Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Mùa Thu Hoạch
ùa hè năm đó các mảnh vườn phát triển rất đẹp và đến tháng Chín mùa thu hoạch diễn ra trong niềm vui. Jack và Ned đã nhặt được mười hai củ khoai tây, món hàng rất được ưa chuộng và chúng đã bán cho ông Bhaer với giá hời. Emil và Franz chăm lo cho mớ lúa mì của chúng; chúng đã có một buổi đập lúa thích thú tại kho cỏ, sau đó chúng mang hạt đến cối xay và tự hào trở về nhà với mớ bột đủ để làm bánh táo và bánh nướng trong suốt một tháng. Tuy nhiên, hai người cháu trai đó không muốn nhận tiền cho sản phẩm của chúng.
– Chúng con không thể trả công cho bác Fritz về tất cả những gì bác ấy làm cho chúng con, - Franz tuyên bố, - cả khi chúng con trồng lúa mì cho đến hết đời!
Nat được nhiều đậu cô ve đến nỗi cậu tuyệt vọng với việc phải bóc hạt. Bà Jo đề nghị một cách làm mới và rất thành công. Mấy trái đậu khô được rải trên sàn kho cỏ. Nat chơi đàn và mấy cậu bé khiêu vũ trên mấy quả đậu cho đến khi chúng nứt ra.
Mấy hạt đậu tầm của Tommy là một thất bại nặng nề; đậu đã khô quá sớm, vì cậu không tưới đủ nước; sau đó tin chắc là các cây đậu có thể tự xoay xở được. Cậu để chúng tự vệ trước mấy con côn trùng và cỏ dại cho đến khi chúng chết sạch. Tommy phải xới đất một lần nữa để trồng đậu Hà Lan. Nhưng chim đã ăn một số lớn; vài cây trồng không đúng cách bị gió thổi bay và khi mấy quả còn lại chín thì không còn ai chăm lo cho chúng. Tommy tự an ủi bằng cách nhổ những cây cúc gai mà cậu tìm thấy đem tặng cho Toby, và chú lừa này rất thích món ăn có gai này. Các cậu bé chế giễu những chuyện không may của Tommy. Cậu này nói cậu thích chăm lo cho các con vật hơn chăm lo cho bản thân mình và sang năm cậu sẽ dành hết thời gian cho cây cúc gai, giun đất và ốc sên, những thức ăn dành cho Toby, cho mấy con rùa của Demi và con chim cú của Nat. Demi đã biếu bà ngoại cải, xà lách đủ cho cả mùa hè và mùa thu, cậu đã tặng ông ngoại một giỏ củ cải mà cậu đã đánh bóng thật kĩ đến nỗi chúng trông giống như mấy quả trứng to màu trắng.
Daisy chỉ có hoa trong vườn của em. Chúng nở suốt mùa hè và cho những bó hoa thật thơm. Em rất yêu mảnh vườn và luôn làm việc ở đó: em chăm lo cho mấy bụi hồng, mấy cây hoa păng xê, đậu hương và cỏ mộc tế với nhiều yêu thương như em dành cho các búp bê và các bạn. Mỗi khi có dịp em gửi những bó hoa nhỏ về thành phố, và các bình hoa trong nhà được em chăm lo thật cẩn thận. Em kể những câu chuyện thần tiên về chúng, vì em có một trí tưởng tượng dồi dào khi nói đến hoa.
Nan trồng đủ loại thảo mộc khác nhau, và em thích thú chăm lo cẩn thận. Đến tháng Chín em cắt chúng, đem phơi và bó lại thành từng bó. Trong một quyển sổ nhỏ em ghi nên sử dụng chúng như thế nào. Em đã làm nhiều thử nghiệm và đã mắc phải vài sai lầm mà em không muốn lặp lại. Thế là em gói ghém các thảo dược và ghi trên mỗi gói tên đặc tính của chúng để không nhầm lẫn nữa.
Bộ ba Dick, Dolly và Rob xới đất thật hăng nên đã thu hoạch thật nhiều cà rốt khiến bà Jo rất vui. Rob được một quả bí đỏ to tướng mà một mình nó cũng đủ chỗ trú ẩn cho tất cả mấy chú lùn trong rừng.
Billy trồng dưa chuột, nhưng cậu đã nhầm lẫn nhổ chúng đi, để lại toàn những cỏ dại. Sự nhầm lẫn này khiến cậu tức giận, nhưng sau cùng em cũng quên đi việc chẳng may đó và gieo một nắm hoa cúc vàng, và trong cái đầu bé nhỏ của cậu, đó là những đồng tiền rồi chúng sẽ mọc lên và cậu sẽ trở thành giàu có không thua gì Tommy. Khi đến ngày thu hoạch, cậu không có gì để trình ra ngoài mấy hòn sỏi hoặc cỏ dại nếu như bác Asia không treo một chục cam trên cành cây khô mà cậu đã đặt giữa mảnh vườn để thay thế một cái cây. Billy rất vui: không ai phá vỡ sự thích thú của cậu bằng cách nói sự thật.
Stuffy gặp rất nhiều điều bất hạnh với mấy quả dưa tây của cậu. Nôn nóng được nếm chúng, cậu đã thưởng cho mình một bữa tiệc riêng trước khi chúng kịp chín. Nhưng việc làm này khiến cậu khó ở nên suốt mấy ngày cậu tự hỏi không biết còn có thể ăn chúng nữa không. Cậu khỏi ốm và đem mời mọi người dưa tây chín mà không hề đụng đến. Tuy nhiên dưa của cậu rất ngon. Stuffy bảo sẽ bán một ít cho một người hàng xóm. Mấy cậu bé không thích lắm vì các cậu hi vọng được nếm thêm. Chúng tỏ rõ sự thất vọng một cách độc đáo…
Một buổi sáng, Stuffy đi thu hoạch nốt ba quả dưa cuối cùng, thì cậu kinh tởm khi đọc dòng chữ CON LỢN được khắc cẩn thận trên vỏ. Giận dữ, cậu chạy đến chỗ bà Jo và bà lắng nghe lời than phiền của cậu.
– Nếu cháu cũng muốn đùa giỡn một chút. - Bà nói với cậu, - thì ta có một sáng kiến. Nhưng cần phải hi sinh mấy quả dưa.
– Mặc kệ, cháu muốn cho các bạn một bài học nhớ đời! - Cậu phẫn nộ nói.
Bà Jo gần như biết chắc chắn kẻ nào đã chơi vố đó: bà đã để ý ba cái đầu bé nhỏ chụm vào nhau tối hôm trước trên chiếc ghế dài… Một đêm sáng trăng, những tiếng thì thầm trong cây anh đào già, cạnh phòng của Emil, Tommy thì bị đứt tay… tất cả những điều đó xác nhận những mối nghi ngờ của bà. Sau khi đã làm dịu cơn giận của Stuffy, bà yêu cầu cậu mang mấy quả dưa đã bị ngược đãi kia vào phòng bà mà không nói với ai về những gì đã xảy ra. Ba cậu ranh con rất ngạc nhiên là trò đùa của chúng đã được người ta nhận lấy một cách bình thản như vậy. Trò đùa của chúng còn thất bại vì sự biến mất của mấy quả dưa và thái độ khinh khỉnh của Stuffy khi cậu này nhìn mấy tay thích đùa với vẻ thương hại, làm chúng bối rối và lúng túng.
Sự trả thù của Stuffy giáng xuống đầu các cậu vào bữa ăn chiều. Sau khi mọi người đã ăn xong món bánh bột và hoa quả, chị Mary Ann trở lại phòng ăn với một quả dưa to; chú Silas đi theo, mang quả dưa thứ hai. Dan đi sau cùng với quả thứ ba. Người ta đặt mỗi quả trước mỗi người trong ba cậu bé và các cậu đọc được hàng chữ ghi thêm vào công trình của mình: “VỚI LỜI THĂM HỎI CỦA CON LỢN.”
Hàng chữ này khiến cho một trận cười nổi lên, vì trò đùa đã được đồn đại. Emil, Ned và Tommy không biết nên trốn vào đâu và không biết nói gì để tự bào chữa. Vì vậy các cậu cũng hoà mình vào sự vui vẻ chung. Chúng cắt dưa, chia cho mọi người và tấm tắc Stuffy đã nghĩ ra một cách thật hay là lấy ân báo oán…
Dan không có mảnh vườn nào, vì cậu đi vắng rồi sau đó bị ốm một thời gian trong mùa hè. Cậu đã giúp chú Silas những lúc rảnh rỗi, cắt cành cây khô cho bác Asia và chăm sóc bãi cỏ cho bà Jo để luôn luôn có sự sạch sẽ trước cửa của bà. Khi các cậu bé khoe thu hoạch của mình thì cậu buồn rầu vì không có gì cả. Nhưng khi mùa thu đến thì cậu có một sáng kiến mà không ai giành của cậu được. Mỗi thứ bảy cậu đi vào rừng, ra cánh đồng, lên các ngọn đồi và trở về với đủ các thứ. Thật vậy, cậu biết rõ các đồng cỏ nơi có thể tìm thấy các loại nấm ngon nhất, những nơi mấy chú sóc đến lấy hạt dẻ hoặc các cây sồi có vỏ thật đẹp. Dan mang về những lá cây tuyệt đẹp màu đỏ hoặc vàng và bà Jo dùng chúng để trang trí phòng khách nhỏ của bà, cậu còn mang về cả những nhánh cây ông lão, những quả đủ màu và các thứ rêu mềm mại nhất.
– Giờ đây ta không cần vào rừng để ngắm nữa, vì Dan đã mang tất cả về đây cho ta. - Bà Jo nói.
Bà trang trí tường bằng các nhánh cây thích màu vàng hoặc những tràng hoa kết từ lá kim ngân màu đỏ thẫm, bà chưng vào các bình những nhánh dương xỉ màu hung đỏ, những nhánh thì là dại hoặc hoa mùa thu. Những thứ Dan tìm được khiến bà rất thích thú.
Căn gác xép đầy những báu vật của bọn trẻ và đó là nơi lạ lùng nhất trong ngôi nhà. Các hạt giống hoa của Daisy, đựng trong những gói nhỏ sạch sẽ và dán nhãn tử tế, được xếp trong ngăn kéo chiếc bàn ba chân. Thảo dược của Nan thì được treo thành từng bó dọc theo tường và tỏa hương thơm khắp gian gác xép. Tommy có một chiếc giỏ đựng lông tơ của cây cỏ gai với hạt li ti, vì cậu có ý định sang năm sẽ gieo chúng nếu như chúng không bay đi mất. Emil thì có những bắp ngô treo khắp nơi. Còn Demi thì cất giữ những loại hạt khác nhau dành cho các con vật của cậu. Nhưng chính thu hoạch của Dan gây ấn tượng hơn hết; một phần lớn sàn là nơi tập hợp những thứ cậu tìm thấy: quả hồ đào, hạt dẻ, quả phỉ và quả sồi rừng chất thành đống nhỏ gọn gàng để chờ được thưởng thức khi mùa đông đến.
Có một cây hồ đào ở giữa vườn nhưng Rob và Teddy đã chiếm lấy, quả quyết nó thuộc về chúng. Năm đó cây cho rất nhiều quả và các vỏ gai treo lủng lẳng giữa các lá khô. Mấy con sóc cảm thấy thoải mái ở đấy, còn hơn mấy chú bé Bhaer lười biếng. Ông Bhaer bảo với các con trai, là chúng sẽ được các quả hồ đào thu hoạch được, nhưng sẽ không có ai giúp chúng. Đó là một công việc dễ dàng và Teddy rất thích; nhưng cậu chán rất nhanh và bỏ mấy cái giỏ nhỏ ở đấy hẹn sẽ thu hoạch vào một ngày khác. Cái ngày khác đó mãi không đến trong lúc đó mấy chú sóc mưu mẹo làm việc cật lực kiếm thức ăn dự trữ cho mình. Sự tới lui của chúng làm cho mấy cậu bé thấy thích.
– Các cháu đã bán hồ đào của mình cho mấy con sóc à? - Một hôm chú Silas hỏi.
– Không đâu. - Rob đáp, tự hỏi không biết chú ấy muốn nói gì.
– Nếu thế thì các cháu nên đến xem một chút. Mấy tay lưu manh đó sẽ không để lại một quả nào đâu!
– Chúng cháu sẽ nhặt được nhiều hơn chúng khi chúng cháu bắt đầu! Có bao nhiêu là quả!
– Trên cây không còn nhiều lắm đâu, và chúng cũng dọn sạch dưới đất rồi. Hãy đến đó xem sao.
Rob chạy đến và phát hiện ra gần như không còn quả nào. Em gọi Teddy và cả hai làm việc suốt buổi chiều trong khi mấy chú sóc ngồi trên rào chắn phát ra những tiếng kêu khẽ.
– Giờ thì Ted, chúng ta phải trông chừng mấy con sóc và nhặt hồ đào thật nhanh nếu không chúng ta sẽ gần như không có gì cả và mọi người sẽ chế nhạo chúng ta.
– Mấy con sóc thấu tha, túng đã lấy hết của túng ta! Em thẽ đem vào kho cọ, nhanh lên! - Teddy nói, cau mày với mấy con vật bé nhỏ đang diễu hành trước mắt hai anh em.
Tối hôm đó một cơn gió mạnh làm rơi hàng trăm quả hồ đào và khi đến đánh thức các con bà Jo vồn vã nói:
– Hãy dậy đi các con yêu, mấy chú sóc đã làm việc rồi đó và các con sẽ có việc để làm cả ngày hôm nay nếu muốn chúng để lại một ít hồ đào!
Rob nhanh chóng mặc quần áo, nuốt vội bữa ăn sáng và chạy ra vườn để đưa của cải vào nơi an toàn. Teddy theo anh và làm việc như một chú hải li. Cả hai đang mải làm việc thì chuông vào lớp điểm.
– Ồ, bố ơi! Bố cho phép con nhặt hồ đào thêm. Mấy chú sóc xấu xa sẽ lấy hết mất! Con sẽ học bài sau. - Rob vừa thốt lên vừa chạy vội vào lớp, má đỏ gay vì gió lạnh.
– Nếu như sáng nào con cũng thức dậy sớm một chút, thì ngày hôm nay con không phải vội. Bố đã bảo con, Rob, và con không chịu làm theo. Con không được lơ là việc học để làm việc ngoài vườn. Mấy con sóc năm nay có được nhiều hơn phần của chúng, và cũng công bằng thôi vì chúng ít lười biếng hơn con. Con có thể ra khỏi lớp sớm hơn một giờ, và chỉ được thế thôi!
Ông Bhaer bỏ đi và Rob chúi vào đống sách vở để cho giờ phút mong đợi có thể đến nhanh hơn!
Thật khó khăn khi phải ngồi đấy nhìn gió làm rụng mấy quả hồ đào cuối cùng và theo dõi mấy tên trộm tí hon nhảy từ cành này sang cành khác, hay dừng lại để cắn một quả ngon chế nhạo ông chủ trẻ tuổi.
Điều duy nhất an ủi Rob là nhìn thấy Teddy đang cố gắng làm việc hết mình. Thật ngạc nhiên vì sự kiên trì và hăng hái của bé, mặc dù lưng và đôi chân bé nhỏ của bé đã đau nhừ. Bé bất kể gió và sự mệt nhọc trước cái nhìn thán phục của mẹ. Khi Rob được giải phóng, em tìm thấy Teddy đang nghỉ trong một chiếc giỏ, vẻ kiệt sức, thỉnh thoảng quơ cái mũ để đuổi bọn kẻ cắp.
Rob bắt đầu làm việc và tất cả các quả được nhặt hết trước hai giờ chiều. Nhưng các chú sóc không vì vậy mà chịu thua. Khi Rob vào nhà chứa rơm để xem xét hồ đào một vài ngày sau đó. Cậu ngạc nhiên khi phát hiện một số lớn đã biến mất. Không ai lấy của hai em vì cửa được đóng kín. Không thể nghi cho mấy con chim câu và trong kho cỏ không có chuột. Hai chú bé Bhaer than thở đến khi Dick nói:
– Anh đã nhìn thấy một con sóc trên mái kho, có lẽ nó là kẻ trộm đó.
– Phải rồi! Em có một cái bẫy, em sẽ giết nó! - Rob thốt lên giận dữ.
– Nếu chịu khó rình, em sẽ phát hiện ra nó trốn ở đâu và anh sẽ bắt nó cho. - Dan nói, khoái trá vì sự tranh đua giữa hai cậu bé và mấy con sóc.
Thế là Rob bắt đầu rình và trông thấy hai tên trộm bé nhỏ nhảy từ cây xuống mái nhà, chui vào một cái lỗ bé tí, quấy rầy mấy con chim câu và trở ra với một quả hồ đào ngậm ở miệng. Chúng không trở về theo đường cũ mà trượt trên mái nhà nghiêng, khi xuống dưới thì làm một cú nhảy và biến mất một lúc trước khi xuất hiện lại mà không còn miếng mồi. Rob chạy theo chúng và trong một cái lỗ dưới lớp lá em tìm thấy một đống quả hồ đào, được giấu kín để sẵn sàng mang về tổ.
– Mấy con vật xấu xa! Ta sẽ lấy lại những gì thuộc về ta! - Rob nói.
Em bắt tay ngay vào việc, mang mấy quả hồ đào vào căn gác xép và tin chắc không còn một tên trộm nào có thể đụng đến chúng nữa. Người ta tưởng câu chuyện kết thúc ở đây, nhưng không phải vậy: thỉnh thoảng mấy con sóc hiềm thù, ném những vỏ hồ đào trên đầu Rob và kêu khẽ khi em đi qua, như thể chúng không quên chuyện cũ.
Thu hoạch của Jo và Fritz Bhaer hoàn toàn khác và khó diễn tả hơn nhiều. Nhưng cả hai cũng rất hài lòng và thấy lao động của họ trong mùa hè đã mang lại nhiều kết quả tốt đẹp.
Những Chàng Trai Nhỏ Những Chàng Trai Nhỏ - Louisa M. Alcott Những Chàng Trai Nhỏ