Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 20 - Con Trùn Đất
M
ở ra Lệnh theo, của Ngươi Chủ Nhân, Nomis”.
Jenna cố ép những lời đó phun ra khỏi miệng mình. Trước đây cô bé chưa bao giờ buông Thần chú Ngược và hy vọng mình sẽ không bao giờ phải làm như thế lần nữa, nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào khác, hang trùn đất được niêm kín bằng một cái nút sắt khổng lồ, không thể xê dịch. Và Jenna biết rằng cho dù mình có biến nó thành sô-cô-la thì cũng sẽ không thể thoát được trước khi trời sáng. Cô bé nín thở, hy vọng mình đã nhớ chính xác Câu Thần Chú.
Jenna đã nhớ đúng. Thật nhẹ nhõm cho cô, cái nút sắt dày bung vọt ra ngoài, êm ru, và ánh trăng mờ mờ của vầng trăng sắp tàn ùa vào hang trùn, mang theo một cơn gió mạnh cùng vài giọt mưa.
“Nhanh lên, Thần Sấm, nhanh lên, cậu bé.”
Jenna thì thầm, khuyến khích con ngựa đang lưỡng lự bước ra ngoài màn đêm bằng một hòn đá cuội sô-cô-la. Mỏ đá tối đen không phải là một khung cảnh dễ chịu; một cơn gió thê lương vừa gào thét vừa quét xuống khe núi, kèm theo đó, một cơn mưa lạnh buốt bắt đầu rơi. Jenna quấn chặt chiếc áo khoác của Lucy quanh mình, run cầm cập khi làn không khí giá lạnh ban đêm quất vào người và ngựa. Sau đó cô bé dong con Thần Sấm xuống con dốc từ hang trùn dẫn đến lối mòn chạy dọc theo sườn khe núi.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, Thần Sấm,” Jenna thì thầm, trong lúc con ngựa lộ vẻ sợ hãi và giật giật tai, lắng nghe những âm thanh ban đêm. Jenna đu mình lên yên ngựa, phập phồng không biết Thần Sấm đón nhận người cưỡi mới như thế nào. Con ngựa không kháng cự, có lẽ vì nó đã trở nên quen với Jenna nhờ chuyến cưỡi ngựa suốt ngày dài rồi. Khi Jenna nói, “Bước, Thần Sấm, bước đi,” và nhẹ nhàng ấn hai gót chân mình lên hai bên sườn con ngựa, Thần Sấm nhấc một bước chân lười biếng, hướng trở xuống con đường mòn mà nó đã rang sức leo lên chỉ mới vài giờ trước đó.
Jenna cảm thấy hoàn toàn thoải mái với con ngựa khổng lồ. Mặc dù nó thuộc về Simon, nhưng Thần Sấm dường như là một con vật hiền hậu, và nó bước vững chãi dọc theo lối mòn trong khi Jenna ngồi thẳng đơ, lướt nhìn bề mặt đá dốc đứng để canh chừng bất kỳ dấu hiệu động tịnh nào. Chúng phải qua khỏi khe núi này cáng sớm càng tốt, cô bé nghĩ bụng khi giục Thần Sấm rảo nhanh bước.
Vừa vòng qua khúc cua đầu tiên, Thần Sấm bỗng nhiên dừng sững lại. Một trận lở đá đã chặn mất lối đi.
“Ối, trời,” Jenna há hốc miệng.
Không có đường đi qua. Một đống sừng sững toàn đá tảng lởm chởm với phiến đá khổng lồ đã rơi chắn ngang lối đi. Bên phải là một vách đá dốc thẳng và bên trái, dưới đáy khe núi, là con song chảy xiết nguy hiểm.
Buộc phải quay lại thôi.
Jenna cố dỗ ngọt cho Thần Sấm quay đầu lại, nhưng con ngựa không chịu nhúc nhắc. Nó lắc đầu nguầy nguậy và dây cương cứ rung lên bần bật.
“Suỵt, Thần Sấm,” Jenna vuốt ve. “Nhanh lên, vòng lại.”
Nhưng Thần Sấm không nhúc nhích. Lòng hoảng kinh, Jenna trượt khỏi con ngựa và dắt nó quay đầu lại, cùng với sự trợ giúp của mấy viên cuội sô-cô-la đá cuội.
Sau đó cô bé nhảy thẳng lên yên một lần nữa, và trong lòng nawmgj trĩu, quay trở lại lối mòn vừa đi qua, về phía cái hang.
Đó là một cuộc di chuyển nặng nhọc. Thần Sấm giờ đang bước ngược gió, nhưng nó sung sướng vì thấy mình đang hướng về nhà. Tới con dốc nhỏ dẫn đến hang, Thần Sấm dừng lại, chờ đợi Jenna xuống ngựa và đưa nó trở vào cái chuồng ấm áp.
“Không, Thần Sấm, mi sẽ không về nhà đâu. Đi tiếp nào.”
Con Thần Sấm lắc đầu, lại rung ầm sợi dây cương.
“Suỵt. Làm ơn đi, Thần Sấm. Đi tiếp nào,” Jenna thì thầm hết cỡ mà lòng khiếp đảm, chỉ sợ Simon sẽ nghe thấy. Cô bé thúc con ngựa một cú thật kiên quyết và con Thần Sấm miễn cưỡng bước đi. Jenna liếc nhìn ra sau, nơm nớp sợ Simon hiện ra khỏi hang, nhưng cái chốt sắt ấy vẫn để mở và không phô bày cái gì ngoài một khoảng không trống lỗng, tối mù.
Sauk hi đã vượt qua hang trùn, lối mòn phẳng dần ra, khiến cho Thần Sấm dễ bước đi hơn, nhưng gió bắt đầu mạnh hơn, và hùa theo, mưa cũng trở nên nặng hạt hơn. Những đám mây đen thổi dồn lại và một dải chớp lặng lẽ chiếu sáng những đỉnh răng cưa của khe núi. Lát sau, một tràng sấm vọng đến chỗ chúng.
Jenna và Thần Sấm đi hối hả. Ánh trăng mờ đi và mỏ đá trở nên tối đen, chỉ còn những tia sét uốn lượn qua bầu trời chiếu sáng. Gió gào rú trong khe núi, quất những giọt mưa nhói buột vào mặt chúng. Cả Jenna lẫn Thần Sấm đều nhắm hờ mắt lại và rang nhìn mải miết xuống lối mòn – cho đến khi một chuyển động phía trên cao những tảng đá ở đằng trước đập vào mắt Jenna. Cô bé nhìn lên, hy vọng đó chỉ là một đám mây lướt qua khiến cô phải chú ý. Nhưng nó là một thứ gì đó ghê gớm hơn một đám mây nhiều.
Nó là cái đầu láng lẩy màu xám của một con trùn đất.
Trùn đất thường phải mất thời gian khá lâu để ra được khỏi hang của mình, và Jenna bắt gặp con trùn đất ngay khi nó vừa mới ló đầu ra bầu không khí đêm. Cô bé biết, từ những câu chuyện của lữ khách do Silas vẫn hay kể, rằng đầu của con trùn không phải là phần nguy hiểm, mà cái đuôi của nó mới đáng sợ. Đuôi của trùn đất rất nhạy và chết người – một khi con trùn thấy ta lọt vào tầm mắt của nó, lập tức nó sẽ búng đuôi lên như một cái thong lọng và tròng xuống đầu ta. Sau đó nó sẽ cuộn đuôi quanh ta và xiết chặt. Chậm, rất chậm. Mặc dù vậy, Silas đã kể cho cô nghe thỉnh thoảng nếu không bị cái đói bức bách lắm, thì con trùn đất sẽ mang ta trở vào hốc trùn để tích trữ một thời gian, còn sống nguyên, để cho ta được tươi. Thịt vẫn còn tươi và ấm thì trùn đất thích hơn.
Jenna nhớ có một vị khách thỉnh thoảng hay tới thăm nhà Heap, người mà lũ con nhà Heap vẫn gọi là Dribbly Dan. Dribbly Dan có một vẻ mặt hoang dại trong mắt nhìn và khiến cho bọn con nít hoảng sợ, nhưng Silas bảo các con phải tử tế với ông. Dan, theo Silas kể, đã từng là một thợ mỏ hoàn toàn tự do cho đến khi ông bị một con trùn đất bắt và giam giữ trong hốc trùn ba tuần. Ông sống sót nhờ liếm nhớt trùn và ăn chuột. Cuối cùng ông xoay xở trốn thoát được vào một đêm nọ, khi con trùn ra ngoài do bị cám dỗ bởi một bầy cừu lớn và một người chăn cừu thiếu kinh nghiệm đi lang thang vào mỏ đá. Nhưng Dan không bao giờ còn như cũ nữa sau ba tuần ở trong hốc trùn.
Jenna không đời nào muốn có một kết cục như Dribbly – hoặc tệ hơn. Cô bé ngước lên nhìn con trùn, cố gắng phán đoán xem nên tăng tốc và chạy vượt qua nó hay là nên dừng bước và quay trở lại một lần nữa. Nhưng Jenna biết rằng nếu mình quay lại thì sẽ chỉ kẹt ngắc giữa con trùn và đống đất lở, và giữa chúng có thể là cái hang của Simon, với Simon hoàn toàn có thể đã thức dậy vào lúc này và đang lung kiếm cô. Jenna không có lựa chọn nào khác – cô bé phải vượt qua con trùn trước khi cái đuôi của nó thoát ra khỏi hang.
“Đi, Thần Sấm!”
Jenna nói bằng giọng nhỏ, khẩn cấp, thúc con ngựa một cú bằng cả hai gót chân, nhưng Thần Sấm vẫn cứ lê bước khật khừ qua gió và mưa. Jenna liếc nhìn con trùn lần nữa. Hang của nó ở cao tít phía trên kia, và khá xa, gần đỉnh của mỏ đá cũ nhô lên từ con đường mòn. Cái đầu con trùn giờ đã nhô hẳn ra khỏi hang, và Jenna thấy con mắt đỏ đục của nó đang khóa chặt vào cô và Thần Sấm.
“Đi tiếp, Thần Sấm,” Jenna hét vào tai con ngựa, đồng thời thúc cho nó một cú ra trò. “Hay mày muốn bị trùn đất ăn thịt hả?”
Cô bé giật mạnh dây cương con Thần Sấm, và thình lình con ngựa dạt tai ra sau, bắn vút đi như tên, phi nước đại dọc theo con đường mòn, như muốn tỏ rõ cho Jenna thấy rằng nếu cô bé muốn nhanh, thì nhanh đây, cô sẽ được nhanh.
Khi Thần Sấm phi nước đại về phía con trùn đất, Jenna có thể khẳng định là con vật đã thấy chúng lao tới – nó đổ ào ra khỏi hang với tốc độ tối đa, giống như một dòng suối nhớt xám dày không bao giờ ngừng.
“Đi, Thần Sấm, đi!”
Jenna thét lên khẩn cấp, cố át cả tiếng gào rú của gió và mưa trong lúc con ngựa phi rầm rập dọc theo đường mòn, mang chúng đến gần con trùn hơn bao giờ hết. Con trùn vẫn tuôn ra ào ạt, trườn xuống mặt đá nhanh đến nỗi Jenna bất giác nhận thấy mình không thể chắc được Thần Sấm có vượt qua được trước khi con trùn xuống tới lối mòn không. Cô bé cúi rạp mình trên yên ngựa như một nài ngựa thực thụ để làm bớt sức cản của gió, miệng hét thẳng vào tai con vật, khích lệ nó.
“Đi, Thần Sấm, đi, cậu bé… đi!”
Và Thần Sấm lao xé gió, phi nước đại hết tốc lực, như thể con ngựa cũng biết mạng sống của cả hai phụ thuộc vào nó. Khi con trùn xuống tới chân vách đá, và Thần Sấm cũng đang rút dần khoảng cách lại, Jenna vội nhìn lên để xem cái đuôi trùn đã ra khỏi hang chưa. Chưa có dấu hiệu gì của cái đuôi, nhưng cô bé biết bất cứ tích tắc nào cái đuôi ấy cũng có thể bắn ra. Cô chuyển sang tập trung vào đường đi, vừa đúng lúc thấy cái đầu con trùn chạm xuống lối mòn.
“Đi, Thần Sấm,” Jenna thét lớn. Và rồi, khi con trùn trườn qua con đường mòn, bít ngang lối đi của chúng, Jenna thét lớn:
“Nhảy, Thần Sấm!”
Thần Sấm nhảy lên. Con ngựa mạnh mẽ bay lướt trong không trung và đưa chúng lên cao phía trên con quái vật màu xấm khổng lồ đang trườn bên dưới chúng. Ngay khi Thần Sấm đáp xuống phía bên kia con trùn và phi nước đại về phía trước, thì cái đuôi của con trùn cũng vuột ra khỏi hang, bắn lên không trung nghe một tiếng crắc.
Jenna cảm thấy gió rít lên và nghe một tiếng ầm khi cái mút đuôi quật phăng đầu của tảng đá ngay sau lưng. Cô bé không thể nhịn được, ngoái đầu nhìn lại: cái đuôi đã quất hụt chúng chỉ có vài tấc.
Cặp mắt đỏ lờ đờ của con trùn dán theo con mồi đang chạy dọc theo lối mòn và cái đuôi gom lại chuẩn bị cho một cú đập khác, vung cao thẳng lên không như một cái thong lọng khổng lồ. Nhưng ngay khi nó quật mạnh xuống lối mòn cú thứ hai, con Thần Sấm đã kịp vòng qua một mỏm đá cao nhô ra, và con trùn khuất khỏi tầm mắt.
Rầm! Có cái gì đáp xuống sau lưng Jenna.
Jenna quay ngoắt lại trên yên ngựa, sẵn sang chiến đấu với cái đuôi bằng tất cả sắc mạnh mình có – nhưng không có gì cả. Cô chỉ còn thấy có vách đá dựng đứng nhanh chóng biến vụt trong màn đêm, trong lúc con Thần Sấm vẫn tiếp tục phi nước đại.
“Phùùù,” một giọng nói nhỏ, hơi có vẻ ca cẩm đằng sau Jenna. “Cô đã cắt đuôi nó… hơi tuyệt. Suýt thì tôi… đau tim… đấy.”
“Ai… Ai đó?” Jenna hỏi, hoảng sợ bởi cái âm thanh kỳ lạ đó còn hơn là sợ con trùn đất.
“Là tôi… Stanley. Cô không nhớ tôi à?”
Giọng nói nghe buồn bã. Jenna lại nhìn chong chong vào màn đêm – có cái gì đó thật. Đó là một con chuột. Một con chuột nhỏ màu nâu đang nằm chem. Bẹp ngang lưng ngựa, bám vào yên một cách tuyệt vọng.
“Cô có thể… dừng một tí… cho tôi… ngồi lại đàng hoàng… được không?”
Con chuột vừa hỏi vừa nảy xóc tưng tưng trên lưng Thần Sấm khi con ngựa phi nước đại vào màn đêm.
“Tôi nghĩ tôi đã đáp xuống… miếng bánh xăng-quít của tôi mất rồi.”
Jenna trố mắt gdomf con chuột.
“Chỉ giảm… giảm một tí… thôi,” nó nài nỉ.
“Họ, Thần Sấm,” Jenna nói, kéo ghì cương ngựa vào người. “Chậm lại, cậu bé.” Thần Sấm chậm lại thành đi nước kiệu.
“Ớ. Tốt hơn rồi.”
Vẫn bám chặt vào yên, con chuột đu mình ngồi dậy. “Tôi không phải là con chuột cưỡi ngựa bẩm sinh,” nó nói, “dù tôi nghĩ rằng chúng tốt hơn lừa. Không thích lừa. Hay chủ của chúng. Cái bọn điên như rắn. Đừng hiểu nhầm tôi nhé – tôi không nghĩ thế về ngựa. Hay chủ của chúng. Đầu óc hoàn toàn lành mạnh. Đa số họ đều thế, mặc dù phải nói là tôi có biết vài con mà…”
Bất giác Jenna nhớ ra con chột đó là ai.
“Chuột Đưa Tin!” Cô há hốc mieenhj kinh ngạc. “Anh là Chuột Đưa Tin. Con chuột mà chúng tôi đã giải thoát khỏi Jack Điên và con lừa của hắn.”
“Đúng rồi,” con chuột nhe răng cười. “Đúng phóc. Nhưng tôi dây không còn là Chuột Đưa Tin nữa – có một vụ ầm ĩ ở Sở Bưu Chuột hồi tồi tệ nọ. Kết thúc là trong một cái cũi dưới sàn nhà mất rất nhiều tuần. Chẳng hay ho gì. Được giải cứu và được đào tạo lại với…” – con chuột dừng lời và ngó quanh quất như kiểm tra xem có thể có ai đó đang nghe không – “… Sở Đặc Nhiệm Đưa Tin Mật,” nó thì thầm.
“Cái gì?” Jenna hỏi.
Con chuột gõ nhẹ vào cành mũi mình với vẻ hiểu biết. “Tuyệt… tuyệt mật… hiểu ý tôi nói chứ? Chí ít thì cũng hồi phục sớm nhất. Thế đấy.”
“Ồ… Ừ, phải,” Jenna đáp, chẳng thể hiểu nổi con chuột muốn nói gì, nhưng không muốn sa vào cuộc trò chuyện ngay lúc này.
“Điều tốt nhất mà tôi từng làm,” con chuột thao thao. “Thực ra mới xong khóa huấn luyện. Và sau đó, tung tôi ra, nhiệm vụ đầu tiên là cho Pháp sư Tối thượng. Táo bạo đấy, tôi có thể nói thế đấy. Mấy tay trong lớp lác mắt.”
“Ồ, tuyệt,” Jenna nói. “Thế, nhiệm vụ đó là gì?”
“Tìm Thấy và Đưa Về. Ưu tiên số một.”
“À. Thế ai là người anh phải tìm thấy và đưa về?”
“Cô,” Stanley cười toét.