Nguyên tác: Amazing Grace
Số lần đọc/download: 1214 / 21
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Chương 19
S
au ngày Giáng sinh, Everett thấy lòng ngập tràn hạnh phúc vì đã gặp Maggie, ông bèn ngồi vào máy vi tính. Ông biết có nhiều trang web giúp người ta tìm kiếm những thông tin đặc biệt. Ông gõ vào bảng câu hỏi hiện ra trên màn hình. Ông trả lời tất cả, mặc dù không có nhiều thông tin. Ông chỉ có tên, ngày sinh, tên bố mẹ, địa chỉ trước kia. Ông không có địa chỉ hiện thời, không có số sổ bảo hiểm xã hội, hay một thông tin nào khác. Nếu không có gì hiện ra, ông sẽ tìm các bang khác ngoài Montana. Ông ngồi yên lặng trước máy tính và hồi hộp chờ đợi. Hồi lâu màn hình hiện ra tên và địa chỉ. Sau hai mươi bảy năm, ông đã thấy tên của con trai mình: Charles Lewis Carson. Chad, với địa chỉ ở Butte, bang Montana. Còn có cả số điện thoại và địa chỉ e-mail.
Everett định gởi e-mail, rồi thôi. Ông ghi các thông tin ra tờ giấy, ngồi suy nghĩ một lát, sau đó ông gọi hãng hàng không, lấy vé máy bay. Chiều nay có chuyến bay lúc bốn giờ. Everett sẽ đi chuyến ấy. Khi đến nơi, ông có thể gọi Chad hay lái xe đến để xem nhà con trai mình ra sao.
Chad đã ba mươi tuổi. Trong suốt thời gian này, Everett không hề thấy một bức ảnh nào của con. Ông và người vợ cũ không liên lạc với nhau sau khi ông chấm dứt gởi tiền trợ cấp vào năm Chad được mười tám tuổi. Khi Chad lên bốn tuổi, họ ngưng trao đổi thư cho nhau, và từ đó ông không có tấm ảnh nào của con trai mình.
Everett không biết gì về Chad, không biết con đã có vợ hay chưa, có đi học đại học hay không hay làm gì để sống. Rồi ông bèn đánh vào máy những câu hỏi như trước về Susan, nhưng không tìm ra bà. Có thể bà ở tại bang khác, hay đã lấy chồng. Everett chỉ muốn tìm con trai thôi. Đây là quyết định rất khó khăn cho ông. Ông nghĩ rằng điều này có liên quan đến Maggie và sự cai rượu thành công của mình. Trước đó, ông không có đủ can đảm để làm việc này. Khi ấy, ông phải đối diện với những thất bại của mình, với tình trạng ông không có khả năng thực hiện ý định tìm con hay không thể làm tròn trách nhiệm một người cha. Khi Chad ra đời, ông mới mười tám tuổi. Lần cuối cùng ông thấy con, ông mới hai mươi mốt tuổi, rồi sau đó ông đi xa, làm phóng viên nhiếp ảnh phiêu bạt khắp thế giới. Nhưng dù ông đã tô vẽ cuộc sống ấy như thế nào, hay thơ mộng hóa nó ra sao, thì trên thực tế Everett vẫn là người đã bỏ rơi con. Everett cảm thấy xấu hổ vì đã làm chuyện ấy, cho nên rất có thể Chad sẽ hận ông. Anh có quyền làm thế.
Everett lặng lẽ, trầm tư khi trên đường ra phi trường, ông mua cốc cà phê ở quán Starbucks rồi đem lên máy bay, ngồi uống và nhìn ra cửa sổ. Chuyến đi này khác với chuyến đi đến San Francisco để gặp Maggie. Cho dù xơ có giận dữ hay tránh mặt ông, thì giữa họ vẫn có một mối quan hệ rất thú vị. Ông và Chad không có gì hết, ngoài việc ông đã thiếu bổn phận làm bố suốt hai mươi bảy năm. Ngoài yếu tố DNA ra, họ hoàn toàn xa lạ.
Máy bay hạ cánh xuống Butte, Everett yêu cầu tài xế taxi lái qua ngôi nhà mà ông đã ghi lại địa chỉ từ Internet. Ngôi nhà nhỏ nhắn và sạch sẽ trong khu dân cư bình dân của thành phố. Nó có vẻ bình thường, đơn sơ nhưng dễ thương. Bãi cỏ ở trước nhà nhỏ, nhưng được cắt xén gọn gàng, sạch sẽ.
Sau khi đã thấy ngôi nhà, Everett yêu cầu tài xế đưa ông đến khách sạn gần đấy. Ông yêu cầu một phòng nhỏ nhất, rẻ nhất và đi mua một chai soda ở máy bán hàng rồi trở lại phòng mình. Ông ngồi trong phòng một hồi lâu, mắt nhìn điện thoại, nhưng không dám gọi. Cuối cùng ông lấy hết can đảm nhấc máy. Lúc này ông cảm thấy muốn đi dự buổi họp hội Cai rượu. Ông biết rồi ông sẽ đi, nhưng trước hết ông muốn gọi Chad.
Điện thoại reo hai hồi thì có người nhấc máy. Giọng phụ nữ trả lời, bỗng Everett tự hỏi không biết có phải ông đã gọi nhầm số không. Nếu vậy, tình hình sẽ phức tạp thêm. Rất nhiều người có tên Charles Carson như trong niên giám điện thoại.
- Có ông Carson ở nhà không ạ? - Everett lễ phép hỏi, giọng nhỏ nhẹ. Ông thấy giọng mình run run, nhưng người đàn bà không biết ông, nên có lẽ chị ta không để ý.
- Xin lỗi, anh ấy đi khỏi rồi. Chừng nửa giờ nữa anh ấy sẽ về. - Chị đáp rồi hỏi tiếp; - Ông có nhắn gì lại cho anh ấy không?
- Ồ... thôi... tôi sẽ gọi lại. - Ông cúp máy trước khi người phụ nữ hỏi thêm. Everett phân vân không biết chị ta là gì của Chad. Vợ ư? Em gái à? Hay bạn gái?
Ông bèn nằm xuống giường, xem tivi trong khi ngủ gà ngủ gật. Khi ông thức dậy, đã tám giờ, ông đưa mắt nhìn điện thoại hồi lâu, rồi bấm số. Lần này người trả lời là đàn ông.
- Xin vui lòng cho biết có Charles Carson ở nhà không?
- Everett hỏi và hồi hộp chờ đợi. Ông có cảm giác người nghe máy là con ông nên thấy choáng váng. Khi anh nhận mình là con ông, ông sẽ phản ứng thế nào? Có thể Chad sẽ không muốn gặp ông.
- Tôi là Chad Carson. Ông là ai thế? - Anh ta có vẻ hơi nghi ngờ.
- Tôi... ờ... chà chà... tôi nghĩ làm thế này có vẻ điên khùng, tôi không biết bắt đầu từ đâu. - Ông nói một hơi.
- Tôi là Everett Carson, là bố anh. - Người bên kia đầu dây im lặng không nói gì, như thể quá kinh ngạc. Everett hình dung Chad có thể sẽ bảo ông “biến đi”. Ông tiếp: - Tôi không biết nói gì với anh, Chad. Tôi nghĩ câu đầu tiên tôi phải nói là xin lỗi anh, dù câu ấy không xóa được hết tội lỗi của tôi trong hai mươi bảy năm. Tôi nghĩ không có gì xóa được. Nếu anh bằng lòng nói chuyện với tôi, thì hay quá. - Chad vẫn im lặng, Everett tự hỏi không biết ông nên nói tiếp hay âm thầm gác máy. Ông quyết định đợi thêm một lát nữa. Ông đã để mất hai mươi bảy năm mới đi tìm con để nối lại tình phụ tử. Chad có lẽ quá kinh ngạc nên không thốt được nên lời.
- Ông đang ở đâu? - Chad hỏi. Everett không biết anh ta nghĩ sao. Thật là một khoảnh khắc đáng sợ.
- Tôi đang ở tại Butte. - Everett vẫn nói giọng địa phương, mặc dù ông đã sống nhiều nơi.
- Thật ư? - Chad hỏi với giọng kinh ngạc - Ông làm gì ở đây?
- Tôi có người con trai ở đây, - Everett đáp. - Tôi đã không gặp con từ lâu. Tôi không biết anh có muốn gặp tôi không, Chad. Tôi sẽ không trách anh nếu anh không muốn thế. Tôi đã có ý định tìm anh từ lâu rồi. Tôi sẽ làm bất cứ cái gì anh muốn. Anh không phải có trách nhiệm hay nợ nần gì tôi hết. Chính tôi là người nợ anh lời xin lỗi suốt hai mươi bảy năm nay. - Đầu giây bên kia vẫn im lặng, người con trai mà ông không biết mặt đang suy nghĩ điều ông nói, - Tôi đến để chuộc tội.
- Ông có ở trong hội Cai rượu không? - Chad e dè hỏi.
- Có. Tôi đã tham dự hai mươi tháng rồi. Đây là công việc rất tốt cho tôi. Vì thế mà tôi đến đây.
- Tôi cũng thế, - Chad đáp với giọng dè dặt. Rồi anh đưa ra ý kiến: - Ông có muốn đi dự buổi họp không?
- Rất muốn. - Everett đáp và thở mạnh.
- Có một buổi họp lúc chín giờ. - Chad nói tiếp: - Ông đang ở đâu?
- Khách sạn Ramada Inn.
- Tôi sẽ đón ông ở đấy. Tôi lái chiếc xe tải nhỏ hiệu Ford màu đen. Tôi sẽ có mặt ở đấy trong mười phút nữa.
- Dù sao Chad vẫn muốn gặp bố, cũng như bố anh rất muốn gặp anh.
Everett phả nước lạnh vào mặt, chải tóc và soi gương. Ông thấy mình trong gương là người đàn ông bốn mươi tám tuổi, đã sống phiêu bạt khắp nơi và bỏ rơi đứa con trai ba tuổi. Ông không có gì đáng tự hào về điều này. Có nhiều chuyện vẫn còn ám ảnh ông vì ông đã làm tổn thương chính con trai mình. Không có gì ông có thể làm để đền bù cho con trong những năm tháng không có bố, nhưng ít ra việc ông đến đây cũng đã chứng minh được tấm lòng thành của ông.
Ông đứng ngoài khách sạn đợi Chad đến, người mặc chiếc quần jeans và áo khoác dày. Everett thấy Chad cao, đẹp trai, tóc vàng, mắt xanh và có thân hình cường tráng. Anh ta đến gần Everett, nhìn ông một hồi lâu rồi bắt tay bố. Hai bố con nhìn nhau, Everett cố giữ cho nước mắt khỏi chảy ra. Ông không muốn làm con trai bối rối, đối với Chad, ông vẫn còn là người xa lạ. Họ bắt tay và Chad gật đầu chấp nhận. Anh là người kiệm lời.
Khi Everett bước lên xe, ông nói: - Cám ơn đã đến đón bố. - Rồi ông thấy ảnh của hai bé trai và một bé gái, ông hỏi: - Có phải con anh không? - Everett ngạc nhiên nhìn các tấm ảnh. Ông không nghĩ rằng Chad đã có con, Chad cười, gật đầu.
- Còn một đứa nữa sắp chào đời. Chúng rất dễ thương.
- Chúng bao nhiêu tuổi?
- Jimmy lên bảy, Billy năm và Amanda ba. Con nghĩ như thế đủ rồi, nhưng cứ để vợ có thai đứa nữa, sáu tháng rồi. Con gái.
- Một gia đình toàn hảo. - Everett cười ha hả. - Trời đất ơi, tôi tìm lại con mới được năm phút mà đã thành ông nội. Tôi nghĩ thế là quá tốt. Anh lấy vợ sớm nhỉ, - ông nói và lần này Chad cười.
- Bố cũng thế.
- Sớm hơn mọi người một chút. - Ông ngần ngừ e ngại một lát rồi mới hỏi: - Mẹ con khỏe không?
- Khỏe. Bà đã đi bước nữa, nhưng không có con. Bà vẫn còn ở đây. - Everett gật dầu. Ông muốn gặp lại bà. Cuộc hôn nhân sớm, ngắn ngủi đã để lại cho ông nhiều cay đắng và có lẽ bà cũng thế. Họ đã sống khổ sở với nhau ba năm, cuối cùng tan vỡ và ông ra đi. Có lần bà đã dọa bắn ông với khẩu súng của bố bà. Ông nghĩ nếu ông không đi thì ông sẽ giết bà hay tự sát. Họ sống với nhau ba năm như một cơn ác mộng. Ông bắt đầu nghiện rượu từ khi ấy, và tiếp tục uống suốt hai mươi sáu năm.
- Con làm nghề gì? - Everett hỏi và nhận thấy Chad cực kỳ đẹp trai, đẹp hơn Everett khi ông vào tuổi anh.
Gương mặt Chad có đường nét như tạc. Anh cao hơn Everett, thân hình vạm vỡ và rắn rỏi như thể thường làm việc ngoài trời.
- Con làm Phó quản đốc ở trại chăn nuôi Tbar 7 Ranch. Trại xa thành phố hai mươi dặm, nuôi ngựa và bò.
- Con có đi học đại học không?
- Con học Cao đẳng, hai năm. Vào ban đêm. Mẹ muốn con học trường luật. - Anh cười. - Con không thích ngành ấy. Con thấy sống trên lưng ngựa sướng hơn ngồi bàn giấy, mặc dù bây giờ con phải ngồi vào bàn giấy nhiều giờ. Còn vợ con, Debbie, đi dạy tiểu học. Cô ấy cưỡi ngựa giỏi lắm.
- Họ là cặp vợ chồng cao bồi chính cống, và không hiểu tại sao Everett lại nghĩ rằng hôn nhân của họ thật tốt đẹp. Chad có vẻ là người hạnh phúc trong hôn nhân. - Bố đã lấy vợ lại chưa? - Chad nhìn ông, hỏi.
- Không. Không ai muốn lấy bố, - ông đáp và hai bố con đều cười. - Bao nhiêu năm trời bố đi khắp thế giới, cho đến cách đây hai mươi tháng, khi ấy bố vào trung tâm chỉnh huấn để cai rượu, bố đã nghiện quá lâu. Bố bận bịu và say sưa mãi nên không có người phụ nữ tử tế nào muốn lấy. Bố là nhà báo, - ông nói thêm, và Chad cười.
- Con biết. Thỉnh thoảng mẹ có đưa ảnh bố chụp cho con xem. Bà luôn luôn như thế. Bố đã chụp nhiều tấm ảnh rất đẹp, hầu hết về chiến tranh. Chắc bố đi nhiều nơi thú vị lắm.
- Phải, đúng thế. - Ông thấy bây giờ có vẻ như ông là người Montana. Nói ngắn gọn, rời rạc, và kiệm lời. Ở đây thứ gì cũng khô cằn, như đất đai thiếu màu mỡ, nhưng phong cảnh thì rất đẹp. Ông nghĩ việc con trai ông gắn bó với quê hương là điều rất thú vị, không như bố nó, bỏ đi khỏi nơi chôn nhau cắt rốn. Hiện ông không có gia đình ở đây, vài người bà con cật ruột thì đã chết. Ông không hề trở về, trừ lần này ông về để tìm lại con.
Họ đến nhà thờ nhỏ, buổi họp tổ chức ở đấy. Ông theo Chad đi xuống tầng hầm. Ông thấy mình quá may mắn khi tìm được con trai, và vì Chad bằng lòng gặp ông. Khi đi vào phòng, ông thầm cám ơn Maggie. Xơ đã hỏi ông về chuyện tìm con trai ngay từ đêm họ mới gặp nhau.
Everett ngạc nhiên khi thấy trong phòng đã có ba chục người, hầu hết là đàn ông, chỉ có vài người đàn bà. Ông và Chad ngồi xuống bên nhau trên ghế xếp. Buổi họp vừa bắt đầu theo tiến trình quen thuộc. Khi MC yêu cầu những người mới đến tự giới thiệu về mình, Everett bèn lên tiếng. Ông nói tên ông là Everett, là người nghiện rượu và đã cai hai mươi tháng nay. Mọi người trong phòng đều đồng thanh nói: “Chào Everett”! Rồi họ tiếp tục.
Đêm đó ông kể chuyện mình cho họ nghe, và Chad cũng vậy. Everett nói về việc nghiện rượu, về cuộc hôn nhân vội vàng thiếu hạnh phúc của mình, về việc bỏ Montana và đứa con trai ba tuổi ra đi. Ông nói đây là chuyện mà ông ân hận suốt đời, bây giờ ông trở về để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ, nếu có thể. Trong khi bố nói, Chad ngồi yên nhìn xuống chân. Anh mang đôi ủng chăn bò rách nát, mòn vẹt nhiều chỗ, không như đôi giày của bố. Everett vẫn mang đôi giày da thằn lằn đen mà ông thích nhất. Tất cả đàn ông trong phòng đều mang giày chăn bò, thậm chí cả phụ nữ cũng thế. Đàn ông còn có cả mũ Stetson để trong lòng.
Chad nói anh đã cai rượu được tám năm, từ khi lấy vợ, tin này làm cho Everett thấy thú vị. Anh nói hôm ấy anh đã cãi nhau với ông quản đốc, anh muốn bỏ việc nhưng lại thôi, vì sang xuân vợ anh sẽ sinh con, nên anh cần tiền.
Thỉnh thoảng anh sợ những trách nhiệm đang gánh trên vai. Rồi anh nói anh thương con, thương vợ, và mọi việc có lẽ sẽ tốt đẹp. Anh thừa nhận rằng đứa con sắp chào đời buộc anh phải nỗ lực nhiều. Rồi anh nhìn bố và nói rằng thật kỳ lạ là anh đã gặp lại người cha mà anh không biết mặt, anh sung sướng thấy ông đã trở về và mạnh khỏe.
Hai bố con hòa vào đám đông khi họ nắm tay nhau đọc kinh cầu an. Khi nghi thức thường lệ của buổi họp hoàn tất, mọi người chào mừng Everett, và nói chuyện với Chad. Tất cả đều biết nhau. Không có ai là người lạ. Những người phụ nữ mang cà phê và bánh bích qui đến, và một người trong số họ là thư ký của buổi họp. Chad giới thiệu bố với cha đỡ đầu của anh, một người chăn bò già tóc đã bạc, râu để dài và có cặp mắt tinh anh. Rồi Chad giới thiệu hai người được anh đỡ đầu, họ bằng tuổi anh. Chad còn nói anh là người đỡ đầu trong hội Cai rượu đã bảy năm nay.
Khi ra về, Everett nói: - Con thật tuyệt vì đã bỏ rượu một thời gian khá lâu. Cám ơn tối nay đã dẫn bố đến đây.
- Bố có thường đi dự họp hội cai rượu không? - Chad hỏi. Anh thích những lời ông đã nói, cởi mở, chân thành và có vẻ nghiêm túc.
- Khi ở L.A bố đi họp một tuần hai lần. Khi bận thì mỗi tuần một lần. Còn con thì sao?
- Một tuần ba lần.
- Với bốn đứa con, con đang mang cả một gánh nặng. - Ông nghĩ rằng Chad đã sống một cuộc sống căng thẳng, nhưng khi lớn lên vẫn lập gia đình và có con. Everett nghĩ rằng nhìn chung, Chad đã sống nghiêm túc hơn ông rất nhiều. - Chuyện xích mích với ông quản đốc như thế nào?
- Ông ta là đồ ngu đần. - Chad đáp, trông anh có vẻ giận dữ. - Lúc nào ông ta cũng xài xể con. Ông ta điều hành trang trại theo kiểu như cách đây bốn mươi năm. Sang năm ông ta về hưu rồi.
- Con nghĩ, con có được đề bạt giữ chức quản đốc không? - Everett e ngại hỏi, mối e ngại của một người cha, Chad nhìn ông và cười. Anh đang lái xe đưa ông về khách sạn.
- Bố mới về được một giờ mà đã lo cho công việc của con rồi à? Cám ơn bố. Được, con sẽ được chức vụ ấy, nếu không thì nhục quá. - Everett sung sướng khi được anh gọi là bố. Thật là một vinh dự ông không đáng có. - Bố sẽ ở lại đây bao lâu?
- Còn tùy con. - Everett thành thực đáp. - Con nghĩ sao?
- Ngày mai con mời bố đến ăn tối nhé! Không cao lương mỹ vị gì đâu. Con phải tự nấu nướng. Debbie đau ốm luôn. Khi có thai cô ấy thường thế.
- Cố ấy sinh con luôn như thế thật quí hóa. Và con cũng vậy. Sinh và nuôi nấng bầy con đông như thế thật không phải dễ dàng gì.
- Chúng rất đáng cho con nỗ lực. Bố cứ đợi gặp chúng rồi sẽ thấy. Mà đúng rồi, - Chad quay qua nhìn ông - Billy rất giống bố. - Chad không giống ông mà giống mẹ. - Ngày mai con sẽ đến đón bố lúc 5 giờ 30, khi con đi làm về. Bố hãy tha thứ cho Debbie nhé. Cô ấy quá yếu, không làm gì được. Everett gật đầu và cám ơn Chad. Ông mừng vì bao nhiêu năm bỏ bê con, Chad đã vui vẻ đón nhận ông mà không trách cứ điều gì.
Hai người vẫy tay chào nhau, rồi Chad lái xe đi và Everett vội vã về phòng. Bên ngoài trời lạnh cóng đến nỗi nước đóng băng trên mặt đất. Ông ngồi xuống giường, mỉm cười và gọi Maggie. Xơ trả lời sau hồi chuông thứ nhất.
- Cám ơn vì hôm qua đã đến thăm, - Maggie nói, giọng thân ái, dịu dàng. - Rất tuyệt - Xơ nói tiếp.
- Phải, rất tuyệt. Tôi có chuyện này nói cho xơ biết. Có lẽ nó sẽ làm xơ ngạc nhiên. - Bà lo lắng, phân vân không biết có phải ông hối thúc bà hay không. - Tôi đã được làm ông nội rồi.
- Sao? - Bà mỉm cười vì nghĩ ông nói đùa. - Từ hôm qua ư? Nhanh đấy.
- Thật ra không nhanh đâu. Chúng gồm một đứa bảy tuổi, một đứa năm tuổi và một đứa ba. Hai trai một gái, còn một đứa nữa sắp chào đời. - Ông vui vẻ nói. Bỗng ông thấy thích ý nghĩ mình có một gia đình, cho dù những đứa cháu làm cho ông cảm thấy mình già cỗi. Nhưng dù gì, điều đó vẫn rất tuyệt.
- Đợi một lát. Tôi bối rối quá. Tôi quên hỏi ông một chuyện: Ông đang ở đâu thế?
- Tôi đang ở tại Butte, - ông đáp và nghĩ là nhờ bà ông mới đến đây.
- Montana à?
- Phải. Hôm nay tôi bay đến đây. Chad thật tuyệt. Nó làm trợ lý quản đốc trong một trại chăn nuôi ở đây, có ba con, và một đứa nữa sắp ra đời. Tôi chưa gặp chúng, nhưng ngày mai tôi sẽ đến ăn tối tại nhà Chad. Con tôi đích thân nấu ăn cho tôi.
- Ôi, Everett, - bà đáp với giọng cũng đầy phấn khích như ông. - Tôi vui quá, Chad như thế nào? Nó có thích việc ông đến không?
- Chad rất cao quí. Tôi không biết thời thơ ấu của nó như thế nào, hay nó cảm thấy ra sao. Nhưng bây giờ nó sung sướng được gặp tôi. Có lẽ cả hai chúng tôi đều muốn thế. Chad cũng tham gia hội Cai rượu như tôi, nó bỏ rượu tám năm rồi. Tối nay chúng tôi đã đi dự một buổi họp của hội. Nó rất vững vàng và trưởng thành hơn tôi vào lúc tôi bằng tuổi nó, hay ngay cả bây giờ.
- Ông quá tuyệt. Tôi sung sướng vì ông đã làm thế.
- Nếu không có xơ, chắc tôi không làm được vậy đâu. Cám ơn xơ, Maggie. - Nhờ bà kiên trì, nhẹ nhàng đốc thúc mà ông có lại được người con trai, và cả một gia đình mới.
- Vâng, ông nói đúng. Tôi mừng vì ông đã gọi và nói cho tôi biết chuyện này. Ông sẽ ở lại đấy trong bao lâu?
- Hai ngày. Không thể ở lâu được, vì tôi phải có mặt ở New York vào đêm giao thừa để tường thuật buổi biểu diễn của Melanie. Nhưng hiện tôi đang rất vui vẻ ở đây. Tôi mong sao xơ đến New York với tôi. Tôi biết xơ rất thích được xem một buổi trình diễn ca nhạc của Melanie. Cô ấy hát rất tuyệt.
- Có lẽ tôi phải đến xem cô ấy trình diễn, tôi rất thích.
- Cô ấy sẽ hát ở L.A vào tháng năm, tôi sẽ mời xơ đến xem. - Và nếu may mắn, bà có thể sẽ quyết định rời tu viện. Ông ao ước bà làm thế, nhưng không nói ra. Đây là quyết định quan trọng, ông nghĩ bà cần có thời gian để suy nghĩ. Ông đã hứa không hối thúc bà. Hôm nay ông gọi bà là để nói cho bà biết về Chad và các con của anh ta.
- Chúc ông ngày mai vui vẻ với các cháu, Everett. Hãy gọi báo kết quả cho tôi biết.
- Tôi xin hứa. Chúc xơ ngủ ngon. Và cám ơn xơ.
- Đừng cám ơn tôi, Everett, - Bà cười. - Mà hãy cám ơn Chúa.
Đêm đó khi ngủ, ông đã làm theo lời bà.
o O o
Ngày hôm sau, Everett đi mua vài thứ đồ chơi cho bọn trẻ. Ông mua một lọ nước hoa cho Debbie và cái bánh sôcôla lớn để ăn tráng miệng. Khi Chad đến đón ông, anh giúp ông mang tất cả ra xe. Anh nói với bố hôm đó họ sẽ ăn cánh gà nướng, cá thu và phó mát. Bữa tiệc này do chính anh và các con chọn thực đơn.
Hai bố con rất mừng khi gặp nhau, rồi Chad lái xe đưa ông về ngôi nhà nhỏ mà ông đã nhìn qua khi đi tìm chỗ ở của con. Ngôi nhà rất ấm cúng và dễ thương, mặc dù đồ chơi để khắp phòng khách. Bọn trẻ nằm trên ghế sofa xem tivi và một thiếu phụ xinh đẹp, tóc vàng, làn da hơi tái đang ngồi dựa trên ghế nệm dài.
- Chắc cô là Debbie - Ông lên tiếng với chị trước, và chị đứng dậy, bắt tay ông.
- Phải. Tối qua Chad đã rất sung sướng khi được gặp bố. Chúng tôi thường nói đến bố trong những năm qua. Chị có vẻ cho ông biết rằng những lời họ nói về ông đều tốt đẹp, mặc dù thực tế ông không nghĩ mình được họ nhắc đến với hảo ý như vậy.
Rồi Everett quay qua các cháu nhỏ, ông ngạc nhiên khi thấy chúng rất dễ thương. Chúng xinh đẹp như bố mẹ chúng, và có vẻ rất hòa thuận. Cô cháu gái của ông đẹp như thiên thần, còn hai cậu nhóc là hai chàng chăn bò tí hon bặm xị, lớn hơn so với tuổi của chúng. Họ trông giống như một gia đình trên bích chương quảng cáo về nếp sống của người ở Montana. Trong khi Chad nấu ăn, Debbie lại nằm xuống ghế nệm dài còn Everett chơi với các cháu. Chúng rất thích đồ chơi ông mua cho chúng. Khi Chad nấu nướng xong, ông giúp anh múc thức ăn ra đĩa cho các cháu. Debbie không ngồi ăn chung với mọi người, chỉ thấy và ngửi mùi thức ăn thôi chị cũng đã nôn mửa rồi. Chị chỉ ngồi ở ghế nệm dài và góp chuyện với mọi người. Everett rất sung sướng, ông không muốn rời xa bọn trẻ. Đến khi ra về, ông cám ơn nhiệt tình anh đã dành cho ông một buổi tối tuyệt vời.
Khi Chad dừng xe trước khách sạn, anh quay qua hỏi ông: - Không biết bố nghĩ sao về chuyện này... bố có muốn gặp mẹ con không? Nếu bố không muốn thì thôi. Con chỉ hỏi cho biết.
- Bà ấy có biết bố ở đây không? - Everett hỏi.
- Sáng nay con có nói cho mẹ biết.
- Bà muốn thế chứ? - Everett không biết sau bao nhiêu năm xa cách, bà có muốn gặp ông không. Những kỷ niệm của bà chắc không đẹp đẽ gì hơn của ông, và có thể còn tệ hơn nữa là khác.
- Con nghĩ chắc mẹ muốn điều đó. Việc này rất hay. Mẹ nói, mẹ thường nghĩ rằng mẹ gặp lại bố và bố sẽ trở về. Con nghĩ bà đã giận bố nhưng mẹ đã quên chuyện ấy từ lâu. Mẹ nói sáng mai bà sẽ gặp bố. Bà đến thành phố để khám răng. Bà ở cách đây ba chục dặm, quá khỏi nông trại nơi con làm.
- Có lẽ đó là ý kiến hay, - Everett đáp. - Việc này sẽ giúp chúng tôi chôn chặt những bóng ma cũ. - Ông cũng không nghĩ nhiều về bà, nhưng bây giờ ông đã gặp Chad, thì việc gặp bà cũng tốt, chỉ vài phút thôi là đủ, và mong sao họ sẽ bớt thù oán nhau. - Con hỏi bà xem sao. Bố sẽ ở tại khách sạn suốt ngày vì không có việc gì nhiều để làm. - Ông đã mời Chad và gia đình anh đi ăn tối vào ngày mai. Chad nói họ thích đồ ăn Trung Hoa, có một tiệm Tàu rất ngon ở thành phố. Rồi ngày hôm sau ông sẽ ra về, ở lại L.A một đêm, rồi đi New York để dự buổi trình diễn ca nhạc của Melanie.
- Con sẽ nói mẹ đến, nếu bà muốn.
- Phải, tùy mẹ con, - Everett đáp, cố giữ vẻ thản nhiên, nhưng trong thâm tâm, ông cảm thấy căng thẳng. Sau khi bà về rồi, ông sẽ đi dự hội Cai rượu như ngày hôm qua, vào buổi chiều trước khi gặp Chad và các cháu.
Chad báo cho ông biết anh đã gởi tin nhắn cho mẹ biết ông sẽ gặp bà vào hôm sau, và tối đó anh đến đón ông đi ăn tối. Everett gọi Maggie để báo cho xơ biết công việc của mình ở đây. Ông nói mọi thứ rất tốt, các cháu rất xinh, và chúng ngoan ngoãn tuyệt vời. Nhưng ông không nói cho xơ biết chuyện ông sẽ gặp lại người vợ cũ vào ngày hôm sau. Ngay cả ông cũng không thích chuyện này. Maggie có vẻ sung sướng khi nghe ông nói thế.
Sáng hôm sau, Susan xuất hiện tại khách sạn vào lúc mười giờ. Ngay khi Everett vừa ăn xong bánh ngọt và uống cà phê, bà gõ cửa phòng ông. Ông mở cửa, và hai người đứng nhìn nhau một hồi lâu ông mới mời bà vào. Trông bà vừa khác vừa giống lúc xưa. Bà cao, to lớn nhưng khuôn mặt vẫn như cũ. Bà nhìn khắp người ông rồi nhìn xoáy vào mắt ông. Ông cảm thấy như đang xem lại một cuốn phim cũ về cuộc đời của mình, nhưng không có cảm xúc gì. Ông không nhớ và cũng không biết mình có từng yêu bà không. Cả hai lúc ấy đều còn quá trẻ. Họ ngồi trên hai cái ghế, nhìn nhau và cố tìm ra lời để nói. Ông vẫn có những cảm nghĩ như trước đây, là họ không hợp nhau, nhưng chỉ vì dục vọng của tuổi trẻ mà họ đã hẹn hò, rồi bà có thai. Ông nhớ là lúc đó ông đã cảm thấy như mình bị mắc bẫy, và khi bố bà buộc họ phải lấy nhau, ông nghĩ rằng đời ông như một kẻ bị tù chung thân. Nghĩ đến chuyện đó, ông cảm thấy ngột ngạt khó thở, ông nhớ vì thế mà ông trốn chạy và uống rượu rất nhiều. Ông nghĩ nếu sống suốt đời với bà, có lẽ ông sẽ phải tự vẫn mà chết. Ông tin bà là người tốt, nhưng bà không phải là người để cho ông yêu. Ông phải cố hết sức để lôi tâm trí mình về với hiện tại, và bỗng nhiên ông muốn uống một ly, nhưng rồi ông nhớ mình đã được tự do. Bà không thể nhốt ông vào lồng được nữa. Hoàn cảnh không còn như trước, khi ấy cả hai đều là tội nhân của số phận. Ông không thể thích nghi với ý nghĩ sẽ sống với bà mãi mãi ngay cả vì con trai họ.
- Chad là chàng trai rất tuyệt - ông khen bà. Bà gật đầu và mỉm cười lạnh lùng. Bà có vẻ không được hạnh phúc, mà cũng không khổ sở. Bà rất thản nhiên. Các con của nó cũng thế. Chắc bà rất tự hào về Chad. Tôi xin lỗi vì đã không quan tâm đến nó trong bao nhiêu năm qua. - Đây cũng là dịp để cho ông hối lỗi với bà, cho dù thời gian họ ở bên nhau đau khổ đến bao nhiêu. Thậm chí ông còn tự cho mình là người chồng vô tích sự, là người cha thiếu trách nhiệm. Khi ấy ông chỉ là một cậu bé.
- Không sao, - Susan đáp một cách thờ ơ. Ông thấy bà có vẻ già hơn tuổi. Cuộc sống của bà ở Montana không dễ dàng gì, giống như ông. Nhưng cuộc sống của ông thú vị hơn cuộc sống của bà. Bà rất khác Maggie, con người xơ đầy sức sống. Susan có cái gì đấy khiến ông nghĩ là tâm hồn bà quá khô cạn, ngay cả bây giờ. - Anh ấy luôn luôn là chàng trai tốt. Tôi nghĩ nó phải vào đại học, nhưng nó thích cưỡi ngựa ngoài đồng hơn là làm việc trong văn phòng. - Bà nhún vai. - Tôi nghĩ nó đáng được hạnh phúc như thế. - Everett nhìn bà, ông thấy mắt bà lộ vẻ yêu mến. Bà rất yêu con trai của họ.
Ông cũng hy vọng bà hạnh phúc, mặc dù bà không có vẻ là người lạc quan. Mặt bà nghiêm nghị và không biểu lộ cảm xúc. Khi nhìn Everett, bà có vẻ hài lòng, như thể cuộc gặp gỡ của họ đã làm cho bà được an tâm.
Họ hoàn toàn khác nhau, nếu sống chung, họ sẽ đau khổ cả đời.
Bà chỉ ở lại một lúc, và ông nói lời xin lỗi bà lần nữa. Rồi bà ra về để đi gặp nha sĩ, còn ông đi dự họp hội Cai rượu. Ông kể cho mọi người nghe về việc ông đã gặp bà, và nói việc này nhắc ông nhớ cảm giác khi ông cưới bà, ông đau khổ và thất vọng biết bao vì cảm thấy mình bị mắc bẫy. Ông cảm thấy như ông đã đóng cánh cửa quá khứ và khóa nó lại, nhưng ông mừng vì bây giờ ông có Chad và các cháu. Vậy là, cuối cùng bà đã chia sẻ điều tốt lành với ông. Mọi điều tốt đẹp xảy ra đều có lý do và bây giờ ông đã thấy lý do đó là gì. Ông không thể biết được ba mươi năm, Chad cùng các con anh có trở thành gia đình duy nhất của ông không. Thật ra, bà đã mang lại một điều tốt lành cho đời ông và ông cám ơn bà về việc này.
Buổi ăn tối ở nhà hàng Trung Hoa hôm đó hết sức thú vị. Ông và Chad nói chuyện không ngớt, còn các cháu thì nô đùa, làm đổ thức ăn lên khắp bàn. Debbie có đến và cố ăn một chút. Sau đó khi Chad để bố xuống khách sạn, ông ôm ghì lấy anh, rồi ôm các cháu và Debbie, Chad nói: - Cám ơn bố đã gặp mẹ. Con nghĩ việc này rất có ý nghĩa với bà. Bà luôn luôn tin rằng bố sẽ trở về. - Ông nghĩ nếu không có lý do chắc ông không trở về, nhưng ông không nói ý ấy với con. Dù sao Susan cũng là mẹ của Chad, bà là người duy nhất chăm nom săn sóc anh và thương yêu anh. Có thể bà đã làm cho Everett chán nản, nhưng bà là một người mẹ tuyệt vời, và ông kính trọng bà về việc ấy.
- Cả bố và mẹ đều sung sướng khi được gặp lại nhau.
- Everett nói với vẻ thành thật. Ông nhớ lại chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
- Mẹ nói bố đã rất vui sướng - Theo bà thì thế, còn theo ông thì không. Nhưng phải làm ra vẻ như vậy, ông nghĩ đấy là điều quan trọng cho Chad.
Ông hứa sẽ quay lại để thăm họ, và sẽ liên lạc nhau thường xuyên. Ông ghi số điện thoại di động của ông cho Chad và nói, khi có nhiệm vụ, ông đi khắp nơi trên thế giới.
Họ vẫy tay chào rồi ông lái xe đi. Chuyến viếng thăm đã thành công rực rỡ, và tối đó, ông gọi Maggie, báo cho xơ biết những chuyện đã xảy ra. Hôm sau, ông rời khỏi Butte mà lòng buồn rười rượi. Nhiệm vụ của ông đã hoàn thành, ông đã tìm được con. Chad rất tuyệt vời, vợ con anh rất dễ thương và họ có một gia đình hạnh phúc. Ngay cả bà vợ cũ của ông cũng không phải là quái vật như ông từng nghĩ, bà chỉ là người ông không muốn cùng chung sống mà thôi. Chuyến đi Montana đã đem đến cho Everett những món quà quí giá vô hạn. Và người đã làm cho ông có được niềm hạnh phúc đó là Maggie. Xơ là đã mang đến nhiều điều tốt lành cho đời ông.
Khi máy bay cất cánh, Everett nhìn Montana trải dài phía dưới. Khi máy bay lượn vòng về phía tây, họ bay trên chỗ mà ông nghĩ là trại chăn nuôi, nơi Chad làm việc. Ông nhìn xuống, miệng mỉm cười, nghĩ rằng ông có người con trai, có cháu nội, và ông sẽ không đi mất họ. Bây giờ ông đã vượt qua được những thất bại trong quá khứ, ông có thể đến đây thường xuyên để thăm Chad và gia đình anh. Ông mong chóng đến lúc được làm việc đó, và có lẽ còn đưa cả Maggie cùng đi nữa. Từ lâu ông không hề nghĩ đến chuyện đi thăm con, mong muốn đó xem như một bộ phận trong con người ông đã biến mất bao nhiêu năm nay, bây giờ ông tìm được nó. Ông cám ơn Chúa đã ban tặng cho ông hai món quà lớn nhất trong đời, đó là là Maggie và Chad.