Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Chương Kết
T
iếng cười khúc khích cùng giọng cười khàn đục, không phải của Đinh Bằng, con trai bà không hề có giọng cười này từ lúc chia tay với Thục Linh. Vậy thì ai trong căn phòng kia? Bà Hải Đường cố lê từng bước chân mệt nhọc đến gần phòng con trai hơn. Căn bệnh của bà kéo dài mấy tháng làm cho bà gần như kiệt sức, khao khát ánh sáng và ánh nắng bên ngoài làm sao. Cho đến hôm nay mà Bằng đi công tác vẫn chưa về. Chung quanh bà tất cả đều hiu quạng. Bà bỗng thấy tiếc Linh. Nghe nói đã sinh được 1 đứa con trai và không có ý định về nước. Nó hận con bà và hận bà nhiều nhất.
Tiếng cười rõ hơn, bà run rẩy đưa tay đẩy cánh cửa. Quang cảnh trước mắt làm bà choáng váng. Cô con dâu quí tộc kêu ngạo của bà lõa lồ cùng với gã tài xế ngay chính trong căn phòng con trai bà. Bà giận đến không nói được thành lời. Toàn thân run lên bần bật, đầu hoa lên tối sầm. Bà đưa tay bám cánh cửa, nhưng sao trơn tuột bà lảo đảo ngã xuống mà hai tay còn cố vươn lên phía trước.
- Chạy mau đi.
Thanh Thủy vừa khoác vội áo vào người vừa hối gã tình nhân. Gã tình nhân cũng hồn phi phách tán ôm mớ quần áo leo lên thành cửa sổ phóng ra ngoài.
- Lê. Lê mày đâu rồi.
Con Lê phóng nhanh lêN những bậc thang:
- Dạ, mợ gọi con...
Con bé hoảng kinh phóng lại, nó đỡ người bà Hải Đường mềm nhũn:
- Bà sao vậy nè?
- Ai biết bả lò mò lên, xem bả coi sao rồi?
- Bà ơi bà.
Khi Bằng về đến bà Hải Đường nhập viện được 2 ngày.
- Sao không gọi điện thoại báo cho tôi hay vậy?
Thủy lạnh lùng:
- Anh có cho tôi số điện thoại hay sao?
- Số điện thoại tôi ghi lên tấm bản đó.
- Ai biết đâu.
Bằng xót xa vuốt mái tóc rối của mẹ. Nếu như mẹ không chia cách con và Linh, mẹ sẽ không cô đơn mòn mỏi như vầy đâu.
- Tôi về đó.
Vừa đến cùng với Bằng, Thủy đã đòi về. Bằng cau mày im lặng. Có buộc cô ta ở lại chắc cũng không chăm sóc được cho mẹ chồng. Từ lâu mẹ chồng và nàng dâu đã như 2 thái cực.
- Sao mày không gọi điện cho tao hả Lê?
Con bé giúp việc cúi đầu:
- Mợ... không cho.
Bằng nghiến răng căm uất. Quá đáng thật.
- Như vậy mợ đâu vào bệnh viện lo cho bà phải không?
- Dạ.
- Nhưng tại sao bà lại xỉu?
- Dạ, bà đi lên lầu.
- Lên lầu, mày ở đâu sao không ngăn lại?
- Con bận dưới bếp, hơn nữa mợ cấm lên lầu. Cậu không biết đâu...
Con bé nhìn ra cửa như sợ Thủy còn ngoài đó.
- Không biết cái gì, mày nói coi?
- Dạ, mợ với anh Tư tài xế.
- Tao biết lâu rồi.
Bằng mím môi. Anh hiểu nguyên nhân vì sao mẹ mình ngất, vì sao bà lên lầu. Con Lê há hốc mồm nhìn chủ, nó không thể tưởng tu8ợng cậu chủ của nó biết mà lại im lặng.
- Trông chừng bà, tao ra gặp bác sĩ.
Bằng đi lên phòng bác sĩ trực. Bà Hải Đường bây giờ như cái cây sắp bị ngã, chưa biết bao giờ sẽ bị đốn xuống. Bằng thấy thương mẹ vô cùng, suốt đời bà vì anh. Tình yêu của bà quá ích kỷ gây cho anh đau khổ, nhưng dầu sao đó cũng là mẹ anh, nếu như mất bà, Bằng hiểu mình mất tất cả, bởi đây là điểm tựa cuối cùng.
- Bác yếu lắm, e rằng không qua khỏi, cho nên anh nên chuẩn bị tâm lý cho sự ra đi của bác.
- Tôi hiểu.
Bằng buồn rầu từ giã trở về phòng bệnh. Bà Hải Đường vừa tỉnh giấc, mắt lóe lên ánh sáng mừng rỡ:
- Con về rồi à?
- Dạ, mẹ nghe trong người khỏe chút nào không?
Lắc đầu bà ứa nước mắt:
- Mẹ hối hận quá, mẹ làm tan vỡ hôn nhân của con và Thục Linh.
- Chuyện qua rồi, mẹ nhắc làm gì.
- Chuyện vợ con, Thanh Thủy...
Bằng xua tay:
- Con biết lâu rồi, mẹ bỏ đi, con đã có đầy đủ bằng cớ để xin ly hôn. Luật sư đã lo thủ tục cho con.
Thở hắt ra bà bật khóc:
- Hai ngày nay nằm trong bệnh viện mẹ mới hiểu, muốn tìm dâu thảo không phải là chuyện dễ dàng, xưa kia mẹ mắng Thục Linh nó không hề dám trả lời mẹ 1 câu, chỉ đến khi tức nước vỡ bờ nó mới cãi lại mẹ. Kẻ hiền lành thì mẹ húng hiếp, rốt cuộc trời quả báo mẹ, Thanh Thủy hiếp đáp lại mẹ, mẹ nói 1 nó nói 1không, khi nói không lại thì đập đồ trong nhà. Mẹ hối hận quá. Lúc này đây mẹ lại muốn nhìn thấy Thục Linh, muốn nhìn thấy cháu nội của mẹ...
Bằng cúi đầu, ước muốn của mẹ không bao giờ được như ý muốn, Linh đang ở xa đến nửa vòng trái đất, cho đến khi mẹ mỏi mòn khao khát mẹ cũng không bao giờ có.
o O o
- Anh giỏi lắm dám cho người chụp ảnh tôi làm bằng cớ để ly hôn. Ly hôn thì ly hôn. Tôi không sợ đâu, người sợ phải là anh đó. Thôi tôi, cái chức giám đốc của anh sẽ đi theo anh luôn.
Bằng nghiến răng cho cơn giận đừng bùng lên:
- Cô lầm rồi, tôi không hề ham muốn chức vụ gíam đốc mà ba cô ban cho tôi, điều tôi muốn là ly dị cô kìa.
- Để trở lại với con Thục Linh phải không?
Hai mắt Thủy quát lên dữ tợn, lúc này trông cô giống như 1 mụ phù thủy hung ác. Đinh Bằng nhìn vợ, chưa bao giờ anh thấy có người nào xấu đến như vậy. Mái tóc uốn xoăn tít, mày kẻ đậm, mắt xếch ngược, môi đỏ càng khiến cái miệng thêm hô hốc. Gã tài xế kia chắc chắn đến với Thủy chỉ vì tiền thôi, kẻ cần tình người cần tiền. Bằng rùng mình, vậy mà có thời gian anh đã phải ôm cái mụ phù thủy kia gọi là em và xưng anh.
- Tôi nói trúng tim đen anh nên anh không trả lời tôi được phải không? Đồ hèn, đồ bám váy đàn bà.
Bằng im lặng lãng ra, anh không muốn cãi vã, những cuộc cãi vã bao giờ Thủy cũng kết thúc bằng những lời lẽ thô tục.
0 nghe Bằng trả lời mình, Thủy tức điên người, cô hùng hổ hất tung và quăng ném mọi thứ chung quanh mình.
- Không được vô lễ.
Bằng hầm hầm túm lấy Thủy, anh bẻ quặt tay lại sau lưng. Đau quá Thủy hét lên tưng bừng:
- Buông tao ra, mày không có tư cách đánh tao.
Bốp. Bằng dang tay tát mạnh vào mặt vợ. Bàn tay anh đau buốt. Thủy kinh hoàng ôm mặt. Cô không ngờ Bằng đánh mình. Yêu quá thành căm hận. Cô đã yêu Bằng đến độ mù quáng say mê, đổi lại anh không hề biết đến cô, không chút quan tâm đến cô, cô giận dữ cắm lên đầu anh cái sừng, anh vẫn tỉnh như không. Có 1 điều là khi đụng đến mẹ, lập tức Bằng sừng lên như 1 con hổ dữ và hôm nay anh đã đánh cô. Lăn người xuống nền gạch, THủy giãy đành đạch như con cá bị đập đầu:
- Khốn nạn, đồ vũ phu.
Bằng đi luôn ra cửa. Cuộc hôn nhân thứ 2 của anh cũng gãy đổ nhưng BẰng không hề luyến tiếc, đó là cái giá tất yếu của cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Lái xe đi, Bằng ghé vào 1 quán ăn. Chỉ có rượu mới làm anh quên đi nỗi đau trong đời mình. Rượu sẽ làm anh ngủ ngon và không phải suy nghĩ gì hết.
- Anh.
Cô tiếp viên quen mặt sà vào Bằng ôm cổ anh:
- Lại buồn phải không?
- Ba ơi, ăn cái này.
Tiếng thanh đến là hay của con bé rồi giọng líu lo của cậu con trai, Ba9`ng nghiêng người nhìn sang, vòng tay anh trên hông Diễm Lệ buông ra như phải lửa:
- Thục Linh.
Thục Linh, Hiếu Liêm và 2 đứa trẻ, chúng vừa ăn vừa huyên thuyên. Linh cũng nhận ra ngay sự có mặt của Bằng. Cô bối rối chào anh, nét mặt vụt thản nhiên như không.
- Chào anh.
- Anh Bằng, mình lại bàn đằng kia.
Vành môi Linh khẽ nhếch 1 nụ cười cay đắng. Anh đã sa đoạ đến như thế sao. Đẩy Diễm Lệ ra Bằng tiến đến. Đứa bé trai thật giống anh, Bằng run lên:
- Thục Linh, có phải...
- Xin lỗi, chúng tôi đang ăn.
Liêm ái ngại:
- Mời anh ngồi, anh Bằng.
Linh lạnh nhạt:
- Anh ấy đang đi cùng bạn gái kia mà. Nhã Mai, Trung Quang, hai đứa ăn nhanh lên còn đi sở thú nữa.
Như không biết có Bằng, Linh săn sóc cho hai đứa trẻ 1 cách bình thản. Bằng cứ đứng nhìn. Lòng anh tái tê. Anh đã trở thành kẻ xa lạ của THục Linh từ lâu rồi. Cô không hề tha thứ cho anh, nếu không cô không lạnh lùng như vậy. Bằng đi theo Diễm Lệ. Anh không còn thấy đói nữa mà 1 nỗi đau ê chề đầy ngập lòng.
o O o
- Em đối xử với Bằng như thế cũng ác lắm đó Linh.
Linh mím môi:
- Anh bảo em phải làm sao đây. Ba năm về nước, ngỡ Bằng cứng cỏi mạnh mẽ nhưng không, anh ấy chỉ như loài chùm gởi, không có người mẹ bên cạnh, anh như sẵn sàng ngã.
Liêm lái xe đi chầm chậm, sau lưng anh trên băng sau hai đứa trẻ tay bấu vào thành xe, nghịch ngợm nhún nhún người trên nệm, miệng nói không ngừng. Thằng bé thật giống Đinh Bằng, đẹp trai dễ thương. Vừa gặp bé Nhã Mai là hai đứa quấn nhau như gặp tri kỷ. Mới đó mà đã ba năm, ba năm Uyên mất, nỗi nhớ đậm nét trong tâm hồn Liêm.
- Sao, em có tiếp tục công việc của em lúc trước không?
Linh đổi giọng vui vẻ:
- Dĩ nhiên là tiếp tục rồi, nếu không em đâu trở về. Ba năm trở về cũNg đâu thay đổi mấy. Có 1 điều Sơn chín chắn hơn.
Liêm mỉm cười:
- Em không biết đâu, đôi vợ chồng đó hay cãi nhau lắm đó, nhưng không phải vì vậy mà họ to tiếng với nhau, không giống với Uyên ngày xưa anh nói thế nào cô ấy nghe thế ấy và không bao giờ dám cãi lại.
Linh đặt tay lên vai Liêm:
- Anh đã yêu Uyên phải không?
Liêm ưu tư:
- Chỉ sau khi Uyên mất, anh mới hiểu anh đã yêu cô ấy, cô ấy là phần đời quan trọng của anh. Mỗi lẫn nhìn bé Mai, anh lại muốn khóc.
Nắm bàn tay Linh trên vai mình, Liêm tha thiết:
- Mai tuy được bà nội yêu, nhưng vẫn không sao bằng tình của 1 người mẹ dành cho, anh tha thiết mong em thường xuyên đến cho Mai làm bạn với TRung Quang.
- Vâng, em sẽ luôn quan tâm đến bé, em hiểu lắm chứ, không gì quan trọng bằng mẹ, những ngày xa quê cô đơn, lúc mang thai bé Quang đau yếu em khao khát phải chi có mẹ bên cạnh, em sẽ thấy đỡ tủi đỡ cô đơn, cho nên việc Bằng nghe lời mẹ làm khổ em, em không còn giận anh ấy nữa.
- Vậy... em có còn yêu Bằng không?
Linh cười nhẹ rụt tay về:
- Không đâu, anh ấy đã gây tổn thương cho em nhiều quá. Ba năm không gặp, không ngờ khi gặp lại anh ấy lại bên 1 người đàn bà. Ba năm qua em hiểu chỉ có tình cảm chân thành mới tồn tại và mang đến niềm vui.
- Ba ơi, mua bóng.
Bên đường 1 chiếc xe đẩy bong bóng, bán những quả bong bóng thổi to xanh đỏ, hai đứa trẻ nhao nhao lên, Liêm tấp xe vào mua mấy cái. Nắng chiều nhè nhẹ... Liêm nhìn xa xa:
- Ngồi cạnh em anh lại nhớ ngày xưa mình hay chơi đùa bên nhau mà tiếc thời thơ ấu. Nhanh thật, mới đó mà mình sắp già phải không Linh?
Linh bật cười:
- Mới ba mươi mà anh kêu già, anh mà già chắc em phải thành bà lão.
- Bà lão với ông già, buồn cười thật.
Liêm cười phá lên, đôi bạn nhìn nhau họ cùng bối rối quay đi 1 lượt.
- Kể chuyện anh nghe thời gian em sống ở Đức đi Linh.
- Em viết thư kể hết rồi còn gì nữa, sao anh không kể chuyện của anh ba năm, chẳng lẽ anh chưa quen được ai?
Liêm nhìn Linh như trách móc:
- Em thừa biết tính anh rồi còn gì nữa, muốn quên em thật là khó, quên Uyên càng khó hơn.
Linh bối rối cúi mặt:
- Em xin lỗi.
- Không có gì. Còn anh chàng kỹ sư người Đức mà em quen?
- Bạn thông thường thôi, em không có ý định sống ở nước ngoài và cũng không có ý định lấy chồng ngoại quốc. Nếu như lấy chồng... - Linh cười khỏa lấp - Em lại điên nữa rồi, có lẽ em nên ở 1 mình, tình yêu làm em sợ lắm rồi.
Giọng Liêm nhẹ như hơi thở:
- Chẳng lẽ... đến bây giờ em cũng không hề nghĩ đến anh. Anh rất muốn tìm cho bé mai người mẹ, nhưng nhất định người mẹ đó phải là em, nếu không thà anh ở vậy suốt đời, mẹ anh có giận anh cũng chịu.
Linh đùa:
- Anh không sợ... con ông, con bà rồi con chúng mình sao?
Liêm quay phắt lại mừng rỡ:
- Nghĩa là em bằng lòng lấy anh sao Linh?
Linh vờ tròn mắt:
- Em bằng lòng bao giờ?
- Em vừa bảo anh không sợ con ông con bà và con chúng mình?
- Ơ... em chỉ nói chơi thôi chứ bộ.
- Không Thục Linh, anh tin em không vô tình với anh, em thừa biết trong tâm hồn anh luôn có em ngự trị. Thục Linh....
Linh ngã đầu vào vai Liêm mỉm cười:
- Anh biết không, khi đi xa người em nhớ nhất không phải là Đinh Bằng mà là...
- Là anh, đúng không?
Linh gật khẽ, chỉ cần như vậy thôi Liêm cuồng nhiệt siết chặt Thục Linh vào vòng tay mình, giọng anh sôi nổi:
- Chúng mình thật là khờ, xa nhau ba năm và để em đi xa đến hơn nửa vòng trái đất, mới nhận ra mình không thể thiếu nhau. Nhưng em có tin đây là duyên phận không? Vì xa nhau nhưng cuối cùng mình lại về với nhau.
Linh khép mắt lại mơ màng, trong lúc Liêm ghé sát vào má cô. Bao nhiêu năm anh cũng chỉ bày tỏ tình yêu với cô như vậy thôi.
Bé bồng bông, hai má hồng hồng
Khi đi hỏi mẹ khi về chào ba.
Bé Mai dạy bé Quang hát, thằng bé bi bô hát theo. Liêm nhìn 2 đứa trẻ, lòng anh dậy lên niềm vui. Từ nay bé Mai sẽ có 1 người mẹ, người mẹ như Linh nhất định sẽ mang lại cho bé Mai 1 tình cảm thiết tha. Giờ đây nếu như Bằng có bày tỏ tình cảm say đắm bao nhiêu đi nữa cũng không làm Linh thay đổi.
- Về nhà rồi, về nhà rồi, bí bô...
Trung Sơn đứng trên bậc thềm vẫy tay vui vẻ:
- Chu choa nhiều bong bóng quá, cho cậu với.
- Cậu chơi chung với con nha?
- Rồi, chơi chung.
Sơn công kênh cả hai đứa trẻ lên vai mình. Dung nhìn theo mỉm cười:
- Anh Sơn thích trẻ con lắm đó chị.
Linh chọc:
- Vậy thì em mau sinh con đi.
Dung thẹn thùng:
- Em cũng đã có thai rồi chứ, được 2 thàng thôi.
- Vậy nữa.
Linh siết chặt tay Dung, lòng cô bừng lên niềm vui.
o O o
- Thục Linh.
Trước sau cũng sẽ gặp, nhưng không ngờ Bằng tìm mình sớm như vậy. Linh dừng lại lạnh lùng:
- Có chuyện gì không anh Bằng?
- Anh muốn nói chuyện với em, lên xe đi.
Linh lưỡng lự rồi bước lên xe ngồi cạnh Bằng. Bằng cho xe chạy đi, giọng anh thật khẽ:
- Em về nước bao giờ?
- Nửa tháng.
- Anh không biết, nếu như biết anh đã tìm em.
- Tìm làm gì, chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau hết. Chẳng phải chúng ta làm người lạ từ 3 năm qua rồi sao?
- Anh vẫn biên thư cho em, nhưng em không hề trả lời anh.
- Vì mối quan hệ của chúng ta không còn cần thiết nữa.
Bằng kêu lên:
- Tại sao không cần thiết hả Linh, anh vẫn yêu em, anh và Thủy sắp ly dị nhau.
- Nhưng hiện tại anh vẫn đang sống với 1 người đàn bà kia mà.
Bằng cau mày:
- Anh và Diễm Lệ sống với nhau như bèo nước gặp nhau thôi, rồi cũng sẽ chia tay khi không cần nhau nữa.
Linh lạnh lùng:
- Với em tình yêu phải tuyệt đối, không chia xẻ và biết thủy chung. Anh làm tổn thương em nhiều lắm, tuy rằng em đã tha thứ cho anh nhưng em vẫn không thể quên nỗi đau của mình trong quá khứ, em không muốn tiếp tục lại con đường đã đi qua.
Bằng tha thiết:
- Mẹ rất mong được thấy con của chúng mình. Em tha lỗi cho mẹ đi, mẹ không sống được bao lâu đâu, chỉ tiếc khi bà biết thương em thì chúng ta trải qua không biết bao nhiêu phong ba bão tố.
- Anh có thể gặp con, mẹ anh có thể gặp cháu, nhưng giữa chúng ta duyên nợ đã hết.
Bằng sững sờ, trên gương mặt kia là vẻ lạnh lùng băng giá, không còn chút tình cảm nào cho anh.
- Thục Linh...
Linh rụt tay lại lạnh nhạt:
- Những gì cần nói em đã nói hết, anh dừng xe cho em xuống đây đi. Em muốn được 1 mình.
Bằng chua xót thắng xe lại. Tất cả cũNg tại anh không biết trân trọng hạnh phúc mình đang có, bây giờ trách ai đây, lòng anh não nề cay đă"ng. Vợ anh đó, con anh kia nhưng từ bao giờ anh đã trở thành kẻ xa lạ.
BẰng đã đi, Linh cúi đầu đếm bước chân mình đi. Làm sao tránh khỏi không xót xa, nhưng quay về với anh nhất định không. Hình ảnh đau khổ điên cuồng của mình trong ngày anh cưới vợ, Linh không làm sao quên, nếu như khi ấy anh chịu gặp cô dù trong chốc lát thôi cô cũng cam lòng, nhưng anh không hề tìm cô. Sau tuần trăng mật, vừa trông thấy cô, anh vội hoảng sợ và xua đuổi cô. Ôi, những điều đó suốt đời Linh không quên, làm sao cô có thể nối lại cùng anh, cho dù muốn cho bé Quang có cha. Khi đặt tên con Linh cũng không hề nghĩ đến anh. Tất cả qua đi và Linh không muốn quay đầu trở lại.
o O o
- Thục Linh, hãy tha thứ cho mẹ.
Một tay cố giữ bàn tay Thục Linh và 1 tay ôm cháu nội, bà Hải Đường trút hơi thở cuối cùng... Thục Linh kéo con mình ra. Dưới chân, Đinh Bằng gục khóc lặng lẽ. Cuối cùng chỉ có mình anh. Tất cả đã rời xa anh...
Chiều nay Đinh Bằng quay lại thành phố biển. Sóng dưới chân anh làm cho nước tràn vào bắn cao tung tóe, nước biển mặn chát như nỗi cay đắng trong lòng anh.
Ngày tháng tuy đã rất xa rất xa
Nhưng vẫn sâu lắng
Chiều vắng ai biết chờ ai
Ai còn nhớ hay ai đã quên.
Đinh Bằng rít mạnh từng hơi thuốc, khói thuốc bay bay, nước mắt anh làm nhòe nhoẹt. Sóng biển bạc đầu cao cao tung tóe.