cười. Khi Jack đề nghị ông ta có vẻ rất kênh kiệu, tự tin. Trước đó chưa bao giờ bà thấy tính cách đó của ông ta.
Điều không làm cho bà vui và sẽ không bao giờ, là ký ức về chuyện bắt cóc trong mùa hè vừa qua. Bây giờ bà vẫn còn mơ thấy ác mộng. Chuyện này có vẻ phi thực quá và là một trong những nguyên nhân khiến bà rời khỏi ngôi nhà cũ này không một chút luyến tiếc. Không đêm nào ngủ trong ngôi nhà ấy mà bà không khỏi lo sợ đến việc khủng khiếp sắp xảy ra. Ở Sausalito bà ngủ ngon giấc hơn. Và bà không nghe tin tức gì của Ted từ tháng Chín đến giờ. Đã bốn tháng trôi qua. Đến tháng Ba ông mới gọi cho bà. Phiên tòa sẽ mở xử Stark và Free vào tháng Tư, nó đã bị hoãn lại hai lần, Ted nói lần này sẽ không hoãn thêm nữa.
Sau khi hỏi thăm sức khỏe của bà, ông nói với vẻ lúng túng:
- Chúng tôi cần Sam đến làm chứng giữa tòa. - Ông thường nghĩ đến bà luôn, nhưng không gọi, mặc dù Rick Holmquist cứ giục ông gọi mãi.
- Tôi sợ việc này sẽ làm cho cháu bị tổn hại đến tinh thần. - Ted nói, giọng bình tĩnh.
- Tôi cũng sợ thế. - Fernanda đồng ý với ông. Bây giờ mỗi lần nghĩ đến ông, bà thấy thật kỳ lạ. Ông đã gắn liền với câu chuyện khủng khiếp vừa qua. Chính vì thế mà ông sợ mỗi lần bà nhớ đến ông là bà lại nghĩ đến chuyện tàn bạo đã xảy ra tại nhà bà, cho nên ông không gọi cho bà là vì thế: Ông biết thế nào ông cũng nhắc bà nhớ lại chuyện bắt cóc, Rick Holmquist nói là ông điên - Cháu nó sẽ quên chuyện ấy thôi. - Bà lại nói đến Sam.
- Cháu có khỏe không?
- Rất khỏe. Như là không có gì xảy ra cả. Nó đã đi học trường mới và Ashley cũng thế. Tôi nghĩ, thế tốt cho chúng hơn. Coi như bắt đầu lại.
- Tôi biết bà có địa chỉ mới.
- Tôi yêu ngôi nhà mới - Bà đáp và qua giọng nói của bà, ông biết bà đang cười - Tôi làm việc trong phòng triển lãm tranh, đi từ nhà đến chỉ năm phút thôi. Thỉnh thoảng mời ông đến chơi.
- Vâng, tôi sẽ đến. - Ông hứa, nhưng mãi ba ngày sau trước khi phiên tòa mở ông mới gọi lại. Ông gọi để báo cho bà biết chỗ mở phiên tòa để bà dẫn Sam đến. Khi bà nói với Sam, chú bé khóc.
- Con không muốn làm việc ấy. Con không muốn thấy bọn chúng lại. - Bà cũng không. Nhưng việc thấy lại bọn chúng đối với chú bé tệ hơn. Bà gọi cho bác sĩ tâm thần, vì đây là việc ảnh hưởng về mặt tinh thần cho chú. Nhưng cuối cùng, Sam nói chú sẽ ra làm chứng và vị bác sĩ tâm thần nghĩ rằng đây là dấu hiệu cho thấy chú bé đã hết sợ. Fernanda cứ sợ việc này sẽ làm cho Sam mơ thấy ác mộng. Chú bé không có gì phải lo hết. Hai tên đã chết, gồm một tên đã giúp chú trốn thoát, còn hai tên kia đã ở tù. Bà cũng có lý do để hết sợ và bà cũng thấy Sam không có gì để sợ nữa. Nhưng đến ngày hẹn, khi xuất hiện với Sam ở pháp đình, bà cũng cảm thấy lo sợ. Hôm ấy, sau bữa ăn sáng, Sam bị đau bụng và bà cũng vậy.
Ted đứng đợi bà ở ngoài tòa án. Trông ông như lần bà gặp trước đây, vẫn bình tĩnh, ăn mặc đẹp đẽ, chải chuốt, nhanh nhẹn và quan tâm đến sức khỏe của Sam.
- Sao đấy, khỏe mạnh chứ, phó thẩm sát viên? - Ông cười, nhìn Sam và rõ ràng chú có vẻ đau khổ.
- Cháu cảm thấy như buồn nôn.
- Thế thì vớ vẩn quá. Ta nói về chuyện ấy một chút. Tại sao cháu lại có cảm giác như thế?
- Cháu sợ chúng làm hại cháu. - Sam thẳng thừng nói ra. Có lý do chú bé mới nói thế, vì trước kia chúng đã bắt chú.
- Tôi sẽ không để việc ấy xảy ra đâu - Ông cởi nút cái áo vét tông, cho hai tà áo rộng ra một chút, và Sam thấy khẩu súng - Thật đấy, vả lại chúng vào tòa án chân tay bị xích hết. Tất cả chúng đều bị trói.
- Chúng cũng trói cháu. - Sam khổ sở đáp và bật khóc. Ít ra chú đang nói chuyện ấy. Nhưng Fernanda cảm thấy đau đớn và nhìn Ted, trông ông cũng khổ sở như bà. Rồi bỗng ông nảy ra một ý kiến. Ông nói họ qua bên kia đường để kiếm cái gì uống và sẽ đưa Sam trở lại khi nào có thể được.
Ông dành hai mươi phút để gặp chánh án, gặp luật sư biện hộ, công tố viên và tất cả đều đồng ý với đề nghị của ông. Sam và mẹ cậu sẽ được thẩm vấn tại phòng chánh án, có sự hiện diện của hội thẩm đoàn, nhưng không có các bị cáo. Chú bé sẽ không gặp lại hai tên ấy. Chú có thể nhận diện chúng qua ảnh. Ted nhất quyết nói rằng, nếu Sam ra tòa làm chứng, khi thấy hai tên bắt cóc chú sẽ hoảng sợ, suy sụp tinh thần. Khi ông nói với Sam như thế, chú bé cười, còn Fernanda thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông nói với Sam:
- Cháu sẽ thích chánh án cho mà xem. Chánh án là phụ nữ, bà rất dễ thương. - Khi Sam bước vào, bà chánh án trông như bà ngoại chú, bà rất nhiệt tình. Trong thời gian nghỉ giải lao, bà cho chú sữa, bánh bích qui và đưa cho chú xem ảnh cháu ngoại của bà. Bà rất có cảm tình với hai mẹ con Sam, vì họ đã tích cực trả lời bà.
Ban công tổ hỏi chú suốt cả buổi sáng và khi họ hỏi xong, Ted đưa hai mẹ con đi ăn trưa. Luật sư biện hộ sẽ hỏi Sam vào buổi chiều và họ có quyền mang chú trở lại vào bất cứ lúc nào. Chú đã trả lời họ rất rành mạch, Ted không ngạc nhiên về chuyện này.
Họ đi đến quán ăn nhỏ của người Ý cách pháp đình một đoạn. Họ không có thì giờ để đi xa, nhưng Ted nói rằng cả hai mẹ con cần phải đi khỏi tòa án, để được yên tĩnh mà ăn mì sợi. Sáng hôm ấy thật căng thắng, Sam phải cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra và Fernanda lo con bị ức chế. Nhưng chú bé có vẻ bình tình, trả lời những câu hỏi rất tốt.
- Tôi xin lỗi phải để cho hai mẹ con ra tòa như thế này. - Ted nói khi ông trả tiền hóa đơn. Bà đề nghị trả một nửa, nhưng ông cười, lắc đầu từ chối. Bà mặc áo dài đỏ, mang giày cao gót và ông thấy bà có trang điểm. Ông phân vân không biết phải chăng bà có hẹn gặp Jack, nhưng ông không muốn hỏi. Có thể bà hò hẹn với ai đấy. Ông thấy bà tô điểm nhan sắc, khác xa với hồi tháng Sáu và tháng Bảy. Có công việc để đi làm khiến bà phải trang điểm đôi chút. Ông cũng sắp có thay đổi trong công việc. Ông bèn nói cho bà biết ông sẽ rời khỏi Sở Cảnh sát sau ba mươi năm làm việc.
- Chà, tại sao thế? - Bà ngạc nhiên, ông là thanh tra cảnh sát, tận tụy, tài giỏi và bà nghĩ là ông yêu thích nghề này.
- Người đồng nghiệp cũ của tôi, ông Rick Holmquist muốn thành lập một công ty bảo vệ an ninh tư. Điều tra cá nhân, bảo vệ danh tiếng khách hàng, công việc này rất thích hợp với tôi, nhưng anh ấy sẽ làm việc rất nghiêm ngặt. Tôi cũng vậy và anh ấy nói đúng. Sau ba mươi năm trong nghề, có lẽ đã đến lúc phải thay đổi không khí. - Bà còn biết rằng sau ba mươi năm làm việc, ông sẽ có lương hưu một trăm phần trăm mức lương sau cùng. Đấy là một việc rất tốt đẹp. Bà lại còn biết Rick Holmquist là người có đầu óc kinh doanh nữa.
Chiều hôm đó, luật sư biện hộ muốn đập tơi bời lời khai của Sam, nhưng không làm được. Sam không run sợ, điềm tĩnh và trí nhớ của chú không lẫn lộn. Chú trình bày câu chuyện trước sau như một và đã nhận diện được hai bị cáo khi ban công tố đưa ảnh chúng cho chú xem, Fernanda không nhận diện được những tên bắt cóc con bà vì chứng mang mặt nạ. Nhưng lời khai của bà về cảnh bắt cóc rất xúc động, và bà miêu tả về cảnh bốn người cảnh sát bị chúng giết trong nhà bếp quá khủng khiếp. Cuối cùng, chánh án cám ơn hai mẹ con và để cho họ ra về.
- Cháu là ngôi sao rồi! - Ted tươi cười nói với Sam khi họ bước ra khỏi pháp đình - Cháu hết đau bụng chưa?
- Dạ hết rồi. - Sam đáp, vẻ sung sướng. Ngay cả chánh án cũng nói với chú rằng chú đã làm một việc tuyệt vời. Chú vừa lên bảy, Ted nói rằng ngay cả người lớn khi ra làm chứng trước tòa cũng khó khăn.
- Bây giờ chúng ta đi ăn kem. - Ted đề nghị, ông lái xe theo sau xe của Fernanda. Ông đề nghị đến quảng trường Ghirardelli để vui chơi và Sam rất thích. Ngay cả Fernanda cũng vui. Khi Sam gọi kem mút và Ted gọi nước uống không có còn cho hai người lớn, không khí như đang trong ngày hội.
Fernanda cười nói:
- Tôi cảm thấy như mình còn bé được đi dự tiệc sinh nhật.
Bà rất sung sướng thấy nhiệm vụ của Sam trong tòa án đã hoàn tất. Ted cho biết có lẽ họ không cần chú bé ra làm chứng lần nữa. Lời khai hôm nay của Sam đã làm cho luật sư biện hộ bó tay. Ted nghĩ thế nào hai tên bắt có cũng sẽ bị buộc tội nặng và ông tin chắc dù bà chánh án trông có vẻ như bà ngoại hiền từ, bà cũng sẽ kết tội chúng với án tử hình. Kết án như thế mới đúng công lý. Ted đã nói cho bà biết rằng Phillip Addison sẽ bị đưa ra xử tại một phiên tòa riêng, tòa án liên bang, về tội âm mưu bắt cóc cùng với những tội trạng khác gồm tội trốn thuế, rửa tiền và buôn lậu ma túy. Ông sẽ vắng mặt trong một thời gian dài và tin rằng có lẽ Sam sẽ không ra khai trong vụ án của Addison, ông sẽ đề nghị với Rick, nên dùng lời khai của Sam tại tòa án bang, để tránh cho chú bé gặp phải cảnh lo âu lần nữa. Ông không biết họ có chấp nhận đề nghị này không, nhưng ông sẽ làm bất cứ việc gì có thể làm được để tránh cho Sam khỏi ra trước tòa lần nữa. Và mặc dù Rick đã thôi làm cho cơ quan FBI, Ted biết ông ta sẽ giao vụ án của Addison cho người có khả năng giải quyết và chính bản thân ông ta sẽ ra khai trước tòa. Rick muốn Addison phải ngồi tù rục xương, hay nếu có thể, phải lĩnh án tử hình. Như Ted đã nói, đây là vấn đề quan trọng, ông muốn thấy công lý phải nghiêm minh, Fernanda mừng vì chuyện đó. Những chuyện xấu xa như thế bị đẩy vào quá khứ là điều rất tuyệt vời cho gia đình bà. Không còn cảnh ra tòa lởn vởn trước mắt, cơn ác mộng rồi sẽ chấm dứt.
Một tháng sau, tòa kết án hai tên ác ôn. Tính từ ngày xảy ra chuyện bắt cóc khủng khiếp cho đến khi ấy là gần đứng một năm. Hôm Fernanda đọc báo có bài viết về bản án hai tên này, thì Ted gọi đến cho bà. Bản án kết tội Malcolm Stark và Jim Free án tử hình, vì tội phạm của chúng quá đã man. Bà không biết khi nào chúng sẽ bị hành quyết, hay không biết chúng có bị hành quyết hay không, vì chúng có thể gửi đơn kháng án, nhưng bà tin chắc thế nào chúng cũng sẽ bị hành quyết. Phillip Addison chưa ra tòa, nhưng y bị bắt giam và các luật sư của y đang ra sức để trì hoãn phiên tòa. Nhưng Fernanda nghĩ rằng sớm hay muộn, y cũng bị kết tội. Trong vụ hai tên bắt cóc kia, luật pháp đã làm việc rất nghiêm minh và điều quan trọng hơn hết là Sam khỏe mạnh.
- Bà đã xem bản án trên báo chưa? - Ted hỏi qua điện thoại. Ông có vẻ đang hưng phấn mặc dù ông nói bận việc. Ông đã thôi làm việc cho Sở Cảnh sát và trong tuần qua, liên tục dự tiệc chiêu đãi ông về hưu.
- Rồi, tôi xem rồi - Fernanda đáp - Tôi không thích án tử hình. - Đối với bà, án tử hình không nên có, bà là người có đạo, nên bà nghĩ không ai có quyền lấy đi mạng sống của người khác. Nhưng chín người đã bị giết và một đứa bé bị bắt cóc. Vì vụ này có liên quan đến con bà, nên đây là lần đầu tiên bà nghĩ bản án này chính đáng - Nhưng lần này tôi hài lòng, - Bà xác nhận với ông - Tôi nghĩ nếu ông lâm vào hoàn cảnh của tôi, chắc ông cũng nghĩ như tôi thôi. - Nhưng bà cũng nghĩ rằng nếu chúng giết con bà, thì dù kết án chúng tử hình cũng chẳng đem con bà trở về hay đền bù được sự mất mát lớn lao này. Bà và Sam đã rất may mắn. Ted cũng nghĩ thế. Dù sao, hai mẹ con đã rất may mắn, ông mừng vì chúng chưa giết Sam.
Rồi bỗng bà nghĩ đến điều bà đã nói với ông từ lâu.
- Khi nào ông đến ăn tối với chúng tôi? - Bà mang ơn ông rất nhiều, bữa ăn tối là cách bà trả ơn tối thiểu nhất. Nhiều tháng nay bà không gặp ông, nhưng họ vẫn biết cuộc sống của nhau bình thường, không có gì khó khăn. Bà hy vọng sẽ không cần đến sự giúp đỡ của ông hay cần người nào như ông giúp đỡ nữa, nhưng nhìn chung bà rất mến ông, xem ông như một người bạn.
- Tôi gọi bà cũng vì lý do ấy đấy. Tôi muốn hỏi bà tôi đến chơi có được không. Tôi có món quà muốn tặng Sam.
- Cháu sẽ rất sung sướng được gặp ông. - Bà cười và xem đồng hồ, bà phải đi làm việc - Ngày mai ông đến được không?
- Quá được. - Ông cười, ghi vội địa chỉ của bà lên giấy - Mấy giờ?
- Khoảng bảy giờ nhé?
Ông bằng lòng rồi cúp máy. Ông đang ngồi trong văn phòng mới, nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một hồi lâu. Thật không ngờ ông quen bà đã một năm nay. Khi ông đọc lời cáo phó mới đây của chánh án McIntyre, ông lại nghĩ đến chuyện gặp gỡ này. Ông chánh án đã may mắn thoát chết cách đây một năm, bây giờ ông ấy chết vì tuổi già.
- Anh đang mơ màng về chuyện gì đấy? Anh không có việc làm hay sao? - Rick xuất hiện nơi ngưỡng cửa văn phòng của Ted và hỏi bạn. Công việc mới của họ đã bắt đầu và đang tiến hành, họ làm rất tốt. Nhiều nơi đã thuê họ làm và Ted đã nói với người cảnh sát đồng nghiệp cũ của minh, Jeff Stone, trong tuần trước rằng chưa bao giờ ông thấy vui trong công việc như bây giờ, ngoài sự mong chờ của mình. Và ông thích làm việc lại với Rick. Công việc bảo vệ an ninh mà họ đang làm này quả là một sáng kiến tuyệt vời.
- Đừng nói tôi mơ mộng tào lao, ông mật vụ. Hôm qua anh đã đi ăn trưa ba giờ đồng hồ. Nếu anh tái phạm tôi sẽ cắt lương anh đấy. - Rick cười lớn. Ông đi chơi với Peg. Họ sẽ cưới nhau trong vài tuần nữa. Mọi việc đều rất tuyệt đối với họ và Ted sẽ làm phù rể cho ông. - Và đừng nghĩ anh sẽ được hưởng lương trong thời gian nghỉ trăng mật đấy nhé. Ở đây chúng ta làm việc nghiêm túc. Nếu anh muốn lấy vợ rồi dắt nhau đi Ý chơi, thì cứ xuất tiền lương ra mà đi.
Rick cười toe toét, đi vào phòng Ted, rồi ngồi xuống. Nhiều năm nay ông không được hạnh phúc như thế này. Ông khổ sở, mệt mỏi khi làm cho cơ quan FBI, ông thích làm việc của mình hơn.
- Anh đang nghĩ đến chuyện gì đấy? - Rick nhìn bạn. Ông biết có gì đấy làm cho Ted bận tâm.
- Tối mai tôi sẽ đến ăn tối với gia đình Barnes ở Sausalito. Họ đã dọn đến đấy.
- Tuyệt! Tôi xin phép được hỏi anh câu hỏi vô duyên được không? Anh định làm gì, thanh tra Lee? - Rick nhìn Ted, mắt ông nghiêm hơn lời ông hỏi. Ông biết Ted đang nghĩ đến chuyện gì, hay ông đoán thế. Điều ông băn khoăn là bạn sẽ thực hiện việc đó như thế nào thôi. Nhưng Ted cũng không biết phải làm như thế nào.
- Tôi chỉ muốn đến thăm mấy đứa nhỏ.
- Thế thì vớ vẩn thật. - Rick có vẻ thất vọng, ông hạnh phúc với Peg, ông muốn mọi người cũng hạnh phúc như ông - Tôi thấy tiếc khi để mất một người đàn bà tuyệt vời như vậy.
- Phải, bà ấy là người tuyệt vời - Ted đáp. Nhưng có nhiều vấn đề mà ông không thể hòa giải được và có lẽ sẽ không bao giờ làm được - Tôi nghĩ có lẽ bà ấy đã hẹn hò với ai đấy, hôm ra tòa, trông bà ấy rất đẹp.
- Có lẽ bà ấy làm đẹp như thế là vì anh. - Rick nói và Ted cười.
- Ý kiến của anh thật ngốc!
- Anh cũng vậy. Thỉnh thoảng anh làm cho tôi nổi điên. Thật ra thì lúc nào anh cũng làm cho tôi điên. - Rick đứng dậy đi ra khỏi phòng của Ted. Ông biết người bạn này rất bướng bỉnh không thể thuyết phục được.
Hai ngườỉ bận bịu công việc suốt cả buổi chiều. Đêm đó Ted làm việc trễ như mọi lần.
Ngày hôm sau Rick có việc đi ra ngoài gần hết ngày, đến tối ông mới thấy bạn, khi Ted sắp đi đến Sausalito, đi thẳng từ văn phòng, tay cầm gói quà nhỏ.
- Cái gì thế? - Rick hỏi.
- Không việc gì đến anh. - Ted vui vẻ đáp.
- Tuyệt đấy. - Rick cười. Ted đi qua ông rồi ra ngoài.
- Chúc may mắn - Rick nói theo. Ted vừa cười vừa đóng cửa lại. Khi Ted đi rồi, Rick đứng nhìn cánh cửa một lát, hy vọng đêm nay mọi việc êm chèo mát mái cho bạn. Đã đến lúc chuyện tốt lành phải xảy đến cho bạn ông. Ông ấy đã chờ đợi quá lâu rồi.
Tiền Chuộc Mạng Tiền Chuộc Mạng - Danielle Steel Tiền Chuộc Mạng