Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4462 / 8
Cập nhật: 2015-11-12 13:22:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
au khi đã điện thoại xin nghỉ làm một hôm ở chỗ làm thêm vì đã có hẹn với Thái Bảo, Thúy Hân ngồi vào bàn trang điểm để xóa bớt nét mệt mỏi trên khuôn mặt. Đến bây giờ Hân mới thấy sự nhận xét của hai cô bạn quả không sai là nàng tiều tụy thấy rõ. Nếu để khuôn mặt với đôi mắt thâm quầng như thế này thì khi gặp Cát Vi, cô nàng sẽ la toáng lên cho xem. Nghĩ thế, nàng cố trang điểm cho thật kỹ để che bớt đi khuyết điểm trên khuôn mặt.
Mặt dù Thái Bảo nói là tổ chức buổi họp mặt gia đình, nhưng nàng cảm thấy một cái gì đó rất lạ, mà bản thân nàng cũng không hiểu nữa. Phải chăng anh đã biết gì về mình, về gia đình hiện nay, hay ở công ty có gì sơ xuất chăng? Thúy Hân vô cùng phân vân. Trong lúc này mà công ty có vấn đề gì thì làm sao nàng sống nổi, trong khi gia đình chỉ còn có mỗi mình nàng gánh vác mà thôi. Nếu bị thất nghiệp thì thật là khốn khổ, vì bây giờ muốn tìm được việc làm ổn định không phải là một việc dễ dàng chút nào.
Reng... reng... reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thúy Hân. Nàng rời bàn trang điểm bước nhanh đến bàn điện thoại và không khỏi ngạc nhiên, tự hỏi: Ai điện thoại tìm mình trong giờ này nhỉ, Vì giờ này ngoài những người bạn thân củan nàng ra còn ai đâu. Thế nhưng tất cả đã nhẹ nàng cả rồi. Nghĩ thế nhưng nàng vẫn nhấc ống nghe lên:
- Alô.
Ngay lập tức, Hân cũng được lời đáp lại của một cô gái:
- Alô. Chị Hân đó hả? Em đây, chị không nhận ra em à! Em là Thúy Hạnh đây.
Thúy Hân đã nhận ra giọng nói quen thuộc của em gái ngay từ đầu, nhưng do nàng qúa ngỡ ngàng khi hôm nay chính cô em gái đã gọi đến cho mình, niêm vui hoà lẫn sự ngạc nhiên:
- A! Thúy Hạnh đó à? Lúc này em có khoẻ không? Gia đình ta sao rồi, ba mẹ vẫn khoẻ chứ em? Chị nhớ mọi người lắm, nhất là em đó, lâu rồi chị em ta không gặp nhau.
Trái ngược với sự vui mừng của chị, đầu day bên này Thúy Hạnh với lòng căm tức, thầm rủa: "Mày mà còn nhớ đến tao à? Chẳng phải mày đang nhìn ngó vào cái nhà đó sao? Thế mà sao mày lại không biết chuyện gì xảy ra với ba mẹ. Mày quả thật là con hồ ly tinh với nhiều thủ đoạn thật, nhưng tao dám quả quyết là mày sẽ không qua con nhỏ này đâu ". Dù rất muốn chửi vào mặt Hân, nhưng Thúy Hạnh vẫn cố vui vẻ để đóng hết vở kịch của mình:
- Chị Hân! Em cũng nhớ đến chị nhiều lắm. Nhưng có lẽ chị em ta giờ đây sẽ khó gặp nhau lắm.
- Sao lại thế? Có chuyện gì mà chị em ta không gặp nhau được?
Thúy Hạnh tỏ ra ngạc nhiên:
- Thế chị không biết chuyện gì à?
- Không. Chị đâu ccó biết gì đâu. Em hãy kể lại cho chị nghe đi.
Hạnh nói với giọng buồn buồn:
- Hai hôm trước đây, các chủ nợ đến nhà ta lấy hết mọi thứ trong nhà đi. Nhà đã bị niêm phong. Mẹ đã bị giam chờ ngày ra tòa. Còn ba và em phải trốn chui, trốn nhủi dưới các gầm cầu hay nơi công viên. Đã vậy, ba lại trở bệnh nữa. Em lại đâu có tiền chữa trị cho ba nên mói gọi đến chị đó. Thật sự thì em không muốn làm phiền đến chị, nhưng chị Ơi, quả là em đã thật sự hết cách rồi. Thế mà báo đài còn loan tin khắp nơi nên em và ba không biết làm gì ngoài việc nhờ chị giúp.
Tiếng nấc của cô gái phía bên kia đầu dây lại vang lên. Thúy Hân thấy như lòng mình bị dao cắt. Gia đình xảy ra như thế mà nàng nào hay biết, công việc đã chiếm hết thời gian của nàng rồi, còn đây thời gian rảnh mà xem báo đài. Nàng cố tỏ ra cứng rắn và an ủi em gái:
- Thôi em đừng khóc nữa, mọi việc từ từ giải quyết. Điều trước tiên là ngay bây giờ, em hãy đưa ba đến bệnh viện đi, chị sẽ đến ngay.
- Nhưng chị Ơi, bây giờ em không thể đi được. Chị cũng biết từ lâu rồi, vì em có nợ nần với bọn giang hồ, nên tụi nó đang tìm để thanh toán em. Nếu chúng đánh em thì không có gì, nhưng em chỉ sợ làm liên lụy đến ba mà thôi. Xin chị hãy tìm cách giúp ba đi.
- Thế thì em hãy chỉ chho chị nơi mà ba và em đang ở đi, chị sẽ đến ngay.
- Vâng. Em sẽ chỉ đường cho chị đến. Chị nhớ đến nhé, em và ba mong chị lắm.
Trước khi cúp máy, Hân còn nghe rõ tiếng nấc nghẹn ngào của em mình pha lẫn với nỗi lo âu sợ sệt. Quên cả cuộc hẹn với Thái Bảo, nàng cho xe phóng nhanh trên đường tìm đến địa chỉ mà em nàng vừa mới chỉ dẫn.
Sau khi đã qua những con đường quanh quẹo, cuối cùng Hân cũng đã tìm ra chỗ mà Thúy Hạnh nói. Nơi đây đã thuộc về vùng ngoại ô, trên đường đến đây, nàng đã phải qua con đường đất đỏ chông chênh. Đến nơi trú thân của họ là ngôi miếu hoang đổ nát thì trời về đêm, cảnh vật tối tăm, hoang sơ khiến Hân có cảm giác rợn người và cảm thấy thương cho ba và em gái phải sóng trong cảnh này. Dù đến cũng đã lâu, nhưng Hân vẫn không thấy bóng dáng của ba và em gái đâu. Đóan là họ sợ bọn giang hồ tìm đến nên không dám ra đây, cho nên nàng đã từ từ tiến về phía ngôi miếu đổ, cố nhìn xem trong những đồ vật phế thải hình ảnh của hai người thân quen thuộc đang chờ nàng. Trong ánh sáng leo lét của ngọn đèn phát quang nàng vẫn tìm và tìm mãi.
Thế rồi Thúy Hân có cảm giác đau điếng người, trên đầu nàng dường như vừa mới bị một vật gì cứng đập vào. Và tiếp theo đó chuyện gì đã xảy ra thì nàng không còn hay biết gì nữa, vì nàng đã ngất đi tự bao giờ.
Qua bao ngày ở bên cạnh chăm lo và giúp đỡ cho Thúy Hạnh thoát qua cơn nghiệp ngập, giờ đây Gia Huy đã thật sự đem lòng cảm mến Thúy Hạnh. Nàng vẫn có những đức tính tốt với nét thùy mị và sự nhạy cảm của của cô gái. Bên nàng, Gia Huy luôn cảm thấy vui vẻ vì nàng luôn tìm cách làm đẹp lòng anh. Tất cả những chuyện gì anh không thích, hoặc không muốn thì Thúy Hạnh sẵn sàng từ bỏ. Dù biết rằng với tính cách như nàng mà lại làm như thế thì quả thật là một điều không dễ dàng tí nào. Ngoại trừ trường hợp không được nhắc đến chị nàng thì mọi chuyện nàng đều vui lòng anh cả.
Qua suy nghĩ của mình, Gia Huy đoán rằng với lòng ghen tỵ của Hạnh đối với chị, mà Hạnh mới có thái độ như thế thôi. Đến khi Hạnh đã hết nghiện ngập rồi anh sẽ kể lại mọi chuyện mà chị nàng đã làm cho nàng thì nhất định Hạnh sẽ hiểu ra mọi chuyện. Và như thế chị em của họ sẽ được hoà thuận vui vẻ với nhau, công này cũng nhờ một phần công sức ở anh đấy. Nghĩ đến điều đó, trong lòng anh rộn lên niềm vui và anh cũng đang tìm lời lẽ để nói cho Thúy Hạnh nghe tất cả, vì trong những ngày này nói lên điều đó thật sự là tốt đẹp vô cùng.
Gia Huy tìm cách mở lời:
- Hạnh à! Lâu rồi em và chị Hân có gặp lại nhau không?
Đang vui vẻ, bỗng nhiên nghe Gia Huy nhắc đến tên chị mình, Thúy Hạnh như qủa bóng xì hơi. Nàng đáp lại với giợng hằn học:
- Sao hôm nay lại nhắc ðến tên Thúy Hân? Phải mà, chia tay với nàng, anh không đành lòng chứ gì? Tôi biết anh đến đây chỉ là thương hại tôi mà thôi, chứ tình cảm anh đã dành hết cho con nhỏ đó hết rồi.
Trước phản ứng mạnh của Thúy Hạnh, Gia Huy cũng lấy làm bối rối. Anh vội phân bua:
- Không. Ý anh không phảii thế, em đừng vội hiệu lầm. Lâu rồi, anh có chuyện này muốn nói với em, nhưng chưa có dịp nói ra. Hôm nay anh sẽ nói cho em biết.
Thúy Hạnh vẫn khăng khăng khăng gạt ngang:
- Thôi, anh còn nói gì nữa? Chẳng phải anh đã nói ra hết rồi sao?
Sau một lúc năm nỉ thật lâu. Thúy Hạnh mới chịu nghe anh giải thích:
- Rồi đó. Bây gỉ anh nói đi.
Gia Huy nhìn vào mắt người yêu với nỗi buồn vời vợi. Anh nói với một giọng chậm rãi:
- Thúy Hạnh! Chúng ta có được như hôm này là không phải do sự tự nhiên mà có đâu. Tất cả là nhờ vào Thúy Hân đó. Em biết không? Lúc vừa mới đến với em, anh cẳng qua là muốn làm vui lòng Thúy Hân thôi. Qua bao ngày bên nhau, chúng ta mới nảy sinh tình cảm, mọi công lao đều do chị em làm nên đấy. Ngay cả tiền bạc trong thời gian qua cũng chính nhờ vào tay cô ấy đấy. Anh cũng như em, là người mới vừa cai nghiện, không thể làm nên trò trống gì, cũng nhờ vào Hân thôi. Qua tìm hiểu, anh còn được biết rằng cô ấy làm việc không kể ngày đêm với mong muốn giúp đỡ gia đình. Anh nghĩ em nên thương mà chia sẻ bớt gánh nặng cho chị, vì chị em đã khổ quá nhiều về gia đình rồi. Chúng ta cố giúp cô ấy nhé.
- Không, không! Em không tin. Những lời anh nói chỉ là giả dối, đó không phải là sự thật. Chẳng qua anh muốn em nhủ lòng thương con nhỏ đó chứ gì?
Hạnh nói mà như thét lên, bởi nàng thật sự không tin vào điều đó.
- Hạnh à! Tin hay không đó quyền của em. Nhưng anh muốn nói cho em biết, để em đừng làm chuyện gì khờ dại mà có lỗi với chị em thôi. Rồi một ngày nào đó, em hiểu ra mọi chuyện thì sẽ muộn mất, vì ở trên đời này có đốt đuốc đi tìm cũng không gặp được người chị tốt như Thúy Hân đâu.
Không biết do sự hối hận của mình hay sao, mà Thúy Hạnh khóc ngất lên. Tiếng khóc cuả nàng hoà theo sự uất hận nghẹn ngào. Gia Huy vỗ về người yêu.
- Thôi, em hãy níi đi,, đừng khóc nữa. Đã hiểu được chị rồi thì mai này đừng có hiểu lầm chị nữa. Mà hãy tỏ ra thương yêu và giúp đỡ chị, để chuộc lại lỗi lầm đã qua.
Ngả vào ngực người yêu, Thúy Hạnh nói trong tiếng khóc:
- Gia Huy ơi! Thế mà em đã làm việc có lỗi rất nhiều với chị ấy rồi... Anh biết không? Từ lâu, em đã biết là anh và chị ấy rất thường xuyên qua lại với nhau, nên em đã đem lòng ghen ghét và có ý định trả thù. Chiều này, em đã nghĩ ra một kế để hại chị ấy là hẹn chị đến nơi vắng, rồi cho người hành hung cảnh cáo, để không đến đây tìm anh nữa. Nhưng em không biết bọn chúng có ra tay độc ác với chị không nữa, vì bọn chúng rất hung dữ.
Nghe nàng kể, Gia Huy thật sự ngỡ ngàng, lẫn hốt hoảng. Anh không ngờ Thúy Hạnh lại độc ác, trả thù chị mình như thế.
- Trời ơi! Thúy Hạnh ơi! Tại sao em lại làm thế? Tại sao?
Không nghe tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng khóc của Hạnh mà thôi, Hiếu nôn nóng hỏi:
- Thúy Hạnh! Bây giờ Thúy Hân ở đây? Em đưa anh đến đó ngay, kẻo không còn kịp nữa.
Chiếc xe lướt nhanh trên đường, những ngọn gió ấp vào làm rát mặt, thế mà cả Gia Huy và Thúy Hạnh lại thấy chậm chạp đến sốt ruột.
Cuối cùng rồi họ cũng đã đến nơi. Sự yên lắng và lạnh lẽo của nơi này làm cho ai bước chân vào cũng có cảm giác rợn người. Trong đêm tối, họ không thấy gì cả ngoài ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn chiếu trước mắt. Thúy Hạnh kêu lên:
- Thúy Hân! Chị Ở đâu thế? Em đến tìm chị đây. Chị hãy ra đi.
- Hân ơi! Bọn anh đã đến đây rồi nè, em đừng sợ, hãy trả lời đi.
Vẫn không một tiếng trả lời. Không khí về đêm tiết trời như se lạnh hơn. Họ cảm thấy sợ sệt khi nghĩ đến tình huống xấu nhất xảy ra cho Hân. Mặc dù cả hai đều cố xua đuổi ý nghĩ ấy, nhưng nó vẫn cứ chập chờn trong đầu óc họ.
Thúy Hạnh và Gia Huy đã tìm rất nhiều nơi nhưng họ vẫn chưa gặp được Hân. Hay là khi đến đây không gặp được ai nàng đã ra về. Thế nhưng khi nghe những lời kể lại của Thúy Hạnh thì Gia Huy dám quả quyết rằng Thúy Hân sẽ không bỏ đi như thế. Vì với lòng hiếu thảo như nàng, khi nghe ba bệnh nặng thì sẽ không bao giờ bỏ đi được. Ngoại trừ nàng đã gặp điều gì đó không may, nên mới không có mặt nơi đây mà thôi.
Hai người bọn họ vẫn tiếp tục tìm kiếm với hy vọng mong manh. Trong đầu họ, sự sợ hãy càng dâng cao hơn, bao ý nghĩ không may lại hiện về. Thế rồi dưới ánh sáng le lói của chiếc đèn pin, Gia Huy và Thúy Hạnh cùng phát hiện ra một thân thể phụ nữ đang oằn oại, dường như đã kiệt sức. Trên thân thể đó giờ đây không ai có thể nhận ra được, với khuôn mặt quá gở, dị hình bởi chất axit đã hủyhoại. Trên cơ thể là những đốm lở loét, áo quần gần như cũng bị tàn phá sạch. Nhìn vào hình ảnh trước mặt kia, người ta không thể nói là một con người mà là một loài vật vô cùng quá dị. Hình ảnh đó không ai có thể ngờ được cách đây vài giờ cô gái ấy là một mỹ nhân tuyệt đẹp với khuôn mặt thanh tú và làn da trắng hồng, mà bao người phải ước mơ. Thế mà giờ đây họ không dám đụng vào, nói chi đến mơ ước.
Còn Thúy Hạnh khi đã tìm ra được chị mình, nàng gần như điên cuồng gào thét và quỳ khóc bên cạnh chị. Nàng không thể ngờ, chỉ một phút nông nổi mà mình đã mất đi người chị đáng thương.
Còn Gia Huy, khi gặp lại Hân với cảnh tượng như thế, anh thật sự bàng hoàng bởi cú sốc qúa lớn. Nhưng rồi với sự cứng rắn của một thằng con trai, anh đã lấy lại sự bình tĩnh và nói:
- Thúy Hạnh à! Bình tâm lại đi em. Thúy Hân vẫn có thể cứu chữa mà, cô ấy vẫn còn thoi thóp đấy. Bây giờ em phụ giúp anh một tay, đưa Hân ngay đến bệnh viện cấp cứu, kẻo không kịp nữa.
Thúy Hạnh như một kẻ trong cơn mộng du, chỉ biết làm theo sự sai khiến của Hiếu thôi, chứ hoàn toàn không biết mình đang làm gì.
Được sự giúp sức của Thúy Hạnh cuối cùng Gia Huy cũng đưa được Thúy Hân lên xe. Anh cho xe tăng tốc và phóng thật nhanh trên đường. Với hy vọng sẽ không quá trễ trong lúc này. Càng về đêm, bóng tối càng tô đậm thêm. Trên bầu trời cao, một vài ngôi sao nhỏ đã xuất hiện và thầm nở nụ cười với họ, như tạo thêm cho các bạn trẻ này một tia hy vọng ở một điều gì sắp tới.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở