There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Antoine Audouard
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1141 / 11
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hi sống giữa những con ma, chính ta cũng trở thành ma và thế giới ma quỷ không còn là thế giới của những kẻ xa lạ mà là thế giới của chúng ta, nảy sinh không phải từ đêm tối mà từ giữa gan ruột chúng ta. Ở phố Bà Triệu, tôi bước vào một thế giới như vậy, một rừng phụ nữ với bộ mặt oai vệ và họ quan sát tôi với vẻ trang nghiêm hơi khinh khỉnh, tuy nhiên không phải là không gợi cảm.
Tôi cứ nghĩ rằng đó chính là giọng của Sébastien con trai tôi - giọng nói thực sự - cái giọng mà tôi đã nghe thấy qua điện thoại đằng sau giọng nói của mẹ nó, ngay cả khi nó không muốn nói chuyện với tôi.
Đó là thực tế. Tôi phải dằn từng tiếng rằng đó là thực tế.
Marie đã bỏ đi với nó nhưng thực ra chính tôi là người bị đuổi đi. Kể từ đó, tôi từ chối gợi lại những ngày tháng đã qua, căn hộ trên đại lộ Simon-Bolivar khi chúng tôi cùng nhau sống ở đó. Bấy giờ, Sébastien đi học về với những từ rời rạc mà chúng tôi ghép lại để làm thành những câu mà chất thơ có thể sánh với chất thơ của Queneau và vô vàn những bài thơ của ông.
Ngay cả khi con tôi không muốn nói chuyện với tôi hôm nay, ngày mai, một tháng sau thì tôi vẫn sẽ gặp lại nó một ngày nào đó, chẳng bao lâu nữa, chắc hẳn thế. Đêm ấy tôi viết cho nó một lá thư để sau này nó sẽ đọc, kể cho nó những gì tôi không thể nói còn nó thì không muốn nghe. Theo thời gian, có lẽ nó sẽ ở vào vị trí của tôi bây giờ, vừa là cha vừa là con, thấy biến mất trong bóng tối phòng tranh tù mù lúc hoàng hôn những gương mặt hết thảy vừa giống nhau vừa khác nhau của các bậc tiền bối.
Con người, con người, tôi sung sướng được là giống người, được sinh ra, lớn lên rồi chết đi.
Khi từ khu phố xây dựng vào thời thuộc địa đi ra, dưới làn mưa bụi rải rắc, tôi chưa nhận ra ngay một ả đi xe máy theo tôi từ xa. Rốt cuộc ả gọi tôi:
“Hey, mister(1)!”
Ả mặc một bộ áo liền quần bằng vải giả da màu trắng, một “motobike madam” thực sự.
“You want fun? You want action?(2)”
Trời mưa to trên con đường lớn, tôi không có ô và tình huống khá buồn cười.
“Tôi muốn đến nhà thờ lớn và cầu nguyện. Cô nên đến đó cùng tôi, chúng ta sẽ hong khô người rồi cùng quỳ gối và cầu xin đức Chúa trời, cầu xin Ngài tha thứ cho chúng ta. Cô thấy sao?”
“You want good sex?(3)”
Lúc nào cũng là cái khác biệt về văn hóa gây ra biết bao tổn hại giữa các dân tộc - thậm chí đó có thể là nguyên nhân của mọi cuộc chiến tranh. Tôi cố kiên trì.
“Tôi rất mê cảm giác trọn vẹn của một lần làm tình không thể nào quên. Nhưng bây giờ, như tôi đã nói với cô, tôi muốn đến nhà thờ lớn và cầu nguyện. Tôi đã mắc rất nhiều tội lỗi.”
Chút hoài nghi thoáng qua khuôn mặt khó chịu của ả.
“You mother fucker(4).
- Tôi sẽ cầu nguyện cho em, em gái ạ.
- You dirty man.(5)”
Tôi thích câu này: tôi thực sự là một gã bẩn thỉu và thực sự đáng tiếc là ả (một ả bẩn thỉu nếu tôi xét vẻ bề ngoài) không muốn chúng tôi cùng nhau đi gột rửa tội lỗi. Cô ta khoác thêm bộ áo mưa trong suốt rồi vừa phóng đi trong màn đêm vừa chửi rủa tôi.
Tôi tiếp tục bước đi, mặc cho nước mưa chảy ròng ròng vào cổ, cho đến tận khi cơn mưa rào ngớt đi. Một con ngõ hiện ra trên phố và tôi đi vào đó chẳng chút e sợ, rồi đi lên một cầu thang xoáy ốc. Ở một nơi nhỏ hẹp, xung quanh là những căn phòng tối om, hiện lên ngôi chùa được che chở bởi bốn cây cau có hình bóng gần như bất động trong đêm tối ẩm thấp. Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi vị phù sa sông Hồng. Một bà già đang quét tước và tôi để mình đi trong tiếng động duy nhất của những lá tre lướt trên mặt đất ẩm ướt ấy.
Khi leo lên bốn bậc thềm vào chùa, tôi thấy trong chùa le lói ánh sáng: các vị hộ pháp, mặt đỏ, giáp vàng, mang những biểu tượng riêng khiến ta phải khiếp sợ dè chừng: rìu và kích, hai biểu tượng cầm trong tay, những con vật thần diệu trên giáp trở thành vỏ bảo vệ. Giữa lũ ếch vẻ hăm dọa, ở ranh giới giữa bóng tối và dải ánh sáng nhợt nhạt, lọt giữa chiến tranh và hòa bình, bạo lực và tình thương.
Trước mặt bàn thờ nơi hương đang cháy, giữa những tờ giấy màu đỏ và phong bì màu tím, những vỏ chai Pepsi-Cola đựng một thứ chất lỏng màu vàng, một người cúi đầu, hai tay chắp lại, dường như ngơ ngác chính trong lời cầu nguyện của mình. Tôi đứng đằng sau ông trong bóng tối, chẳng hề sợ sệt mà ngạc nhiên.
Sau đó ông quay lại và tôi thấy một gương mặt xa lạ, khuôn mặt góc cạnh nổi rõ những chỗ phẳng, ánh mắt hướng về tôi với vẻ thân mật lẽ ra phải khiến tôi lo ngại nhưng chỉ khiến tôi bối rối, âm vang lâu trong tôi, trong khi một nụ cười gần như không thể nhận thấy thoáng hiện ra và đọng lại trên nét mặt ông.
Bấy giờ ông tiến một bước về phía tôi và mở miệng cứ như chuẩn bị nói rồi đi qua, lướt qua tôi như một cái cánh.
“Batman, tôi thì thầm, cậu suýt làm tôi sợ.”
Cầu Ô Thước Cầu Ô Thước - Antoine Audouard Cầu Ô Thước