Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 297 / 18
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Câu Chuyện Của Marco Polo
hần đầu ngón út của Marco Polo bị mất. Nhìn thấy Philippa đang chú ý đến chi tiết đó, ông nhấc tay lên với vẻ ngượng ngùng.
Philippa vội giải thích:
– Cháu không có ý khiếm nhã gì cả. Chỉ là, tụi cháu nãy giờ vẫn thắc mắc tại sao ông chỉ có hai trăm lẻ năm khúc xương, thay vì hai trăm lẻ sáu cái. Bây giờ thì tụi cháu biết tại sao rồi.
Ông giải thích:
– Questo?[25] Ta đã mất nó trong trận chiến Curzola năm 1298. Khi ta chỉ huy một chiến thuyền hải quân Venice. Một quả đại bác Genoa đã phát nổ gần tay ta. Cháu thấy đấy, việc đó xảy ra ngay sau chuyến đi Trung Quốc đầu tiên của ta. Trong cuộc đời, ta đã may mắn và vinh dự có cơ hội trở thành đại sứ cho Đại hãn Hốt Tất Liệt vĩ đại của Trung Quốc. Và ngay khi đã chết, ta vẫn là đại sứ của ngài, vì tất cả những sự khoan dung, độ lượng ngài đã dành cho ta. Trong suốt triều đại của ngài cũng như sau đó, Đại hãn đã phái đi nhiều tử sứ như ta. Đến bốn góc trời của thế giới đã biết. Để cảnh báo mọi người về mối nguy hiểm tiềm tàng ẩn nấp trong vương quốc của ngài.
– Đó là lí do tại sao Trung Quốc đóng cửa với thế giới, với khách nước ngoài trong một thời gian dài như vậy. Để bảo vệ thế giới khỏi những chiến binh ma quỷ. Dong Xi. Nếu đây thật sự là lí do tại sao ta được triệu hồi từ giấc ngủ gần hai trăm năm, vậy thì ta ở đây để kể cho mọi người nghe một câu chuyện, và để đề nghị giúp mọi người một tay. Nếu không, vui lòng hãy trả xương của ta vào lại trong rương, nơi mọi người đã tìm thấy chúng, và không làm phiền ta nữa.
Cậu Nimrod nói:
– Chúng tôi thật sự đang tìm kiếm sự hỗ trợ của ông để chống lại những chiến binh ma quỷ. Và chúng tôi sẽ rất vinh dự được nghe câu chuyện của ông. Đúng không, mấy đứa?
Philippa gật đầu:
– Vâng ạ. Nhưng cháu cũng muốn biết tại sao ông có thể nói được tiếng Anh chuẩn như vậy.
Marco Polo cho biết:
– Cái chết là thứ thẻ thông hành quan trọng nhất cháu có thể đạt được. Khi cháu chết, tất cả những bí ẩn được giải mã. Bao gồm bí ẩn vận hành của tiếng Anh.
Gật đầu về phía cái ghế của xơ Cristina, Marco Polo hỏi:
– Mọi người có phiền nếu ta ngồi xuống không? Đó là một câu chuyện dài.
Đẩy cái ghế có bánh lăn về phía nhà thám hiểm vĩ đại, cậu Nimrod mời:
– Mời ngồi.
Trong một giây, Marco Polo ngắm nghía cái ghế, có phần hứng thú bởi những cái bánh xe dưới chân ghế. Rồi ông ngồi xuống và bắt đầu câu chuyện của mình.
– Hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc là Tần Thủy Hoàng. – Marco Polo phát âm rành mạch tên vị hoàng đế – Tần Thủy Hoàng. Ngài sống trước Đại hãn Hốt Tất Liệt nhiều thế kỉ. Trước ngài, không có Trung Quốc. Thay vào đó là bảy nước tách biệt, trong đó nhà Tần là nước lớn nhất, cũng là nước thiện chiến nhất. Và chẳng tốn nhiều thời gian trước khi vị vua đầy tham vọng của nhà Tần nuốt chửng những nước láng giềng như tằm ăn lá dâu.
– Có thể nói được ngài là một người như thế nào từ cách ngài xưng hiệu: Tần Thủy Hoàng. Nó có nghĩa là “hoàng đế đầu tiên, Thiên đế, người hùng mạnh nhất trong vũ trụ”. Danh hiệu vĩ đại là thế nhưng, Tần Thủy Hoàng vẫn e sợ một thứ: cái chết. Ngài muốn được sống vĩnh cửu như các vị thần, và để đạt được điều đó, ngài đã sử dụng nhiều bí dược để kéo dài tuổi thọ. Không loại nào thành công. Nhưng ngài đã nghe đến một loại thuốc trường sinh có thể giúp ngài hoàn thành ước nguyện. Vì thế, hoàng đế đã triệu hồi tất cả những người thông thái nhất vương quốc đến hoàng cung – khoảng bốn trăm sáu mươi người – và lệnh cho họ đi tìm nó. Ngài đã có lựa chọn sáng suốt, vì, là đệ tử của triết học gia vĩ đại Khổng Tử, đây là những nho sĩ có đầu óc rất thực tế, rất nhạy bén. Họ không tin vào thuốc trường sinh, hay thậm chí là vào cuộc sống sau cái chết. Họ chỉ tin tưởng vào những gì được chứng minh một cách thỏa đáng. Và, theo lí luận của hoàng đế, với một cái đầu đa nghi, họ sẽ không dễ dàng bị lừa gạt đi tin một thứ là thuốc trường sinh khi nó không tồn tại.
– Cần nói thêm, dưới triều đại của ngài, Tần Thủy Hoàng đã nghiêm cấm tất cả các loại sách trong vương quốc, nhằm ngăn chặn thần dân của ngài nảy sinh ý tưởng vượt quá địa vị của họ. Điều đó có nghĩa các nho sĩ không mấy kính yêu hoàng đế của họ. Nhưng họ không có cách nào khác ngoại trừ vâng lệnh, vì tất cả sự bất phục đều bị xử tử ngay lập tức.
– Một trong số đó là Yên Vũ. Một nho sĩ trẻ tuổi nhưng rất khôn khéo. Ông đã bí mật đọc nhiều cuốn sách về thành phố Baghdad vĩ đại, nằm cách Trung Quốc hàng trăm dặm về phía tây. Ông đã đọc về những điều kì diệu đã xảy ra ở đó. Yên Vũ quả quyết rằng, nếu thuốc trường sinh thật sự có tồn tại, nó chắc chắn sẽ ở Baghdad. Vì thế, đó là nơi ông đến.
– Khi đến đó, ông đã vô cùng kinh ngạc trước những gì được thấy. Phụ nữ rất xinh đẹp, các cửa hàng sách đầy ắp những cuốn sách thú vị, và các học giả ông gặp gỡ ở đó đều rất thông thái. Điều đáng kinh ngạc nhất ông thấy được là ở phố buôn. Có một gánh xiếc ở đó. Trong số những diễn viên gánh xiếc có những người ăn lửa, có một cô gái nuốt kiếm xinh đẹp, và một người đàn ông có thể nén giọng nói của mình vào một con chó, một cái cây hay một cái chai. Đó là người chúng ta thường gọi là “diễn viên nói giọng bụng”. Chỉ vì Tần Thủy Hoàng căm ghét ý tưởng thần dân của ngài giải trí xa xỉ, những thứ như gánh xiếc không hề tồn tại ở Trung Quốc.
– Yên Vũ bị những diễn viên đó gây ấn tượng mạnh đến nỗi, ông nửa tin rằng họ thật sự sở hữu sức mạnh siêu nhiên; rằng, chắc hẳn họ sẽ biết đến một thứ như thuốc trường sinh. Diễn viên gánh xiếc nghĩ Yên Vũ là một gã ngốc và cười nhạo ông. Chỉ có cô gái nuốt kiếm, vốn cũng là người Trung Quốc, thú nhận với ông rằng không có bí mật vĩ đại nào về những chuyện họ làm. Chỉ là tập luyện. Giờ đây, gã diễn viên nói giọng bụng, người đem lòng yêu cô gái nuốt kiếm, lo sợ Yên Vũ sẽ chiếm lấy tình cảm của cô. Cho nên, gã nói với Yên Vũ có thể tìm thấy thuốc trường sinh ở sa mạc bên ngoài Baghdad. Bằng cách này, gã hi vọng Yên Vũ sẽ lạc đường và bỏ mạng ngoài sa mạc.
– Yên Vũ suýt chết. Trên đường tìm kiếm thuốc trường sinh ngoài sa mạc, ông hết sạch nước và nhanh chóng trở nên khát cháy. Nhưng, khi đang ngắc ngoải bò trên những đụn cát, ông thấy một cái chai cổ cao hi vọng nó đựng đầy nước rồi nhặt nó lên lắc thử. Cái chai trống rỗng. Giơ tay lên định ném nó đi trong cơn tuyệt vọng, ông bỗng nghe thấy một tiếng nói phát ra từ trong chai. Giọng nói trong chai bảo với Yên Vũ rằng, gã là một djinn, cầu xin Yên Vũ giải phóng cho gã, và hứa hẹn sẽ cho ông ba điều ước nếu làm vậy.
– Khát nước điên cuồng, Yên Vũ, ngờ rằng đầu óc đang chơi khăm mình, nghĩ rằng ông chẳng có mấy lựa chọn ngoài việc đồng ý và rút cái nút chặn nắp chai ra. Từ trong chai, một cụm khói lớn bay ra, và nhanh chóng tụ hội lại thành một djinn. Gã cám ơn Yên Vũ và nói sẽ giữ lời hứa cho ông ba điều ước.
– Điều ước đầu tiên của Yên Vũ là có nước, dĩ nhiên. Nhưng trước khi nói điều ước thứ hai, ông kể cho djinn nghe về hoàng đế Tần Thủy Hoàng và ước muốn biết được bí mật về sự sống vĩnh cửu của ngài. Vị djinn trả lời rằng, không ai có thể sống trên trái đất vĩnh viễn, tuy nhiên họ có thể sống trên thiên đàng nếu muốn, và nhiều khả năng, điều hoàng đế muốn biết chính là bí mật của việc sống tốt đẹp sau khi chết, hoặc có lẽ là cách thống trị cuộc sống sau cái chết. Để làm được điều đó, hoàng đế cần nước miếng của djinn và cuốn Sinh Mệnh Sinh Thư, cuốn sách cổ đại nhất và thông thái nhất. Hai thứ có thể giúp Tần Thủy Hoàng đạt được ước nguyện. Khỏi cần nói cũng biết điều ước thứ hai của Yên Vũ là có được cuốn sách cùng nước miếng djinn. Vị djinn vui mừng được nhổ một đống nước miếng vào trong cái chai và đưa nó cho Yên Vũ, vì gã không muốn nhìn thấy cái chai đã giam cầm gã nhiều năm qua một lần nào nữa.
– Ngay khi điều ước của ông được thực hiện và cuốn Sinh Mệnh Sinh Thư đã yên vị trên tay, Yên Vũ nhận ra ông đang ở trong một tình huống khó xử. Vì ông nhớ ra hoàng đế rất ghét sách vở. Làm sao ông có thể dâng lên hoàng đế một cuốn sách mà không đồng thời từ bỏ mạng sống? Rồi ông nảy ra một ý tưởng. Nhớ đến tài năng của tay diễn viên nói giọng bụng ở gánh xiếc, Yên Vũ quyết định rằng, nếu quăng giọng nói của mình vào một cái chai, ông có thể thu hút được sự chú ý của hoàng đế. Hay hơn nữa, ông có thể đọc tất cả những thứ vớ vẩn trong sách – vì đó là cách Yên Vũ nhìn nhận về những chuyện liên quan đến cuộc sống sau cái chết – và sử dụng giọng nói trong chai để kể lại nội dung của nó cho vị hoàng đế cả tin, và vẫn giữ nguyên cái đầu trên cổ. Và đó là điều ước thứ ba của ông: có được kĩ năng của một diễn viên nói giọng bụng.
– Và như vậy, vũ trang với cuốn sách, tài năng quẳng giọng nói mới có cùng cái chai chứa nước miếng djinn, Yên Vũ, người yêu quý người dân đất nước mình và không dám bỏ mặc họ trước sự tàn bạo của vị hoàng đế nhà Tần, đã quay lại Trung Quốc. Ông đã hi vọng rằng, với chai nước miếng, cuốn sách và khả năng quăng giọng nói của mình, ông có thể giúp hoàng đế thấm nhuần dần tư tưởng Khổng Tử, và trở thành một vị vua tốt hơn. Đó không phải là một mong ước vô lí. Và một giải pháp thực tế cho đất nước của ông. Nhưng, như chúng ta đã biết, nó cũng là sai lầm của Yên Vũ, vì có nhiều thứ trên thế giới này hơn là triết học Khổng Tử – chắc chắn hơn nhiều so với những gì Yên Vũ có thể mơ tưởng tới.
– Về đến Trung Quốc, Yên Vũ được tin những nho sĩ khác đã trở về trước ông và, vì không có gì đáng giá có thể đưa ra sau một hành trình dài hơi, họ đều bị hoàng đế ác quỷ Tần Thủy Hoàng chôn sống. Lấy hết can đảm, Yên Vũ tiến về phía hoàng cung, dâng cái chai lên cho hoàng đế. Ông cho biết nó chứa đựng thuốc trường sinh, tuy nhiên, không giống suy nghĩ của mọi người, nó không phải một thứ để uống, mà là một nhà tiên tri thông thái, người biết hết tất cả mọi bí mật của sự sống. Sau đó, ông ném giọng của mình vào trong chai, rồi tuyên bố nó sẽ không trả lời với hoàng đế mà chỉ với người đã tìm ra nó, nghĩa là Yên Vũ.
– Trong một lúc, hoàng đế nổi giận đùng đùng và đe dọa sẽ chôn sống Yên Vũ, cho đến khi giọng nói trong chai nhắc nhở ngài rằng, không ai cấm ngài lắng nghe điều nó nói với Yên Vũ: nghĩa là, bí mật về cách một người có thể thống trị vĩnh viễn trong cuộc sống sau cái chết. Và nhận ra điều giọng nói vừa nói có lý, cũng như bị thuyết phục rằng việc thống trị các vị thần trên thiên đàng tốt hơn nhiều so với việc thống trị những người tầm thường, ngu ngốc trên trái đất, Hoàng đế nhà Tần đã tha mạng cho Yên Vũ. Trên thực tế, khi ý tưởng được thống trị các vị thần ngày càng tăng cao, Tần Thủy Hoàng thậm chí còn phong Yên Vũ làm thừa tướng đầu tiên.
– Cuốn Sinh Mệnh Sinh Thư, cuốn sách mà Yên Vũ được vị djinn đưa cho, viết rằng, ai muốn thống trị cuộc sống sau cái chết chỉ cần trang bị trong mộ của mình một số hình nhân chiến binh để phục vụ sau khi chết. Nghĩ rằng ông có thể phân tán sự chú ý của hoàng đế với một chuyện có vẻ vô hại như thế này – nó sẽ giúp vị thừa tướng mới nhậm chức có thể thoải mái chấn chỉnh lại đất nước – Yên Vũ đã hướng dẫn Tần Thủy Hoàng chế tạo những chiến binh sẽ chiến đấu cho ngài sau khi chết. Những chiến binh này được làm từ đất nung (một loại gốm chống thấm nước) và nước miếng djinn, sau đó được đốt ở một nhiệt độ cao trong những lò nung khổng lồ. Dĩ nhiên, Yên Vũ chưa bao giờ nghĩ đến việc những gì được viết trong cuốn Sinh Mệnh Sinh Thư hoàn toàn là sự thật.
– Thế rồi, Yên Vũ nói với hoàng đế rằng, khi đội quân đất nung được hoàn thành, giọng nói trong chai sẽ cho biết phần cuối cùng của nghi lễ để mang chúng đến một cuộc sống vĩnh hằng. Nhưng sau đó, quá bận rộn với việc điều hành đất nước một cách công bằng, đúng đắn, Yên Vũ đã quên mất công việc ông đã giao cho vị hoàng đế cả tin của mình. Ngài dường như khá vô hại khi bận tâm với những thứ vớ vẩn mà giọng nói trong chai đã cho biết. Tuy nhiên, Tần Thủy Hoàng chưa bao giờ là một người làm việc nửa chừng và, sau nhiều năm, ngài đã nắm trong tay một đội quân đất nung với quân số lên đến chừng tám nghìn. Yên Vũ đã thất kinh khi phát hiện ra điều đó, vì ông đã hoàn toàn không biết có một lượng lớn nông dân bần cùng bị buộc phải làm việc trong công trình kiến tạo lăng mộ ngầm và đội quân đất nung của hoàng đế. Nhưng điều kinh khủng hơn hãy còn chưa đến.
– Tái mặt trước kích cỡ thật sự của đội quân đất nung, Yên Vũ muốn ngay lập tức ngăn lại sự điên cuồng này của hoàng đế, tuyên bố đã đến lúc giọng nói trong chai cho biết phần cuối cùng của nghi thức. Và, cần phải nói rõ, Yên Vũ, vốn chỉ tin vào những gì mình thấy được, chưa bao giờ bỏ công đọc đến khúc cuối của cuốn Sinh Mệnh Sinh Thư. Nhiều nho sĩ mắc tật dễ bị phân tâm và hay có lối tư duy một chiều. Nếu có đọc hết cuốn Sinh Mệnh Sinh Thư này (và có lẽ nên gọi nó là Tử Vong Thư mới đúng), chắc chắn ông sẽ không bao giờ đề cập đến đội quân đất nung. Vì trang cuối cùng của cuốn sách mô tả rằng, mỗi chiến binh đất nung cần để chiến đấu trong cuộc sống sau cái chết chỉ có thể trở thành Dong Xi, hay sinh vật, của hoàng đế, nếu được bón cho linh hồn của mười đứa trẻ còn sống. Yên Vũ kinh sợ vô cùng, vì dù không nghĩ đội quân khổng lồ của hoàng đế có cơ hội được mang qua thế giới bên kia, ông cũng biết rõ nếu hoàng đế phát hiện ra chuyện này, ngài chắc chắn sẽ ra lệnh hy sinh tám vạn đứa trẻ – chính là tổng số trẻ em ở Trung Quốc vào thời điểm đó.
– Nhưng một lần nữa, tài xoay xở của Yên Vũ lại trở nên hữu dụng. Khi Tần Thủy Hoàng ra lệnh mang cái chai ra và yêu cầu nó nói với Yên Vũ – đó là cách đón nhận lời tiên tri từ cái chai thường làm – giọng nói “bảo” với Yên Vũ rằng giờ đây, khi đội quân Dong Xi đã hoàn thành, tất cả những gì cần làm còn lại là hoàng đế uống một lượng lớn thủy ngân và chết đi, để ngài có thể một lần nữa sống lại, mạnh mẽ hơn trước, và bắt đầu công cuộc chinh phục thiên đàng.
– Nếu là người khác có lẽ sẽ nhận ra sơ hở hiển nhiên trong điều mà giọng nói trong chai đã đề nghị. Nhưng với hoàng đế, nó lại hoàn toàn hợp lí, và trước sự nhẹ nhõm của mọi người, ngài đã làm y như Yên Vũ nói. Ngài đã uống một lượng thủy ngân đủ để giết chết một con ngựa và qua đời. Tất cả trẻ em ở Trung Quốc được cứu thoát. Yên Vũ sau đó ra lệnh chôn cất Tần Thủy Hoàng trong lăng mộ cùng với đội quân đất nung của ngài, với sự khác biệt quan trọng là phần cuối của nghi lễ Dong Xi không bao giờ được hoàn tất. Nấm mồ chôn cất đội quân khổng lồ của những chiến binh ma quỷ sau đó được che lấp cẩn thận dưới hàng tấn đất, với tất cả các lối vào bị niêm phong kín mít để không ai có thể tìm ra chúng. Và, theo thời gian, hoàng đế Tần Thủy Hoàng dần rơi vào quên lãng.
John nói:
– Mọi người biết gì không? Cháu cá đó chính là những chiến binh đất nung đã được phát hiện bởi một số công nhân người Trung Quốc năm 1974. Một vài cái trong số đó đã được cho mượn đến các bảo tàng trên khắp thế giới.
Philippa gật đầu bảo:
– Bao gồm bảo tàng Met.
John nói tiếp:
– Dĩ nhiên, cái cháu thấy chính là một trong những chiến binh đất nung đó. Thứ đã hấp thụ ông Rakshasas. Cháu không biết tại sao không nhận ra điều này sớm hơn.
Philippa bảo:
– Tất cả những rắc rối các bảo tàng gặp phải trong thời gian qua – các vụ trộm ngọc bích, cùng các vụ ma ám – chúng đều xảy ra sau khi bảo tàng tiếp nhận các chiến binh này.
Marco Polo cắt ngang:
– Per favore[26]. Nhưng câu chuyện của ta vẫn chưa kết thúc.
Cậu Nimrod nói:
– Xin lỗi. Xin mời ông tiếp tục câu chuyện.
Macro kể tiếp:
– Yên Vũ đã sống rất lâu. Nhưng về già, ông bắt đầu quan tâm những thứ một thời từng tin tưởng. Đó là chuyện thường xảy ra khi người ta già đi và cái chết đến gần hơn. Ý nghĩ về cuộc sống sau cái chết trở nên ngày một hấp dẫn hơn. Cùng lúc đó, Yên Vũ bắt đầu lo lắng rằng, một ngày nào đó, đội quân chiến binh ma quỷ có thể bị phát hiện, và sử dụng để làm công cụ chinh phục thiên đàng, như hoàng đế Tần Thủy Hoàng từng dự định. Vì thế, Yên Vũ đã đọc cuốn Sinh Mệnh Sinh Thư lần nữa và, sử dụng phần nước miếng djinn còn lại, tạo ra năm tấm kim bài hiệu lệnh. Với một tấm kim bài này, một người có thể đòi hỏi sự thuần phục tuyệt đối từ tất cả những người khác, cũng như từ những chiến binh ma quỷ. Trước khi chết, Yên Vũ đã để lại năm tấm kim bài đó cho các triều đại hoàng đế tiếp theo của Trung Quốc.
Macro cho biết:
– Đó là điều đại hãn Hốt Tất Liệt đã nói cho ta. Để ta có thể kể lại cho mọi người nghe điều mà một thời chỉ có hoàng đế Trung Quốc được biết đến. Để giúp bảo vệ thế giới, Đại hãn đã đưa cho ta một trong năm tấm kim bài đó. Và ta đã mang nó về lại Venice.
Kể đến đây, Marco Polo thở dài một tiếng nặng nề. Philippa nghĩ, nó là một tiếng thở dài tích lũy qua bảy trăm năm.
Vì đi sau tiếng thở dài đó là một lời thú nhận kinh khủng cùng một lời xin lỗi muộn màng.
Marco Polo nói:
– Tấm kim bài đó đáng lẽ sẽ được đặt vào trong cái rương đồng này, cùng với xương của ta, để ta có thể nói lên thông điệp và chuyển giao nó cho mọi người bây giờ. Nhưng không may, ta đã làm mất nó. Ở đâu đó tại Venice.
Finlay không thể ngăn lại tiếng hét giận dữ:
– Ông làm mất tấm kim bài hiệu lệnh của Hốt Tất Liệt hả?
John hỏi như không tin vào tai mình:
– Ông kể cho tụi cháu một câu chuyện như thế. Và rồi ông nói với tụi cháu là ông đã đánh mất thứ duy nhất có thể giúp tụi cháu đánh bại cái đám chiến binh ma quỷ kia? Ông không nghĩ nó nghe ngớ ngẩn như thế nào hả?
Xoắn hai tay vào nhau trong sự hối hận khôn cùng, Macro bảo:
– Các cháu không biết ta cảm thấy có lỗi như thế nào đâu.
Nghĩ ngay đến ông Rakshasas, John nói:
– Ông cảm thấy có lỗi? Một trong lũ chiến binh ma quỷ đó đã hấp thụ một người bạn thân của cháu. Cháu không thấy có cách nào khác để mang ông ấy quay lại, trừ khi có tấm kim bài đó.
Cậu Nimrod đón nhận tin tức với sự bình tĩnh, cũng giống như Philippa. Giờ có nổi giận với Marco Polo cũng không có ích lợi gì. Vì thứ nhất, ông là người lớn tuổi. Và thứ hai, họ có thể thấy rõ Marco Polo vẫn đang tự trách móc bản thân, dù việc đã xảy ra bảy trăm năm trước.
Cho nên, cậu Nimrod lên tiếng:
– Xin ông đừng để ý lũ nhỏ. Trẻ con tuổi này thường không biết nói năng lễ phép với người lớn tuổi và có danh tiếng như ông. Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu ông có thể nói rõ đã đánh mất tấm kim bài như thế nào.
Macro cho biết:
– Khi đó, tôi đang đi thuyền về nhà ở Cuzzio, Cannaregio tại Venice, để cất tấm kim bài vào hầm lưu trữ của một nhà băng ở đó. Tấm kim bài nằm trong một cái túi nhung. Khi tôi đang bước lên bờ, một đợt sóng thình lình đập vào, khiến tôi trượt chân. Tấm kim bài đã tuột ra khỏi túi và rớt xuống kênh. Một số thanh niên địa phương đã lặn tìm nó trong nhiều ngày sau đó, nhưng không có kết quả. Nước quá bẩn, và lớp bùn dưới đáy quá dày. Không còn tấm kim bài hiệu lệnh, tầm quan trọng trong thông điệp của tôi bị giảm hẳn. Nhưng tôi có thể làm được gì chứ? Tôi e là nó đã thất lạc vĩnh viễn.
Cậu Nimrod nói:
– Nếu nó đã thất lạc vĩnh viễn, tôi e rằng chúng ta cũng xong luôn rồi.
Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung - Philip Ballantyne Kerr Hậu Duệ Thần Đèn - Tập 4 - Ngày Tái Sinh Những Chiến Binh Đất Nung