Nguyên tác: Amazing Grace
Số lần đọc/download: 1214 / 21
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Chương 20
E
verett đến New York để tường thuật buổi trình diễn ca nhạc của Melanie vào đêm giao thừa. Người hâm mộ nàng đông nghẹt tại Madison Square Garden, và nàng đang ở trong tình trạng tuyệt vời. Mắt cá chân đã lành, tinh thần sảng khoái, ông thấy nàng khỏe mạnh và hạnh phúc hơn trước. Ông đứng sau hậu trường với Tom một lát, chụp cho Melanie và anh vài tấm hình. Như mọi khi, Janet có mặt ở đấy, bà liên tục ra lệnh cho mọi người, nhưng có vẻ dịu dàng hơn mọi khi. Công việc của họ đang tiến triển tốt đẹp.
Đến khuya đêm đó, ông gọi cho Maggie. Bà đang xem tivi ở nhà. Sau buổi đại nhạc hội, ông đã nán lại để gọi xơ. Maggie nói bà rất nhớ ông, giọng bà có vẻ bối rối.
- Xơ khỏe chứ? - Ông lo lắng hỏi. Ông luôn luôn sợ rằng bà sẽ cắt đứt mọi liên lạc với ông, nếu bà thấy việc đó là cần thiết. Ông biết bà nặng lời thề với tu viện, còn ông là biểu tượng của sự thách đố, là mối đe dọa cho bà. Bà tin như thế.
- Tôi thấy có nhiều chuyện rắc rối quá, - bà thú nhận. Cuộc sống của bà đang thay đổi, bà phải quyết định vận mệnh cho tương lai của mình và của ông. - Dạo này tôi thường cầu nguyện để tháo gỡ những rắc rối.
- Đừng cầu nguyện nhiều quá. Có lẽ xơ cứ để cho thời gian trôi qua, câu giải đáp sẽ tự đến.
- Tôi hy vọng thế, - bà thở dài đáp. - Chúc ông năm mới hạnh phúc. Tôi hy vọng ông sẽ được may mắn trong năm mới này.
- Maggie, tôi yêu bà, - ông đáp. Bỗng ông cảm thấy mình cô đơn. Ông nhớ bà và không biết chuyện hai người sẽ tiến đến đâu. Ông nghĩ, đợi thêm một thời gian nữa ông sẽ nói với bà về chuyện này.
- Tôi cũng yêu ông, Everett. Cám ơn đã gọi tôi. Nếu ông gặp Melanie, cho tôi gởi lời chào. Nói với Melanie là tôi rất nhớ cô ấy.
- Tôi sẽ nói lại. Chúc Maggie ngủ ngon. Chúc năm mới hạnh phúc... Tôi mong chúng ta được hạnh phúc... bên nhau, nếu có thể.
- Việc này là tùy thuộc vào Chúa. - Bà sẽ phó thác mọi thứ cho Ngài. Bà chỉ biết làm như thế thôi, bà sẽ cầu nguyện để nghe được câu trả lời của Chúa. Khi tắt đèn trong phòng khách sạn, tâm trí ông chỉ nghĩ đến Maggie. Ông đã hứa sẽ không thúc ép bà, mặc dù nhiều lúc ông cảm thấy lo sợ. Đêm đó trước khi đi ngủ, ông đọc kinh cầu an. Bây giờ ông chỉ còn cầu mong mọi việc sẽ tốt đẹp như ý, cho cả hai người. Trong giấc ngủ, ông vẫn nghĩ đến bà, lòng phân vân không biết mối tình của ông sẽ có kết cục ra sao.
Ông không gặp lại Maggie trong suốt hai tháng rưỡi, mặc dù thường nói chuyện với bà qua điện thoại. Bà nói bà cần thời gian suy nghĩ, và cần không gian yên tịnh. Nhưng vào giữa tháng ba, ông đến San Francisco để viết bài về vụ án của Seth cho tờ Scoop. Maggie biết ông sẽ đến và rất bận rộn. Bà đi ăn tối với ông vào đêm trước khi bắt đầu phiên xử án. Đây là lần đầu tiên ông gặp lại bà sau gần ba tháng. Ông thấy bà có vẻ đẹp hơn trước. Ông nói cho bà biết Debbie, vợ Chad đã sinh hạ một bé gái, được đặt tên là Jade. Bà mừng cho ông.
Họ lặng lẽ ăn tối, rồi ông đưa bà về nhà. Họ dừng lại trên thềm, nói về chuyện Sarah và Seth. Hai vợ chồng họ sẽ gặp nhiều khó khăn. Xơ và Everett mong Seth mặc cả được với công tố viên liên bang vào giờ phút chót để tránh khỏi phải ra tòa, nhưng ông đã không làm được. Khó mà tin Seth sẽ có được kết quả tốt đẹp. Maggie nói xơ luôn luôn cầu nguyện cho ông ta được nhẹ bớt tội.
Hai người không ai bàn đến quyết định mà Maggie sẽ đưa ra. Everett nghĩ rằng khi xơ đã dứt khoát, bà sẽ nói cho ông biết. Và hiện xơ chưa có quyết định cho nên họ chỉ đành chờ đợi mà thôi.
o O o
Tối đó, Sarah ở tại căn hộ trên phố Clay Street, trước khi đi ngủ, bà gọi Seth.
- Tôi muốn anh nhớ rằng tôi vẫn yêu anh, tôi muốn phiên tòa sẽ có kết quả tốt đẹp. Tôi không muốn anh nghĩ là tôi điên. Tôi không điên. Tôi chỉ lo sợ, cho cả hai chúng ta.
- Anh cũng thế, - Seth đáp. Bác sĩ đã cho ông dùng thuốc an thần và thuốc chống cao huyết áp để ra tòa. Ông nghĩ chắc ông sẽ không được trắng án, nhưng ông phải cố gắng. - Cám ơn, Sarah.
- Sáng mai tôi sẽ gặp anh. Chúc ngủ ngon, Seth.
- Sarah, anh yêu em, - ông buồn bã nói.
- Tôi biết, - giọng bà cũng buồn. Bà tắt máy. Bà chưa thực hiện được lời khuyên của Maggie là nên tha thứ cho Seth. Nhưng bà thương và cảm thông với ông. Bây giờ bà chỉ làm được có thế.
o O o
Ngày hôm sau, khi Everett ngủ dậy, ông bỏ máy ảnh vào bao đeo vai và đi đến tòa án. Khi đến nơi, ông chụp nhiều bức ở phía ngoài và cảnh Sarah khi bà cùng chồng đi vào tòa án. Bà mặc bộ vest màu xám đen và mặt có vẻ tái. Seth còn tệ hơn nữa, điều này không đáng ngạc nhiên. Sarah không thấy Everett. Đến gần trưa, Everett thấy Maggie đến, xơ ngồi vào chỗ kín đáo ở phía sau phòng xử để xem các diễn tiến của phiên tòa, sự hiện diện của xơ có thể giúp cho Sarah lên tinh thần.
Sau đó xơ ra ngoài, nói chuyện với Everett vài phút. Ông bận bịu chụp ảnh, còn Maggie phải gặp một người làm công tác xã hội để nhận một người vô gia cư mà xơ biết vào khu tạm trú. Xơ và Everett đều bận bịu, nhưng họ thích công việc họ làm. Tối đó sau khi đã xong việc tại phiên tòa, xơ lại đi ăn tối với ông. Cả hai đều nghĩ rằng phiên tòa có thể kéo dài hơn một tháng, vì tòa cần phải xem xét kỹ lưỡng các vấn đề về tài chánh, và đọc các tài liệu liên quan. Tối đó, Everett nói với xơ rằng Seth có vẻ bực tức suốt cả buổi chiều, ông ta và Sarah không nói gì với nhau, nhưng bà luôn ở sát bên cạnh ông ta.
Tòa phải mất khá nhiều thời gian để chọn lựa bồi thẩm đoàn, việc này có vẻ gây khó khăn cho Seth và Sarah, nhưng cuối cùng họ đã được chọn xong. Đoàn gồm mười hai bồi thẩm viên và hai người dự bị. Rồi cuối cùng phiên tòa bắt đầu. Mở màn công tố viên và luật sư biện hộ đã tranh cãi nhau. Những lời buộc tội của công tô viên về hành vi đạo đức của Seth và hành động phi pháp của ông làm cho Sarah cau mày nhăn mặt. Seth ngồi tỉnh bơ. Bà không tin luật sư biện hộ có thể thắng được các lời cáo buộc này, vì sau nhiều ngày, ban công tố đã đưa ra đủ bằng chứng, nhân chứng để buộc tội Seth.
Bước sang tuần thứ ba của phiên tòa, Seth có vẻ mệt mỏi, còn Sarah thì càng tệ hơn. Bà xin nghỉ làm việc ở bệnh viện để ra tòa với chồng, Karen Johnson nói rằng bà đừng quan ngại về việc đó. Karen rất thương Sarah, cũng như Maggie. Đêm nào bà cũng gọi Sarah để hỏi xem tình hình ra sao. Mặc dù áp lực của phiên tòa rất lớn, nhưng Sarah vẫn cố giữ vững tinh thần.
Trong những tuần bận rộn tại tòa án, Everett thường đi ăn tối với Maggie. Qua tháng tư, ông đã hỏi xơ lại về quyết định của bà. Maggie đáp bà không muốn nói về chuyện này, bà vẫn đang cầu nguyện, cho nên họ phải bàn về phiên tòa xử án của Seth. Lời buộc tội Seth rất nặng nề, Everett nói rằng nếu ông ta cứ tiếp tục kháng án là tự sát. Luật sư ra sức biện hộ cho ông ta, nhưng sự cáo buộc của công tố liên bang là hết sức gay gắt. Ít có cơ hội để ông có thể chống chọi với những bằng chứng buộc tội. Tuần này nối tiếp tuần nọ trôi qua, mỗi khi Maggie đến tòa để ủng hộ tinh thần cho Sarah, xơ thấy bà càng lúc càng gầy và xanh. Đây là phiên tòa thử lửa cho cuộc hôn nhân của họ. Uy tín và tiếng tăm của Seth đã hoàn toàn bị hủy hoại. Mọi người đều cho rằng Seth nên khai thật mọi tội lỗi và xin được giảm án, chứ không nên tranh cãi giữa phiên tòa. Căn cứ vào bảng cáo trạng buộc tội ông dựa vào các lời khai và bằng chứng cụ thể, ông có vẻ không có khả năng được tha bổng. Sarah đã bị ông lừa dối cũng như các nhà đầu tư của ông, nhưng cuối cùng, bà đã trả giá rất đắt. Maggie hết sức thất vọng cho bà.
Các luật sư biện hộ đã nỗ lực hết sức để giúp giảm nhẹ tội cho Seth. Henry Jacob là một luật sư giỏi, có tài, là người chủ chốt trong đoàn luật sư biện hộ. Vấn đề khó khăn là Seth có ít bằng chứng chứng minh mình vô tội, tất cả lập luận của luật sư chỉ là tài hùng biện để thuyết phục bồi thẩm đoàn. Sau ngày biện hộ, tòa tạm nghỉ một hôm, và Everett cùng Maggie ăn tối tại quán cà phê trước mặt khu chung cư của xơ. Hai người thường gặp nhau ở đây vào cuối ngày. Everett gửi bài hàng ngày về vụ án cho tờ Scoop, còn Maggie thì rảnh được giờ nào, bà đến dự phiên tòa xử án giờ ấy, rồi tranh thủ những lúc tòa nghỉ giải lao, bà gặp Everett hay là ôm ghì Sarah để động viên tinh thần.
Everett hỏi Maggie: - Khi Seth đi tù, Sarah sẽ như thế nào nhỉ? - Ông cũng lo cho Sarah. Trông bà đau khổ, yếu đuối, nhưng vẫn cố gắng sát cánh bên chồng không vắng một ngày. Chẳng những thế, bà còn tỏ ra rộng lượng và thương yêu chồng. Đêm nào đến khuya, xơ cũng gọi nói chuyện với Sarah và lần nào xơ cũng nghe bà khóc ở đầu giây bên kia, có vẻ như bà hoàn toàn suy sụp vì quá căng thẳng. - Tôi không có hy vọng Seth được nhẹ tội. - Everett nghĩ thế sau những lần dự tại phiên tòa. Ông không tin tình hình sẽ có gì thay đổi với hiện trạng trước mắt.
- Tôi không biết. Sarah sẽ tìm cách để tự xoay xở. Bà không có lựa chọn nào khác. Bố mẹ bà sẵn sàng giúp đỡ bà, nhưng họ ở xa, cho nên chắc chắn bà phải tìm cách để tự lo cho mình. Tôi nghĩ họ không có bạn thân, và hầu hết bạn bè của họ đều bỏ rơi họ sau khi nghe tin về vụ lừa đảo này. Sarah vì quá tự hào và bối rối nên bà sẽ không nhờ họ giúp đỡ đâu. Sarah rất mạnh mẽ nhưng nếu Seth đi ở tù, chắc bà ấy sẽ sống cô đơn. Không biết khi ấy, cuộc hôn nhân của họ có còn bền vững hay không. Chắc bà ấy sẽ quyết định việc này.
- Sarah đã đến dự phiên tòa với chồng như thế là rất đáng khen. Nếu tôi là bà ấy, tôi sẽ không thể làm được như vậy. Seth đáng bị như thế. Hắn đã lôi đời bà ấy xuống vực sâu. Không ai có quyền làm khổ cho người khác vì tội quá tham lam và thiếu thành thật. Theo tôi thì hắn là đồ rác rưởi.
- Bà ấy yêu ông ta, - Maggie đáp. - Bà ấy cố đem lại công bằng cho chồng.
- Bà ấy đã cư xử với chồng quá tốt. Hắn đã làm hỏng cuộc đời bà, bắt vợ con phải hy sinh tương lai vì tư lợi riêng của mình, thế mà bà ta vẫn thương và trung thành với hắn. Maggie, xơ có tin nếu Seth bị kết án phải ngồi tù, Sarah có vẫn trung thành với hắn không? - Ông không thấy có ai trung thành với chồng như Sarah, và nghĩ mình cũng không thể hành động như thế. Ông rất khâm phục và cảm thấy rất thương xót cho bà. Ông tin mọi người ngồi dự trong tòa án đều thương bà như ông.
- Tôi không biết, - Maggie thành thật đáp. - Tôi nghĩ chính Sarah cũng thế. Bà ấy muốn thủy chung với chồng, nhưng bà đã ba mươi sáu tuổi. Nếu ông ấy đi ở tù, bà có quyền sống cuộc sống tốt đẹp hơn chứ. Nếu họ ly dị, bà ta có thể bắt đầu cuộc sống mới. Nếu họ không ly dị, bà sẽ bỏ ra nhiều năm để thăm viếng chồng trong tù và sống một mình chờ đợi ngày chồng trở về. Dù sao đi nữa, bà ấy cần phải tha thứ cho chồng, nhưng tha thứ không có nghĩa là bà ấy phải hy sinh cuộc sống của mình mãi cho ông ấy, vì ông ấy đã làm một chuyện sai trái.
- Như thế này là đã tha thứ nhiều rồi, - ông buồn rầu đáp. Maggie gật đầu đồng ý.
- Phải, đúng thế. Tôi nghĩ là tôi cũng không thể làm như bà. - Bà thành thật đáp. - Chỉ có Sarah mới có thể quyết định điều bà ta mong muốn! Tôi nghĩ chắc bà ấy đang không biết phải làm sao. Bà không có nhiều lựa chọn trong việc này. Thậm chí bà có thể ở lại với chồng mà không tha thứ cho ông hay ngược lại. Tôi hy vọng bà ta tìm được câu giải đáp đúng và hợp lý nhất cho mình.
- Nếu là tôi, tôi sẽ dứt khoát, - Everett đáp với vẻ giận dữ. - Tôi sẽ bỏ đồ khốn nạn ấy ngay. Nhưng tôi đoán giải pháp này sẽ không giúp gì được cho Sarah. Tôi không lên án bà ấy về việc bà đã ngồi đây ngày này qua ngày nọ để nghe người ta nói về người chồng thiếu thành thực của mình. Thế mà bà vẫn đi bên cạnh hắn ra khỏi tòa, rồi còn hôn từ biệt hắn trước khi về nhà với con. - Trong khi họ đợi món tráng miệng. Everett quyết định nói với Maggie về tình yêu của hai người. Hôm sau ngày lễ Giáng sinh, Maggie đã hứa sẽ suy nghĩ về vấn đề này. Thời gian đã bốn tháng trôi qua, thế mà xơ vẫn như Sarah, chưa quyết định dứt khoát. Việc trì hoãn này làm cho ông khó chịu. Ông biết bà yêu ông, nhưng bà cũng không muốn từ bỏ tu viện. Đây là quyết định làm cho bà đau đớn. Giống như Sarah, xơ đang tìm một giải pháp hợp lý. Hoặc là xơ rời bỏ tu viện để sống với Everett, hoặc là xơ từ bỏ sự mong muốn đó để sống với lời thề nguyện suốt đời của mình. Theo con đường nào, xơ cũng mất nhiều và được nhiều nhưng xơ không thể có được cả hai. Everett nhìn vào mắt xơ khi ông nêu ra vấn đề này. Ông đã hứa không hối thúc bà để cho bà có thì giờ suy nghĩ, nhưng nhiều khi ông muốn ôm bà vào lòng, van xin bà trốn chạy theo ông. Ông biết bà không muốn làm thế. Nếu bà chọn con đường đến với ông, sống với ông, thì đây sẽ là sự chọn lựa đúng đắn và đã được suy nghĩ kỹ càng chứ không vội vàng, hấp tấp.
- Bây giờ xơ nghĩ sao về mối quan hệ của chúng ta? - Ông e dè hỏi. Bà nhìn tách cà phê của mình rồi nhìn ông. Ông thấy mắt bà thoáng bối rối, rồi bỗng bà đáp.
- Tôi không biết, Everett à. - Bà thở dài. - Tôi chỉ biết tôi yêu ông. Tôi không biết con đường tôi đang đi sẽ ra sao, về hướng nào. Tôi muốn có thời gian để chọn lựa con đường tốt cho cả hai chúng ta. - Bà đã suy nghĩ trong bốn tháng qua, ngay cả trước đó nữa, từ khi họ hôn nhau lần đầu.
- Tôi biết mình theo con đường nào, - ông nói, miệng mỉm cười gượng gạo - Tôi tin Chúa sẽ yêu xơ dù xơ đi theo con đường nào, và tôi cũng vậy. Nhưng tôi muốn được sống với xơ, Maggie. - Ông còn muốn có con với bà nữa, nhưng ông chưa nói đến chuyện này. Bây giờ chỉ cần bà sống với ông là đủ. Rồi họ sẽ bàn đến chuyện này sau, khi thuận tiện. Bây giờ ông chỉ cần bà ưng thuận điều đó thôi.
- Có lẽ xơ nên nói chuyện với anh trai của xơ. Ông ấy đã kinh qua chuyện này.
- Anh ấy không có thiên hướng mạnh như tôi. Và ngay khi gặp người đàn bà nay là vợ của anh ấy, anh ấy đã mất đi thiên hướng. Tôi nghĩ anh ấy không bị dằn vặt nhiều về chuyện này. Anh nói nếu Chúa ghép chị với anh, thì anh phải cùng chị ấy tiến bước. Tôi ước gì mình có lập trường rõ ràng. Có lẽ đây là trường hợp cám dỗ để thử sức tôi, hay có lẽ số phận đang gõ cửa nhà tôi. - Ông thấy bà đang bị giày vò, dằn vặt, ông không khỏi tự hỏi phải chăng bà đã quyết định bỏ cuộc.
- Xơ cứ tiếp tục làm việc với người nghèo trên đường phố. Xơ có thể làm y tá, hay nhân viên công tác xã hội.
Xơ có thể làm bất cứ việc gì xơ muốn. - Ông đã nói với bà như thế rồi. Cái khó của bà không phải là công việc, mà là lời thề. Cả hai đều biết đấy mới chính là vấn đề quan trọng. Có điều ông không biết là cách đây ba tháng bà đã nói chuyện này với mẹ bề trên, với linh mục mà bà đã xưng tội, và với nhà tâm lý chuyên trách về vấn đề khó khăn phát sinh trong các cộng đồng tôn giáo. Bà đã làm những gì có thể làm được để có quyết định đúng đắn, chứ không một một mình vật lộn với những khó khăn của mình. Nếu ông biết chuyện này chắc ông sẽ rất phấn khởi, nhưng bà không muốn cho ông hy vọng hão huyền, nếu cuối cùng bà không bằng lòng về sống với ông.
- Ông có thể cho tôi thêm một thời gian nữa được không? - Bà hỏi, vẻ đau khổ. Bà định hạn cuối là tháng sáu bà sẽ quyết định dứt khoát, nhưng bà không nói cho ông biết vì lý do như trên.
- Dĩ nhiên là được, - ông đáp, rồi đưa bà về nhà. Lần này ông theo bà lên phòng để xem chỗ ở của bà. Ông kinh ngạc vì phòng của bà quá nhỏ hẹp và tồi tệ. Bà không quan tâm đến chuyện này, và nói rằng căn phòng còn đẹp hơn, rộng hơn phòng của các nữ tu trong tu viện. Bà đã thề sẽ sống trong cảnh nghèo khổ. Everett không nói gì, chỉ nghĩ rằng ông sẽ không thể sống nổi nơi này dù chỉ một ngày. Căn phòng chỉ có vật trang hoàng duy nhất là chiếc thánh giá treo trên tường. Ngoài vật đó ra, căn phòng trống trơn, ngoài chiếc giường, cái tủ có ngăn kéo, và độc một chiếc ghế gãy mà bà đã lượm ngoài đường.
Sau khi chia tay bà, ông đi dự họp hội Cai rượu, rồi về khách sạn để viết bài tường thuật phiên tòa trong ngày. Tờ Scoop rất thích bài ông gởi về. Những bài xã luận của ông rất hay, còn có thêm những bức ảnh ông chụp ở ngoài tòa án.
Phần biện hộ phải mất gần trọn ngày mới xong. Seth ngồi cau mày, vẻ lo lắng, còn Sarah nhiều lần nhắm mắt, vẻ đau khổ. Maggie ngồi ở phía sau phòng xử và cầu nguyện. Henry Jacobs và đoàn luật sư biện hộ cho ông đã làm việc rất tốt. Nhưng bản chất của vụ án này thì lại quá khó khăn cho họ.
Vào ngày sau, chánh án chỉ thị cho bồi thẩm đoàn làm việc, ông cám ơn các nhân chứng, cám ơn các luật sư cả bên nguyên và bên bị đã nỗ lực làm việc, rồi bồi thẩm đoàn rút lui để hội ý. Trong lúc đó tòa tạm nghỉ, chờ quyết định của bồi thẩm đoàn. Sarah và Seth đến ngồi đợi với các luật sư của họ. Mọi người đều nghĩ rằng việc này có thể mất nhiều ngày. Everett đưa Maggie ra ngoài. Xơ dừng lại nói chuyện với Sarah vài phút. Rồi Maggie đi gặp vị giám tỉnh tu viện, nhưng bà không nói với Everett chuyện này. Bà chỉ hôn má ông rồi đi. Ông trở vào tòa để chờ cùng những người khác, trong khi bồi thẩm đoàn cân nhắc kỹ vấn đề.
Sarah ngồi bên cạnh Seth trên hai chiếc ghế kê ở phía sau phòng xử. Họ ngồi hóng gió vài phút, nhưng chẳng thấy thoải mái hơn. Sarah có cảm giác như họ đang chờ một quả bom khác thả xuống đầu họ. Hai người đều biết quả bom sẽ nổ. Chỉ có điều họ không biết sức tàn phá của quả bom này mạnh hay yếu mà thôi bao nhiêu.
- Anh xin lỗi, Sarah, - Seth nói nho nhỏ. - Anh rất ân hận vì đã đưa em đến bờ vực thẳm. Anh không ngờ có việc như thế này xảy ra. - Nếu ông nghĩ đến chuyện này sớm hơn thì hay biết mấy. Nhưng Sarah không nói gì. - Em ghét anh lắm phải không? - Ông nhìn vào mắt bà. Bà lắc đầu, và khóc.
- Tôi không ghét anh. Tôi yêu anh. Tôi chỉ mong sao chuyện như thế này đừng xảy ra.
- Anh cũng vậy. Anh ước chi xin được tòa giảm nhẹ tội, thay vì đẩy em đến chỗ phải chịu đựng cảnh tồi tệ như thế này. Anh nghĩ anh có thể thắng kiện. - Bà cho là ông đã sai lầm khi phạm tội với Sully. Cuối cùng, cả hai người đổ lỗi cho nhau khi bị điều tra, điều này chỉ khiến tòa án thấy rõ tội ác của họ, chứ không giúp họ làm nhẹ bớt tội của mình. Các Công tố viên liên bang ở California và New York không hợp tác với nhau trong việc xét xử. Mới đầu họ cho Seth cơ hội để tự thú, xin giảm tội, nhưng sau đó họ rút lại ý này. Henry đã cảnh cáo với ông rằng tiếp tục khiếu kiện có thể làm cho bản án nặng hơn, nhưng ông quá liều lĩnh nên quyết định ra tòa, và bây giờ khi họ chờ đợi bồi thẩm đoàn ra quyết định, ông lo sợ kết quả sẽ tồi tệ hơn.
- Chúng ta chỉ còn đợi xem họ quyết định ra sao, - Sarah đáp. Số phận của họ đang nằm trong tay bồi thẩm đoàn.
- Còn em thì sao? - Seth lo lắng hỏi. Bây giờ ông không muốn bà bỏ rơi ông. Ông rất cần có bà, dù bà đã phải trả một giá rất đắt về việc này. - Em đã có quyết định gì về chúng ta chưa? - Bà lắc đầu không đáp. Họ đã có quá nhiều rắc rối rồi, bây giờ nếu thêm chuyện ly dị nữa thì chắc sẽ không chịu đựng nổi. Bà muốn đợi có quyết định của bồi thẩm đoàn, và Seth không ép bà, ông sợ chuyện không hay sẽ xảy ra. Vụ án như tấm khăn tang phủ lên người Sarah, nhưng bà đã cố kề vai sát cánh với chồng đến cùng, như bà đã hứa. Everett đã nói với Maggie rằng Seth là đồ cặn bã trong xã hội. Những người khác còn nặng lời hơn thế mặc dù họ không nói thẳng vào mặt Sarah. Bà là nạn nhân trong vụ này; và dưới mắt Everett, bà là vị thánh.
Họ đợi sáu ngày để bồi thẩm đoàn cân nhắc và đưa ra quyết định. Sự chờ đợi làm cho Sarah và Seth sốt ruột. Một đêm, Seth yêu cầu bà về nhà với ông ta. Ông quá sợ hãi nên không thể ở một mình, nhưng Molly bị bệnh, và thực tế, bà không muốn ở lại đêm với Seth. Điều đó rất khó khăn cho bà, nhưng bà cảm thấy buồn khi từ chối ông. Bà biết ông rất đau khổ. Ông về nhà và uống rượu đến say, sau đó gọi cho bà lúc hai giờ sáng, nói lắp bắp rằng ông yêu bà. Đến ngày hôm sau, ông còn say khi bồi thẩm đoàn trở lại phòng xét xử.
Chánh án long trọng hỏi họ đã thống nhất được bản án buộc tội Seth Sloane dựa trên luật pháp của Hoa Kỳ chưa. Ông chủ tịch bồi thẩm đoàn đứng dậy, với vẻ cũng long trọng và nghiêm trang.
- Thưa ngài, chúng tôi đã nhất trí, - ông đáp. Có năm tội danh dành cho Seth. Ông chánh án nêu từng tội một, và trong mỗi tội, ông chủ tịch bồi thẩm đoàn đều trả lời là Seth đã phạm phải những sai lầm đó. Mọi người trong phòng đều nín thở khi nghe ông ta nói. Họ nghĩ Seth sẽ bị xử nặng.
Sau đó, mọi người đều bàn tán nhau ồn ào khắp phòng, khiến chánh án phải gõ búa lên bàn để giữ trật tự, rồi cám ơn bồi thẩm đoàn và cho phép giải tán. Phiên tòa mất hết năm tuần, bồi thẩm đoàn hội ý thêm một tuần nữa là sáu. Khi Sarah đã biết kết quả, bà quay qua nhìn Seth. Ông ngồi khóc nơi ghế. Họ chỉ còn hy vọng vào việc kháng án nữa thôi. Theo Henry Jacobs thì nếu kháng án, họ phải có bằng chứng mới đủ lý lẽ mà trình bày trước tòa. Ông ta đã nói với Seth rằng ông không có cơ sở để kháng án. Mọi việc đã xong. Ông đã là người có tội. Có lẽ trong vòng một tháng nữa, tòa sẽ kết án ông và ông sẽ phải đi tù. Sarah cũng như ông. Bà biết việc này sẽ đến, nên không ngạc nhiên. Bà rất xót xa cho ông, cho bà, và các con. Các con bà sẽ lớn lên mà không ở bên cạnh cha, vì ông đang ngồi tù.
- Tôi rất ân hận, - ông nói nhỏ với bà, rồi các luật sư của họ giúp đưa ông ra khỏi phòng xử.
Everett liền chụp ảnh để gởi cho tờ Scoop. Ông không thích làm phiền Sarah trong lúc bà đang buồn khổ, nhưng ông không có sự lựa chọn nào khác, nên phải đuổi theo họ để chụp ảnh cùng với những nhà báo khác. Đây là công việc của ông. Seth càu nhàu khi chen qua đám đông. Còn Sarah có vẻ như muốn ngất đi khi theo chồng ra xe hơi đợi họ bên ngoài. Họ phải đi gấp, trong khi đám đông bao quanh.
Everett gặp Maggie trên thềm tòa án. Xơ không thể đến gần Sarah để nói gì được với bà. Mặc dù xơ không ngạc nhiên về bản án, nhưng xơ vẫn buồn và có vẻ lo lắng. Bản án rất xứng đáng với tội ác của bị cáo. Không biết chánh án sẽ bỏ tù Seth trong bao lâu, nhưng người ta đoán có lẽ phải mất một thời gian dài. Nhất là khi ông ta không cúi đầu chịu tội, mà quyết khiếu kiện, vì hy vọng các luật sư được ông trả tiền cao sẽ cãi cho ông trắng án.
Khi Maggie và Everett đi đến chiếc xe hơi thuê của ông, xơ nói: - Tôi rất thương cho bà ấy. - Tiền thuê xe, tờ Scoop sẽ trả. Công việc của ông thế là xong. Ông sẽ bay đến vào ngày tuyên án, và chụp vài tấm ảnh lúc Seth bị áp giải đến nhà tù liên bang. Trong vòng ba mươi ngày nữa, số phận của Seth sẽ được quyết định. Bây giờ ông ta được tại ngoại hầu tra. Khi số tiền thế chân được hoàn lại cho tòa, nó sẽ được đưa vào quỹ dùng biện hộ cho Seth trong những vụ do những nhà đầu tư bị ông ta lường gạt kiện, và dĩ nhiên họ sẽ thắng trong các vụ này. Sau đó sẽ không còn gì để lại cho Sarah và các con. Sarah thừa biết như thế, cũng như Everett và Maggie. Bà đã bị thua cuộc, như các nhà đầu tư của Seth. Họ đã kiện Seth và nhà nước có thể phạt ông ta, còn Sarah chỉ còn nước lo làm để nuôi bản thân và các con mình. Sự thể hết sức bất công cho Sarah, nhưng ở đời có nhiều người gặp cảnh như thế. Xơ ghét thấy cảnh như thế xảy ra cho người tốt, và khi xơ bước lên xe Everett, trông xơ rất chán nản.
- Tôi biết, Maggie à, - ông đáp nhỏ. - Tôi cũng không thích việc này. Nhưng Seth không có cách gì chạy được tội. - Không có phần kết thúc may mắn mà Sarah đã mong ước.
- Tôi chỉ thương cho Sarah.
- Tôi cũng vậy. - Everett đáp và nổ máy. Khu Tenderloin không xa tòa án, nên chỉ mấy phút sau, ông dừng xe trước nhà của xơ.
- Ông sẽ bay về nhà vào tối nay phải không? - Maggie buồn bã hỏi.
- Chắc phải thế. Họ muốn sáng mai tôi phải có mặt tại tòa soạn. Tôi cần kiểm tra lại những tấm hình và bài báo của mình. Xơ có đi ăn với tôi trước giờ tôi đi được không? - Ông không thích rời xa xơ, nhưng ông đã ở San Francisco hơn một tháng rồi, tờ Scoop muốn ông trở về.
- Tôi không đi được, - xơ thành thật đáp. Rồi bà nhìn ông với nụ cười nuối tiếc. - Tôi sẽ rất nhớ ông, Everett à.
- Bà đã quen cảnh gặp ông hằng ngày, ở tòa án và sau đó. Hầu như đêm nào họ cũng đi ăn tối với nhau. Việc ông ra về sẽ để lại trong lòng bà một khoảng trống rất lớn. Bà nhận ra rằng việc này sẽ giúp bà thấy rõ tình cảm của mình đối với ông như thế nào. Cũng như Sarah, xơ phải quyết định một việc rất quan trọng. Nếu Sarah quyết định ở lại với Seth, bà không có gì để mong chờ, ngoại trừ ngày ra tù của ông ta, nhưng ngày đó còn rất lâu. Đối với Maggie, đây là sự trừng phạt độc ác và kỳ lạ cho bà. Trong trường hợp của xơ, dù quyết định sao đi nữa thì xơ vẫn có hạnh phúc trong đó, mặc dù cũng có sự mất mát. Trong trường hợp nào cũng đều có cái được và cái mất lẫn lộn nhau. Không thể phân chia hai yếu tố ấy ra được, cho nên Maggie mới thấy quyết định là rất khó khăn.
- Tôi cũng sẽ rất nhớ xơ, Maggie à. - Everett đáp và cười với bà. - Khi đến dự phiên tòa kết án, tôi sẽ thăm xơ, hay là bất cứ khi nào, nếu xơ muốn gặp tôi.
- Cám ơn ông, - Maggie đáp. Bà nhìn ông, và ông cúi người hôn bà. Bà cảm thấy trái tim mình đã thuộc về ông. Bà ôm chặt lấy ông một phút, tự hỏi tại sao mình có thể từ bỏ giây phút này, nhưng xơ nghĩ đã đến lúc phải chia tay nhau. Bà rời khỏi chiếc xe mà không nói một tiếng nào. Ông biết bà yêu ông, cũng như bà biết ông yêu bà. Nhưng bây giờ hai người không có gì để nói với nhau nữa.