Số lần đọc/download: 4458 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Gà Trống Gặp Chồn
C
hồn về nhà nghỉ ngơi được mấy hôm, vợ đã sắm sửa khăn gói dục hắn lên đường, Chồn cũng nhất định đi vì hắn nghĩ đời người ta nếu thỉnh thoảng không đi xa một chuyến thì không bao giờ biết yêu mến quê hương, thấy quê hương là đẹp, nhất là nếu không đi, làm sao tăng gia kiến thức được. Bao nhiêu mưu kế của hắn bọn súc vật đã biết ráo cả rồi. Cái trò giả chết bây giờ còn làm sao dùng được nữa. Thế là hắn nhất định dù mất bao nhiêu ngày tháng, dù xa đến đâu cũng không ngại. Hắn phải cố đem về rất nhiều lương thực cho vợ con.
Chồn đi dọc theo ven rừng, một hôm hắn đến gần một thôn trang. Phong cảnh ở đây rất đẹp, cây cỏ toàn một mầu lục non bóng loáng cả lên, rải rác trong đám cây lá, hoa cỏ những giòng suối uốn quanh dịu dàng chảy, mang nguồn nước đi tưới khắp mọi nơi.
Chồn vừa ngắm phong cảnh vừa nghĩ rằng dù không có cái trại chăn nuôi kia thì phong cảnh ở đây cũng đã đẹp rồi, nhưng vì có trại nên càng tăng thêm giá trị gấp bội. Trang trại ấy cất giừa một khu vườn rộng, chung quanh có hàng rào bằng cây rất chặt chẽ. Cái vườn đầy hấp dẫn ấy, bên trong trồng rất nhiều cây ăn quả nặng trĩu cả trái, và gia súc từng đàn nhởn nhơ dạo chơi khắp vườn.
Chồn thấy trước mặt hắn bày ra một mâm cỗ sang trọng quá sức tưởng tượng, nào là gà trống, gà mái, gà tợ.. Chồn liếm môi, không từng uống rượu khai vị, hắn cũng đủ thấy ngon lành ghê gớm! Chồn đến cạnh rào nhìn vào khe hở thấy mấy con gà tơ chắc mới vừa đi học nên đang xúm xít tập viết, nhưng chữ chúng nó xấu một cách lạ lùng. Chồn không thèm nhìn, nằm cạnh rào trầm tư mặc tưởng.
Trong vườn có một con gà mái đẻ, mụ ta chiếm giải quán quân về sức đẻ trứng nhiều và to nên được chủ rất yêu quí. Mụ là một nhân vật xuất sắc nhất trong chuồng gà, vì ngoài tài nổ lực sinh sản ra, mụ còn biết xem chỉ chân, chỉ tay và đoán điềm giải mộng. Thời đại nào cũng thế, bao giờ cũng có một vài người buồn thân thế, công danh, duyên nợ gì gì đó, người đã buồn thì hay mê tín nên mụ vẫn được thiên hạ hoan nghênh dữ lắm. Trong cái thế giới của loài gà này, mụ vẫn hay xem chỉ tay cho bọn gà tơ mới dậy thì, bọn gà cồ bắt đầu tập tểnh biết yêu, hay thất tình thất vọng vớ vẩn, mụ lại còn đoán điềm những ai sắp bị chọc tiết, hay bị đem bán đi xa, mà mụ thường vẫn đoán rất trúng.
Hôm ấy mụ đang ngồi xem chỉ tay cho một con gà Cồ, bỗng thấy bọn gà tơ kêu ríu rít chạy về gọi mụ một cách sợ hãi.
Chúng nó tíu tít kể lại cho mụ nghe chúng thấy một con vật lạ lùng nằm ngoài rào, bỗng con Gà Trống lãnh tụ cũng thong thả đi đến.
Gà trống hỏi:
- Các chị làm gì mà ầm ỹ điếc cả tai! Rõ thật đàn bà có khác, đến đâu là ồn ào như cái chợ, mất cả an ninh. Còn các cô, con gái tiểu thư gì mà quang quác lên như thế ma nó rước! Tôi dạy bảo không nghe rồi ế đừng có trách!
Một con bạo dạn cất tiếng nói:
- Thưa anh, chúng em đang chơi bỗng nghe có một tiếng động khả nghị Em thấy một đôi mắt rất hung ác đang nhìn trộm chúng em qua khe rào. Chắc là có quân gian phi đến rình mò gì đây. Xin anh nghĩ cách cứu chúng em kẻo nguy mất!
Một con gà mái mệ đang nuôi một bầy mười ba đứa con mới nghe thế vội vàng khóc tru tréo lên, gà Trống phải cố sức khuyên dỗ mãi mụ mới nín. Gà Trống bảo:
- Hàng rào vừa mới sửa xong rất kiên cố, không sợ gì đâu! Các chị làm rối loạn như thế còn ai tổ chức phòng thủ được. Nếu có gì nguy hiểm tôi lên tiếng báo động, các chị phải rán hết sức kêu cứu nghe không. Thôi bây giờ im đi.
Hắn nghiêm nghị nhìn quanh xem bọn gà con đã chịu yên chưa, xong hỏi mụ Gà Mái:
- Chị Cả ạ, tôi vừa mới ngủ mơ thấy một giấc mơ lạ quá. Chị đoán hộ tôi xem điềm lành hay điềm dữ.
- Vâng, tôi xin đoán giùm anh, có sao nói vậy.
- Tôi mơ thấy tôi đang mổ nếm thử một thứ hạt giống gì mà tôi chưa từng ăn bao giờ. Bỗng nhiên có một con vật rất lạ đến cạnh tôi. Hắn ta mặc một cái áo lông thú màu vàng rất lạt, khi trông thấy tôi, hắn nhất định đòi tặng tôi cho kỳ được. Tôi bảo cái áo ấy tôi mặc không vừa, không hợp. Tôi quen mặc áo lông chim, áo loại lông thú đối với tôi vô ích. Nhưng tôi từ chối thế nào cũng không được, con vật ấy nhất định tặng cho tôi, cuối cùng tôi đành phải nhận vậy
-Thật lạ chị ạ, tôi phải khó nhọc mãi mới chui được đầu vào áo, cổ áo lại có kết một chuỗi hạt trắng rất cứng, nhọn hoắt lại đâm ra tua tủa làm tôi khó chịu, ngạt thở vô cùng. Đời tôi chưa từng bao giờ mặc một cái áo bó chặt lấy mình, khổ sở ngạt thở đến như thế, đang lúc tôi vùng vẫy cố chui ra ngoài áo thì các chị kêu ầm lên làm tôi thức giấc.
Mụ Cả nghe xong lắc đầu:
- Thực là một điềm xấu tệ. Theo sách nói thì đó là một vụ lừa đảo nguy hiểm đến tính mệnh. Có một con thú định ăn thịt anh mà cắn đầu trước nên anh thấy khổ sở và ngạt thở. Cái chuỗi hạt trắng là răng của nó. Cái áo lông là chính bản thân con thú ấy, nó mặc cho anh nghĩa là anh phải chui vào bụng nó.
Theo kinh nghiệm của tôi, anh đang bị Hung tinh chiếu mệnh, phải giữ gìn cẩn thận mới được. Các chị ấy đã trông thấy quân gian phi đang rình ngoài rào. Dù anh không tin dị đoan cũng nên vào trong nhà để khỏi rủi rọ.. Bằng không, tôi dám cam đoan rằng trước giờ cơm trưa, dù sao đi nữa anh cũng phải mặc cái áo lông ấy.
Gà Trống nhún vai:
- Chị điên đấy hỡ chị Cả. Trong vườn này còn có ai dám vào được. Nhưng dù sao tôi cũng không đi xa là xong. Cảm ơn chị nhé.
Gà Trống tuy nói thế nhưng hắn quên ngaỵ Hắn tự cho mình đường đường một đấng Nam Kê đại trượng phu hiên ngang như thế này, lẽ nào lại đi tin vào một giấc mộng hão huyền, và nghe theo lời một mụ gà Mệ mà tỏ vẻ sợ hãi khiếp nhược thì còn gì là uy tín đối với bọn gà ranh vừa đến tuổi dậy thì kia nữa. Hắn đi đến đống rơm cao chất trong góc vườn, đứng nhìn ngóng một lúc rồi lim dim đôi mắt định ngủ lại.
Mụ gà Cả và bọn gà mái, gà con không có can đảm như Gà Trống. Bọn họ kiếm ăn gần quanh chuồng, mấy con gà con vừa chạy vừa tập viết vừa nhìn láo liên chung quanh, đợi có tiếng động gì là vội vàng chạy đến nấp vào cánh mẹ ngay.
Chồn nằm bên ngoài lắng tai nghe tất cả câu chuyện của bọn gà mà hắn cho là thú vị lắm. Chồn nghĩ đến cái giấc mộng của Gà Trống, cái cảnh Gà Trống chui vào áo lông mà thấy ngứa cổ ngáy họng lạ thường.
Rào không cao lắm, hắn trông thấy rõ ràng Gà Trống đang mơ mộng trên đống rơm cao, lông gà óng ánh ngũ sắc rất đẹp.
Chồn nhìn địa thế, nhận thấy hắn có thể nhảy vào được để tặng cái áo lông cho Gà Trống, đúng như giấc mộng tiên tri kia. Chồn đi tới đi lui vài bước, chạy một quãng lấy đà, và nhẩy vụt qua rào. Chồn rơi ngay trước mặt Gà Trống làm hắn ta sợ hoảng đập cánh định chạy trốn.
Chồn vội vàng lấy giọng ôn hòa nói ngay:
- Chào em, anh là anh họ của em đây mà. Hôm nay được gặp em anh rất sung sướng. Em không biết chứ ba em, anh gọi là chú, ngày xưa là em họ của ba anh. Vì thế chúng ta có bà con, chỉ vì ở xa ít đi lại thăm viếng nên hóa ra xa lạ đó thôi.
Gà Trống nghe thế yên tâm ngaỵ Hắn chưa bao giờ phải sống cuộc sống đấu tranh vật lộn với đời nên chưa từng hiểu các mánh khóe bịp bợm của thiên hạ. Hắn cho là ai đã nói ra được những lời hòa nhã như thế không thể là kẻ ác ôn côn đồ được. Dù Gà trông thấy Chồn mặc đúng cái áo trong giấc mơ, hắn cũng quên cả nguy hiểm. Chồn nói tiếp:
- Em thật xinh đẹp làm sao! Còn đẹp hơn cả chú ngày xưa nữa, tuy chú cũng đã là một nhân vật làm vẻ vang cho loài gia súc lắm rồi. Anh còn nhớ giọng hát của chú rất mê hồn, chắc em cũng có học được ít nhiều. Ừ mà chú không dạy em thì dạy ai kia chứ!
Gà trống tằng hắng lấy giọng định hát cho Chồn nghe. Hắn cất giọng OÓ O Ò lên một hơi chát cả tai. Thực ra giọng Gà Trống chỉ hay hơn vịt đực một chút thôi, lòng hắn chưa từng biết rung động vì một chân tình nào bao giờ, nên giọng hắn vẫn không có tình cảm. Hắn là con gà “ thành công” nhất trong chuồng gà, còn làm sao mà hát hay được!
Chồn nghe xong gật gù ra vẻ tán thưởng:
- Em thật có cái giọng vàng! Nhưng chú ngày xưa hát bao giờ cũng nhắm mắt lại nên mê ly hơn nhiều. Em thử xem, nếu quả đúng như thế thì đó là một đặc điểm riêng trong gia tộc.
Gà nghe Chồn nịnh, quên cả trời đất. Hắn nhắm mắt lại há họng định hát một bài thực mê lỵ Chồn không đợi hắn hát đã nhẩy vồ lấy và nhảy vụt ra ngoài rào.
Mụ mái Cả trông thấy thét lên. Bọn gà mái vội vàng báo động, vỗ cánh kêu quang quác ầm ỹ làm bọn gia đinh và chủ nhân cùng chạy đến. Bọn họ trông thấy Chồn cắp Gà Trống chạy, vội vàng đuổi theo, nhưng không kịp, Chồn đã chạy vào rừng.
Gà bị cắn chặt rất ngạt thở. Hắn thấy cái cảm giác khổ sở giống hệt như lúc mặc áo lông trong giấc mợ Gà biết mình sắp chết nhưng cũng lấy hết can đảm nói vài câu cuối cùng:
- Bọn họ đang đuổi theo bắt anh đấy. Có lẽ anh nên nói vài câu gì trêu họ chơi cho vui. Trời ơi, chị gà mái Cả đoán mộng mới hay làm sao! Dù sao đi nữa tôi cũng phải mặc cái áo lông! Chị nói: “ Dù sao đi nữa!”.
Mỗi bước chân của Chồn, Gà lại nhắc câu “ Dù sao đi nữa” làm Chồn nhịn không được nói một cách ngạo nghễ:
- Phải rồi, dù sao đi nữa, em cũng phải mặc cái áo lông của anh.
Lúc đang khoe khoang tự đắc, mồm hắn hơi lỏng ra. Gà chờ lúc ấy vùng vẫy thoát thân. Gà bị tuột mất ít lông nhưng cố bay được lên một cành cây cao. Gà đậu trên cây, hú hồn hú vía vừa được thoát chết, đập đập cánh lắc lư thân mình nói:
- Em rất cảm ơn ông anh họ, nhưng cái chuỗi hạt trong chiếc áo lông của anh cứng quá em chịu không nổi. Hừ, thôi thế là từ nay tui không còn anh em với ai cả, tui không hát hò gì nữa, và nhất là tui phải nhắm một mắt, mở một mắt để vừa ngủ vừa canh chừng gian phi.
Chồn nghiến răng giận dữ:
- Còn tao, tao cũng thề từ nay sẽ không chỉ lo nói mà không lo ngậm chặt mồi!
Bọn chó và gia nhân trong trại đã chạy đuổi đến. Chồn thấy không cần phải tặng cái áo lông của mình cho ai nữa bèn chạy vào rừng.
Lúc đi vui bao nhiêu thì lúc về buồn bấy nhiêu! Chồn bị gà lừa, theo hắn đó là một đại sỉ nhục.