Số lần đọc/download: 7882 / 158
Cập nhật: 2015-08-05 20:17:40 +0700
Chương 21
N
àng bảo nàng sợ chuột, tiếng chuột chạy trên sàn. Nàng cũng sợ rắn. Rắn ở khắp nơi trong núi, nàng sợ những con rắn hoa rơi từ trên xà nhà xuống, luồn chui vào chăn, nàng muốn mi ôm nàng chặt trong tay, nàng nói nàng sợ cô đơn.
Nàng nói nàng muốn nghe tiếng nói của mi, tiếng nói của mi làm nàng yên tâm. Nàng cũng muốn ngả vào đầu vai mi. Nàng muốn nghe mi nói, nói không ngừng, không thôi, nàng sẽ không cảm thấy lẻ loi nữa.
Nàng nói nàng thích nghe mi kể chuyện, nàng muốn biết tại sao Đệ nhị chúa công lại chiếm người con gái mà bọn cướp đã bắt cóc ngay trước cửa nhà nàng, làm sao cô ta lại khuất phục hắn và sau đó làm sao cái mạng sống của Đệ nhị chúa công lại kết thúc bằng chính tay cô ta.
Nàng nói nàng không muốn nghe chuyện cô gái đến từ thành phố rồi nhảy sông, rằng mi không được tả cái xác trương phềnh, trần truồng, nàng không muốn tự tử nữa, nàng không muốn nghe nữa chuyện những người đàn ông tự làm cho xương sườn bị gẫy trong múa rồng.
Máu thì nàng đã thấy quá nhiều ở phòng phẫu thuật ở bệnh viện. Nàng thèm nghe những chuyện vui nhộn, như chuyện người đàn bà hoa đỏ, nàng không muốn các chuyện dữ dội nữa.
Nàng hỏi mi có thế này với các cô gái khác không. Nàng không muốn biết cái mà mi làm với họ. Nàng muốn biết nàng có phải là người đầu tiên mi dụ vào trong núi như thế này không. Mi hỏi nàng nghĩ như thế nào về việc đó. Em chẳng biết nữa, nàng nói. Mi bảo nàng đoán xem. Nàng nói nàng không thể đoán và mi sẽ chớ nói chuyện đó ra với nàng dù cho nó đã xảy ra. Nàng không muốn biết nó, nàng chỉ biết nàng đến đây là theo ý thích của nàng, nếu nàng bị lừa thì đó là lỗi của nàng, nàng nói bây giờ nàng chỉ yêu cầu mi hiểu nàng, che chở nàng, trông nom nàng, bận tâm đến nàng.
Nàng nói, nàng nói lần đầu tiên khi một người đàn ông chiếm hữu nàng, hắn ta đã rất thô bạo, nàng nói rằng nàng không nói mi, nàng nói cái đứa kia, hắn không để ý gì tới nàng. Lúc đó, nàng hoàn toàn bị động, nàng chẳng có chút thèm muốn nào, nàng chẳng hề thấy kích động mảy may. Hắn vội vội vàng vàng tụt váy nàng ra, nàng trước sau cứ một chân đặt lên mặt đất cạnh giường. Hắn đặc biệt ích kỷ, đó là một con lợn, hắn chỉ muốn cưỡng hiếp nàng. Dĩ nhiên nàng bằng lòng nhưng nàng đã cảm thấy đau, hắn đã làm cho nàng bị rất đau. Nàng đã biết là có cơ bị đau và nàng đã làm chuyện đó như để cho xong một nhiệm vụ, để kích thích hắn yêu nàng, để hắn cưới nàng.
Nàng nói lúc ấy với hắn, nàng chẳng có một khoái cảm nào, nàng thấy tinh dịch hắn chảy trên đùi nàng liền nôn ngay. Sau đó, mỗi lần ngửi thấy cái mùi ấy lập tức lại giữ không nổi muốn nôn. Nàng nói nàng thuần túy là công cụ để hắn thỏa mãn cơn dục, chỉ cần nàng dính phải cái kia của hắn là nàng lại ác cảm với chính thể xác của nàng ngay.
Nàng nói đây là lần đầu tiên nàng buông thả mình, rằng đây là lần đầu tiên nàng dùng thân xác mình để yêu một người đàn ông. Không có nôn oẹ. Nàng biết ơn mi đã cho nàng khoái cảm kia. Nàng nói chính là nàng muốn trả thù hắn bằng cái cách này, trả thù tên bạn của nàng, nàng sẽ bảo hắn rằng nàng cũng đã ngủ với một người đàn ông khác. Một người nhiều tuổi hơn nàng nhiều, một người đã biết hưởng thụ nàng và đã biết cho nàng hưởng khoái.
Nàng nói nàng đã biết rồi nó sẽ phải ra như thế, rằng nàng đã biết nàng sẽ mở cửa cho mi vào, nàng biết rằng mọi sự thận trọng của nàng thật ra chỉ là một cách tự lừa mà thôi. Nhưng tại sao nàng lại muốn tự trừng phạt chứ? Tại sao nàng lại không thể hưởng thụ theo ý nàng? Nàng nói mi đã cho nàng cuộc sống và hy vọng, nàng muốn tiếp tục sống, nàng lại có ham muốn.
Nàng còn nói rằng khi còn bé, có một con chó con ở nhà nàng thích ươn ướt của nó đánh thức nàng, và đôi khi nhảy cả lên giường. Nàng thích ôm chặt con vật ở trong tay. Mẹ nàng nói, mẹ thật của nàng lúc này còn sống, nói chó có bọ cắn người. Sau đó cấm nuôi chó trong thành phố và một hôm nàng không ở nhà, một tốp thu bắt chó đã mang có chó của nàng đi và đánh chết nó, nàng đã khóc và không chịu ăn tối hôm đó. Lúc bấy giờ, nàng nói, nàng đặc biệt tốt. Nàng không hiểu tại sao thế giới con người lại xấu như thế. Tại sao trong quan hệ con người lại thiếu tình thương nhau. Nàng nói nàng không biết nữa tại sao nàng nói những cái đó.
Mi bảo nàng nói tiếp đi.
Nàng nói nàng có cảm tưởng nàng đang mở một cái máy nói, nàng nói, nói không dứt.
Mi nói nàng nói rất hay.
Nàng nói nàng thèm muốn vừa cứ còn bé lại vừa trưởng thành, nàng mong muốn được yêu, mong muốn thiên hạ nhìn nàng trong khi vẫn sợ cái nhìn của đàn ông luôn bẩn thỉu, rằng họ không nhìn bộ mặt xinh đẹp của đàn bà mà cứ nhìn cái khác.
Mi nói mi cũng là đàn ông.
Anh là ngoại lệ, nàng nói mi đã làm nàng yên ổn, nàng muốn ở trong tay mi.
Mi hỏi liệu nàng có thấy mi cũng bẩn thỉu không.
Anh đừng nói thế, nàng nói nàng không thấy, nàng yêu mi. Nàng thấy mọi cái ở mi đều hết sức thân thiết dịu dàng, nàng nói bây giờ nàng mới biết cuộc đời là gì. Nhưng nàng nói đôi khi nàng đặc biệt sợ, cảm thấy cuộc đời giống như một cái vực không đáy.
Nàng nói không ai yêu nàng thực tình, nàng tự hỏi trong thế giới này cuộc đời có nghĩa gì đây nếu như chẳng ai yêu nàng cả. Nàng nói nàng sợ cái đó. Tình yêu của đàn ông quá ích kỷ, họ chỉ nghĩ tới chiếm đoạt, họ cho cái gì để đổi lại nhỉ?
Họ cũng có cho, mi nói.
Chỉ khi nào họ muốn thế thôi.
Nhưng đàn bà cũng giống như thế, không thể lìa khỏi đàn ông, đúng không? Mi nói rằng đấy là ý trời, ông trời đã cho hai hòn đá mài nhẵn âm dương hòa vào nhau rồi, mi nói, rằng cái đó là ở trong bản tính người, nàng việc gì mà phải sợ.
Nàng nói chính mi đã đùn đẩy nàng.
Mi hỏi như thế có làm cho nàng thích không.
Không, miễn là mọi cái diễn ra đều tự nhiên, nàng nói.
Vậy thì nào lại đây, tiếp nhận cả ở hết thân xác lần tâm hồn nào. Mi khêu gợi nàng.
Ôi, nàng nói, em muốn hát.
Hát gì? Mi hỏi nàng.
Hát rằng, em đang ở với anh, nàng nói.
Thích gì em cứ hát. Mi khuyến khích nàng hát hết giọng.
Nàng muốn mi vuốt ve nàng.
Mi nói mi muốn nàng thư giãn.
Nàng muốn mi hôn đầu vú nàng...
Và mi hôn nàng.
Nàng nói nàng cũng yêu cả người mi, chẳng cái gì trên người mi còn làm cho nàng sợ nữa, nàng làm mọi cái gì mi muốn, ôi, nàng nói nàng muốn nhìn thấy người mi đang đi vào người nàng.
Mi nói nàng đã trở nên một người đàn bà thực thụ.
Vâng, nàng nói, một người đàn bà mà một người đàn ông đã chiếm đoạt, nàng nói nàng chẳng hiểu nàng nói gì nữa, nàng nói nàng chưa bao giờ lại thấy sung sướng thế này, nàng nói nàng đang bồng bềnh trên một con thuyền, nàng không biết nó sẽ bồng bềnh đến đâu, nàng không thuộc về nàng nữa. Nàng đang được ru trên mặt biển một mầu đen sơn then, nàng và mi, không, chỉ cần tự mình nàng, nàng thật chẳng sợ gì hết, chỉ thấy đặc biệt hư không mà thôi, nàng muốn chết, cái chết cũng quyến rũ nàng, nàng muốn ngã xuống biển để cho sóng đen ngòm dìm ngập nàng đi, nàng cần mi, hơi nóng người mi, sức đè của mi trên người nàng, cái đó có phải là một an ủi không nhỉ, nàng hỏi mi có biết cái đó không. Nàng đặc biệt cần cái đó.
Cần một người đàn ông hả? Mi dụ dỗ nàng.
Vâng, cần tình yêu của đàn ông, nàng có nhu cầu bị chiếm đoạt. Nàng nói rằng vâng, nàng muốn bị chiếm đoạt, nàng muốn phóng đãng, quên hết, ôi, nàng biết ơn mi, nàng nói lần đầu tiên nàng hơi sờ sợ, đúng, nàng nói nàng muốn, nàng biết nàng thèm nhưng nàng lại rất sợ, nàng không biết làm như thế nào, nàng muốn khóc, kêu lên, muốn bão táp xua nàng vào đồng quê vắng lặng, bão táp lột trụi nàng, cành cây cào rách da thịt nàng, nàng đau mà không thể gỡ, thú dữ xâu xé nàng! Nàng nói nàng đã nhìn thấy mụ ta, người đàn bà phóng đãng mặc đồ đen tự xoa nắn vú bằng hai bàn tay, mặt cười cợt, cách đi ngoáy mông của mụ ta, một con dâm phụ, nàng nói, anh không hiểu đâu, anh chắc chắn không hiểu cái đó đâu, anh không hiểu gì hết, anh đồ ngố này!