Số lần đọc/download: 2371 / 12
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Chương 18
S
au chuyến đi dài mệt mỏi, Tú nằm vùi trong phòng Thảo mà chàng thường lại đây mỗi lần đến nhà ông Châu. Chàng nhớ Thảo và tự hỏi tại sao nàng lại quen với Mạc Tùng. Sự có mặt của hắn trong phòng Thảo với mục đích gì? Hắn tốt đến nước giữ cho nàng trong sạch vậy sao? Như thế tiếng đồn về Mạc Tùng của dư luận có quá đáng lắm không? …
Nhiều lần Thảo hỏi Tú về vấn đề này, Thảo lặng lẽ lắc đầu. Tú càng hỏi, Thảo càng chối quanh. Cuối cùng, nàng đáp:
- Một lúc nào đó anh sẽ biết, nhưng không phải là bây giờ
- Tại sao phải để thời gian giải thích cho anh, mà không phải từ em chứ
- Ai cho anh sự trong trắng đêm ấy chứ?
Tú cười giả lả:
- Thì xem như em cho được chứ?
- Anh cướp giật, bứt phá một cách tàn nhẫn thì đúng hơn…
Tú gật đầu nhăn mặt đáp nhỏ:
- Thì anh chịu lỗi em rồi và em cũng đã tha thứ cho anh kia mà. Nhắc hoài, bộ em thích nhìn nét sượng sùng trên mặt anh lắm hả?
Thảo hôn nhẹ lên má anh và cười:
- Chuyện của Bạch Vân …không thể biểu hiện bằng lời ngay bây giờ anh ạ! Hãy tin đi, không có bí mật nào giấu mãi dưới ánh sáng mặt trời được cả. Anh tin đi, có một ngày nào đó chuyện sẽ sáng tỏ và kết thúc mà
Giờ đây nằm trên giường Thảo đã một thời trú ẩn. Tú hít thật lâu trên chiếc gối như nhớ lại mùi hương của nàng ngày nào
Tiếng dép quen thuộc của Bạch Vân di chuyển ngoài hành lang tiến về phòng nàng. Tú nằm yên trong phòng Thảo, chàng không muốn Bạch Vân biết sự có mặt của chàng trong lúc này. Chàng sợ sự âu yếm mà nàng cố tình cuốn chàng vào vòng tình cảm để mọi việc trở nên rắc rối khó xử thêm
Tú nhắm mắt như muốn tìm yên tĩnh trong giấc ngủ. Bỗng bên tai chàng nghe tiếng nói quen thuộc của Bạch Vân:
- Anh thay đồ đi, không có ai đâu. Thúy Lan đi chơi với Huy Vũ khuya mới về mà. Mới nãy, anh lên đây có thấy ai không?
Giọng khàn khàn của người lạ:
- Không. Bộ Tú không về sao? Nhà này có mình em thôi à?
- Ai cũng có chìa khóa riêng cả. Anh đừng lo, có ai về là đèn mở rồi. Còn Tú, từ hôm cưới đến nay hắn có về nhà đêm nào đâu
- Sao em không đi tìm hắn?
- Biết đâu mà tìm. Lúc về Sài Gòn, lúc đi các tụ điểm thu mua gỗ, em có thời gian đâu mà chờ. Nhà này, tối ngày mạnh ai nấy đi. Ông bà già thì ở tiệm điện của anh Thịnh lo việc buôn bán. Còn Thúy Lan về nhà là để ngủ thôi. Suốt tháng nó với em có ai nói với ai câu nào đâu. Buồn bực không chịu được
Lặng yên thật lâu, giọng người đàn ông thì thầm. Tú áp sát tai mình vào khuôn bông gió để theo dõi
- Tú có nghi ngờ gì về chuyện mìn tính không em?
- Không. Tự nhiên sao anh lại hỏi em câu này. Từ bốn năm nay, có ai nghi ngờ gì em đâu
- Vậy kế hoạch đó em thực hiện đến đâu rồi. Em lấy được vàng chưa?
Giọng Bạch Vân lo lắng:
- Anh định bao giờ đi mà hỏi vàng?
- bao giờ em lấy được vàng mình đi ngay. Đồ cưới bà ấy cho em bao nhiêu?
- Tất cả khoảng hai cây hà
- Sao ít vậy? Họ giàu lắm mà
- Tại anh Tú không về, em biết làm sao bây giờ?
- Cũng tại em bày đặt ghen tuông chi cho hắn bực mình. Bộ em yêu hắn thật à?
Bạch Vân nhỏ giọng:
- Yêu đâu mà yêu. Không giả bộ như vậy ai tin em chứ? Còn anh nữa…
- Anh sao?
- Đêm đó, tại sao anh hôn con Thảo trước mặt Tú, rồi sáng hôm sau anh đón nó nữa, bộ anh mết nó rồi hả?
- Em đụng ai ghen nấy. Không đón nó làm sao Tú ghen lên để hắn nghĩ lại mà về cưới em chứ. Đêm đó, nếu không có con dao bấm để bên hông, cô ta la lên phải bể hết chuyện mình không? Em không biết gì hết, cứ ong óng mà việc gì cũng không thành
- Bây giờ anh mê con Thảo rồi chê em hả?
- Chê hồi nào? Chê thì lên đây làm gì? Bộ em tưởng lên đây không hồi hộp sao?
- Em có khác gì anh đâu. Còn ở đây ngày nào em rầu ngày ấy hà
- Rầu gì mà rầu, nhà cao cửa rộng em còn thiếu gì nữa mà lo lắng chứ?
- hừ! Còn bào thai này anh tính sao? Tú không hề gần gũi em làm sao đổ thừa cho anh ấy được chứ?
Giọng Mạc Tùng cau có:
- Anh biểu em phá thai mà em không chịu là sao? Bao giờ có con lại không được chứ? Tiền bạc, vàng vòng không lo lấy, ở đó mà lo ba cái "quỷ quái " đấy. Sao, chìa khóa có lấy được cái nào chưa?
- Làm sao lấy được, em leo qua phòng con Lan bao nhiêu lần có thấy nó bao giờ đâu. Cửa tú nào cũng xài khóa số, đồ nghề anh đưa em thử không có cái nào được cả
Im lặng một chút, rồi người ấy đáp:
- Để anh cho đám đàn em của anh theo em một đứa. Tụi nó có tay nghề khá lắm,chỉ cần em tạo cơ hội cho nó vào đây là được rồi
Tú đưa tay đề lên vùng ngực mình cho cơn giận thôi bốc cao, nỗi hận bừng dậy để tìm cách giải quyết êm đẹp. Tú mím môi, chàng bỏ dép nhẹ nhàng tiến đến cầu thang xuống phòng khách. Tú gọi điện thoại cho anh Thịnh mời ba mẹ về ngay để giải quyết chuyện của Bạch Vân và chàng. Tú chờ Thịnh tại cổng
Thịnh được cú điện thoại của Tú, chàng thông báo cho cha mẹ biết và cùng về chứng kiến để xem sự thật Tú báo có đúng không, hay là Tú oán ghét Bạch Vân muốn vu khống cho nàng để Tú tự do yêu Thảo
Bạch Vân bị gõ cửa dồn dập, nàng cuống quýt lên vì giọng của Tú ngoài cửa vọng vào như hối thúc, như hăm dọa nàng. Mạc Tùng bảo nhỏ:
- Để anh leo qua phòng Thảo tránh né như kỳ rồi. Em ở đây ráng ngọt dịu với hắn cho qua chuyện nha!
- Được rồi, để em! Anh leo nhẹ nhàng coi chừng té đó
Bên ngoài Tú gọi vọng vào mỗi lúc một nhanh hơn. Bạch Vân lớn giọng cằn nhằn:
- Em nghe rồi, cứ gọi hoài làm như nhà cháy không bằng
Tú gắt giọng:
- Làm gì lâu vậy?
- Có cái tật gì mà hay la lớn tiếng, kỳ cục quá đi!
Nàng vừa mở cửa, Bạch Vân bị Tú nắm tay đẩy mạnh xuống giường bảo:
- Ngồi im đó!
Bên phòng Thảo, Mạc Tùng vừa nhảy xuống giường thì đèn bật sáng. Trước mắt Mạc Tùng, ông bà Huỳnh và Thịnh nhìn chàng trân trối. Thịnh lên tiếng khi nét bỡ ngỡ trên gương mặt Tùng tái mét vì ngượng ngập, trước sự hiện diện những người trong gia đình Tú
Tú đưa Bạch Vân đối diện với Mạc Tùng trong phòng Thảo. Đôi môi mấp máy, ánh mắt van lơn của nàng lướt qua ông bà Huỳnh như kêu gọi lòng thương hại của mọi người
Tú cười nhẹ và kể cho cha mẹ nghe tất cả việc Bạch Vân làm và dự định của Mạc Tùng đối với gia đình mình
Mạc Tùng giương mắt nhìn Tú. Tú cười gằn:
- Tôi nằm trong phòng này từ chiều đến giờ, tất cả mọi việc tôi rành là nhờ thế đó.Sao? Bạch Vân? Bốn năm nay em đưa vàng và tiền cho Mạc Tùng đủ để làm vốn chưa, hay cần lấy thêm hai cây vàng hôm đám cưới nữa?
Bạch Vân cúi đầu cắn môi im lặng. Ông Huỳnh bảo:
- Bạch Vân! nghĩ tình nghĩa của cha mẹ con, bác muốn Tú cưới con cho bác có dịp đền trả công ơn đó. Sao con lại dại khờ nghe lời Mạc Tùng muốn cướp tài sản này để xây dựng hạnh phúc riêng tư vậy? Biết gã này có yêu con không, hay lợi dụng sự khờ khạo của con để lấy tiền, và vàng của bác rồi bỏ con bơ vơ rồi theo kẻ khác. Con có thể tin theo lời gã "ma cô " này sao?
Bạch Vân khóc:
- Con yêu anh ấy trước ngày về đây….nhưng con không có tiền để tạo lập hạnh phúc…nên con…
Thịnh cướp lời:
- Nên em mới lợi dụng anh Tú để moi tiền của ba má anh, đồng thời phá vỡ hạnh phúc đời ảnh luôn cho thỏa dạ ích kỷ phải không?
Bà Huỳnh liếc Bạch Vân gằn gằn:
- Bạch Vân! Nhà này, ai cũng cố làm vui lòng con, tốt với con, tại sao con không biết an phận lại làm chuyện hồ đồ như thế chứ? Giờ đây bác nhất định không chứa con trong nhà này nữa. Con hãy theo Mạc Tùng cho trọn vẹn lòng mơ ước của mình đi. Thật bác không ngờ con lại trả ơn bác bằng cách đưa người ta vào nhà để lấy vàng bạc nhà này
Bạch Vân ôm mặt khóc nức nở. Thịnh lên tiếng:
- Từ phút này, Bạch Vân hãy tự lập không nên lui tới nhà này nữa. Từ đây, nhà tôi có mất mát gì thì anh Mạc Tùng chịu hoàn toàn hậu quả đó. Tú, em đưa hai người xuống lầu đi!
Bạch Vân khóc, xuống giọng và ngước mắt van lơn ba Tú:
- Xin bác tha tội cho con. Giờ con biết đi đâu bây giờ…Cho con ở lại đây, con hứa sẽ chuộc lại lỗi lầm. Con thật sự hối hận mà!
Bà Huỳnh rắn giọng:
- không thể được! Một giờ cũng không đừng nói gì thêm nữa. Ngày mai, nếu con muốn nhận số nữ trang trong ngày cưới bác sẽ cho, nhưng phải đến công an phường nhận, có sự chứng kiến của mọi người sau khi làm xong thủ tục, để sau này thằng Tú không phiền vì con nữa. Còn bây giờ, con đi theo người mà con yêu thích đó. Tú, tiễn khách!
Ông Huỳnh thở dài đưa mắt nhìn theo, dáng thiểu não của hai người…Trong mắt Tú, một niềm vui chợt về. Chàng đưa Bạch Vân đi với sự thỏa mãn trong lòng
Tú trở về phòng. Nhớ lại gương mặt Thảo đêm ấy, Tú tự trách mình sao nặng lời với nàng và nỗi căm giận ấy khiến chàng chiếm đoạt nàng một cách thô bạo. Thảo đau đớn biết bao trong giờ phút kinh hoàng ấy!
Thảo khóc và ngất lịm vì uất ức thái độ bất nhã của chàng. Mọi việc đến với Thảo, Tú chưa bao giờ dịu dàng lịch sự. Không có cử chỉ nào, ngôn từ nào chứng tỏ chàng là người trong giới trí thức cả. Chưa bao giờ Thảo được giây phút hạnh phúc kể từ khi yêu chàng. Từ đây chàng sẽ đem lại hạnh phúc cho Thảo, nhất định, nhất định như thế
Nhưng Tú có biết đâu trong khi chàng vui mừng với kết quả mỹ mãn ở đây, nụ cười trên môi chàng nở trọn, ánh mắt nhớ Thảo vui tươi....thì tại thành phố ấy, giữa khuya vắng lặng, người yêu của chàng đã từ giã mái ấm thân yêu để ra đi, không biết cánh chim ấy sẽ đi về đâu! Về đâu?
Xuân Thảo đến Quy Nhơn, thành phố đầy trăng sao ngày nào đã chôn kín cuộc đời Hàn Mạc Tử. Thảo yêu thành phố này với "lầu ông Hoàng đó "…Nên nàng chọn nơi đây là đất sống để chôn lấp mối tình dở dang mà nàng ôm kín vòa hồn
Xuân Thảo đến bệnh viện đa khoa tìm Thu Mai, cô bạn đồng khóa hiện nhận nơi này làm quê hương
Thu Mai nhìn hành trang của Thảo rồi ngạc nhiên hỏi:
- Ê! Sao bỏ Chợ Rẫy mà ra đây? Bộ cơm không lành canh không ngọt với Thế Vinh rồi hả? Xem kìa làm gì nhìn ta dữ vậy?
Thảo cười hỏi:
- Sao mi không mời ta vào phòng, để ta có thời gian thanh minh chuyến đi này của ta chứ?
Thu Mai cười kéo Thảo vào phòng:
- Vào đây, vào đây, thế giới nhỏ hẹp của ta đó. Giờ mi có thể giải bày tâm sự được chưa?
Thảo tựa mình nơi thành ghế thở dài. Thu Mai cười hỏi:
- Chuyện gì nói đi! Bộ giận Thế Vinh ra đây đổi gió hả?
Thảo lắc đầu buồn bã đáp:
- Ta nhờ mi giới thiệu với bác sĩ giám đốc cho ta công tác tại đây một thời gian, khoa nào cũng được miễn có chổ cho ta cư trú là được rồi
Thu Mai trố mắt hỏi:
- Làm ở Chợ Rẫy không tốt sao? Ở đây buồn lắm đó!
- Không cần vui hay buồn. Ta rời thành phố có lý do riêng, mi đưa giấy giới thiệu của bệnh viện trong ấy nhờ giám đốc xét giùm ta được không?
Thu Mai gật đầu:
- Dĩ nhiên là được rồi. Bác sĩ Tiền ở đây tốt bụng, nhận mi ông ấy còn mừng nữa,vì ở đây đang thiếu bác sĩ nội khoa. Thảo à! Mi có thể nói cho biết lý do mi rời thành phố không?
Thảo thở dài đáp:
- Nhờ mi dĩ nhiên là ta phải khai báo rồi. Thu Mai à, mi nghe đây! Ta yêu người ấy…tình không thành, ta muốn quên hình ảnh đó nên mới lưu lạc ra đây. Mi thương ta thì giữ kín. Ngày nào đó, mi sẽ rõ chi tiết hơn
Thu Mai nhìn bạn thương hại:
- Thảo! Mi là bạn, ta thương và sẵn sàng giúp đỡ mi khi cần. Thế Vinh yêu mi lắm, sao không ưng anh ta cho yên phận?
- Nếu cuộc đời như một dòng sông êm vắng thì con Thảo này đâu phiêu bạt đến nơi này để tìm đất sống chứ?
Thu Mai gật đầu:
- Ta hiểu rồi. Mình đi trình diện "sếp" nha. Nè bác sĩ giám đốc tên Tiền nhưng mặt không lạnh như tiền đâu nhé, ông ta ba mươi chưa có vợ lại đẹp trai. Ở đây, có nhiều người đang chờ lời cầu hôn của ông ta đó. Mi chuẩn bị tinh thần không chừng gặp ông ấy mi "xỉu" đó.
Thảo bật cười, bản tính liến thoắng ngày nào trở về với nàng:
- Thu Mai à! Tim ta chai cứng khi cuộc tình ấy dở dang. Bây giờ, nếu ta có thể ngất đi trước vẻ đẹp trai của ông Tiền để có công việc sống qua ngay, ta cũng nên " xỉu ". Mi thấy có đúng không?
Thu Mai cười ngất trước giọng điệu và cách diễn của Thảo:
- Trời ơi! Mi về đây, ta lại có thêm một đối thủ nữa rồi. Chắc ông Tiền " đau tim " vì mi lắm đó Thảo!
Thảo cười vui vẻ đáp:
- Ê! Mi quên rồi sao Thu Mai, ta đã bỏ bao nagyf để nghiên cứu về tim, nhất là tim của hạng mày râu như ông ta... Mi đừng có sợ. Ta không nỡ tranh giành với ân nhân của mình đâu. Vả lại, tim ta chất đầy hình bóng người ấy rồi.
- Ai vậy? Bật mí một chút có được không?
- Một ngày nào đó mi sẽ biết. Bây giờ chưa tiện, đừng buồn nhé!
- Ai cũng có phần đời riêng tư cần cất giữ cho trái tim nồng ấm của mình. Thôi, chúng ta đi.
Thảo theo chân Thu Mai đi hết hành lang vắng lạnh đến phòng giám đốc. Hai chân Thảo sựng lại, Thu Mai nheo mắt:
- Ê! Ta đưa mi vào gặp giám đốc chứ có đưa mi về nhà chồng đâu mà ngập ngựng bước vậy hả?
Thảo cười bẻ lại:
- Mi đưa ta về nhà chồng mi thi có. Ê! yêu sao không dám tỏ vậy? Sự gan dạ, lém lỉnh khôn ngoan của mi cất đau kỹ thế, sao không đem ra áp dụng?
Thu Mai rụt cổ:
- Ta lỡ đem hiến cho viện bảo tàng cất giữ rồi. Còn lại đây trái tim nhỏ bé và đôi chân ngập ngừng, với đôi môi chỉ biết khép kín khi đứng gần hắn thôi. Biết làm sao bây giờ. Đôi khi mình khờ khạo một cách đáng ghét phải không Thảo?
- Ta cũng vậy thôi... Nhưng ta tin rằng một ngày không xa, Tiền xẽ hiểu tim mi chỉ chứa duy nhất mình hắn thôi.
Thu Mai đưa Thảo đến gặp Tiền. Trước mặt Thảo, cặp kính trắng với gương mặt điển trai, nghiêm nghị của kẻ bề trên đang nhìn Thảo như dò hỏi. Thu Mai vui vẻ giới thiệu:
- Em xin giới thiệu, Xuân Thảo bạn cùng khóa của em. Thảo được bệnh viện Chợ Rẫy chọn... nhưng vì... Thảo muốn về đây làm với em cho vui... Nếu anh giúp đỡ, em mừng lắm.
Tiền mỉm cười đưa tay mời hai người ngồi, chàng dịu dàng đáp:
- Được chứ. Ở bệnh viện tỉnh nghèo nàn thế này nếu Thảo không chê... thì tôi có lý do gì từ chối chứ. Thảo chuyên về khoa nào vậy?
Thu Mai cướp lời:
- Thảo chuyện về nội khoa, nhất là tim. Anh xem tim mình có gì không ổn... Thảo trị cho... bảo đảm trăm phần trăm... không lấy tiền.
Tiền vui vẻ đáp:
- Bây giờ thì chưa... mai mốt ắt phải có. Chừng ấy phải nhờ đến Thảo thôi.
Ánh mắt Tiền nhìn Thảo. Nàng đáp lại vui vẻ chẳng kém:
- Anh Tiền giúp đỡ cho Thảo được làm ở đây... Thảo cám ơn lắm! Còn vấn đề điều trị tim, Thảo chỉ giỏi trị cho đàn bà, con nít và ông già thôi... chứ Tim anh có đau... chắc Thu Mai trị hay hơn em rồi.
Tiền cười vui vẻ trước giọng điệu châm chọc của hai người. Thảo thở nhẹ nhõm. Thấy Thảo với cử chỉ ấy, Tiền cười hỏi:
- Thảo sao vậy?
- Dạ, tại em hồi hộp không biết anh có vui vẻ cho em hợp tác không. Anh bằng lòng là em cảm thấy mừng, vậy thôi.
- Có gì quan trọng như thế chứ? Bệnh viện lớn nhận em, chả lẽ anh không cần bác sĩ trẻ và giỏi như em sao? Mai em đến nhé. Anh sắp xếp sau cho em.
- Dạ. Xin phép anh, em về. Cám ơn anh!
Tiền tiễn chân hai người với nụ cười và ánh mắt reo vui.
Thu Mai nắm tay bạn đi một đoạn khá xa, nàng cười bảo:
- Mới đầu " tôi tôi - Thảo Thảo ", nói một hồi nhìn mắt anh ta biết ngay là sẽ đổi " tông ". " Đúng như trong kinh "! " Anh em " ngọt ngào như đường Cuba. Chưa thấy ai đổi " hệ " như hai người, thật là đồng tình mà.
Thảo nhéo má bạn cười:
- Ê! Bộ hối hận rồi hả? Trời ơi, bà cụ à! Con đang khổ, bà không thấy sao? Người ta rầu muốn chết ở đó mà cặp đôi. Kỳ cục!
Thu Mai cười:
- Ê! Mi không chịu thì để tao, làm gì cằn nhằn vậy chứ. Người đẹp đừng nhăn nhó xấu lắm.
- Vậy sao? Người ta bảo: người đẹp nhăn càng đẹp mà. Bao Tự ngày xưa đó, quên sao?
Thu Mai cười nhạo báng:
- Ngày nay chỉ có mấy bà đóng vai điên khùng trên sân khấu mới nhăn nhó, bà cụ à. Bộ tính chuyển nghề sao? Mấy vai điên có đào rồi, đừng mơ nữa cụ Thảo à!
Thảo rút cổ nắm tay bạn hỏi:
- Bây giờ mi cho ta ở đâu?
- Về cư xá với tao rồi từ từ tính.
- Nếu được vậy thì cám ơn lắm!
Thu Mai cười:
- Khỏi cám ơn, chỉ cần mi đừng đá lông nheo với " kép " Tiền ta là đủ rồi.
Thảo le lưỡi:
- Không ngờ mi dám bộc lộ tim đen của mình như thế. Tình yêu ơi! Mi là ai? Là gì hả?
Thu Mai trợn mắt đáp:
- Là Tiền đó không biết sao? Ngốc thật.
Cả hai cùng cười trong căn phòng thật ấm cúng!