Số lần đọc/download: 3306 / 67
Cập nhật: 2015-10-12 16:48:33 +0700
Chương 18
Ở đây lúc này những tay chơi nhạc tương lai đang hưởng âm nhạc. Những người kế cận cho dàn nhạc Hạ Áo, cho các nhà hát tỉnh, cho dàn giao hưởng Đài tiếng nói Áo. Thậm chí cho cả dàn nhạc Philharmonic nếu họ hàng thân thích nam giới nào của học sinh ấy đã có sẵn chân trong đó.
Klemmer ngồi và ấp ủ về Bach. Nhưng cũng như một con gà mái may mắn không chăm sóc nhiều đến quả trứng của mình. Liệu Erika sẽ trở lại ngay không? Hay cô ấy đi rửa tay nhỉ? Cậu không biết rõ đường lối chỗ này. Nhưng cậu cũng không thể không vẫy tay trả lời những cô bạn học xinh đẹp. Cậu muốn giữ tiếng người hùng phái đẹp của mình. Hôm nay, buổi diễn tập phải chuyển sang địa điểm thay thế. Tất cả các phòng lớn của nhạc viện đều dành cho các buổi diễn tập chính gần kề của lớp nhạc kịch cho nhiệm vụ thăng thiên đầy tham vọng (vở Figaro của Mozart). Đây là phòng thể dục của một trường công kết nghĩa cho mượn để diễn tập Bach. Máy tập đã được đẩy ra sát tường, văn hóa thể lực nhường chỗ cho văn hóa cao cấp một ngày. Tronh trường công này, nơi từng thuộc lãnh địa ảnh hưởng của Schubert, các phòng tầng trên cùng được dành cho trường nhạc địa phương, nhưng khoảng không này vẫn quá nhỏ cho một buổi diễn tập.
Những học sinh nhạc của chi nhánh này có mặt ở đây hôm nay để lắng nghe dàn nhạc thuộc nhạc viện lừng danh diễn tập. Ít học sinh tận dụng quyền lợi này. Điều đó dễ dàng hơn cho những lựa chọn công việc của chúng sau này. Chúng thấy rằng những bàn tay không chỉ vồ chộp thô kệch mà cũng có thể ve vuốt thật duyên dáng. Mục đích nghề nghiệp của một anh thợ mộc và một giảng viên đại học cách nhau hàng cây số. Những đứa học sinh chăm chú ngồi trên ghế hoặc thảm tập và vểnh tai lên nghe. Không có bố mẹ đứa nào mong đợi con mình học nghề thợ mộc.
Bên cạnh đó đứa trẻ cũng không nên rút ra kết luận rằng cuộc đời nhạc sĩ dễ như bỏ miếng bồ câu rán vào miệng. Nó phải hy sinh thời gian chơi bời để luyện tập.
Klemmer đã chán nản vì khung cảnh lạ lẫm xung quanh, cậu lại cảm thấy như một đứa trẻ trước mặt Erika. Quan hệ thấy trò giữa họ lại gắn chắc như xi măng, và quan hệ tình nhân thêm phần xa cách. Klemmer không dám chạy nhanh ra cửa đến một lần. Erika bỏ đi trước mũi cậu, đóng các cửa và không thèm chờ. Dàn đồng diễn cứ kéo viôlông, kéo viôla, đập ầm ầm, chặt chan chát các phím. Những người biểu diễn đặc biệt căng thẳng vì người ta luôn hết sức căng thẳng trước những thính giả ngu dốt - những khuôn mặt chăm chú cảm kích, và những nét mặt tập trung. Do vậy dàn nhạc biểu diễn càng nghiêm túc hơn ngày thường. Bức tường âm thanh khép lại trước Klemmer, cậu không dám vượt qua nó vì những lo lắng cho sự nghiệp âm nhạc của mình. Ông Nemeth có thể từ chối cho cậu độc tấu trong buổi hòa nhạc tổng kết học kỳ tới mà cậu đang được đề cử. Một buổi hòa nhạc của Mozart.
Trong khi Klemmer dành thời gian trong phòng thể dục để ước lượng số đo của các cô gái và so sánh với nhau - điều không mấy khó khăn với một nhà kĩ thuật - thì cô giáo dương cầm lục lọi quanh phòng thay đồ không khóa. Hôm nay, căn phòng bị nhồi nhét đủ thứ hòm xiểng nhạc cụ, vỏ, áo khoác, mũ mão, khăn choàng, găng tay. Những người chơi nhạc khí hơi phải giữ ấm cho đầu, những nghệ sĩ dương cầm và bộ dây phải giữ ấm cho tay, mỗi người mỗi kiểu phải giữ ấm cho phần thân thể phù phép ra âm thanh. Quanh phòng dựng vô số giày, vì trong phòng tập chỉ được phép đi giầy thể thao. Một vài người quên đi giày thể thao, phải ngồi với tất chân, tất giày và chết cóng. Từ xa, vọng lại tai cô giáo dương cầm Erika ầm ầm như sấm bản Cataracta[30] của Bach. Nàng đứng trên sàn chuẩn bị cho những thành tích thể thao bình quân và không biết rõ nàng đang làm gì ở đây và vì sao nàng lại rời khỏi phòng diễn tập. Phải chăng Klemmer đã đẩy nàng ra? Không chịu đựng nổi cách cậu ta ném lung tung đám con gái lên cái bàn lục lọi trong khu đặc sản. Nếu có hỏi, cậu ta sẽ nói rằng cậu biết đánh giá sành sỏi vẻ đẹp nữ tính ở mọi thể loại, độ tuổi. Đó thật là một điều sỉ nhục cho cô giáo đang ra sức trốn chạy khỏi những cảm xúc này.
[30] Cataracta (tiếng Latin): Thác nước.
Âm nhạc thường an ủi Erika trong những lúc buồn đau, nhưng hôm nay nó đã nghiền nát những đầu thần kinh nhạy cảm người đàn ông có tên Klemmer bày ra. Nàng hạ cánh xuống một nhà khách bụi bặm, không được sưởi ấm. Nàng muốn quay lại với những người khác, nhưng nàng bị chặn lại bởi một gã bồi bàn đứng ở cửa và khuyên quý bà thanh nhã nên quyết định trước khi nhà bếp đóng cửa. Súp rau hay súp bánh nhân gan?
Cảm xúc mỗi lúc lại nực cười, nhưng đặc lại khi những kẻ không được phép thò ngón tay vào nó. Erika loanh quanh trong căn phòng hôi hám, một con chim cẳng dài kỳ quái trong vườn thú của những nhu cầu thầm kín. Nàng ép mình phải đi chậm hết mức và hi vọng ai đó sẽ đến và ngăn cản nàng. Hoặc hi vọng, nàng sẽ bị cản trở trong khi thực hiện hành động xấu xa dự tính và do vậy sẽ phải chịu đựng kết cục khủng khiếp: Một đường hầm có những trang thiết bị nhọn hoắt khủng khiếp nàng sẽ buộc phải chạy qua thật nhanh trong bóng đêm bao trùm. Không một tia sáng le lói nơi cuối hầm. Vậy công tắc đèn cho hộp phòng vệ đựng đồ cấp cứu đâu rồi?
Nàng chỉ biết, ở đầu kia là sân đấu sáng rực còn biết bao cuộc thi trình diễn và kiểm tra cấp bằng đang chờ nàng. Những dãy ghế đá giảng đường xếp cao dần phủ đầy vỏ lạc, túi bỏng, chai nước chanh có ống hút gãy gập, cuộn giấy vệ sinh đổ như mưa xuống đầu nàng. Chúng là thính giả thực sự của nàng. Từ phòng tập phảng phất tiếng ông Nemeth gào oang oang yêu cầu chơi to hơn. Mạnh! Thêm nữa!
Bồn rửa mặt bằng sứ chằng chịt những vết rạn. Phía trên là một cái gương. Phía dưới tấm gương là một tấm thủy tinh nằm trên giá kim loại. Một cái ly đặt trên kính. Cái ly không được đặt chủ ý, cẩn trọng mà hết sức lơ là với đồ vật vô tri. Cái ly đứng nơi nó đứng. Dưới đáy còn một vài giọt nước đơn độc đang thư giãn trước khi trốn vào làn hơi. Chắc chắn một học sinh vừa làm một ngụm nước trong ly này. Erika lục bới trong túi áo khoác, áo măng tô để tìm khăn giấy, nàng sẽ nhanh chóng thấy nó thôi. Một sản phẩm dành cho thời đại cảm cúm, sổ mũi. Erika lấy cái ly lót bằng khăn giấy và đặt lên một cái khăn khác. Cái ly phủ vô số dấu vân tay của những bàn tay thô kệch trẻ nhỏ được cái khăn bọc kín. Erika đặt cái ly bọc kín xuống đất và giẫm mạnh bằng đế giày. Cái ly vỡ êm. Ly nước còn bị giậm vài ba bận nữa trước khi vỡ vụn, nhưng chưa trở nên vô định hình. Những mảnh vỡ không được phép quá thanh nhỏ. Chúng phải vẫn găm được vào thật ngọt. Erika nhấc tấm khăn cùng tất cả thành phần sắc nhọn bên trong khỏi mặt đất và rắc thật cẩn thận các mảnh vỡ vào túi áo măng tô. Cái ly mảnh thành, rẻ tiền để lại những mảnh vỡ sắc ngọt, kinh tởm. Tiếng thút thít đau đớn của cái ly bị chiếc khăn bóp nghẹt.
Erika nhận lại cái áo măng tô khá rõ, cả cái màu chói rất mốt cũng như kiểu dáng ngắn tí hợp thời. Đứa con gái này ngay từ đầu buổi diễn tập đã cố gắng nổi trội để lân la đến với Klemmer cao vời vợi trước mặt. Erika muốn xem, đứa con gái này sẽ méo mó thế nào với bàn tay bị cắt nát. Khuôn mặt nó sẽ co dúm lại xấu xí đến mức không ai còn có thể nhận ra nét trẻ trung, xinh đẹp trước đây. Tinh thần Erika chiến thắng những lợi thế xác thịt.
Erika phải bỏ qua thời kỳ váy ngắn số một vì mong ước của mẹ nàng. Bà đã ra lệnh cùng cái e hèm cảnh cáo rằng kiểu thời trang ngắn như vậy không hợp với nàng. Tất cả những đứa con gái khác thời đó đều cắt cụt áo khoác, váy, chân váy và viền lại gấu. Hoặc chúng mua luôn những váy áo ngắn ngủn may sẵn. Bánh xe thời gian mang theo những ngọn nến với cặp đùi trần của những cô bé đã lăn tới, nhưng Erika theo lệnh của bà mẹ phải nhảy qua, cô gái nhảy vượt thời gian. Tất cả dù muốn nghe hay không đều được giải thích rõ ràng. Chúng không hợp với cá nhân mình và mình cũng không ưng! Và sau đó nàng nhanh chóng nhảy qua không và thời gian. Được bắn từ bệ phóng mẫu tử. Từ phía bên trên nàng thường xuyên phán xét những cặp đùi được khoe ra đến “không thể khoe hơn” hoặc “lên cao thêm chút nữa” nhiều đêm đăm chiêu. Nàng dán những nhận xét cá nhân dọc theo đùi dọc theo tất cả các cấp bậc, từ quần tất đến trần trụi mùa he - như vậy còn tệ hơn nữa. Sau đó, nàng tuyên bố với xung quanh, nếu là đứa này, đứa kia, tớ không bao giờ dám như thế! Erika miêu tả trực quan, vì sao một số rất ít con gái có dáng mặc được. Sau đó nàng ngẫu nhiên tìm thấy kiểu váy ngắn ngang đầu gối trường tồn - theo nhận định chuyên ngành - bất chấp thời gian và những mốt mét nhất thời. Và còn hơn những kẻ khác, nàng nhanh chóng trở thành nạn nhân của vòng đeo dao không khoan nhượng đeo bên bánh xe thời gian, nàng tin rằng người ta không phải sùng bái thời trang mà là ngược lại, thời trang phải sùng bái những gì hợp với cá nhân một người và những gì không.
Đứa con gái chơi sáo, trang điểm như một con hề, đã làm nóng Walter Klemmer bằng cặp đùi lồ lộ. Erika, biết đứa con gái này là đứa học sinh khiến nhiều người ghen tị nhất về thời trang. Khi dốc những mảnh ly cố ý làm vỡ vào túi áo măng tô, một ý nghĩ lướt qua đầu Erika, nàng không muốn quay lại tuổi thanh xuân của chính mình với bất kỳ giá nào. Nàng vui mừng vì đã đủ già để kịp thời thay thế tuổi thanh xuân bằng kinh nghiệm.
Trong suốt thời gian này, vẫn chưa ai tới, mặc dầu nguy cơ cao. Tất cả cùng chìm đắm cùng âm nhạc trong phòng tập. Niềm hân hoan hay những gì ẩn dụ trong nhạc Bach lấp đầy các ngóc ngách và trèo cả lên những thang thể thao. Chương cuối không còn xa nữa. Erika hối hả mở cửa và quả quyết bước vào phòng tập. Nàng xoa tay như thể vừa rửa xong và im lặng rúc vào một góc. Là giáo viên, Erika hiển nhiên được phép mở các cửa, cho dù Bach vẫn còn đang sôi sục. Cậu Klemmer ghi nhận sự trở lại của nàng với ánh rực sáng từ cặp mắt vốn vẫn sáng lấp lánh bẩm sinh. Erika lờ đi. Cậu thử chào cô giáo như đứa trẻ thấy con thỏ Phục sinh. Tìm kiếm những quả trứng sặc sỡ còn thú vị hơn chính hành động tìm thấy, và Klemmer với người đàn bà này cũng không nằm ngoài quy luật đó. Cuộc săn bắn mang lại thú vui to lớn hơn cuộc hợp nhất không thể tránh khỏi. Câu hỏi đặt ra chỉ là: Khi nào? Klemmer chỉ còn lo ngại vì sự chênh lệch tuổi tác đáng nguyền rủa. Nhưng là một người đàn ông, cậu sẽ dễ dàng cân bằng mười năm tuổi tác Erika có hơn. Ngoài ra, giá trị nữ tính sẽ giảm mạnh khi tuổi tác và trí thông minh tăng. Chàng kĩ thuật viên trong Klemmer tính toán tất cả các thông số và đưa ra kết luận rằng Erika còn vừa đúng chút xíu thời gian trước khi xuống lỗ. Klemmer thấy thoải mái hơn khi nhận thấy những nếp nhăn trên mặt và thân thể Erika. Klemmer không thoải mái khi nàng giảng giải điều gì bên đàn dương cầm. Nhưng kết quả cuối cùng chỉ tính đến những nếp nhăn, nếp gấp, sần sùi, tóc bạc, túi mắt, lỗ chân lông rộng, thay răng, kính lão, mất dáng.
Thật may khi Erika không bỏ về trước, như vẫn thường làm. Nàng thích bỏ đi theo kiểu Pháp, không bao giờ có một lời chào, không một cái vẫy tay báo trước. Một lần nàng bỏ đi, mờ dần, mất hẳn. Một ngày, khi Erika chủ ý bỏ đi, cậu nghe nho nhỏ đĩa Winterreise[31] chạy đi chạy lại trên máy quay. Vào ngày hôm sau, cậu sẽ nói với cô giáo rằng, chỉ tuyển tập những bài hát buồn nhất của Schubert mới có thể xoa dịu được tâm trạng tôi gặp phải hôm qua chỉ vì cô thưa cô Erika. Thẳm sâu trong tôi đã đồng cảm với Schubert khi ông ấy viết bản Cô đơn, hẳn ngày ấy tình cờ ông cũng rung động giống như tôi ngày qua. Chúng tôi cùng trượt đi trong giai điệu, vâng, có thể nói như thế, Schubert và kẻ tiểu nhân này. Tôi quả là quá nhỏ bé và tầm thường để so sánh với Schubert. Nhưng trong những tối như tối qua, sự so sánh giữa tôi và Schubert trở nên thích hợp hơn bất kỳ điều gì khác. Thường thường tôi có thể nông cạn, nhưng cô thấy đấy, tôi đang rất nghiêm túc, Erika.
[31] Winterreise (tiếng Đức): Chuyến đi mùa đông là tuyển tập gồm 24 bài hát dành cho giọng ca và đàn dương cầm do Franzl Schubert hoàn tất mùa thu năm 1827, một năm trước khi qua đời.
Erika ra lệnh, Klemmer không nên nhìn nàng như vậy. Nhưng Klemmer lại tiếp tục chia sẻ những ước mơ của mình. Họ sẽ được bọc chung lại như hai con tằm trong một cái kén. Cái vỏ mảnh như tơ nhện từ tham vọng, tham vọng, tham vọng và tham vọng nghỉ ngơi nhẹ bẫng, êm ái bên khung xương của những ước mơ, khao khát thể xác. Đó là những ước mơ biến mỗi người cuối cùng trở nên hiện hữu với người kia. Đó là những ước mơ, nhờ chúng người ta lọt vào và được lọt vào, và họ chính là cá thể Klemmer và cá thể Kohut. Hai súc thịt trong tủ kính làm lạnh tốt của một cửa hàng thịt ngoại ô phô ra mặt cắt đỏ hồng trước công chúng. Và một bà nội trợ sau một hồi cân nhắc yêu cầu một nửa cân loại này và thêm một cân loại kia. Chúng được gói lại với nhau trong giấy da không thấm mỡ. Nữ khách hàng nhét chúng vào túi đi chợ mất vệ sinh lót nilon không bao giờ giặt rửa. Và hai miếng thịt, một miếng philê, một miếng sườn nằm ôm lấy nhau, miếng này đỏ sậm, miếng kia hồng nhạt.
Anh thấy rào chắn trong tôi, và ý chí anh sẽ gãy vụn, vì anh sẽ không bao giờ bước qua tôi đâu, anh Klemmer! Và anh Klemmer đối lại đầy sinh động, tự đặt giữa giới hạn và tiêu chuẩn từ phía mình.
Khi đó, trong phòng thay đồ ồn ào như chợ vỡ tiếng giậm chân, đập tay. Những tiếng càu nhàu rằng không thấy cái này, không thấy cái nọ đâu, khi trước họ để rõ ràng ở đây và ở kia. Có tiếng quang quác rằng đứa này và đứa kia vẫn còn nợ tiền chúng. Tiếng hộp vĩ cầm vỡ đánh cắc dưới chân một thằng con trai, chắc chắn nó không bỏ tiền mua cái hộp này, vì nếu vậy hẳn nó đã cẩn thận hơn với cái hộp đàn - như bố mẹ nó vẫn kêu ca. Hai đứa con gái người Mỹ líu lo bằng giọng nữ cao rằng toàn thể dấu ấn âm nhạc hôm nay đã bị ảnh hưởng bởi một nguyên do nào đó mà chúng không biết rõ, có lẽ là do độ vang, thì đã có điều gì khiến chúng ngưng lời.
Một tiếng thét xé đôi không khí, và một bàn tay bị cắt nát, đầy máu kéo khỏi túi áo măng tô. Máu nhỏ giọt trên chiếc áo mới! Chúng để lại những vết bẩn sẫm. Đứa con gái chủ nhân bàn tay, hét lên vì sợ hãi và gào khóc vì đau đớn. Lúc này nó mới cảm thấy vì sao một giây khiếp hãi nó mới thực sự cảm thấy đau đớn vì đứt tay và sau đó không còn thấy gì nữa. Bộ phận bị cắt nát của nghệ sĩ sáo - phải khâu lại - găm đầy những mảnh thủy tinh vỡ. Đứa con gái trẻ lúng túng nhìn bàn tay nhỏ máu và mascara, phấn đánh mắt được kết hợp hết sức hài hòa, duyên dáng lăn dài trên má. Đám đông im lặng và sau đó từ các ngả đổ về trung tâm với sức mạnh gấp đôi thác nước. Như vụn sắt dưới tác dụng của từ trường. Nhưng vì chúng dính vào nạn nhân nên tất cả trở nên vô dụng. Điều đó không khiến chúng trở thành thủ phạm, cũng không đẩy chúng vào mối quan hệ đầy bí ẩn với nạn nhân. Chúng sẽ bị mắng mỏ tống cổ đi, và ông Nemeth lĩnh lấy cây gậy chỉ huy để đi gọi bác sĩ. Ba đứa học sinh gương mẫu kịp thời gọi điện. Những khán giả còn lại không thể đoán ra rằng vụ việc bắt nguồn từ một khao khát cuối cùng cũng được thực hiện bằng một phương cách không được dễ chịu lắm. Chúng cũng không thể lý giải được ai đã gây ra việc này. Chúng không bao giờ có thể làm những việc như thế này.
Một nhóm hữu cơ co dúm lại thành một lõi chắc cứng rồi cũng sẽ nhanh chóng tự tán. Không một ai chịu lùi đi, tất cả đều muốn xem tất cả thật rõ.
Đứa con gái lúc này đã phải ngồi xuống vì buồn nôn. Có lẽ đây là kết cục cuối cùng cho sự nghiệp đàn sáo khủng khiếp.
Erika cảm thấy buồn nôn và chán ngán vì đứng quá gần máu. Điều này có khả năng xảy ra với con người khi thấy thương tích. Một vài đứa gọi điện thoại chỉ vì những đứa khác cũng gọi. Nhiều đứa khản cổ yêu cầu trật tự, vài đứa ít ỏi trật tự. Chúng chen lấn che khuất tầm nhìn của nhau. Chúng buộc tội những kẻ hoàn toàn vô tội. Chúng hành động trái ngược với những tiếng kêu gọi ổn định. Chúng tỏ ra thờ ơ với yêu cầu nhường chỗ, trật tự và tránh khỏi vụ việc kinh khủng. Đã có ngay hai, ba học sinh đi ngược lại lễ nghi phép tắc tối thiểu nhất. Từ các góc nơi những đứa được giáo dục tốt hơn và điềm tĩnh hơn lui vào, vang lên câu hỏi, ai là thủ phạm. Một đứa đoán chính đứa con gái đã tự làm bị thương để có hình dáng thật thú vị. Đứa thứ hai chống đối mạnh mẽ và tuyên truyền rằng chắc chắn do một thắng bạn trai ghen tuông. Đứa thứ ba nói, ghen tuông thì chắc chắn rồi, nhưng có lẽ do một đứa con gái làm. Đứa con trai bị buộc tội một cách thiếu công bằng bắt đầu khóc thút thít. Một nhóm học sinh chống lại thước đo bị ấn định bởi lý trí. Ai đó dứt khoát cự tuyệt những lời trách cứ, giống như những chính trị gia nó vẫn thấy trên vô tuyến. Ông Nemeth yêu cầu trật tự, và sau đó nhanh chóng bị phá vỡ bởi tràng còi xe cấp cứu. Erika quan sát thật kĩ rồi bỏ đi. Walter Klemmer quan sát Erika Kohut như một con thú mới nở nhận ra nguồn thức ăn và theo sát gót nàng đi khỏi.
Những bậc cầu thang lõm đi vì bước chân giận dữ của lũ trẻ, nảy lên dưới gót giầy Erika và biến mất. Erika xoáy lên trên. Lúc này một vài nhóm tư vấn được thành lập trong phòng tập để phỏng đoán. Và khuyên nhủ. Chúng tập trung vào khu vực phạm tội, lập thành chuỗi và sục qua khu vực này với những nhạc cụ.
Đám người này không tan ra nhanh chóng. Nhưng rồi sẽ từng bước, từng bước xé lẻ vì những nghệ sĩ trẻ cũng phải về nhà. Nhưng bây giờ chúng còn quây quanh chuyện không may, vì điều ấy, may mắn làm sao, không xảy ra với chính chúng. Nhưng một vài đứa trẻ tin rồi sẽ đến lượt chúng. Erika đi lên cầu thang. Những ai thấy nàng bỏ đi như vậy đều nghĩ vì nàng khó ở. Thế giới âm nhạc của nàng không có những vết thương. Nhưng thực ra chỉ là một thôi thúc đã quen của nàng kích động vào thời điểm không thích hợp nhất. Nàng cảm nhận một cú giật mạnh xuống dưới giữa hai đùi do vậy nàng phải chạy. Nàng kiếm nhà xí trên tầng trên cùng, vì ở đó không ai phải ngạc nhiên khi chỉ cũng có những nhu cầu thể chất hết sức tầm thường.
Nàng giật bừa một cánh cửa, nàng không biết rõ nơi này. Nhưng nàng có kinh nghiệm với các cánh cửa nhà xí, từ khi thường xuyên buộc phải lần mò tìm ra chúng ở những bất khả nhất - trong những tòa nhà hoặc trụ sở lạ. Cánh cửa phân bua bằng những vết xước, cào rằng nó là cánh cửa dẫn đến một trong những cơ sở vật chất của trường học. Mùi nước tiểu trẻ con bốc lên đã nhấn mạnh điều đó.
Nhà vệ sinh dành cho giáo viên được khóa bởi những chìa khóa đặc biệt và cung cấp những máy móc vệ sinh tinh xảo bao gồm các trang thiết bị đặc biệt mới nhất trong các loại mới. Erika có cảm giác không mang tính nhạc rằng nàng sắp nổ tung. Nàng không cần gì hơn là trút ra dòng chảy dồi dào, ấm nóng khỏi người. Thôi thúc này thường đánh bại nàng vào những phút bất tiện trong buổi hòa nhạc, khi nghệ sĩ dương cầm chơi một đoạn nhạc nhẹ và đồng thời nhấn bàn đạp.
Erika nổ tung không ra tiếng đối lập lại thói xấu của rât nhiều nghệ sĩ dương cầm cho rằng và cũng biện hộ trước công chúng, rằng bàn đạp chỉ dành riêng cho những đoạn nhạc rất nhẹ. Nhưng những tài liệu riêng tư của Beethoven đã mạch lạc phản đối điều đó. Lý trí Erika tán nhảm với kiến thức chuyên ngành nghệ thuật của nàng như vậy và cả hai đều đứng về phe Beethoven. Erika âm thầm tiếc nuối vì không thể gặm nhấm tận đáy tội ác chống lại đứa học sinh ngây thơ. Nàng ngồi trong phòng chờ của nhà xí và chỉ có thể ngạc nhiên vì óc sáng tạo của kiến trúc sư trường học hoặc nhà trang trí nội thất. Bên tay phải một cánh cửa phụ mở hé sang nhà xí nam. Mùi bốc lên như từ những hố dịch hạch. Một ống máng men sứ dễ tiêu đi dọc mặt đất đến bức tường dầu. Bên trong, các đường ống sắp xếp ngăn nắp, một vài đường bị tắc. Những cậu bé đứng cạnh nhau cùng xì những tia vàng hoặc vẽ những hình mẫu lên tường. Chúng vẽ lên tường.
Cả những đồ không thuộc về nơi này cũng dán chặt vào đường ống: giấy vụn, vỏ chuối, vỏ cam thậm chí cả một cuốn vở. Erika đẩy cửa sổ ra và nhận ra một trụ ngạch rất nghệ thuật ở bên tường bên mé. Trang trí ngoại thất nhìn từ tầm mắt chim của Erika cho thấy thứ gì như một người đàn ông và một người đàn bà khỏa thân đang ngồi. Người đàn bà ôm trên tay đứa bé gái mặc quần áo đang bận bịu với công việc thủ công. Người đàn ông đầy mến yêu nhìn vào một đứa bé mặc quần áo giữ trong tay một cái compa đang mở và vẻ như đang giải quyết một vấn đề khoa học. Erika nhận trong trụ ngạch một biểu tượng ngôi sao của chính sách giáo dục dân chủ xã hội và tránh không vươn ra quá xa để khỏi bị ngã. Nàng nên đóng cửa lại mặc dầu mùi khai chỉ thoát ra được qua ô mở đó. Erika không thể dừng lại để chiêm ngưỡng nghệ thuật, nàng phải tiếp tục.
Lũ con gái thường ngồi khuây khỏa sau một bình phong giả như một tấm phông sân khấu. Tấm phông làm thành một hàng các buồng nhỏ theo một cách thức không thuyết phục cho lắm. Như trong bể bơi. Vô số những lỗ hổng đủ các kích cỡ hình dáng đục vào những tường gỗ rời nhau, Erika chỉ tự hỏi, chúng đục bằng cái gì. Những bức tường bị cưa cụt tàn bạo, cao khoảng tầm vai cô giáo Erika. Đầu nàng nhô lên. Một đứa nữ học sinh trường công vẫn có thể trốn sau bức tường Tây Ban Nha này, nhưng nếu cơ thể phát triển hết cỡ thì không vừa. Những đứa học sinh trai gái hẳn đã nhìn trộm qua những lỗ hổng để nhìn thấy bồn vệ sinh và người sử dụng. Erika đứng lên sau tấm ngăn và nhô đầu qua như một con hươu cao cổ thò ra từ sau một bức tường nhóp nhép một cành cây cao. Đó cũng có thể là lý do người ta tìm những tấm ngăn như thế này, để người lớn lúc nào cũng có thể nhìn vào kiểm tra xem đứa trẻ làm gì quá lâu sau cánh cửa hay có thể nó bị kẹt bên trong.
Erika nhanh chóng thả người xuống bồn cầu bụi bặm sau khi nhấc đệm lót lên. Điều này những người dùng trước cũng đã nghĩ ra, và do vậy nên mặt sứ lạnh phủ đầy những vi khuẩn hình que. Trong bồn có gì đang nổi lềnh bềnh, nhưng nàng không muốn nhìn kĩ vì quá vội. Trong trường hợp này nàng sẵn lòng ngồi xổm lên cả một ổ rắn. Chỉ còn cần cánh cửa có thể đóng được. Không khóa trái được cửa, bất kỳ giá nào nàng cũng không dám đặt mình xuống. Tay nắm hoạt động và thoát khỏi tay Erika với một tiếng sập. Thở phào nhẹ nhõm, Erika xoay núm nhỏ hình bán nguyệt màu đỏ bên ngoài: Có người sử dụng.
Ai đó mở cửa bước vào. Người ấy không để mọi vật xung quanh làm cho sợ hãi. Những bước đứt khoát đầy nam tính, đang tiến đến gần, và chúng chỉ ra đó là những bước chân của Walter Klemmer đang chạy theo Erika. Klemmer sờ soạn tìm từ chỗ phát mửa này đến chỗ phát mửa khác, điều không thể tránh khỏi khi chàng muốn theo dấu người mình yêu. Nàng cự tuyệt cậu từ một tháng nay, mặc dù hẳn nàng đã biết Klemmer đang trồng cây si. Mong ước của cậu là cuối cùng nàng sẽ tự giải thoát mình khỏi những kìm nén bản thân. Nàng nên đặt tư cách giáo viên sang một bên và đưa mình về với đúng những gì mà sau đó nàng có thể dâng hiến cho cậu. Cậu sẽ gánh vác mọi chuyện. Klemmer lúc này là một bản ký kết nảy sinh từ thèm khát và quan liêu. Sự thèm khát không biết đến giới hạn hoặc nếu có thì cũng không tôn trọng. Đó là nhiệm vụ tự giao của Klemmer nhằm về tấm thân cô giáo. Walter Klemmer lắc bỏ một vỏ bọc tên kìm nén, vỏ bọc ngượng ngập và cả vỏ bọc dè dặt. Tiếp đó Erika hẳn nhiên không thể trốn chạy đi đâu, sau lưng nàng chỉ còn bức tường gạch. Cậu sẽ khiến Erika ngừng nghe ngừng thấy, nàng chỉ được phép nhìn ngắm, lắng nghe một mình cậu. Cuốn sách hướng dẫn sử dụng cậu sẽ ném đi để ngoài cậu không một ai có thể dùng Erika theo cách này. Giờ đây với người đàn bà này có nghĩa: Chấm dứt mọi sự không rõ ràng và mập mờ. Nàng không nên tiếp tục chui trong kén như nàng công chúa ngủ trong rừng. Nàng nên tiến đến trước Klemmer như một người tự do, người sẵn lòng tiết lộ cho nàng mọi điều về những mong ước thầm kín của chính mình.