Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 21 - Bãi Chăn Thả Cừu
B
ình minh ló dạng khi vó ngựa Thần Sấm lướt qua khúc quanh cuối cùng của một con đường mòn đầy đá phiến sét, Jenna sung sương thấy rằng rốt cuộc chúng ta đến ranh giới của Vùng Đất Hoang. Chuột Stanley chăng tháy gì cả. Nó đang bám chối chết vào mép yên ngựa, mắt nhắm nghiền, đinh ninh rằng bất cứ giây phút nào cả ba đứa chúng nó cũng có thể ngã văng khỏi mép đường và lao xuông bãi đá bên dưới.
Jenna dừng lại một lát và dõi mắt quan sát khắp vùng đồng bằng rộng lớn của Bãi Chăn Cừu tỏa ra trước mắt. Nơi đây thật thơ mộng, và nó gợi cho cô bé nhớ đến buổi sáng đầu tiên khi thức dậy ở ngôi nhà tranh của dì Zelda, ngồi ngay bậc của mình ngắm và lắng nghe đầm lầy. Xa tít nơi đường chân trời, một dải mây hồng rực rỡ chỉ ra nơi mặt trời đang mọc, trong khi những cánh đồng vẫn còn bọc kín trong ánh sang xam xám của buổi chớm bình minh. Những túi sương mù giăng trên những con kênh đầy nước, và trên những mảng đầm lầy của đồng bằng và một sự im ắng thanh bình ngập tràn trong không khí.
“Thành công rồi, Thần Sấm”, Jenna cười vang, vuốt cổ con ngựa. “Chúng mình thành công rồi, cậu bé!”
Con ngựa lúc lắc đầu và khịt khịt mũi, hít vào luồng không khí mằn mặn ùa tới từ biển nằm phía bên kia Bãi Chăn Cừu.
Jenna dẫn Thần Sấm xuống một con đường rộng, xanh rì rồi thả con ngựa ra cho nó gặm cỏ trên đồng cỏ dại quánh, trong khi chuột Stanley nằm xõa xượi trên yên ngựa, ngáy ầm ĩ, và cuối cùng chìm vào một giấc ngủ mệt mỏi.
Jenna ngồi bên vệ đường và dựa lưng vào vách đá phiến. Cô bé cảm thấy đói cào cả ruột. Cô lục tung hết các túi yên của Simon và tìm thấy một ổ bánh mì cũ, một hộp trái cây khô nhỏ và một quả táo dập méo mó. Jenna ăn hết các thứ rồi uống một hớp nước lấy từ một con suối lạnh cóng, sủi ùng ục ở dưới chân vách đá. Sau đó cô bé ngồi nhìn đăm đăm vào mản sương, đang từ từ biến mất để rồi hiện ra những hình thù tròn um úm, quăn tít đầy long của lũ cừu rải rác trên khắp đồng cỏ.
Một khoảng yên lặng thanh bình, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng nhai trệu trạo đều đều của con ngữa cùng tiếng kêu thỉ thoảng của một con chim đầm lầy cô độc, khiên cho Jenna cảm thấy buồn ngủ. Cô bé cố chống lại nỗi thôi thúc chỉ muốn ngủ ngay, nhưng không thể được. Một lát sau, cô đã cuộn mình co ro trong chiếc áo khoác của Lucy, chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
Vào đúng lúc Jenna ngủ thiếp đi thì Simon tỉnh giấc. Anh ta ngồi dậy trên giường, đau nhức toàn than và cảm thấy bứt rứt. Simon không hiểu tại sao. Và sau đó anh ta nhớ ta, Jenna. Mình đã bắt Jenna đi. Mình đã làm điều đó – cái điều mà mình đã được yêu cầu phải lam. Chủ Nhân của mình sẽ hài long, Simon nghĩ khi bước ra khỏi giường. Nhưng Simon cứ có một cảm giác khó chịu trong hốc bao tử. Bởi vì bây giờ anh tao phải hoàn tất phần thứ hai của nhiệm vụ. Anh ta phải dẫn Jenna xuống sào huyệt của quái thú Magog. Simon rảo bước vào đài quan sát và nhận thấy Bóng Săn không có mặt ở vị trí bảo vệ cửa phòng ngủ anh ta nữa.
“Bóng Săn!” Simon hét lên giận dữ, đợi quả bong sẽ nảy tưng tưng đến bên anh ta.
“Bóng Săn?”
Không có phản hồi. Cảm thấy còn bực bội hơn nữa, Simon để cả chân đất mà bước qua sàn đá phiến lạnh ẩm ướt để pha một ly Nekawa hầu trấn tĩnh thần kinh. Cẩn thận, anh ta rót thứ chất lỏng màu nâu sệt như bùn, có lợn cợn mốc nổi lềnh beefng vào một cái ly cao, đập một quả trứng sống vào trong đó rồi nốc cạn. Mùi vị thật gớm ghiếc.
Cảm thấy tỉnh ngủ hơn, Simon nhìn quanh căn buồng đá phiến để xem Bóng Săn đi đâu. Tìm ra được thì Bóng Săn chắc chắn sẽ phải hối hận vì cái tội rời bỏ chốt gác, Simon nghĩ bụng…
“Cái.. cái chuyện gì đây?”
Simon đâm bổ tới cánh cửa buồng. Tấm sô-cô-la đúng bằng kích cỡ Jenna nằm bẹp dí dưới sàn, và Simon không cần mở cửa buồng ra cũng biết là mình sẽ không thấy Jenna bên trong đó nữa. nhưng dẫu sao anh ta vẫn mở cửa ra, điên tiết xô mạnh cánh cửa đến mức nó đập vào tường một tiếng ầm hung bạo, và lập tức bể nát thành hang ngàn mảnh sô-cô-la loại hảo hạng.
Simon vuột chửi thề. Tất cả hy vọng đã tiêu tan trước cảnh căn buồng trống trơn. Anh ta đổ ập xuống nên nhà và tiêu vài phút cho cái mà Sarah Heap vẫn gọi là “lúc lên cơn”, cuối cùng nhấc mình khỏi sàn và bắt đầu suy nghĩ lại. Chắc chắn là Jenna chưa thể đi xa. Anh ta sẽ phái Bóng Săn đuổi theo con bé bằng mệnh lệnh Đánh dấu. “Bóng Săn!” Simon sôi máu thét lên hết cỡ. “Bóng Săn! Nếu không ran gay lập tứ thì mày sẽ phải hối tiếp đấy. Vô cùng hối tiếc.”
Không có phản hồi. Simon đứng trong đài quan sát yên ắng và nhếch mép cười một mình. Giờ thì anh ta biêt chuyện gì đã xảy ra rồi: Jenna đã mang Bóng Săn đi cùng. Con bé ngốc nghếch ấy hẳn nghĩ rằng Bóng Săn chỉ là một loại đèn hữu dụng. Anh ta sẽ tìm ra cả hai chúng nó trong hang trùn. Dòng suy nghĩ của Simon bị cắt ngang bởi một âm thanh là lạ phát ra từ thùng giòi phát sáng. Anh ta tới coi thì thấy nắp thùng đã bị khóa. Thật kỳ quặc – Simon nhớ là mình đã không khóa thùng. Thật ra anh ta không bao giờ phải mất cong khóa thùng. Tất cả bọn giòi đều quá sợ đến nỗi không dám thử tẩu thoát. Vậy chớ mìh đã bỏ chìa khóa đâu rồi? Và tiếng ồn đó là gì? Simon áp tai vào thùng giòi và nghe tiếng nảy tưng tưng không thể nhầm lẫn được. Nảy à? Bóng Săn!
Sau khi lung tìm chìa khóa một hồi không được phải bỏ cuộc, Simon vớ lấy một cây xà beng bẩy tung nắp thùng lên. Bóng Săn phòng ra như một cái nút bấn vút khỏi chai, dội ào lên người Simon hang trăm con giòi phát sang bầy nhầy.
“Được đấy!” Simon hét lên. “Rồi! Con ranh mày biết tay tao. Đánh dấu Jenna, Bóng Săn. Đi!”
Simon ném mạnh quả bong xanh lá cây nhớp nháp vụt ngang đài quan sát và bước theo sau, trong lúc quả bong nảy tưng tưng qua cái đầu lâu, chui qua cổng vòm và bắn một đoạn dài xuống những bậc thang. Bóng Săn cùng Simon xuống đến chân cầu thang, trượt tuốt luốt trên nhớt nhầy của quái thú Magog rồi lao đi dọc theo hành lang dẫn đến hộc trùn cũ.
“Bảo đảm con bé dưới đây, Bóng Săn.” Simon thở hồng hộc khi chúng đến gần hốc trùn. “Ở dưới đây, sợ đến mất cả trí cho coi. Mà không chừng nó đã lại giúp ta mà hiến xác cho một quái thú Magog dễ mến rồi. Làm thế sẽ cứu ta khỏi khối rắc rối đấy, Bóng Săn, Ê… cẩn thận, đồ ngu”.
Simon cúi người né Bóng Săn khi quả bong thình lình nảy bật trở laịh anh ta.
“Vào đó ngay, có vào không hả? ” Simon thét. “Không phải lúc để làm trò với tao đâu.”
Quả bong cố nảy lên lần nữa và đập vào mũi Simon. Giận dữ, Simon vồ lấy quả bong rồi hắm hằm bước vào hốc trùm – thẳng vào chốn nương náu phủ dày những nhớt của con trùn đất.
Simon lùi lại sững sờ. Chuyện gì vậy?. Làm cách nào mà con trùn đất lại chui được vào đây? Thế rồi một ý nghĩ khủng khiếp táng vào Simon.
“Con ngựa của tao!” Anh ta hét thất thanh. “Nó ăn mất con ngựa của tao rồi!”
Jenna giật mình tỉnh giấc khỏi một giấc mơ xấu. Cô bé hoảng hồn ngồi đậy, người lạnh toát và âm ấm, thấy mình bị quay trong một vòng tròn những con cừu tò mò, lười nhác nhai cỏ. Jenna đứng dậy, vươn mình. Cô bs đã phung phí quá nhiều thời gian để ngủ mất rồi, Cô và Thần Sấm cần phải đi cho gấp và bằng cách nào đó phải đen được chỗ dì Zelda. Jenna leo lên yên ngựa trong khi chuột Stanley vẫn ngáy khò khò.
“Stanley,” Jenna gọi, lay con chuột dậy.
“Ờ ờ ờ đâu…?” Con chuột lầm bầm, hé mắt ra và nhìn Jenna lờ đờ.
“Stanley, tôi muôn anh mang một thong điệp đến cho dì Zelda. Anh biết chỗ dì ở và…”
Stanley giơ một chân lên phản đối.
“Xin phép được dừng lại ở đây,” nó nói. “Phải rõ ra để hiểu nhau nhé, tôi không còn đưa tin. Chắc chắn đấy, không đời nào tôi thực hiện nghĩa vụ của Chuột Đưa Tin nữa. Sau vụ việc lội thôi đối với Pháp sư Tối Thượng, giấy phép của tôi bị thu hồi rồi, và tôi tuyệt không hề mong muốn dấn than vào lĩnh vực hoạt động của Chuột Đưa Tin nữa. Không, thưa ngài. Ý tôi là thưa quý cô.”
“Nhưng mai là Hạ chí, Stanley à, và tôi…” Jenna phản đối.
“Và nếu cô nghĩ tôi sẽ tới đầm lầy đáng ghét đó lần nữa thì cố đã sai lầm tệ hại rồi đó cô à. Đúng là có phép lạ nên tôi mới sống sót sau chuyến đi hồi nọ. Nào là con trăn đầm lầy cứ rình bắt tôi làm thịt cho bữa tối, rồi tụi giũn nhép kinh tởm cứ đớp đớp đớp mấy hàm răng tí tẹp vào chân tôi, đó là chưa kể đến tiếng rên rên rỉ rỉ của con khóc than đầm lầy cứ lẵng nhẵng bám lấy tôi, lải nhải suốt bên tai khiến tôi phát đên lên được. Cái nơi ấy đúng là ma quái. Tại sao một người trẻ tuổi có văn hóa như cô lại muốn đặt chân vào cái địa ngục bệnh hoạn đó thì tôi chịu, không hiểu nổi. Nếu cô muốn một lời khuyên của tôi thì..”
“Thế có nghĩ là ‘không’ chứ gì?” Jenna thở dài.
“Phải. Ý tôi là không. Tôi nói’phải’ tức là ‘không’.”
Con chuột ngồi thẳng dậy trên yên ngựa và nhìn quanh.
“Ở đây đẹp quá nhỉ?” Nó nói. “Tôi có đến đây nghỉ mát với mẹ khi còn bé xíu. Chúng tôi có vài bà con sống trong mấy con mương dẫn từ đầm lầy ra biển. Mấy đụn cát trên bãi biển rất dễ thương, lại tiện đường ra bến cảng nếu cô quá giang được một cái xe lửa kéo” – Stanley rung mình – “hoặc một con ngựa tốt thì thích hơn. Chúng tôi cũng có thời được vui chơi thoải mái ở bến cảng lúc còn vị thành niên. Cơ man nào là chuột ở đó. Thật không tin nổi mọi việc lại thay đổi đến thế. Tôi còn nhớ…”
“Stanley,” Jenna nói, một ý nghĩ vụt lóe trong đầu cô bé. “Có nghĩa là anh biết đường ra bến cảng?”
“Dĩ nhiên,” Stanley nói, vể phẫn nộ. “Tôi là một thành viên của Sở Đặc Nhiệm Đưa Tin Mật mà, cô có thể tin cậy để tôi đưa cô đến bất cứ nơi nào. Tôi đắc dụng như một tấm bản đồ trong đầu, đây này” – con chuột vỗ vỗ nhẹ vào một bên đầu -“ Tôi có thể đi bất kỳ nơi đâu, đâu cũng được.”
“Ngoại trừ Đầm Cỏ Thô,” Jenna nói.
“Ờ.. À… chỗ đó của chuột chuyên trách đầm lầy. tụi đó ngu hơn. Tôi đã nói rồi đó, tôi sẽ không bao giờ đặt chân lên cái nơi lầy lội độc hại đó nữa.”
“Thôi được, đi đi,” Jenna nói, thúc nhẹ hai gót chân vào hông con Thần Sấm.
“Được thôi,” Stanley nói, “nếu cô thích thế.”
Nói rồi con chuột nhảy khỏi yên ngựa và đáp loạng choạng xuống cỏ.
Jenna dừng ngựa lại.
“Stanley, anh làm cái gì vậy?”
“Làm như cô bải ấy,” Stanley gắt gỏng. “Thì tôi đi đây.”
Jenna cười.
“Tôi nói với con ngựa mà, anh ngốc ạ. Trởi lại lên đây đi.”
“Ồ. Cứ nghị cô cáu giận vì tôi không dẫn cô qua đầm lầy chớ.”
“Đừng ngớ ngẩn thế, Stanley. Trở lên ngựa ngay và chỉ cho tôi đường đến bến cảng. từ đó tôi có thể nhớ đường đến chỗ dì Zelda.”
“Cô chắc chứ?”
“Chắc mà, lên đi nào, Stanley.”
Stanley chạy chạy rồi nhảy phốc lên không và đập nhẹ xuống sau lưng Jenna.
Đó là một buổi sang mùa hè đẹp trời. Bãi Chăn Cừu trải ra trước mặt, và trên đường chân trời ở xa tít, Jenna có thể thấy một vệt trắng sáng mỏng của biển lấp lánh khi mặt trời buổi sớm chiếu lướt qua mặt nước.
Một lối mòn lát sói chắc nịch đưa Thần Sấm, Jenna và Stanley qua những đồng cỏ, dẫn chúng đi dọc theo những ranh giới vô hình, vượt qua những bãi rào quay cừu non, thỉnh thoảng ngang một mảng cỏ tranh, rồi qua những cây cầu ván rộng bắc ngang những kênh nước dẫn từ đầm lầy ra biển. Jenna để cho Thần Sấm bước thong thả và dừng lại bất cứ khi nào con ngựa muốn dứt một búi cỏ trông ngon lành rồi vừa đi vừa nhai rào rạo. Khi hơi nóng mặt trời bắt đầu đốt cháy những giọt sương cuối cùng vẫn còn nấn ná trên những con kênh đầy nước, Jenna cảm thấy hơi ẩm trên quần áo mình bốc hơi, và cuối cùng cô bé thấy ấm lên.
Những khi cái lạnh thấu xương của Vùng Đất Hoang rời khỏi than người, thì cũng là lúc Jenna bắt đầu suy nghĩ một cách rõ rang hơn. Và điều đầu tiên cô bé nghĩ tới là Simon. Giờ anh ta đang làm gì? Lo sợ, cô liếc nhìn ra đằng sau. Cái vách đen thùi của những hầm đá phến nhô lên từ Bãi Chăn Cừu bằng phẳng tựa hồ như một vác đá nhô lên khỏi biển, bên trên bảng lảng một đám mây xám lè tè, ném xuống một mảng tối thẫm. Vùng Đất Hoang vẫn còn quá gần, chẳng thể khiến Jenna yên tâm – cô bé cần phải đi xa hơn nữa.
“Đi, Thần Sấm,” Jenna nói, thúc con ngựa bước nhanh, không cho phép nó thong dong nữa. Cô biết Thần Sấm rất mệt và ở phía trươc còn một chuyến đi dài cả ngày đến bến cảng. Đằng sau Jenna, con chuột đang ngồi ngạo nghễ trên lưng ngựa, một chân bám vào yên bằng phong thái của một kẻ cưỡi ngựa dạn dày. Jenna lại quay lại lần nữa để nhìn Vùng Đất Hoang. Bất giác cô bé có cảm giác bất an rằng cuộc chạy trốn của mình đã bị phát hiện.