Số lần đọc/download: 3484 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Tập 19
C
ái hẹn của Khoa khiến Mỹ Chi lo lắng vô cùng. Anh ta đã nói như thế thì nhất định anh ta sẽ làm đúng như vậy. Mỹ Chi còn lạ gì tính tình của anh ta nữa.
Thế nhưng mọi chuyện của cô và Khoa bị đổ bể thì thật là nguy hểm. Vì như thế cô sẽ chẳng còn gì. Sẽ không có một anh thanh niên nào lại chịu cưới một người con gái có quá khứ nhơ nhớp như cô. Huống gì gia đình Thoại lại là một gia đình nặng về lễ giáo.
Và nhất là, Mỹ Chi cảm nhận được một điều là cha mẹ Thoại không hề muốn có cô làm con dâu. Ông bà chỉ miễn cưỡng bằng lòng vì chiều theo ý Thoại mà thôi. Vậy thì khi biết rõ ràng mọi chuyện về cô thì nhất định đây sẽ là cái lý do chính đáng nhất để ông bà bắt Thoại bỏ cô.
Không được, Mỹ Chi không thể nào cam tâm chịu như thế được. Nhất định cô phải có cái đám cưới này. Và nhất định cô không để Thoại vuột khỏi tay mình. Nhất định cô phải thức hiện cho bằng được ý định của mình!
Mỹ Chi suy nghĩ đến nát cả óc ra mà vẫn không thể nào tìm được cách giải quyết. Và thái độ lo lắng của cô không thoát khỏi ánh mắt của bà Mỹ Hương.
Đợi lúc vắng người, bà Mỹ Hương kéo con gái vào phòng. Bà hỏi:
- Con có chuyện gì lo lắng phải không? Con cãi nhau với thằng Thoại à?
Mỹ Chi lắc đầu:
- Mấy hôm nay, anh Thoại đi Saigon con có gặp đâu mà cãi nhau!
- Thế thì chuyện gì lại làm con lo lắng như thế?
Mỹ Chi phân vân nhìn mẹ:
- Có một chuyện, con không thể nào giải quyết được. Không biết mẹ có thể làm chuyện gì giúp cho con được không?
Tự nhiên bà Mỹ Hương thấy lo lắng, bà vội vã hỏi:
- Chuyện có quan trọng lắm hay không?
Mỹ Chi gật đầu:
- Rất quan trọng mẹ ạ, nếu như con không giải quyết được thì có thể làm ảnh hưởng đến đám cưới của con đấy.
Bà Mỹ Hương la lên:
- Vậy thì nói mau đi, tại sao không nói cho mẹ biết mà cứ để lo lắng một mình thì làm sao mà giải quyết được?
Mỹ Chi ngần ngừ một thoáng, rồi cô quyết định kể ra với mẹ:
- Chuyện là vầy, có một người hồi đó quen với con, con mới gặp lại ngày hôm qua...
Bà Mỹ Hương nóng nảy cắt ngang lời con gái:
- Quen thì sao? Có gặp lại thì cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Mỹ Chi khổ sở nhìn mẹ:
- Mẹ để yên con nói hết đã nào... Chuyện đâu phải đơn giản như mẹ nghĩ đâu. Hồi đó con quen với anh Khoa, nhưng anh ấy là người đã cứu con ra khỏi cái nhà chứa đó...
Bà Mỹ Hương biến hẳn sắc mặt:
- Thế thì tại sao con còn gặp nó làm gì? Đã như thế thì phải tránh mặt nó đi chứ!
Mỹ Chi ứa nước mắt:
- Nào phải con muốn gặp đâu, chỉ tại hôm qua đi chợ Khoa trông thấy con nên gọi đấy chứ!
- Thì sao? Con đã bỏ về đây ở chừng ấy lâu rồi. Chẵng lẽ nó còn lưu luyến con hay sao?
- Không phải là chuyện lưu luyến thôi đâu, mà con nghĩ còn chuyện khác nữa đấy.
- Chuyện gì nữa? Trai gái thì chỉ có chuyện tình cảm thôi chứ còn chuyện gì nữa đâu? Mà đã cắt đứt rồi thì thôi, tại sao lại phải sợ nó?
Mỹ Chi lau nước mắt:
- Nếu chỉ như mẹ nói thì con có gì phải sợ. Chỉ vì hồi đó tụi thằng Hùng đòi quá, con không biết làm sao cho tụi nó êm nên đã đem giấy tờ nhà của anh ta đi cầm để trả tiền cho tụi nó nếu không thì tụi nó rạch mặt con mất...
Bà Mỹ Hương kêu trời:
- Thiệt hết nói nổi con rồi, chuyện như vậy mà cũng dám làm. Vậy rồi căn nhà đó bị mất luôn rồi à?
Mỹ Chi lắc đầu:
- Thì con tính làm đại rồi trốn về đây với mẹ là yên rồi, chứ có ngờ đâu là anh ta lại tìm được con. Nhưng con nghe đâu Khoa đã chuộc lại nhà rồi.
- Vậy thì bây giờ còn chuyện gì để nói nữa?
Mỹ Chi lại khóc:
- Bây giờ Khoa đòi tính nợ với con, nếu con không giải quyết cho xong mọi việc thì anh ta sẽ tới đây nói hết mọi chuyện. Khi đó thì con sẽ mất hết...
Bà Mỹ Hương nhìn con gái trân trối mà không biết nói gì. Bà không ngờ chỉ một thời gian ngắn để con gái sống một mình mà nó lại làm ra chuyện lớn như vậy. Cái tính nhẹ dạ và bốc đồng của nó đã làm thân nó phải thiệt thòi, tưởng đâu giờ này bà đã tìm cho nó một con đường đi sáng sủa. Không ngờ cái dĩ vãng tối đen đó lại vẫn cứ theo nó dai dẳng mãi không thôi.
Nhưng bà Mỹ Hương vẫn mưu mô:
- Con nợ nó thì sao? Có gì làm bằng chứng đâu? Bây giờ nó lấy cái gì để chứng minh?
Mỹ Chi gật đầu:
- Hồi đó con cầm nhà của anh ta phải viết giấy mượn tiền đó mẹ, chắc là anh ta giữ giấy đó sau khi chuộc nhà.
- Lại còn như thế nữa, thật là không ai dại bằng con mà.
Bà Mỹ Hương lắc đầu nhìn con gái. Thật là dại dột! Nhưng biết làm thế nào được bây giờ! Bà đã bỏ nó một mình bơ vơ nơi cái thành phố xa hoa đó cơ mà! Cuối cùng bà Mỹ Hương phải thở dài não nuột bảo con:
- Vậy thì phải trả tiền lại cho nó cho nó im chuyện đi thôi chứ không thể tránh né được đâu. Nhưng như thế thì con nợ nó bao nhiêu?
Mỹ Chi len lén nhìn mẹ:
- Hồi đó con cầm căn nhà được hai mươi triệu, nhưng khi Khoa biết thì kể cả tiền lời đã lên đến ba mươi triệu rồi...
Bà Mỹ Hương trợn ngược mắt lên nhìn con gái, bà không thể nào nghĩ là con gái bà lại dám tiêu xài một số tiền lớn như thế. Bà nói như người hết hơi:
- Sao lại... lại... nhiều như thế? Con xài gì mà dữ vậy?
Mỹ Chi bật khóc:
- Con có xài gì đâu, tụi thằng Hùng nói là tiền nó chi hồi con còn làm cho tụi nó mà con chưa trả hết. Khoa đâu có trả tiền ra cho tụi nó đâu, vì thế nếu con không trả thì tụi nó sẽ thanh toán con...
Bà Mỹ Hương nói như than vãn:
- Thật mẹ cũng không biết tính sao nữa bây giờ, chuyện đã đến nước này, chẳng lẽ lại buông xuôi. Mà nếu trả tiền cho nó thì lấy đâu ra số tiền lớn như thế?
Mỹ Chi khóc ròng:
- Mẹ mà không cứu con thì thật lòng con không biết làm sao! Chắc là cái số con nó phải khổ như thế thôi.
Bà Mỹ Hương nạt nhỏ:
- Sao lại đổ cho số phận? Là do mình tạo ra thôi. Bây giờ thì phải tìm cách kiếm tiền để bịt miệng cái thằng đó cho êm rồi sau này hãy tính – Bà suy tính thật nhanh – Con để dành được bao nhiêu tiền tất cả?
Mỹ Chi lắc đầu:
- Chỉ có vài triệu thôi, không được bao nhiêu đâu.
- Mẹ cũng có được mười mấy triêu, nhưng như thế thì cũng chưa thể nào đủ được. Coi nào, nếu là ba mươi triệu thì còn thiếu tới mười mấy triêu nữa, kiếm đâu ra bây giờ?... Thế thằng đó hẹn gặp con khi nào?
- Ngày mai, mẹ ạ?
Bà Mỹ Hương bật kêu lên:
- Thế thì làm sao mà lo cho kịp? Liệu con có thể xin khất nó lại ít lâu không? Đợi đám cưới xong rồi tính!
Mỹ Chi lắc đầu:
- Con sợ không được. Tính anh ta nóng nảy và cương quyết lắm.
Bà Mỹ Hương thừ người ra rồi bà bảo con gái:
- Con cứ yên tâm đi, để mẹ tìm cách. Nếu không tính được thì mẹ sẽ mượn đại tiền của dượng con.
- Vậy thì làm sao được hở mẹ? Mẹ nói lý do làm sao với dượng được số tiền lớn như thế?
- Nói là mượn, nhưng mẹ đâu có hỏi ông ấy. Mẹ lấy đại trong tủ rồi tính sau. Chuyện này gấp gáp quá rồi.
Mỹ Chi lo lắng hỏi mẹ:
- Vậy rồi mai mốt dượng hỏi thì mẹ nói sao?
- Thì chừng đó rồi tính, không lẽ ông ấy giết mẹ hay sao mà lo? Lo là chuyện của con đây nè, phải làm sao cho êm suôi mới được đó! Thôi, ra ăn cơm đi! Để đó mẹ lo!
Bà Mỹ Hương ra khỏi phòng rồi mà Mỹ Chi cứ mãi ngồi thừ ra đó. Tuy được mẹ hứa như thế nhưng sao cô vẫn cứ thấy trong lòng mình có một cảm giác thật bất an. Không biết ngày mai liệu cô gặp Khoa, anh ta có chịu nhận tiền khồn hay lại còn làm khó cô nữa?
Mỹ Chi tìm cho mình một phương cách, phải làm thế nào để có thể qua được chuyện này một cách tốt đẹp nhất mới được. Lại còn phải tính tới chuyện nếu như cô gặp Khoa mà bị một người nào đó ở nhà ông Mẫn bắt gặp thì không biết tính sao?
Mỹ Chi trằn trọc cả đêm để suy nghĩ cách làm tốt nhất. Và đến sáng thì cô đã có cách tránh mặt Khoa. Phải, cô nghĩ mình phải tránh mặt để anh ta không thể lằng nhằng để làm khó cô nữa. Nhưng tiền thì cô sẽ gửi trả đủ cho anh ta. Như thế thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Mới sáng ra, Mỹ Chi đã tìm mẹ. Cô hỏi ngay:
- Sao rồi mẹ?
Bà Mỹ Hương gật đầu:
- Có đủ rồi, thế bây giờ con đi gặp nó à?
Mỹ Chi gật đầu:
- Vâng, con định đi ngay cho kịp mẹ ạ!
- Vậy thì đi ngay đi, nhưng nhớ cẩn thận đừng để cho có chuyện gì xảy ra.
- Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm. Để con đi rồi về cho sớm.
- Em định đi đâu vậy Chi?
Tiếng Thoại vang lên sau lưng làm cả hai mẹ con Mỹ Chi cùng giật mình. Họ cùng quay lại thật nhanh, và trong lúc bất ngờ, cả hai mẹ con cùng đứng im nhìn nhìn Thoại mà không nói được câu nào.
Bà Mỹ Hương lấy lại bình tĩnh trước, bà hỏi:
- Con về hồi nào mà sang đây sớm vậy hở Thoại?
- Con về hồi tối hôm qua ạ, lúc đó cũng khuya rồi nên con không sang chào mẹ và chú.
Bà Mỹ Hương giã lả:
- À, là mẹ hỏi thế thôi, chứ có bắt lỗi là con không sang ngay đâu.
Thoại lại nhắc lại câu hỏi của mình lần nữa:
- Em định đi đâu hở Chi?
Mỹ Chi lung túng, nhưng rồi cô cũng cố gắng trả lời:
- À, em chỉ định đi chợ thôi mà.
Thoại lại hỏi:
- Em muốn mua gì à?
Mỹ Chi lại tìm cách trả lời:
- À, em chỉ định đi mua mấy thứ đồ dùng lặt vặt thôi mà.
Thoại sốt sắng:
- Vậy để anh đưa em đi!
Mỹ Chi vội lắc đầu:
- Không cần đâu anh, em đi một mình được rồi. Anh mới về chắc là còn mệt, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi!
Thoại cười:
- Em coi anh là gì vậy? Bộ anh là sên hay sao mà mới chỉ đi từ Saigon về đây mà phải nghỉ ngơi. Vả lại anh muốn đi với em nên dù có mệt cũng không sao.
Mỹ Chi vẫn tìm cách từ chối:
- Nhưng mà em đi mua mấy thứ của con gái, anh đi cùng thì ngại lắm.
Thoại cười to:
- Tụi mình sắp cưới nhau rồi, em còn ngại gì nữa. Huống hồ anh là bác sĩ, anh cũng hiểu biết chứ. Nào, không từ chối nữa. Chúng mình cùng đi thôi. Anh cũng mua sắm một ít đồ dùng, mà anh nghĩ là được em chọn cho anh thì nhất rồi.
Không còn cách nào khác, Mỹ Chi đành phải gật đầu:
- Vậy thì anh chờ em một lát, để em sửa soạn đã.
Thoại gật đầu:
- Em cứ từ từ, còn sớm mà. Anh cũng phải về nhà một chút – Quay sang bà Mỹ Hương, anh chào – Con về bên nhà đây mẹ.
Bà Mỹ Hương gật đầu, đợi cho Thoại đi khuất, bà hỏi con gái ngay:
- Bây giờ con tính sao?
- Chắc là con phải nhờ Tịnh Phương đi dùm chứ không gặp Khoa không được đâu mẹ!
Bà Mỹ Hương lo lắng hỏi:
- Như thế có được không?
- Cũng đành phải liều thôi, chứ con không muốn anh Thoại biết chuyện này đâu mẹ.
- Đương nhiên là không để cho thằng Thoại biết chuyện này rồi. Chẳng những là nó mà bất cứ ai cũng không để cho họ biết chuyện này được. Nhưng mẹ muốn hỏi là con nhờ con bé Tịnh Phương thì có được không? Liệu nó có nói cho mọi người biết hay không?
- Con nghĩ là không đâu, tính Tịnh Phương cũng được lắm.
Bà Mỹ Hương cũng có vẻ yên tâm:
- Thế con định nói với nó như thế nào để nhờ nó đi dùm con? Vả lại, nó có biết thằng kia không?
Mỹ Chi gật đầu:
- Hôm qua Tịnh Phương có gặp Khoa rồi, vì thế có thể nhờ được đấy mẹ ạ. Con định nói với Tịnh Phương là hồi đó con thiếu nợ Khoa rồi trốn về đây. Không ngờ anh ta kiếm ra con nên phải trả lại tiền cho anh ta. Nhưng con sợ anh Thoại biết nên phải nhờ Tịnh Phương đi. Đành phải chịu tiếng bê bối về tiền bạc thôi.
- Vậy thì cũng được, nợ tiền thì có sao. Thế nhưng nếu nó hỏi vì sao con nợ hắn ta thì con trả lời như thế nào?
- Con không nói rõ lý do là được rồi, con nghĩ là Tịnh Phương cũng không tò mò hỏi gì đâu.
Bà Mỹ Hương thở dài:
- Thôi thì cũng đành liều một phen chứ biết làm sao bây giờ. Chỉ sợ con bé Tịnh Phương nhiều chuyện thôi, nhưng nói như con thì mẹ cũng thấy yên tâm. Vậy con cứ nhờ nó đi!
- Vậy để con nhờ Tịnh Phương luôn cho kịp.
Mỹ Chi vội vã đi tìm Tịnh Phương, trong lòng cô cầu mong cho mọi chuyện được êm xuôi, trót lọt.