Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Jane Archer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nabi Nguyễn
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 52
Cập nhật: 2015-02-25 16:57:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 -
lexandra bước nhanh ra khỏi giường. Được, nàng thầm nghĩ, mình sẽ cho anh ta thấy. Mình sẽ học cách nấu nướng thật giỏi. Chuyện ấy đâu có khó khăn gì lắm. Bao nhiêu phụ nữ vẫn thường làm. Nàng tự nhủ sẽ học nấu ăn và cho Jake thấy là anh ta lầm to. Tất nhiên là nếu trong lúc làm tình với Jake nàng kiềm chế được và không hưởng ứng cuồng nhiệt, anh ta sẽ bớit ngĩ rằng nàng là điếm. Khốn nỗi cứ mỗi lần Jake đụng vào da thịt nàng, Alexandra lại không còn biết gì nữa!.
Nàng thở dài, đến bên tủ. May thay nàng lại xách vào đây một xô nước từ trước. Bây giờ thì nàng không thể ung dung tắm táp dưới nhà được nữa. Sẵn nước ở đây, nàng rửa ráy nhanh rồi lục vali tìm xem thứ gì thích hợp. Nhưng không có thứ gì hoàn tòan thích hợp. Cuối cùng, Alexandra đành chọn một chiếc váy bằng xoa màu xanh lục trông hơi hở hang vì quá ngắn, một sơ mi cùng màu cổ mở hơi rộng quá.
Mặc xong, Alexandra nhìn lại thấy bộ này làm rõ những ưu điểm trên thân thể nàng một cách đầy đủ. Nàng chải tóc xõa thoải mái lên vai và lưng. Vậy là xong, Alexandra tự nhủ. Có lẽ đây là bộ thích hợp hơn cả với hoàn cảnh ở đây trong số tất cả những bộ nàng mang theo.
Alexandra xuống bếp. Nàng không biết nên cho họ ăn đỗ ninh với gì. ở đây không có đủ nguyên liệu để làm bánh quy hay thứ bánh ngũ cốc duy nhất nàng biết được do học của bác da đen Ebba. Nàng biết pha café và nàng tính sẽ pha. Đồng thời lấy thịt bò sấy khô đem lên, thịt bò này nàng tìm thấy trong lúc dọn tủ thức ăn. Trong lúc đợi café, Alexandra lên bày bàn ăn ở gian giữa nhà. Nàng đang làm thì ông Lamar vào. Ông mặc quần màu sẫm và sơ mi xanh bỏ ngòai trông dáng vẻ một địa chủ quý tộc miền Nam hơn đôi chút. Chỉ có điều gương mặt và hai bàn tay ông trông quá sương gió.
-Chào cô, Alexandra!... Ông nói và bước đến bên nàng. Nụ cười trên môi làm biến đổi hẳn bộ mặt ông.
-Chào ông, Lamar- nàng nói
Ông đứng nhìn nàng chăm chú. Quả cô gái này đẹp thật, chẳng trách Jake cháu ông phát điên lên vì cô ta. Hai má cô đỏ hồng và ông Lamar thấy được nét đặc biệt trong cặp mắt cô. Cặp mắt màu xanh lục sâu thẳm và mơ màng trông mệt mỏi. Chà, thằng Jake lại hành cô bé rồi. Nó cứ hành cô liên tục thế này thì cô gái non trẻ, mảnh dẻ kia chịu được mấy ngày?
Nhưng quan sát thêm chút nữa, ông già Lamar nhận thấy Alexandra có vẻ không khó chịu. Xem chừng cô ta còn có vẻ vui tươi là đằng khác. Ông tự hỏi, không hiểu cô gái này đánh giá cháu ông ra sao? Rất có thể cô ta được Jake thỏa mãn cô ta về mặt tình dục, bởi chỉ người phụ nữ nào cảm thấy được yêu và được mãn nguyện mới có nét mặt bình thản, tươi tỉnh đến thế kia. Ông thầm cười: Xưa nay chưa người đàn bà, con gái nào chê Jake là thiếu chất nam tính mãnh liệt.
-Tôi không biết bữa ăn nên thế nào?- Alexandra hỏi, cắt đứt dòng suy nghĩ của ông Lamar
-Cô nói sao, Alexandra?
-Jake bảo tôi nấu ăn, nhưng tôi thấy thiếu nhiều thứ quá. Với lại tôi cũng không giỏi nấu nướng, nhưng Jake cứ bắt tôi…
-Không sao đâu, Alexandra. Chúng tôi quen sống đơn giản rồi. Hồi trước có một cô nấu bếp người Mehico nhưng cô ta thôi không làm đã được một tháng rồi, từ ngày Jake ở New Orleans về. Chẳng hiểu sao nó cho cô ta thôi việc.
Ông Lamar định nói thêm nhưng lại thôi. Hồi Rosa làm ở đây, Jake thường xuyên ngủ với cô ta, nhưng sau khi đi vắng một thời gian về đột nhiên cháu ông không thích cô ta nữa và cho cô ta thôi việc. Ông còn nhớ hôm đó Rosa khóc như mưa như gió, năn nỉ xin ở lại nhưng tính Jake đã quyết định gì thì khó ai lay chuyển nổi. Từ ngày cô ta thôi việc, nhà cửa tanh bành, chẳng ai lo lắng và hai chú cháu ăn uống thất thường, được chăng hay chớ.
-Ông muốn nói đến Rosa phải không ạ?- Alexandra hỏi
Ông Lamar gật đầu:
-Chắc thằng Jake đã kể cô nghe về cô đầu bếp người Mêhicô ấy rồi chứ? Cô ta cũng là vợ chưa cưới của thằng Pecos lúc nãy đấy. Nhưng cô ta lại mê thằng Jake nhà tôi nên đến đây xin làm việc. Trong lúc buồn, nó ngủ với cô ta….
-Vâng tôi có biết. À lúc nãy gã Pecos đến đây, lỗi không phải do tôi.
-Tất nhiên rồi, Alexandra. Tôi cũng nói trước để cô biết mà đề phòng. Lâu nay vẫn có xích mích giữa đám chăn bò người Mỹ sang đây với đám trai tráng du côn người Mêhicô của thằng Pecos. Chúng chuyên ăn cướp gia súc, bò, ngựa của chúng tôi và cả phụ nữ nữa. Nhưng cô đừng lo chúng tôi đã trị chúng nên thân rồi và đám bạn của thằng Pecos không dám làm gì cô nữa đâu.
-Vậy thì tốt quá, thưa ông Lamar
-Cô cứ chuẩn bị đi. Jake sẽ vào đây bây giờ đấy. Nó đang rửa ráy ngoài kia.
-Vâng – Alexandra nói rồi quay xuống bếp
Nàng múc đỗ ninh ra một cái tô to, bưng lên đặt giữa bàn. Nàng thái thịt bò sấy cho vào một cái đĩa lớn, mang café lên. Nàng vừa bày xong các thứ thì Jake vào.
Jake ngắm Alexandra từ đầu đến chân, rồi nhe răng cười:
-Bộ này cô mặc giá ở một phòng khách ở New Orleans thì thích hợp hơn. Tại đó cô chuyên đàn piano để tiếp khách, phải không nhỉ?
Alexandra đỏ mặt, Jake nói tiếp:
-Nếu như trong các thứ cô mang theo đến đây chỉ có bộ này là thích hợp nhất thì tôi sẽ kiếm cho cô một bộ khác thích hợp với miền đất này hơn
Alexandra quay lưng lại Jake, cô cố kìm lại để khỏi nổi cáu với anh ta.
-Ăn đi Jake.- Ông Lamar nói – Tranh cãi lắm làm ăn mất ngon đấy.
Họ xúc thìa đầu tiên lên miệng. Lập tức họ đưa mắt nhìn nhau rồi nhăn mặt. Alexandra nghe tiếng họ nhai lạo xạo. Nàng ngạc nhiên nhìn hai chú cháu. Đột nhiên cả hai cùng vùng đứng lên, chạy ra ngoài sân. Lát sau họ quay vào và cười như điên như dại. Alexandra vẫn chưa hiểu gì hết. Nàng ngơ ngác:
-Có chuyện gì vậy?
Ông Lamar uống một ngụm caphé lớn, xúc miệng thật kỹ rồi hỏi nàng:
-Ôi, cô không rửa đỗ phải không Alexandra? Cô cứ để nguyên đất cát bám vào đỗ như vậy mà ninh chứ gì?
Alexandra ngạc nhiên nói:
-Jake không bảo tôi là phải rửa. Chỉ bảo cho vào nước ninh thật lâu cho nhừ thôi.
-Tôi đâu ngờ cô lại ngốc đến thế kia chứ, Alex. Ra là cô chẳng hiểu gì hết.
Jake nói rồi lại cười ngặt nghẽo. Ông Lamar cũng cười theo. Alexandra nhìn hai người đàn ông, cục tức dồn lên đến tận cổ, nàng đứng phắt dậy nói:
-Tôi có biết nấu nướng bao giờ đâu? Tất nhiên là tôi sẽ tập nhưng cũng phải có ai dạy tôi chứ. Còn nếu hai ông muốn ăn ngon thì tìm người biết nấu. Tôi, tôi….
Giọng nàng nghẹn lại nhưng nàng cố kìm chế, nói tiếp
-Tôi không biết cách nấu ăn. Tôi về phòng ngủ đây. Hai ông muốn làm thế nào thì tùy.
Nói xong làm vụt chạy ra khỏi phòng
-Alexandra!- Jake gọi giọng ra lệnh
Nàng đứng dừng lại giữa cửa, ngập ngừng một lái rồi quay mặt vào. Cặp mắt xanh lục của Alexandra ánh lên vẻ giận dữ. Mắt Jake lạnh lùng y hệt như lúc nãy, khi anh ta nhìn tên Mêhicô. Đúng anh ta là loại người tàn bạo
-Anh bảo gì?- Nàng cố nói giọng bình thản.
-Cô đổ chỗ đỗ ấy đi. Lấy ít đỗ khác, rửa sạch rồi nấu xoong khác, để mai ăn. Còn tối nay, hai chú cháu tôi ăn tạm thịt bò sấy vậy. Ngày mai, lúc ninh đỗ cô thái thịt bò sấy cho thêm vào xoong.
-Ôi, Jake. Tôi mệt lắm rồi. Tôi không cần ăn. Tôi cần đi nghỉ một mình.
Giọng Alexandra có vẻ khó chịu. Nàng bực lắm rồi. Jake là thứ người thô bạo, chỉ chuyên ra lệnh và không chịu nổi khi bị ai không tuân lệnh anh ta. Anh ta cậy khỏe bắt nạt người khác. Ôi, sao nàng ghét Jake đến thế
-Cô hãy làm theo lời tôi nói, Alex- giọng Jake lạnh lùng
Mắt không nhìn hai người đàn ông, Alexandra xếp bát đĩa lại bưng xuống bếp. Nàng phải đi đi lại lại nhhiều lần giữa bếp và nhà trên. Cuối cùng bàn ăn đã được thu dọn và lau chùi sạch sẽ. Trong lúc nàng làm thì hai người đàn ông ngồi vào hai chiếc ghế bành to, nhấp nháp caphé và rượu whisky. Thế này là không công bằng, trong lúc bắt nàng làm việc vất vả thì hai người kia ngồi chơi. Tuy vậy Alexandra vẫn rửa đỗ cẩn thận rồi cho vào xoong đun. Nàng tự nhủ, dù sao mình cũng học cách nấu ăn. Trên nhà, ông Lamar đang nói Jake về mối quan hệ với Alexandra. Nhưng Jake khôg chịu nói gì mất.
-Cháu có thô bạo với cô ấy quá không đấy, Jake?
-Chú đừng hỏi chuyện ấy. Chuyện ấy là việc riêng của cháu.
-cũng có thể như vậy, nhưng….
-Cháu không muốn bàn cãi chuyện ấy, thưa chú Lamar. Chú định bao giờ đưa đàn bò đi bán?
-Có lẽ khoảng 3 tuần nữa. Lúc đó chúng ta sẽ có tất cả 2000 con và lúc dắt đi sẽ kéo dài lắm đấy. Chưa bao giờ có đàn bò dài đến như vậy
Jake cau mặt hỏi:
-Liệu lão McCoy ở Abilenne có lương thiện không đây? Lão bảo lão sẽ đón đàn bò của chúng ta tại một nơi trong vùng Kansas gọi là Abilene. Nhưng liệu thằng cha đại diện của lão nói thế có nghiêm túc không đây?
-Lão làm ăn đứng đắn đấy Jake. Dù sao thì chính lão cũng là người thuyết phục được công ty hỏa xa Thái Bình Dương ở bang Kansas kéo dài thêm đường sắt tới Abilene. Và nếu chúng ta đưa được đàn bò dến ga Chisholm thì bán được giá cao, trong năm nay và cả những năm sau này nữa.
-Nếu vậy thì tốt, chú ạ. Loại bò sừng dài của chúng ta là loại quý. Đem bán ở San Antonio được có 3 đô la một con. Vậy sao ta không dẫn đến Abilene bán với giá 40 đô la một con.
-Cháu nói đúng. Thời điểm này đang thuận lợi. Miền Bắc đang rất thiếu thịt bò. và nếu hệ thống đường sắt ở Chisholm hoạt động tốt thì chúng ta sẽ kiếm được ối tiến. Đủ tiền để mở rộng cái trang trại này cho thật khang trang.
-Cháu đã dụ được một loạt dân chăn bò làm cho ta. Chỉ có điều phải dạy chúng cách dắt bò đi xa thôi
-Chú tính thế này.Có thể dắt bò đi mỗi ngày mười đến mười lăm dặm. Nếu chúng ta lên đường vào nửa đầu tháng sáu. Chúng ta có thể đến đó vào tháng chín.
-Kịp thôi. Cháu tin là kịp
-Còn cô Alexandra thì sao, Jake? Cô ta có thể đi cùng với chúng ta được không? Nếu để cô ta ở lại đây thì nguy hiểm. Nhưng cho cô ta đi cũng không phải là an toàn. Dọc đường còn bao nhiêu gian nan nguy hiểm. Bọn thổ dân da đỏ rồi bọn lưu manh. Sẽ phải chiến đấu ra trò đấy.
-Việc đó chú để mặc cháu, chú Lamar. Cháu sẽ tính xem nên thế nào. Cũng phải gần đến lúc đấy ta mới có thể quyết định được.
Jake có vẻ bồn chồn. Anh đứng dậy nói:
-Hôm nay cháu mệt lắm rồi. Cháu đi ngủ đây.
-Khoan dã, Jake
-Chú bảo gì ạ?
-Về thằng Pecos ấy mà. Cháu có nghĩ nó còn gây thêm chuyện nữa không?
-Nếu nó khôn ra thì sẽ không dám gây chuyện thêm với chúng ta.
-Nhưng chú ngĩ ta cũng nên quan tâm tới bé Alexandra hơn nữa.
-Có lẽ chú nói đúng. Jake gật đầu rồi đi xuống.
Lúc này bao ý nghĩ của Jake đều hướng về Alexandra. Nàng là người duy nhất giải tỏa được cho Jake quên đi những băn khoăn về trang trại, về chuyện đưa đàn bò đi bán. Jake nhìn vào trong bếp và nét mặt chàng dịu xuống.
Alexandra đang ngồi trên một chiếu ghế đẩu thấp, đầu gục xuống đầu gối, thiu thiu ngủ, trước mặt là xoong đỗ. Chắc đang làm thì mệt quá ngủ thiếp đi. Trên người nàng vẫn là bộ đồ quái đản và ngộ nghĩnh kia. Nàng đã dịu bớt lửa và trong xoong đỗ nàng đã đổ khá nhiều nước.
Jake từ từ cúi xuống, dùng hai cánh tay nhấc bổng nàng lên. Alexandra vẫn ngủ say không biết gì hết. Trên tay Jake, sao nàng nhỏ bé và nhẹ đến thế. Jake bỗng thấy mình chẳng nên đối xử thô lỗ với cô gái tội nghiệp này. Cô ta đâu có quen với cuộc sống nghiệt ngã miền đất này. Vậy mà lúc nãy minh quá cứng rắn với cô ta. Jake ân hận là mình đã quá căm giận quá khứ của cô.
Jake bế Alexandra vào phòng, khép cửa lại rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Chàng cởi áo quần cho nàng, định bụng kiếm thứ gì đó bình thường hơn và thích hợp hơn mặc vào cho nàng. Nhưng khi Jake cởi gần xong thì Alexandra thức giấc. Nàng hé mở mắt, miệng hơi mỉm cưởi rồi co quắp người lại. Jake bèn lấy chăn đắp cho nàng.
Jake vội vã cởi quần áo, chui vào nằm cạnh, ôm tấm thân nhỏ bé, mềm mại và ấm áp vào sát mình. Chàng cảm thấy một nỗi thèm khát nhưng không đánh thức nàng dậy. Chàng chỉ quặp chặt nàng và mùi hương dễ chịu từ thân thể nàng tỏa ra làm đầu óc chàng lâng lâng. Jake chìm vào một giấc ngủ dễ chịu.
Biển Tình Sóng Gió Biển Tình Sóng Gió - Jane Archer Biển Tình Sóng Gió