Nguyên tác: The Golden Compass
Số lần đọc/download: 6791 / 190
Cập nhật: 2014-12-06 13:57:07 +0700
Chương 20 - Lối Thoát
N
hững cuộc chiến giữa các con gấu là rất bình thường, và thường được coi như một nghi lễ. Tuy nhiên, trường hợp một con gấu giết con gấu khác là rất hiếm, nếu có thì cũng do tai nạn, hay do một con gấu hiểu nhầm tín hiệu từ con kia, như trong trường hợp của Iorek Byrnison. Những trường hợp giết chết tươi, như Iofur giết chết cha ruột của mình thì càng hiếm thấy hơn.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có trường hợp cách giải quyết tranh chấp duy nhất là chiến đấu một mất một còn. Để chuẩn bị điều đó, một nghi thức sẽ được chuẩn bị.
Ngay khi Iofur Raknison tuyên bố Iorek Byrnison đang trên đường trở về, thì một cuộc chiến sắp diễn ra, trường đấu đã được quét dọn và mài nhẵn, những thợ làm áo giáp ra khỏi hầm mỏ để đến xem xét bộ áo giáp sắt của Iofur. Tất cả những đầu đinh tán được kiểm tra, mỗi đường nối đều được buộc lại, những phiến kim loại được đánh bóng bằng loại cát tốt nhất. Những móng vuốt của nó cũng được chăm sóc kỹ lưỡng y như thế. Những lá vàng đã được đánh bóng, những móng vuốt dài cả chục phân đã được mài nhọn đến mức đáng sợ. Lyra nhìn mà cảm thấy ruột gan mình đau quặn, vì Iorek Byrnison không thể được chăm sóc như thế này. Nó đã đi trên tuyết lạnh hai mươi tư tiếng đồng hồ mà không hề nghỉ ngơi hay ăn uống. Có thể nó đã bị thương trong vụ đâm khinh khí cầu. Cô đã lôi kéo nó vào cuộc chiến này mà nó không hề được biết trước. Đến một lúc, trong khi Iofur Raknison đã thử nghiệm mức độ sắc nhọn của móng vuốt trên một con moóc vừa bị giết chết, xé toạc bộ da của nó ra như với một tờ giấy, và sức mạnh của cú đấm trên chiếc xương sọ của con moóc … Hai cú đấm, nó vỡ tan ra như một quả trứng, Lyra đành cáo lỗi với Iofur, lủi ra một chỗ kín khóc nức lên vì sợ hãi.
Thậm chí cả Pantalaimon, bình thường nó có thể pha trò làm cho cô vui lên cũng khó mà nói rằng có một chút hi vọng. Tất cả những gì cô có thể làm là hỏi Chân-kế: nó còn cách đây một giờ đồng hồ, chiếc máy nói cho cô biết, và một lần nữa, cô phải tin vào con gấu; và (điều này thì khó đọc ra hơn) thậm chí cô còn nghĩ nó đang trách cứ cô vì đã hỏi lại cùng câu hỏi đến hai lần.
Đến lúc đó, các con gấu đã truyền lời nhau, và tất cả các góc của trường đấu chật ních. Những con gấu đẳng cấp cao được ngồi ở chỗ tốt nhất, và có một chỗ khoanh hàng rào đặc biệt dành riêng cho những con gấu cái. Lyra rất tò mò về những con gấu cái, vì cô biết rất ít về chúng, nhưng không còn thời gian để vẩn vơ với những câu hỏi nữa. Thay vào đó cô ở bên cạnh Iofur Raknison và quan sát những cận thần xung quanh nó thể hiện đẳng cấp của mình trước những con gấu bình thường ở bên ngoài, cố gắng đoán được ý nghĩa của những thứ lông vũ và phù hiệu, huy chương hầu như con nào cũng đeo. Cô nhìn thấy, một vài con ở đẳng cấp cao nhất, mang theo những hình nộm giống con nhân tinh búp bê len của Iofur, có thể là chúng cố gắng lấy lòng bằng bắt chước cách làm của nó. Cô cảm thấy hài lòng với thái độ nhạo báng khi nhận thấy chúng không biết làm gì với con hình nộm của mình khi mà Iofur đã vứt hình nộm của mình đi. Có lẽ chúng đang nghĩ có nên vứt đi hay không? Có phải giờ chúng không còn được sủng ái nữa? Chúng phải cư xử thế nào đây?
Bởi vì đó đang là mốt thịnh hành trong hội đồng của nó, cô bắt đầu phải quan sát. Chúng không chắc chắn chúng là gì. Chúng không giống Iorek Byrnison, thuần khiết, chắc chắn và tuyệt đối; luôn có một tấm màn đen mông lung che phủ trên đầu chúng khi chúng nhìn nhau và nhìn Iofur.
Rồi chúng nhìn cô, với sự tò mò không giấu giếm. Cô vẫn nhún nhường ở bên cạnh Iofur, không nói gì cả, cụp mắt xuống mỗi khi có một con gấu nhìn cô.
Sương đã tan dần, không khí rất sáng sủa. Lúc này đã gần trưa, Lyra nghĩ Iorek sắp đến. Cô đứng run rẩy trên một đám tuyết bên lề trường đấu, cô nhìn lên bầu trời u ám và trông chờ tất cả bằng con tim mình rằng sẽ nhìn thấy những bóng đen duyên dáng tả tơi đang bay trên bầu trời lượn xuống mang cô đi; hay nhìn thấy thành phố giấu mình trong Hiện tượng cực quang, nơi cô có thể đi bộ an toàn dọc theo đại lộ rộng lớn tràn ngập ánh mặt trời; hay nhìn thấy vòng tay rộng mở của Mẹ Costa, để được ngửi thấy mùi hương thân thiện và mùi thức ăn cuốn quanh cô.
Cô thấy mình đang khóc, những giọt nước mắt gần như đông cứng lại ngay khi chúng thành giọt, cô thấy rất đau khi gạt đi. Cô cảm thấy rất sợ. Những con gấu, chúng không thể hiểu nổi điều đang xảy đến với cô; đó là một đặc trưng của loài người, và những con gấu thấy việc này thật vô nghĩa. Tất nhiên, Pantalaimon không thể an ủi cô như vẫn thường làm, dù cô để tay trong túi và nắm chặt thân hình ấp áp của nó, nó sục mũi vào tay cô.
Bên cạnh cô, những con gấu thợ rèn đang thực hiện nốt những điều chỉnh cuối cùng cho bộ áo giáp sắt của Iofur Raknison. Trông hắn như một tháp kim loại vĩ đại, sáng rực trong lớp kim loại đánh bóng, những phiến kim loại được giát những sợi dây vàng; chiếc mũ sắt che phủ phần trên của đầu làm bằng mai giáp màu xám bạc sáng lấp lánh, khe mắt sâu; phía bên trong thân người hắn được bảo vệ bởi một lớp áo giáp đan mắt lưới. Chính lúc đó cô nhận ra mình đã phản bội Iorek Byrnison, vì Iorek chẳng có thứ nào giống như vậy cả. Bộ áo giáp sắt chỉ bảo vệ lưng và hai bên sườn nó. Cô nhìn Iofur Raknison, thật béo tốt và khỏe mạnh, và cảm thấy đau đớn trong lòng, một cảm giác sợ hãi pha lẫn tội lỗi.
Cô nói, “Xin ngài thứ lỗi, thưa Đức ngài, nếu ngài còn nhớ điều tôi đã nói lúc trước…”
Giọng nói run rẩy của cô nghe thấy nhỏ bé và yếu ớt. Iofur Raknison quay cái đầu mạnh mẽ lại từ chiếc bia đang được ba con gấu bê trước mặt hắn thử những chiếc móng nhọn hoắt của mình.
“Sao? Sao?”
“Xin Đức ngài nhớ cho, tôi đã nói tốt hơn là tôi nên đến nói chuyện với Iorek Byrnison trước, và giả vờ …“
Nhưng trước khi cô kịp nói hết câu, có một tiếng gầm gừ từ phía những con gấu trên tháp canh. Những con khác biết điều đó có nghĩa là gì và hân hoan sung sướng. Chúng đã nhìn thấy Iorek.
“Có được không ạ?” Lyra nói gấp gáp “Tôi sẽ đánh lừa anh ta, rồi ngài sẽ thấy.”
“Được! Được! Đi đi. Đi và động viên hắn ta!”
Iofur Raknison đang quá mê cuồng và kích động đến mức khó nói được nên lời.
Lyra rời khỏi vị trí bên cạnh nó, đi qua trường đấu sạch sẽ và trống trơn, để lại những dấu chân trên tuyết, những con gấu ở phía xa lùi ra nhường đường cho cô đi qua. Khi thân hình to lớn của chúng ì ạch nhích sang bên, chân trời mở rộng, lờ mờ trong ánh sáng nhợt nhạt. Iorek Byrnison đâu rồi? Cô chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng khi đó, tháp canh rất cao, những con gấu trên đó có thể nhìn thấy những thứ cô chưa nhìn thấy được. Tất cả những gì cô có thể làm là đi tiếp về phía trước trên nền tuyết.
Nó nhìn thấy cô trước khi cô nhìn thấy nó. Một cú nhảy, rồi có tiếng kim loại lanh canh, và chỉ với một luồng tuyết cuốn lên, Iorek Byrnison đã đứng bên cạnh cô.
“Ôi, Iorek, tôi đã gây ra một chuyện khủng khiếp! Bạn thân yêu, anh sắp phải chiến đấu với với Iofur Raknison, anh chưa sẵn sàng… anh đã mệt và đói rồi, và bộ giáp sắt của anh…”
“Điều khủng khiếp là gì vậy?”
“Tôi nói với hắn ta là anh đang đến, vì tôi đọc được điều này trên chiếc máy đọc biểu tượng, và hắn ta đang cạn hi vọng được giống như một con người và có nhân tinh, thực sự đã tuyệt vọng. Vì thế tôi lừa để hắn ta nghĩ rằng tôi là nhân tinh của anh, và tôi đang phản bội anh để trở thành nhân tinh của hắn ta, nhưng hắn phải chiến đấu để biến điều đó thành hiện thực, vì nếu không, Iorek, bạn thân yêu của tôi, họ sẽ chẳng bao giờ để anh chiến đấu, họ sẽ thiêu cháy anh trước khi anh kịp đến gần…”
“Cô đã lừa Iofur Raknison sao?”
“Vâng. Tôi đã khiến hắn đồng ý đánh nhau với anh thay vì thẳng tay giết anh như với những kẻ bị đi đày khác, và người thắng cuộc sẽ là vua của những con gấu. Tôi buộc phải làm như vậy, bởi vì …”
“Cô mang họ Belacqua phải không? Không, cô phải là Lyra Lưỡi Bạc mới đúng,” nó nói. “Được chiến đấu với hắn là tất cả những gì tôi mong muốn. Đi nào, con nhân tinh bé nhỏ của ta.”
Họ đi bên nhau về phía Cung điện to sừng sững của Iofur, nơi trường đấu chiếm một khoảng rộng dưới chân tường. Những con gấu đứng tụm lại với nhau trên bờ tường có lỗ châu mai, những khuôn mặt màu trắng đứng đầy kín khung cửa sổ, và thân hình to lớn nặng nề của chúng đứng như một bức tường dày đặc sương trắng, tô điểm bằng những đốm mắt và mũi màu đen. Những con đứng gần nhất lùi sang một bên, tạo thành hai đường đi cho Iorek Byrnison và nhân tinh của anh ta đi ở giữa. Những con gấu dán mắt nhìn họ.
Iorek dừng lại ở phía bên kia trường đấu, cách xa Iofur Raknison. Vua của những con gấu bước xuống, và hai con gấu đối mặt với nhau ở khoảng cách xa.
Lyra đứng gần Iorek đến nỗi cảm thấy người nó run rẩy như một chiếc máy phát điện lớn, phát ra những luồn điện mạnh mẽ. Cô chạm nhẹ vào vào cổ nó bên gờ chiếc mũ sắt và nói: “Hãy chiến đấu kiên cường nhé, Iorek, bạn thân yêu. Anh là đức vua thực sự, chứ không phải hắn. Hắn chẳng là gì cả.”
Rồi cô đứng lùi lại phía sau.
“Hỡi những con gấu!” Iorek Byrnison gầm lên. Một tiếng vọng dội trở lại từ những bức tường cung điện và khiến những con chim hốt hoảng bay vụt ra khỏi tổ. Nó tiếp tục nói. “Điều kiện của cuộc chiến là thế này. Nếu Iofur Raknison giết được ta, hắn sẽ là vua vĩnh viễn, không còn bị đe dọa hay tranh chấp gì nữa. Còn nếu ta giết được Iofur Raknison, ta sẽ là vua của các ngươi. Mệnh lệnh đầu tiên của ta cho các ngươi sẽ là phá tan cung điện kia, căn nhà nồng nặc mùi hôi hám và tanh tưởi, ném những thứ vàng bạc và hoa cương kia xuống biển. Sắt là kim loại của gấu. Không phải là vàng. Iofur Raknison đã làm ô uế Svalbard. Ta đến đây để gột rửa lại nó. Iofur Raknison, ta thách thức ngươi.”
Iofur lao về phía trước một hay hai bước, như thể hắn không thể tự kiềm mình lại nổi.
“Hỡi những con gấu!” Đến lượt hắn gầm lên. “Iorek Byrnison đã quay lại theo lời mời của ta. Ta đã gọi hắn về đây. Chính ta mới là người có quyền ra điều kiện cho trận chiến này, và điều kiện sẽ là thế này: nếu ta giết chết Iorek Byrnison, da thịt hắn sẽ bị xé nát và ném cho những con kền núi. Đầu hắn sẽ bị treo trước cung điện của ta, đài tưởng niệm hắn sẽ bị phá bỏ. Người nào nhắc đến tên hắn sẽ bị khép vào tội chết…”
Hắn tiếp tục nói, và từng con gấu nhắc lại. Đây là một nguyên tắc, một nghi thức tế lễ được tuân theo. Lyra nhìn vào hai con gấu, chúng khác nhau vô cùng: Iofur thật hào nhoáng và mạnh mẽ, tràn đầy sức lực và khỏe mạnh, khoác trên mình bộ áo giáp sắt bóng loáng, kiêu hãnh giống một vị vua. Còn Iorek nhỏ bé hơn, và được trang bị sơ xài, bộ áo giáp sắt của nó rỉ sét và méo mó. Nhưng bộ áo giáp sắt là linh hồn nó. Nó đã làm ra bộ áo và bộ áo vừa vặn với nó. Chúng là một, Iofur không thỏa mãn với bộ áo giáp sắt của mình, hắn còn muốn một linh hồn khác nữa. Hắn chuyển động liên tục trong khi Iorek vẫn đứng yên.
Cô nhận thấy tất cả những con gấu khác cũng đang so sánh. Nhưng Iorek và Iofur không đơn thuần chỉ là hai con gấu. Chúng là hai dạng thống trị áp đặt tại nơi đây, hai tương lai, hai số phận. Iofur đã bắt đầu dẫn họ đi theo một phương hướng, và có thể Iorek sẽ đưa họ đi theo một hướng khác. Trong khoảnh khắc này, một tương lai có thể sẽ mãi mãi đóng lại trong khi một tương lai khác lại bắt đầu mở ra.
Khi những nghi lễ cho trận đấu đã chuyển sang màn hai, hai con gấu không ngừng đi loanh quanh trên tuyết, dịch dần lên phía trước, lắc lư cái đầu. Những khán giả ngồi yên không động đậy, nhưng mọi con mắt đều dõi theo chúng.
Rồi với một tiếng gầm, một vệt tuyết vung lên, cả hai con gấu đều lao vào nhau như hai tảng đá trên hai đỉnh núi cạnh nhau bị tung ra bởi một trận động đất, lăn xuống dưới sườn núi với vận tốc ngày càng tăng, băng qua những kẽ nứt làm những cái cây trên đường đi gãy gục thành từng mảnh nhỏ, cho đến khi chúng đâm vào nhau mạnh đến nỗi chúng tan ra thành bụi và làm những mảng đá nhỏ văng ra. Hai con gấu cũng lao vào nhau mạnh mẽ như thế. Cú va chạm của chúng vang vọng trong không khí và dội lại từ những bức tường trong cung điện. Nhưng chúng không bị tan ra thành bụi giống như hai tảng đá. Cả hai đều ngã lăn ra, nhưng Iorek đứng lên trước. Nó uốn người mềm mại và vật lộn với Iofur. Bộ áo giáp sắt của Iofur bị hư hại bởi cú va chạm và nó không dễ để ngẩng đầu lên. Iorek tiến ngay đến điểm dễ tấn công trên cổ con gấu. Nó cào vào lớp lông trắng rồi móc những móng vuốt xuống dưới mép chiếc mũ sắt của Iofur rồi giật mạnh nó về phía trước.
Cảm thấy nguy hiểm, Iofur gầm lên và rùng mình như Lyra đã nhìn thấy Iorek rùng mình bên bờ nước khiến những vảy nước bắn tung tóe trong không khí. Iorek loạng choạng và bị đánh bật ra, tiếng kim loại kêu lanh canh. Iofur đứng vươn người lên, duỗi thẳng những phiến kim loại che lưng bởi một sức mạnh khủng khiếp. Rồi như một dòng thác, nó lao vào Iorek lúc vẫn đang cố gắng đứng lên.
Lyra cảm thấy như tim mình nảy ra ngoài trước sức mạnh của cú va chạm. Mặt đất dưới chân cô cũng rung lên. Làm sao Iorek có thể sống sót trước một chấn động như thế? Nó đang cố gắng uốn mình và lấy lại cân bằng trên mặt đất, nhưng chân trước nó đang ở trên cao, Iofur đã cắm răng vào đâu đó gần cổ họng Iorek. Những giọt máu nóng hổi vọt lên; một giọt đậu trên chiếc áo lông của Lyra, cô áp chặt tay mình lên đó như một biểu hiện của tình yêu thương.
Nhưng những móng vuốt chân sau của Iorek cắm vào những đường nối trên chiếc áo giáp đan lưới lót mình của Iofur và kéo giật xuống. Toàn bộ phần trước bung ra, Iofur lảo đảo nhận thấy nguy hiểm, hắn thả cho Iorek đứng thẳng người lại.
Hai con gấu đứng xa nhau một lúc, lấy lại nhịp thở. Giờ thì Iofur cảm thấy vướng víu với chiếc áo giáp lót mình, vì từ tác dụng bảo vệ nó đã thay đổi hoàn toàn và trở nên vướng víu: nó vẫn bó chặt lại ở phần dưới, và lòng thòng kéo lê giữa hai chân sau. Tuy nhiên, Iorek cũng thảm hại không kém. Máu đang chảy ròng ròng từ vết thương trên cổ khiến nó đau đớn vô cùng.
Nhưng nó lao đến Iofur trước khi vua của những con gấu kịp cản trở nó trong bộ áo giáp và đấm nó ngã lộn nhào, tiếp theo là một cú thọc mạnh vào phần hở ở cổ Iofur, nơi gờ của chiếc mũ sắt đã bị bẻ cong. Iofur vật nó xuống, rồi hai con gấu lại nằm đè lên nhau, làm những đụn tuyết bay lên tung tóe, thỉnh thoảng khiến mọi người khó nhận ra ai đang thắng thế.
Lyra đứng nhìn, gần như không dám thở và vặn xoắn hai tay chặt vào nhau đến nỗi cô cảm thấy đau. Cô nghĩ đã nhìn thấy Iofur xé toạc vết thương trên bụng Iorek, nhưng điều đó là không thể, vì sau một trận tuyết bay mù mịt, cả hai con gấu đang đứng thẳng người như những võ sĩ Quyền Anh, Iorek đang cào những móng vuốt mạnh mẽ vào mặt Iofur, còn Iofur nện trả cũng dữ dội không kém.
Lyra run rẩy trước sức nặng của những cú đấm. Như thể một người khổng lồ đang quải một cây búa tạ, và trên cây búa tạ có cắm thêm năm đầu nhọn …
Tiếng sắt chạm vào sắt, tiếng răng chạm va vào răng, tiếng hơi thở gấp gáp, những bước chân bước thình thình như sấm trên nền đất nện chặt. Vùng tuyết xung quanh đã chuyển sang màu đỏ và bị giẫm nát thành một thứ bùn đỏ thắm.
Bộ áo giáp sắt của Iofur lúc này đã thật thảm hại, những tấm kim loại rách và méo mó, những hoa van dát vàng bị tung ra hay lốm đốm đầy máu, và chiếc mũ sắt của nó đã bay đi đâu mất. Bộ áo giáp sắt của Iorek vẫn còn tốt hơn rất nhiều, dù trông cũng rất thảm hại: méo mó nhưng không sứt mẻ, vẫn trụ vững cho đến tận bây giờ trước những cú đấm nặng như quai búa tạ của vua gấu, và chống chọi với những móng vuốt hung ác dài cả chục phân.
Nhưng Iofur to lớn vẻ khỏe hơn Iorek, còn Iorek thì đang mệt và đói, nó đã mất rất nhiều máu. Nó bị thương ở bụng, ở hai cánh tay, ở cổ, trong khi Iofur chỉ bị chảy máu ở hàm dưới. Lyra mong mỏi được giúp đỡ người bạn thân yêu, nhưng cô có thể làm gì được?
Tình hình đang trở nên xấu đi cho Iorek. Nó đang lả người đi; cứ mỗi lần nó đặt chân trái phía trước trên nền đất, có thể thấy rõ là nó khó mà chống đỡ nổi sức nặng của toàn bộ cơ thể. Nó cũng không bao giờ dùng chân trái này để chiến đấu, và những cứ đấm bằng tay phải lại yếu hơn, gần như chỉ là một cái vỗ nhẹ so với những cú đấm mạnh mẽ ghê gớm mấy phút trước.
Iofur đã nhận thấy điều này. Nó bắt đầu chế nhạo Iorek, gọi nó là đồ bỏ đi, đồ trẻ con khóc thút thít, đồ hết hơi, đồ ngoắc ngoải và những cái tên khác, trong khi nó đấm Iorek từ phía bên trái và phía bên phải. Iorek không còn chống đỡ nổi được nữa. Iorek buộc phải lùi lại phía sau, mỗi lần một bước, và rồi phải bò xuống trước con mưa đòn từ con vua gấu đang luôn mồm nhạo báng.
Lyra khóc nức nở. Người bạn thân yêu, người bạn dũng cảm của cô, người bảo vệ không biết sợ hãi của cô đang sắp chết, cô không muốn phụ bạc quay mặt đi, và nếu nó nhìn cô, chắc chắn nó sẽ nhìn thấy đôi mắt đang sáng rực của cô cùng tình yêu thương và sự tin tưởng tràn ngập trong đó, không phải là một khuôn mặt náu trong sự hèn nhát hay một bờ vai run rẩy sợ hãi.
Vì thế cô nhìn lên, nhưng nước mắt khiến cô không nhìn thấy điều đang thực sự xảy ra; và có thể nó không phải là dễ nhìn thấy đối với cô. Và điều này rõ ràng cũng không bị Iofur phát hiện.
Iorek đang lùi lại phía sau chỉ để tìm một chỗ sạch sẽ, một hòn đá chắc chắn để đứng lên, cánh tay trái vô dụng thực ra vẫn lành lạnh và khỏe mạnh. Không thể lừa một con gấu, nhưng Lyra đã nói cho Iorek Byrnison biết trước, Iofur Raknison không muốn làm một con gấu, hắn muốn trở thành người và Iorek đã lừa nó.
Cuối cùng nó đã tìm được cái nó muốn: một hòn đá chắc chắn và găm sâu vào đất. Nó dựa lưng vào đó, duỗi thẳng chân và chờ thời cơ.
Thời cơ đến khi Iofur vươn người lên cao, rống lên thể hiện sức mạnh, và quay đầu nhìn một cách giễu cợt vào bên tay trái lúc đó đang yếu của Iorek.
Đã đến lúc Iorek hành động. Như một cơn sóng đã tích tụ độ cao từ hàng nghìn dặm trên đại dương và chỉ hơi gợn nhỏ trên làn nước sâu, nhưng khi đến vùng nước cạn, nó nhô lên cao đến tận trời xanh, đe dọa những cư dân trước khi tràn lên bờ với một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi… Iorek Byrnison vùng lên trước Iofur, vươn người lên từ chỗ đặt chân chắc chắn trên hòn đá và cào xé dữ dội vào cái hàm đang há hốc của Iofur.
Một cú đấm đáng sợ. Nó đánh bay phần hàm dưới của Iofur lên không trung và rải đầy những giọt máu trên tuyết mấy mét xung quanh.
Cái lưỡi đỏ ngòm của Iofur thè xuống cổ họng trống hoắc của hắn. Con vua gấu đột ngột mất tiếng, mất răng và không gì có thể giúp đỡ nổi. Iorek chỉ cần có thế. Nó lao đến và răng nó cắm phập cổ họng Iofur, giằng sang bên này, bên kia, nhấc thân hình to lớn khỏi mặt đất rồi dằn xuống như thể Iofur chỉ là con hải cẩu bên bờ nước.
Rồi nó xé toang con gấu ra, và mạng sống của Iorek Raknison kết thúc dưới hàm răng của Iorek Byrnison.
Vẫn còn một nghi lễ cuối cùng cần hoàn thành. Iorek xé bộ ngực không che chắn của con vua gấu đã chết, gạt lớp lông để thấy những chiếc xương sườn màu đỏ và trắng. Iorek thò tay vào trong lồng ngực, nó giật trái tim của Iofur ra, đỏ thắm và bốc hơi, ăn sống trước mặt thuộc hạ của Iofur.
Sau đó là tiếng hoan hô, sự hỗn loạn và những con gấu tranh nhau chạy đến thể hiện sự tôn kính trước đối thủ đã chiến thắng Iofur.
Tiếng Iorek Byrnison vang lên át cả tiếng la hét.
“Hỡi những con gấu! Ai là vua của các người?”
Và những tiếng hét đám lại, trong một tiếng gầm như thể tất cả những mái nhà trên thế giới đang bật tung ra trong một cơn bão biển:
“Iorek Byrnison!”
Những con gấu biết chúng cần phải làm gì. Tất cả những huy chương, khăn choàng và vòng hoa bị ném xuống ngay lập tức và giày xéo xuống chân, rồi bị bỏ quên trong tích tắc. Giờ thì chúng đã là những con gấu của Iorek, những con gấu thực thụ, không phải thứ gấu nửa người mơ hồ vẫn ý thức được nỗi đau vì vị trí hèn kém của minh. Chúng tràn vào cung điện và bắt đầu kéo những cột đá hoa cương to lớn từ ngọn tháp ở đỉnh trên cùng, lung lay những bức tường có lỗ châu mai bằng những nấm đấm mạnh mẽ cho đến khi những viên đá long ra đẩy chúng xuống những mõm núi khiến chúng đập mạnh vào đê chắn sóng phía dưới hàng chục mét.
Iorek không để tâm đến và tháo bộ áo giáp sắt của mình ra để chăm sóc vết thương, nhưng trước khi nó bắt đầu, Lyra đã ở bên cạnh, giẫm chân trên nền tuyết đỏ thẵm và hét bảo những con gấu ngừng phá hủy Cung điện, vì có những tù nhân bị giam giữ bên trong đó. Chúng không nghe thấy, nhưng Iorek thì có, và khi nó gầm lên, những con gấu dừng lại ngay lập tức.
“Những tù nhân là con người sao?” Iorek hỏi.
“Đúng vậy—Iofur Raknison tống họ vào ngục tối, họ phải được ra và ở đâu đó, nếu không họ sẽ chết vì đá rơi.”
Iorek ra những lệnh ngắn gọn, mấy con gấu hối hả chạy vào cung điện giải thoát cho các tù nhân. Lyra quay lại với Iorek.
“Để tôi giúp anh nào, tôi muốn biết chắc anh không bị thương quá nặng, Iorek thân yêu—ôi, tôi ước gì có bông băng hay thứ gì đó! Có một vết rạch khủng khiếp trên bụng anh—”
Một con gấu ngậm đầy mồm một thứ gì đó rất cứng màu xanh lá cây bám đầy băng trên mặt đất và thả dưới chân Iorek.
“Rêu cầm máu đó,” Iorek nói. “Hãy rịt vào vết thương hộ tôi, Lyra. Hãy gập phần thịt đè lên trên và bịt một ít tuyết lên cho đến khi nó đóng băng lại.
Nó không để cho con gấu nào chăm sóc mình dù chúng tỏ ra rất sốt sắng. Hơn nữa, đôi tay Lyra rất khéo léo, và cô nóng lòng được giúp đỡ bạn mình. Thế là đứa bé cúi xuống bên vua gấu to lớn, cuốn thứ rêu cầm máu và đắp tuyết vào vết thương cho đến khi nó không chảy máu nữa. Khi đã làm xong, bao tay của cô thấm đẫm máu của Iorek, nhưng vết thương của nó đã lành miệng.
Lúc đó, những tù nhân, khoảng mười mấy người đàn ông, run rẩy, ngơ ngác và long ngóng đã đi ra. Không có gì cần phải nói với ông Giáo sư, Lyra quyết định, vì ông già khốn khổ đã bị điên. Cô muốn biết những người kia là ai, nhưng còn đó nhiều việc gấp hơn cần làm. Cô không muốn làm Iorek rối trí, nó đang nhanh chóng ra lệnh và sai những con gấu chạy gấp ra chỗ nọ chỗ kia, nhưng cô lo lắng cho Roger, Lee, Scoresby, các phù thủy, cô đang đói và mệt… Cô nghĩ điều tốt nhất có thể làm là tránh sang một bên.
Vì thế cô rút vào một góc trong trường đấu cùng Pantalaimon trong hình dạng chồn gu-lô để giữ ấm cho cô, và tự chất một đống tuyết lên người như những con gấu vẫn làm, rồi chìm vào giấc ngủ.
Có thứ gì đó dụi vào chân Lyra, giọng một con gấu lạ nói, “Lyra Lưỡi bạc, đức vua muốn gặp cô.”
Cô đứng dậy và gần như tắt thở vì lạnh, không thể mở mắt nổi vì chúng đã bị phủ một lớp băng, nhưng Pantalaimon đã liếm cho băng tan ra, và cô nhìn thấy ngay một con gấu trẻ tuổi đang nói chuyện với cô dưới ánh trăng.
Cô cố gắng đứng lên nhưng ngã xuống hai lần.
Con gấu nói, “Hãy cưỡi lên lưng tôi,” và nó quỳ xuống chìa ra tấm lưng rộng lớn của minh, nửa ngã nửa bám vào, cô cố gắng ngồi lên trong khi nó đưa cô đến một khoảng đất trống, nơi nhiều con gấu đang đứng tụm lại với nhau.
Giữa chúng là một bong dáng nhỏ bé đang chạy về phía cô, nhân tinh của người đó nhảy lên chào đón Pantalaimon.
“Roger!” cô reo lên.
“Iorek Byrnison để mình lại ở đây trong khi anh ấy đến cứu cậu, chúng mình đã rời khỏi khinh khí cầu. Lyra ạ! Sau khi cậu rơi ra, chúng mình đi thêm nhiều dặm, rồi ông Lee Scoresby thả thêm khí gas ra ngoài và chúng mình đâm vào một ngọn núi, rồi chúng mình rơi xuống một sườn dốc chắc cậu chẳng bao giờ nhìn thấy! Mình không biết bây giờ ông Lee Scoresby ở đâu, cả các phù thủy cũng vậy. Chỉ có mỗi mình và Iorek Byrnison thôi. Anh ấy đi thẳng đến đó tìm cậu. Họ đã kể cho mình nghe về cuộc chiến của anh ấy…”
Lyra nhìn quanh, dưới sự hướng dẫn của những con gấu già, các tù nhân đang xây một căn lều bằng cành củi và vải dầu. Trông họ có vẻ sung sướng vì có việc gì đó để làm. Một trong số những người đàn ông đang đánh diêm để đốt lửa
“Có thức ăn đấy” con gấu trẻ đã đánh thức Lyra dậy nói.
Một con hải cẩu còn tươi nằm trên tuyết. Những con gấu xé nó ra bằng móng vuốt và chỉ cho Lyra chỗ tìm quả cật. Cô ăn một miếng cật sống: nó ấm, mềm và ngon hơn tưởng tượng.
“Hãy ăn cả mỡ nữa,” con gấu nói và xé một miếng đưa cho cô, nó có vị kem hạt dẻ. Roger chần chừ rồi làm theo Lyra. Chúng ăn ngấu nghiến, chỉ sau vài phút, Lyra đã hoàn toàn tỉnh táo và bắt đầu ấm lên.
Vừa lau miệng, Lyra vừa nhìn ra xung quanh, nhưng không thấy Iorek đâu cả.
“Ngài Iorek Byrnison đang nói chuyện với các cố vấn.” Con gấu trẻ tuổi nói. “Ngài muốn gặp cô khi cô đã ăn xong. Hãy đi theo tôi.”
Nó dẫn họ qua một gò tuyết đến một nơi những con gấu đang bắt đầu xây bức tường bằng những khối băng. Iorek ngồi giữa những con gấu già, nó đứng lên chào đón cô.
“Lyra Lưỡi Bạc,” nó nói, “hãy đến đây nghe những gì tôi đang nghe.”
Nó không giới thiệu sự có mặt của cô với những con gấu khác, có lẽ chúng đã biết về cô từ trước. Nhưng chúng nhường chỗ cho cô và đối xử với cô rất trân trọng, như thể cô là một nữ hoàng. Cô cảm thấy tự hào vô cùng khi được ngồi bên cạnh người bạn thân Iorek Byrnison của mình dưới Hiện tượng cực quang khi nó lung linh huy hoàng trên bầu trời bắc cực và tham gia vào cuộc nói chuyện với những con gấu.
Hoá ra sự thống trị của Iofur Raknison là do một âm mưu. Một số cho rằng do ảnh hưởng của bà Coulter, người đã đến gặp Iofur Raknison khi Iorek bị đi đày, dù Iorek không hề biết về điều đó, và còn tặng Iofur rất nhiều quà.
“Bà ta đưa cho hắn một viên thuốc,” một con gấu nói, “hắn đã bí mật cho Hjalmur Hjalmurson uống, làm cho nó quên mất mình là ai.”
Hjalmur Hjalmurson, theo Lyra đoán, là con gấu đã bị Iorek giết và cái chết của nó khiến Iorek phải bị đầy. Vậy là bà Coulter đứng sau chuyện này! Và còn hơn thế nữa.
“Có những điều luật của con người ngăn cản một số chuyện bà ta đang dự định, nhưng luật của con người không được áp dụng ở Svalbard. Bà ta muốn thiết lập một trụ sở ở đây như ở Bolvangar, có điều là tệ hại hơn, và Iofur cho phép bà ta làm điều đó, chống lại tất cả những truyền thống của loài gấu. Con người đã đến đây, hay bị cầm tù, nhưng không bao giờ sống và làm việc ở đây. Dần dần bà ta đã làm tăng thêm mức độ ảnh hưởng của mình lên Iofur Raknison, và của ông ta lên chúng tôi, cho đến khi chúng tôi trở thành những sinh vật chạy đi chạy lại dưới sự sai bảo của bà ta, và nhiệm vụ duy nhất của chúng tôi là bảo vệ cái thứ ghê tởm bà ta sắp tạo…”
Đó là lời của một con gấu già hơn. Tên nó là Soren Eisarson, nó là một cố vấn, một con gấu đã phải chịu đựng những điều không hay dưới thời Iofur Raknison.
“Giờ thì bà ta đang làm gì, Lyra?” Iorek Byrnison hỏi.
“Khi bà ta nghe tin về cái chết của Iofur, bà ta sẽ làm gì?”
Lyra lấy Chân-kế ra. Không đủ ánh sáng để nhìn, Iorek ra lệnh mang đến một cây đuốc.
“Chuyện gì đã xảy ra ông Lee Scoresby vậy?” Lyra hỏi trong khi chờ đợi. “Cả các phù thủy nữa?”
“Các phù thủy đã bị một bộ tộc phù thủy khác tấn công. Tôi không biết những phù thủy ở bộ tộc đó có phải là đồng minh của những kẻ chia tách con người hay không, nhưng họ lượn trên bầu trời với số lượng nhiều khủng khiếp, họ tấn công trong cơn bão. Tôi không biết điều gì đã xảy ra cho Serafina Pekkala, còn về Lee Scoresby, chiếc khinh khí cầu lại bay lên sau khi tôi rơi ra ngoài với cậu bé, đưa anh ta lên cùng. Nhưng chiếc máy đọc biểu tượng của cô sẽ cho chúng ta biết số phận của họ giờ ra sao.”
Một con gấu kéo đến chiếc xe kéo đựng chiếc vạc chứa đầy than củi đang cháy âm ỉ và ném một miếng nhựa gì đó vào giữa. Miếng nhựa bắt lửa ngay lập tức, soi sáng cho Lyra quay những chiếc kim của Chân-kế và hỏi về Lee Scoresby.
Hóa ra ông ấy vẫn đang lơ lửng trên cao, bị gió thổi về hướng Nova Zembla, và ông ấy không hề hấn gì sau khi bị những con kền núi tấn công. Bộ tộc phù thủy lạ đã bị đánh lui.
Lyra nói lại với Iorek, nó gật đầu hài lòng.
“Nếu ông ta vẫn còn ở trên không, ông ta sẽ an toàn.”
“Thế còn về bà Coulter?”
Câu trả lời rất phức tạp, chiếc kim quay từ biểu tượng này sang biểu tượng kia theo một trật tự khiến Lyra rối trí một lúc lâu. Những con gấu rất tò mò, nhưng kìm lại được vì sự tôn kính của chúng dành cho Iorek Byrnison, và của Iorek Byrnison dành cho Lyra. Cô bỏ chúng ra ngoài tâm trí để chìm đắm trong Chân-kế.
Trò chơi của những biểu tượng, khi cô đã tìm hiểu được mối quan hệ của chúng, thì không còn bí ẩn nữa.
“Nó nói rằng bà ta… bà ta đã nghe về việc chúng ta bay theo hướng này, bà ta có một khí cầu zeppelin vận tải được trang bị sung máy. Tôi nghĩ là vậy—vì họ đang bay đến Svalbard ngay lúc này. Bà ta vẫn chưa biết chuyện Iofur bị giết, tất nhiên là như vậy, nhưng sẽ nhanh chóng biết, bởi vì… Đúng rồi, vì một số phù thủy sẽ nói cho bà ta biết, các phù thủy biết tin nhờ những con kền núi. Vì thế tôi đoán rằng có rất nhiều do thám trong không khí xung quanh đây, Iorek. Bà ta đang đến để … để định giúp Iofur Raknison, nhưng thực ra là tiếp quản quyền lực của hắn, với một đội quân Tartar đến bằng đường biển, họ sẽ đến đây trong vòng hai ngày tới.
“Ngay khi có thể bà ta sẽ đến nơi Ngài Asriel đang bị giam giữ, và sẽ sai người giết ông ấy. Vì… giờ mọi thứ đã trở nên rõ ràng: một điều trước đây tôi không thể hiểu nổi, Iorek ạ! Đó là tại sao bà ấy lại muốn giết Ngài Asriel: đó là vì bà ta biết ông ấy sẽ làm gì, bà ta sợ điều đó, bà ta muốn chính minh làm điều đó và có quyền kiểm soát trước ông ấy… Chắc chắn đó là thành phố trên mây! Chắc chắn là như vậy! Bà ta đang cố gắng giành được nó trước! Và giờ nó còn nói thêm với tôi về điều gì khác nữa…”
Cô vùi người xuống chiếc máy, tập trung cao độ, trong khi chiếc kim xoay lung tung. Nó chuyển động hầu như quá nhanh để dõi theo, Roger đang nhìn qua vai cô, thậm chí Roger không nhìn thấy nó dừng lại lúc nào, cậu nhìn chằm chằm vào những ngón tay Lyra quay những chiếc kim, những chiếc kim trả lời hỗn loạn chứ không đơn giản như thứ ngôn ngữ của Hiện tượng cực quang.
“Đúng rồi,” cuối cùng cô lên tiếng, đặt chiếc máy vào lòng, chớp mắt và thở dài như thể vừa ra khỏi sự tập trung cao độ của minh. “Đúng, tôi đã hiểu điều nó nói. Bà ta lại đang đuổi theo tôi, bà ta muốn thứ gì đó tôi đang có, vì Ngài Asriel cũng muốn điều đó. Họ cần nó cho việc này… cho thí nghiệm nà … dù nó là gì…”
Đến đó cô ngừng lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ. Có điều gì đó đang làm cô phiền não, dù cô không biết đó là chuyện gì. Cô chắc chắn thứ quá đỗi quan trọng đến thế chính là bản thân chiếc Chân-kế, bởi sau rốt, bà Coulter đã từng muốn nó, và còn có thể là gì khác nữa? Nhưng vẩn chưa đúng, ví Chân-kế có một cách khác để nói đến chính minh, và không phải là cách này.
“Tôi cho rằng đó là Chân-kế.” Cô nói với vẻ không vui. “Đó là điều tôi luôn nghĩ từ đầu đến giờ. Tôi phải mang đến cho Ngài Asriel trước khi bà ta có được nó. Nếu bà ta có được nó, tất cả chúng ta phải chết.”’
Khi nói thế, cô cảm thấy rất mệt mỏi, sự mệt mỏi và buồn phiền đến trong từng khớp xương đến mức chết đi có lẽ là một sự giải thoát. Nhưng tấm gương của Iorek đã ngăn cô không nghĩ đến điều đó. Cô cất Chân-kế đi và đứng thẳng lên.
“Bà ta còn cách đây bao xa?” Iorek hỏi.
“Chỉ vài giờ đồng hồ thôi. Tôi nghĩ tôi phải mang Chân-kế đến cho Ngài Asriel nhanh hết mức có thể.”
“Tôi sẽ đi với cô.” Iorek nói.
Cô không phản đối. Trong khi Iorek ra lệnh và tổ chức một nhóm có vũ trang để đi theo họ trên chặng đường cuối cùng của họ lên phía bắc, Lyra ngồi im, lấy lại sức lực. Cô cảm thấy có điều gì đó đã thoát khỏi cô trong suốt quãng thời gian lần đọc biểu tượng vừa rồi. Cô nhắm mắt lại và ngủ. Sau đó họ đánh thức cô dậy ngay để lên đường.