Số lần đọc/download: 650 / 8
Cập nhật: 2019-01-28 20:48:28 +0700
Chương 18: Quả Lựu Đỏ (01)
Đ
ến tận tết, Khương Từ cũng không gặp lại Lương Cảnh Hành.
Tết năm nay Khương Từ cũng không chuẩn bị gì, tất cả cửa hàng đều đóng cửa, khí trời lạnh lẽo, thật không có ý nghĩa gì cả. Mỗi ngày cô đều ngủ nướng đến lúc tự tỉnh, đứng lên làm một vài bài tập, vẽ vài bức tranh. Hôm giao thừa, cô ở nhà nấu nhanh một nồi bánh trẻo đông lạnh, kiên nhẫn xem tiết mục chào xuân đầu năm.
Vào lúc sáng sớm, cô lấy hết dũng khí gọi một cuộc điện thoại cho Lương Cảnh Hành, nhưng điện thoại của anh báo bận. Trong lòng như lan ra một loại hương vị không rõ, cúp điện thoại, sau đó lại gửi cho Trần Đồng Úc, Trần Giác Phi, Trương Ngữ Nặc, cùng với Lưu Bân một tin chúc tết ngắn.
Một chuỗi các số điện thoại thật dài, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tìm được vài người để chúc tết, Khương Từ định bắt đầu sắp xếp lại danh bạ điện thoại. Hơn một trăm người, cuối cùng xóa hết đi chỉ còn mười mấy.
Cô bỏ điện thoại cùng chìa khóa nhà vào trong túi, đi lên sân thượng. Một con phố loang lổ cũ kĩ trong nội thành, thấp thoáng dưới bóng đêm, thu lại dáng vẻ tiêu điều dữ tợn ban ngày, được một chùm pháo hoa nổ tưng trên bầu trời soi sáng, hiện lên vài phần ôn hòa.
Không khí rất lạnh, Khương Từ đứng một lát, lạnh cóng phải hắt hơi vài cái. Đang định trở về, điện thoại trong túi rung lên.
Lấy ra xem, là Lương Cảnh Hành gọi tới.
Thanh âm trầm thấp của Lương Cảnh Hành mang theo vài phần lịch sự vui vẻ, “Xin lỗi, điện thoại đến hơi nhiều.”
Khương Từ nghe giọng nói khách sáo của anh, tim chợt cảm thấy nặng nề, cũng cười cười, lớn tiếng nói, “Tôi định trở về nhắn cho anh một tin chúc tết nhưng lại thôi, giảm bớt chút gánh nặng cho anh, không có tham dự cái náo nhiệt này.”
“Ăn bánh chẻo chưa?”
Khương Từ giơ tay che một bên lỗ tai, âm thanh của Lương Cảnh Hành trong điện thoại mới rõ ràng hơn một chút, “Ăn rồi.”
“Đang ở bên ngoià sao?”
“Đang ở trên sân thượng, xung quanh đang bắn pháo hoa, hơi ầm ĩ một chút.”
“Nhanh về đi, bên ngoài rất lạnh.”
Khương Từ gật đầu một cái, nói, “Vậy tôi không làm phiền anh nữa, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Im lặng vài giây, Khương Từ đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi, “Khi nào thì anh trở lại?”
Nhưng mà bên kia đã cúp máy.
Khương Từ lặng lẽ bỏ tay xuống, nhét di động vào túi, đứng yên một lúc, xoay người lại.
Mùng sáu, lớp mười hai lại bắt đầu đi học.
Ngày đầu tiên, tất cả mọi người vẫn còn chìm trong phấn khởi của ngày tết, lúc lên lớp cũng không tập trung. Tiết học đầu tiên vừa kết thúc, Khương Từ đột nhiên nghe thấy ngoià cửa sổ có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên, là Trần Giác Phi cùng Trương Ngữ Nặc.
Khương Từ bỏ bút trong tay xuống đi ra ngoài, Trương Ngữ Nặc xông lên ôm cô một cái. Ngữ Nặc mặc một bộ quần áo mới, áo màu trắng lông thỏ, nhìn giống như một quả cầu tuyết.
Khương Từ cười nói, “Hôm nay đâu phải ngày các em đi học.”
“Mùng chín. Hôm nay em đặc biệt tới đây thăm chị cùng Trần Giác Phi.”
Trần Giác Phi cầm cái túi to bên chân lên, đưa cho Khương Từ, “Tôi có mang một chút đặc sản từ quê lên cho cậu.”
Khương Từ nhìn qua bên trong một cái, hình như là một ít thức ăn, “Cảm ơn.”
“Em cũng có một phần.” Trương Ngữ Nặc cười nói, “Lúc trước lén thử một chút, bánh ngọt bát trân ngon cực kì.”
Trần Giác Phi liếc cô, “Em ăn thử lúc nào, sao anh không biết?”
Trương Ngữ Nặc giương cằm lên, “Ăn vụng còn để cho anh nhìn thấy sao?”
Khương Từ cười cười, hỏi Ngữ Nặc, “Ngữ Nặc, ba em…”
Nụ cười trên mặt Ngữ Nặc nhất thời ngưng trệ, “Vẫn thế, mẹ con em cũng không về quê ăn tết với ông bà, mà ở lại bệnh viện đón tết.”
Trong lòng Khương Từ không có tư vị gì, nhất thời không lên tiếng.
Trương Ngữ Nặc lập tức lại cười tươi, “Chị Khương, không sao đâu, chị không cần lo lắng.”
Khương Từ miễn cưỡng cười một cái.
Thấy chuông báo sắp vang lên, Trương Ngữ Nặc nói, “Vậy em về trước, còn phải đi siêu thị.”
Khương Từ gật đầu, “Chú ý an toàn.”
Trương Ngữ Nặc cùng Trần Giác Phi cũng xoay người định đi, Khương Từ chợt mở miệng, “Trần Giác Phi.”
Trần Giác Phi dừng chân lại, xoay người nhìn cô.
“Cậu của cậu đã về chưa?”
“A.” Trần Giác Phi không cảm thấy Khương Từ tự nhiên hỏi tung tích của Lương Cảnh Hành có chỗ nào không ổn, “ Cậu ấy không trở về thành phố Sùng mà đi Bắc Kinh luôn.”
Vẻ mặt Khương Từ hơi chậm lại, “Đi Bắc Kinh làm gì?”
“Bạn gái cũ của cậu ấy bị ung thư giai đoạn cuối, mùng bốn phải vào phòng bệnh nặng, hôm sau cậu ấy đi luôn.” Trần Giác Phi bĩu môi, “Làm gì mà phải rêu rao như vậy, cũng không sợ mợ không vui.”
Chuông báo vào học vang lên, Trần Giác Phi vội vàng khoát tay một cái, lôi kéo Ngữ Nặc đi thật nhanh.
Khương Từ xách cái túi lên, bước chân chậm chạp trở lại chỗ ngồi. Cho đến trưa cô vẫn còn hồn vía lên mây, nghỉ ngơi buổi trưa, muốn gọi điện cho Lương Cảnh Hành, do dự mấy lần, lại thôi.
Cắn răng một cái, ném chuyện này ra khỏi đầu, tập trung vào học.
Thoáng một cái lại qua một tháng, Khương Từ dành chút thời giạn đi tìm Lưu Nguyên hỏi thăm, Lương Cảnh Hành vẫn chưa trử về thành phố Sùng. Trong lúc đó, Khương Từ tham gia thi ở ba học viện nghệ thuật. Mỹ viện thành phố Sùng cũng ở trong số đó. Cuối tháng hai, cô ngồi xe lửa đi Bắc Kinh —— cuộc thi của học viện trung ương sắp xếp vào đầu tháng ba, cô phải đi trước để xem địa điểm thi.
Nhiệt độ năm nay tăng sớm, vào tháng ba Bắc Kinh đã trở nên ấm áp, chỉ là gió lớn, đi dạo bên ngoài một vòng, cả người đầy bụi bặm. Xem xong địa điểm thi, cô trở lại khách sạn, phát hiện dưới lầu có một góc hoa đào đã nở hoa, trong không khí thoang thoảng có mùi hương của cây cỏ.
Cuộc thi diễn ra vô cùng thuận lợi, cô theo Trần Đồng Úc học vẽ từ năm tám tuổi, có nền tảng gần mười năm, dư dả ứng phó cuộc thi này. Lúc bước ra khỏi trường thi, trong lòng Khương Từ cảm thấy, tuyệt đối sẽ qua. Chỉ cần điểm thi tốt nghiệp trung học tốt, cô có thể bước vào học viện trung ương mà cô vẫn thiết tha mơ ước.
Sau khi kết thúc, Khương Từ gọi điện báo kết quả cho thầy Trần.
Trần Đồng Úc nghe xong cũng cảm thấy yên tâm, “Ta cũng biết, con khẳng định không thành vấn đề.”
Khương Từ cười nói, “Còn phải cảm ơn sự dạy dỗ của thầy.”
Trần Đồng Úc hỏi cô khi nào thì tở về thành phố Sùng, còn nói, “Chú Lươngcủa con hình như cũng đang ở Bắc Kinh, con nếu không có việc gì, đến tìm cậu ta ăn một bữa cơm, nhân tiện cảm ơn cậu ta thời gian qua đã chiếu cố.”
Khương Từ yên lặng vào giây, “Vâng.”
Trước tiên Khương Từ trở về khách sạn tắm rửa sạch sẽ, lúc từ cầm khăn lông lau tóc từ phòng tắm bước ra ngoài, nhìn thấy điện thoại di động ném trên giường.
Mấy ngày hôm nay, cô cố ý không ình ở dưới tình huống buông lỏng, dường như cô đã hoàn toàn ném Lương Cảnh Hành ra khỏi đầu. Mới vừa rồi nghe Trần Đồng Úc nói, mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Lương Cảnh Hành.
Yên lặng đứng đó một lúc lâu, cô chợt đem khăn lông ném lên trên giường, lấy một bản kí họa ttừ trong túi xách ra, mở cửa sổ, bắt đầu phác họa lại gốc cây hoa đào thấp thoáng lá xanh dưới lầu. Cô vẽ rất nhanh, không quá nửa giờ đã hoàn thành, ở góc giấy viết một hàng chữ, là tên học cùng với ngày tháng, sau đó thay quần áo chạu xuống tầng, tìm một chỗ chuyển phát nhanh, đem bức pác họa gửi về công ty của Lương Cảnh Hành.
Khương Từ tở lại khách sạn, chìm vào giấc ngủ say.
Lúc tỉnh lại mà đêm đã bao phủ bốn phía, ngồi yên lặng trong phòng tốt một lúc, Khương Từ lấy điện thoại từ dưới gối ra, mở ra nhật kí cuộc gọi. Nhật kí này đã lưu lại một tháng nay, lần trước liên lạc với Lương Cảnh Hành, là vào đêm giao thừa.
Khương Từ hung hăng cắm chặt môi, một lúc sau, đầu lưỡi truyền đến vị máu.
Cô đã hai bàn tay trắng, còn sợ mất gì nữa.
Nếu anh muốn trốn tránh, cô càng muốn anh khong còn chỗ để trốn.
Anh muốn làm chính nhân quân tử, cô càng muốn anh đi ngược lại.
Gian phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình di động hắt lên, chiếu lên ánh mắt mờ mịt của cô. Một lúc sau, vẻ mặt Khương Từ hờ hững giơ tay lên xoa xoa môi, ngón tay đè xuống nút gọi.
Tiếng “Tu tu” vang lên, điện thoại có người nhận, Khương Từ cố gắng làm cho giọng nói mình trở nên thoải mái, “Chú Lương, chú còn ở Bắc Kinh không?”
Lương Cảnh Hành kinh ngạc, “Em đan gở Bắc kinh sao?”
Khương Từ dựa lưng vào cửa sổ, “Ừ, tham gia ỳ thi nghệ thuật, hôm nay vừa mới kết thúc.”
“Thi thế nào?”
“Tạm được.”
Lâu rồi không liên lạc, thanh âm trầm thấp của Lương Cảnh Hành truyền vào trong tai, dường như có chút xa lạ. Khương Từ rũ mắt xuống, phát hiện trên khung cửa sổ kim loại bị dính một chút keo dán chẳng biết từ lúc nào, đã đông cứng lại rồi, cô vô thức vươn tay cậy cậy một cái, “Chú Lương, hôm nay có rảnh không?”
Một tiếng sau, Khương Từ đã nhìn thấy Lương Cảnh Hành cách biệt đã lâu. Ban đêm gió lớn, anh khoác một chiếc áo gió màu đen bên ngoài áo sơ mi, chăm chú mỉm cười, gương mặt có chút tiều tụy.
Khương Từ chạy tới thật nhanh, vào lúc Lương Cảnh Hành còn chưa kịp lên tiếng, ôm lấy cổ anh.
Hơi thở mát lạnh, mang theo hương vị thuốc lá, tràn đầy trong xoang mũi, hốc mắt cô nóng lên.
Thân ảnh Lương Cảnh Hành hơi chậm lại, ngón tay nắm chặt.
Mái tóc của cô đã dài đến cổ, có lẽ là vừa mới tắm xong, vẫn còn mang theo mùi sữa tắm, nhìn thoáng qua, cảm thấy cô gầy đi, sợ rằng bây giờ không đến chín mươi cân.
Giây lát, Khương Từ ngẩng đầu lên, cười thản nhiên, “Đã lâu không gặp.”
Hai người đều khách khí lễ phép, tựa như chưa hề phát sinh tranh chấp hồi trước tết.
Khương Từ lùi về phía sau vài bước, “Thần Trần đã dặn tôi, nhất định phải mời anh một bữa cơm. Bắc Kinh tôi không quen lắm, anh dẫn đường đi.”
Trong ngực nhất thời trống rỗng, nhưng trong không khí có hương hoa mai, mơ hồ di động, quấn quanh hơi thở, thật lâu thật lâu cũng không tiêu tan.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành âm u sâu thẳm, cười nói, “Được.”
Lái xe khoảng mười lăm phút, đã đi tới gần công viên Hậu Hải, Lương Cảnh Hành tìm chỗ đỗ xe, dẫn cô vào trong một con ngõ. Đi khoảng năm phút, dừng trước một quán ăn. Tiệm mỳ nhỏ rất đông khách, năm sáu cái bàn ngoài trời cũng đầy ắp người.
Chờ một lát, bên trong cuối cùng cũng có bàn trống.
Lương Cảnh Hành dẫn Khương Từ vào, thành thạo gọi món, đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, quay đầu nói với Khương Từ, “Thịt dê hấp cũng với bánh nướng của quán này ăn rất ngon.”
Trong quán đông khách, đợi một lúc lâu, đồ ăn cuối cùng cũng được bưng lên. Khương Từ đói bụng, sớm không quan tâm tới hình tượng gì nữa, lập tức vươn tay lấy một cái bánh nướng trên bàn.
“Cẩn thận nóng!”
Nhưng đã muộn, Khương Từ bị nóng phải buông tay ra, sờ lên vành tai, “Sao anh không nhắc sớm một chút.”
Lương Cảnh Hành vui vẻ, “Cứ từ từ thôi, không ai giành với em.”
Hương vị ngọt ngào của bánh nướng thôi thúc, bên trên có rắc một lớp vừng đen, Khương Từ ăn hết một cái, lại vươn tay lấy cái thứ hai.
Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, hơi ngẩn ra, “Miệng em bị sao vậy?”
Động tác Khương Từ ngừng một chút, nhẹ nhàng liếm liếm nơi vừa rồi bị mình cắn nát, ánh mắt buông xuống, “Thời tiết khô hanh, nên bị nứt.”
Ánh mắt Lương Cảnh Hành vẫn dừng trên môi cô, tay chỉ chỉ khóe miệng mình, “Này, ở đây.”
Khương Từ giương mắt, “Cái gì?”
“Hạt vừng…”
Khương Từ giơ ngón cái lau đi.
Lương Cảnh Hành lắc đầu, “Vẫn còn.”
Khương Từ vén tóc lên sau tai, ngẩng đầu lên, “Lấy giúp tôi đi.”
Dưới ánh đèn huỳnh quang, làn da cô trắng nõn sạch sẽ như gốm sứ, trên chóp mũi có một lớp mồ hôi, hai gò má hiện lên một tầng hồng nhạt. Trên vành tai mang một cái bông tai hình quả lựu, theo động tác của cô, một chút ánh sáng nhạt lưu chuyển, thật giống như một mồi lửa.
Lương Cảnh Hành thu lại ánh mắt, dừng một chút đưa ngón trỏ ra, lau nhẹ một cái, lấy đi thật nhanh, mở miệng nói, “Được rồi.” Giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn.
Ánh mắt Khương Từ rủ xuống, cười yếu ớt cảm ơn, chỉ là không chút nào phát hiện được.