Số lần đọc/download: 7882 / 158
Cập nhật: 2015-08-05 20:17:40 +0700
Chương 19
M
ột tối rét buốt, giữa thu. Một màn tối dầy sâu dìm ngập cái bề mặt hỗn độn sơ khai; trời và đất, cây cối và núi đá hòa lẫn, con đường không thể nhìn thấy, mi chỉ có thể ở nguyên tại chỗ không thể rút chân ra, thân người chúi về đằng trước, hai tang dang rộng mà sờ lần trong cái đêm đen tối ngòm này, mi nghe thấy động đậy nhưng không phải là gió, chính là cái màn tối trong đó chẳng có trên có dưới, chẳng có trái có phải, chẳng có xa có gần, chẳng một trật tự nhất định nào, mi hòa trộn hòan toàn vào trong cái hỗn mang ấy, mi chỉ biết thân hình mi có một đường viền nhưng ngay cả cái đường viền ấy cũng đang dần nhạt nhòa đi trong tâm tưởng mi, một ánh sáng dâng lên ở trong mi, như đốm lửa cô đơn của một ngọn nến trong màn tăm tối, lửa đó tỏa ra ánh sáng nhưng không mang nhiệt, một ánh sáng băng giá đang tràn ra cơ thể mi, trào ra khỏi đường viền cơ thể, những đường viền mà mi bảo tồn trong tâm tưởng, hai tay mi quặp lại để gìn giữ ngọn lửa ấy, cái ý thức lạnh băng và thấu suốt, mi cần cái cảm giác ấy, mi gắng bảo vệ nó, trước mặt mi hiện ra mặt hồ yên tĩnh và ở bên kia, các lùm cây dựng lên, những cái cây đã mất hết lá, và cả những cây khác, chưa hoàn toàn trơ trụi, những cây dương thon thả còn mắc lạivài chiếc lá vàng, những cây táo một mầu đen kim loại với một hay hai chiếc lá vàng nhạt run rẩy trong gió, những cây bách đỏ tía chỗ dầy chỗ thưa đều giống như những cuộc sương mù; ở mặt hồ, không một gợn sóng, chỉ là những ảnh chiếu ngược rõ với những mầu sắc phong phú biến đổi trên nhiều tầng cấp độ, từ đỏ thẫm đến đỏ tía, da cam, vàng dịu, xanh gắt, xám, nguyệt bạch, mi suy nghĩ dồn dập rồi thình lình các mầu sắc biến mất để hòa vào thành vô vàn những sắc thái xám, đen, trắng đậm hay sáng nhạt, như một bức ảnh cũ đã phai, chỉ duy nhất các bóng tối còn rõ nét, thay vì nói mi đang ở trên mặt đất thì hãy nói rằng mi đang ở trong một không gian khác, mi nín thở quan sát hình ảnh của chính tâm cảnh mi, tất cả êm ả biết bao, cái êm ả làm mi lo sợ, mi có cảm giác đây là một giấc mộng, mi không nên sợ nhưng chính lại là mi không thể ngăn mi sợ bởi vì cái êm ả nó quá hoàn hảo, một êm ả dị thường.
Mi hỏi nàng có trông thấy cái bóng ấy không?
Nàng bảo có trông thấy.
Mi hỏi nàng có thấy chiếc thuyền không.
Nàng bảo có cái thuyền thì mặt hồ mới càng êm ả ra kia.
Thình lình mi nghe thấy nàng thở, mi vươn tay ra sờ vào nàng, bàn tay mi ngập ngừng trên người nàng đã bị một tay nàng ngăn lại, mi nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại, nàng cũng liền quay lại nép vào ngực mi, mi ngửi thấy mùi thơm ấm áp của tóc nàng, mi tìm môi nàng, nàng quay người tránh, thân nàng ấm nóng, sống động thở rộn lên, tim nàng bắt đầu đập nhanh mạnh hơn ở trong lòng bàn tay mi.
Mi nói mi muốn cái thuyền con đắm.
Nàng nói thì thân thuyền đã đầy nước rồi mà.
Mi dịch nàng ra, đi vào thân người ẩm ướt của nàng.
Nàng đã biết sẽ là như thế, nàng thở dài và tức thì người nàng chùng thả, mất hết gân cốt.
Mi muốn nàng nói nàng là một con cá!
Không!
Mi muốn nàng nói nàng tự do.
A, không.
Mi muốn nàng đắm chìm, muốn nàng quên hết cả.
Nàng nói nàng sợ.
Mi hỏi nàng sợ gì.
Nàng bảo nàng không biết nói ra, nàng lại nói nàng sợ đêm tối, nàng sợ đắm chìm.
Sau đó là những má nóng bỏng, những lưỡi lửa nhảy nhót, lập tức bị bóng đêm nuốt chửng, những thân người xoắn vặn, nàng bảo mi nhè nhẹ một tí, nàng kêu đau! Nàng giẫy, nàng gọi mi là thú dữ! Nàng sa bẫy, bị săn đuổi, bị xé nát, bị nuốt sống, a... Cái màn tối dầy đặc, sờ mó được này, cái hỗn mang chưa từng mở, chẳng có trời lẫn chẳng có đất, chẳng có không gian lẫn thời gian, có, chẳng có chẳng có, chẳng có có lẫn chẳng có, có chẳng có có chẳng có có, chẳng có chẳng có có chẳng có chẳng có, ngọn lửa nóng bỏng của than, con mắt ướt, cái huyệt mở, những cuộn khói sương, những môi nóng bỏng, những tiếng kêu trầm khàn từ cổ, người và vật, kêu gọi đêm tối sơ khai, nỗi khổ của con cọp dữ trong rừng, lòng tham, lửa đã dâng lên, nàng kêu khóc, thốt ra những tiếng thất thanh, con thú ngoặm cắn, gầm gừ, nó bị quỷ ám, nó nhảy dựng lên, quay cuồng, lửa ngày một tỏ sáng, những ngọn lửa biến hóa không ngừng, hình dạng ở trong cái lỗ huyệt có những cuộn khói cất lên, một cuộc vật lộn sống mái xảy ra, con thú nhào xuống đất, kêu chói lói, lại nhảy lại gào rít, bóp chết và nuốt chửng... Kẻ ăn trộm lửa đã chạy, ngọn đuốc đi xa, nhập sâu vào trong đêm đen, nhỏ dần, ngọn lửa chỉ còn là cái chấm tí teo chập chờn trong gió tối lạnh 1. Nó tắt ngấm.
Em sợ, nàng nói.
Sợ gì?
Em không sợ gì nhưng em thích nói em sợ.
Cô bé ngố này.
Bờ bên kia,
Em bảo sao? Mi không hiểu.
Em yêu anh không?
Em không biết,
Em ghét anh không?
Em không biết,
Em chưa làm cái này bao giờ?
Em chỉ biết sớm muộn rồi cũng đến cái ngày này.
Em thích không?
Em đã là của anh, hãy nói những điều dịu dàng với em, cùng em nói đến bóng tối.
Đừng nói Bàn Cổ.
Kể cái gì đây?
Kể cái thuyền kia,
Một cái thuyền con sắp đắm.
Người ta tưởng nó sắp đắm nhưng nó đắm không được.
Cuối cùng nó có đắm không?
Em không biết.
Em đúng là một đứa trẻ.
Kể chuyện cho em đi.
Sau đại hồng thủy, giữa trời và đất sẽ chỉ còn lại một cái thuyền con, trên thuyền chỉ có hai anh em, một trai, một gái, chúng không chịu được nữa cảnh cô đơn, chúng ôm chặt lấy nhau, chỉ có thân xác kẻ kia mới là có thật, mới chứng nhận được cho sự tồn tại của kẻ này.
Anh yêu em,
cô gái đã bị con rắn quyến rũ,
con rắn là đứa anh trai.
--------------------------------
1 Nguyên tác: lãnh âm phong. Chú ý lại dùng chữ âm đi với phong, cho ra một từ mới.
2 Nhân vật huyền thoại, người đã mở ra bầu trời.