Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Chương 19
K
hi Ted và Fernanda đến Tahoe, cảnh sát địa phương đã chiếm một khách sạn nhỏ cho toàn bộ lực lượng đến giải cứu ở. Khách sạn đã xuống cấp, hư hỏng, vắng khách ngay cả vào mùa hè. Một số khách đang ở đều bằng lòng nhận một số tiền bồi thường để đi khỏi đấy. Hai cảnh sát đã mua thực phẩm ăn liền tại quán ăn gần đấy, chở xe đến. Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ. Cơ quan FBI đã gửi đến tám lính biệt kích được huấn luyện kỹ trong việc giải cứu con tin bị bắt cóc và một đội đặc nhiệm từ thành phố đến cũng được huấn luyện kỹ về công việc này. Cảnh sát địa phương đã được huy động đến đông đúc, nhưng họ chưa được cho biết chính xác việc gì đang xảy ra. Khi Ted bước ra khỏi xe, ông nhìn quanh, thấy có hơn năm mươi người đang đợi. Họ phải chọn ai tham gia công tác, và giao cho họ nhiệm vụ gì. Vị chỉ huy trưởng địa phương đang lo các vật dụng trong việc giải cứu, lo việc cô lập đường sá và cung cấp nhân viên cảnh sát địa phương. Rick phụ trách toàn bộ chiến dịch, ông thiết lập trạm chỉ huy trong căn phòng gần văn phòng của khách sạn, nơi ông đã nhường cho vị chỉ huy trưởng địa phương. Đã có nhiều xe truyền tin ở đấy và Rick thấy Ted từ trong một chiếc xe bước ra. Khi ấy Fernanda cũng từ trong xe hơi bước ra theo Ted. Cảnh tấp nập chung quanh làm cho hai người vừa hoảng sợ lại vừa cảm thấy yên tâm.
- Tình hình như thế nào? - Ted hỏi Rick, cả hai người đều có vẻ mệt mỏi. Từ nhiều ngày nay, mỗi ngày Ted ngủ không quá hai giờ, còn Rick thì thức suốt từ đêm qua. Sam đã trở thành nhân tố thiêng liêng đối với những ai đã biết chú, điều này là sự an ủi cho mẹ chú. Ted yêu cầu một cảnh sát dọn cho bà một phòng để nghỉ.
- Chúng ta chuẩn bị đầy đủ hết rồi. - Rick đáp, ngước mắt nhìn bà. Bà gật đầu với nụ cười mệt mỏi. Bà có vẻ đã lấy lại chút ít tinh thần. Chuyện này làm bà hết sức căng thẳng, mặc dù khi đi trên đường Ted đã nói chuyện với bà khiến cho bà cảm thấy thoải mái được đôi phần.
Ted đưa bà đến chỗ nghỉ. Trong phòng đã có một bác sĩ tâm lý và một nữ cảnh sát đợi bà. Khi Ted để bà lại trong phòng, ông quay về với Rick trong phòng mà ông ấy dùng làm trạm chỉ huy. Họ có rất nhiều xăng uých và xà lách đóng hộp để trên bàn kê sát tường và sơ đồ ngôi nhà cùng tấm bản đồ của khu vực được dán trên tường phía trên cái bàn để đồ ăn. Thức ăn được cung cấp rất bổ dưỡng, vì cả lính biệt kích của FBI lẫn đội cảnh sát đặc nhiệm đều không ăn những thức ăn béo, đường hay có caphêin, vì các chất này làm cho họ hưng phấn lúc ban đầu rồi sau đó mệt mỏi. Cho nên họ phải chọn thức ăn rất cẩn thận. Ông chỉ huy trưởng cảnh sát địa phương ngồi với họ, còn ông chỉ huy đội đặc nhiệm vừa mới ra khỏi phòng để gặp các nhân viên của mình. Ted lấy cái bánh xăng uých rồi ngồi xuống ghế, ông thấy cảnh tượng giống như họ sắp đổ bộ lên Normandy, Rick đứng bên cạnh ông. Trông như họ đang vạch kế hoạch cho một trận chiến. Đấy là nhiệm vụ giải cứu con tin quan trọng, công việc rất cần sự phối hợp giữa trí óc và sức lực con người. Ngôi nhà mà họ sẽ tấn công cách chỗ họ đóng quân không đầy hai dặm. Họ không dùng máy radiô để liên lạc với bên ngoài, phòng khi bọn bắt cóc có máy móc theo dõi họ và để báo chí không biết, khỏi đến quấy rầy. Họ hết sức thận trọng, hoạt động hoàn toàn bí mật, nhưng mặc dù thế, khi Rick nhìn lên bản đồ ngôi nhà với Ted, ông có vẻ lo lắng. Họ đã đến văn phòng của nhân viên lập bản đồ ở địa phương để mượn tấm bản đồ của ngôi nhà và đã phóng to nó lên.
- Người mật báo viên của anh cho biết chú bé ở phía sau ngôi nhà - Rick nói, chỉ vào căn phòng ở phía sau, không xa ranh giới của khu đất - Chúng ta có thể cứu chú bé ra khỏi đây, nhưng phía sau nhà có bờ dốc đá thẳng đứng. Tôi có thể cho bốn nhân viên theo mặt dốc để leo xuống, nhưng họ không thể leo nhanh lên được và nếu họ đem theo đứa bé, thì sẽ phơi mình giữa chỗ trống không. - Rồi ông chỉ vào phía trước ngôi nhà - Và chúng ta có con đường xe chạy dài bằng chiều dài cái sân bóng đá ở phía trước nhà. Tôi không thể đi trực thăng để vào đấy được, vì chúng sẽ nghe. Còn nếu chúng ta cho ngôi nhà nổ tung, thì có thể giết chết chú bé.
Các chỉ huy của đội cảnh sát đặc nhiệm và biệt kích FBI đã thảo luận suốt hai giờ qua, họ không giải quyết được vấn đề khó khăn này. Nhưng Ted biết họ sẽ giải quyết được. Họ không có cách gì để tiếp xúc với Peter Morgan để vạch kế hoạch với gã. Tốt xấu gì họ cũng phải tự mình quyết định lấy, Ted mừng vì không có Fernanda ở trong phòng để nghe họ vạch kế hoạch. Kế hoạch họ vạch ra rất nguy hiểm, có thể khiến cho bà lo sợ, mất tinh thần. Họ đã cãi nhau rất kịch liệt, kế hoạch họ vạch ra rất có khả nang gây tử vong cho chú bé.
Ted tin rằng trường hợp này có thể xảy ra, vì không có tiền chuộc mạng, thì chúng sẽ giết Sam. Thậm chí khi có tiền chuộc mạng đi nữa, chúng cũng có thể giết chú bé. Vì Sam đã lớn, có thể nhận diện chúng, cho nên dù nhận được tiền rồi, chúng cũng sẽ khử chú bé đi. Addison đã biết rõ điều này, cho nên y mới bảo Peter đến Tahoe để canh chừng chúng. Vì vậy, khả năng chúng giết chú bé chứ không trả lại cho gia đình là điều rất dễ xảy ra. Trường hợp không có tiền chuộc mạng, thế nào chúng cũng loại chú bé trước khi rút lui, Rick và những người khác trong phòng đã nói lên nỗi lo sợ của họ về khả năng này. Sau một giờ bàn thảo thêm nữa, Rick quay qua Ted.
- Anh có thấy việc giải cứu chú bé còn sống có cơ may nào không? Theo tôi thì rất mong manh. Quá ít hy vọng. - Ông rất thành thật với bạn. Khả năng Sam sẽ chết là rất cao, nếu bây giờ chú vẫn còn sống.
- Vậy thì tăng cường thêm nhân viên đến đây. - Ted gay gắt đáp, nhìn Rick với vẻ giận dữ. Họ mất công đi xa đến đây, rồi bây giờ để cho chú bé bị giết chết sao? Mặc dù mọi người đều nghĩ như thế, nhưng Ted có nhiệm vụ phải cứu sống chú bé, cũng như Rick và mọi người trong phòng và ngoài phòng. Sam là sứ mệnh của họ.
- Chúng ta đã có người ở đây khá đông. - Rick đáp - Lạy Chúa, anh có thấy ở ngoài đường không? Chúng ta không cần đông người, mà chúng ta cần có giải pháp tối ưu. - Rick nghiến răng nói tiếp. Mỗi khi họ bất bình nhau điều gì, họ thường cau có với nhau như thế.
- Vậy thì vạch giải pháp tối ưu ấy và thực hiện đi. Hãy chọn những người thật giỏi. Anh không thể phủi tay để cho họ giết chết thằng bé. - Ted nói, vẻ đau đớn.
- Hình như có chuyện gì đã xảy đến cho anh, phải không? - Rick hét to. Trong phòng có nhiều người đang nói chuyện nên không ai nghe ông hét lớn và Ted hét trả lời lại. Trong khi ông chỉ huy đội đặc nhiệm đưa ra kế hoạch khác và bị mọi người cho là kế hoạch không thực hiện được, thì hai người cãi nhau như hai trung sĩ trong quân đội đang tức giận. Kế hoạch mới của ông chỉ huy đội đặc nhiệm đưa ra có điểm yếu là để cho những người giải cứu bị người từ trong nhà bắn ra. Peter đã chọn được vị trí ẩn nấp rất hoàn hảo. Rất khó có thể đưa chú bé ra khỏi nhà và khuôn viên của ngôi nhà. Có điều mà Rick đã biết và Ted cũng hiểu, là sẽ có rất nhiều người chết vào đêm đó khi họ vào cứu chú bé. Nhưng họ phải chịu sự hy sinh mất mát thôi. Những người khác cũng biết thế.
- Tôi không thể đưa nhân viên của tôi vào chỗ chết - Ông chỉ huy đội đặc nhiệm đau khổ nói với Ted -Chúng ta phải có phương án để cho họ cứu thằng bé mà rút lui được.
- Tôi biết. - Ted đáp, vẻ khổ sở. Kế hoạch không được bảo đảm và ông mừng vì không có Fernanda trong phòng để nghe họ bàn thảo. Đến chín giờ tối Ted và Rick đi ra ngoài. Họ vẫn không có kế hoạch khả thi, ông bắt đầu lo sợ sẽ không có, hay là không kịp với thời gian. Hồi nãy họ đã nhất trí với nhau là phải cứu Sam vào lúc bình minh. Nếu để đợi đến sáng mai, khi bọn bắt cóc đã ngủ dậy, thì sự nguy hiểm sẽ rất lớn và theo tình hình họ đã biết, thì chúng không có thêm ngày nào nữa. Chúng có kế hoạch vào ngày hôm sau sẽ gọi cho Fernanda để nói lời cuối cùng. Từ bây giờ đến tảng sáng còn chín giờ nữa, thời gian không còn bao lâu. - Chó thật, tôi ghét chuyện này - Ted nói, ông đứng dựa vào gốc cây và nhìn Rick. Không ai nghĩ ra được biện pháp khả thi. Trong một giờ nữa, họ sẽ cho máy bay đến thám thính, máy bay sẽ dùng tia hồng ngoại và dụng cụ tầm nhiệt để dò thám, các thứ này không thứ nào hoạt động được trong nhà. Một trong những chiếc xe liên lạc phải hoàn toàn phục vụ cho họ.
- Tôi cũng ghét chuyện này. - Rick bình tĩnh đáp. Cả hai đều đang lâm vào thế bí, họ chỉ còn một đêm nay nữa thôi.
- Tôi phải nói với bà ấy như thế nào đây? - Ted hỏi, vẻ đau khổ - Tôi sẽ nói đội đặc nhiệm giỏi nhất của tôi và của anh, không thể cứu được thằng bé à? - Ông không muốn nói với bà thằng bé đã chết mà cũng có thể là nó đã chết. Tình hình có thể nói là không khả quan chút nào hết.
- Anh đã yêu bà ta rồi phải không? - Bỗng Rick hỏi. Ted nhìn ông ta như nhìn một người điên. Đây là chuyện không nên nói với nhau, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn nói. Và bây giờ Rick nói.
- Anh điên phải không? Lạy Chúa, tôi là cảnh sát. Bà ta là nạn nhân, con bà ấy cũng vậy. - Ông có vẻ tức giận khi nghe Rick hỏi. Nhưng bạn ông không điên, mặc dù Ted đang điên và Rick biết ông đang nổi điên.
- Bà ấy là phụ nữ và anh là đàn ông. Bà ấy đẹp và yếu đuối. Anh đã ở trong nhà bà ấy suốt một tuần, Anh không cần phải làm thế, nhưng anh đã làm. Anh còn là người không ngủ với vợ đã năm năm nay, nếu tôi nhớ không lầm thì có lần anh đã nói với tôi như thế. Lạy Chúa, anh là người thôi. Nhưng đừng để tình cảm xen vào công việc của mình. Nhiều người ở đây đang đứng trước hoàn cảnh sẽ bị mất mạng. Đừng để nhiều người bị giết, nếu chúng ta không có biện pháp đưa họ và chú bé ra được an toàn thì đừng mạo hiểm. - Ted gục đầu, rồi một phút sau, ngẩng mặt nhìn Rick. Nước mắt rưng rưng, ông không xác nhận hay phản bác đỉều mà Rick đã nói về Fernanda, ông không biết ông làm thế có đúng hay không. Nhưng quả thật đêm đó ông đã nghĩ đến điều ấy. Ông lo cho bà cững như lo cho con bà.
- Phải có biện pháp để cứu sống chú bé. - Ted chỉ đáp thế.
- Một số biện pháp còn tùy thuộc vào đứa bé và người báo tin cho anh ở trong nhà ấy. Chúng ta không thể kiểm soát được hết. - Đó là không kể đến sự may rủi, bọn bắt cóc và tài khéo léo của những người tiến vào nhà. Có rất nhiều yếu tố không đoán trước được, không có yếu tố nào có thể kiểm soát được. Có khi tình thế xem ra không thuận lợi cho mình, nhưng mình lại gặp may mắn và thành công. Lúc khác, thì tình thế xem ra rất hoàn hảo, nhưng kết quả lại thất bại, việc này giống như trò may rủi trong việc rút thăm.
- Bà ấy như thế nào? - Rick lại bình tĩnh hỏi - Bà ấy nghĩ sao? - Rick muốn nói đến Ted, không muốn đả động đến con bà. Cả hai đều biết đấy là cách lảng tránh, phát sinh từ nhiều năm sống và làm việc với nhau.
- Tôi không biết. - Ted có vẻ khổ sở - Tôi có vợ mà.
- Anh và Shirley đáng ra đã ly dị nhau từ lâu rồi -Rick thành thật nói - Hai người nên ly dị nhau hơn là sống như thế.
- Bà ấy là bạn thân của tôi.
- Anh không yêu bà ấy. Không biết trước đây anh có yêu bà ấy không. Hai người cùng lớn lên với nhau, khi tôi gặp anh, trông hai người như anh em vậy. Đấy là cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt như người ta đã làm cách đây một trăm năm. Mọi người đều muốn hai người lấy nhau, và cuộc hôn nhân của anh rất hợp cho họ. Anh cũng vậy. - Ted nghĩ ông bạn nói đúng. Bố của Shirley là chủ của bố Ted trong suốt thời gian ông trưởng thành và khi ông đính hôn với bà, hai người ấy rất tự hào về ông. Ông không bao giờ đi chơi với cô gái nào, không bao giờ nghĩ đến chuyện đi chơi xa với ai, mãi cho đến sau này cũng thế. Và ông là người hoàn toàn có đạo hạnh, trung thành với vợ, bây giờ cũng còn và đây là điều hiếm có đối với một cảnh sát. Cuộc sống của người cảnh sát căng thẳng, công việc thất thường, hiếm khi gặp vợ con, hay có chương trình làm việc trùng với thời gian cần dành cho gia đình, gây cho gia đình nhiều xáo trộn và riêng Ted thì cảnh xáo trộn trong gia đình gấp đôi những người khác. Rick thường khâm phục Ted vì ý chí sắt đá của ông, khi hai người cùng làm việc với nhau, ông thường gọi ý chí sắt đá này là sự quyết tâm. Ông không nói nhiều về mình. Việc ly dị vợ của Rick đã đem lại cho ông hạnh phúc, bây giờ ông đã tìm được người đàn bà ông yêu. Ông muốn Ted cũng được như thế. Nếu Fernanda là người Ted muốn và thật tình yêu ông, thì đây là dịp tuyệt vời với ông. Ông chỉ mong sao họ không làm cho bà mất đứa con, vì số phận của bà, cũng như của Ted. Nếu bà không vượt qua được khó khăn này, hay không quên được, thì đây sẽ là tấn bi kịch cho bà và cho Ted. Nếu nhiệm vụ không thành, có lẽ thế nào Ted cũng trách mình. Nhưng lời hứa của Rick và của Ted sẽ cứu thoát chú bé không dính dáng gì đến tình yêu, mà đó là công việc của họ còn ngoài ra, những lý do khác là phụ.
- Bà ta xuất hiện từ một thế giới khác - Ted đáp, vẻ lo sợ. Ông không biết ông nghĩ sao về bà, nhưng ông sợ đúng như lời Rick đã nói, khiến ông phải suy nghĩ. Mặc dù ông không nói gì với Fernanda, nhưng nhiều lần ông đã nghĩ đến bà - Bà ấy có cuộc sống khác biệt. Lạy Chúa, chồng bà đã làm ra được nửa tỷ đô-la. Ông ta là người tài giỏi. - Ted nói với giọng tự ti, nhìn bạn trong bóng tối ở ngoài khách sạn. Những người khác đi đi lại lại quanh đấy không nghe họ nói gì.
- Anh cũng là người tài giỏi. Nhưng ông ta tài giỏi như thế nào? Ông ấy để mất số tiền ấy nhanh như ông ta đã làm ra, rồi tự tử, để vợ con sống trong cảnh phá sản. - Lời nói của Rick đúng với sự thật. Hiện Ted có tiền trong ngân hàng còn nhiều hơn tiền của bà. Ông có tương lai vững chắc và các con ông cũng vậy. Ông làm việc cật lực để dành dụm gần ba mươi năm nay.
- Bà ấy học Đại học Stanford, còn tôi chỉ học trung học rồi làm cảnh sát.
- Anh là người tốt. Bà ấy may lắm mới được anh yêu. - Cả hai người đều biết thời đại bây giờ khó kiếm được một người như Ted. Ông là người tốt và hoàn hảo. Rick nghĩ rằng Ted là người tốt hơn mình rất nhiều, không phải vì thương người đồng nghiệp cũ mà Rick nói thế. Ted không đồng ý với ý kiến này của Rick và ông luôn luôn bênh vực Rick đến cùng. Trước khi Rick rời khỏi Sở Cảnh sát, ông đã làm cho mọi người tức giận. Tính của ông như thế và khi sang làm cho cơ quan FBI, ông cũng khiến cho nhiều người tức giận, ông thường nói thẳng, bộc trực, nói toạc hết những điều ông nghĩ ra trong óc. Bây giờ ông cũng vẫn thế, dù Ted có muốn nghe hay không, Rick nghĩ ông ấy nên nghe. Dù biết ông nói ra làm cho Ted tức giận hay buồn. - Tôi muốn anh gặp may mắn - Rick tử tế nói - Anh đáng được như vậy. - Ông không muốn một ngày nào đấy thấy bạn chết già trong cảnh đơn độc. Và cả hai đều biết ông đang đi đến chỗ ấy, đã đi từ nhiều nằm nay.
- Tôi không thể chia tay với Shirley được. - Ted đau khổ đáp. Ông cảm thấy có tội, nhưng đồng thời ông cũng say đắm Fernanda.
- Chưa đấy thôi. Sau khi vụ này xong, anh sẽ thấy chuyện xảy ra như thế nào. Một ngày nào đấy Shirley sẽ chia tay anh. Bà ấy khôn ngoan hơn anh nhiều. Nếu ngày nào đó, bà ta gặp được người nào vừa ý, tôi tin bà ấy là người đầu tiên từ giã anh. Tôi ngạc nhiên là bà ấy không làm thế với anh. - Ted gật đầu. Ông cũng nghĩ đến điều đó. Nhìn chung thì bà là người ít quan tâm đến chuyện hôn nhân bằng ông. Bà chỉ lười biếng thôi và chính bà đã nói không ngại việc sống một mình, mà bà còn thích sống như thế là đằng khác và bà nghĩ họ càng ít gặp nhau chừng nào càng tốt chừng ấy. Ông cũng cảm thấy như thế, sống với bà thật cô đơn. Hai người không có sở thích giống nhau, không thích nếp sống như nhau và không ưa những người như nhau. Điều duy nhất đã giữ cho họ sống với nhau suốt hai mươi tám năm nay là các con của họ. Bây giờ các con họ đã đi hết từ nhiều năm nay rồi - Đêm nay anh khỏi cần nghĩ đến điều đó. Anh đã nói gì với Fernanda chưa? - Rick muốn biết chuyện này, từ khi họ gặp bà, ông đã muốn biết rồi. Giữa bà ta và Ted đã nảy sinh một thứ tình cảm êm ái, thứ tình cảm trong sạch, thơ ngây có thể nói như là sợi dây ràng buộc họ lại với nhau một cách vô tình. Đấy là sự khăng khít rất tự nhiên khiến cho Rick kinh ngạc. Đối với ông, bà là người phụ nữ hoàn hảo; cho Rick cũng như cho Ted. Ted đã nhận ra thế, nhưng ông không nói gì với bà về ý nghĩ này. Họ gặp nhau trong hoàn cảnh gay cấn, nên ông không dám nói, hay không muốn nói. Ông không biết bà có để ý gì đến ông không, hay là chỉ lưu tâm đến công việc ông làm cho bà thôi, công việc bảo vệ cho mẹ con bà. Rồi việc Sam bị bắt cóc, ông thấy không thuận tiện cho ông tí nào để tỏ bày tình cảm của mình.
- Tôi không nói gì hết - Ted đáp - Không có thì giờ để nói. - Cả hai đều đồng ý như thế. Thậm chí ông còn nghĩ rằng, khi vụ này xong rồi, không biết ông có lòng dạ nào để nói không. Dù sao, thì ông cũng thấy việc tỏ tình với bà là không đúng. Việc này chỉ làm cho bà khó khăn thêm mà thôi.
- Tôi tin là bà ấy thích anh. - Rick có ý kiến và Ted cười toe toét. Họ có vẻ như hai cậu học trò trung học, hay còn nhỏ hơn nữa. Như hai chú bé chơi bi ngoài sân trường vào giờ ra chơi, vừa chơi vừa nói đến cô gái học lớp sáu. Nhưng Ted cảm thấy thoải mái đôi chút khi nói về tình cảm của mình với Fernanda thay vì chuyện cứu sống Sam, Rick và Ted cần đến sự thanh thản trong lòng.
- Tôi cũng thích bà ấy. - Ted nói nhỏ, nhớ đến cảnh hai người nói chuyện với nhau hàng giờ trong bóng tối, hay là cảnh bà ngủ trên nền nhà bên cạnh ông trong lúc chờ đợi tin tức của Sam, lòng ông thổn thức trước cảnh tượng ấy.
- Vậy thì hãy tiến tới đi - Rick thì thào nói - Cuộc đời ngắn ngủi. - Cả hai đều biết thế, từ ngàn xưa đã vậy và bây giờ cũng thế.
- Ngắn là cái chắc rồi. - Ted thở dài đáp, rồi rời khỏi thân cây ông đứng dựa khi nói chuyện. Câu chuyện của họ rất thú vị, nhưng có nhiều công việc khác phải làm. Đây là thời gian nghỉ giải lao tuyệt vời cho hai người, nhất là Ted. Ông thích nghe ý kiến của Rick, lúc nào ông cũng tôn trọng ý kiến của bạn.
Rick đi theo Ted vào phòng, vừa nghĩ đến điều Ted xác nhận với mình. Khi họ vừa qua khỏi cửa phòng, cả hai đều nghe rất rõ lời tranh luận của mọi người trong phòng. Cuối cùng, đến nửa đêm thì mọi người đều nhất trí kế hoạch đưa ra. Kế hoạch có nhiều chi tiết không rõ ràng, nhưng đây là kế hoạch hoàn hảo nhất trong số các kế hoạch họ đưa ra tham khảo. Ông chỉ huy đội đặc nhiệm nói rằng họ sẽ bắt đầu tấn công vào ngôi nhà bọn bắt cóc đang ở trước lúc bình minh, cho nên ông đề nghị trong lúc chờ đợi, mọi người nên đi ngủ một chút. Ted rời khỏi phòng họp lúc một giờ, đi về phía phòng của Fernanda để xem bà có được khỏe hay không.
Khi ông đi qua phòng bà, bà đang ở một mình trong phòng. Cửa đóng, nhưng qua cửa gỗ, ông thấy đèn trong phòng còn sáng và bà đang nằm trên giường, mắt mở, nhìn vào khoảng không trước mặt. Ông vẫy tay gọi bà. Bà liền vùng dậy, mở cửa, sợ bọn bắt cóc gọi đến. Đường dây điện thoại của bà đã được nối vào chiếc xe liên lạc ở ngoài.
- Có chuyện gì à? - Bà lo lắng hỏi, ông vội trấn an bà. Thời gian họ đến đây có vẻ dài bất tận đối với bà và mọi người. Các đội công tác nóng lòng mong đến giờ khởi hành, họ đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ để ra tay. Nhiều người đi loanh quanh ở bên ngoài, họ mặc áo giáp và ngụy trang đầy người.
- Chúng tôi sắp ra tay.
- Khi nào? - Bà nhìn vào mắt ông.
- Trước rạng đông.
- Ông có nghe tin tức gì ở nhà tôi không? - Bà lo lắng hỏi. Ở đấy vẫn còn cảnh sát ở với Will, dùng điện thoại của bà, nhưng mới cách đây một giờ, Ted biết không có cuộc gọi nào của Peter hay đồng bọn của gã. Ted tin là gã không có cách nào để gọi cho họ được. Gã đã làm hết sức mình. Nếu họ cứu được Sam thì công lao của gã quá lớn rồi. Không có sự chỉ dẫn của gã, thế nào chú bé cũng chết. Bây giờ họ phải chạy theo quả bóng mà gã vừa chuyển đến và phải chạy cật lực mới được. Họ sắp sửa làm việc ấy.
- Hắn không gọi lại - Ted đáp và bà gật đầu. Tin tức từ Sam giờ này không ai biết rõ - Tất cả đều yên lặng. - Họ đã bố trí chiếc xe quan sát và truyền tin ở gần đường xe chạy vào nhà, với đầy đủ dụng cụ quan sát và truyền tin, nhưng họ vẫn không thấy trong nhà có động tĩnh gì hết. Thật vậy, họ đã cử một lính biệt kích ngồi trên đỉnh đồi với ống nhòm nhìn xa bằng tia hồng ngoại để quan sát và anh ta cho biết ngôi nhà tối thui tối mò suốt nhiều giờ liền. Ted hy vọng khi họ tiến vào nhà, chúng vẫn đang còn ngủ. Yếu tố bất ngờ rất quan trọng, mặc dù Peter không giúp gì thêm nữa. Đòi hỏi gã thêm thì quá nhiều. - Bà có khỏe không? - Ted hỏi nhỏ, cố không nghĩ đến câu chuyện giữa mình và Rick vừa rồi. Hồi nãy ông thổ lộ tâm tình của mình cho bạn nghe, bây giờ ông không muốn nói gì hay làm gì để có thể khiến cho Fernanda thấy rõ ông có tình ý với bà. Bà gật đầu, ngần ngừ một lát mới đáp.
- Tôi muốn xong việc này cho rồi. - Bà đáp, vẻ lo sợ.
- Nhưng tôi sợ việc xảy ra. - Hiện giờ họ vẫn tin Sam còn sống, hay ít ra họ hy vọng thế. Lúc đầu hôm, bà đã gọi đến cha Wallis, cha nói chuyện để trấn an bà và bà cảm thấy yên ổn trong lòng.
- Chuyện này sắp xong rồi đấy. - Ted đáp, nhưng ông không muốn bảo đảm với bà công việc được tốt đẹp. Bây giờ nói ra chẳng ai tin, bà biết thế. Bà chỉ biết họ sắp hành động thôi, dù thành công hay thất bại.
- Ông có đi với họ không? - Bà nhìn vào mắt ông và ông gật đầu.
- Nhưng chỉ đến đầu đường xe chạy vào nhà thôi. -Công việc tấn công vào nhà dành cho đội đặc nhiệm và lính biệt kích của FBI. Một số tiền thám đã đến lập căn cứ trong bụi rậm. Họ núp kín dưới lùm cây, nhưng ít ra họ ở gần ngôi nhà khi lệnh tấn công ban ra.
- Tôi đi với ông được không? - Ông lắc đầu với vẻ cương quyết, mặc dù bà nhìn ông với vẻ van xin. Ông không thể nào để cho bà đi theo được. Tình thế rất nguy hiểm, ông không thể chiều theo ý bà. Nếu tình hình bất ổn, bà sẽ bị kẹt giữa hai làn đạn, bọn bắt cóc trên đường tẩu thoát sẽ bắn bừa bãi vào các căn cứ của cảnh sát. Chuyện không thể nào tiên đoán được, ông đề nghị - Tại sao bà không cố gắng ngủ đi một lát? - Tuy hỏi thế, nhưng ông biết bà sẽ không chịu làm theo lời ông.
- Ông sẽ báo cho tôi biết khi nào ông khởi hành chứ? - Bà muốn biết chuyện xảy ra như thế nào và khi nào thì xảy ra, chuyện này rất dễ hiểu. Họ đã liều mạng để cứu con bà. Bà chỉ cầu mong cho ông sống sót. Ted gật đầu, hứa sẽ cho bà biết khi họ ra đi. Bỗng trông bà có vẻ hốt hoảng. Bà thấy mình phụ thuộc vào ông. Ông là người dìu dắt bà trong những phút giây kinh hãi. - Từ bây giờ đến khi đi, ông ở đâu?
Ông chỉ tay vào căn phòng gần đấy.
- Phòng tôi cách đây hai cánh cửa. - Ông ở chung phòng với ba người khác từ thành phố đến, còn Rick ở phòng kế ngay bên cạnh.
Fernanda nhìn ông ngỡ ngàng một phút, như thể muốn mời ông vào phòng. Họ đứng yên một hồi lâu, nhìn nhau, rồi Ted như đọc được ý nghĩ của bà. - Bà muốn tôi vào phòng vài phút phải không? - Bà gật đầu. Họ không có gì lén lút hay bí mật hết. Màn trong phòng mở rộng, đèn sáng, ai cũng thấy hết mọi vật trong phòng.
Ted và Fernanda vào phòng, ông ngồi xuống chiếc ghế độc nhất trong phòng, còn bà ngồi xuống giường, nhìn ông với ánh mắt lo lắng. Thật là một đêm quá dài cho cả hai người, không có cách gì bà có thể ngủ được. Sinh mạng của con bà đang như chuông mành treo tơ, nếu tình hình diễn ra không tốt, bà muốn ít ra cũng được thức cả đêm để nghĩ đến con. Bà nghĩ nếu có gì không tốt xảy ra, chắc bà không thể nói cho các đứa con kia biết được, Ashley hiện không biết Sam bắt cóc. Từ ngày các con bà mất bố đến nay mới sáu tháng. Nếu bây giờ Sam chết, bà chắc không thể nào hình dung nổi tai ương đã đến với họ quá nhiều như thế. Mới cách đây mấy giờ, bà đã nói chuyện với Will. Cậu cố cứng rắn để nói chuyện với mẹ, nhưng cuối dùng, cả hai mẹ con đều khóc. Nhưng dù thế, Ted thấy bà đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh, ông nghĩ nếu con ông lâm vào hoàn cảnh như thế này, chắc ông không thể giữ mình được vững vàng như bà.
- Bà không tranh thủ để ngủ một lát được à? - Ted cười với bà. Ông cũng mệt mỏi như bà, nhưng với ông thì khác, đây là công việc của ông.
- Không tranh thủ được. - Bà thành thật đáp. Việc đội đặc nhiệm và biệt kích FBI bắt đầu tấn công vào ngôi nhà có bọn bắt cóc chỉ còn là vấn đề tính bằng giờ - Ước gì chúng ta nghe chúng gọi lại.
- Tôi cũng muốn thế. - Ted cũng thành thật với bà - Nhưng có lẽ chúng không gọi bây giờ là dấu hiệu tốt. Tôi nghĩ có lẽ ngày mai chúng sẽ gọi cho bà để xem bà đã có tiền cho chúng chưa. - Một trăm triệu đô-la. Ông thấy số tiền nhiều quá sức tưởng tượng. Nếu cách đây vài năm, thì chồng bà có thể trả được một cách dễ dàng. Nhưng lạ thay là khi ông còn sống, chuyện thế này lại không xảy ra. Và nếu xảy ra, Ted tin chắc nạn nhân chính là Fernanda, chứ không phải con bà. - Bà có ăn gì không? - Những hộp bìa đựng bánh xăng uých đã chia quanh cho mọi người suốt mấy giờ qua, từng chồng bánh pizza và bánh bột tán đủ để tất cả ăn đến no nê. Tối đó cà phê là món chính của mọi người trừ các đội đặc nhiệm, còn cocacola thì quá nhiều. Khi họ bàn cãi về kế hoạch hành động, họ cần chất caphêin, bây giờ có lẽ hầu hết đều không thể ngủ được. Mọi người đều tỉnh táo, bị kích thích. Fernanda thấp thỏm lo âu, hoảng sợ, bà ngồi trên giường, giương mắt nhìn ông, phân vân không biết cuộc sống có thể trở lại bình thường được không.
- Ông có ngại ngồi đây với tôi không? - Bà buồn bã hỏi, trông như con nít. Mấy tuần nữa là đến ngày sinh nhật của bà, bà hy vọng Sam còn sống để mừng lễ với bà.
- Không, tôỉ thích ngồi đây. - Ông cười với bà - Bà là người bạn tuyệt vời.
- Độ sau này tôi không như thế. - Bà đáp, thở dài thườn thượt, nhưng bà không quan tâm đến - Tôi nghĩ trong thời gian qua tôi không phải là người bạn tuyệt vời. Ít ra cũng nhiều tháng nay. - Lâu rồi bà không nói chuyện thoải mái với ai kể từ ngày chồng chết, trước đó bà thường đi ăn tối với chồng, nói chuyện vui vẻ về những chuyện bình thường. Ted là người gần gũi nhất với bà trong thời gian dài, nhưng trong giai đoạn này, không có chuyện gì bình thường. Bà luôn luôn bị những đau thương dày vò. Trước hết là chuyện Allan, rồi những thứ ông để lại cho bà, và bây giờ là chuyện của Sam. - Năm nay bà đã gặp những chuyện rất khó khăn - Ted nói với vẻ khâm phục - Tôi nghĩ nếu tôi lâm vào hoàn cảnh như bà, chắc tôi phải nhờ đến bình dưỡng khí mới sống nổi. - Cho dù chuyện của Sam được tốt đẹp đi nữa, ông hy vọng thế, thì bà vẫn có nhiều biến đổi lớn ở trước mắt. Theo những điều Rick nói với ông vào đầu hôm, Ted phân vân không biết ông có những biến đổi trong đời hay không. Điều mà Rick nói với ông về cuộc hôn nhân của ông với Shirley không thể không để ý đến. Nhất là việc có ngày nào đấy vợ ông sẽ bỏ ông. Mặc dù không tin, nhưng ông cũng đã nghĩ đến điều đó. Vợ ông ít gắn bó với truyền thống gia đình như ông, nhất là những năm gần đây, bà xem thường chuyện ấy, lao mình vào cuộc sống của riêng mình.
- Thỉnh thoảng tôi nghĩ đời tôi sẽ không trở lại bình thường được nữa - Nhưng chuyện bất bình thường đã xảy đến cho bà từ khi nào? Từ khi Allan làm giàu nhanh như hỏa tiễn bay đã là chuyện bất bình thường rồi. Cuộc sống của gia đình bà trong những năm qua thật quá bất thường. Và bây giờ là chuyện này. - Tôi định hè này sẽ đi tìm mua một ngôi nhà ở Marin. - Nhưng bây giờ nếu Sam bị giết thì lạy Chúa, bà không biết phải làm gì, có lẽ phải dọn đến nơi nào đấy để trốn hết kỷ niệm xưa.
- Như vậy sẽ có sự thay đổi rất lớn cho bà và các cháu. - Ông nói về việc họ dọn đến ngôi nhà nhỏ hơn - Không biết các cháu sẽ nghĩ sao về chuyện này?
- Chúng sẽ lo sợ, tức giận, đau khổ và bị kích động. Đó là những cảm giác mà bọn trẻ thường có khi chúng dọn nhà. Việc này sẽ rất kỳ lạ đối với chúng tôi, nhưng cũng có thể là điều hay. - Hay chừng nào mà bà còn cả ba đứa con, chứ không phải hai. Bây giờ bà chỉ nghĩ đến điều đó và họ thanh thản, im lặng. Vào khoảng ba giờ, bà thiu thiu ngủ, ông rón rén bước ra khỏi phòng, ông vào phòng mình, nằm trên nền nhà, cố ngủ một giấc chừng hai giờ. Trong phòng có hai người nữa đang ngủ trên giường, ông không quan tâm đến chuyện ngủ ở đâu. Ông có thể ngủ đứng cũng được, Rick thường nói về ông như thế. Thỉnh thoảng quả ông đúng như thế thật.
Ông chỉ huy trưởng đội đặc nhiệm vào đánh thức ông dậy lúc năm giờ sáng, ông vùng dậy và tỉnh táo ngay. Hai người kia đã dậy và khi Ted đứng lên thì họ đi ra gần đến cửa. Ông rửa mặt chải răng, dùng tay vuốt tóc. Ông chỉ huy trưởng đội đặc nhiệm hỏi ông có muốn đi theo họ không, ông trả lời sẽ theo sau để khỏi làm họ bị chậm trễ.
Khi ra ngoài, Ted đi qua phòng Fernanda, ông thấy bà đã dậy và đang đi quanh trong phòng. Vừa thấy ông, bà liền ra cửa nhìn ông. Cặp mắt bà van xỉn ông cho bà đi theo, ông đưa tay chạm nhẹ lên vai bà, bốn mắt nhìn nhau. Ông biết bà nghĩ gì, nên muốn trấn an bà. Nhưng ông không thể hứa gì với bà được. Họ sẽ làm hết sức mình cho bà và cho Sam. Ông không muốn rời khỏi bà, nhưng ông phải đi. Trời sắp sáng rồi.
- Chuyện sẽ ổn thôi, Fernanda à. Tôi sẽ gọi rađiô báo cho bà biết ngay khi chúng tôi cứu được cháu.
Bà không thốt được nên lời, chỉ gật đầu và đứng nhìn ông ra xe, lái đi, đến chỗ có con bà.
Và ngay lúc ấy, ba người lính biệt kích đang từ từ đu dây lần xuống trên mặt bờ đá ở phía sau ngôi nhà, họ mặc đồ đen như kẻ trộm trèo tường vào nhà, mặt mày bôi đen, súng ống khoác bên mình.
Ted dừng xe cách con đường vào nhà chừng một phần tư dặm, giấu chiếc xe dưới lùm cây. Ông đi lặng lẽ trong bóng tối qua những người trinh sát ở trong bụi đến căn cứ mà đội đặc nhiệm đã lập cho ho. Ted nhìn những người đàn ông quanh mình, họ mang súng tự động loại 223mm, hiệu Heckler và Koch MP5s, loại được cả cảnh sát đặc nhiệm lẫn lính biệt kích FBI dùng. Trong căn cứ có năm người đàn ông nữa với ông. Ông mặc áo giáp vào, đeo tai nghe để có thể nghe được xe liên lạc nói. Khi ông nhìn vào bóng tối để nghe họ nói gì thì bỗng phía sau ông có tiếng sột soạt, rồi một trinh sát chui vào trong căn cứ, người mặc áo giáp và ngụy trang. Ông quay lại để xem là người của ông hay của Rick, ông nhận ra đó là một phụ nữ. Mới đầu ông không nhận ra, nhưng sau đó ông biết người đàn bà đó là aỉ.
Chính bà Fernanda, bà mặc áo quần của lính trinh sát. Bà đến đấy, lừa được cảnh sát tin rằng bà là nhân viên của cảnh sát địa phương, nên họ đã đưa áo quần cho bà mặc. Bà mặc áo quần cảnh sát nhanh như gió và đã theo kịp ông đến đây, nơi mà bà không nên đến, vì chỗ này rất gần với ngôi nhà bọn bắt cóc đang ở, sẽ rất nguy hiểm. Ông muốn đuổi bà lại, nhưng quá trễ rồi, chiến dịch đang bắt đầu tiến công và ông biết bà muốn có mặt ở đây để chứng kiến cảnh họ giải cứu Sam, nếu được. Ông nhìn bà với ánh mắt bất thường, lắc đầu, rồi miễn cưỡng chấp nhận sự hiện diện của bà mà không nói một tiếng, không thể trách bà được. Bà ngồi xuống bên cạnh ông, ông nắm tay bà, bóp mạnh và hai người chờ đợi nhân viên của ông đem Sam về nhà với mẹ.