Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngô Lăng Vân
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 72
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 27
Cập nhật: 2019-12-06 09:23:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
18 - Đau Thì Đau Thật Nhưng Sướng Quá !
ghe đồn Phố-Hiến là nơi ăn chơi nổi tiếng lịch sự, Quỳnh tới xem phong cảnh thấy cũng ưa lắm. Tối nọ, Quỳnh một mình cuốc bộ qua cửa một lầu xanh (nhà điếm), mấy cô ả làng chơi, chạy ra kéo Quỳnh vô, kẻ rờ quần, kẻ nắn túi. Quỳnh xuống nước năn nỉ: « Anh nghèo lắm, các em muốn làm ăn to thì buông ra, anh sẽ mách cho mấy đám ».
Mấy cô ả gạn hỏi: « Đám nào, có thật không? »
Quỳnh đáp trôi như dòng nước chảy xuôi: « Tổ sư thằng nào mà nói láo. Số là có mấy các quan sắp đi chảy (đi công tác hay đi nhậm chức) muốn đi mùi một bữa, nên sai tôi đi dọ tìm rồi về bẩm cho các ngài, không thế ai qua đây làm gì ».
Các cô ả nghe nói, mừng quýnh quít, buông Quỳnh ra, xúm lại hỏi: « Hễ anh đánh mối cho các ngài đến đây, các em sẽ hậu tạ và tặng anh một món bổ nhất ».
Quỳnh ừ ừ hữ hữ rồi thong thả đi về.
Đến nhà trọ, Quỳnh cho triệu tập một số sẩm (người mù đi hát rong) đến cho ăn uống no say, rồi hỏi: « Có anh nào có muốn đi nhà thổ (điếm) không? »
Được lời sướng như chết, lạ gì cái thứ lâu ngày chỉ có dương không âm, tất cả đều nhao nhao một lượt:
Dạ, bẩm quan lớn, nếu quan lớn quá nghĩ đến lũ chúng con tàn tật như vậy, thì còn gì phúc đức hơn, xin chết sẽ kết cỏ ngậm vành.
Quỳnh hẹn ngày rồi cho tất cả mặc quần áo bằng giấy, sai thủ hạ cứ từng anh một cho lên võng cáng đi.
Đêm ấy, các cô ả đều thắp đèn ngồi chờ và không tiếp một ai. Quỳnh đến trước báo tin, chọn lấy một con trẻ đẹp nhất để hành lạc, rồi bảo tắt đèn đi vì sợ người ngoài biết, Quỳnh bảo: « Các quan giữ ý, không thích đèn sáng đâu. Các em phải lễ phép, im lặng, không có, ở tù mọt gông cả đám đấy. Ý của quan đã muốn là trời muốn, các em chớ các làm sai!… »
Các cô ả vâng vâng dạ dạ. Đêm ấy đúng như lời Quỳnh, các quan nhà ta tha hồ mà đú đởn với các chị các em. Các cô ả tưởng sẽ được mẻ phát tài to. Không dè sáng mai, mặt trời đã lên đến ngọn sào, mà chả thấy quan nào thức dậy. Một chị xót ruột, đánh bạo đi vào phòng xem, thì trời ơi, quan chả thấy đâu, chỉ thấy một lũ sẩm mù già sóc cú đế với một đống quần áo triều phục toàn bằng giấy và giấy. Các cô ả tức điên người lên, sấn lại miệng chửi tay đánh, tẩn cho lũ sẩm một trận om xương rồi kéo xềnh xệch ra đường cho cái thân trần như nhộng tha hồ mà bò lê bò quàng, khiến cho hàng phố được một trận cười ra nước mắt.
Tội nghiệp, lũ sẩm bị một trận đòn thập tử nhất sinh, mà cũng rán gọi nhau: « Anh em ơi! Đau thì đau thật nhưng sướng quá!!!! »
Các cô ả căm Quỳnh đến thấu xương thấu tủy, nhưng « tìm anh như thể tìm trâu, cồn kia bãi nọ biết đâu mà tìm, tìm anh như thể tìm chim, chim ăn bể Bắc đi tìm bể Đông ».
Cũng kể từ đó, các cô hết còn bí beng trêu níu những đàn ông qua lại. Và cũng lâu lắm, đến cả tháng sau mới biết kẻ chơi xỏ, chẳng ai khác hơn là Cống Quỳnh,
Trạng Quỳnh Toàn Tập Trạng Quỳnh Toàn Tập - Ngô Lăng Vân Trạng Quỳnh Toàn Tập