Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Chương 21
N
gày hôm sau, Ted nói chuyện với Rick, hỏi ông ta đã làm gì Addison rồi. Bang sẽ buộc tội y, sẽ ra lệnh bắt y về tội âm mưu bắt cóc, ngay khi y về thành phố. Ted nói ông sẽ làm như thế. Ông chánh án đã cam đoan với Rick rằng Phillip Addison là kẻ đã bị liên bang tố giác, nên y phải được nhân viên an ninh áp giải về nước. Ted hy vọng ông chánh án đúng.
- Khi chúng ta đang nói chuyện thì hắn đang bay về nhà. - Rick nói với Ted trên điện thoại, vừa cười toe toét.
- Thế là nhanh đấy. Tôi tưởng hắn sẽ đi suốt tháng chứ.
- Thì đúng thế. Hôm qua tôi gọi cho cảnh sát Quốc tế và cơ quan FBI ở Paris. Họ cho nhân viên canh chừng và vào bắt hắn. Chúng tôi buộc tội hắn âm mưu bắt cóc và hôm nay, người mật báo viên mà tôi tin cẩn nhất đã gọi cho tôi. Thực ra ông bạn trẻ này của tôi là một nhà khoa học, anh ta điều khiển công việc tinh chế ma túy của Addison trong một thời gian, đây là công việc kinh doanh quan trọng của hắn. Chúng ta sẽ được vui một trận về chuyện này, Ted à.
- Khi họ đưa ra bằng chứng, chắc hắn phải bó tay. - Ted cười khi nghĩ đến chuyện đó, nhưng chuyện hắn đã làm không có gì đáng cười. Hắn rất tự phụ về việc hắn hoạt động “xã hội” rất tích cực, Ted nghe như thế và chắc hắn sẽ dựa vào lý do này để xin giảm án.
- Nghe nói vợ hắn gần đứng tim. Bà ta tát hắn và người nhân viên.
- Chắc cảnh ấy trông rất buồn cười. - Ted cười. Ông vẫn còn mệt.
- Chắc thế.
- Nhân tiện báo anh biết luôn, anh nói đúng về vụ bom cài trong xe. Jim Free đã cho chúng tôi biết Waters làm việc ấy. Chúng không cùng làm việc này, nhưng khi chúng ở tại Tahoe, hắn nói cho đồng bọn biết hắn làm vào một đêm hắn say. Tôi nghĩ chắc anh muốn biết tin này.
- Ít ra ông chỉ huy trưởng sẽ nghĩ là tôi không điên.
Rồi Ted nói cho ông biết họ đã tìm ra số tiền mà Addison đã ứng cho Stark, Free và Waters ở trong va-li chúng gửi trong tủ két ở bến xe buýt Modesto. Đây là bằng chứng về tội ác của Addison. Free đã khai tiền ở đâu.
Rồi Rick thay đổi đề tài như ông thường làm, nói thẳng vấn đề ông muốn biết.
- Khi anh đưa bà ấy vào nhà, anh có nói gì với bà ấy không? - Ted biết ông ta muốn nói đến Fernanda.
- Nói về cái gì? - Ted giả vờ ngây ngô.
- Đừng hỏi tôi như thế, ông mãnh. Anh biết tôi muốn nói gì rồi.
Ted thở dài:
- Không, tôi không nói gì hết. Đêm qua tôi định gọi cho bà ấy, nhưng rồi thôi, tôi thấy không được. Tôi không thể làm như thế với Shirley.
- Shirley sẽ làm thế. Anh làm việc này cho anh và cho Fernanda. Bà ấy cần anh, Ted à.
- Có lẽ tôi cũng cần bà ấy nhưng tôi đã có vợ rồi.
- Người vợ anh đang có là trái chanh - Ông ta nói thẳng thừng, không đẹp chút nào, nhưng Ted không cãi, Shirley là người tốt, chỉ có điều bà không phải là người vợ tâm đầu ý hợp với ông từ nhiều năm nay. Bà cũng biết thế, nhưng bà thất vọng về Ted - Tôi muốn anh có người vợ hợp ý anh hơn và nhanh lên kẻo trễ - Rick hăng hái nói - Suýt nữa tôi quên, tôi có việc này muốn nói với anh, hẹn đến bữa ăn tối tuần sau tôi sẽ nói cho anh biết.
- Chuyện gì thế? - Ted tò mò muốn biết, ông phân vân không biết có phải về chuyện hôn nhân của bạn hay không. Nếu không phải chuyện ấy thì chuyện gì mà ông ta có vẻ bí mật đến thế.
- Tôi cần lời khuyên của anh, có tin hay không thì mặc anh.
- Rất vui lòng được làm việc ấy. Nhân tiện hỏi anh, khi nào anh đến thăm Sam?
- Tôi để anh đến thăm trước. Anh quen chú bé nhiều hơn tôi. Tôi không muốn làm cho chú bé sợ và anh có thể thu thập được những điều tôi cần.
- Tôi sẽ cho anh biết.
Họ bằng lòng vài ngày nữa sẽ gặp nhau nói chuyện. Ngày hôm sau, Ted đến thăm Sam, Fernanda đang nói chuyện với Jack Waterman. Trong họ có vẻ đang bàn công việc và sau khi Ted đến một lát thì Jack về, ông dành hầu hết thời gian với Sam. Fernanda có vẻ lơ đãng, bận bịu, Ted không thể nào không tự hỏi phải chăng đã có chuyện gì đáng nói giữa bà và Jack. Ông thấy chuyện này cũng hợp lý thôi và có vẻ thích hợp cho họ. Ông nghĩ có lẽ Jack cũng nghĩ thế.
Ngày hôm sau, trên các báo xuất hiện bài viết về việc phá sản của Allan Barnes. Điều đáng nói là trong bài viết, họ cho cái chết của Allan xem như tự tử. Sau khi đọc xong, Ted nghĩ rằng trong việc này có ý kiến của Fernanda. Ông tự hỏi không biết phải chăng bà đã cùng Jack quyết định công bố chuyện này và tại sao bà trông có vẻ hơi buồn khi quyết định như thế. Ông không trách bà, nhưng công bố như thế là tốt. Họ đã cố hết sức để báo chí không biết về vụ bắt cóc. Ted nghĩ rằng, rồi cuối cùng báo chí cũng biết khi bọn bắt cóc bị đưa ra tòa xử. Nhưng ngày xử chưa ấn định và chắc còn lâu mới mở phiên tòa. Cả hai tên Stark và Free bị đưa lại vào tù, vì khi chúng bị bắt thì người ta thu hồi lệnh quản chế, không cho chúng hưởng chế độ này nữa.
Sam hợp tác với Ted rất tốt. Chú bé nhớ hết những gì đã xảy ra, mặc dù chú ở trong hoàn cảnh rất đáng sợ. Chú quan sát hành vi của bọn bắt cóc rất kỹ. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng chú bé là nhân chứng tuyệt vời.
Sau đó, mọi việc biến chuyển rất nhanh cho mấy mẹ con. Hôm sinh nhật lần thứ bốn mươi, các con đưa Fernanda đến khách sạn Quốc tế Pancakes để mừng lễ sinh nhật của bà. Năm ngoái chắc bà không muốn mừng sinh nhật như thế này, nhưng năm nay thì bà thích, vì cũng được chia vui với các con. Sau khi mừng sinh nhật xong, bà nói cho các con biết bà phải bán nhà. Ashley và Will sửng sốt khi nghe bà nói, nhưng Sam thì không. Chú đã biết như đã thú nhận với bà, vì chú nghe lén việc bà nói chuyện. Khi tuyên bố cho các con biết việc bán nhà, cuộc sống của họ thay đổi ngay. Ashley nói rằng bây giờ đi học thì quá xấu hổ, vì mọi người đều biết bố cô đã mất hết tài sản, sẽ không có cô gái nào muốn làm bạn với cô nữa. Will cho ý nghĩ của em gái thật ngu ngốc. Năm đó cậu sẽ lên lớp mười hai. Vào mùa hè đó không ai trong nhà tin họ là mục tiêu cho bọn bắt cóc. Câu chuyện quá khủng khiếp đến nỗi đã làm cho mọi người trong nhà không dám nhận công tác hè với chiến dịch: “Mùa hè hành động”. Họ chỉ nói về chuyện này cho nhau nghe. Cảnh sát đã dặn ho phải kín miệng để tránh các phóng viên báo chí “đánh hơi”. Rồi người mua nhà đến xem nhà. Khi nhìn thấy nhà bếp, bà ta há hốc mồm kinh ngạc.
- Lạy Chúa, tại sao bà không làm cho xong nhà bếp? Ngôi nhà như thế này phải có nhà bếp hắn hoi chứ! - Bà ta nhìn người môi giới địa ốc và Fernanda với ánh mắt gay gắt, Fernanda muốn tát tai bà ta, nhưng bà không làm thế.
- Thường thì như thế đấy - Bà chỉ đáp vắn tắt -Mùa hè năm ngoái chúng tôi có tai nạn xảy ra ở đây.
- Tai nạn gì thế? - Bà khách lo lắng hỏi, bỗng Fernanda muốn nói cho khách biết đã có hai cảnh sát và hai FBI bị bắn chết trong nhà bếp, nhưng bà cố dằn mình, không nói gì hết.
- Không có gì nghiêm trọng. Nhưng tôi muốn lột hết đá granit ra - Bà nghĩ thầm: vì mặt đá bị máu vấy bẩn không thể nào tẩy sạch được.
Mọi người trong nhà vẫn xem việc bắt cóc là chuyện phi thực. Sam kể cho cậu bạn thân ở trường nghe, cậu ta không tin. Còn cô giáo thì cho là Sam bịa đặt, nên dạy cho bé bài học về tội nói láo, khiến cậu bé khóc khi về nhà.
- Cô ấy không tin con! - Sam phàn nàn với mẹ. Ai mà tin nổi? Ngay bà có lúc cũng không tin. Chuyện quá khủng khiếp đến nỗi bà không ngờ có thực. Mỗi khi nghe đến là bà vẫn còn khiếp sợ đến nỗi phải nghĩ đến chuyện khác.
Bà đưa các con đến bác sĩ tâm thần chuyên về khoa chấn thương tâm trí. Bà bác sĩ quá ngạc nhiên là họ đã chịu được thảm cảnh này, mặc dù thỉnh thoảng Sam nằm ngủ vẫn còn thấy ác mộng, mẹ cậu cũng thế.
Ted tiếp tục đến thăm Sam trong tháng Chín để thu thập bằng chứng và lời khai, sang tháng Mười thì ông hoàn tất công việc. Sau đó ông không gọi cho bà, còn Fernanda thường nghĩ đến ông, muốn gọi cho ông. Bà bận việc bán nhà và tìm mua cái khác nhỏ hơn, rồi tìm việc làm nữa. Bà đã gần hết tiền, cố sức giữ bình tĩnh. Nhưng vào lúc đêm khuya, bà không giữ được bình tĩnh, thường có vẻ hốt hoảng và Will thấy mẹ lo sợ. Cậu đề nghị sau khi học xong trung học, cậu sẽ tìm việc làm. Bà muốn cho con vào đại học, may thay, cậu có kết quả học tập ở trung học tốt, nên đủ tiêu chuẩn để vào đại học thuộc hệ đại học California, nhưng bà nghĩ vẫn phải lo chạy tiền để trả tiền ký túc xá cho cậu. Nhiều lúc thật khó tin được chuyện Allan đã từng có hàng trăm triệu đô-la, mặc dù không lâu. Chưa bao giờ bà cùng cực như bây giờ. Tình cảnh này làm bà lo sợ vô cùng.
Một hôm Jack đưa bà đi ăn trưa, rồi nói với bà về chuyện ấy. Ông nói không muốn đả động đến chuyện này sớm hơn, sợ xúc phạm đến bà vì Allan mới chết, rồi sau đó xảy ra chuyện bắt cóc, mọi người đều đau buồn, hiển nhiên như thế. Nhưng ông nói ông đã nghĩ đến chuyện này nhiều tháng rồi và đã có quyết định. Ông dừng lại một lát, như thể đợi hồi âm, nhưng Fernanda vẫn thản nhiên hỏi ông:
- Quyết định gì thế?
-Tôi nghĩ chúng ta có thể thành hôn với nhau. - Bà nhìn ông ta đăm đăm qua bàn ăn, cứ nghĩ là ông đùa, nhưng ông thực sự không đùa.
- Ông quyết định như thế à? Quyết định mà không hỏi tôi hay nói gì với tôi hết à? Ông không hỏi xem tôi nghĩ sao à?
- Fernanda, bà sạt nghiệp rồi. Bà không thể cho con bà đi học ở các trường tư được. Will sẽ vào đại học vào mùa thu, mà bà thì không có khả năng kinh doanh buôn bán. - Ông ta nói một cách tự nhiên.
- Ông đề nghị thuê tôi, hay cưới tôi? - Bà hỏi, bỗng trở nên giận dữ. Ông ta muốn thu xếp đời bà mà không tham khảo ý kiến của bà. Và quan trọng nhất là ông ta không nói đến tình yêu. Đề nghị của ông ta như đề nghị một công việc, không phải đề nghị về hôn nhân, cho nên đã xúc phạm Fernanda. Cách ông ta đưa ra đề nghị có vẻ trịch thượng, chiếu cố.
- Đừng kỳ cục như thế. Dĩ nhiên tôi đề nghị cưới cô. Vả lại, các cháu đều biết tôi. - Jack nói một cách giận dữ. Đối với ông, như thế là đủ rồi, tình yêu không quan trọng.
- Vâng… - Bà nghĩ sở dĩ ông ta nói thẳng ra như thế là vì ông ta hiểu lầm bà -… nhưng tôi không yêu ông. - Thực vậy, lời đề nghị của ông ta không làm bà sung sướng, mà chỉ làm cho bà đau khổ thôi. Bà cảm thấy như ông ta mua chiếc xe cũ, chứ không phải cưới bà vì tình yêu.
- Chúng ta có thể học cách yêu thương nhau. - Ông ta ngoan cố đáp. Bà thường thích ông ta, bà nghĩ ông là người có trách nhiệm, tận tâm, tốt bụng, nhưng giữa họ không có tình yêu. Bà nghĩ rằng nếu bà lấy chồng lại, bà muốn phải có sự rung động giữa hai người, hay ít ra phải có tình yêu.
- Tôi nghĩ là rồi chúng ta sẽ có sự cảm thông với nhau. Tôi góa vợ đã nhiều năm, còn Allan thì để lại cho cô nhiều khó khăn. Tôi muốn săn sóc cô và các con cô. - Lời ông ta làm xúc động lòng bà, nhưng không đủ.
Bà nhìn ông ta thở dài, còn ông ta thì đợi bà trả lời.
Ông ta thấy không có lý do gì để cho bà có thì giờ suy nghĩ. Ông ta đã đưa ra đề nghị rất tốt và ông ta tin bà sẽ chấp nhận lời đề nghị như một công việc hay một ngôi nhà.
- Jack, tôi xin lỗi - Bà nói hết sức nhẹ nhàng - Tôi không thể làm thế. - Bây giờ thì bà đã hiểu tại sao ông ta không lấy vợ lại. Nếu ông ta đề nghị như thế, hay nhìn hôn nhân với con mắt thực tiễn như thế, ông ta nên sống với chó thì có lẽ sẽ thanh thản hơn.
- Tại sao không? - Trông ông ta có vẻ bối rối.
- Nói ra thì có vẻ điên, nhưng tôi xin thú thật là nếu tôi lấy chồng lại, tôi muốn lấy người tôi yêu.
- Cô không còn trẻ con nữa, cô phải nghĩ đến trách nhiệm. - Ông muốn bà bán thân làm nô lệ để bà có thể cho Will đi học Harvard. Bà thà cho con đi học trường cao đẳng của thành phố còn hơn. Bà không muốn bán linh hồn cho người mà mình không yêu, dù để nuôi con ăn học - Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại.
- Tôi biết anh rất tuyệt vời và tôi thấy mình không xứng với anh. - Bà đáp và đứng dậy. Bà nhận ra bao nhiêu năm làm bạn với nhau và công lao ông ta giải quyết công việc cho họ bây giờ đều đổ xuống sông, xuống biển.
- Có lẽ đúng như thế - Ông ta nói, giọng nhấn mạnh và bà nghe như tiếng rít bên tai - Nhưng tôi vẫn muốn lấy cô.
- Còn tôi thì không muốn. - Bà đáp, mắt nhìn ông ta chằm chằm. Trước đây bà không hề nhận thấy ông ta quá ù lì và cố chấp như thế này. Ông ta chỉ quan tâm đến điều ông ta nghĩ chứ không cần để ý đến cảm xúc của bà và có lẽ vì thế mà ông ta không tái hôn. Đưa ra quyết định này, ông ta nghĩ rằng thế nào bà cũng chấp nhận, vì làm sao bà sống hết đời cho thoải mái được. Cách ông ta đề nghị là sự xúc phạm hơn là phần thưởng và thiếu sự tôn trọng bà - Nhân tiện xin báo anh biết, - Bà nói, vừa thả cái khăn ăn xuống ghế vừa quay đầu nhìn ông ta - anh đã bị sa thải, Jack à. - Nói xong, bà bước ra khỏi phòng.