If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Mặc
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3305 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Đoạt Kiếm! (2)
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 15: Đoạt kiếm! (2)
Dịch giả: ThienTuyet
Biên tập: Blue
)
"Ha ha ha....." Lão giả giận quá hóa cười, sát cơ trong đôi mắt đột nhiên bộc phát: "Một tiểu kiếm sư lục giai mà cũng dám nói chuyện như thế với lão phu, hôm nay ta sẽ cho Thanh Châu Tam Bá các ngươi xóa tên trên giang hồ!"
Vừa dứt lời, trên người lão giả liền tản mát ra một trận ba động kinh khủng, đó là linh áp thuộc về linh kiếm sư thất giai đỉnh phong.
Thương Nhân xanh mặt, hắn rốt cuộc đã hiểu linh kiếm sư thất giai cường đại như thế nào, hôm nay huynh đệ bọn họ đoạt được linh kiếm là may mắn đến cỡ nào. Nếu như Trương Đô Đốc không bị thương nặng thì chỉ cần một mình hắn cũng đủ tiêu diệt toàn bộ bọn họ. Nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận để ăn chứ, chọc giận đối phương thì cũng phải chịu đựng lửa giận của đối phương mà thôi.
Lão giả không rút kiếm nhưng chuôi kiếm bên hông phát ra một tiếng ngâm khe khẽ, một sợi dây màu xanh đậm đột nhiên bung ra đánh thẳng về phía Thương Nhân.
Sắc mặt Thương Nhân chuyển từ xanh sang tái, thất thanh nói: "Kiếm Linh Hóa Hình! Thực Nhân Yêu Đằng! Ngươi là Toái Cốt Kiếm Diêm Ma Lão Nhân!"
"Hiện tại mới nhận ra lão phu thì đã muộn!" Lão giả hừ lạnh, sợi dây màu xanh đánh đến nhanh như tia chớp.
Lúc này Thương Nhân đã hoàn toàn hối hận, hắn không nghĩ tới lại đụng phải tên sát tinh này. Nếu như đoán ra sớm hơn một chút thì có cho hắn thêm một trăm lá gan thì cũng không dám đắc tội đối phương. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, thấy sợi dây sắp đánh tới, hắn hét lên một tiếng rồi chém một kiếm mạnh nhất của mình về phía trước. Một đạo kiếm quang dài sáu bảy trượng phóng lên cao chém vào sợi dây màu xanh lá kia.
Sợi dây màu xanh vặn vẹo đôi chút như vật sống nhưng cuối cùng vẫn không địch lại kiếm quang sắc bén liền tan biến.
"Hừ, cũng có chút bản lãnh. Tuy nhiên chấm dứt ở đây đi!" Diêm Ma Lão Nhân cười lạnh, linh kiếm bên hông rung động một cái phóng ra bảy sợi dây màu xanh như lúc trước.
Thấy bảy sợi dây này, mặt Thương Nhân cắt không còn chút máu, bảy sợi dây đan thành một tấm lưới lớn bao trọn tất cả các phương vị xung quanh hắn rồi xoắn lại.
Cách đó không xa, Bạo Hùng chém liên tiếp về phía Trương Đô Đốc, không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ thuần túy sử dụng lực lượng mà thôi. Trương Đô Đốc lảo đảo thối lui, mỗi lần nhận thêm một kiếm thì sắc mặt hắn càng xanh thêm một phần. Bên cạnh đó, Độc Xà vẫn di động, tùy thời xuất kiếm giống như độc xà rình mồi, tàn nhẫn vô cùng. Trương Đô Đốc bị ép vào cảnh cửu tử nhất sinh, thỉnh thoảng lại xuất hiện thêm một vết thương trên người.
"Ha ha ha, đường đường là linh kiếm sư thất giai mà chỉ có thế thôi sao, hôm nay lão Hùng ta đây cũng có thể chém một linh kiếm sư thất giai rồi!"
Bạo Hùng cuồng tiếu giơ trọng kiếm lên, một tầng quang mang màu vàng đất nặng nề chậm rãi hội tụ trên thân kiếm, cuối cùng tạo thành hư ảnh một con gấu bự màu vàng.
"Chấn Sơn Kích!"
Trọng kiếm chém mạnh xuống, con gấu màu vàng đất cũng vươn tay gấu ra tát xuống. Không khí tựa như đọng lại tại giờ khắc này, một cỗ ba động kỳ dị trói buộc không gian mấy trượng, hơn nữa cũng tạo thành sức phá hoại rất lớn. Khôi giáp màu đen bao phủ thân hình Trương Đô Đốc qua dao động vừa rồi liền bể nát, kiếm khí hộ thân cũng vặn vẹo, tựa như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Dưới áp lực kinh khủng cỡ này, mặt Trương Đô Đốc đã cắt không ra giọt máu nhưng hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt tỉnh táo lộ ra vẻ quyết tâm. Một cỗ linh áp khổng lồ một lần nữa bộc phát.
"Vân Báo!"
Theo tiếng hét, linh kiếm của Trương Đô Đốc thả ra linh quang chói mắt, một con báo bằng ánh sáng trắng noãn nhảy ra từ trong kiếm, cắn tới cự kiếm. Trong khoảnh khắc, quang mang vàng đất trên cự kiếm nhanh chóng tan biến, hư ảnh cự hùng cũng nhạt dần rồi hóa thành linh quang chui lại vào bên trong.
"Kiếm Linh Hóa Hình! Sao ngươi còn có thể sử dụng Kiếm Linh Hóa Hình?" Bạo Hùng hoảng sợ gào thét.
Trương Đô Đốc bộc phát ra kiếm linh xong thì miệng mũi không ngừng tràn ra máu tươi, tựa như vừa nhận áp lực cực kỳ khủng bố vậy. Hắn không để ý đến lời chất vấn trong hoảng sợ của Bạo Hùng mà thừa cơ đâm thẳng vào ngực Bạo Hùng. Nhưng có một thanh kiếm khác còn nhanh hơn hắn, lại đâm từ phía sau xuyên qua thân thể hắn, ngập tới tận chuôi.
Thân thể Trương Đô Đốc chững lại một chút nhưng vẫn cố ra hết sức tiến về trước, dùng kiếm của mình cắm vào ngực của Bạo Hùng rồi ngã nhào tới trước thân thể Bạo Hùng.
Bạo Hùng lảo đảo lui ba bước nhưng vẫn không ngã xuống đất. Một kiếm cuối cùng của Trương Đô Đốc chệch hướng, không đâm trúng tim hắn. Đối với linh kiếm sư thì không tổn hại nơi trọng yếu vẫn không phải là tổn thương nặng nề.
"Nhị ca, ngươi không sao chứ?" Độc Xà rút trường kiếm khỏi người Trương Đô Đốc rồi hướng Bạo Hùng hỏi.
Sắc mặt Bạo Hùng tái nhợt rất khó coi. Bởi vì nguyên nhân bị thương vừa rồi là do bị hù, thiếu chút nữa bị một kiếm xuyên tim. Linh kiếm sư thất giai quả nhiên là cường giả, cho dù bị thương nặng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng ngay lúc này đột nhiên có một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên bên trong trận hỗn chiến truyền đến. Hai người tái mặt nhìn về hướng ấy, tiếp theo liền thấy một cảnh tượng kinh hãi tuyệt luân, đại ca của bọn hắn bị một dây cỏ không biết tên quấn quanh, cả người bay lên không rồi bị xẻ ta thành từng khối thịt nhỏ.
Tiếng kêu thê lương kia hàm chứa kiếm khí lấn át cả tiếng chém giết nơi chiến trường, tất cả mọi người ngừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thân ảnh ở trên không.
"Đại ca!"
Bạo Hùng và Độc Xà trợn mắt như muốn nứt ra, phóng về hướng Diêm Ma lão nhân.
Diêm Ma lão nhân lạnh lùng nhìn hai thân ảnh đang lao tới, hừ lạnh một tiếng: "Hai con kiến hôi, cút!"
Bảy sợi dây liền phân ra bốn sợi hướng tới Bạo Hùng và Độc Xà. Bạo Hùng và Độc Xà nổi giận chém tới, tuy chém đứt được một sợi nhưng còn một sợi khác đã không trở ngại đánh lên người họ. Phốc phốc hai tiếng, thân thể hai người bay ngược rơi về phía rừng cây.
Diêm Ma Lão Nhân không còn để ý đến họ nữa, hắn dùng một sợi dây quấn thanh thượng phẩm linh kiếm rơi ra từ tay Thương Nhân bay trở lại. Nhưng không đợi linh kiếm rơi vào tay hắn thì có một bóng dáng màu hồng phấn như quỷ mị đột nhiên xuất hiện cách xe ngựa không xa vọt đến cướp thanh kiếm trong sợi dây. Đồng thời có một tiếng cười bén nhọn lớn lối vang lên truyền vào tai của mỗi người.
"Ha ha, Diêm Ma lão đầu, đa tạ ngươi giúp bổn công tử lấy được vật này, bổn công tử không khách khí nữa!"
Diêm Ma Lão Nhân biến sắc, kèm thêm sự giận giữ làm cho khuôn mặt của lão vặn vẹo méo mó: "Tầm Hương Khách! Ngươi dám cướp đồ của lão phu?"
Sợi dây quấn quanh thượng phẩm linh kiếm đã biến mất, Diêm Ma Lão Nhân điên cuồng gầm lên một tiếng. Năm sợi dây còn lại như ăn thuốc kích thích đột nhiên nở to ra đuổi theo bóng ảnh hồng phấn đang chạy trốn kia. Đồng thời linh kiếm bên hông cũng xuất ra hai sợi dây bổ sung cho hai sợi vừa mới bị chém đứt lúc nãy.
Bảy sợi dây màu xanh đều giãn nở đến hơn mười trượng, lần lượt chặn ở các vị trí trọng yếu phong bế không gian mười trượng xung quanh thân ảnh màu hồng kia. Tuy thân ảnh rất nhanh nhưng cuối cùng hắn cũng bị bức cho phải hiện thân. Đó là một thanh niên tuấn mỹ có phần yêu dị, toàn thân mặc bạch y, chẳng qua trên đó có trang trí rất nhiều đóa hoa màu hồng phấn. Một nam tử lại mặc đồ in đầy hoa như thế thật là tà dị.
Người này tả xung hữu đột trong tấm lưới được những sợi dây kia kết thành, tới lui như gió tạo ra tàn ảnh nhưng vẫn không thoát được ra ngoài, mấy lần bất cẩn mà suýt bị thương. Rất nhanh sau đó, hình như thanh niên yêu dị nhận ra rằng mình không trốn thoát được nên cũng không cố gắng vô ích nữa. Hắn chỉ tránh né rồi kêu to hướng tới Diêm Ma Lão Nhân: "Diêm Ma lão đầu, chỉ là lấy của ngươi một thanh kiếm mà thôi, có cần phải đuổi giết không buông thế không? Hắc hắc, ta sợ ngươi rồi, kiếm này coi như ta không cần, trả lại cho ngươi!"
Thanh niên yêu dị vung mạnh trường kiếm trong tay, thanh kiếm hóa thành một đường ánh sánh bắn thẳng ra ngoài, trong nháy mắt đã cách Diêm Ma Lão Nhân hơn mười trượng. Sắc mặt Diêm Ma Lão Nhân khẽ đổi, thân thể nhoáng lên một cái rời khỏi xe ngựa đuổi theo thanh kiếm. Chờ hắn đem trường kiếm bắt vào trong tay thì thần sắc mới hòa hoãn đi chút ít. Khi vững vàng đứng trên mặt đất, hắn trừng mắt nhìn về phía thanh niên yêu dị.
Yêu dị thanh niên cười ha ha: "Kiếm đã đưa ngươi, sao vẫn còn trưng cái bản mặt đó ra vậy? Không phải là một thanh thượng phẩm linh kiếm thôi ư, chẳng có gì mới lạ."
"Hừ." Lão giả hừ một tiếng, cũng không trả lời.
Yêu dị thanh niên không thèm để ý đến hắn nữa, cười hì hì nhìn về phía buồng xe: "Hôm nay bổn công tử đến đây là vì mỹ nhân. Diêm Ma, ngươi đã có kiếm thì mau đi đi, kiếm có thể cho ngươi nhưng mỹ nhân thì ngươi đừng hòng cướp của ta!"
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc