Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 27
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Ác Mộng Trên Đồi
ứt khoát đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất tôi từng kinh qua. Mà hoạt động trong ngành nghề này thì tôi gặp rất nhiều ác mộng. Tôi bị lạc và đang tìm đường quay về nhà. Lẽ ra chuyện này dễ xoay xở thôi vì vạn vật đang chìm đắm dưới ánh trăng, nhưng cứ mỗi khi tôi quành sang một góc đường nào đó và nghĩ là mình nhận biết được vài dấu mốc, thì ngay lập tức tôi lại sai. Rốt cuộc tôi cũng đến được đỉnh đồi Treo Cổ và nhìn thấy nông trại nhà mình bên dưới.
Khi đang leo xuống đồi, tôi bắt đầu cảm thấy rất khó chịu. Dù đấy là lúc đêm nhưng cảnh vật vẫn quá sức im lìm, quá sức tĩnh lặng và bên dưới kia không có thứ gì đang di chuyển cả. Các dọc hàng rào trông xập xệ xiêu vẹo, là điều mà bố tôi và anh Jack không bao giờ cho phép xảy ra, còn những cánh cửa kho chứa cỏ thì vắt vẻo đứt gãy nửa số bản lề.
Căn nhà trông như bị bỏ hoang: vài cánh cửa sổ gãy đổ còn mái nhà bong tróc nhiều viên ngói. Tôi cạy cục mãi mới mở được cửa sau, và khi nó ken két bật mở không như bình thường, tôi bước vào trong bếp thì căn bếp trông như chẳng có người nào sống trong đấy cả bao nhiêu năm nay rồi. Bụi bặm bám đầy khắp nơi, mạng nhện rủ từ trần nhà xuống. Chiếc ghế đu của mẹ đặt ngay chính giữa căn phòng, trên đấy là một mảnh giấy gấp tư, tôi nhặt nó lên mang ra chỗ có ánh trăng để đọc.
Mồ của bố mày, của Jack, của Ellie và con bé Mary chôn trên đồi Treo Cổ. Mày sẽ tìm thấy mẹ mày trong kho chứa cỏ.
Tim nhức nhối muốn vỡ òa, tôi phóng ra ngoài sân. Đoạn tôi khựng lại bên ngoài kho chứa cỏ, cẩn thận lắng nghe. Vạn vật im thin thít. Thậm chí còn không có lấy một tiếng gió thoảng. Tôi bồn chồn bước vào trong bóng thâm u, lòng không biết mình đang chờ đợi thấy gì. Liệu trong ấy có nấm mồ nào không? Nấm mồ của mẹ ấy?
Ngay thẳng trên mái nhà là một lỗ hổng, và trong quầng sáng ánh trăng tôi có thể trông thấy mái đầu của mẹ. Bà đang nhìn thẳng vào tôi. Thân thể bà vẫn chìm trong bóng tối, nhưng từ vị trí của mặt bà thì hình như bà đang quỳ dưới đất.
Sao mẹ tôi lại quỳ làm gì? Và vì sao bà trông buồn khổ đến vậy? Bà không vui khi được gặp lại tôi sao?
Thình lình mẹ tôi cất lên tiếng thét đau đớn. “Đừng nhìn mẹ, Tom à! Đừng có nhìn ta! Quay mặt ngay đi!” bà gào lên như thể đang bị nhục hình.
Ngay khi tôi quay mặt đi thì mẹ tôi đứng dậy, và từ khóe mắt mình tôi liếc thấy một thứ khiến xương cốt tôi nhũn nhão. Từ cổ trở xuống mẹ tôi trông khác hẳn. Tôi trông thấy nào cánh nào vảy cùng một tia sáng lóe từ những nanh vuốt sắc lẻm khi bà bay thẳng lên không trung và bắn xuyên qua mái nhà kho, lôi theo cả nửa mái nhà cùng bà. Tôi ngước nhìn lên, lấy tay che mặt mình khỏi những mảnh gỗ và ngói vụn đang rào rào đổ xuống, và trông thấy mẹ mình, một bóng đen nổi bật trên mặt trăng tròn vành vạnh, khi bà đang từ mái nhà kho vỡ nát bay vút lên trời.
“Không! Không!” tôi gào lên. “Chuyện này không thật, chuyện này không phải đang xảy ra!”
Để đáp lại, một giọng nói trong đầu tôi lên tiếng. Là tiếng rít khàn khàn của Quỷ Độc.
“Ánh trăng soi sáng bản chất của mọi vật, nhóc à. Mày đã biết thế rồi còn gì. Tất cả những gì mày vừa thấy là sự thật hay là sẽ xảy đến. Chỉ cần có thời gian thôi.”
Có ai đó bắt đầu nắm lấy vai tôi lắc mạnh khi tôi tỉnh dậy trong cơn vã mồ hôi lạnh. Thầy Trừ Tà đang cúi xuống nhìn tôi.
“Này anh bạn, tỉnh dậy đi nào!” thầy gọi. “Chỉ là ác mộng thôi mà. Là tên Quỷ Độc đang cố gắng len vào tâm trí con, cố làm cho chúng ta yếu đi thôi.”
Tôi gật đầu nhưng lại không kể cho Thầy Trừ Tà nghe chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ ấy. Đau lòng lắm, không thể nhắc đến được. Tôi giương mắt nhìn lên trời. Mưa vẫn rơi nhưng mây thì lơ thơ rải rác và đã có thể nhìn thấy vài vì sao. Trời vẫn còn tối đen, nhưng chẳng bao lâu nữa là đến lúc bình minh.
“Chúng ta đã ngủ cả đêm hả thầy?”
“Đúng vậy,” Thầy Trừ Tà đáp, “nhưng thật ra ta không định như thế.”
Thầy kiên quyết nhổm dậy. “Tốt hơn ta nên đi tiếp khi còn có thể,” thầy lo lắng nói. “Con không nghe thấy bọn chúng sao?”
Tôi dỏng tai lên, và rốt cuộc, vượt lên trên tiếng gió tiếng mưa, tôi nghe ra tiếng chó săn tru lên từ xa.
“Phải, bọn chúng cách đây chẳng xa đâu,” Thầy Trừ Tà bảo. “Hy vọng duy nhất của chúng ta là làm chúng mất mùi chúng ta. Để làm thế ta cần có nước nhưng nước cũng phải đủ sâu cho chúng ta lội qua. Tất nhiên là sau đó chúng ta phải quay lại trên cạn nhưng đám chó phải bị dụ chạy dọc lên dọc xuống bờ sông rồi mới đánh hơi lại được chúng ta. Và nếu gần đây có con suối nào đấy thì chuyện này dễ dàng hơn nhiều.”
Chúng tôi lồm cồm leo qua bờ tường để đi xuống một sườn đồi dốc, di chuyển nhanh hết sức khi băng qua nền cỏ trơn ướt. Bên dưới chúng tôi là một chòi chăn cừu in bóng nổi bật trên nền trời, và ngay cạnh nó là một cây mận gai cổ thụ đang oằn mình ngả xuống chòi nhà trong vì gió bốn mùa, những cành cây trơ trọi như móng vuốt bổ bấu víu vào mái chòi. Chúng tôi tiếp bước về phía căn chòi trong một lúc nhưng rồi đột ngột dừng cả lại.
Phía trước mặt chúng tôi về bên tay trái là một bãi quây bằng gỗ. Đã có đủ ánh sáng để trông thấy trong bãi quây ấy là một đàn vài con cừu, khoảng chừng hai mươi mấy con. Và tất cả đều đã chết.
“Anh bạn này, ta chẳng thích cái quang cảnh này một chút xíu nào cả.”
Tôi cũng không thích gì cảnh ấy. Nhưng rồi tôi nhận ra ý thầy không phải là những con cừu đã chết. Mà là thầy đang nhìn vào căn chòi đằng sau đấy.
“Chắc chúng ta đã đến quá trễ,” thầy nói, giọng thầy giờ chỉ còn là tiếng thì thào. “Nhưng nhiệm vụ của chúng ta là phải vào trong ấy mà xem...”
Dứt lời, thầy rảo bước về phía căn chòi, tay nắm chắc trượng. Tôi nối bước vác theo chiếc túi của thầy. Khi đi ngang qua bãi quây, tôi liếc mắt sang con cừu nằm chết gần nhất. Mớ lông trắng xù như len của nó ròng ròng những máu. Nếu đây là tác phẩm của Quỷ Độc thì hẳn hắn đã được uống máu no nê. Giờ thì hắn còn mạnh đến mức nào nữa đây?
Cánh cửa trước đang mở toang nên chúng tôi bước thẳng vào trong mà chẳng cần thưa gửi gì, Thầy Trừ Tà đi trước dẫn đường. Mới vừa bước một bước qua ngưỡng cửa, thầy đã khựng lại và hít vào một hơi. Thầy nhìn trừng trừng sang bên trái. Đâu đó sâu vào trong căn phòng là ánh nến lập lòe, và trong ánh sáng nhập nhoạng đó tôi có thể trông thấy, mới thoạt nhìn lần đầu tiên, tôi tưởng là bóng của người chăn cừu. Nhưng hình thù đó quá rõ nét nên không thể nào là cái bóng được. Ông ta đang tựa lưng vào tường và đầu gậy chăn cừu cong cong đang được giơ cao quá đầu như thể để đe dọa chúng tôi. Phải mất một chập sau tôi mới hiểu mình đang trông thấy gì, nhưng có điều gì đó khiến đầu gối tôi bủn rủn và tim tôi cứ chực thót ra khỏi miệng.
Khuôn mặt ông ta là một sự pha trộn giữa kinh hoàng và phẫn nộ. Hai hàm răng nhe hết cả ra nhưng có vài chiếc đã gãy và máu me vấy khắp mặt. Ông ta đứng thẳng người nhưng không phải là đang đứng. Ông ta đã bị ép dẹp lép. Bị chẹt vào tường. Dán dính vào vách đá. Đây đúng là trò ra tay của Quỷ Độc.
Thầy Trừ Tà dấn thêm một bước vào trong chòi. Rồi thêm bước nữa. Tôi theo sát gót thầy cho đến khi có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh quan cơn ác mộng bên trong. Trong góc chòi là chiếc nôi em bé nhưng đã bị quẳng nát vào tường, và lẫn lộn giữa đống đổ nát ấy là những tấm chăn và một mảnh khăn nhỏ vấy máu. Máu của đứa bé, nhưng không thấy xác đâu. Thầy tôi đến gần bên mấy tấm chăn và thận trọng nâng chúng lên. Những gì đập vào mắt rõ ràng đã làm thầy chột dạ. Thầy ra hiệu cho tôi đừng nhìn vào rồi thầy đậy chăn lại cùng tiếng thở dài.
Đến lúc này tôi đã nhìn ra bà mẹ của đứa trẻ. Xác một người phụ nữ đang nằm trên sàn nhà, bị chiếc ghế đu che khuất mất một phần. Tôi tạ ơn trời đất là mình không nhìn thấy mặt bà ấy. Bên tay phải bà đang nắm chặt chiếc que đan, một cuộn len lăn vào lò sưởi gần lụi tàn, lúc này đã cháy ngả sang màu tro xám.
Cánh cửa dẫn sang phòng bếp đang để mở và đột nhiên tôi cảm thấy sợ chết khiếp. Tôi cảm nhận được là chắc hẳn đang có thứ gì lẩn khuất trong ấy. Ý nghĩ ấy chỉ vừa chui vào đầu tôi thì nhiệt độ căn phòng chợt sụt giảm. Quỷ Độc vẫn còn đây. Tôi có thể cảm thấy hắn trong xương tủy của mình. Trong cơn hoảng loạn, tôi sém chút là co giò bỏ chạy ra khỏi căn chòi nhưng Thầy Trừ Tà vẫn đứng yên kiên định, và khi thầy còn ở đấy thì làm sao tôi lại có thể bỏ thầy một mình được?
Vào giây phút ấy ngọn nến bất thình lình tắt ngúm, như thể nó vừa bị những ngón tay vô hình dập tắt, nhấn chìm thầy trò tôi vào trong bóng thâm u, và từ khoảng tối om nơi cửa bếp, một giọng nói trầm khàn vọng ra. Giọng nói này vang vọng trong không trung và truyền xung lực qua nền đá của căn chòi khiến cho hai chân tôi cũng cảm nhận được.
“Chào Nhúm Xương Già Cỗi. Cuối cùng ta cũng lại gặp nhau. Bao ngày qua ta đã đi tìm mi. Ta biết là mi đang ở đâu đấy gần đây mà.”
“Phải rồi, và giờ mi đã tìm ra ta,” Thầy Trừ Tà mệt mỏi đáp, chống thanh trượng xuống sàn đá và tì người mình lên đấy.
“Khi nào mi cũng là kẻ phá bĩnh, phải không nào, Nhúm Xương Già Cỗi? Nhưng giờ thì mi phá bĩnh quá nhiều rồi đấy. Ta sẽ giết thằng nhỏ trước, trong khi mi phải đứng đấy mà chứng kiến. Rồi sau đấy mới đến lượt mi.”
Một bàn tay vô hình nhấc bổng tôi lên, quẳng tôi thật mạnh vào vách tường đến nỗi tôi tắc hết cả hơi. Thế rồi công đoạn chẹt diễn ra, một sức nặng ép mạnh xuống khiến các xương sườn tôi bắt đầu muốn gãy lìa. Nhưng tệ hơn cả là cái sức nặng kinh khủng trên trán làm tôi nhớ đến khuôn mặt của người chăn cừu bị ép dẹp lép vào vách. Tôi hoảng kinh, chẳng thể nào nhúc nhích hay hít thở gì cả. Bóng đen trùm lên mắt tôi và điều cuối cùng tôi biết là hình như Thầy Trừ Tà đang lao về phía cửa bếp, tay giơ cao thanh trượng.
Ai đó đang lay tôi nhè nhẹ.
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy Thầy Trừ Tà đang cúi xuống. Tôi đang nằm trên sàn căn chòi. “Con có sao không?” thầy lo lắng hỏi.
Tôi gật đầu. Xương sườn tôi nhức nhối. Hít vào hơi nào cũng đau. Nhưng tôi vẫn đang thở. Tôi vẫn còn sống.
“Nào, để xem ta có thể dìu con đứng dậy được không nào...”
Có Thầy Trừ Tà nâng cho, tôi gượng đứng dậy được.
“Con bước đi được không?”
Tôi gật đầu và bước một bước tới trước. Dù không cảm thấy vững chãi lắm nhưng tôi vẫn có thể bước được.
“Con giỏi lắm.”
“Cảm ơn thầy đã cứu con ạ,” tôi thưa.
Thầy Trừ Tà lắc đầu. “Ta nào có làm gì đâu. Quỷ Độc thình lình biến mất, như thể hắn vừa bị triệu đi. Ta thấy hắn di chuyển ngược lên đồi. Hắn trông như một đám mây đen che hết các vì sao. Chuyện kinh khủng đã xảy ra tại đây,” thầy vừa bảo vừa liếc quanh căn chòi. “Nhưng chúng ta phải rời đi nhanh hết mức thôi. Trước hết chúng ta phải cứu lấy mình đã. Có thể chúng ta sẽ thoát khỏi tên Phán Quan, nhưng khi con bé kia còn theo chân chúng ta thì Quỷ Độc sẽ luôn ở gần và sẽ luôn mỗi lúc một lớn mạnh. Chúng ta cần đến Heysham để tìm ra cách đối phó với cái thứ xấu xa ấy một lần cho dứt điểm!”
Với Thầy Trừ Tà dẫn đường đi trước, chúng tôi rời khỏi căn chòi và đi tiếp xuống đồi. Thầy trò tôi băng qua thêm hai đoạn bờ tường nữa cho đến khi tôi nghe được tiếng nước chảy ào ạt. Giờ thì thầy tôi di chuyển nhanh nhẹn hơn nhiều, gần như là nhanh bằng lúc chúng tôi khởi hành rời khỏi Chipenden, vậy nên tôi đoán giấc ngủ vừa rồi có giúp thầy tôi lại sức đôi chút. Trong lúc toàn thân tôi đau nhức và phải vất vả theo kịp bước thầy, chiếc túi của thầy trong tay tôi trở nặng hẳn.
Chúng tôi đến bên một lối mòn hẹp dốc cạnh khe suối, vốn là một dòng nước ào ào xối từ trên thẳng xuống núi đá bên dưới.
“Xa xuống dưới kia khoảng một dặm thì dòng suối này đổ vào một trũng nước giữa lòng núi,” Thầy Trừ Tà vừa nói vừa rảo bước theo lối mòn. “Mặt đất khúc ấy bằng phẳng và hai dòng suối chảy tràn ra đó. Đấy là thứ chúng ta đang kiếm tìm.”
Tôi bám theo bằng tất cả sức lực. Dường như trời đổ mưa xối xả chưa từng thấy và nền đất dưới chân trở nên trơn trượt nguy hiểm. Chỉ cần sẩy một bước thôi là bạn rơi xuống nước ngay. Tôi thắc mắc không biết Alice có ở gần đây không và liệu cô ấy có thể bước dọc lối mòn với dòng nước xiết ở ngay bên cạnh thế này không. Alice cũng sẽ gặp nguy mất. Đám chó săn có thể đánh hơi thấy mùi cô ấy.
Thậm chí trên nền tiếng suối đổ và mưa rơi tôi vẫn nghe được tiếng đàn chó săn; dường như chúng mỗi lúc một tiến đến gần hơn. Đột nhiên, tôi nghe thấy một âm thanh làm tôi nín thở.
Một tiếng thét váng!
Alice! Tôi quay mình nhìn ngược lên lối mòn nhưng Thầy Trừ Tà đã chộp lấy tay tôi kéo về phía trước. “Chúng ta chẳng làm gì được đâu anh bạn ạ!” thầy gào lên. “Chẳng làm được gì đâu! Vậy nên ta đi tiếp nào.”
Tôi tuân theo, cố gắng phớt lờ âm thanh từ mạn đồi đằng sau chúng tôi vọng lại. Có bao nhiêu là tiếng kêu gào la hét và lại thêm những tiếng thét kinh hoàng nữa cho đến khi dần dà mọi thứ trở nên im lặng và tôi chỉ còn nghe được tiếng nước ào ào chảy đi. Lúc này bầu trời đã sáng sủa hơn nhiều, và bên dưới chúng tôi, trong ánh sáng bình minh đầu tiên, tôi có thể nhìn ra mặt trũng nước lờ mờ dàn trải giữa những tán cây.
Tim tôi nhói đau khi nghĩ về chuyện có khả năng đã xảy đến với Alice. Cô ấy không đáng phải chịu như vậy.
“Tiếp tục đi nào,” Thầy Trừ Tà nhắc lại.
Và rồi chúng tôi nghe thấy tiếng gì đó trên lối mòn sau lưng – nhưng lại di chuyển mỗi lúc một gần hơn. Nghe như là một con thú đang lao về phía chúng tôi. Một con chó khổng lồ.
Như thế này hình như chẳng công bằng gì cả. Chúng tôi đã đến thật gần bên trũng nước với hai dòng suối chảy ra lắm rồi. Chỉ thêm mươi phút nữa là chúng tôi có thể khiến cho đám chó ấy mất mùi. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy Thầy Trừ Tà chẳng di chuyển nhanh hơn chút nào. Hình như thầy thậm chí còn đi chậm lại nữa cơ chứ. Cuối cùng, thầy dừng hẳn lại và kéo tôi nép sang một bên lối đi; tôi thắc mắc không biết có phải là thầy đã cạn kiệt sức lực rồi chăng. Nếu thế, hai thầy trò chúng tôi đến đây là đi tong.
Tôi nhìn sang Thầy Trừ Tà, thầm hy vọng rằng thầy sẽ rút thứ gì đó trong túi ra mà cứu lấy cả hai. Nhưng thầy chẳng hề manh động. Con chó săn đang lao hết tốc lực về phía chúng tôi. Nhưng khi nó đến gần hơn, tôi để ý thấy nó kỳ kỳ sao đó. Vì một lẽ nó đang rên lên ăng ẳng chứ chẳng phải tru tréo ông ổng như một con chó săn đang sủa váng. Và hai mắt nó đang chăm chú vào một điểm trước mặt thay vì vào chúng tôi. Nó phóng qua sát đến độ tôi chìa tay ra là chạm vào nó ngay.
“Nếu ta không lầm thì con này đang hoảng sợ,” Thầy Trừ Tà lên tiếng. “Coi chừng đấy! Thêm một con khác nữa này!”
Con kế tiếp phóng đến, rên rỉ hệt con trước, đuôi cụp vào giữa hai chân. Loáng sau, lại thêm hai con nữa. Và rồi, ngay sát đằng sau là con chó săn thứ năm. Tất thảy chẳng để ý gì đến bọn tôi mà chỉ đâm đầu phóng qua lối mòn lầy lội thẳng đến trũng nước.
“Chuyện gì đã xảy ra thế ạ?” tôi hỏi.
“Chắc chắn ta sẽ chóng hiểu ra thôi mà,” Thầy Trừ Tà đáp. “Thôi cứ đi tiếp đi nào.”
Chẳng bao lâu sau mưa tạnh hẳn và chúng tôi đến được bên trũng nước. Trũng nước rộng thênh thang và đa phần mặt nước đều phẳng lặng. Nhưng gần chỗ chúng tôi là nơi dòng suối đổ vào thành một dòng cuồn cuộn trắng xóa, hối hả đổ qua sườn dốc đứng mà chảy xuống khuấy động mặt hồ. Chúng tôi đứng đấy nhìn chăm chăm vào dòng nước đang đổ xuống, nơi những cành cây, nhánh lá và thậm chí đôi lúc có cả những súc gỗ bị cuốn phăng vào trũng nước.
Bất ngờ một vật to lớn hơn rơi tõm xuống mặt nước làm nước bắn tung tóe. Vật này chìm sâu xuống dưới đáy nhưng rồi lại xuất hiện cách chỗ rơi khoảng ba mươi sải và bắt đầu bị cuốn về phía bờ trũng mạn Tây. Vật ấy trông như một xác người.
Tôi vội vã lao đến mép nước. Lỡ ra là Alice chăng? Nhưng trước khi tôi kịp nhảy xuống nước, Thầy Trừ Tà đã đặt tay lên vai tôi siết mạnh.
“Không phải là Alice đâu,” thầy nhẹ nhàng bảo. “Thân hình ấy quá lớn. Với lại, ta nghĩ chính con bé đã cho gọi Quỷ Độc. Bằng không thì tại sao hắn lại đột ngột bỏ đi cơ chứ? Có Quỷ Độc về phe mình hẳn con bé ấy đã giành lấy phần thắng trong bất cứ cuộc đụng độ nào đang xảy ra phía sau kia. Tốt nhất chúng ta nên đi vòng qua bờ bên kia xem thử nào.”
Hai thầy trò tôi đi men theo bờ trũng uốn cong. Vài phút sau, chúng tôi đã đứng bên bờ mạn Tây dưới những tán cây ngô đồng to lớn, chân lún sâu cả tấc dưới đám lá rụng. Vật nổi trên mặt nước lúc nãy còn cách đấy một quãng, giờ đang dạt đến gần hơn. Tôi hy vọng là Thầy Trừ Tà nói đúng, rằng cái xác ấy quá lớn, do đó không thể nào là xác của Alice, nhưng vì trời vẫn còn quá tối nên không biết chắc được. Với lại nếu đấy không phải là xác của Alice thì còn là xác của ai nữa cơ chứ?
Tôi bắt đầu thấy sợ nhưng chẳng còn làm gì được ngoại trừ đứng chờ cho trời sáng và cái xác kia trôi gần đến chỗ chúng tôi hơn.
Những đám mây chậm chạp tản ra và chẳng bao lâu sau, bầu trời đã hửng rạng đủ cho thầy trò tôi nhận diện được cái xác để khỏi phải nghi ngại phập phồng gì nữa.
Là xác của tên Phán Quan.
Tôi nhìn vào cái xác đang nổi lều bều. Xác nằm ngửa mặt lên trời và chỉ có khuôn mặt là nhô lên khỏi mặt nước. Miệng hắn đang há to và cả hai mắt cũng thế.Trên gương mặt chết ngắc tái nhợt đó còn phảng phất vẻ kinh hoàng. Trông như thể trong xác của hắn chẳng còn lại giọt máu nào cả.
“Lúc còn sống tên này đã thả bơi nhiều người vô tội xuống nước,” Thầy Trừ Tà cất lời. “Toàn là những con người khốn khổ, già nua, cô độc. Nhiều người trong số đó đã phải lao động vất vả cả đời và xứng đáng được hưởng chút ít thanh bình yên tịnh lúc tuổi già, cộng thêm chút ít kính trọng nữa. Và giờ thì tới phiên hắn. Hắn phải hứng lấy quả báo mà hắn đáng phải chịu.”
Tôi biết rằng việc thả bơi phù thủy chỉ là trò mê tín vớ vẩn, nhưng tôi vẫn không thể không nghĩ đến sự thật là hắn ta đang nổi. Những người vô tội sẽ chìm; những kẻ có tội sẽ nổi. Những người vô tội như là bà dì của Alice, bà đã chết vì quá sốc.
“Alice đã gây ra việc này phải không ạ?” tôi hỏi.
Thầy Trừ Tà gật đầu. “Phải đấy. Vài người sẽ nói là do con bé gây ra. Nhưng thực chất là Quỷ Độc mới đúng. Tính đến giờ con bé đã triệu hắn hai lần rồi. Quyền năng hắn thống trị con bé giờ đang tăng lên và những gì nó nhìn thấy thì hắn cũng sẽ nhìn thấy nốt.”
“Vậy chẳng phải chúng ta nên lên đường sao?” tôi bồn chồn hỏi, đưa mắt nhìn qua bên kia hồ, nơi trũng nước chảy thẳng vào. Bên cạnh đấy là lối mòn. “Liệu thuộc hạ của tên Phán Quan có đi theo xuống đây không nhỉ?”
“Chắc cũng có khả năng ấy lắm. Đấy là nếu bọn chúng còn chút hơi sức nào. Nhưng ta linh cảm là lúc này bọn chúng chẳng được khỏe khoắn gì đâu. Không, ta đang trông đợi kẻ khác kia, và nếu ta không lầm, thì con bé ấy đang đến kia kìa...”
Tôi dõi theo ánh nhìn của Thầy Trừ Tà về phía con suối, nơi có một dáng người nhỏ bé đang đi xuống lối mòn rồi đứng đấy một chập ngắm nghía dòng thác đổ. Đoạn ánh mắt của Alice chuyển sang thầy trò tôi và cô gái bắt đầu đi dọc bờ sông về phía chúng tôi.
“Hãy nhớ nhé,” Thầy Trừ Tà cảnh báo, “giờ thì Quỷ Độc có thể nhìn qua mắt con bé rồi. Hắn đang gầy dựng thêm quyền năng và sức mạnh, đồng thời học hỏi lấy những điểm yếu của chúng ta. Cẩn thận với lời nói và hành động của con đấy.”
Một phần trong tôi những muốn gào lên cảnh báo Alice hãy chạy đi khi còn có thể. Lúc này chẳng ai biết được Thầy Trừ Tà sẽ làm gì với cô ấy nữa rồi. Một phần khác trong tôi đột nhiên thấy sợ hãi cô ấy cực cùng. Nhưng tôi còn biết làm gì nữa đây? Tận trong đáy lòng, tôi biết Thầy Trừ Tà là hy vọng duy nhất của Alice. Giờ đây còn ai khác có khả năng giải phóng Alice khỏi tay Quỷ Độc nữa chứ?
Alice đi đến đứng sát mép nước, để tôi đứng giữa cô ấy và Thầy Trừ Tà. Cô đang nhìn chằm chằm vào xác của tên Phán Quan. Trên mặt cô ẩn hiện sự pha trộn giữa nỗi kinh hoàng và niềm hân hoan chiến thắng.
“Mi cũng nên nhìn cho kỹ vào đi con nhóc kia,” Thầy Trừ Tà lên tiếng. “Xem xét chi tiết công trình của mi đi. Liệu có đáng thế không?”
Alice gật đầu. “Hắn hứng lấy những gì hắn phải chịu,” cô quả quyết.
“Phải rồi, nhưng với cái giá nào cơ?” Thầy Trừ Tà hỏi. “Mi càng lúc càng thuộc về thế lực bóng tối. Triệu Quỷ Độc đến thêm một lần nữa rồi mi sẽ vĩnh viễn lạc lối.”
Alice không trả lời và cả ba chúng tôi im lặng đứng đấy một đỗi lâu, chỉ nhìn chăm chắm vào mặt nước.
“Thôi nào anh bạn,” Thầy Trừ Tà bảo, “ta nên đi thôi. Ai đó khác sẽ phải xử lý cái xác này vì chúng ta còn việc phải làm. Còn mi đấy, con bé kia, mi sẽ đi theo bọn ta nếu mi biết điều gì là có lợi cho mình. Giờ thì mi nên lắng tai nghe và phải nghe cho kỹ đây, vì ta đang đề nghị với mi hy vọng duy nhất. Cơ may duy nhất mà mi có thể có được để giải thoát khỏi kẻ ấy.”
Alice ngước nhìn lên với hai mắt mở lớn.
“Mi biết mi đang trong tình thế nguy hiểm thế nào chứ gì? Mi có muốn được thoát ra không?” thầy hỏi.
Alice gật đầu.
“Vậy thì lại đây!” thầy lạnh lùng ra lệnh.
Alice ngoan ngoãn đến bên thầy.
“Mi đi đến bất cứ đâu thì Quỷ Độc cũng sẽ cách đấy không xa, nên từ giờ trở đi tốt hơn là mi nên đi cùng ta và anh bạn này. Ta thà biết mang máng kẻ ấy ở đâu còn hơn là để cho hắn tung hoành khắp Hạt mà tàn hại người vô tội. Vậy nên mi nghe đây và nghe cho kỹ vào. Từ rày trở đi, điều quan trọng là mi không nghe không thấy gì hết – như thế thì Quỷ Độc chẳng thu lượm được gì từ mi cả. Nhưng này, mi phải tự giác làm việc ấy. Nếu mi ăn gian một xíu xiu nào thì mọi chuyện sẽ rất khó khăn cho tất cả chúng ta.”
Thầy mở túi ra và bắt đầu lục lọi trong ấy. “Đây là khăn bịt mắt,” thầy vừa bảo vừa giơ ra một dải vải đen cho Alice thấy. “Mi sẽ mang vào chứ?” thầy hỏi.
Alice gật đầu, đoạn Thầy Trừ Tà xòe lòng bàn tay trái về phía cô ấy. “Thấy cái này không?” thầy hỏi. “Đây là hai nút sáp để nhét tai.”
Mỗi một nút nhét tai đều có đính một núm bạc để sau đấy có thể tháo nút được dễ dàng.
Alice nghi ngại nhìn mấy cái nút sáp nhưng rồi cô cũng ngoan ngoãn nghiêng đầu cho Thầy Trừ Tà nhẹ nhàng nhét nút đầu tiên vào. Sau khi nhét nút tai bên kia xong, thầy bèn thắt chặt khăn bịt ngang mắt Alice.
Chúng tôi lên đường, hướng về hướng Đông - Bắc, Thầy Trừ Tà nắm lấy khuỷu tay Alice dẫn đi. Tôi chỉ hy vọng là trên đường đi chúng tôi không phải đi ngang qua ai cả. Họ sẽ nghĩ sao đây chứ? Chắc chắn là chúng tôi sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý không mong muốn.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc