Số lần đọc/download: 1370 / 5
Cập nhật: 2015-12-10 02:37:25 +0700
Chương 22: Lúm Đồng Tiền
T
iễn Phiêu Phiêu phải thừa nhận rằng, hiện tại, Lý Miêu là người đàn ông duy nhất mà cô có thể quan sát và hiểu rõ ở mọi phương diện, thế nên nam chính trong tiểu thuyết của cô vẫn không thể thiếu, dù chỉ là đôi nét hình bóng anh. Ví dụ như, khuyết điểm và tính cách xấu của nam chính, quá nửa là lấy cảm hứng từ Lý Miêu; còn có một vài ưu điểm của nam chính, một phần là do Tiễn Phiêu Phiêu không thể tìm thấy ở Lý Miêu, bởi vậy đành dùng tiểu thuyết để an ủi bản thân.
Khi viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên, Tiễn Phiêu Phiêu đã xây dựng nên nam chính với một bên má lúm đồng tiền, sau đó, cô đột nhiên nhớ ra, hình như Lý Miêu cũng có lúm đồng tiền. Nhưng mà ở bên nào nhỉ? Dường như từ xưa đến nay cô chưa từng quá để ý. (1)
(1)Mình chú thích thêm: Nam chính có lúm đồng tiền này là Trình Thiếu Thần, trong tác phẩm nổi tiếng của tác giả, đã lọt top 100 tác phẩm ngôn tình kinh điển: “Khách qua đường vội vã.” Mọi người có thể tìm đọc nhé, anh ấy đáng yêu lắm.
Lý Miêu rất hiếm khi cười to, thế nên rất ít khi có thể nhìn thấy lúm đồng tiền ấy. Nhưng Tiễn Phiêu Phiêu là ai cơ chứ? Cô chưa đạt được mục đích, tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc.
Một chiều tối nọ, trên đường. Tiễn Phiêu Phiêu: “Này, em trai, cười một cái cho chị ngắm xem nào?”
Lý Miêu: “Em có bệnh à.”
Tiễn Phiêu Phiêu: “Sao nóng tính thế, cười lên nào.”
Lý Miêu quay đi…
Tiễn Phiêu Phiêu: “Vậy em kể chuyện cười cho anh nghe nhé…Có một chàng trai và một cô gái…”
Lý Miêu: “Em nói nhiều thế.”
Tiễn Phiêu Phiêu chuyển sang cù nách Lý Miêu.
Lý Miêu: “Em…đang trên đường lớn đấy…Em đừng có như vậy…”
Tiễn Phiêu Phiêu lấy ngón tay chọc chọc mặt Lý Miêu: “Ạnh cười đi, mau cười đi, rốt cuộc là anh có cười không hả?”
Trái tim Lý Miêu tựa như người chiến sĩ của Đảng, kiên cường bất khuất, thà chết cũng không chịu cười…
……..
Sau đó trên đường xuất hiện một con chó trông rất ngố, nằm trên đất đầy quyến rũ, phơi mình dưới ánh tà dương…
Lý Miêu: “Này, em nhìn kìa, mau mau nhìn!”
Tiễn Phiêu Phiêu: “Thôi đi, chả có gì hay.”
Lý Miêu: “Con chó kia thật là có khí chất.”
Tiễn Phiêu Phiêu gắng gượng liếc qua một cái: “Ờ, đúng rồi, khí chất rất giống anh…nhìn nó cũng giống anh nữa…”
Lý Miêu vờ như không nghe thấy, tiếp tục thâm tình nhìn con chó nọ. Con chó được Lý Miêu ngắm nhìn, cũng “có qua có lại”, khoan thai ngẩng đầu, dịu dàng đưa tình nhìn Lý Miêu. Lý Miêu lập tức vui vẻ rạng rỡ tựa ánh ban mai…
Tiễn Phiêu Phiêu phản ứng cực nhanh, lập tức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh. Ha ha, cuối cùng cũng nhìn thấy rồi, hóa ra lúm đồng tiền của Lý Miêu nằm ở phía bên trái, còn rất sâu nữa.
Thực sự phải cảm ơn con chó nọ rất nhiều.