Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Lauren Weisberger
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1403 / 21
Cập nhật: 2016-03-24 21:06:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Chỉ Mới Cởi Quần Áo Thôi Mà
ola đã thu xếp cho xe đợi ở một ngã tư định trước đằng sau sân vận động Staples Center, và nhờ vào phép mầu nào đó - hoặc vì thực tế là thường chẳng ai bỏ về giữa chừng buổi lễ cả - cô đã chuồn ra được qua cửa sau và lên chiếc xe đang đợi mà không bị bọn săn ảnh đeo bám. Va li của cô để mở ở ghế sau, và tất cả đồ đạc được xếp gọn gàng nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của một nhân viên ở khách sạn Beverly Wilshire. Lái xe nói rằng ông ta sẽ để cô được riêng tư một lát trong lúc cô thay chiếc đầm bằng quần áo đi phố bình thường của cô.”
Cô nhanh chóng thay đồ rồi gọi điện cho Nola. “Sao mà cậu có thể thu xếp được những việc này?” cô hỏi ngay mà không chào bạn. “Cậu có tiền đồ xán lạn để làm một trợ lý đấy.” Thà rằng đùa cợt còn dễ chịu hơn là cố gắng miêu tả cho bạn buổi tối nay đã diễn ra như thế nào.
“Này, đừng tưởng bở cậu sẽ thoát được nhé - tớ muốn nghe tuốt tuột - nhưng kế hoạch có thay đổi một chút.”
“Kế hoạch thay đổi một chút á? Đừng nói với tớ rằng tớ phải ở lại đây đêm nay đấy chứ.”
“Cậu không phải ở lại đấy, nhưng cũng không thể về đây được. Bọn săn ảnh đã bu đầy quanh nhà tớ rồi. Phải có đến tám, có thể là cả chục gã ấy. Tớ đã rút dây điện thoại cố định ra rồi. Nhà tớ mà còn thế này thì tớ không thể tưởng tượng được nhà cậu sẽ thế nào. Tớ tuyệt nhiên không nghĩ rằng cậu muốn đương đầu với bọn này đâu.”
“Nola, tớ xin lỗi.”
“Ồ thôi nào! Cho đến giờ thì đây là việc thú vị nhất từng xảy ra trong đời tớ đấy, nên cậu đừng có mà nói nữa. Tớ chỉ tiếc là sẽ không được gặp cậu. Tớ đặt vé cho cậu trên chuyến bay của Hàng không Hoa Kỳ bay thẳng sang Philadelphia, và tớ đã gọi báo ẹ cậu rồi. Cậu cất cánh lúc mười giờ tối nay và đến nơi lúc gần sáu giờ sáng. Mẹ cậu sẽ đón cậu ở sân bay. Tớ hi vọng thế cũng ổn?”
“Cảm ơn cậu. Tớ cảm ơn mấy cũng không vừa. Còn trên cả ổn ấy chứ.”
Lái xe vẫn đứng ngoài, đang nói chuyện trên điện thoại di động, và Brooke muốn khởi hành trước khi ai đó phát hiện ra họ.
“Hãy đi đôi tất thật đẹp vào phòng khi cậu phải cởi giày ở cửa an ninh hàng không, vì tớ đảm bảo ở đó thế nào cũng có kẻ chụp ảnh cậu. Cười tươi hết cỡ rồi đến phòng chờ hạng thương gia - khả năng là họ sẽ không có ở đó.”
“Nhất trí.”
“À, mà nhớ để lại những thứ cậu thuê trên ghế sau ô tô ấy nhé. Ông lái xe sẽ trả tất cả mọi thứ về khách sạn và họ sẽ đảm bảo trả lại chúng cho nhà tạo mẫu.”
“Tớ không biết cảm ơn cậu thế nào được đây.”
“Ơn với huệ gì, Brooke. Cậu sẽ làm điều hệt như thế cho tớ nếu chồng tớ thành siêu sao trong một sớm một chiều và tớ bị bọn săn ảnh săn đuổi. Tất nhiên thế có nghĩa là tớ phải có một ông chồng thực thụ đã, điều mà cả hai bọn mình đều biết là rất ít khả năng xảy ra, và có nghĩa là ông chồng giả định đó của tớ phải có tí tẹo tài năng, mà điều này còn ít khả năng xảy ra hơn nữa...”
“Tớ mệt quá không tranh luận được, nhưng hãy nhớ rằng hiện giờ những cơ hội thành công của cậu trong hạnh phúc và tình yêu lớn hơn cơ hội của tớ đến, ờ, phải đến hàng chục ngàn lần ấy, vậy thôi đừng có nói nhăng nói cuội nữa đi. Tớ yêu cậu lắm.”
“Tớ cũng yêu cậu. Nhớ đấy - bít tất thật đẹp và gọi cho tớ.”
Trong thời gian ô tô đi từ sân vận động Staples Center đến sân bay Los Angeles, cô cẩn thận gói bộ váy đầm vào túi đựng quần áo được cấp sẵn, nhét đôi giày vào túi đựng giày, và xếp đồ trang sức và chiếc xắc gọn gàng vào những chiếc hộp bọc nhung xếp thành chồng trên ghế xe cạnh cô. Chỉ đến lúc cởi chiếc nhẫn mặt kim cương đại tướng từ ngón đeo nhẫn trái ra cô mới nhận thấy rằng nhà tạo mẫu vẫn giữ chiếc nhẫn cưới bằng vàng trơn của cô, và cô ghi nhớ trong đầu là phải nhắc Julian bảo cô gái kia trả lại nó. Cô cố cưỡng lại sự thôi thúc cho rằng đó là một dấu hiệu nào đó.
Hai ly Bloody trên máy bay và một viên thuốc ngủ Ambien đảm bảo một giấc ngủ lịm dài năm tiếng đồng hồ cực kỳ cần thiết đối với cô, nhưng phản ứng của mẹ cô ở chỗ nhận hành lý đã cho thấy là nó chẳng là điều kỳ diệu nào cho dung nhan của cô cả. Brooke mỉm cười vẫy tay khi nhìn thấy mẹ mình ở cuối cầu thang cuốn và suýt nữa thì va phải người đàn ông đứng trước mặt cô.
Mẹ cô ôm cô thật chặt, rồi đẩy cô ra cách bà một sải tay. Bà ngắm nghía bộ quần áo thể thao bằng nỉ, đôi giày đế mềm và mái tóc buộc đuôi ngựa của Brooke rồi tuyên bố, “Trông con khiếp quá.”
“Cảm ơn mẹ nhé. Con cũng thấy mình luộm thuộm quá.”
“Nào ta đưa con về nhà nào. Con có gửi hành lý không?”
“Không, chỉ có thế này thôi ạ,” Brooke nói và chỉ vào chiếc va li có bánh xe của mình. “Một khi ta phải trả lại hết váy, giày, túi, trang sức và đồ lót đi mượn thì chẳng còn mấy đồ đạc để đóng gói cả.”
Mẹ cô bắt đầu len lỏi qua mọi người để đi về phía thang máy. “Mẹ đã tự hứa rằng mẹ sẽ không hỏi một câu nào cho đến khi con sẵn lòng tâm sự.”
“Cảm ơn mẹ, con cảm kích về điều đó.” ‘
“Thế nên...”
“Thế nên sao ạ?” Brooke hỏi. Họ bước ra khỏi thang máy. Luồng hơi lạnh ở Philadelphia ập mạnh vào người cô, cứ như cô cần được nhắc nhở rằng cô không còn ở California nữa.
“Thế nên... mẹ sẽ luôn ở đó, chờ đợi, phòng khi con muốn tâm sự về bất kỳ điều gì cũng được.”
“Tốt lắm, cảm ơn mẹ.”
Mẹ cô giơ hai tay lên trời trước khi kéo mở cửa xe ô tô “Kìa Brooke! Con đang tra tấn mẹ đấy.
“Tra tấn mẹ ấy ạ?” Brooke giả tảng không tin. “Con đang chấp nhận lời đề nghị rất ân cần của mẹ để cho con được nghỉ xả hơi một chút đấy chứ.”
“Con biết tỏng là đề nghị đó không thật lòng mà!”
Brooke nâng chiếc va li của cô lên cốp xe rồi ngồi vào ghế bên. “Con có thể nghỉ ngơi thư giãn suốt đường về nhà trước khi cuộc thẩm vấn bắt đầu không mẹ? Tin con đi một khi mẹ khơi chuyện rồi là mẹ không thể bắt con ngừng nói được đâu đấy.”
Cô nhẹ cả người khi mẹ cô chỉ chuyện gẫu suốt đường về đến căn hộ của bà trong trung tâm thành phố, kể với Brooke về tất cả những người bà đã gặp ở câu lạc bộ chạy thể thao mới. Thậm chí đến lúc họ đỗ xe trong ga ra dưới tầng hầm tòa nhà và vào thang máy để lên căn hộ hai giường ngủ trên tầng năm thì bà vẫn cứ vui vẻ độc thoại triền miên. Chỉ đến khi họ bước vào trong phòng và đóng cửa lại thì bà mới quay lại phía Brooke, cô đã chuẩn bị tinh thần đương đầu.
Mẹ cô, trong một phút gần gũi hiếm hoi, đưa bàn tay khum khum lên áp vào má Brooke.
“Trước hết, con đi tắm đi đã. Có sẵn mấy cái khăn sạch trong nhà tắm rồi và mẹ đã để loại nước gội đầu oải hương mới mà mẹ rất thích trong ấy. Sau đó con phải ăn. Mẹ sẽ làm trứng cuộn cho con - chỉ lòng trắng thôi, mẹ biết rồi - và một ít bánh mì nướng. Rồi con đi ngủ. Mắt đỏ là tệ lắm, và mẹ đoán rằng con chẳng ngủ được mấy trên máy bay. Phòng ngủ thứ hai đã được trải chăn ga gối sẵn sàng rồi và mẹ đã bật điều hòa ở mức cao nhất rồi.” Bà rụt tay lại và đi về phía bếp.
Brooke thở hắt ra, kéo chiếc va li vào phòng ngủ, và đổ vật xuống giường. Cô ngủ thiếp đi trước khi kịp cởi giày.
Rốt cuộc, khi cô tỉnh giấc vì buồn tiểu đến mức không thể nhịn thêm được nữa thì mặt trời đã xế bóng đằng sau tòa nhà. Đồng hồ chỉ bố giờ bốn mươi lăm phút và cô nghe thấy mẹ cô đang lấy bát đĩa từ máy rửa bát ra. Chỉ mất mười giây để cái đêm hôm trước ập về. Cô chộp lấy điện thoại di động của mình và vừa bực bội vừa hài lòng khi thấy mười hai cuộc gọi nhỡ và cũng từng ấy tin nhắn, tất cả đều từ Julian, bắt đầu từ khoảng mười một giờ đêm hôm trước theo giờ California và tiếp tục suốt đêm đến tận sáng hôm nay.
Cô lê mình ra khỏi giường và đi vào phòng tắm trước hết rồi mới sang bếp, nơi mẹ cô đang đứng trước máy rửa bát, dán mắt vào chiếc vô tuyến nhỏ đặt dưới một tủ chạn. Oprah đang ôm một vị khách mời của chương trình không rõ là ai trong lúc mẹ cô lắc đầu.
“Mẹ à,” Brooke nói và băn khoăn đến lần thứ bao nhiêu không biết rằng mẹ cô sẽ làm gì nếu rốt cuộc cũng đến một ngày nào đó chương trình Oprah thôi không phát sóng nữa. “Ai đang lên ti vi đây hả mẹ?”
Bà Green thậm chí không quay lại. “Mackenzie Phillips đấy,” bà trả lời. “Lại nữa rồi. Con tin được không? Oprah đang gặp cô ta để xem cô ta xoay xở ra sao sau lần tuyên bố ban đầu.”
“Thế cô ta xoay xở ra sao ạ?”
“Cô ta là người nghiện ma túy đang điều trị hồi phục, đã có quan hệ tình dục với cha đẻ của cô ta trong mười năm liền. Con biết đây, mẹ không phải là nhà tâm lý học, nhưng mẹ sẽ không bảo rằng dự đoán của cô ta về hạnh phúc lâu dài là sáng suốt đâu nhé.”
“Cũng phải thôi.” Brooke vớ lấy một túi bánh Oreo một trăm calo từ chạn rồi xé mở nó ra. Cô đút vào miệng vài miếng bánh. “Chúa ơi, bánh ngon quá. Sao nó lại đủ có một trăm calo thôi nhỉ?”
Mẹ cô khụt khịt. “Vì nó chỉ cho con vài mẩu vụn kiết lõ thôi. Con phải ăn năm gói mới cảm thấy hơi hơi đã. Toàn là trò bịp bợm í mà.”
Brooke cười nhẹ.
Mẹ cô tắt ti vi đi. Bà quay lại đối diện với Brooke. “Bây giờ mẹ làm món trứng và bánh mì nướng cho con nhé, con thấy sao?”
“Được ạ. Nghe có vẻ tuyệt đấy mẹ. Con đang đói đến chết lên được đây,” cô nói trong lúc dốc tuột nốt túi bánh Oreo vào miệng.
“Con nhớ lúc các con còn bé và mẹ làm bữa sáng cho các con ăn tối vài lần mỗi tháng không? Cả hai con đều thích thế.” Bà kéo một chiếc chảo rán từ ngăn tủ trượt ra và đổ nhiều dầu ăn vào đến nỗi trông như nó bị ngập nước.
“Ừmm, dĩ nhiên là con nhớ rồi. Chỉ có điều con khá chắc rằng mẹ đã làm thế hai đến ba lần mỗi tuần chứ không phải mỗi tháng, và con cũng chắc rằng chỉ có mình con thích nó mà thôi. Anh Randy và bố thường gọi pizza mỗi lần mẹ làm món trứng buổi tối.”
“Ồ thôi đi Brooke, đâu có thường xuyên đến thế. Mẹ vẫn nấu nướng suốt mà!”
“À há!”
“Tuần nào mẹ chả nấu một nồi gà tây cay to tướng. Các con đều thích món đó.” Bà đập sáu quả trứng vào một cái bát và bắt đầu đánh trứng. Brooke mở miệng định phản đối khi mẹ cô ón “nước xốt đặc biệt” tự chế theo kiểu của bà vào trứng - một chút sữa đậu nành pha va ni làm cho trứng có vị ngọt đến buồn nôn - nhưng rồi nghĩ lại không nói thì hơn. Cô sẽ phủ đẫm nước xốt cà chua rồi nuốt chửng, như mọi khi.
“Đó là món đã chế sẵn!” Brooke vừa nói vừa xé thêm một gói Oreo. “Mẹ chỉ việc cho thêm thịt gà tây và một bình xốt cà chua vào nữa thôi.”
“Món đó ngon và con biết rằng đúng là thế.”
Brooke cười tủm tỉm. Mẹ cô biết rằng bà một đầu bếp rất dở, không thể tự gán ình cái mác gì khác ngoại trừ khủng khiếp, và cả hai người thường thích thú tung hứng chủ đề nho nhỏ này.
Bà Green dùng rũa xắt miếng trứng đậu nành va ni từ chiếc chảo chống dính ra và chia nó vào hai đĩa. Bà lấy bốn lát bánh từ lò nướng điện ra và cũng chia vào hai đĩa mà không nhận thấy rằng bà chưa hề ấn nút “Nướng” trên lò. Bà đưa cho Brooke một đĩa và chỉ về phía chiếc bàn nhỏ ngay bên ngoài bếp.
Họ mang đĩa ra ngoài bàn và ngồi vào chiếc ghế mọi khi của mình. Mẹ cô quay vào bếp và mang ra hai lon Coca ăn kiêng, hai chiếc nĩa, một con dao, một bình cổ đựng mứt nho Smucker, và một chai xịt vị bơ, bà quẳng bừa tất cả những thứ đó lên bàn. “Bon appetit (1)!” bà uốn giọng nói.
“Ngon quá!” Brooke nói trong lúc vần miếng trứng có mùi va ni quanh chiếc đĩa. Cô xịt bơ lên miếng bánh chưa nướng của mình và giơ lon Coca lên cao. “Chúc mừng!”
“Chúc mừng! Vì...” Brooke thấy mẹ mình tự ngừng lại, chắc hẳn đang định nói vì cái gì đó chẳng hạn như sự đoàn tụ, hoặc khởi đầu mới, hay là nhắc tới Julian một cách tế nhị. Thay vào đó, bà nói, “Vì món ngon và khách quý!”
Họ ăn mau chóng, và Brooke ngạc nhiên thích thú vì mẹ cô vẫn chưa hỏi cô một câu nào. Tất nhiên điều đó có tác dụng như bà mong đợi là làm cho Brooke thèm được trò chuyện về tình hình mà chắc hẳn bà đã biết rồi. Mặc dù vậy, Brooke dềnh dang mãi mới cắm được phích vào ấm điện. Lúc họ đã yên vị trên đi văng với những cốc trà Lipton và chuẩn bị xem ba tập cuối phim Brothers & Sisters trên đầu DVR, Brooke nghĩ cô sắp nổ tung.
“Vậy, chắc hẳn mẹ nóng lòng muốn biết những gì xảy ra đêm qua lắm nhỉ,” cô nói sau khi đã nhấp một ngụm trà.
Bà Green vớt túi trà ra và để cho nó róc nước một giây rồi bỏ lên chiếc khăn giấy trên bàn. Brooke có thể khẳng định rằng bà đang rất cố tránh nhìn cô trực diện. Mọi việc hẳn là tệ lắm, cô tự nhủ. Mẹ cô dứt khoát không phải kiểu người điềm tĩnh. “Bất cứ lúc nào con sẵn sàng kể,” bà lơ đãng nói và phẩy tay với cái vẻ Mẹ chẳng vội gì hoàn toàn không thể tin được.
“Ờ, con nghĩ là... Chúa ơi, con thậm chí không biết bắt đầu từ đâu nữa. Mọi cái cứ rối tung rối mù cả lên.”
“Bắt đầu từ đầu ấy. Lần cuối mẹ nói chuyện với con là khoảng buổi trưa và con đang sắp sửa mặc bộ váy đầm lên người. Nghe như lúc đó mọi việc đang rất tuyệt. Thế đã xảy ra điều gì vậy?”
Brooke tựa lưng vào đi văng và đặt chân lên mép bàn nước bằng kính. “À phải, đó là lúc mà mọi việc sắp hỏng bét cả. Con vừa mới mặc váy và đeo đồ trang sức xong thì Margaret gọi đến.”
“Được rồi...”
“Vâng, đó là chuyện lộn xộn khủng khiếp mà ngay lúc này không bõ đi vào chỉ tiết, nhưng tóm lại là bà ấy sa thải con.”
“Bà ấy cái gì?” Mẹ cô dựng lên vì quan tâm. Nét mặt bà biểu cảm y như lúc Brooke từ trường tiểu học trở về nhà và kể rằng cô đã bị bọn con gái láo lếu ở trường trêu chọc thế nào trong giờ ra chơi.
“Bà ấy sa thải con. Bảo rằng họ không thể tin tưởng con nữa. Rằng bệnh viện đó không tin là con chuyên tâm vào công việc.”
“Gì chứ?”
Brooke cười và thở dài. “Đúng thế đây.”
“Bà đó mất trí rồi là cái chắc,” mẹ cô vừa nói vừa đập tay xuống bàn.
“À, con thật cảm động vì lá phiếu tín nhiệm của mẹ, mẹ à, nhưng con phải thừa nhận rằng bà ấy cũng có lý. Vài tháng qua con đã không được bình xét hiệu quả công việc hạng A cộng nữa.”
Mẹ cô im lặng một thoáng, dường như đang cố gắng tìm ra điều gì đó để nói. Khi bà nói, giọng bà chùng xuống và đắn đo. “Con biết rằng lúc nào mẹ cũng quý Julian. Nhưng mẹ sẽ không nói dối - nhìn thấy những bức ảnh đó làm mẹ chỉ muốn tự tay giết chết nó thôi.”
“Mẹ nói gì cơ?” Brooke thì thầm, cảm thấy như bị phục kích. Cô chưa quên hẳn những bức ảnh - những bức ảnh mà chồng cô tả lại là giống những bức ảnh Sienna/ Balthazar đã bị phát tán - nhưng cô đã cố đẩy ý nghĩ về chúng vào tận cùng sâu kín trong đầu cô.
“Mẹ xin lỗi, con gái yêu. Mẹ biết rằng đây không phải là việc của mẹ, và mẹ đã tự thề với mình rằng mẹ sẽ không nói một lời, nhưng con không thể cứ giả vờ như không có gì xảy ra vậy. Con phải tìm hiểu xem thực hư thế nào chứ.”
Brooke phát bẳn. “Con nghĩ rõ ràng là anh ấy và con có khối thứ phải làm cho rõ. Con không còn nhận ra Julian này nữa, mà chẳng phải vì những bức ảnh khốn kiếp nào đó của bọn săn ảnh đâu.”
Brooke nhìn sang mẹ mình và chờ câu trả lời, nhưng bà lặng thinh.
“Sao ạ?” Brooke hỏi. “Mẹ đang nghĩ gì vậy?”
“Con chưa xem những bức ảnh ấy phải không con?”
Brooke suy tư một thoáng trước khi nói, “Con muốn lắm, nhưng con không thể. Chuyện đó sẽ trở thành có thật ngay khi c thấy chúng...”
Bà Green khoanh chân lại rồi với qua ghế sofa nắm lấy tay Brooke. “Con gái yêu ơi, mẹ hiểu con muốn nói gì. Mẹ hiểu. Con hẳn phải cảm thấy như con đang ở trên gờ đỉnh tòa nhà cao ngất. Và mẹ rất khổ tâm khi phải nói điều này, nhưng... mẹ nghĩ con cần phải xem cái đã.”
Cô quay lại nhìn chằm chằm vào mẹ cô. “Thật à mẹ? Chẳng phải mẹ vẫn luôn khuyên con phớt lờ tất cả những thứ vớ vẩn ấy đi sao? Chẳng phải mẹ vẫn thường nhắc nhở con mỗi lần con buồn bực vì những gì con đọc được rằng chín mươi chín phần trăm những thứ được viết trên báo lá cải là bịa đặt và xuyên tạc đó sao?”
“Có một cuốn ở trên bàn đầu giường ngủ của mẹ đấy.”
“Trên bàn đầu giường ngủ của mẹ á?” Brooke la lên thất thanh mà thấy khiếp cả giọng của chính mình, vừa sốc lại vừa hoảng loạn. “Mẹ đặt mua tạp chí Last night từ bao giờ đấy? Con tưởng mẹ chỉ đặt duy nhất hai tạp chí O và Newsweek cho nhà mình thôi chứ.”
“Mẹ bắt đầu đặt nó từ khi con và Julian thường xuyên xuất hiện trên tạp chí ấy,” mẹ cô nhỏ nhẹ nói. “Nó thật lý thú, và mẹ muốn biết người ta ngụ ý gì khi nói về nó.”
Brooke cười buồn. “Ồ, thế mẹ có mừng vì mẹ đã đặt nó không? Chẳng phải nó đúng là một nguồn thông tin lôi cuốn đấy ư?”
“Mẹ thật đau lòng phải làm thế này, nhưng mẹ thà để con xem những bức ảnh ấy lần đầu ở đây. Mẹ sẽ ngồi yên đây chờ con. Đi đi.”
Brooke nhìn mẹ mình và thấy rõ nỗi đau khổ hằn trên mặt bà. Cô tự đẩy mình đứng lên khỏi đi văng, cố gắng gạt đi những cảm giác sợ hãi và khiếp đảm đang dâng trào. Quãng đường từ phòng khách đến phòng ngủ của mẹ cô tưởng như vô tận, nhưng trước khi cô kịp nhận ra mình đang làm gì thì cô đã ngồi xuống mép giường rồi. Trang bìa tạp chí là khuôn mặt Justin Timberlake và Jessica Biel tươi cười với một đường xé lởm chở chính giữa. Hàng tít “Chấm hết rồi!” nổi bật màu đỏ tươi chạy tràn từ bên này sang bên kia phía trên khuôn hình.
Được an ủi bởi thực tế là Julian chưa đủ quan trọng để được lên trang bìa, Brooke giở sang phần mục lục, định bụng lướt qua các tiêu đề. Nhưng điều đó là thừa. Ngay trên đầu trang đó, chiếm một khoảng lớn hơn cần thiết là bức ảnh Julian ngồi bên một bàn ngoài vườn ở Chateau Marmont. Cô gái ngồi ngay cạnh anh gần như bị chậu cây to lớn che khuất, nhưng có thể thấy nét mặt nhìn nghiêng của cô ta vì cô ta đang ngả sang Julian, đầu cô ta nghiêng nghiêng và miệng hé mở, cứ như họ đang sắp sửa hôn nhau vậy. Anh đang cầm một cốc bia trên tay và phô lúm đồng tiền với cô gái. Brooke cảm thấy bụng cuộn lên như muốn ói, và liền sau đó đau đớn nhận ra rằng những tạp chí như thế này còn lâu mới phí phạm những bức ảnh gây tai tiếng nhất của họ trên trang mục lục. Vẫn còn chưa đến thứ tồi tệ nhất.
Cô hít một hơi sâu rồi giở sang trang mười tám. Bất kỳ người phụ nữ nào nói rằng phải mất một lúc mới hiểu được những điều khủng khiếp thì hiển nhiên là họ chưa bao giờ đối mặt với bức ảnh chồng mình đang quyến rũ một người đàn bà khác được in tràn suốt trang đúp. Không tốn chút hơi sức nào cô cũng thấy ngay một phiên bản khác của bức ảnh đầu tiên, chỉ có điều trong bức này Julian dường như đang chăm chú lắng nghe cô gái kia thì thầm gì đó bên tai anh. Trên bức ảnh có lưu thời gian chụp là 11 giờ 38 đêm. Bức tiếp theo thời gian chụp in dấu đỏ chói 12 giờ 22 phút đêm, phô ra cảnh anh ngả đầu ra phía sau cười ngất; cô gái cũng cười, và lúc đó lòng bàn tay cô ta ấn mạnh trên ngực anh. Có phải cô ta đang tinh nghịch đẩy anh ra không? Hay chỉ đang lấy cớ để chạm vào anh? Bức thứ ba và là bức cuối cùng ở trang bên trái là bức tệ nhất: nó cho thấy cô gái kia ép sát người vào Julian, đang nhấp ly gì đó giống như rượu sâm banh đỏ. Julian vẫn một tay giữ cốc bia, nhưng tay kia dường như đang luồn dưới lớp váy của cô gái. Nhìn tư thế khuỷu tay anh thì có thể nói rằng anh không sờ soạng gì khác ngoài đùi non của cô ta, nhưng không thể phủ nhận rằng cả bàn tay và cổ tay anh bị lớp vải che khuất hoàn toàn. Julian nheo mắt với cô gái và ban cho cô ta nụ cười tinh nghịch mà Brooke mê mẩn trong khi cô ả kia nhìn anh đắm đuối qua cặp mắt nâu to. Bức này lưu thời gian chụp là 1 giờ 3 phút sáng.
Và rồi đến lá bùa ma thuật, mà hiển nhiên là vầng hào quang chiến thắng của Last night. Ở mặt trang bên phải là một bức ảnh in phủ hết cả lề trang có lẽ phải bằng cỡ một bảng dán thông báo. Thời gian lưu trên ảnh là 6 giờ 18 sáng. Và nó phô ra cô gái đó, mặc đúng chiếc đầm màu xanh xỉn như vài giờ trước đó, đang bước ra khỏi một phòng bungalow bên cạnh bể bơi. Tóc cô ta rối thảm hại và cả người cô ta toát ra vẻ vừa qua một đêm cật lực. Cô ta ghì chặt chiếc túi trước ngực như thể đang che giấu nỗi ngạc nhiên khi thấy ánh đèn flash, và mắt cô ta mở lớn có vẻ choáng, nhưng cũng ẩn chứa vẻ gì khác nữa. Tự hào ư? Thành công ư? Dù là vẻ gì đi chăng nữa nhưng nhất định không phải vẻ hổ thẹn.
Brooke không thể đừng xem kỹ từng bức ảnh như một nhà khoa học quan tâm nghiên cứu một mẫu vật để dò tìm manh mối, dấu hiệu và chi tiết của nó. Mất thêm vài phút tởm lợm nữa, nhưng sau khi nhìn chăm chú vào bức ảnh cuối cùng, Brooke đã hiểu ra điều gì làm cô đau lòng nhất. Cô gái kia không phải một nữ diễn viên, người mẫu nổi tiếng hoặc ngôi sao nhạc pop nào cả, chí ít là trong chừng mực mà Brooke biết. Trông cô ta tầm thường. Cô ta có mái tóc nâu đỏ rũ rượi và hơi quá dài, mặc chiếc đầm xanh chẳng có cá tính gì, và dáng dấp người ngợm chẳng có gì đáng nhớ - tầm tầm đến kinh ngạc - cái dáng làm cho Brooke suýt nghẹn thở khi cô nhận ra: cô gái đó có phần nào giống chính cô. Từ trọng lượng thừa khoảng hai, ba cân cho đến đôi mắt trang điểm nghiệp dư đến đôi xăng đan không hợp mốt (gót hơi thô để đi chơi buổi tối và da hơi quá sờn), người tình một đêm ở Chateau của Julian trông cứ như là chị em gái của Brooke. Và đau nhất là Brooke khá chắc rằng người ta sẽ nghĩ cô còn hấp dẫn hơn cô ta.
Sự việc này thật quá kỳ cục. Nếu chồng mình định ngoại tình với người lạ nào đó mà anh ta gặp ở một khách sạn tại Hollywood, lẽ nào anh ta không thể chí ít cũng vì sĩ diện mà chọn một ai đó gợi tình ư? Hoặc tối thiểu là một ai đó toàn đồ giả và rẻ tiền một tí chứ? Đâu rồi những bộ ngực bơm to vật và chiếc quần jean bó sát người? Và nước da rám nắng nhờ thuốc phun từ bình xịt và những lọn tóc highlight tốn năm trăm đô la nữa? Làm sao mà cô ta lại lọt được vào Chateau kia chứ? Brooke lăn tăn. Có lẽ một nhạc sĩ nổi tiếng không phải lúc nào cũng có thể kiếm được một cô người mẫu tầm cỡ Gisele (1), nhưng chẳng lẽ chồng cô không thể kiếm được ai đó trông khá hơn vợ của anh hay sao? Brooke ném cuốn tạp chí sang bên với vẻ ghê tởm. Tập trung vào điều lố bịch là bị chồng mình ngoại tình với một con bé giống như bản sao kém chất lượng của mình còn dễ chịu hơn là thừa nhận cái phần ngoại tình có thực kia.
(2) Gisele Caroline Bundchen (1980): siêu mẫu người Brazil và diễn viên điện ảnh không chuyên, kiêsứ thiện chí của Liên Hiệp Quốc trong Chương trình Môi trường.
“Con có sao không?” Giọng của mẹ cô làm cô ngạc nhiên. Bà Green đứng dựa vào khung cửa, mặt bà vẫn còn nguyên nét đau buồn lúc trước.
“Mẹ nói đúng đấy,” Brooke nói. “Những thứ chẳng hay ho gì để mà xem trên chuyến tàu Amtrak về nhà con sáng mai cả.”
“Mẹ rất tiếc, con yêu ạ. Mẹ biết ngay lúc này có vẻ bất khả thi, nhưng mẹ nghĩ con cần phải nghe Julian giải thích.”
Brooke khịt mũi. “Mẹ định nói là nghe cái gì đó đại loại như ‘Em yêu, lẽ ra anh đã phải về nhà với em đêm đó nhưng thay vì thế anh uống say tới bến và ngủ với cô em sinh đôi kém duyên dáng hơn của em! Ồ, mà anh chỉ tình cờ bị chộp vào ảnh lúc đang làm chuyện đó mà thôi!’ hả mẹ?” Brooke nghe thấy cơn giận trong giọng nói của mình, tràn đầy mỉa mai châm biếm, và cô ngạc nhiên vì không cảm thấy muốn khóc.
Bà Green thở dài và ngồi lên giường với cô. “Mẹ không biết, con yêu à. Chắc chắn nó phải làm khá hơn thế chứ. Nhưng chúng ta hãy làm rõ một điều: cái thứ đĩ thõa ấy không phải là chị em sinh đôi với con gì hết cả. Nó chỉ là một đứa con gái đáng khinh nào đó nhảy bổ vào chồng con thôi. Con trên tầm nó về mọi mặt.”
Tiếng bài hát “For the Lost” của Julian vang lên từ phòng bên. Mẹ Brooke nhìn cô dò hỏi.
“Nhạc chuông điện thoại của con đấy mà,” Brooke nói và đứng dậy. “Con vừa tải nó về vài tuần trước. Bây giờ con lại phải mất cả đêm để tìm cách gỡ nó ra khỏi máy.”
Cô định vị được máy của cô trong phòng ngủ dành cho khách và thấy Julian đang gọi. Cô muốn lờ đi không trả lời anh nhưng rồi không thể.
“Chào,” cô vừa nói vừa ngồi xuống cùng một chỗ như trước trên chiếc giường này.
“Brooke! Chúa ơi, anh đã phát hoảng cả lên. Sao em không trả lời điện thoại của anh? Thậm chí anh còn không biết em đã về được đến nhà chưa đấy.”
“Em không về nhà, em đang ở chỗ mẹ em.”
Cô nghĩ mình nghe thấy tiếng rủa thầm và rồi anh nói, “Mẹ em á? Anh tưởng em bảo em về nhà?”
“Ờ, vâng, em đã định thế cho đến lúc Nola báo cho em biết rằng căn hộ của mình bị bao vây.”
“Brooke à?” Cô nghe tiếng còi xe kêu ở phía anh. “Mẹ nó chứ, chúng ta suýt bị đâm vào đít. Cái gã đằng sau chúng ta làm sao thế nhỉ?”
Rồi, với cô: “Brooke à? Xin lỗi, anh đang chết dở ở đây rồi.”
Cô chẳng nói gì.
“Brooke...”
“Gì cơ?”
Một khoảng lặng trước khi anh cất tiếng, “Xin hãy nghe anh giải thích.”
Lại thêm một khoảnh khắc im lặng nữa. Cô biết anh đang mong cô nói gì đó về những bức ảnh, nhưng cô không thể làm anh hài lòng được. Tình trạng này tình cờ lại gây khó chịu theo một cách riêng. Thật đáng buồn biết bao khi phải chơi cái trò giấu giếm cảm giác với chính đức lang quân của mình.
“Brooke à, anh...” Anh ngừng lại húng hắng. “Anh, ờ, thậm chí anh không thể hình dung được là phải khổ sở đến mức nào khi nhìn những bức ảnh đó. Chắc hẳn phải vô cùng, cực kỳ kinh khủng...”
Tay cô nắm chặt điện thoại đến mức cô sợ mình sẽ bóp nát nó, nhưng cô không thể bắt mình nói được câu nào. Bỗng nhiên, cổ họng cô tắc nghẹn và những giọt lệ bắt đầu tuôn tràn trên mặt cô.
“Và tối qua lúc trên thảm đỏ cái bọn khốn kiếp bên báo chí kia đưa ra những câu hỏi đó nữa...” Anh lại húng hắng ho và Brooke tự hỏi không biết anh hắng giọng hay chỉ vì anh bị cảm. “Đối với anh điều đó thật tàn tệ, và anh chỉ có thể hình dung ra được rằng nó độc ác đến mức nào đối với em, và...”
Anh ngừng nói, hiển nhiên là đợi cô nói gì đó để ngăn anh lại, nhưng cô không thể thốt nên lời qua hàng nước mắt âm thầm.
Họ cứ ngồi như thế trọn một phút nữa, có thể là hai, rồi anh nói, “Em yêu, em khóc đấy à? Ôi Rook ơi, anh rất, rất xin lỗi.”
“Em đã thấy những bức ảnh đó,” cô thì thào, rồi ngừng lại. Cô biết cô phải hỏi, nhưng một phần trong cô cứ nghĩ thà rằng chẳng biết còn hơn.
“Brooke à, những bức ảnh ấy trông tệ hơn là việc thực.”
“Đêm đó anh đã ngủ với con bé ấy phải không?” cô hỏi. Miệng cô như phủ đầy bông.
“Không phải như em nghĩ đâu.”
Im lặng. Sự yên lặng trên điện thoại dường như vô tận. Cô chờ đợi và cầu mong anh nói rằng đó là sự hiểu lầm ghê gớm, một vụ dàn dựng, một mánh khóe của giới truyền thông mà thôi. Thay vì thế, anh chẳng nói một lời.
“Ờ, thôi được,” cô nghe thấy mình đang nói. “Thế cũng quá đủ để giải thích cho sự việc ấy rồi.” Hai từ cuối của cô tắc nghẹn.
“Không! Brooke, anh... anh không có ngủ với cô gái ấy. Anh thề với em đấy.”
“Cô ta rời khỏi phòng anh lúc sáu giờ sáng kìa.”
“Anh khẳng định với em, Brooke ạ, bọn anh không có ngủ nghê gì với nhau đâu.” Nghe như anh đang quẫn và giọng anh khẩn nài.
Và rồi rốt cuộc cô cũng hiểu ra. “Tức là anh không làm tình với cô ta, nhưng đã xảy ra điều gì khác, phải vậy không?”
“Brooke...”
“Em cần phải biết điều gì đã xảy ra, Julian.” Cô chỉ muốn nôn mửa vào nỗi kinh tởm phải nói chuyện với chồng mình theo kiểu này, đây là cái cách hiểm hóc kỳ cục để hỏi “anh đã xuống đến cái đáy nào rồi?”
“Chỉ mới cởi quần áo thôi mà, nhưng rồi bọn anh ngủ thiếp đi mất. Chẳng có gì xảy ra cả, anh thề với em đấy, Brooke.”
Chỉ mới cởi quần áo thôi mà. Đó là một cách diễn đạt lạ lùng. Rất đỗi mơ hồ. Cô cảm thấy nỗi tức giận dâng lên đầy cổ khi tưởng tượng ra cảnh Julian trần truồng nằm trên giường với người khác.
“Brooke? Em còn đó không?”
Cô biết rằng anh đang nói, nhưng không một lời nào của anh lọt vào đầu cô cả. Cô đưa điện thoại ra xa khỏi tai và nhìn lên màn hình; ảnh Julian với khuôn mặt anh áp sát vào con Walter đang chằm chằm nhìn lại cô.
Cô ngồi trên giường thêm mười giây nữa, có thể là hai mươi, nhìn bức ảnh Julian và nghe giọng anh lúc lên lúc xuống. Cô hít một hơi sâu, đưa điện thoại kề vào môi mình và nói: “Julian, em cúp máy đây. Xin đừng gọi lại cho em nữa. Em muốn được một mình.” Trước khi mất hết tinh thần, cô tắt máy, gỡ pin ra, và tống cả hai thứ riêng rẽ vào ngăn tủ đầu giường. Đêm nay sẽ không có chuyện trò gì nữa cả.
Chú thich
(1) Tiếng Pháp: Chúc ngon miệng.
Đêm Qua Anh Ở Đâu? Đêm Qua Anh Ở Đâu? - Lauren Weisberger Đêm Qua Anh Ở Đâu?