Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Frank Herbert
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5856 / 761
Cập nhật: 2020-09-12 14:37:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ó lẽ không khoảnh khắc bừng ngộ nào đáng sợ hơn khoảnh khắc ta khám phá ra rằng cha ta là một con người - với xương thịt con người."
- trích "Tuyển dụ ngôn của Muad'Dib" của Công chúa Irulan
Công tước nói: "Paul này, cha đang làm một việc đáng ghét, nhưng cha buộc phải làm." Ông đứng gần chiếc máy dò độc dược xách tay đã được mang vào phòng họp từ lúc họ ăn sáng. Những cánh tay cảm biến của chiếc máy treo mềm oặt phía trên bàn, khiến Paul liên tưởng tới mấy con sâu kỳ lạ vừa mới chết.
Công tước hướng sự chú ý vào sân đáp tàu ngoài cửa sổ và đám bụi mù mịt tương phản với bầu trời sớm mai.
Trước mặt Paul có một máy xem phim đèn chiếu chứa đoạn phim ngắn về những phong tục tôn giáo Fremen. Một trong những chuyên gia của Hawat đã biên soạn nó và Paul nhận thấy chính cậu cũng bối rối vì nó có nhắc tới cậu.
"Mahdi!"
"Lisan al-Gaib!"
Cậu có thể nhắm mắt mà nhớ lại tiếng hò hét của đám đông. Vậy ra đó chính là cái họ hy vọng, cậu nghĩ. Và cậu nhớ lại điều Mẹ Chí tôn đã nói: Kwisatz Haderach. Những ký ức đó khơi dậy cảm xúc của cậu về cái mục đích kinh khủng, trùm lên thế giới xa lạ này những cảm giác quen thuộc mà cậu không thể hiểu.
"Một việc đáng ghét," Công tước nói.
"Cha muốn nói gì vậy, thưa cha?"
Leto quay lại nhìn con. "Vì bọn Harkonnen tưởng có thể đánh lừa được cha bằng cách làm cha nghi ngờ mẹ con. Bọn chúng không biết ta đã sớm nghi ngờ chính mình."
"Con không hiểu, thưa cha."
Leto lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời trắng đã đi được một phần tư đoạn đường buổi sáng. Ánh sáng trắng ngà soi rõ những đám bụi sôi sục tràn vào các hẻm núi cụt đan cài với Tường Chắn.
Chầm chậm, nói thật khẽ để kiềm chế cơn giận, Công tước giải thích cho Paul về bức thư bí ẩn.
"Giá mà cha nghi ngờ con thì tốt hơn," Paul nói.
"Chắc bọn chúng nghĩ là đã thành công," Công tước nói. "Chắc bọn chúng tưởng cha là kẻ ngu ngốc lắm. Chúng ta phải làm cho nó giống như thật vậy. Ngay cả mẹ con cũng không được phép biết sự giả vờ này."
"Nhưng, thưa cha! Tại sao ạ?"
"Mẹ con không được phản ứng bằng cách hành động. Ôi, mẹ con có khả năng đưa ra hành động quan trọng nhất... nhưng có quá nhiều điều tùy thuộc vào hành động đó. Ta hy vọng sẽ phát hiện ra tên phản bội. Nên ta phải ra vẻ như đã hoàn toàn bị đánh lừa. Cách này ắt làm mẹ con tổn thương, nhưng là để cô ấy không phải chịu tổn thương lớn hơn."
"Tại sao cha lại cho con biết, thưa Cha? Có thể con sẽ để lộ chuyện này."
"Trong chuyện này bọn chúng sẽ không canh chừng con," Công tước nói. "Con hãy giữ bí mật. Con phải làm thế." Ông đi ra chỗ cửa sổ, nói mà không quay lại. "Làm theo cách này thì nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với cha, con có thể kể sự thật cho mẹ con - rằng ta không bao giờ nghi ngờ mẹ con, dù là trong chốc lát. Ta muốn mẹ con biết điều đó."
Paul nhận ra những suy nghĩ chết chóc trong lời nói của cha, cậu nói nhanh: "Sẽ không có chuyện gì xảy ra với cha. Cái..."
"Đừng nói nữa, Con trai."
Paul nhìn chằm chằm vào lưng cha, nhận ra sự mệt mỏi trong tư thế của cổ, đường nét của đôi vai và những cử động chậm chạp của ông.
"Cha chỉ mệt thôi, thưa Cha."
"Ta có mệt," Công tước đồng ý. "Ta mệt mỏi về tinh thần. Có lẽ rốt cuộc sự suy thoái đáng buồn của các Đại Gia tộc đã làm ta u uất. Thế mà trước đây chúng ta thật hùng mạnh biết bao."
Paul nói trong sự giận dữ: "Gia tộc của chúng ta không suy thoái!"
"Không ư?"
Công tước quay lại, đối diện với con trai, đôi mắt nghiêm khắc lộ rõ quầng thâm, miệng nhếch lên vẻ hoài nghi. "Lẽ ra ta nên cưới mẹ con, để mẹ con trở thành Công tước Phu nhân. Nhưng... tình trạng chưa vợ của ta mang đến cho một số Gia tộc niềm hy vọng rằng họ vẫn có thể kết thông gia với ta nhờ những đứa con gái đủ tuổi kết hôn của họ." Ông nhún vai. "Vì vậy, ta..."
"Mẹ đã giải thích chuyện này với con."
"Không gì chiếm được lòng trung thành dành cho một thủ lĩnh hơn dáng vẻ anh hùng đảm lược," Công tước nói. "Vì vậy, ta đang rèn luyện dáng vẻ anh hùng đảm lược."
"Cha chỉ huy rất cừ," Paul xác nhận. "Cha cai trị rất giỏi. Mọi người tự nguyện đi theo cha và họ yêu cha."
"Lực lượng tuyên truyền của ta là một trong những đơn vị xuất sắc nhất." Công tước nói. Ông lại quay người nhìn ra lòng chảo. "Ở Arrakis này, tiềm năng dành cho chúng ta lớn hơn nhiều so với dự tính của Đế quốc. Tuy nhiên có những lúc ta nghĩ nếu chúng ta chạy trốn, trở thành kẻ phản loạn thì sẽ tốt hơn. Thỉnh thoảng ta ước chúng ta có thể hòa mình vào mọi người, không ai biết ta là ai, bớt phơi bày ra..."
"Cha!"
"Phải, ta mệt mỏi rồi," Công tước nói. "Con có biết chúng ta đang sử dụng bã hương dược làm nguyên liệu thô và đã có nhà máy sản xuất giấy phim của chính chúng ta không?"
"Sao cơ?"
"Chúng ta không được để thiếu giấy phim," Công tước nói. "Nếu không, làm sao ta có thể làm cho từng làng mạc, từng thành phố tràn ngập thông tin của chúng ta? Người dân phải biết cha cai trị họ giỏi đến thế nào. Làm sao họ biết nếu chúng ta không nói cho họ?"
"Cha nên nghỉ một chút," Paul nói.
Một lần nữa, Công tước nhìn thẳng vào mặt con trai. "Arrakis còn có một lợi thế nữa mà cha hầu như đã quên mất không nhắc tới. Thứ gì ở xứ này cũng đều có hương dược. Con hít lấy hương dược và ăn nó gần như từ tất cả mọi thứ. Và cha phát hiện ra rằng điều này đã đem đến một sự miễn dịch tự nhiên nào đó đối với một số độc dược phổ biến nhất có tên trong Sổ tay Sát thủ. Và cái nhu cầu theo dõi sát sao mỗi một giọt nước khiến cho mọi ngành sản xuất thực phẩm - cấy men bia, trồng cây trong nước, chemavit, tất tần tật - đều bị giám sát nghiêm ngặt. Chúng không thể giết sạch các bộ phận dân cư đông đúc của chúng ta bằng chất độc, và chúng ta cũng không thể bị tấn công theo cách này. Arrakis khiến chúng ta biết phân biệt phải trái và hành xử đúng đắn."
Paul định nói, nhưng Công tước đã chặn lại để nói tiếp: "Cha phải có một ai đó để nói những chuyện này, Con ạ." Ông thở dài, nhìn lại quang cảnh khô cằn mà giờ đây đến cả hoa cũng đã chết - bị giẫm nát dưới chân những người góp sương, héo rũ dưới mặt trời sớm mai.
"Ở Caladan, chúng ta cai trị bằng sức mạnh của không khí và biển," Công tước nói. "Còn ở đây, chúng ta phải quờ quạng tìm kiếm sức mạnh sa mạc. Con phải tiếp tục việc này, Paul ạ. Con sẽ ra sao nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với cha? Con sẽ không phải một Gia tộc phản loạn, mà là một Gia tộc du kích - chạy trốn, bị săn đuổi."
Paul mò mẫm tìm lời, nhưng không tìm được câu nào để nói. Cậu chưa bao giờ thấy cha nản lòng đến thế.
"Để giữ Arrakis," Công tước nói, "người ta phải đối mặt với những quyết định có thể khiến họ phải trả giá bằng chính lòng tự trọng của mình." Ông chỉ ra ngoài cửa sổ tới chỗ ngọn cờ Atreides xanh đen treo lả lướt trên một cây cột ở rìa sân đáp. "Cái ngọn cờ danh giá kia có thể dẫn đến nhiều chuyện xấu xa."
Paul nuốt khan. Những lời của cha cậu thật vô nghĩa, một cảm thức về định mệnh khiến cậu nghe trống rỗng trong lồng ngực.
Công tước lấy một viên thuốc chống mệt mỏi từ trong túi ra rồi nuốt luôn không uống nước. "Sức mạnh và nỗi sợ hãi," ông nói. "Những công cụ của thuật trị quốc. Ta phải ra lệnh cho họ chú trọng hơn đến việc đào tạo thuật du kích cho con. Cái đoạn phim ở đằng kia - bọn họ gọi con là 'Mahdi' - 'Lisan al-Gaib' - con có thể lợi dụng nó, như một phương sách cuối cùng."
Paul nhìn cha chăm chú, quan sát đôi vai cha thẳng hơn lên khi viên thuốc phát huy tác dụng, nhưng nhớ lại những lời nói đầy sợ hãi và hoài nghi.
"Nhà sinh thái học đang nắm giữ cái gì vậy?" Công tước thì thầm. "Ta đã bảo Thufir sớm đưa ông ta đến đây."
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát