Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Cũi Rồng
enna và thằng Sói đang ở bên ngoài củi của Khạc Lửa. Dù củi mới được dựng lên có hai tháng mà cửa nẻo trông đã cong vênh và phọ bày vài chỗ nứt toác, buộc phải chèm lại bằng những thanh kim loại.
“Anh cầm một đầu thanh chắn còn em cầm đầu kia nha,” Jenna bảo thằng Sói. “Chúng nặng lắm đấy, Sep., ờm, Sep luôn phải có người giúp anh ấy. Thường là em.” Cánh cửa được chẹn bằng ba thanh sắt to bành, và Jenna cùng thằng Sói đang chuẩn bị dời thanh trên cùng.
Septimus vốn không thích để Khạc Lửa bị nhốt vào ban đêm, nhưng nó đã bị buộc phải khuất phục sau khi một đại diện pháp sư nhất định không chịu rời các phòng của bà Marcia cho đến chừng nào một biện pháp gì đó được thi hành. Tính cho đến lúc đó thì Khạc Lửa còn được phép chạy trong sân tháp Pháp Sư, nhưng sự kết hợp giữa một con rồng choai, được ấp nở hoàn toàn tự nhiên, với những đống phân rồng cao hơn nửa thước đã dẫn tới tai họa. Chẳng bao lâu sau hiếm có pháp sư nào ban đêm lại không vô tình bước thẳng vào một trong những bãi phân ấy và mất tiêu ủng, hay thậm chí, tệ hơn, ngã vập đầu vào đó, phải cần người lôi mới ra được. Khạc Lửa cũng đâm ra khoái nhấp nhấp áo chùng len xanh da trời của các Pháp sư Thường đẳng, và không có gì khiến con rồng khoái bằng một cú chớp nhoáng đuổi theo khổ chủ quanh sân, nhắm tới chiếc áo chùng trông ngon lành để thỏa mãn một cơn them.
Cái cũi này dội lại tiếng ngáy của con rồng choai, do Khạc Lửa, đã ngấp nghé tuổi vị thành niên của rồng, dạo này đã bắt đầu nhiễm thói ngủ dậy trễ vào buổi sáng. Nhưng khi thằng Sói và Jenna nhấc thanh sắt lên và cẩn thận đặt xuống đất, Khạc Lửa liền thức dậy. Một tiếng rầm inh tai, đuôi nó quất bụp vào những thanh rầm trên mái, kèm theo tiếng rắc lớn, báo hiệu vụn gỗ văn tòe loe trên không. Thằng Sói giật bắn người lùi lại, nhưng Jenna, đã quen nghe những tiếng động dữ dội hơn thế này từ cũi của Khạc Lửa, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Xin lỗi, Jenna,” thằng Sói lầm xầm, hơi xấu hổ, “Tại bất ngờ quá. Nào, để tôi nhấc nốt hai thanh kia cho.” Rồi trước sự kinh ngạc của Jenna, thằng Sói tự một mình giật phăng những thanh sắt cong oằn ở giữa và ở dưới cùng ra, thả chúng xuống đất ầm, ầm. Bên trong cũi có một tiếng thịch đáp lại khi Khạc Lửa quật đuôi phấn khích trước viễn cảnh được thả ra.
Giờ thì Jenna chỉ phải mở khóa cửa cũi. Cô bé lấy chiếc chìa khóa to treo trên móc và xỏ vào lỗ khóa đồng. “Cửa sẽ mở hướng ra ngoài đấy,” cô bé cảnh báo thằng Sói. “Nên anh phải cẩn thận kẻo nó đè bẹp anh khi Khạc Lửa xông ra. Coi chừng tém tém cái chân anh vào nữa, vì nó thích đạp lên ngón chân người ta lắm. Sep đã bảo… à thường hay bảo là nó vô tình đâm phải thôi, nhưng em đoán là Khạc Lửa cố ý. Nó nghĩ đấy là một trò chơi, nó thích cảnh người ta nhảy mòng mòng, ôm bàn chân đau la choe chóe lắm.” Jenna vặn chìa khóa, cánh cửa mở ra cái kịch và Khạc Lửa rồ tới trước, cổ duỗi ra đón khí trời buổi sáng mát mẻ, nện móng lịch phịch xuống đoạn dốc thoai thoải. Đến chân dốc, con rồng choai dừng sựng lại, nhìn quanh vẻ bối rối. Nó nghiêng đầu qua bên và rồi, dường như thất vọng, nó ngồi thừ xuống, im lặng khác thường.
Khạc Lửa đang trổ mã thành một chú rồng đẹp trai. Dù chú chàng mới chỉ dài chừng bốn thước rưỡi – bằng nửa kích cỡ trưởng thành của chú – nhưng trông đã lớn tướng và mạnh mẽ. Những chiếc vảy xanh lá cây sáng lấp lánh trong nắng mai, và song sánh theo từng gợn cơ bắp trên bờ vai rộng chắc khi chú hơi dịch chuyển thế ngồi. Đôi cánh lởm chởm lông màu xanh lá pha nâu xếp ngay ngắn hai bên hàng gai rồng đen, dày chạy dọc theo sống lưng, kéo suốt từ mí tai xuống tận chỏm đuôi. Đôi mắt màu ngọc lục bảo của Khạc Lửa lóe sáng và hai lỗ mũi loe ra hít hít không khí, dò tìm mùi của Septimus Heap, người In Dấu của chú.
Cầm chặt đôi ủng của Septimus, Jenna thận trọng nhích dần đến gần Khạc Lửa, chú ý không gây chuyển động bất thần nào, bởi vì buổi sáng tính khí nó hay thất thường, khó đoán. Nhưng con rồng không phản ứng khi Jenna chậm rãi bước tới gần và đặt bàn tay lên những chiếc vẩy mát lạnh trên cổ nó. “Septimus không có ở đây, Khạc Lửa à,” cô bé dịu dàng. “Mình ở đây thay thế anh ấy.”
Khạc Lửa ngờ vực dòm Jenna và hít ngửi đôi ủng. Nó khịt khịt rồi khọt ra một dải nước mũi rồng màu xám xanh to tướng, bãi nước nhầy đó bắn thẳng qua sân và đập đánh phẹt, rền vang lên một khung cửa sổ tầng hai của tháp Pháp Sư. Tích tắc sau khung cửa sổ đó bật mở và một pháp sư giận điên thò đầu ra. “Hây!” bà hét um. “Bộ không kiểm soát được con chằn tinh đó hay sao? Tôi đã phải mất ba ngày mới lau sạch bãi nhớt vừa rồi đấy.” bỗng chợt nhận ra Jenna chứ không phải Septimus ở bên con rồng, thì “Ối, ối trời, xin lỗi. Tâu lệnh bà,” và đóng sầm cửa sổ lại.
“Đừng gọi tôi như thế,” Jenna làu bàu, rồi, bắt gặp ánh nhìn kỳ quặc của thằng Sói, cô bé nói, “Em không phải là nữ hoàng. Họ không nên gọi em như thế. Mà em cũng chẳng muốn làm nữ hoàng.” Thằng Sói lộ vẻ ngạc nhiên nhưng không nói gì, đó là thái độ chung của thằng Sói trước một sự việc có tính chất mưu mẹo gì đó.
“Em bắt đầu thực hiện phép Thay Thế đây, 409,” Jenna nói, hơi hồi hộp. “Hy vọng là nó hiệu nghiệm.”
“Đương nhiên sẽ hiệu nghiệm,” thằng Sói nói, theo ý nó thì Jenna có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn. Nó nhìn Jenna lôi tấm thẻ nhăn nhúm ghi lời chỉ dần của Beetle từ trong túi áo chẽn ra và chậm rãi đọc, xong rồi mở hộp kẹo bơ cứng, lấy ra một mảnh da rồng xanh da trời và cẩn thận trải nó ra. Jenna lặng lẽ ngồi xuống cạnh đôi ủng của Septimus và thằng Sói thấy môi cô bé mấp máy đọc đi đọc lại câu thần chú trên miếng da rồng, ráng ghi nhớ thật kỹ lưỡng. Nó ngạc nhiên thấy việc đó mới lâu làm sao – lâu gần bằng khi nó đọc một trong những công thức bào chế thuốc của dì Zelda. Thằng Sói biết không có gì để cho mình có thể giúp Jenna làm phép Thay Thế, nhưng nó nghĩ mình có thể thử những kỹ năng đã học được khi sống với đàn sói trong Cánh Rừng.
Và thế là thằng Sói ngồi xuống cách ba mét trước mặt Khạc Lửa và tập trung hết sức nhìn con rồng, quyết buộc chú ta phải im lặng và dịu yên. Khạc Lửa bắt gặp ánh nhìn của thằng Sói liền lập tức ngoảnh đi, nhưng vậy cũng đủ. Con rồng biết mình đang Bị Nhìn. Nó ngọ nguậy bức bối, nhưng không bỏ đi. Khạc Lửa ngồi im lìm trong cơn mưa lất phất, hy vọng người In Dấu của mình sẽ xuất hiện và dẹp con sói hai chân thiểu năng cứ nhìn mình không dứt thế kia.
Cuối cùng Jenna tin chắc là mình đã thuộc phép Thay Thế. Cô bé cầm đôi ủng của Septimus lên và đặt chúng ngay chân Khạc Lửa. Vẫn ngồi im, Khạc Lửa hít ngửi đôi ủng. Sau đó nhỏng cao đầu lên, phì ra một luồng hơi dài, nóng hổi. Thằng Sói thấy phát ói. Nó không quen với mùi hơi thở rồng, mà được mô tả hay nhất là mùi cao su cháy gớm ghiếc trộn nhào với mùi vớ cũ và mùi hôi xóc óc của lồng chuột cần rửa gấp.
Jenna đứng khiễn chân lên và đặt bàn tay vào mũi Khạc Lửa. “Nhìn mình đây, Khạc Lửa,” cô bé nói. Khạc Lửa hết nhìn xuống hai chân lại ngó lên trời, hết tự ngắm móng vuốt lại vặn đầu ra sau, tự dưng thấy chóp đuôi của mình mới hay hay làm sao. “Khạc Lửa,” Jenna cương quyết, “Làm ơn… nhìn tôi đây.”
Có gì đó trong giọng Jenna khiến Khạc Lửa lưu ý. Nó nghiêng đầu qua bên và nhìn cô bé. Jenna giữ chặt tay trên cái mũi dính dính, ươn ướt của con rồng. Tay cô bé run run. Đây là cơ hội duy nhất cho mình tìm Septimus, và tất cả tùy thuộc vào Khạc Lửa, vốn không phải là sinh vật dễ bị lệ thuộc. Khạc Lửa lờ đờ nhìn Jenna. Cô ấy muốn mình ăn sáng với cô ấy chăng? Nó tự hỏi.
Jenna nhìn thẳng vào mắt Khạc Lửa. Rồi hít thật sâu và thật chậm. “Khạc Lửa, nhìn tôi đây và tôi sẽ nói với anh năm điều mà anh phải hiểu. Thứ nhất: Khạc Lửa, bằng thiện ý tôi báo với anh rằng người In Dấu của anh đã mất tích,” Khạc Lửa nghoẹo oặt đầu, hy vọng bữa sáng không phải là cháo nữa.
“Thứ hai: Khạc Lửa, bằng thiện ý tôi mang cho anh món đồ vốn thuộc về người In Dấu của anh.” Khạc Lửa nhắm mắt lại và quyết định phải chi là hai con gà thì mê ly biết mấy.
“Mở mắt ra, Khạc Lửa,” Jenna nghiêm giọng. Khạc Lửa mở mắt ra. Gì mà nhặng xị lên vậy?
“Thứ tư: Khạc Lửa, bằng lòng thiện ý tôi yêu cầu anh chấp nhận tôi là người In Dấu thay thế của anh.” Khạc Lửa tự hỏi liệu họ có cảm phiền mang cho mình ba con gà với cháo không, bởi vì bữa sáng đã trễ rồi.
“Thứ năm: Khạc Lửa, bằng thiện ý tôi khẩn cầu anh hãy tìm người In Dấu đích thực của anh, qua lửa và nước, đất và không khí, dù bất cứ ở nơi nào.” Jenna nhìn ánh mắt Khạc Lửa đúng mười ba giây như yêu cầu và rồi quay đi. Khạc Lửa thắc mắc mình phải đi tìm Septimus trước hay là sau bữa sáng. Nó hy vọng là sau. Thế rồi nó ngoạm đôi ủng của Septimus… và ăn luôn.
“Khạc Lửa!” Jenna thét. “Nhả ra!” Cô bé chộp lấy sợi dây giày đang vụt biến mà lôi. Khạc Lửa ngả đầu ra sau rị lại. Nó thích trò kéo co và xem ra đây là một hiệp kéo ngoạn mục. Nó vốn dĩ luôn nghĩ rằng giày của Septimus trông ngon miệng, Jenna giật mạnh, một tiếng phụt và cô bé chẳng cầm được gì ngoài mẩu dây cột giày ướt láp nháp, te tua một đầu. Khạc Lửa nuốt chửng, ở một phát mãn nguyện, bỗng nhảy nhổm lên, ngạc nhiên quá đỗi.
Một tràng phèng la với gỗ phách đinh tai điếc ráy bất chợt nổi lên bên ngoài cổng vòm lớn, hòa cùng tiếng thét lác, hăm he, dọa dẫm. Thằng Sói kinh sợ đứng bật dậy. Nó không ưa tiếng ồn ào đột ngột – thứ gợi nhắc nó nhớ mồn một đến những mệnh lệnh đánh thức lúc nửa đêm của Thiếu sinh quân.
“Đội trấn áp chuột đó,” Jenna bảo. “Chắc là họ vừa trông thấy chuột. Tội nghiệp con vật. Giờ thì đừng hòng thoát. Anh coi đấy, người ta còn thiếu gì việc để làm hơn là suốt ngày chạy bắng nhắng khắp Lâu Đà gõ nắp thùng rác và giết chuột.”
Tiếng la ó trở nên khủng khiếp hơn khi đội trấn áp chuột bắt đầu đồng thanh. “Chuột, chuột, bắt chuột. Chuột, chuột, giết chuột! Bẫy chuột, bẫy chuột, đập, đập, đập!” Tiếng thét dội ình ình vào sân tháp Pháp Sư và rất nhiều pháp sư mở tung cửa sổ ra xem tiếng gì náo loạn vậy. Thế rồi, nhất tề gầm vang, đội quân ô hợp tràn qua cổng vòm lớn trong cơn say đuổi con mồi của mình: hai con chuột tháo chạy thục mạng, con này theo sát nút con kia.
Tại sao chuột lại hướng đến cũi rồng, Jenna không biết, chỉ thấy chúng phóng chíu qua sân, bỏ qua chỗ núp tương đối an toàn là cái giếng và hai đường mương thoát nước thuận tiện. Chúng đâm bổ qua giữa hai bàn chân Khạc Lửa, lao bắn lên con dốc dẫn tới cũi và quăng mình lún sâu vào đống rơm chăm chích, dùng để rải phủ sàn cũi.
Trong nháy mắt đội trấn áp chuột đã bao vây cũi rồng, gõ nắp thùng và hô la rầm trời. Khạc Lửa khịt mũi sửng sốt. Không rồng nào thích bị bao vây cả, nhất là bởi một đám người gõ thùng và la thét khản giọng thế kia. Rồng nói chung có đôi tai rất ư nhạy cảm, thích thưởng thức loại nhạc cổ điển du dương và những giai điệu đồng ca trong nhà thờ kìa – thật ra rất nhiều tu viện hẻo lánh sửng sốt pháp hiện một con rồng hay lân la tới nghe họ đọc kinh Gregory buổi tối. Khạc Lửa cũng không ngoại lệ. Tiếng đập gõ om sòm khiến cái tai tinh tế rồng của nó bị đau, trong khi tiếng người lại chẳng ra vần điệu gì. Gầm một tiếng, nó quẫy người ngoáy ra đối mặt với đội trấn áp chuột, phà hơi rồng nóng chảy vào họ.
Đa số người hẳn đã bỏ cuộc ngay từ thời điểm này, hoặc vài kẻ theo đốm ăn tàn có lẽ cũng chỉ phọt cười hà hà tỏ ý bông lơn, nhưng phần lớn đội trấn áp chuột vẫn đứng im. Họ không đời nào chịu để mất con chuột nào và giờ họ cũng không định để mất hai con này.
Jenna nổi giận. “Sao các người dám? Sao các người dám xông vào đây đuổi theo hai con chuột tội nghiệp và làm một con rồng trẻ hoảng sợ. Sao các người dám?” Tiếng ầm ĩ hạ bớt lại khi đội trấn áp chuột – trong cơn hăng máu lúc nãy đã không nhận ra công chúa – hạ nắp thùng rác xuống. Tiếng hô hoán của họ lụi đi thành sự im lặng tẻn tò.
Kẻ cầm đầu đội trấn áp chuột, một ông còn trẻ trông bộ cốt cẩn, đeo phù hiệu vẽ một con chuột kinh hoàng bạt vía, có những răng nanh vàng nhiều màu, bước tới trước thưa. “Chúng tôi đang làm bổn phận công dân của mình, thưa công chúa. Chuột mang mầm bệnh bẩn thỉu, chúng gieo rắc bệnh…”
Đến đây thì Jenna không thể nhịn được cười. “Lố bịch. Chúng sạch hệt như ông hay tôi vậy mà. Chính con người lây lan bệnh tật, không phải chuột.”
“Chúng tôi muốn có bằng chứng, thưa công chúa,” người đàn ông trẻ đáp. “Dịch bệnh đến Lâu Đài là do lũ chuột mang đến. Phải hủy diệt chúng.”
“Điên rồ,” Jenna nói, lắc đầu không tin nổi. “Các người đuổi theo chuột tại vì các người thích giết chóc loài thú vô phương tự vệ. Thật kinh khủng.”
“Công chúa phải biết ơn chúng tôi,” một giọng tham lam, mỏng quẹt kêu píp píp lên từ đằng sau đám đông.
“Tại sao?” Jenna hỏi, nắm bắt lời đe dọa trong đó.
“Bởi vì có người nói chính Người đã mang dịch bệnh đến, thưa Công chúa.”
“Ta?” Jenna hoài nghi.
“Người ta nói nó đến trên Thuyền Rồng của Người. Họ nói thật tiếc là không để mặc con thuyền quái thai đó chìm lỉm dưới đáy hào đi.” Lời này tức khắc được hùa theo bằng tiếng lầm rầm đồng ý từ cuối hàng, nhưng không ai ở gần Jenna dám hó hé gì.
Jenna choáng váng đến cứng hàm, im thít luôn, và đội trấn áp chuột hiểu sự im lặng của cô bé là sự cho phép xâm nhập cũi của Khạc Lửa. Cả đám họ chồm lên dải dốc, và nhoáy cái đã vào trong bới tung thảm rơm, lục tìm chuột. Jenna và thằng Sói bị số đông rầm rộ áp đảo và không thể làm gì được… nhưng Khạc Lửa thì khác. Khi đám Trấn Áp Chuột nhốn nháo ùa qua chú chàng, Khạc Lửa tức giận vung đuôi, đẩy cái gã sở hữu giọng chua cay vào giữa đống phân rồng đằng cuối cũi. Tiếp theo là tiếng lạn rạn thật lớn báo hiệu da rồng thô kệch đang dãn ra khỏi nếp gấp – phả ra mùi mồ hôi rồng oi rức mùi – Khạc Lửa quạt cánh rồi giương cánh lên không, xỏa thành một mảng tối che khắp cũi rồng. Đội trấn áp chuột dừng phắt cuộc săn lùng lại và khiếp đảm nhìn trao tráo khi Khạc Lửa cúi đầu về phía Jenna, như thể mời cô bé ngồi vào chỗ Septimus luôn ngồi – ngay đằng sau cổ, giữa hai vai chú chàng.
Sợ Khạc Lửa đổi ý bất tử, Jenna lật đật leo lên ngồi vào vị trí Septimus đồng thời lôi giật thằng Sói leo ngồi vào vị trí Hoa Tiêu, nơi mình hay ngồi. Xong, nhớ lại lời ngài Alther đã chỉ dẫn Septimus trong lần bay đầu tiên của Khạc Lửa, cô bé đá hai cái vào sườn bên phải con rồng. Quả nhiên, Khạc Lửa đập cánh chầm chậm, một cái, hai cái, đến cái thứ ba thì Jenna cảm thấy cơ bắp rồng căng ra khi chú chàng nâng người khỏi mặt đất vài phân, giữ thăng bằng và lèo lái trong khoảng không chật hẹp của sân tháp Pháp Sư. Đúng lúc Khạc Lửa uốn lượn cho một chuyển động nhanh, chuẩn bị vút lên, thì một tiếng thét kinh thiên từ đội trấn áp chuột vang lên: “Chúng kìa! Bắt lấy chúng!”
Khạc Lửa rời mặt đất, chú chàng mang thêm nhiều hành khách hơn chú đã thương lượng. Treo tòn teng trên cái ngạnh ở đuôi rồng là hai con chuột thất kinh hồn vía.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật