Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Chương 18
K
hi Peter Morgan tắt máy, Fernanda hốt hoảng hỏi Ted:
- Chuyện gì thế.
Ted nhìn bà và gần muốn khóc.
- Chúng ở tại Tahoe. Morgan báo cho ta biết chúng ở đâu. - Đây là tin họ cần biết và là điều hy vọng duy nhất của mọi người.
- Ôi lạy Chúa! - Bà thì thào nói - Tại sao hắn làm như thế?
- Hắn nói hắn làm thế là vì Sam và vì bà. Hắn nhờ tôi nói với bà hắn rất ân hận. - Bà gật đầu, lòng phân vân không biết cái gì đã khiến cho hắn thay đổi ý kiến. Nhưng dù gì đi nữa thì bà cũng rất mừng vì hắn đã đổi ý. Hắn đã cứu mạng sống của con bà. Hay ít ra là muốn cứu.
Mọi việc được lên kế hoạch ngay tức khắc. Ted gọi điện thoại đến khắp nơi. Ông gọi cho chỉ huy trưởng, cho Rick Holmquist, và cho chỉ huy các lực lượng đặc nhiệm. Ông gọi cảnh sát trưởng thành phố, cảnh sát trưởng ở Tahoe nói họ án binh bất động. Họ bằng lòng nhường việc này cho Cơ quan FBI và đội đặc nhiệm của Sở Cảnh sát San Francisco. Mọi việc cần phải thực hiện một cách chính xác như việc mổ tim và Ted nói cho bà biết ho chuẩn bị để đến Tahoe vào chiều mai. Bà cảm ơn ông rồi đi nói cho Will biết, cậu òa khóc.
Sáng hôm sau khi bà ngủ dậy, Ted lại đang nói điện thoại với sáu người khác và khi Ted sắp ra đi thì Will vừa ăn sáng xong. Ted nói cho họ biết đã có hai mươi lăm người đang trên đường đến Tahoe. Cơ quan FBI gửi đi đội biệt kích tám người, tám người nữa đến trạm chỉ huy và thêm cho đội đặc nhiệm tám người, tăng cường cho Rick. Và khi họ đến, sẽ có chừng hai mươi nhân viên an ninh địa phương tham gia công việc với họ. Rick chọn những người giỏi nhất trong thành phố, những nhà thiện xạ và phái một chiếc máy bay với hai phi công đến. Ted chọn đội đặc nhiệm giỏi nhất và phái người điều đình về con tin đi theo với họ. Ông vẫn giữ kế hoạch để bốn cảnh sát ở lại với bà và Will.
- Ông cho tôi đi theo với ông. - Bà nói, vẻ thất vọng.
- Tôi cũng muốn đến đấy. - Ông ngần ngừ, không biết tính sao. Nhiều chuyện bất trắc có thể xảy ra, nhiều người đi quá sẽ không tốt cho việc giải cứu. Dù có Morgan giúp sức, nhưng việc giải cứu Sam là một việc rất khó khăn, phải hết sức tế nhị. Khi họ ập vào để giải cứu chú bé, có thể họ sẽ đụng độ với bọn kia và cảnh sát rất dễ giết chết Sam. Với hoàn cảnh như thế này, nguy cơ Sam bị giết là rất lớn. Và nếu điều không may xảy ra, ông không muốn có bà ở đấy - Xin ông vui lòng - Bà nói, nước mắt chảy ra đầm đìa. Và mặc dù ông biết để bà đi theo ông là không nên, nhưng Ted không thể từ chối được.
Bà không nói cho Will biết bà sẽ đi đâu. Bà chạy lên gác, lấy đôi giầy đi bộ và áo len, nói cho Will biết bà đi ra ngoài với Ted. Bà không nói đi đâu. Bà căn dặn cậu ở nhà với cảnh sát. Cậu chưa kịp nói gì thì bà đã chạy ra khỏi cửa và chỉ một lát sau, bà lên xe với Ted. Ông đã gọi Rick Holmquist, Rick đang đi với bốn nhân viên mật vụ tăng cường và đội biệt kích. Họ sẽ có đủ nhân lực ở Tahoe để bắt đầu công việc giải cứu. Ông chỉ huy trưởng đã dặn Ted phải báo cáo cho ông thường xuyên, Ted trả lời sẽ làm theo yêu cầu của ông ta.
Khi họ chạy qua cầu Vịnh, Fernanda yên lặng. Họ đi thêm nửa giờ nữa Ted mới nói với bà. Để cho bà đi theo, ông cảm thấy lòng lo âu bứt rứt, nhưng quá trễ rồi không thể thay đổi ý kiến được nữa. Khi họ đi lên phía Bắc, bà bắt đầu cảm thấy dễ chịu và ông cũng vậy. Họ nói đến những lời mà cha Wallis đã nói. Bà nghĩ đến lời cha đã nói với bà rằng Sam ở trong tay Chúa, Ted nói cuối cùng chuyện lạ đã xảy ra, đó là việc Peter gọi đến cho họ.
- Ông nghĩ vì lý do gì, tại sao hắn làm thế? - Fernanda hỏi, vẻ hoang mang. Điều hắn nói hắn làm việc này cho bà thật không có ý nghĩa gì hết, đối với bà cũng như đối với Ted.
- Thỉnh thoảng người ta làm những việc rất kỳ quặc - Ted bình thản nói - Khi mà mình không mong đợi chút nào hết. - Ông đã gặp những chuyện như thế này rồi - Có lẽ cuối cùng hắn không cần quan tâm đến tiền nữa. Nếu bọn kia biết hắn làm việc này, chắc chắn chúng sẽ giết hắn. - Còn nếu chúng không biết, thì cảnh sát sẽ đưa hắn ra tòa làm chứng, để xác nhận và dùng việc này để biện hộ cho mình. Nếu họ đưa hắn vào tù, hắn chắc sẽ ở tù mãn đời. Nhưng nếu bọn kia biết được, thế nào chúng cũng giết hắn.
- Cả tuần nay ông không về nhà. - Fernanda nói khi họ đi qua Sacramento.
Ted nhìn bà và cười:
- Bà nói giọng như vợ tôi.
- Việc này chắc làm cho bà ấy khó khăn - Fernanda đáp giọng đầy thiện cảm. Ông không nói gì một hồi lâu, và bà nói tiếp - Tôi xin lỗi. Tôi không có ý định tò mò. Tôi nghĩ rằng việc ông không về nhà sẽ rất khó khăn cho tình vợ chồng.
Ông gật đầu.
- Đúng thế. Chúng tôi như thế đã lâu. Bây giờ chúng tôi quen rồi. Chúng tôi lấy nhau từ khi còn nhỏ. Tôi biết Shirley khi chúng tôi mới mười bốn tuổi.
- Thế thì lâu quá - Fernanda đáp với nụ cười trên môi - Tôi lấy Allan năm hai mười hai tuổi. Chúng tôi lấy nhau đã mười bảy năm.
Ông gật đầu. Nói về chuyện hôn nhân, đời sống giúp họ giết thì giờ. Trong khi xe chạy, họ cảm thấy như họ là bạn bè lâu năm. Trong tuần lễ vừa qua, họ đã ở bên nhau nhiều giờ trong những giây phút căng thẳng. Thời gian qua rất khó khăn cho bà.
- Khi… khi chồng bà mất, chắc bà rất khó khăn. -Ted nói, giọng thương xót.
- Phải. Tình hình rất khó khăn cho các đứa con, nhất là Will. Chắc nó nghi là bố nó phản bội chúng tôi.
- Khi bà bán nhà, sẽ là một vố khác đau đớn cho cậu ta nữa.
- Con trai bằng tuổi ấy cần có bố ở gần. - Khi nói câu ấy Ted nghĩ đến con trai mình. Khi các con trai Ted bằng tuổi Will, ông ít khi ở gần bên chúng. Đấy là điều ân hận lớn nhất trong đời ông - Khi các con tôi còn nhỏ, không bao giờ có mặt tôi ở nhà. Đấy là cái giá phải trả khi mình làm công việc như thế này.
- Con ông còn có mẹ chúng mà. - Bà dịu dàng đáp, cố làm cho ông cảm thấy bớt khó chịu về chuyện này, nhưng bà thấy câu nói của mình càng làm cho ông khó chịu thêm.
- Thế không đủ - Ông gay gắt đáp, rồi nhìn bà với ánh mắt ân hận - Xin lỗi, tôi không muốn nói chỉ người mẹ không đủ.
- Không, ông nói thế đấy, có lẽ ông nói đúng. Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng hầu như lúc nào tôi cũng cảm thấy không đủ. Allan đã đẩy tôi vào cái thế không biết làm sao khác hơn. Anh ấy đã quyết định số phận của mình.
Nói chuyện với bà thật dễ dàng, họ vừa đi lên phía Bắc, đến nơi có con trai bà, vừa nói chuyện. Và ông không ngờ họ lại nói chuyện thoải mái như thế này.
- Khi các con tôi còn bé, tôi và Shirley gần chia tay nhau. Chúng tôi bàn chuyện này một thời gian, rồi nhận thấy đó là ý kiến không tốt. - Ông thấy rất thoải mái khi tâm sự với bà như thế này.
- Có lẽ ý kiến như thế không tốt. Ông bà ở lại với nhau như vậy là rất tuyệt. - Bà mến phục ông và vợ ông về việc này.
- Có lẽ đúng vậy. Chúng tôi là bạn bè rất tốt với nhau.
- Tôi hy vọng sau hai mươi tám năm lấy nhau, tình bạn của ông vẫn bền vững - Mấy ngày trước đây, ông đã nói cho bà nghe chuyện này rồi. Ông đã bốn mươi bảy tuổi, lấy bà làm vợ năm mười chín tuổi. Fernanda rất ấn tượng về chuyện này. Đối với bà đó là thời gian rất lâu, tình vợ chồng rất khắng khít.
Rồi bỗng ông nói lên điều mà bà không ngờ nghe ông nói:
- Chúng tôi chán nhau từ lâu rồi. Trước đây vài năm tôi không nhận thấy điều đó. Một hôm tôi thức dậy, nhận ra rằng tình nghĩa vợ chồng đã hết. Tôi nghĩ, thay vì chúng tôi là vợ chồng, bây giờ thật sự chỉ là bạn thôi.
- Thế mà đủ à? - Bà hỏi với vẻ kinh ngạc. Đây là những lời giống như lời trăn trối của người sắp chết, bà chỉ mong rằng đây không phải là lời trăn trối của con trai bà. Bà không chịu đựng nổi khi nghĩ đến chuyện này, đến chuyện họ đang đi đâu và tại sao lại đi. Bà thấy nói chuyện về ông thoải mái hơn nói chuyện về Sam rất nhiều.
- Thỉnh thoảng cũng đủ - Ông thành thật đáp, lại nghĩ đến Shirley, nghĩ đến chuyện họ đã làm, đã chia sẻ cùng nhau và đến chuyện họ không cùng làm - Thỉnh thoảng đến nhà thăm bạn cũng tuyệt chứ, nhưng như vậy không đủ. Chúng tôi không nói chuyện với nhau nhiều nữa. Bà ấy sống theo cách của bà, tôi sống theo cách của tôi.
- Vậy thì sao hai người vẫn ở với nhau? - Rick Holmquist cũng đã hỏi ông như thế cách đây mấy năm.
- Vì lười nhác, mệt mỏi, cô đơn. Vì quá sợ nên không dám tiến thêm hay có thể vì chúng tôi quá già rồi.
- Không phải thế đâu. Hai ông bà còn trung thành với nhau chứ? Và có lẽ còn yêu nhau, chứ không phải như ông nghĩ. Ông đừng tự hào về lý do tại sao ông và bà ấy vẫn sống chung với nhau. Có lẽ bà ấy yêu ông nhiều chứ không phải như ông nghĩ. - Fernanda nói với lòng bao dung, rộng lượng.
- Tôi không nghĩ như bà - Ông vừa đáp vừa lắc đầu - Tôi nghĩ rằng chúng tôi còn ở với nhau vì mọi người mong muốn như thế, nhất là bố mẹ bà ấy và bố mẹ tôi cũng như các con cái chúng tôi. Tôi không biết chắc các con tôi có quan tâm đến chuyện này nữa không. Chúng đã khôn lớn và đi hết rồi. Điều buồn cười là bà ấy bây giờ như người thân trong gia đình tôi. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy như tôi đang sống với em gái tôi. Tôi nghĩ như thế dễ chịu hơn. - Fernanda gật đầu. Đối với bà, sống như thế có vẻ hay. Bà nghĩ bây giờ mà đi tìm người khác để sống chung thì quả là điều không nên. Sau mười bảy năm lấy chồng, bà đã quen sống với Allan, bà không thể ngủ với người đàn ông nào khác được. Mặc dù bà biết đến một ngày nào đó bà có thể làm như thế, nhưng bây giờ thì không.
- Còn bà thì sao? Bây giờ bà sẽ làm gì? - Câu chuyện đã đến phần khó nói, nhưng bà nghĩ nó sẽ không đến chỗ không nên đến. Ông không phải là loại người đưa bà đến chỗ ấy. Những ngày ông ở trong nhà bà, ông luôn luôn tỏ ra là người đứng đắn, đáng kính phục.
- Tôi không biết. Tôi cảm thấy như tôi mãi mãi vẫn là vợ của Allan, dù anh ấy sống hay chết.
- Bà chỉ là vợ ông ta trong quá khứ, bây giờ thì không còn nữa.
- Phải, tôi biết thế, con gái của tôi cũng nói thế. Nó thường nhắc tôi nhớ thế và khuyên tôi nên đi chơi đâu đó, nhưng tôi không nghĩ đến chuyện đó. Tôi phải lo tìm cách để trả nợ cho Allan. Việc này sẽ kéo dài, trừ phi tôi bán ngồi nhà được giá cao. Luật sư của chúng tôi sẽ tuyên bố phá sản để tránh phải trả nợ về mặt kinh doanh của anh ấy. Khi tôi biết việc anh ấy đã làm, tôi gần như chết.
- Ông ấy chết để thoát nợ thì thật quá vớ vẩn! - Ted nói, và bà gật đầu, nhưng có vẻ bà coi thường về chuyện giàu sang.
- Thực ra tôi không được thoải mái với tiền bạc anh ấy đã làm ra. - Bà cười trước điều bà vừa nói - Nói ra nghe có vẻ phách lối, nhưng tôi thường nghĩ như thế. Tiền bạc không đem lại hạnh phúc. - Rồi bà nhún vai - Chỉ vui được trong chốc lát. - Bà kể cho ông nghe về chuyện hai bức tranh bà đã mua và ông rất ấn tượng khi nghe bà kể.
- Cả hai bức tranh như thế thì quả thật kỳ diệu quá.
- Đúng. Tôi thưởng thức được hai năm, sau đó tôi bán cho viện bảo tàng ở Bỉ. Có lẽ ngày nào đó tôi sẽ đến thăm chúng. - Bà tỏ ra không đau khổ khi phải bán chúng đi, ông thấy đây là nét cao quý trong người bà. Điều mà bà lưu tâm đến nhiều nhất là con cái của mình. Ông rất khâm phục tư cách làm mẹ của bà. Và có lẽ bà là người vợ tốt của Allan và theo ý nghĩ của Ted, Allan không đáng được bà xử tốt như thế. Nhưng ông không nói ý ấy với bà, ông nghĩ không thích hợp khi nói ra điều ấy.
Họ yên lặng một lát và khi xe chạy qua nhà hàng ăn uống ở Ikeda và cửa hàng bán tạp phẩm, ông hỏi bà có muốn dừng lại để ăn cái gì không, nhưng bà trả lời không. Bà không muốn ăn thứ gì vào lúc này.
- Khi bà bán ngôi nhà rồi, bà sẽ đi đâu? - Ông phân vân không biết có phải sau một chuyện như thế này bà sẽ rời khỏi thành phố không. Nếu bà rời đi thì chắc ông sẽ không trách gì bà được.
- Có lẽ đến Marin. Tôi không muốn đi đâu xa. Các con tôi không muốn xa bạn bè. - Nghe bà nói, ông cảm thấy nhẹ người. Ông nghĩ mình điên, nhưng quả thật như thế.
- Tôi mừng khi bà đến đấy. - Ông đáp, vừa liếc mắt nhìn bà và bà có vẻ ngạc nhiên khi nghe ông nói thế.
- Khi nào có dịp mời ông đến ăn tối với mẹ con chúng tôi - Bà cám ơn ông đã giúp bà rất nhiều. Nhưng theo ông nghĩ, thì ông chưa làm được gì, ông nghĩ nếu tình hình thất bại ở Tahoe, Sam bị chết, thì có lẽ bà không muốn thấy mặt ông lại. Ông sẽ là người đóng góp vào những cơn ác mộng của bà sau này. Nhưng ông nghĩ nếu ông không gặp lại bà, chắc ông sẽ buồn lắm. Ông thích nói chuyện với bà, thích thái độ nhẹ nhàng, khoan thai mỗi khi bà làm việc gì, thích sự tử tế của bà đối với các nhân viên của ông. Ngay khi con bà đang bị bắt cóc, bà cũng đối xử rất tốt với mọi người, chu đáo và biết đắn đo suy nghĩ. Mặc dù chồng bà đã làm ra nhiều tiền, nhưng bà không xem đó là vấn đề quan trọng. Và Ted có cảm giác chắc chắn rằng bà rất nôn nóng rời khỏi ngôi nhà bà đang ở, đã đến lúc nên rời khỏi đấy.
Một lát sau họ đi nhanh qua Auburn và suốt chặng đường còn lại, bà không nói nhiều với ông, mà chỉ nghĩ đến Sam.
Khi họ đi qua đèo Donner, ông nhẹ nhàng nói với bà:
- Tình thế sẽ ổn thôi. - Nghe nói, bà quay nhìn ông với vẻ lo âu.
- Tại sao ông tin như thế? - Sự thật là ông không thể nào biết được tình thế sẽ ra sao và cả hai đều biết thế.
- Không biết. Nhưng tôi sẽ cố hết sức làm sao cho tình hình được khả quan. - Ông hứa. Bà biết ông sẽ cố hết sức để làm thế. Ông đã hứa sẽ bảo vệ gia đình bà từ khi mới xảy ra chuyện này.
• • •
Trong ngôi nhà ở Tahoe, bọn bắt cóc đều đứng ngồi không yên. Chúng bàn tính suốt ngày. Stark muốn gọi lại Fernanda vào chiều hôm đó để dọa bà. Waters thì nói nên đợi đến tối. Peter dè dặt đề nghị cho bà thêm một ngày cuối cùng nữa để gom tiền bạc, rồi ngày mai sẽ gọi. Jim Free có vẻ không quan tâm, hắn chỉ muốn có tiền và trốn đi ngay. Hôm ấy trời nóng, chúng uống bia rất nhiều, trừ Peter, vì gã muốn giữ cho trí óc sáng suốt và thường lẻn ra phòng sau để kiểm tra Sam.
Peter không có cách nào kiểm tra chú bé mà bọn kia không biết, nhưng gã không biết khi nào thì nhân viên của Ted sẽ ra tay tấn công. Gã biết khi đến lúc tấn công, họ sẽ tiến hành rất nhanh và ác liệt, nên gã chỉ còn cách là làm sao cố gắng hết sức để cứu sống được Sam.
Vào xế chiều hôm ấy, bọn chúng đều say. Ngay cả Waters cũng say. Đến sáu giờ thì chúng lăn ra ngủ ở trong phòng khách. Peter ngồi nhìn chúng, rồi ra phòng sau với Sam. Gã không nói gì với Sam, chỉ nằm xuống giường bên cạnh cậu bé, quàng tay ôm quanh người nó và ngủ, mơ màng nhớ đến con gái của mình.