Nguyên tác: The Clocks (1963)
Số lần đọc/download: 298 / 21
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:48 +0700
Chương 19
G
iọng giáo sư Purdy nghe có vẻ tức tối khi ông ngừng đọc chính tả giữa chừng để trả lời điện thoại.
“Ai đó? Cái gì? Cậu muốn nói hây giờ anh ta đang ở đây sao? Hỏi anh ta mai có được không? — Ô, tốt lắm — tốt lắm — Bảo anh ta cứ tới nhé!”
“Lúc nào cũng có chuyện,” ông nói với giọng bực bội. “Làm sao người ta có thể trông mong làm được việc gì nghiêm chỉnh khi mà cảnh sát cứ ngắt ngang.” Ông nhìn Sheila Webb, có vẻ hơi bất mãn khi nói: “Nào, chúng ta tới đâu rồi?”
Sheila chưa kịp trả lời thì có tiếng gõ cửa. Giáo sư Purdy bình tâm lại với đôi chút khó khăn, một trong những nỗi khó khăn trong biên niên sử cách đây đã hàng ngàn năm rồi.
“Gì hả?” ông cáu kỉnh hỏi. “Thôi được, vào đi, có chuyện gì? Xin nói thẳng chiều nay tôi không muốn bị làm phiền đâu.”
“Tôi rất tiếc, thưa ông, thực sự rất tiếc vì cần thiết phải làm thế. Chào cô Webb.”
Sheila Webb đã đứng lên, xếp sang một bên quyển sổ ghi chép của cô. Hardcastle tự hỏi có phải mình chỉ tưởng tượng khi trông thấy nỗi sợ hãi thình lình xuất hiện trong đôi mắt của cô ta.
“À, có chuyện gì vậy?” ông giáo sư lại hỏi cộc lốc.
“Tôi là thanh tra Hardcastle. Cô Webb đây sẽ nói cho ông rõ.”
“Được,” giáo sư nói. “Được thôi.”
“Thật ra tôi chỉ muốn nói vài lời với cô Webb.”
“Anh không đợi được hay sao? Ngay lúc này quả thật hết sức bất tiện. Hết sức bất tiện. Chúng tôi đã tới đúng một điểm rất quan trọng. Mười lăm phút nữa cô Webb sẽ xong việc — À, phải rồi, có lẽ là nửa tiếng đồng hồ nữa. Ước chừng như vậy. Ôi trời ơi, đã sáu giờ rồi sao?”
“Tôi rất tiếc, thưa giáo sư Purdy,” giọng thanh tra rất kiên quyết.
“Ôi, được rồi, được lắm. Chuyện gì vậy — chắc là vi phạm luật giao thông chứ gì? Mấy anh gác đường coi bộ lăng xăng lít xít quá trời. Hôm nọ, một anh cứ khăng khăng nói tôi đã để xe hơi của mình suốt bốn giờ rưỡi theo đồng hồ ghi giờ đậu xe. Tôi chắc chắn chẳng thể nào như vậy.”
“Hơi nghiêm trọng hơn vi phạm quy tắc đậu xe một chút, thưa ông.”
“À, phải. À, phải rồi. Cô không có xe hơi, phải không?” Ông nhìn cô thư ký với vẻ mơ hồ. “Phải, tôi nhớ rồi, cô tới đây bằng xe buýt mà. Vậy thì, thưa ông thanh tra, có chuyện gì thế hả?”
“Chuyện liên quan đến một cô gái tên là Edna Brent.” Ông quay sang Sheila Webb. “Tôi nghĩ cô có nghe nói đến chuyện ấy rồi.”
Cô gái nhìn ông chằm chặp. Đôi mắt đẹp quá. Đôi mắt biếc màu hoa thanh cúc. Đôi mắt ấy nhắc ông nhớ đến một người nào đó.
“Ông vừa nói là Edna Brent sao?” Cô nhướn cặp lông mày. “À, phải rồi. Tôi có biết cô ấy, tất nhiên rồi. Có chuyện gì với cô ấy hả?”
“Tôi thấy tin vẫn chưa đến tai cô. Cô đã ăn trưa ở đâu, cô Webb?”
Má cô gái ửng hồng.
“Tôi ăn trưa với một người bạn ở nhà hàng Ho Tung. Có phải — thật sự có phải là vụ việc gì của ông không?”
“Sau đó cô không đi ngay về văn phòng à?”
“Ông muốn nói về Phòng Cavendish hả? Tôi đã gọi điện thoại về và biết công việc đã được sắp xếp. Tôi phải đi thẳng đến đây gặp giáo sư Purdy lúc hai giờ rưỡi.”
“Đúng vậy, ” ông giáo sư gật đầu xác nhận. “Hai giờ rưỡi. Và chúng tôi đã cùng làm việc ở đây mãi đến bây giờ. Mãi đến bây giờ. Trời ơi, đáng lẽ tôi phải gọi trà chứ. Thật xin lỗi cô Webb, tôi e cô đã quên mất chuyện uống trà. Đáng lẽ cô phải nhắc tôi chứ.”
“À, không sao đâu, giáo sư Purdy, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu ạ.”
“Tôi sơ ý quá đi mất,” ông giáo sư nói. “Mà thôi. Tôi không nên ngắt ngang, vì thanh tra muốn hỏi cô vài câu.”
“Thế cô không biết chuyện gì đã xảy đến với Edna Brent sao?”
“Xảy đến với nó ư?” Sheila lên giọng hỏi cộc lốc. “Xảy đến với cô ấy? Ông muốn nói gì? Có phải con nhỏ đã bị tai nạn hay cái gì đó — bị xe cán hả?”
“Chạy xe quá tốc độ là rất nguy hiểm,” giáo sư nói xen vào.
“Phải,” Hardcastle đáp, “có chuyện đã xảy đến với cô ta.” Ông tạm dừng rồi nói tiếp, giọng điệu tàn nhẫn hết mức. “Cô ta đã bị siết cổ chết vào lúc, khoảng chừng, mười hai giờ rưỡi, trong một buồng điện thoại công cộng.”
“Trong buồng điện thoại công cộng sao?” giáo sư lập tức tỏ ra quan tâm đến sự việc.
Sheila Webb chẳng nói gì. Cô nhìn ông thanh tra chằm chặp. Miệng cô hé mở, đôi mắt xoe tròn. Thanh tra thầm nghĩ: ‘Cô mới nghe nói đến lần đầu tiên, hay là cô đóng kịch cực kỳ tài giỏi thế hả?’
“Trời ơi là trời,” giáo sư nói. “Bị siết cổ chết trong một buồng điện thoại. Quá dị thường với tôi. Quá đỗi dị thường. Không phải loại chỗ tôi chọn. Tôi muốn nói nếu như tôi làm chuyện ấy. Không, không đâu. À, à. Tội nghiệp cô gái. Xui xẻo cho cô ta quá!”
“Edna — bị giết! Nhưng tại sao chứ?”
“Cô Webb có biết Edna Brent đã rất nóng lòng muốn gặp cô ngày hôm kia hay không? Cô ấy đã đến nhà dì cô và đã ngồi một lúc ở đó đợi cô về?”
“Lại là lỗi tại tôi,” giáo sư có vẻ ân hận. “Chiều tối hôm đó tôi đã giữ cô Webb ở lại quá trễ, tôi còn nhớ. Quả thật rất trễ. Thật sự tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi. Cô phải nhắc tôi về giờ giấc, cô à. Cô phải nhắc chứ.”
“Dì tôi có kể cho tôi nghe,” Sheila đáp, “nhưng tôi không biết đó là chuyện gì. Phải vậy không? Có phải Edna đã gặp rắc rối kiểu nào đó?”
“Chúng tôi không biết,” thanh tra đáp. “Có lẽ chẳng bao giờ biết được. Trừ phi cô có thể cho chúng tôi biết?”
“Tôi cho các ông biết à? Làm sao tôi biết được?”
“Biết đâu cô có giả thuyết gì đấy, có lẽ thế, về việc Edna Brent muốn gặp cô để nói chuyện gì?”
Cô lắc đầu. “Tôi nào có biết gì, hoàn toàn không biết gì hết.”
“Cô ấy có ám chỉ điều gì đấy với cô, có nói với cô trong văn phòng chút gì về chuyện rắc rối nào đấy hay không?”
“Không có. Không, quả thật nó không — đã không có nói gì — cả ngày hôm qua tôi không ở văn phòng. Tôi phải đi tới vịnh Landis để gặp một tác giả của chúng tôi suốt cả ngày.”
“Cô không từng nghĩ gần đây cô ấy rất lo âu hay sao?”
“À, Edna lúc nào cũng có vẻ lo âu hay rối trí. Nó đó có một cái — tôi phải nói sao đây — một cái kiểu đầu óc rất thiếu tự tin, không chắc chắn. Tôi muốn nói không bao giờ nó dám chắc chắn điều nó nghĩ hay làm là đúng hay sai. Có một lần còn bỏ sót cả hai trang khi đánh máy sách của Armand Levine và lo lắng kinh khủng không biết sau đó phải làm gì vì đã gửi cho ông ta trước khi kịp nhận ra.”
“Tôi hiểu. Và cô ấy đã nhờ cô khuyên bảo nên làm gì để xử lý việc ấy, phải không?”
“Đúng vậy. Tôi đã bảo mau chóng viết một lá thư ngắn gửi cho ông ta vì người ta không phải lúc nào cũng bắt đầu đọc bản đánh máy ngay lập tức để sửa lỗi. Tôi bảo là nên viết, nói rõ chuyện đã xảy ra, rồi yêu cầu ông ta đừng than phiền với cô Martindale. Nhưng nó lại nói không thích làm như vậy.”
“Cô ấy thường đến nhờ khuyên bảo khi phát sinh những chuyện như thế ư?”
“Phải, gần như vậy. Nhưng rắc rối là — tất nhiên không phải lúc nào chúng tôi cũng hoàn toàn đồng ý nó nên làm gì. Rồi sau đó nó lại bị rối.”
“Như vậy là đưomg nhiên cô ấy sẽ đến với một trong các cô nếu gặp vấn đề nan giải? Có phải chuyện ấy rất thường xảy ra không?”
“Phải. Phải, rất thường xuyên.”
“Cô không nghĩ lần này có thể vấn đề nghiêm trọng hơn hay sao?”
“Tôi không cho là vậy.”
Thanh tra tự hỏi, phải chăng Sheila Webb hoàn toàn thanh thản như vẻ ngoài lúc này hay chỉ cố tỏ ra vẻ?
“Tôi không rõ nó muốn bàn chuyện gì với tôi,” Sheila nói tiếp, nhanh hơn và gần như hết hơi. “Tôi không biết gì cả và không thể tưởng tượng tại sao con nhỏ lại muốn tới nhà dì tôi và nói với tôi ở đó.”
“Dường như là chuyện gì đó mà cô ấy không muốn nói với cô ở Phòng Cavendish trước mặt các cô khác, nói thế có đúng không? Có lẽ là chuyện gì mà cô ấy cảm thấy phải nói riêng giữa hai người. Có thể nào sự việc là như thế không?”
“Tôi nghĩ không thể nào. Tôi chắc chắn là không thể nào như thế.” Hơi thở cô dồn dập.
“Thế cô không thể giúp tôi sao, cô Webb?”
“Không, xin lỗi ông. Tôi rất tiếc về chuyện của Edna, nhưng tôi không biết gì để có thể giúp ông.”
“Không gì có thể có liên quan hay liên kết với chuyện đã xảy ra vào ngày 9 tháng 9 hay sao?”
“Ông muốn nói — người đàn ông ấy — người đàn ông ở Wilbraham Crescent?”
“Đúng là điều tôi muốn nói.”
“Làm sao có thể như vậy chứ? Edna có thể biết gì về chuyện ấy chứ?”
“Chẳng có gì quan trọng lắm đâu, có lẽ thế,” thanh tra nói, “nhưng là một điều gì đấy. Và bất cứ điều gì cũng hữu ích. Bất cứ điều gì, dù nhỏ nhặt thế nào.” Ông tạm dừng. “Buồng điện thoại nơi cô ấy bị giết là ở Wilbraham Crescent. Việc ấy có khiến cô nghĩ đến điều gì hay không, cô Webb?”
“Hoàn toàn không.”
“Hôm nay cô có đến Wilbraham Crescent không?”
“Không, không có,” cô gái đáp lại thật mạnh mẽ. “Tôi không hề tới gần đó. Tôi bắt đầu cảm thấy đó là một nơi kinh khủng. Giá như tôi chưa bao giờ tới đó ngay từ đầu! Giá như tôi chưa bao giờ dính líu tới toàn bộ vụ này! Tại sao họ lại phái tôi đi, lại yêu cầu đích danh tôi đến ngày hôm ấy? Tại sao Edna lại bị giết ở gần đó chứ? Ông phải tìm ra, ông thanh tra, ông phải tìm, phải tìm ra
“Chúng tôi có ý định tìm ra mà, cô Webb,” thanh tra nói. Có chút hăm he đe dọa trong giọng ông khi nói tiếp: “Tôi có thể cam đoan với cô điều ấy.”
“Cô đang run kìa,” giáo sư Purdy nói. “Tôi nghĩ, thật tình tôi nghĩ cô phải uống một cốc sherry mới được.”