Nguyên tác: Parce que je t'aime
Số lần đọc/download: 6608 / 249
Cập nhật: 2015-09-11 20:26:19 +0700
Chương 17 - Losing My Religion[1]
Đ
ôi khi tương lai hiện hữu trong ta mà ta không hề hay biết, và những lời tưởng là dối trá lại miêu tả một thực tế sắp xảy ra.
Marcel PROUST
Ngày hôm nay
Trên máy bay
Mười bốn giờ
- Thế rồi chuyện gì xảy ra sau đó?
Tín hiệu âm thanh vừa vang lên báo hiệu máy bay đã ra khỏi vùng xoáy lốc và cùng lúc giải thoát Evie khỏi trạng thái nhập hồn mà câu chuyện đã khiến cô đắm chìm trong đó.
- Chuyện gì đã xảy ra ở New York? Mark nài tiếp. Cô có tìm thấy kẻ đã sát hại mẹ mình không?
- Tôi...
Cô gái trẻ ngừng lời. Ngạc nhiên vì đã xưng tội đến ngần ấy, giờ đây cô lưỡng lự không biết có nên thổ lộ tâm tình tiếp hay không. Cô chỉ biết người đàn ông này cách đây vài tiếng đồng hồ. Sao cô có thể kể cho anh ta nghe những bí mật sâu kín nhất của mình, bởi cô, theo thói quen, đâu có tin tưởng bất kỳ ai? Bởi ánh mắt của anh ta, sự hiện diện của anh ta và sự lắng nghe của anh ta, tất cả ở anh ta dường như toát lên một vẻ hấp dẫn khiến cô thấy xáo động. Đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, cô tìm cách chạy trốn khỏi ảnh hưởng của anh.
- Tôi phải đi vệ sinh, cô viện cớ.
Thế là Mark hiểu rằng mình đã "mất liên lạc" với Evie. Anh đứng dậy để cô gái có thể rời chỗ của mình và tiếc nuối nhìn cô đi xa dần.
Câu chuyện của cô khiến anh xúc động và bị xáo trộn, đột nhiên đưa anh trở về thời thơ ấu của mình và cả của Connor.
Anh đưa mắt nhìn con gái một lần nữa. Được ru ngủ trong tiếng ồn của bốn động cơ, con bé đang say giấc nồng, đầu nghiêng về phía ánh sáng cửa sổ.
Máy bay đã ổn định trở lại. Tín hiệu đèn xanh được bật lên, báo hiệu cho hành khách từ giờ có thể tự do đi lại. Một rơ le GSM được gắn vào khoang người ngồi cho phép hành khách có thể nhận và thực hiện cuộc gọi. Mark ngạc nhiên khi thấy một nửa số hành khách hối hả lấy điện thoại để điên cuồng bấm số tin nhắn. Anh buông tiếng thở dài. Trong vòng ba năm, lĩnh vực viễn thông hiển nhiên đã phát triển một bước dài. Rất nhanh chóng, người ta thường trực gắn chiếc tai nghe bên tai để có thể tiếp tục nói chuyện điện thoại trong giấc ngủ, trong những giấc mơ, trong khi làm tình... Người ta chưa bao giờ được giao tiếp nhiều đến thế, nhưng người ta cũng chưa bao giờ lắng nghe nhau ít đến thế. Trong khi càu nhàu phê phán thời đại, Mark chợt nhận ra mình đang cầm chiếc điện thoại của Nicole. Anh lôi điện thoại từ trong túi áo vest ra và - con người không thoát khỏi nghịch lý liền kề - thực hiện chính xác những gì anh vừa chê trách người khác cách đây vài giây trước. Anh không có tin nhắn, nhưng rất nhiều "cuộc gọi nhỡ" đều do cùng một số mà anh không biết gọi đến. Kể từ khi khởi hành, anh đã thử nhiều lần bắt liên lạc với vợ ở New York. Không thành công. Hẳn là Nicole không trở về nhà và anh không biết cô đang ở đâu.
Tuy vậy anh vẫn thử gọi số hiển thị trên máy.
Một hồi chuông, hai hồi chuông. Sau đó là tiếng máy trả lời tự động:
Xin chào, bạn đang gọi đến số máy của...
Thông điệp đột ngột dừng lại không để thời gian cho Mark xác định người chủ thuê bao.
- Mark à?
Anh lập tức nhận ra giọng của vợ.
- Nicole à? Anh đây.
- Anh ổn chứ?
- Nhưng em đang ở đâu? Anh lo đến phát điên lên đây.
- Em... em không thể nói lâu với anh được, anh yêu.
Mark nhận ra sự căng thẳng tột độ và hết sức lo lắng trong giọng nói của vợ mình. Và bất chấp cơn giận của chính mình, phản xạ đầu tiên của anh là trấn an cô về tình hình sức khỏe của con gái họ.
- Anh đang ngồi bên Layla! Con bé vẫn khỏe! Con bé đã nói chuyện với anh!
Nghe thấy tên mình, Layla choàng mở mắt và vừa ngáp vừa dụi mắt.
- Con muốn chào mẹ không? Mark vừa đề nghị vừa đưa điện thoại cho con gái.
- Không, Layla trả lời.
Ngạc nhiên, Mark cố nài:
- Con yêu, nói vài lời với mẹ, điều đó sẽ khiến mẹ vui lòng...
- KHÔNG! con bé nhắc lại với giọng quả quyết, đồng thời đẩy điện thoại ra xa.
Ngây dại, Mark nhìn chằm chằm con gái trong vài giây, cho đến khi Nicole nói với anh:
- Nghe này, Mark, em phải gác máy đây.
Nhưng Mark không nghe cô nói.
- Đợi đã! Tại sao con bé không muốn nói chuyện với em?
- Em biết chuyện xảy đến với Layla, Nicole thú nhận.
Lời thú tội vang lên như tiếng nổ bên tai.
- Em nói gì cơ? Mark nghẹt thở.
Một cảm xúc pha trộn giữa cơn thịnh nộ và nỗi thất vọng khiến anh đột nhiên nắm chặt tay lại.
- Em biết là con còn sống?
- Em rất lấy làm tiếc, Nicole xin lỗi.
- Nhưng chuyện quái gì đã xảy ra vậy, mẹ kiếp? Cuối cùng em cũng nói sự thật cho anh chứ?
- Anh không được giận em nhé.
- Anh suýt chết vì đau khổ! Anh bùng nổ. Trong mấy năm qua, em đã thấy anh trượt dốc! Em đã nhìn anh buông xuôi trong khi em biết rằng con bé còn sống?
- Không phải như anh nghĩ đâu, Mark. Em..
"GIỜ ĐỦ RỒI ĐẤY."
Phía sau bỗng một giọng nam giới cắt ngang lời vợ anh.
- Ai vậy? Mark hỏi.
- Chuyện phức tạp lắm. Em...
"GÁC MÁY NGAY, NICOLE!" giọng nói ra lệnh.
- Em đang ở với ai vậy? Mark hét lên.
- Không phải như anh nghĩ đâu, cô nhắc lại.
"GÁC MÁY NGAY, HOẶC CÔ SẼ LÀM HỎNG MỌI CHUYỆN!"
- Em yêu anh, cô nói thành thực.
Và tất cả chỉ có thế.
o O o
Bất động, ánh mắt lạc trong hư không, Mark khó khăn lắm mới trụ vững được. Mười phút đã trôi qua kể từ cuộc trao đổi ngắn ngủi với Nicole. Anh đã gọi lại số điện thoại đó nhưng lần này cuộc gọi của anh thậm chí còn không khởi động cả máy trả lời tự động. Vợ anh đã nói dối anh về con gái họ: một lời nói dối khủng khiếp; còn tồi tệ hơn cả sự lừa lọc; tồi tệ hơn tất thảy. Lần đầu tiên, một mối ngờ vực tai hại hiện hữu trong tâm trí anh. Liệu anh có thực sự hiểu người phụ nữ mà anh đã kết hôn? Từ hôm qua đến giờ anh chất chứa trong mình bao câu hỏi mà không có lời giải đáp.
Hết người này đến người khác, tay phóng viên mà anh đã từ chối trả lời ở sân bay rồi con gái anh dường như cũng đề phòng Nicole, nhưng anh đã không quan tâm đến những lời nhận xét của họ.
Từ giờ anh không biết phải làm gì. Anh cảm thấy trong tâm trí, trong tim, trong cơ thể mình một sự xáo trộn cả về tình cảm lẫn thể xác. Bốn mươi tám tiếng trước đây, anh vẫn còn sống ngoài đường phố, nhớn nhác đi loăng quẳng trong hệ thống cống ngầm của thành phố và chỉ sống nhờ vào rượu.
Vô cùng vui mừng khi tìm thấy lại Layla, anh có ý định thoát khỏi tình trạng đó một mình. Anh đã chiến thắng cơn nghiện trong chốc lát và kiềm chế những tác động của chứng sảng run, nhưng thế giới của anh, lại một lần nữa, mới sụp đổ và chiến thắng mong manh của anh không đủ khả năng kháng cự lại cú đòn mới của số phận.
Bối rối, anh nhìn chằm chằm đôi tay đang bắt đầu run. Người anh toát mồ hôi đầm đìa, anh nghẹt thở, anh cần phải hoạt động.
Trong khi đột ngột đứng dậy, ánh mắt anh dồn về phía con gái vừa mới ngủ lại được. Hơi thở con bé nhẹ nhàng và bình yên, khuôn mặt chìm trong làn ánh sáng của mặt trời. Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến anh dịu lại. Anh hiểu rằng chỉ mình con bé mới có thể cứu được anh. Anh cần con bé cũng như con bé cần anh. Chừng nào anh còn ở bên con bé, anh sẽ bảo vệ con bé và, theo một cách nào đó, con bé cũng làm điều tương tự cho anh.
o O o
Evie cúi mình xuống lavabo trong nhà vệ sinh rồi nôn hết bữa sáng còm cõi mà cô vừa ăn cách đây vài tiếng đồng hồ. Ngay từ sáng, cô đã thấy nôn nao và cảm giác đó càng lúc càng tăng trong suốt chuyến đi. Vả lại, trong thời gian qua, những phiền hà về mặt sức khỏe ngày càng tăng lên: chóng mặt, đau đầu, ù tai... Đấy là chưa kể đến sự nhạy cảm này ngày một tăng lên cuối cùng khiến cô trở nên mỏng manh dễ bị tổn thương hơn.
Cô đứng dậy, lau miệng rồi té chút nước lên mặt. Nhìn trong gương, cô thấy một khuôn mặt thảm hại. Một nỗi đau ám ảnh vạch hằn trên trán và cô cảm thấy máu chảy rần rật bên thái dương. Bầu không khí tù túng và ngột ngạt của căn phòng nhỏ khiến cô cảm thấy sợ chỗ kín. Cô cần phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu không cô có nguy cơ bị ngất. Trong đầu cô, hàng chục hình ảnh đan xen trong chớp nhoáng. Những kỷ niệm, nỗi sợ hãi, những khoảnh khắc vui sướng, vụt tan biến. Trong thoáng chốc, cô thậm chí còn nghe thấy những lời thì thầm.
Cô định rời khỏi chỗ này thì chợt cảm thấy ngứa ran ở vai khiến cô phải gãi qua làn áo phông. Không những không đỡ đi mà cử chỉ đó lại càng làm tăng thêm cảm giác nhoi nhói, rồi nhanh chóng chuyển thành đau. Gần như vô thức, cô gãi đến bật máu, rồi đột nhiên hoảng hốt vì cảm giác mới lạ này. Khi kéo ống tay áo xuống, cô nhận thấy một dấu hiệu màu tím xuất hiện phía sau vai trái.
Khi đó cô vặn nghiêng mình để nhìn trong gương hình thù kỳ lạ được xăm trên da:
Chú thích
[1] Tên một bài hát nổi tiếng của nhóm nhạc rock Mỹ R.E.M, bài hát đã được dịch ra tiếng Việt mang tên "Niềm tin đã mất".