There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Elizabeth Eulberg
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 5
Cập nhật: 2017-04-04 13:32:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ớ đoán là người ta tổ chức khiêu vũ vào tối thứ Bảy để cảm giác mệt mỏi của sự kiện đó sẽ tiêu tan trong ngày Chủ nhật và trường học có thể trở lại bình thường vào ngày thứ Hai.
Ừm, tớ biết là có chuyện ngay khi tớ mở cửa chạy ra ô-tô của Tracy.
“Mày có câm mồm lại không!” cô nàng hét toáng lên.
Tớ thận trọng kéo tay cầm và hy vọng dù là việc gì thì việc đó cũng sẽ kết thúc khi tớ ngồi vào trong xe.
“Chị là đồ thua cuộc”, Mike quát vào mặt Tracy khi tớ ngồi vào xe.
“Á à, MÀY là đồ quái vật”, Tracy trả miếng.
Hình như hai chị em họ không nhận thấy tớ đang ngồi trong xe.
“Ừm, hai người này”, tớ cố thu hút sự chú ý của họ nhưng vô hiệu.
“Đâu phải lỗi của TAO nếu con bồ nhí của mày thích chơi với bọn tao hơn chứ”, Tracy nói khi cô nàng nổ máy xe chạy re re trên đường.
“Chị cứ tránh xa em ra, và tránh xa những người mà em biết nữa. Quá xấu hổ vì có người chị như chị”.
Tracy nhanh nhẹn đạp phanh. “Thế thì mày cút ra khỏi xe đi”.
Mike mở cửa và chuẩn bị xuống khi xe đứng ngay giữa đường.
“Mike ơi, đừng...” tớ nài nỉ.
“Tracy à, có chuyện gì vậy? Đi đón thằng bé ngay - nó không thể đi bộ được”.
Tracy nắm chặt lấy vô lăng. “Đừng hòng”.
“Nó đi học muộn mất”.
“Không ảnh hưởng đến tớ”.
“Được rồi, thôi không nói chuyện đó nữa vậy. Có chuyện gì đấy?”
Tracy tiếp tục lái xe và nhìn thẳng về phía trước khi xe đi ngang qua Mike. “Hôm qua nó dám nổi khùng với tớ chỉ vì con bồ nhí dở hơi của nó dành phần lớn thời gian trong buổi khiêu vũ với tụi mình thay vì với nó”.
“Thật á? Cô bé đó tên là gì?” Tớ cố nhớ lại tất cả các cô gái đã nhảy với bọn tớ nhưng tớ không nhớ hết được.
“Là con nhỏ bé tí da ngăm đen mặc chiếc váy xinh xinh màu xanh nhạt pha đỏ ấy”.
“Ôi chao! Con bé là bạn gái của Mike sao?”
Tracy gật đầu khi cô nàng vòng vào bãi đỗ xe.
“Ừm, tớ không hiểu sao cậu và Mike lại cãi nhau to đến thế”.
“Nó khơi mào chứ. Tớ biết thừa là nó sẽ tìm cách phá hỏng buổi tối tuyệt vời đó”. Một nụ cười hé nở trên mặt Tracy. “Nghiêm túc mà nói, tụi mình đã thực sự làm rung chuyển buổi khiêu vũ đó. Ai ai cũng nói bạn trai của tụi nó chỉ là quân bù nhìn. Cậu có thấy gã nào được vui vẻ trên sàn nhảy không? Không đâu nhé, tụi nó chỉ ngồi theo nhóm và huyên thuyên về thể thao...” Cô nàng bắt chước rất giống Mike. “Sao cũng được, anh bạn ạ”.
Khi tới trường, tớ luôn tự nói với mình rằng đây sẽ là một tuần học tập bình thường như bao tuần khác, và tớ không phải lo lắng gì. Nhưng lòng dạ tớ cứ thót lên mỗi khi nghĩ đến hình ảnh Ryan tại buổi khiêu vũ, khi cậu ấy bị con quỷ lớp 10 bám riết lấy. Tớ quyết định đi chậm hơn bình thường. Có lẽ cậu ấy không ở đó. Có lẽ tớ nên giả vờ như mình không giận. Có lẽ...
Khi tớ quẹo đường để đi đến tủ đựng đồ, tớ thấy cậu ấy đang cởi áo khoác ngoài. Tớ cực kỳ nhẹ nhõm khi thấy không có dấu hiệu của KẺ KHÔNG ĐƯỢC GỌI TÊN ở cậu ấy.
Tớ vân vê dãy số mở khóa và nhìn thấy cậu ấy quay người. Bốn mắt bọn tớ gặp nhau. Cậu ấy mỉm cười, và tớ định nói gì đó...
“À, Penny ơi?” Tớ giật nảy người và suýt làm rơi chiếc túi đeo chéo. Tớ quay đầu và thấy hai học sinh lớp 10 là Eileen Vodak và Annette Ryan đang đứng lảng vảng sau lưng.
“À ờ, bọn tớ thấy các cậu rất vui, và bọn tớ cũng rất vui khi chơi với các cậu”. Eileen đỏ bừng mặt và lo lắng lấy ngón tay xoay xoay mái tóc màu nâu vàng.
Họ cũng tham gia nhóm mình hôm tối thứ Bảy sao?
“À, bọn tớ chỉ, ờ, bọn tớ rất ngưỡng mộ cậu. Việc cậu làm thật tuyệt”.
“Cám ơn nhé”, tớ thỏ thẻ trả lời và hy vọng Ryan không nghe thấy.
Annette huých vào vai Eileen. “À, chẳng là bọn tớ băn khoăn không biết hội của cậu có phải chỉ dành cho học sinh lớp 11 hay không, hay liệu cậu có cân nhắc cho học sinh lớp 10 nhập hội không...”
Tớ chằm chằm nhìn Eileen trong vài giây để cố hiểu điều cô nàng đang nói.
“Ý bọn tớ là, mặc dù là học sinh lớp 10 nhưng...”
Hai mắt tớ mở to khi tớ nhận thấy cô nàng đang dò hỏi, “Tất nhiên rồi. Càng đông càng vui mà”.
Nét mặt Eileen và Annette rạng rỡ hẳn lên. “Ôi, cảm ơn cậu nhiều lắm Penny ạ. Cứ báo cho bọn tớ biết nếu cậu cần bọn tớ nhé”.
Đến tớ còn không biết mình đang làm gì cơ mà.
“Ừ, chắc chắn tớ sẽ báo”.
Tớ quay lại tủ đựng đồ khi bọn họ bước đi. Ryan đóng tủ của cậu ấy và nghiêng người sang bên tớ. “Chào cậu nhé”.
“Ừ, chào cậu”, tớ trả lời. Giá như bây giờ tớ có thể ngừng nỗi thôi thúc được lắc mạnh cậu ta và hỏi xem cậu ta nghĩ gì khi đi cùng con quỷ gớm guốc đó.
“Chào Penny”. Tớ ngoảnh mặt lại khi Jen và Amy đi tới.
Tớ cười với Ryan với vẻ hối tiếc nhưng tớ thấy nhẹ bẫng cả người khi có được sự mất tập trung này. Cậu ấy chỉ gật đầu và đi đến lớp học.
“Có hai đứa con gái trong đội bóng đã có bạn trai nhưng lại gọi điện cho tớ để nói về hội đấy”, Jen nói. “Cậu nghĩ là bọn mình thêm thành viên có được không?”
Khi đi đến lớp học tiếng Tây Ban Nha, tớ không thể không nhận thấy là có rất nhiều học sinh nữ chào tớ.
“Hola, Margarita”, Todd chào khi tớ ngồi vào bàn.
“Hola”, tớ lôi sách tiếng Tây Ban Nha ra và mở đến chương mới.
Todd xích gần hơn đến bàn tớ. “Penny này, cuộc diễu binh của các cô gái các cậu vào tối hôm thứ Bảy thế nào?”
“À, bọn tớ vui cực luôn. Tớ thấy chẳng có vấn đề gì với việc đó cả”. Tớ thấy mình có vẻ phòng thủ.
“Thế xảy ra chuyện quái gì mà Diane thôi không làm hoạt náo viên nữa vậy?” Cậu ta lắc đầu. “Xảy ra quá nhiều chuyện ngớ ngẩn lẩn thẩn”.
“Không ngớ ngẩn lẩn thẩn đến thế đâu nhé. Nhân tiện cho tớ hỏi, buổi tối của cậu với...”
“Hilary”, cậu ta tức tối nói.
“À ừ, Hilary! Cô nàng rất thú vị - chắc hẳn cậu phải vui lắm”. Tớ cố khích lệ Todd một chút vì kể cũng là lạ khi cậu ta không cư xử ngu xuẩn luẩn quẩn quanh tớ.
“Tớ cũng không biết - cô nàng dành phần lớn thời gian tối hôm đó với nhóm các cậu mà”.
À, đúng thế đấy.
Todd mở vở và giả vờ chăm chú đọc. Đúng là hành vi bất bình thường.
Tớ chắc chắn cậu ta sẽ sớm vượt qua chuyện đó. Cũng đâu phải chuyện gì to tát với cậu ta đâu.
“Tại sao cậu lại quan tâm xem Todd Chesney nghĩ gì?” Tracy hỏi khi bọn tớ đến nhập hội với Jen và Amy tại bàn ăn trưa quen thuộc.
“Không phải là chỉ mình cậu ta đâu - dạo này ngày nào tớ cũng phải đón nhận mấy chuyện rung cảm vớ vẩn của tụi con trai”. Tớ ném túi đồ ăn trưa lên bàn. “Và đám con gái thì liên tục xuất hiện và nói mấy câu tử tế nhất trên đời”.
“Tớ biết mà - như thế không hay à?” Tracy nói.
“Này các cậu, Kara nhập bọn với tụi mình được không?” Morgan hỏi khi Diane và Kara đi ngay sau cô nàng.
“Được chứ”, Tracy nói. “Rất vui vì cậu đã trở lại, Kara ạ”.
Mặt mũi Kara đỏ bừng. “Ừm, các cậu nói là tớ có thể trở lại khi sẵn sàng...”
Mắt Tracy mở to. “Tất nhiên rồi! Chào mừng cậu đến với nửa đen tối của thế giới!” Cô nàng cười khì. “Có khi tụi mình kéo thêm bàn vào đây cho đủ chỗ nhỉ”.
Không còn nghi ngờ gì khi Teresa Finer và Jessica Chambers cũng đề nghị được nhập hội. Bàn ăn của bọn tớ chẳng mấy chốc chật kín người trò chuyện về Bữa tiệc Khiêu vũ. Teresa nói rằng gã bạn trai đến đón cô nàng muộn mất bốn mươi lăm phút và “bữa tối tuyệt vời” mà bạn trai Jessica hứa hẹn chỉ là một bữa ăn Burger King được phục vụ tại xe. Còn gã bạn trai của Kara lại dành nguyên cả buổi tối để ve vãn một con nhỏ khác.
“Các cậu nói đúng”. Kara lắc đầu và vơ vẩn nghịch cuống táo.
“Không phải đúng hay sai - mà là được ở bên người biết trân trọng cậu”, Diane nói. “Kara à, tớ rất vui khi cậu nhập hội với bọn tớ”.
Kara mỉm cười và cắn một miếng táo.
“Vậy là về cơ bản tớ đang có những cô tình nhân tuyệt vời nhất ở đây”, Tracy nói.
Trong khi Diane, Jessica và Jen thảo luận về kế hoạch tập bóng rổ vào cuối tuần, tớ không thể không bị ấn tượng trước cách Diane không mảy may do dự thảo luận về quyết định thay đổi lớn lao của mình. Không hề có sự hối tiếc - cô nàng biết mình đang đưa ra một quyết định đúng đắn, ngay cả khi cô nàng không được chọn vào đội.
Có vẻ như bây giờ bọn tớ đang có một đội của riêng mình.
Hội Những Trái Tim Cô Đơn Hội Những Trái Tim Cô Đơn - Elizabeth Eulberg Hội Những Trái Tim Cô Đơn