Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Thứ Màu Trắng
ần đầu tiên rủ Annemarie về nhà, tôi chỉ ao ước hai điều. Thứ nhất, tôi ước gì đám con trai đừng tụ tập trước ga-ra. Gần đây bọn họ bắt đầu bắt chuyện với tôi, đôi khi họ gọi tôi là “bé cưng” hay “người đẹp ơi.” Mẹ bảo chuyện này xảy ra cho tất cả các cô gái khi đến một lứa tuổi nào đó, và tất cả những gì bọn họ muốn chỉ là chọc cho chúng tôi phản ứng lại, bất kể phản ứng thế nào.
“Đừng cười, đừng chửi, đừng chạy,” mẹ nói, “Đừng phản ứng gì hết. Cứ làm như thể bọn họ không tồn tại.”
Điều ước thứ hai của tôi là ông-già-hay-cười biến mất, hoặc đang ngủ, hoặc ít nhất là bị ai đó hay cái gì đó làm phân tâm khi chúng tôi đi ngang.
Chúng tôi đến Broadway. “Bạn muốn dừng lại uống chút soda không?” tôi hỏi.
Annemarie nhún vai: “Không, cảm ơn bạn.”
Chúng tôi bắt đầu tiến đến Amsterdam. Tôi cố gắng theo đuổi câu chuyện với Annemarie nhưng luôn ngóng lên phía trước xem đám con trai có ở đó không. Như có phép màu, hôm nay bọn họ không tụ tập trước ga-ra. Tôi thầm cảm ơn trời phật vì điều đó. Và rồi chúng tôi đến ngã tư đường.
“Thiên thần ơi!” ông-già-hay-cười gọi to. Ông ta nhìn thẳng vào Annemarie, và tôi không thể không nghĩ rằng điều đó phụ thuộc vào ý niệm về thiên đàng của bạn, Annemarie có lẽ trông giống một thiên thần thật. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài chấm gót thuần màu trắng, dù lúc này chỉ mới vào giữa tháng Mười Một và thật sự không quá lạnh. Làm thế nào cha cô giữ cho chiếc áo trắng sạch đến thế quả là một điều bí ẩn đối với tôi.
“Thiên thần ơi!”
Tôi cười to. Tôi cố gắng thể hiện cho Annemarie thấy thật buồn cười khi có một người kỳ quặc vô gia cư đứng ở góc phố.
“Haha... thiên thần,” tôi nói, “Cái này mới đây.”
“Thiên thần ơi!” ông ta kêu to một lần nữa, và chỉ tay thẳng vào bạn tôi.
“Ông ấy đang kêu mình ư?” Annemarie hỏi, bước chậm lại.
“Không,” tôi nói, vội vã kéo Annemarie tránh ông-già-hay-cười xa hết mức có thể mà không đẩy cô ấy vào dòng xe cộ đang lưu thông ngoài kia.
Khi chúng tôi lên lầu, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Dù đã sống ở đây gần như từ nhỏ đến lớn, nhưng hôm nay tôi bỗng nhìn căn hộ của mình như thể đó là lần đầu tiên tôi đến đây. Tôi để ý tất cả những thứ mà trước giờ gần như vô hình đối với tôi: chiếc ghế sofa bị bục đường may vài chỗ làm lớp mút bên trong lộ ra ngoài, những vết cháy thủng do điếu thuốc của ông Nunzi, những bông tuyết lớn trang trí trần nhà, và đốm đen kế bên cái lò sưởi nơi nước nhểu xuống làm bẩn sàn gỗ.
“Xin lỗi bạn,” tôi nói. “Mình sẽ quay lại ngay.”
Trong phòng tắm, tôi đứng nhìn chằm chằm vào những viên gạch hình lục giác nhưng không thấy gì trừ những vết dơ trên đường nối giữa chúng. Tôi đã giấu lọ vaseline hai-mươi-năm-tuổi của mẹ vào tủ thuốc. Cái tủ bị sơn đi sơn lại quá nhiều lần đến mức cửa tủ không thể đóng lại được nữa.
“Mình thích phòng ngủ của bạn.” Annemarie gọi khi tôi bước ra khỏi phòng tắm. Tôi từ từ bước vào phòng mình và tự nhủ không biết sẽ nhìn thấy điều gì kinh khủng ở đây. Nhưng thật sự mọi thứ có vẻ ổn: không màn, không thảm, chỉ có những thứ bình thường, một căn phòng bình thường với một người bạn đang ngồi trên giường. Trên giường chỉ có một cái gối. Tôi bước vào và đóng cửa lại sau lưng mình.
Khi mẹ về, chúng tôi đưa Annemarie về lại tòa nhà của cô ấy. May mắn là lần này ông-già-hay-cười đang ngủ khi chúng tôi đi qua. Tôi muốn mẹ bị ngạc nhiên khi người gác cửa của Annemarie gọi tôi là “Cô Miranda,” nhưng mẹ chỉ cười với ông mà thôi.
Có thể thấy rõ cha của Annemarie bị mẹ hấp dẫn - mọi người luôn luôn yêu mến mẹ. Ông mời chúng tôi một ít bánh ngọt phủ một lớp bột đường. Mẹ ăn đến hai cái trong khi tôi từ chối, bảo rằng “Vì cháu chưa ăn tối.” Lý do của tôi khiến mẹ phì cười ho cả bột đường ra ngoài. Hai mẹ con tôi khiến cha Annemarie cũng bật cười. Tôi nhìn đường dính trên áo mẹ và thầm nghĩ nếu mẹ biết - dù chỉ một tí ti thôi - lúc này mẹ trông như thế nào, chắc hẳn mẹ sẽ chẳng cười nổi đâu.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn