Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Jeff Lindsay
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Minh Sơn
Upload bìa: Son Le
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2104 / 37
Cập nhật: 2014-12-12 13:21:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ôi đã làm. Đã lâu lắm rồi, nhưng ký ức vẫn còn sống động trong tôi. Tất nhiên, tôi vẫn còn giữ giọt máu khô đầu tiên đó trên phiến kính dành cho nó. Đó là lần đầu tiên và tôi có thể hình dung lại ký ức đó bất cứ lúc nào bằng cách lấy phiến kính nho nhỏ đó ra và ngắm nhìn. Tôi vẫn hay làm thế. Hôm ấy là một ngày rất đặc biệt với Dexter. Y tá cuối cùng trở thành Bạn chơi đầu tiên, cô ta đã mở ra thật nhiều cánh cửa tuyệt vời cho tôi. Tôi đã học được rất nhiều, tìm ra vô vàn điều mới.
Nhưng tại sao lúc này tôi lại nhớ tới Y tá cuối cùng? Tại sao toàn bộ chuỗi sự kiện này dường như đang ném tôi trở lại qua thời gian? Tôi không thể cho phép bản thân có một ký ức dịu dàng về chiếc quần dài đầu tiên của mình. Tôi cần bùng nổ thành hành động, đưa ra những quyết định lớn lao, bắt đầu những chiến tích quan trọng, thay vì ngớ ngẩn lang thang theo con đường mòn của ký ức, đắm mình trong những kỷ niệm ngọt ngào về phiến kính đựng giọt máu đầu tiên của mình.
Giò đây khi nghĩ lại, tôi chợt nhận ra đó là thứ tôi chưa kịp thu thập từ Jaworski. Đó là một chi tiết nhỏ xíu, vặt vãnh đến mức lố bịch khiến cho những con người ưa hành động mạnh mẽ biến thành những kẻ rối loạn thần kinh luôn bứt rứt, than thở. Tôi cần phiến kính đó. Không có nó, cái chết của Jaworski trở thành vô nghĩa. Toàn bộ câu chuyện ngớ ngẩn này giờ đây còn tồi tệ hơn cả một sự rồ dại ngu ngốc bột phát. Nó chưa hoàn tất. Tôi chưa có phiến kính.
Tôi lắc đầu, cố gắng điên cuồng để kết nối hai tế bào thần kinh vào cùng một synapse 1. Tôi nửa muốn nhảy xuống chiếc xuồng của mình để dạo một vòng lúc sáng sớm. Có khi không khí đượm muối biển sẽ tống khứ đưọc sự ngu ngốc ra khỏi đầu tôi. Hoặc tôi có thể đi về hướng nam tới Turkey Point và hy vọng chất phóng xạ sẽ biến tôi trở lại thành một tạo vật biết điều. Nhưng thay vì làm thế, tôi đi pha cà phê. Không phiến kính, vậy đấy. Nó làm toàn bộ trải nghiệm nghèo nàn hẳn đi. Không có phiến kính, thà rằng tôi ở nhà còn hơn. Hay gần như thế, ở bất kỳ mức độ nào. Còn có những phần thưởng khác. Tôi mỉm cười một cách ngớ ngẩn, nhớ lại bản hòa tấu giữa ánh trăng và những tiếng gào thét bị bịt kín. Ôi, tôi quả là một con quái vật bé nhỏ điên dại. Một trải nghiệm không hề giống bất kỳ trải nghiệm nào khác của tôi. Thật hay khi thỉnh thoảng phá vỡ sự đơn điệu của những nguyên tắc thường quy. Còn có cả Rita nữa, tất nhiên rồi, nhưng tôi không có ý tưởng nào về việc nên nghĩ sao về chuyện đó, vậy là tôi không nghĩ gì nữa. Thay vào đó, tôi nghĩ tới làn gió hây hây mát mẻ thổi qua anh chàng bé nhỏ thích làm những đứa trẻ đau đớn đang quằn quại. Gần như có thể coi đó là một khoảng thời gian hạnh phúc. Nhưng tất nhiên, trong mười năm nữa, ký ức rồi sẽ phai nhạt dần, không có phiến kính kia tôi sẽ không thể hồi tưởng lại được. Tôi cần những kỷ vật của mình. Được thôi, chúng ta sẽ thấy.
Trong lúc cà phê sôi, tôi kiểm tra tin tức trên báo, xuất phát từ hy vọng nhiều hơn trông đợi. Hiếm khi có tờ báo nào được giao trước sáu rưỡi, vào những ngày Chủ nhật chúng thường tới sau tám giờ. Thêm một ví dụ hiển nhiên nữa cho sự tan rã của xã hội vẫn làm Harry lo lắng. Thật thế, giờ hãy thử nghĩ xem: Nếu các vị không thể mang báo đến cho tôi đúng giờ, làm thế nào các vị có thể trông đợi tôi kiềm chế không giết người?
Không báo, cũng chẳng sao. Những gì báo chí tường thuật về các cuộc phiêu lưu của tôi chưa bao giờ thực sự làm tôi quan tâm. Harry đã cảnh cáo tôi về sự ngu ngốc khi duy trì bất cứ hình thức lưu giữ nào. Ông không cần phải làm thế, tôi thậm chí hiếm khi đưa mắt đọc qua các bài tường thuật lại những màn trình diễn của mình. Lần này có một chút khác biệt, tất nhiên rồi, vì tôi đã quá bốc đồng và cảm thấy hơi lo lắng rằng mình đã không xóa dấu vết một cách chu đáo. Tôi chỉ có chút tò mò xem người ta có thể nói gì về cuộc phiêu lưu tình cờ đó. Vậy là tôi ngồi xuống cùng tách cà phê của mình khoảng chừng bốn mươi lăm phút cho tới khi nghe thấy tiếng cuộn báo đập vào cánh cửa. Tôi cầm báo vào và mở ra.
Cho dù người ta còn có thể nói gì khác nữa về các vị phóng viên - có vô số điều để mà nói, gần như cả một quyển bách khoa toàn thư - bọn họ hiếm khi bị trí nhớ quấy rầy. Vẫn cùng tờ báo mới gần đây đã hò hét TÓM ĐƯỢC KẺ SÁT NHÂN Ở BÃI ĐỂ XE giờ đây lại gào lên CÂU CHUYỆN VỀ NGƯỜI BĂNG TAN CHẢY! Đó là một bài báo dài và đáng yêu, được viết thật lâm ly, thuật lại tỉ mỉ việc phát hiện ra một thi thể bị hành hạ tàn nhẫn ở công trường xây dựng ngay gần phố Old Cutler. “Một người phát ngôn của Sở Cảnh sát Metro Miami” - có nghĩa là thám tử LaGuerta, tôi chắc vậy - tuyên bố vẫn còn quá sớm để nói được gì chắc chắn, nhưng nhiều khả năng đây là một vụ giết người do hội chứng bắt chước. Bài báo đã tự đi đến những kết luận của chính nó - thêm một điều nữa chẳng mấy khi làm cánh phóng viên ngượng ngùng - giờ đây lên tiếng băn khoăn liệu quý ông đáng mến đang bị bắt giữ, ông Daryll Earl McHale, trên thực tế có đúng là kẻ sát nhân hay không. Hay kẻ sát nhân vẫn còn nhởn nhơ bên ngoài, như hành động mới nhất gây phẫn nộ sâu sắc về mặt đạo đức trong cộng đồng đã chứng tỏ? Bởi vì, bài báo cẩn thận chỉ ra, làm sao chúng ta có thể tin có tới hai tên sát nhân cùng ra tay vào cùng thời điểm? Bài viết lập luận rất chặt chẽ, tôi chợt nghĩ nếu người ta cũng tập trung nhiều nỗ lực và trí tuệ tương tự cho việc giải quyết những vụ án mạng, lúc này tất cả hẳn đã xong xuôi.
Nhưng tất nhiên, nói một cách toàn diện đó quả là một bài báo thú vị. Chắc chắn nó làm tôi phải suy ngẫm. Có Chúa chứng giám, lẽ nào con quái vật điên rồ đó thực sự vẫn đang tự do? Liệu còn ai được an toàn nữa không?
Điện thoại đổ chuông. Tôi liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, sáu giờ bốn mươi lăm phút. Chỉ có thể là Deborah.
“Anh đang đọc bài báo,” tôi nói vào điện thoại.
“Anh đã nói là to chuyện hơn,” Deborah nói với tôi. “Và ầm ĩ hơn.”
“Không phải thế chứ?” Tôi hỏi với vẻ ngây ngô.
“Thậm chí nạn nhân còn không phải là gái đứng đường,” cô nói. “Một lao công bán thời gian tại trường Trung học cơ sở Ponce, bị chặt thành từng mảnh ở một công trường xây dựng bên đường Old Cutler. Chuyện quái quỷ gì vậy, Dexter?”
“Em phải biết là anh không hề hoàn hảo chứ, phải không nào, Deborah?”
“Thậm chí còn không khớp với phương thức gây án - cái lạnh anh nói sẽ hiện diện đâu rồi? Có gì xảy ra với không gian chật hẹp vậy?”
“Đây là Miami, Deb, người ta ăn cắp mọi thứ.”
“Thậm chí không phải là một vụ gây án do bắt chước,” cô nói. “Nó chẳng có điểm nào giống các vụ khác. Ngay cả LaGuerta cũng thấy được chuyện này. Cô ta đã nói vậy trên báo rồi. Quỷ tha ma bắt tất cả chuyện này đi, Dexter. Em đang phải phơi mông ra trước gió ở đây, chỉ là một vụ bạo lực tình cờ, hay một vụ ma túy vặt vãnh.”
“Trách cứ anh về tất cả những chuyện đó có vẻ không được công bằng thì phải.”
“Quỷ tha ma bắt, Dex,” Deborah nói, rồi gác máy.
Chương trình ti vi buổi sáng dành trọn chín mươi giây cho việc một thi thể bị băm chặt thật kinh hoàng được phát hiện. Kênh Bảy đã chọn được những tính từ đắt giá nhất. Nhưng không ai biết gì nhiều hơn bài báo. Tất cả sặc mùi phẫn nộ và âm hưởng u ám của tai họa thậm chí còn kéo dài sang phần dự báo thời tiết, nhưng tôi chắc một phần lớn nguyên nhân là do thiếu ảnh.
Thêm một ngày Miami tuyệt đẹp nữa. Những xác chết bị chặt thành từng khúc cùng cơ hội được tắm mưa vào buổi chiều. Tôi mặc quần áo vào rồi đi làm.
Tôi thừa nhận mình còn một động cơ nội tâm nho nhỏ nữa cho việc đi làm sớm như vậy, tôi nạp thêm năng lượng bằng cách dừng lại mua bánh ngọt. Tôi mua hai chiếc bánh ca vát, một bánh táo và một cuộn bánh quế có cỡ bằng chiếc lốp dự phòng của mình. Tôi ăn cái bánh táo và một cái bánh ca vát trong lúc hân hoan luồn lách trong dòng xe cộ đầy hiểm họa chết người. Tôi không biết tại sao mình vẫn ổn trong khi ăn nhiều bánh ngọt đến vậy. Tôi không lên cân mà cũng chẳng nổi nhọt cho dù chuyện này có thể không công bằng, trong thâm tâm tôi không thấy có lý do nào để phàn nàn cả. Tôi có vẻ may mắn về mặt di truyền: trao đổi chất cao, vóc dáng và sức khỏe tốt, tất cả đều giúp tôi được thoải mái với sở thích của mình. Người ta từng nói với tôi rằng trông tôi chẳng tệ chút nào, tôi tin đó là một lời khen ngợi.
Tôi cũng không cần phải ngủ quá nhiều, điều này thật tốt vào sáng hôm nay. Tôi hy vọng đến được đủ sớm để có mặt trước Vince Masuoka, và có vẻ tôi đã đạt được mục đích. Phòng làm việc của anh ta vẫn tối om khi tôi đến nơi, tôi cầm chặt lấy chiếc túi giấy màu trắng để ngụy trang - nhưng cuộc ghé thăm của tôi không có gì liên quan tới bánh ngọt. Tôi nhanh chóng liếc qua khu vực làm việc của anh ta, tìm kiếm cái hộp đựng bằng chứng có dán cái nhãn JAWORSKI và ngày hôm qua.
Tôi tìm ra nó và nhanh chóng lấy ra vài mẫu mô. Có lẽ chừng đó là đủ. Tôi luồn tay vào một đôi găng cao su và trong nháy mắt đã ép các mảnh mẫu nọ lên một phiến kính sạch. Tôi ý thức được việc đặt bản thân vào một nguy cơ nữa đúng là ngu ngốc, nhưng tôi cần phải có phiến kính của mình.
Tôi vừa kịp nhét nó vào một cái túi có khóa kéo khi nghe thấy anh ta bước vào từ phía sau. Tôi nhanh chóng trả mọi thứ về chỗ cũ và quay mặt ra cửa, đúng lúc Vince bước vào và nhìn thấy tôi.
“Chúa ơi,” tôi nói. “Cậu đi nhẹ chân quá. Vậy là cậu đã qua khóa huấn luyện ninja.”
“Tôi có hai ông anh trai,” Vince nói. “Điều đó cũng tương tự.”
Tôi giơ cái túi giấy trắng lên và cúi đầu. “Ông chủ, tôi mang quà đến.”
“Mong đức Phật ban phúc cho cậu, đồ châu chấu. Cái gì thế này?”
Tôi ném cái túi cho anh ta. Nó đập thẳng vào ngực anh chàng rồi rơi xuống sàn. “Quá tệ cho một khóa huấn luyện ninja,” tôi nói.
“Cơ thể cân đối của tôi cần cà phê để vận động,” Vince nói trong lúc cúi xuống nhặt cái túi lên. “Có gì trong này vậy? Đau quá.” Anh ta cúi nhìn vào trong túi, cau mày. “Tốt hơn không nên là những mảnh xác chết.” Anh ta lấy cái bánh quế to kếch xù ra ngắm nghía. “Ái chà, chết tiệt thật. Năm nay làng ta không bị đói rồi. Tất cả chúng ta đều rất biết ơn, châu chấu.” Anh ta cúi người xuống, giơ cao cái bánh lên. “Một món nợ được trả là lời ban phúc cho tất cả chúng ta, con của ta.”
“Trong trường hợp đó,” tôi nói, “cậu có hồ sơ về cái xác họ tìm thấy tối qua ở gần Old Cutler không?”
Vince cắn một miếng to bánh quế. Môi anh ta bóng nhẫy mỡ trong lúc thong thả nhai. “Mmmm,” anh ta nói, rồi nuốt xuống. “Có phải chúng ta cảm thấy bị bỏ rơi không nhỉ?”
“Nếu chúng ta có nghĩa là Deborah, thì đúng đấy,” tôi trả lời. “Tôi đã nói rằng sẽ ngó qua hồ sơ một chút giúp cô ấy.”
“Ái chà,” anh ta thốt lên, mồm đầy bánh ngọt, “út nhít lùn nừi ũng cú đùi mứu.”
“Thứ lỗi cho tôi, ông chủ,” tôi nói. “Ngôn ngữ của ông hoàn toàn lạ lẫm với tôi.”
Anh ta nhai rồi nuốt. “Tôi nói, ít nhất lần này cũng có đầy máu. Nhưng anh vẫn là tay số đỏ. Lần này Bradley lại phải nhận cuộc gọi.”
“Tôi có thể xem qua hồ sơ không?”
Anh ta cắn một miếng. “Hứn vữn cùn sún...”
“Hẳn là đúng rồi, tôi chắc thế. Và bằng tiếng Anh là gì?”
Vince nuốt. “Tôi nói là hắn vẫn còn sống khi chân bị cắt rời ra.”
“Con người ta thật kiên cường, phải không nào?”
Vince nhét cái bánh vào mồm và cầm hồ sơ lên, đưa cho tôi, cùng lúc cắn một miếng bánh lớn. Tôi cầm lấy hồ sơ.
“Tôi cần phải đi,” tôi nói. “Trước khi cậu cố nói tiếp gì đó.”
Anh ta nhả cái bánh quế khỏi miệng. “Quá muộn rồi,” anh ta nói.
Tôi chậm rãi quay về góc riêng nho nhỏ của mình, liếc nhìn nội dung của hồ sơ. Gervasio César Martez đã tìm ra thi thể. Lời khai của anh ta nằm ở trên cùng của hồ sơ. Anh ta là một nhân viên bảo vệ làm hợp đồng cho Sago Security Systems. Anh ta đã làm việc cho công ty này được mười bốn tháng và không có tiền án tiền sự. Martez đã tìm thấy thi thể vào khoảng mười giờ mười bảy phút tối và lập tức tiến hành tìm kiếm nhanh quanh hiện trường trước khi gọi cảnh sát. Anh ta muốn tóm gã khốn đã gây ra chuyện này vì không ai được phép làm những việc như thế và bọn chúng lại làm điều đó khi anh ta, Gervasio, đang làm nhiệm vụ. Cứ như thể bọn chúng đã làm chuyện đó với anh ta vậy, các vị hiểu chứ? Vậy là anh ta muốn tự mình tóm cổ con quái vật. Nhưng đã không thể. Không có dấu hiệu nào của kẻ gây án, ở bất cứ chỗ nào, vậy là anh ta gọi cảnh sát.
Anh chàng khốn khổ đã coi đó là trách nhiệm của mình. Tôi chia sẻ sự phẫn nộ của anh ta. Những hành động tàn bạo như thế không thể được chấp nhận. Tất nhiên, tôi cũng lấy làm biết ơn vì ý thức danh dự của anh ta đã cho tôi thời gian để rút lui. Vậy đấy, tôi vẫn luôn nghĩ đạo đức thật vô nghĩa.
Tôi rẽ về phía căn phòng bé nhỏ tối tăm của mình và bắt gặp thám tử LaGuerta ngay trước mặt. “Ái chà,” cô ta nói, “trông anh không được khá lắm.” Nhưng người chẳng hề nhúc nhích.
“Tôi không phải là người sớm sủa,” tôi đáp lại. “Nhịp sinh học của tôi chưa khởi động cho tới tận trưa.”
Cô ta ngước mắt nhìn tôi ở khoảng cách một inch 2. “Với tôi trông chúng có vẻ được lắm,” cô ta giễu.
Tôi lách qua LaGuerta để tới bàn làm việc của mình. “Tôi có thể đóng góp phần nhỏ mọn nào cho công lý cao cả vào sáng nay đây?” Tôi hỏi.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm. “Anh có một lời nhắn,” cô ta nói. “Trên hộp thư thoại của mình.”
Tôi nhìn sang chiếc máy trả lời tự động. Hẳn rồi, đèn báo đang nhấp nháy. Cô nàng này đúng là một thám tử.
“Là một cô gái nào đó,” LaGuerta nói. “Nghe giọng cô ta có vẻ ngái ngủ và hạnh phúc. Anh có bạn gái sao, Dexter?” Có chút âm hưởng thách thức lạ lùng trong giọng nói của cô ta.
“Cô biết chuyện này là thế nào mà,” tôi nói. “Phụ nữ thời nay rất thẳng thắn và khi người ta đẹp trai như tôi, chắc chắn họ sẽ lao mình vào đầu tôi.” Có lẽ là một cách lựa chọn từ ngữ chẳng hay ho gì. Khi nói ra, tôi không thể không nghĩ tới cái đầu phụ nữ đã bị ném vào tôi cách đây chưa lâu.
“Cẩn thận đấy,” LaGuerta nói. “Sớm muộn gì một trong số họ sẽ bám dính lấy anh đấy.” Tôi không rõ cô ta có ý ám chỉ điều gì, nhưng đó quả là một hình ảnh thật bất an.
“Tôi chắc là cô đúng,” tôi đáp lại. “Cho tới lúc đó, carpe diem 3.”
“Đó là tiếng Latin,” tôi trả lời. “Có nghĩa là phàn nàn vào ban ngày.”
“Anh đã tìm hiểu được gì về vụ tối qua?” cô ta đột ngột hỏi.
Tôi giơ cặp hồ sơ lên. “Tôi vừa xem qua nó,” tôi trả lời.
“Không phải là một,” cô ta nói, cau mày. “Cho dù đám phóng viên thối tha có nói gì đi nữa. McHale có tội. Hắn đã thú tội. Vụ này không cùng thủ phạm.”
“Tôi đoán có vẻ như là một trùng hợp ngẫu nhiên,” tôi nói. “Hai gã sát nhân tàn bạo vào cùng thời điểm.”
LaGuerta nhún vai. “Đây là Miami, bọn họ nghĩ gì nữa không biết? Đây là nơi những gã như thế đến nghỉ. Có vô số những kẻ xấu xa ngoài kia. Tôi không thể bắt hết chúng được.”
Nói một cách chân thành, cô ta chẳng thể bắt được gã nào trong chúng trừ khi chúng lao ra khỏi một tòa nhà và chui thẳng vào băng ghế trước chiếc xe của cô ta, nhưng lúc này, có lẽ không phải là thời điểm thích hợp để nói những chuyện như vậy. LaGuerta bước lại gần hơn, dùng một cái móng tay đỏ thẫm gõ lên cặp hồ sơ. “Tôi cần anh tìm ra thứ gì đó ở đây, Dexter. Để chứng tỏ không phải cùng một thủ phạm.”
Một tia sáng lóe lên. Cô ta đang phải chịu một áp lực chẳng thích thú gì, có thể là từ đại úy Matthews, một người luôn tin vào những gì đọc được trên báo chừng nào bọn họ viết đúng tên họ của ông ta. Cô ta cần chút vốn liếng để phản kích. “Tất nhiên là không phải cùng thủ phạm,” tôi nói. “Nhưng tại sao lại tìm đến tôi?”
LaGuerta nhìn tôi chằm chằm trong giây lát với đôi mắt khép hờ, một hiệu ứng thật đáng tò mò. Tôi nghĩ mình đã từng thấy cái nhìn chăm chú như thế trong những bộ phim Rita rủ tôi đi xem, nhưng vì lý do quỷ quái nào mà thám tử LaGuerta lại chĩa cái nhìn ấy sang tôi thì thật khó lý giải. “Tôi đã cho anh tham gia buổi họp sau bảy mươi hai giờ,” cô ta nói. “Cho dù Doakes muốn bóp chết anh, tôi đã để anh ở lại.”
“Cảm ơn rất nhiều.”
“Bởi vì đôi lúc anh có một dự cảm cho những thứ này. Những kẻ giết người hàng loạt. Đó là điều mọi người đều nói. Dexter đôi khi lại có một dự cảm.”
“Ồ, thật thế sao,” tôi nói, “chỉ là một hai lần phán đoán may mắn thôi mà.”
“Và tôi cần một người ở phòng thí nghiệm có thể tìm ra thứ gì đó.”
“Vậy tại sao cô không hỏi Vince?”
“Anh ta không hay ho tới mức đó,” cô ta nói. “Anh đã tìm ra thứ gì đó.”
Cô ta vẫn ở gần đến mức bức bối, gần tới mức tôi có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu của cô ta. “Tôi sẽ tìm ra thứ gì đó,” tôi nói.
LaGuerta hất hàm về phía máy trả lời tự động. “Anh sẽ gọi lại cho cô ta chứ? Anh sẽ không có thời gian đuổi theo các ả mèo cái đâu.”
Cô ta vẫn chưa lùi lại, tôi phải mất một lúc để hiểu ra cô ta đang nói về lời nhắn trên máy của tôi. Tôi dành cho cô ta nụ cười xã giao tuyệt hảo nhất của mình. “Tôi nghĩ họ đang đuổi theo tôi, thám tử.”
“À. Anh nói có vẻ đúng đấy.” Cô ta nhìn tôi hồi lâu, rồi quay gót và đi ra.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi quan sát cô ta đi ra. Tôi thực sự không thể nghĩ ra điều gì khác để làm. Ngay trước khi quặt vào góc và biến mất khỏi tầm nhìn, cô ta vuốt phẳng váy quanh hông và quay lại nhìn tôi. Sau đó cô ta biến mất, trở lại với những bí ẩn mơ hồ của những thủ đoạn tranh đấu tại Ban Án mạng.
Còn tôi? Anh chàng Dexter tội nghiệp đang ngơ ngẩn? Tôi còn có thể làm gì đây? Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế trong phòng làm việc của mình và bấm nút khởi động trên máy trả lời tự động. “Chào, Dexter. Em đây.” Tất nhiên rồi. Và cho dù có lạ kỳ đến thế nào đi nữa, giọng nói chầm chậm, hơi cọt kẹt nghe như “tôi” kia chính là Rita. “Ừm… em đang nghĩ về tối qua. Gọi cho em nhé, quý ông.” Đúng như LaGuerta để ý, nghe cô có vẻ mệt mỏi và hạnh phúc. Có vẻ như giờ đây tôi đã có một cô bạn gái thực sự.
Sự điên rồ sẽ còn đi tới đâu nữa đây?
--------------------------------
1 Nơi kết nối giữa hai tế bào thần kinh để tín hiệu thần kinh được truyền đi.
2 1 inch = 2,54 cm.
3 Hãy cứ sống với ngày hôm nay (tiếng Latinh).
Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám - Jeff Lindsay Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám