Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 21 - Giành Lại Người Cưỡi
J
enna hoảng đến nỗi không kêu được tiếng nào, biết rõ chẳng có gì ngoài không khí giữa mình và vách đá Quạ Đen xa tít bên dưới.
Nhưng, khi Khạc Lửa cảm thấy sức nặng đằng sau cổ mình hẫng đi, thì có gì đó thuộc về bản năng nổi lên. Có gì đó, ngoài tầm nhận biết của Khạc Lửa, mà tất cả rồng đã được con người In Dấu đều có: bản năng Giành Lại Người Cưỡi. Khi Jenna rơi, Khạc Lửa liền thả mình như hòn đá, chộp lấy hai bàn chân cô bé. Hai tích tắc sau nó đã quắp Jenna vào móng vuốt như chim ó quắp mồi.
Thằng Sói hồn xiêu phách tán. Nó không thấy Jenna đang lủng lẳng bên dưới. Tất cả những gì nó biết là cô bé không còn ở đó nữa.
“Jenna!” Nó gào. “Jenna!”
“409!” Có tiếng đáp lại, hay là nó nghĩ vậy thôi.
“Cô ấy đâu rồi, Stanley?” Dawnie cáu kỉnh hỏi. “Em nghĩ ngay là thể nào cũng ngã lộn cổ như thế mà. Bây giờ thì ai lái cái vật này đây, em muốn biết?”
“Ôi, im coi, Dawnie!” Stanley quát. Bấn loạn trước cảnh tượng vừa chứng kiến, chú chuột cố ngó ra khỏi cái gai rồng khổng lồ, nhưng chỉ thấy rặt cái bụng mỡ màng của Khạc Lửa thôi.
“409!” Lại giọng Jenna bị đánh bạt trong gió.
“Jenna?” Thằng Sói vặn người ra sau coi có cô ấy ở đằng sau mình không, nhưng chẳng thấy gì. Nó nhìn xuống xem cô ấy có đang bấu bám bên dưới không, chỉ thấy cái bụng của Khạc Lửa.
“409… em ở đây…” thằng Sói bắt đầu nghi là mình tưởng tượng ra. Cô ấy ở đâu?
Khạc Lửa đã quay trở lại phía Lâu Đài và đang hạ độ cao, chậm và cẩn thận. Thằng Sói nhìn xuống, tia khắp mặt đất, nom nóp sợ điều khủng khiếp nhất. Chúng đang bay phía trên vách đá Quạ Đen, qua cụm thuyền bè phong tỏa vừa mới dựng, giăng kín dòng sông để chặn cho tàu thuyền nhiễm dịch bệnh không tới được Bến Cảng, và giờ đang hướng về bến sông dưới quán Trá và Rượu của Sally Mullin. Khách khứa ùa ra khỏi quán, và thằng Sói thấy người ta xô lấn nhau, ngước lên trời mà chỉ trỏ kích động. Khi Khạc Lửa hạ thấp xuống hơn nữa, thằng Sói có thể nghe thấy tiếng người nhao nhác:
“Công chúa đó!”
“Con rồng pháp sư bắt CÔng chúa!”
“Nhìn cô ấy kìa… Sao lại treo đu đưa thế kia… ối, quỷ thần thiên địa ôi…”
“Chết.”
“Đừng nói bậy. Cô ấy không chết đâu. Không thể nào.”
“Ừm, không chết cũng ngắc ngoải.”
“Còn mong cái nỗi gì, kẹt giữa móng vuốt ghê gớm thế cơ mà. Tôi chẳng đã luôn bảo rằng con rồng đó sẽ phản. Giống chúng nó là thế.”
“Coi! Coi… Cô ấy cựa quậy. Cô ấy còn sống, coi kìa…”
“Nó sắp đáp xuống. Nó đè nát cô ấy mất.”
“Aaargh! Tôi không dám nhìn…”
Khạc Lửa bây giờ cách mặt đất hơn ba mét. Vẻ nguôi dịu của thằng Sói khi nhận thấy Jenna không rơi bị thay thế bời một ý nghĩa kinh khủng: Khạc Lửa sẽ đáp như thế nào mà không đè nát cô ấy?
Từ từ, từ từ Khạc Lửa xuống thấp cho đến khi nó gần bến sông đến mức thằng Sói dễ dàng nhận ra những hình vẻ đủ kiểu trên mũ của các ngư dân. Tiếng đập cánh của Khạc Lửa- cùng mùi rồng ngây ngất- lùa đám đông lùi lại. Thằng Sói nhìn những gương mặt kinh ngạc, đớ ra dòm con rồng chỉ còn độ hơn một mét cách mặt đất, bung vuốt ra cho Jenna nhảy nhẹ nhàng lên mép sông, chạy lúi chúi tới trước để giữ thăng bằng.
Đám đông vỗ tay reo hò, có người huýt sáo tán thưởng, điều này dường như tác động đến đầu Khạc Lửa, bởi vì con rồng đậu xuống bến sông, vươn cổ ra mà lắc mạnh đến nỗi thằng Sói cảm thấy ruột gan mình rung chuyển. Đám khán giả hồ hởi khi được thấy Khạc Lửa gần mình đến vậy, nhất là sau chiến công táo bạo vừa rồi, liền sán tới gần, lao xao chỉ trỏ bàn luận những phần lạ lùng này với chỗ kỳ lạ kia của con rồng.
“Nó có gai đen dễ sợ chưa…”
“Nhìn kích thước cái đuôi…”
“Ối chao, bị dính vào những móng vuốt thế kia chả thú vị gì đâu…”
Bỗng rồi, họ nhận thấy thằng Sói: “Ô, có một thằng nhỏ trên lưng…”
“Nó cứ trố mắt ra. Đêm tối ai mà dám đi ngang qua nó.”
“Suỵt, nó gnhe thấy bây giờ.”
“Còn lâu. Làm gì nghe được?”
Tiếng rung chuyển bên trong Khạc Lửa to dần, Jenna né lùi lại, bởi cô bé biết điều gì sắp xảy tới, và trượt chân khỏi mép nước rơi tòm xuống sông. Vẫn kích động trước con rồng, đám đông không nhận thấy nước bắn tóe lên khi công chúa của họ biến mất dưới đống thuyền bè ngổn ngang. Như bị nam châm hút, đám người mỗi lúc mỗi nhích đến gần Khạc Lửa hơn, dòm con rồng ngả đầu ra sau, tòe lỗ mũi ra, lắng nghe dòng núi lửa sủi ục ục trong bụng mình. Không bị ai nhìn thấy, Jenna ngoi lên, phun ra một con cá nhỏ chết ươn sình và bơi về phía những bậc thang ở cuối bến sông.
Thình lình, với tiếng động cơ phản lực gầm, một luồn khí nóng tuôn phọt ra khỏi mũi Khạc Lửa và bốc Lửa. Mười, hai mươi, ba mươi giây lửa bắn lên không và vòng trở xuống nước, ngay đúng cột buồm của hai thuyền câu đấu vào nhau tạo thành rào chắn ngang dòng sông. Vào lúc kết thúc ba mươi giây thì đám đông cũng đã tản hết. nhiều người trốn chạy thục mạng vào quán Trà và Rượu của Sally Mullin thấy mình bị ấn vào tay một xô nước cứu hỏa thật lớn, đã được chuẩn bị sẵn, và được bảo “hãy đi dội vào con rồng đó trước khi nó bốc cháy”. Số còn lại chạy tan tác lên ngọn đồi về phía cổng Nam, đem theo một câu chuyện ly kỳ để kể trong các quán rượu vào tầm ăn trưa.
Cho đến khi đêm xuống thì hầu hết dân chúng Lâu Đài đều nghe được một bản sao về vụ “Công chúa bị con rồng pháp sư cướp đi, phải, chính cô ấy, tôi nhấn mạnh là chính công chúa. Con vật mới lớn xác làm sao. Nó quẳng cô ấy như một hòn đá, đúng thế. Phải, đúng mà. Không, cô ấy không sao. Không bị nảy tưng. Mà rớt xuống sông. Cô ấy là một tay bơi cừ. Nhưng rồi con rồng, hừ, nó quay lại. Rồng nào mà chả thế. Lửa tóe khỏi mũi nó, trúng ngay chó tôi- cháy sém cả tóc, thấy chưa? Không, coi này, đây, không phải, đây này. Hừ, tố hơn quý vị hãy tự sắm một cặp kính tốt đi, tôi chỉ có thể khuyên thế thôi.”
Đa số người cũng nghe một bản sao khác nữa- Công chúa bị kết tội mang dịch bệnh tới trên con thuyền quỷ quái như thế nào, cô ta rắp tâm đánh bẫy đội trấn áp chuột trong Lâu Đài bẳng Hắc Thuật ra sao… “Hừm, nếu các người cần chứng cứ, ta sẽ đưa chứng cứ. Cô ta đã cứu một cặp chuột ôn dịch. Không phải chồn lịch? Các người điếc hả? Chuột, đồ ngu, chuột í. Đưa chúng lên con rồng cùng với mình. Giờ thì các người sẽ nói gì về việc đó đây?” Xong, kẻ kể chuyện khệnh khạng ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, toét ra nụ cười xảo trá.
Rất có thể người ta đã tin cả hai câu chuyện đó, tùy thuộc vào việc bấy giờ ai là người kể. Nhưng ai cũng đồng ý một điều rằng: Cô công chúa này có gì đó khác lạ với mắt thường thấy nhiều. Rất nhiều.
Stanley và Dawnie chứng kiến đám đông chạy trốn mà trong lòng nhẹ nhõm. Giữa cơn hảong loạn chả ai để ý tới đôi chuột núp chèm bẹp giữa những cái gai dày của Khạc Lửa. Chúng ngồi thẳng người trở lại, và Dawnie lắng dịu vào tư thế của một con chuột đã quen với việc trốn chạy. “Em hy vọng chúng ta đi mau lên. Em thấy đói đến chết rồi đây. Giờ mà ăn trưa ở Bến Cảng thì hay biết mấy.”
Stanley thở dài, nhưng không nói gì. Anh ta nhìn Jenna ướt lướt thướt, leo trở lên lưng Khạc Lửa. “Có sao không, tâu lệnh bà?” nó hỏi.
Jenna không bực Stanley tâu lệnh bà với mình. Thật ra cô bé còn hơi thích thích, bởi vì cô bé biết Stanley rất thực lòng. “Ổn, cảm ơn Stanley. Anh ổn chứ?”
“Không bao giờ tốt hơn,” Stanley hăng hái. “Buổi sáng hanh khô, trời quang mây tạng, và chuẩn bị cất cánh. Một con chuột còn muốn gì hơn thế nữa?”
“Bữa trưa,” Dawnie lào thào trong hơi thở.