Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Safe Harbour
Dịch giả: Thế Anh
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hi trở về nhà Ophélie nhìn quanh nhà mình như lần đầu tiên nhìn thấy nó. Nào là cảnh xa hoa, sự ấm cúng, đầy đủ tiện nghi, đầy màu sắc, trong tủ lạnh đầy thức ăn, có phòng tắm và có cả máy tắm nước nóng nữa. Cô chợt nhớ đến cảnh ban nãy rồi ngậm ngùi. Cô nghĩ về những việc mình đã thấy và đã làm. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn đến thế. Ophélie cũng chưa e sợ điều gì. Cô nhớ đến những người vô gia cư lang thang trên đường vào ban đêm. Họ như những bóng ma lởn vởn trong tâm trí cô. Cô bắt đầu thấy buồn. Nếu có thể đối mặt với nguy hiểm trên đường và cứu họ, phần việc còn lại của cô sẽ dễ dàng hơn. Khi lên giường nằm cạnh Pip, Ophélie cảm thấy mình chưa bao giờ dễ chịu đến thế. Cô ôm cô bé vào lòng ngủ và trong lòng thầm cảm ơn những gì mà Thượng Đế đã ban cho mình. Sáng hôm sau cô thức giấc khi nghe tiếng chuông đồng hồ reo. Lúc đó, cô vẫn không nhớ mình đang ở đâu.
Cô đã mơ một giấc mơ về con đường và cả con người mà cô thấy ở đó. Cô biết mình sẽ nhớ mãi những gương mặt ấy cho đến hết cuộc đời.
“Mấy giờ rồi nhỉ?”. Cô hỏi rồi tắt chuông đồng hồ và sau đó ngã đầu xuống gối.
“Đã tám giờ rồi. Trận đấu của con sẽ bắt đầu vào 9 giờ đấy!”.
“Ồ... được rồi...”. Cô như chợt tỉnh giấc. Cô nhận ra, những gì mình làm vào đêm hôm trước có cái gì đó không bình thường. Pip sẽ ra sao nếu cô bị thương? Cả nhóm dường như hoạt động khá hiệu quả và không gặp nguy hiểm gì. Những rủi ro đầy rẫy trên đường, nhưng họ là những người nhạy cảm. Họ biết mình phải làm gì và họ không sợ hãi gì cả. Cô còn có trách nhiệm với Pip và cô ý thức được điều đó.
Ophélie vẫn nghĩ về việc đó khi thức giấc và thay quần áo. Sau đó cô xuống bếp làm bữa sáng cho Pip.
“Tối hôm qua như thế nào rồi mẹ? Mẹ đã làm gì?”. “Công việc khá thú vị. Mẹ đã làm việc cùng một nhóm trên các con đường”.
“Nó nguy hiểm chứ?”, Pip hỏi với vẻ quan tâm. Sau đó nó uống nước cam và ăn trứng.
“Cũng hơi nguy hiểm đấy con à”, Ophélie không muốn nói dối Pip. “Tuy nhiên, những người làm việc ở đó rất cẩn thận. Họ biết mình đang làm gì. Tối hôm qua làm việc cùng họ, mẹ không thấy gì là nguy hiểm cả. Nhưng bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra”. Ophélie nói sự thật, cô không hề phủ nhận sự nguy hiểm.
“Mẹ sẽ làm tiếp công việc ấy chứ?”.
“Mẹ thích làm công việc ấy. Con nghĩ sao?”.
“Mẹ thích nó lắm à?”.
“Ừ! Mẹ rất thích công việc ấy. Mọi người cần sự giúp đỡ của mẹ”.
“Vậy mẹ cứ làm đi, nhưng phải thận trọng đấy. Con không muốn mẹ bị thương”.
“Mẹ cũng thế. Mẹ sẽ cố và để xem công việc đó như thế nào. Nếu công việc có vẻ quá nguy hiểm, mẹ sẽ không làm nữa”.
Cô bé vừa đi lên lầu vừa nói: “Được ạ! Nhân tiện con đã mời chú Matt đến xem trận đấu nếu chú ấy muốn và chú ấy đã đồng ý”.
“Hơi sớm đấy con ạ! Có lẽ chú ấy chưa chuẩn bị gì đâu”. Ophélie không muốn cô bé thất vọng và cô cũng không biết Matt có nói nghiêm túc hay không. “Mẹ đã bảo cô Andrea đến nữa. Thế là con có cả một đội để cổ vũ cho mình rồi!”.
“Con nghĩ mình sẽ chơi tốt”. Cô bé vừa nói vừa mặc áo lạnh. Cô bé có vẻ đã sẵn sàng. Ophélie đưa con Mousse vào ngồi ở ghế sau. Chỉ trong vài phút họ đã trên đường đến sân polo ở Golden Gate Park. Đây sẽ là nơi diễn ra trận đấu. Trời vẫn đầy sương, nhưng có vẻ hôm nay là một ngày đẹp trời. Trên đường đi Pip mở ti vi trên xe hơi lớn. Còn Ophélie nghĩ đến những gì cô thấy hôm trước: Những người nghèo sống tạm trong lều hay trải những tấm carton rồi ngủ trên vỉa hè. Tuy nhiên, cô lại cảm thấy vui vì mình đã đồng ý tham gia vào nhóm của Bob, Jeff và Millie. Đó chính là sức mạnh mà cô cảm nhận được. Cô mỉm cười khi nghĩ về nó. Cuối cùng họ cũng đến được sân polo và Ophélie vô cùng ngạc nhiên khi thấy Matt đang ở đó.
Pip nhảy lên ôm lấy Matt. Anh mặc áo jacket da cừu, quần jeans và mang giày thể thao. Bộ đồ mà Matt đang mặc trông rất hợp với anh. Sau đó Pip chạy nhanh ra sân cỏ.
Ophélie mỉm cười: “Anh đúng là một người bạn thực sự. Có lẽ anh đã đến đây từ rất sớm rồi nhỉ”.
“Không đâu. Tôi mới đến đây vào khoảng 8 giờ và tôi nghĩ hôm nay chắc sẽ rất vui”. Anh không nói cho cô biết rằng, trước khi ly hôn anh đã đến sân bóng để cổ vũ cho Robert trong bất kỳ trận đấu nào. Cả sau khi đến Auckland cũng thế. Robert cũng từng chơi môn bóng bầu dục ở đó.
“Con bé hi vọng anh sẽ đến. Cám ơn anh! Anh đã không làm nó thất vọng”. Từ khi gặp Pip đến giờ anh chưa bao giờ làm nó thất vọng. Anh là người mà hai mẹ con Ophélie biết mình có thể dựa vào.
“Làm sao tôi có thể quên được. Tôi từng làm huấn luyện viên mà!”.
“Đừng nói cho cô bé biết chuyện này. Nó sẽ đăng ký vào đội bóng mất”. Cả hai bật cười và đứng xem trận đấu diễn ra. Pip chơi khá hay. Cô bé đã ghi một bàn thắng. Lúc này Andrea cũng đến với chiếc xe đẩy. Con trai cô đang nằm trong đó và được mặc nhiều áo ấm. Ophélie giới thiệu Andrea với Matt. Họ trò chuyện với nhau một hồi lâu. Cô cố không rung cảm trước câu hỏi của Andrea cũng như những ý kiến và quan điểm của Andrea nhằm vào cô khi gặp Matt. Ophélie cố bình tĩnh trước những gì Andrea nói. Bỗng đứa trẻ khóc dữ dội và Andrea phải rời khỏi sân vận động vì đứa trẻ đã đói. Cô phớt lờ những gì Andrea nói và tiếp tục trò chuyện với Matt.
Ophélie giải thích: “Cô ấy là mẹ đỡ đầu của Pip và là bạn thân nhất của tôi đấy”.
“Pip đã kể cho tôi nghe về mẹ con cô ấy. Nếu những gì Pip nói là đúng, cô ấy quả là một người dũng cảm”. Anh đang đề cập đến việc Andrea một mình sinh con bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo. Pip đã kể tất cả cho anh nghe và giờ đây Ophélie đã hiểu tất cả. Cô thích sự tinh tế và suy xét vấn đề thận trọng của Matt.
“Cô ấy khá dũng cảm, chưa từng nghĩ mình sẽ có con và đứa bé làm cô ấy hồi hộp”.
“Cậu bé xinh đấy chứ!”. Sau khi nói xong, Matt quay sang nhìn Pip đang ở trên sân. Anh và Ophélie đều vui và tự hào khi cô bé tham gia trận đấu. Cô bé mỉm cười với vẻ chiến thắng khi vào sân. Cả hai đều hết lời động viên và cổ cũ cho nó.
Sau đó anh mời họ đi ăn trưa. Cả ba cùng đi ăn ở nơi Pip chọn. Họ đã có bữa trưa rất tuyệt vời. Sau đó Matt trở về Safe Harbour. Anh muốn tiếp tục công việc vẽ tranh của mình. Anh đã nói chuyện với Pip rất nhiều. Sau khi chia tay, Ophélie và Pip trở về nhà. Khi họ vừa vào nhà, có tiếng chuông điện thoại reo và Ophélie có thể đoán ra người gọi là ai.
Giọng của Andrea: “Ôi Chúa ơi! Anh ấy đã đến xem Pip thi đấu đấy à?”. Ophélie lắc đầu. “Cậu đang thăm dò mình, phải không?”.
Andrea nói: “Có lẽ anh ấy thích cô bé rồi đấy. Một ngày nào đó, anh ấy sẽ trở thành con rể của mình mất!”.
Ophélie bật cười. Andrea nói tiếp với vẻ quan tâm: “Cậu điên quá đi mất. Anh ấy là người đẹp trai nhất mà mình thấy đấy. Nếu là mình, mình sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu”.
“Sao cơ?”, Ophélie dường như không nghe và không quan tâm đến những gì Andrea nói. Lúc nào cô cũng nghĩ mình và Matt chỉ là bạn của nhau thôi.
“Để mình nói thẳng ra nhé. Cậu không nghĩ anh ấy là người đồng tính à?”.
“Không! Mình không nghĩ thế. Mình chưa bao giờ hỏi anh ấy như thế. Matt là người đã kết hôn và có hai đứa con. Nhưng có chuyện gì sao?”.
“Thì sau đó anh ấy vẫn có thể trở thành người đồng tính”. Điều Andrea nói có vẻ hợp lý. Nhưng Ophélie không nghĩ Matt là người đồng tính. Cô nói: “Nhưng mình không nghĩ thế. Cậu thật gàn dở khi nghĩ thế. Anh ấy là một người lịch sự và đứng đắn. Mình không nghĩ anh ấy quen mình và Pip vì có mục đích khác”.
“Ừ! Mình cũng không nghĩ Matt quen cậu với mục đích nào khác. Mình nghĩ anh ấy muốn sống một mình.
Có lẽ Matt sẽ buồn lắm đây. Anh ấy có đi điều trị không? Phải có liệu pháp nào đó để điều trị chứ. Những loại thuốc đó thường là những loại thuốc như Viagra”.
Ophélie tròn xoe mắt ngạc nhiên trước những gì bạn mình nói: “Mình sẽ nói cho Matt biết điều này. Có lẽ anh ấy sẽ hồi hộp lắm đây. Matt không cần gì cả và mình nghĩ anh ấy không buồn phiền gì đâu. Mình nghĩ nếu làm thế, Matt sẽ cảm thấy bị xúc phạm đấy”.
“Cũng tương tự như nhau thôi. Vợ Matt bỏ anh ấy bao lâu rồi? Mười năm ư? Vậy thì anh ấy không bình thường chút nào khi vẫn còn cô độc như thế. Hay Matt thích Pip? Có khi nào anh ấy là kẻ dụ dỗ trẻ em không? Mình không hề nghĩ thế. Matt cần một mối quan hệ và cậu cũng thế”.
“Cám ơn, bác sĩ Wilson ạ. Mình cảm thấy khỏe hơn rồi. Anh chàng đáng thương đó nên biết cậu đã hiểu được cuộc đời anh ấy và cả cuộc đời của mình nữa chứ”.
“Đúng vậy. Rõ ràng là anh ấy không nhận ra được bản thân mình muốn gì và cậu cũng thế. Cậu không thể ở vậy cho đến suốt đời. Hơn thế, chỉ vài năm nữa thôi, Pip sẽ vào đại học và rời khỏi nơi này”.
“Mình cũng từng nghĩ đến chuyện này rồi và nó làm mình hơi buồn. Nhưng dù gì đi nữa mình cũng cảm ơn cậu đã nghĩ đến mình. Mình đã chuẩn bị tinh thần rồi. Dù gì đi nữa mình vẫn còn vài năm ở bên cạnh con bé trước khi nó vào đại học mà”.
Ophélie chỉ nói thế thôi. Thực tế, cô rất sợ. Cô không thể chấp nhận việc sống cô độc một mình mà không có Pip. Nghĩ đến đó, cô rất buồn. Ophélie nhìn ra xa rồi thở dài. Tuy nhiên, Matt Bowles không thể giải quyết được vấn đề của cô. Dù gì đi nữa Ophélie cũng quen sống một mình rồi và cô vui khi mình vẫn còn có Pip. Ophélie chưa từng nghĩ mình có thể tìm kiếm ai khác thay thế Ted và Chad, kể cả khi Pip rời khỏi cô. Cô đã có kế hoạch. Chỉ có công việc và bạn bè có thể lấp vào khoảng trống bi thương đó mà thôi. Cô đáp lại Andrea: “Mình nói rồi, Matt không phải là người mình muốn tìm kiếm”.
“Sao lại không? Mình thấy anh ấy tốt đấy chứ”.
“Vậy cậu cứ đi theo Matt đi. Mình nghĩ là anh ấy sẽ rất vui đấy”. Ophélie nói xong rồi bật cười. Andrea cảm thấy mình bị xúc phạm, nhưng cô biết Ophélie chỉ nói đùa thôi. Đó chính là điểm Ophélie thích Andrea. Họ là hai người có cá tính hoàn toàn khác nhau.
“Ừ! Có thể mình sẽ theo anh ấy. Khi nào trận đấu tiếp theo của Pip sẽ diễn ra?”.
“Đừng hỏi như vậy! Sao cậu không đến thẳng Safe Harbour rồi dùng cái rìu đập cửa nhà Matt? Biết đâu anh ấy sẽ rất ấn tượng về cậu đấy”.
Andrea vẫn không hề nao núng, cô nói: “Ừ! Ý tưởng của cậu hay đấy”.
Họ vẫn trò chuyện với nhau thêm vài phút nữa. Tuy nhiên, Ophélie không kể cho Andrea nghe về buổi tối cô tham gia cùng nhóm của Jeff, Bob và Millie. Chiều hôm ấy, Ophélie và Pip cùng nhau xem phim. Sau đó cả hai về nhà và dùng bữa tối. Đến 10 giờ đêm hai mẹ con cùng ngủ trong phòng của Ophélie.
Trong khi ấy ở Safe Harbour, Matt vẫn tiếp tục vẽ chân dung Pip. Tối hôm đó anh đã nỗ lực tưởng tượng và suy nghĩ đến hình ảnh cô bé khi ở trên sân bóng. Cô bé trông thật mạnh mẽ. Anh thích nhìn, vẽ và cùng trò chuyện với Pip. Đồng thời anh cũng thích cả Ophélie nữa, nhưng có lẽ không bằng Pip. Cô bé là một thiên thần, là một nàng tiên, là một cô bé khôn ngoan. Khi vẽ Pip, anh cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ. Tối hôm ấy, khi vẽ cô bé, Matt cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Anh ngủ cho đến khi Pip gọi vào sáng hôm sau. Cô bé lấy làm tiếc vì đánh thức Matt.
“Cháu xin lỗi vì đã đánh thức chú. Cháu cứ nghĩ giờ này chú đã thức”. Lúc đó là khoảng 9h30 sáng. Cô bé cứ nghĩ giờ đó Matt đã thức, nhưng không biết là đến 2 giờ sáng Matt mới ngủ.
“Không sao. Chú đang vẽ chân dung của cháu và chú nghĩ nó sắp hoàn thành rồi”. Anh có vẻ rất vui và cô bé cũng thế.
Pip nói: “Mẹ cháu sẽ thích lắm đây. Có lẽ chúng ta sẽ ăn tối vào một đêm nào đó và chú nhớ mang bức tranh đó cho cháu nhé. Mẹ cháu đang làm việc hai đêm một tuần”.
“Làm gì?”, Matt hỏi với vẻ ngạc nhiên. Anh chỉ biết Ophélie làm nhân viên tình nguyện cho những người vô gia cư ở trung tâm Wexler mà thôi.
“Mẹ cháu làm việc trên xe tải, thăm những người vô gia cư vào thứ ba và thứ năm. Mẹ thường làm việc cho đến sáng và cô Alice ngủ với cháu”.
Matt nói: “Công việc nghe thú vị đấy”. Tuy Matt nghĩ đó là công việc nguy hiểm, nhưng anh không muốn làm cô bé lo lắng. “Chú rất vui khi đến và đưa cháu đi ăn tối. Nhưng chúng ta phải đợi đến tối rồi cùng đi với mẹ cháu luôn nhé. Có lẽ mẹ cháu cũng muốn ra ngoài đấy”. Matt thích đi cùng Ophélie, nhưng anh luôn biết giữ khoảng cách. Anh không muốn ra ngoài với cô bé mà không có mẹ nó đi cùng. Dù biết Ophélie sẽ đồng ý để Matt đưa cô bé ra ngoài ăn tối, nhưng anh nghĩ có mẹ cô bé đi vẫn hay hơn. Chính hành động này của Matt đã giúp anh có được tình bạn tốt đẹp của cả hai mẹ con.
“Có lẽ chú nên đến vào tuần tới”, Pip nói.
“Ừ! Chú sẽ cố sắp xếp”. Dù nói như thế, nhưng khi trở về Matt nhận ra vài tuần kế tiếp mình sẽ rất bận. Anh vẫn tiếp tục vẽ chân dung cô bé và có vài việc để làm.
Công việc của Ophélie đã bận rộn hơn cô nghĩ. Cô quyết định làm việc ba ngày ở trung tâm và hai đêm cùng với nhóm tìm kiếm người vô gia cư. Đây quả là công việc vất vả. Còn Pip càng lúc càng làm nhiều bài tập hơn.
Đó là vào một ngày đầu tháng 10. Matt đã gọi điện thoại và mời Ophélie đến Safe Harbour. Cô có vẻ hơi do dự: “Ngày giỗ của Ted và Chad sắp đến rồi. Tôi nghĩ những ngày đó chúng tôi khá bận. Tôi không chắc có thể đến được. Tôi cũng rất muốn đến đó, nhưng lại ghét cảnh vui vẻ bên ngoài và buồn bã khi trở về nhà. Có lẽ chúng ta sẽ gặp vào tuần tới. Sinh nhật Pip cũng sắp đến rồi”. Anh vẫn nhớ điều này như in. Ophélie không nói nhiều với anh, nhưng Matt nghĩ cô là một người rất chín chắn và dè dặt.
“Chúng ta có thể ra ngoài ăn tối vào dịp khác. Cô cứ chuẩn bị cho ngày giỗ của Ted và Chad đi. Tuy nhiên, hai mẹ con sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu đến Safe Harbour. Cô không cần phải trả lời ngay bây giờ. Nếu cô không phiền, tôi muốn đưa hai mẹ con đi ăn tối vào ngày sinh nhật Pip”.
“Tôi chắc Pip sẽ rất thích”. Ophélie nói một cách thẳng thắn. Cô hứa sẽ gọi cho Matt sau khi làm xong giỗ cho Ted và Chad. Dù bận rộn nhưng cô vẫn muốn nghe tiếng nói của anh qua điện thoại.
Ophélie kể cho Pip nghe về lời mời của Matt. Cô bé vô cùng vui, dù hơi căng thẳng trong ngày giỗ của anh trai và cha.
Pip lo mẹ không vui và sẽ trở về với tâm trạng như một năm trước đây. Cô bé cố làm tất cả để mẹ nó không buồn. Dường như ngày giỗ là một ngày đáng sợ với cả hai mẹ con họ.
Ophélie luôn bận rộn với mọi người ở Saint Dominic. Ngoài ra những người trong nhóm tìm kiếm vẫn chưa có kế hoạch gì cả.
Ophélie vẫn nhớ như in ngày máy bay nổ. Khi ấy cô vô cùng đau khổ. Cô không muốn đến nơi đó vì nó làm cô nhớ lại chuyện buồn khi xưa. Một năm trước cô đã nói cho Pip nghe và nỗi đau này luôn hằn mãi trong tim hai mẹ con. Những gì mà Ophélie còn lại chỉ là viên đá sỏi của Chad và chiếc nhẫn cưới của Ted. Cả hai vật này được cô cất giữ như vật báu.
Họ sẽ đến nơi chôn cất Ted và Chad để tưởng nhớ hai người. Sau đó về nhà nghỉ ngơi và nghĩ về hai người thân đã mất của họ. Đó cũng là điều Pip lo lắng. Bầu trời sụp tối nhanh hơn và Ophélie cũng buồn hơn. Cô tưởng nhớ đến cái chết của chồng và con trai với một nỗi buồn khôn nguôi.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên