Nguyên tác: Amazing Grace
Số lần đọc/download: 1214 / 21
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Chương 18
M
elanie đã thỏa mộng ước trong thời gian nàng sống ở Mexico. Nàng làm việc với những đứa trẻ, chúng rất đáng yêu và ngoan ngoãn. Melanie chăm sóc cho các em gái tuổi từ mười một đến mười lăm, tất cả đều là gái điếm, nhiều em trước đó đã nghiện ma túy, và nàng biết trong số đó có ba em mắc bệnh AIDS.
Đây là thời gian giúp Melanie trưởng thành và có ý nghĩa rất sâu sắc đối với nàng. Tom đã đến thăm nàng hai lần trong những dịp nghỉ cuối tuần và anh rất ấn tượng về công việc nàng làm. Nàng nói khi về nhà nàng phải ra sức làm việc, nàng nhớ cảm giác đứng trên sân khấu, nhưng nàng muốn thay đổi. Trên hết là nàng muốn tự mình quyết định tương lai của bản thân. Cả hai đều đồng ý đã đến lúc phải làm thế, nhưng nàng nghĩ chắc mẹ nàng sẽ rất bực mình về chuyện này. Melanie nói Janet có vẻ đã bận bịu nhiều việc khi không có nàng. Bà đã đi New York thăm bạn, thậm chí còn đi London và dự lễ Tạ Ơn ở L.A. Melanie ở lại Mexico trong dịp lễ và nàng muốn sang năm sẽ đến làm công việc tình nguyện ở đây nữa. Nhìn chung, chuyến đi của nàng đã thành công.
Nàng ở lại thêm một tuần nữa, lâu hơn dự kiến và đáp xuống phi trường Lax vào một tuần trước Giáng sinh.
Phi trường được trang hoàng thật đẹp. Tom đã đến đón nàng. Trông nàng rám nắng và đầy hạnh phúc. Trong ba tháng, nàng đã từ một đứa trẻ con biến thành người lớn. Mẹ nàng không đến phi trường nhưng bà tổ chức buổi tiệc ở nhà để đón nàng, cùng tất cả những nhân vật quan trọng với Melanie. Nàng ôm cổ mẹ, hai mẹ con đều khóc vì sung sướng khi được gặp lại nhau. Nàng tin mẹ nàng đã tha thứ cho nàng. Bà đã tỏ ra thông cảm và chấp nhận mọi chuyện. Nhưng trong buổi tiệc, bà nói cho Melanie biết bà đã lên kế hoạch làm việc cho nàng. Melanie liền phản đối, rồi cả hai mẹ con đều cười.
- Thôi được, mẹ. Lần này con để cho mẹ làm. Nhưng chỉ một lần này thôi. Lần sau, mẹ phải hỏi ý kiến con nhé.
- Mẹ hứa, - Janet đáp, vẻ hơi ngượng. Đây là việc quan trọng phải tuân thủ, cho cả hai người. Bây giờ Melanie đã có trách nhiệm về cuộc sống của mình và mẹ nàng phải nhường quyền ấy cho nàng.
Tom ở chơi với họ cả ngày Giáng sinh và vào thời khắc Chúa sinh ra đời, anh đã tặng nàng chiếc nhẫn hứa hôn bằng kim cương, em gái anh đã giúp anh chọn cho nàng. Melanie rất thích chiếc nhẫn, anh đeo vào tay phải của nàng.
- Anh yêu em, Mel, - anh nói nhỏ. Khi ấy Janet xuất hiện, người đeo tấm tạp dề Giáng sinh có trang trí sequin màu đỏ và lục, tay bưng cái khay rượu. Có nhiều bạn bè đến chơi nên bà rất hưng phấn tinh thần và có vẻ bận bịu hơn bao giờ hết. Từ khi Melanie trở về, nàng đã diễn tập suốt tuần để chuẩn bị cho buổi đại nhạc hội ở Madison Square Garden vào đêm giao thừa. Việc bắt đầu trình diễn lại là một thử thách lớn cho nàng. Tom đến New York với Melanie hai ngày trước khi trình diễn. Mắt cá chân của nàng đã lành hẳn vì nàng mang giày xăng đan suốt ba tháng.
- Em cũng yêu anh, - nàng nói nhỏ với Tom. Anh mang chiếc đồng hồ Cartier do nàng mua tặng. Anh rất thích nó nhưng anh yêu nàng hơn hết. Họ đang trải qua một năm hết sức tuyệt vời, từ trận động đất ở San Francisco cho đến lễ Giáng sinh.
o O o
Vào ngày Giáng sinh, Sarah đưa hai con đến nhà Seth chơi với ông. Ông đề nghị đến nhà bà, nhưng bà không muốn thế. Bà cảm thấy khó chịu vì mình vẫn chưa quyết định mình sẽ làm gì. Bà đã nói với Maggie về chuyện này nhiều lần. Xơ nhắc bà nhớ rằng sự tha thứ là điều giúp cả hai hạnh phúc, nhưng dù xơ nói gì, Sarah vẫn không thực hiện được điều đó. Bà không nguôi được trước những gì đã xảy ra. Bà quá đau khổ.
Bà đã mừng lễ Giáng sinh với các con vào buổi tối trước đó, và sáng hôm sau chúng moi trong vớ để tìm quà của ông già Nôen. Oliver và Molly rất thích những món quà của ông già Nôen đã gởi cho chúng. Chúng kiểm tra, thấy ông già Nôen đã uống hầu hết sữa và ăn hết bánh bích qui.
Sarah đau đớn khi đón những ngày Giáng sinh lạnh lẽo mà không có Seth. Ông đã đi khám bác sĩ tâm thần và uống thuốc chống bệnh trầm cảm đang phát sinh trong người. Sarah cảm thấy lo cho ông, bà nghĩ đáng ra bà phải ở bên Seth để giúp ông được bình an. Nhưng bây giờ ông đã thành người xa lạ với bà và cảm xúc này khiến bà đau đớn.
Seth cười khi thấy bà đứng ngoài cửa nhà ông với các con. Ông mời bà vào, nhưng bà trả lời không thể, vì phải đi gặp xơ Maggie để uống trà tại nhà hàng St. Francis. Bà mời xơ đến đấy vì tiệm này không xa chỗ xơ ở, mặc dù không khí ở đó khác xa với đời sống tinh thần của xơ.
- Em khỏe chứ? - Ông hỏi bà trong khi Oliver chập chững đi vào còn Molly chạy đến để xem dưới cây Giáng sinh có gì. Seth đã tặng bé chiếc xe đạp ba bánh, con búp bê lớn và rất nhiều quà khác. Thu nhập của ông hiện giờ cũng giống như của bà, nhưng ông tiêu pha nhiều hơn. Bà cố dè sẻn, với đồng lương của mình và tiền do ông đưa để nuôi con. Bố mẹ bà cũng muốn giúp đỡ và mời bà đến Bermuda vào dịp nghỉ lễ, nhưng bà không muốn đi. Bà muốn ở đây với các con và giữ cho chúng được gần bố. Bà nghĩ có lẽ đây là dịp lễ Giáng sinh hiếm hoi họ được ở bên nhau vì sắp tới Seth đã phải ngồi tù.
- Tôi khỏe, - bà đáp và cười vì hôm nay là Giáng sinh, nhưng giữa họ là cả một hố sâu ngăn cách. Sự tan vỡ đau đớn hiện ra trong mắt cả hai vợ chồng, bà rất thất vọng và buồn vì sự phản bội của Seth, bà cảm thấy nó có sức mạnh như một quả bom. Bà vẫn không hiểu lý do tại sao ông làm thế. Bà nghĩ rằng bà đã không hiểu hết ông. Giờ đây bà chỉ xem ông như người xa lạ và người xa lạ ấy đã phá hủy đời bà. Dù đau khổ, nhưng bà đang âm thầm đứng lên. Vừa rồi có hai người đàn ông mời bà đi chơi, bà đều từ chối. Theo Sarah thì bà vẫn là gái có chồng cho đến khi ly dị. Bà để vấn đề này sau khi tòa mở phiên xử Seth xong sẽ quyết định, trừ phi có ý gì bất thần xảy ra trong óc bà trước đó. Bà vẫn đeo nhẫn cưới trên tay, và Seth cũng thế. Bây giờ họ vẫn là vợ chồng, dù sống ly thân.
Trước khi ra về, Seth tặng bà quà Giáng sinh và bà cũng tặng ông một món quà. Quà bà tặng là cái áo veston Casơmia, mấy cái áo len tay dài, còn ông mua cho bà chiếc áo khoác bằng lông chồn rất đẹp. Bà rất thích có cái áo như thế này. Bà mặc nó ngay khi mở gói quà rồi hôn ông.
- Cám ơn Seth. Đáng ra anh không nên làm thế.
- Nên chứ, em yêu, - ông buồn bã đáp. - Em xứng đáng được nhận nhiều hơn thế. - Ngày trước chắc ông đã tặng bà nhiều thứ nữ trang quí giá mua ở Tiffany hay Cartier, nhưng năm nay thì không và những năm sau chắc cũng thế. Tất cả đồ nữ trang của bà đã biến mất. Những thứ ấy đã được bán đấu giá vào tháng trước rồi.
Bà để các con ở lại với Seth rồi ra về. Ông đã mua cho Oliver cái giường xách tay, còn Molly sẽ ngủ chung với ông, vì căn hộ của ông nhỏ, chỉ có một phòng ngủ mà thôi.
Sarah hôn ông trước khi ra về, lòng bà nặng trĩu. Những điều hiện bà đang chia sẻ với ông quá nặng nề, nhưng bà không có lựa chọn nào khác.
Everett đi dự buổi họp của hội Cai rượu vào sáng Giáng sinh. Ông tình nguyện làm phát ngôn viên và chia sẻ câu chuyện của mình với mọi người. Đây là buổi họp rất quan trọng với ông. Có nhiều thanh niên đến dự, một số trông rất dữ tợn, có cả một hội những nhân vật giàu có ở Hollywood, thậm chí còn có một vài kẻ vô gia cư. Ông thích sự pha tạp như thế này, vì như thế mới là cuộc đời. Một vài buổi họp mặt mà ông đã tham dự ở Hollywood và Bervely Hills có vẻ rất chải chuốt và phù phiếm. Ông thích những buổi họp mặt thành hỗn độn như thế này.
Ông giới thiệu tên tuổi của mình, cho biết ông là người nghiện rượu, và năm chục người trong phòng đều lên tiếng: “Chào Everett” cùng một lúc. Dù đã sau gần hai năm, buổi họp vẫn còn cho ông cảm giác thân ái như trước. Bài nói chuyện của ông không được chuẩn bị trước. Ông nói những điều hiện ra trong óc, hay những vấn đề đang làm cho ông băn khoăn. Lần này ông kể về Maggie, ông nói ông yêu bà và bà là người tu hành. Ông nói bà cũng yêu ông nhưng vẫn giữ vững lời thề với Chúa, bà đã yêu cầu ông đừng gọi cho bà nữa, và ông không gọi. Ông cảm thấy tình cảm ông ấp ủ trong ba tháng qua đã theo mây gió, nhưng ông kính trọng ước muốn của bà. Rồi khi ra xe để về, ông nhớ đến những điều ông đã nói. Ông nghĩ mình đã yêu Maggie không như yêu bất cứ người đàn bà nào trước đây dù họ có là nữ tu hay không. Rồi bỗng ông tự hỏi không biết người làm thế có đúng hay có nên cố gắng để chiếm cho được bà hay không. Trước đây chưa bao giờ ông rơi vào trường hợp như thế này. Ông đang lái xe về nhà, bỗng quay xe lại và chạy ra phi trường. Ngày Giáng sinh xe cộ ít. Mới mười một giờ sáng, ông nghĩ có thể đáp chuyến máy bay đi San Francisco vào lúc một giờ, rồi vào thành phố lúc ba giờ. Không có gì có thể ngăn được ông làm việc này.
Ông mua vé, lên máy bay, ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mây bay, đồng quê và xa lộ ở phía dưới. Ông không có ai để cùng vui lễ Giáng sinh, và nếu xơ Maggie từ chối không gặp, ông cũng chấp nhận. Ông vẫn còn đủ thì giờ để mua vé trở về lại L.A. Trong ba tháng qua, ông nhớ nhung bà không sao tả xiết. Bà là món quà Giáng sinh quí giá mà Chúa ban cho ông, món quà duy nhất. Còn ông không có quà gì cho bà ngoài tình yêu sâu sắc của mình.
Chuyến bay hạ cánh sớm hơn mười phút, trước hai giờ, và xe taxi đưa ông vào thành phố lúc ba giờ kém hai mươi. Ông đến chỗ bà ở tại Tenderloin, cảm thấy mình như cậu học trò đi thăm bạn gái. Bà có máy nội đàm, có thể bà sẽ bảo ông hãy đi khỏi đây, nhưng ông cứ bấm máy thử. Ông không thể để bà vuột khỏi đời ông. Tình yêu quá hiếm hoi và quan trọng, ông không thể để nó mất đi một cách dễ dàng. Trước đây ông không hề yêu ai như yêu bà. Ông nghĩ bà là một vị thánh và những người khác cũng nói như thế về bà.
Tới nhà bà, ông trả tiền cho tài xế, rồi lo lắng đi đến thềm nhà ở phía trước. Thềm đầy rêu phong, sứt mẻ nhiều chỗ. Hai người say khướt đang ngồi trên bậc thềm, cùng chia nhau một chai rượu. Chừng nửa tá gái điếm lai vãng trước đó để kiếm “khách”. Dù không là ngày Giáng sinh, mọi việc ở đây cũng diễn ra bình thường.
Ông bấm chuông, không ai trả lời. Ông định gọi điện thoại di động của Maggie, nhưng không muốn làm bà hoảng sợ. Ông bèn ngồi xuống bậc thềm. Trời lạnh, nhưng mặt trời đã ló dạng, không khí rất dễ chịu. Ông quyết ngồi đợi, dù thời gian có dài đến đâu. Ông biết thế nào cuối cùng bà cũng xuất hiện. Có lẽ bà đang phục vụ bữa ăn Giáng sinh cho người nghèo ở đâu đó.
Hai bợm nhậu ngồi ở bậc thềm dưới ông vẫn chuyền chai cho nhau uống, bỗng một người nhìn lên, đưa chai mời ông. Rượu uýtky loại rẻ tiền. Họ dơ bẩn và hôi hám, cả hai nhìn ông cười, hai hàm đã rụng hết răng.
- Uống một ngụm nhé, - một người nhừa nhựa nói. Người kia có vẻ say hơn, trông như đang thiu thiu ngủ.
- Hai anh có tính đến chuyện đi họp hội Cai Rượu không? - Everett thân ái hỏi. Ông từ chối không uống, người đưa chai mời nhìn ông khinh khỉnh và quay mặt đi. Anh ta hích bạn, chỉ về phía Everett, rồi không nói tiếng nào, họ đứng dậy bỏ đi. Everett nhìn họ. - Nhờ Chúa tôi mới đến đây, - ông nói lẩm bẩm trong miệng, rồi tiếp tục ngồi đợi Maggie. Ngày Giáng sinh mà ngồi đợi người mình yêu có gì tuyệt vời bằng.
o O o
Maggie và Sarah uống trà vui vẻ ở khách sạn St, Francis. Họ dùng trà loại cao cấp của người Anh, với bánh nướng, và bánh ngọt. Họ vừa nhấp trà Earl Grey vừa nói chuyện thoải mái. Maggie nghĩ Sarah có vẻ buồn, nhưng xơ không khuyên bà đừng buồn nữa vì chính Maggie cũng đang không được vui. Xơ nhớ những lần nói chuyện với Everett, nhớ lúc họ cười với nhau, nhưng chuyện đã xảy ra giữa họ, khiến bà quyết định không gặp và nói chuyện với ông nữa. Nếu gặp lại ông, xơ không có đủ sức mạnh để xua đuổi người mình yêu. Xơ đã xưng tội về việc này rồi, từ đó bà quyết tâm xa lánh ông. Nhưng dù sao thì xơ vẫn nhớ ông da diết.
Sarah nói cho xơ nghe về việc bà đã gặp Seth, bà bảo là bà rất nhớ ông ta, nhớ những ngày họ sống hạnh phúc với nhau. Bà không ngờ niềm hạnh phúc đó lại nhanh chóng kết thúc như vậy. Đó là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của bà.
Bà nói bà thích công việc đang làm, yêu mến những người bà gặp. Nhưng bà vẫn tìm cách lẩn tránh nhiều người. Bà vẫn còn xấu hổ, không muốn đi chơi, không muốn gặp bạn bè. Bà biết thành phố vẫn còn bàn tán về chuyện của họ. Phiên tòa sẽ mở vào tháng ba. Có nhiều lời bàn tán rằng tòa sẽ hoãn lại ngày xét xử. Seth thì muốn tòa xử nhanh cho xong. Bà cũng rất lo về việc này.
Họ rời khách sạn St. Francis lúc năm giờ. Sarah để Maggie xuống xe tại khu bà ở, và lái lên phố. Bà định mời xơ đi xem chiếu bóng, nhưng xơ nói xơ mệt, muốn về nhà. Và bộ phim mà Sarah muốn xem đối với xơ có vẻ rất buồn chán. Maggie vẫy tay chào Sarah khi bà lái xe đi, rồi từ từ đi dạo đi trên khu phố. Xơ cười chào hai cô gái điếm, cả hai đều ở trong chung cư của xơ. Một cô người Mexico xinh đẹp, cô kia mặc áo quần đàn ông, người Kansas, luôn luôn rất dễ thương với Maggie và kính trọng xơ vì bà là người tu hành.
Maggie sắp bước lên thềm nhà thì bỗng bà thấy Everett. Bà liền dừng lại, bất động, và ông cười với bà. Ông đã ngồi đấy suốt hai giờ và người lạnh run. Nếu chết cóng ở đây, ông cũng mặc. Ông quyết ngồi đợi cho đến khi bà về.
Xơ Maggie đứng nhìn ông, không tin vào mắt mình. Ông từ từ đi xuống chỗ bà đứng.
- Chào Maggie, - ông nói nhỏ. - Chúc Giáng sinh vui vẻ.
- Ông làm gì ở đây? - Bà hỏi và nhìn ông chằm chằm. Bà không biết nên phản ứng như thế nào.
- Sáng nay tôi đi họp... tôi nói về xơ... và tôi nhớ xơ rất nhiều. Vì vậy tôi bay đến đây để chúc xơ Giáng sinh vui vẻ. - Bà gật đầu. Điều này dễ hiểu. Bà có thể hình dung ra cảnh ông làm thế. Trước đây không bao giờ có ai làm điều này cho bà. Bà muốn đưa tay chạm vào ông để xem ông có thật không, nhưng bà không dám.
- Cám ơn ông, - bà đáp nho nhỏ mà tim đập dồn dập.
- Ông muốn đi đâu đó uống cà phê không? Phòng tôi ở bê bối lắm. - Bà nghĩ không nên mời ông lên phòng. Vật duy nhất trong phòng bà chỉ là chiếc giường ngủ. Mà giường thì chưa dọn dẹp sạch sẽ.
Ông cười, đáp: - Thế thì rất tốt. Tôi ngồi trên thềm chờ bà từ lúc ba giờ, người đã lạnh cóng rồi - Ông phủi quần, rồi hai người đi qua bên kia đường, vào quán uống cà phê. Quán có vẻ vắng khách, nhưng ấm cúng và thức ăn cũng khá ngon. Maggie thỉnh thoảng ghé vào đây ăn tối khi trên đường về nhà. Ho phục vụ cho bà rất chu đáo vì bà là nữ tu.
Hai người không nói gì cho đến khi họ ngồi vào bàn và gọi cà phê. Everett gọi bánh xăng uých nhân thịt gà tây, Maggie không gọi gì vì bà ăn đã no tại buổi tiệc trà với Sarah ở nhà hàng St.Francis rồi.
Ông là người lên tiếng trước: - Xơ khỏe không?
- Khỏe... - Bà đáp một cách ngượng ngùng, lần dầu tiên trong đời bà cảm thấy như thế. Nhưng sau bà đã dễ chịu hơn và trở lại bình thường. Bà nói tiếp: - Lần đầu tiên trong đời có người tốt với tôi như ông. Bay từ L.A đến đây để chúc tôi Giáng sinh vui vẻ. Cám ơn ông, Everett. - Giọng bà trân trọng.
- Tôi nhớ xơ rất nhiều. Vì thế mà tôi đến đây. Tôi nghĩ chuyện chúng ta không gặp nhau nữa là quá ngu ngốc. Tôi xin lỗi về việc đã xảy ra trong lần trước, nhưng tôi không ân hận. Đấy là việc tuyệt vời nhất đã xảy ra trong đời tôi. - Ông luôn luôn thành thật với bà.
- Tôi cũng nghĩ thế. - Tự nhiên bà buột miệng nói, nhưng đấy chính là cảm nghĩ thực sự của bà. - Tôi vẫn không hiểu tại sao lại có chuyện như thế xảy ra. - Bà có vẻ ân hận.
- Tôi nghĩ thế. Tôi nghĩ chúng ta đã yêu nhau. Hay ít ra là tôi yêu bà. Tôi có cảm giác xơ cũng yêu tôi. Tôi hy vọng thế. - Ông không muốn bà khổ sở vì đã có tình cảm với ông, nhưng ông không thể không hy vọng vào tình yêu của mình. - Nếu quả thật như vậy, tôi không biết chúng ta phải tính sao. Đây là chuyện khác. Nhưng tôi muốn xơ biết là tôi yêu xơ rất nhiều.
- Tôi cũng yêu ông, - bà buồn bã đáp. Đây là tội lỗi lớn nhất của bà đối với giáo hội, là thách thức vĩ đại nhất đối với lời thề của bà, nhưng sự thật là thế. Bà nghĩ ông có quyền biết điều đó.
- Thật là một tin quá tốt lành, - ông nói, rồi cắn một miếng bánh. Ăn xong, ông nhoẻn miệng cười hạnh phúc.
- Không như ông nghĩ đâu, - bà chỉnh. - Tôi không thể từ bỏ lời thề được. Đó là cuộc sống của tôi. - Nhưng dù sao bây giờ ông cũng là cuộc sống của bà. - Tôi không biết sẽ tính sao.
- Nếu bây giờ ta chỉ vui vì được thế, và nghĩ về điều đó, thì sao? Có lẽ có một cách nào đấy để xơ chuyển sang một cuộc sống khác. - Nghe ông nói, bà cười.
- Nếu rời bỏ nhà dòng, họ sẽ không để cho mình làm việc như thế đâu. Tôi biết chuyện này quá rõ, vì chính anh trai tôi đã làm thế, nhưng không bao giờ tôi nghĩ mình sẽ làm giống anh ấy.
- Vậy thì xơ đừng làm, - ông đáp một cách cởi mở. - Có lẽ chúng ta cứ giữ như thế này. Ít ra chúng ta cũng biết chúng ta yêu nhau. Tôi sẽ không đến đây để yêu cầu xơ bỏ trốn theo tôi, mặc dù tôi thích thế, nếu xơ bằng lòng. Tại sao xơ không nghĩ đến điều đó để khỏi phải dằn vặt mình? Tôi sẽ cho xơ thời gian. - Bà thích lập luận hữu lý của ông.
- Tôi sợ, - bà nói.
- Tôi cũng sợ, - ông đáp và nắm tay bà. - Việc này thật đáng sợ. Tôi chưa bao giờ yêu ai như thế. Tôi đã chìm trong rượu suốt ba mươi năm, không nghĩ đến ai hết, kể cả tôi. Bây giờ tôi đã tỉnh, và gặp xơ. - Bà thích điều ông nói.
- Tôi không hề yêu ai, - bà bình tĩnh đáp, - cho đến khi gặp ông.
- Có lẽ Chúa thấy đã đến lúc để xơ yêu.
- Hay là Ngài thử thách thiên hướng của tôi? Chắc tôi sẽ cảm thấy như kẻ mồ côi nếu rời Giáo hội.
- Vậy cho phép tôi nhận xơ làm con nuôi. Có thể như thế lắm chứ. Người ta có thể nhận nữ tu làm con nuôi không nhỉ? - Bà cười trước lời ông nói. - Maggie, tôi rất sung sướng khi được gặp bà.
Bà cảm thấy thoải mái và họ tâm sự với nhau. Bà kể cho ông nghe công việc bà làm, ông nói cho bà biết về những nơi ông đến. Họ bàn đến việc Seth sắp bị ra tòa. Ông đã nói chuyện này với Tổng biên tập tờ Scoop để đăng tin và nếu được, ông sẽ ở tại San Francisco nhiều tuần, từ tháng ba, ngày tòa mở phiên xử. Bà thích ông đến đây, thích việc ông không hối thúc gì bà. Khi rời khỏi quán cà phê, họ lại cùng nhau đi dạo. Ông nắm tay bà khi băng qua đường. Lúc ấy đã gần tám giờ, còn đủ thời gian cho ông đáp chuyến bay về L.A.
Bà không mời ông lên phòng, mà chỉ đứng dưới một hồi lâu. - Đây là món quà Giáng sinh chưa bao giờ tôi có.
- Bà mỉm cười hạnh phúc.
- Tôi cũng thế. - Ông hôn nhẹ lên trán bà. Ông không muốn làm bà sợ. Mọi người ở đây đều biết bà là nữ tu và ông không muốn làm bà mất thanh danh khi hôn bà. Và bà cũng chưa sẵn sàng để làm thế. Bà cần suy nghĩ. - Tôi sẽ gọi cho xơ, để hỏi xem ý xơ thế nào. - Rồi ông nín thở, nói như một chàng trai: - Xơ có nghĩ đến chuyện ấy không. Maggie? Tôi biết đây là quyết định quan trọng. Nhưng tôi yêu xơ, tôi đến đây vì xơ, và nếu xơ bằng lòng tôi sẽ rất sung sướng xin được cưới xơ làm vợ. Nói thế để cho xơ hiểu được lòng tôi, lời đề nghị của tôi là rất nghiêm túc.
- Tôi không nghi ngờ tấm lòng thành của ông đâu, Everett, - Bà tươi cười đáp. - Tôi chưa bao giờ được ai đề nghị như thế, nhưng việc này tôi cần phải suy nghĩ. - Bà nhìn ông, cảm thấy đầu choáng váng, rồi bà nhón chân hôn lên má ông.
- Một anh chàng từng nghiện rượu và một nữ tu có sống bên nhau hạnh phúc không nhỉ? Mong sao chúng ta sẽ hòa hợp. - Ông cười và bỗng nhận ra rằng bà còn trẻ, có thể có con. Ông thích điều ấy, nhưng không nói ra. Bà đã có nhiều việc cần suy nghĩ trong đầu rồi.
- Cám ơn anh, Everett. - Bà đáp rồi mở khóa cửa. Ông liền gọi chiếc taxi đang chạy qua. - Tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này. Xin hứa với anh như thế.
- Cứ suy nghĩ thật kỹ nhé. Tôi không muốn thúc ép xơ.
- Để xem Chúa dạy sao về việc này. - Bà cười đáp.
- Được rồi. Xơ cứ hỏi Ngài. Trong lúc chờ đợi, tôi sẽ bắt đầu thắp nến. - Ông thích làm thế khi còn bé.
Bà vẫy tay chào ông rồi đi vào nhà, còn ông vội chạy xuống thềm, ra xe đang đợi. Khi xe chạy, ông quay nhìn bà, lòng cảm thấy đây có lẽ là ngày tuyệt vời nhất trong đời mình. Ông yêu bà, và hơn hết là ông hy vọng bà sẽ lấy ông. Nhưng điều tuyệt vời nhất là ông đã có Maggie... hầu như thế. Và đương nhiên là bà cũng vậy.