Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ảy ngày sau, tỉnh lỵ trực tiếp gửi công văn xuống, nội dung như sau:
Cách chức Chủ tịch thành phố XX Thái Phú Bang, đề nghị Đảng ủy UBND thành phố tiến hành phê duyệt tại kỳ họp tới.
Cách chức Chủ tịch huyện XX thành phố XX Xử Vì Dân, đề nghị Đảng ủy UBND huyện tiến hành phê duyệt tại kỳ họp tới.
Cách chức Chánh án huyện XX thành phố XX Tuân Chính Nghĩa, để nghị Đảng ủy UBND huyện tiến hành phê duyệt tại kỳ họp tới.
Cách chức ủy viên chuyên trách Hội đồng thẩm phán tòa án Hiểu Hiến Pháp, để nghị Đảng ủy UBND huyện tiến hành phê duyệt tại kỳ họp tới Đề nghị tòa án huyện XX thành phố XX, tiến hành kỷ luật cảnh cáo hành chính ghi lý lịch đối với Thẩm phán viên Vương Công Đạo.
...
Công văn đưa xuống khiến Chủ tịch Thái Phú Bang rất bất ngờ, thậm chí còn không biết chuyện này diễn ra do duyên cớ gì. Tìm hiểu mới biết cách đây không lâu khi thành phố xây dựng “Đô thị văn minh thân thiện”, một câu nói đem nhốt một người phụ nữ ngồi biểu tình trước cổng Ủy ban thành phố vào trại tạm giam của ông truyền xuống khiến mọi thứ sai lại càng thêm sai. Từ việc kiện cáo của một người phụ nữ dẫn đến việc ông bị cách chức. Quá trình lắt léo trái ngang ấy khiến Thái Phú Bang dở khóc dở cười. Nhưng dù sao ông cũng là Chủ tịch thành phố, hiểu rằng trong chuyện này ắt có uẩn khúc gì đây. Huống hồ gạo đã thành cơm, nói thêm nữa có ích gì? Bản thân ông làm sao thay đổi được quyết định của tỉnh? Đành phải than trời: “Tác phong bất chính là gì đây? Đây mới là tác phong bất chính nhất.”
Rồi ông lại than: “Ai là ‘Rau cải thìa’ chứ, tôi mới là ‘Rau cải thìa’ đây này”.
Chủ tịch huyện Xử Vì Dân, Chánh án Tuân Chính Nghĩa cũng lớn tiếng kêu oan. Chủ tịch huyện Xử Vì Dân ôm bụng quát lớn: “Chỉ đưa mỗi cái công văn xuống thế này thôi ư? Có còn chỗ để cho tôi nói lý lẽ không hở trời? Ngày mai tôi cũng đi kiện.
Chánh án Tuân Chính Nghĩa thì khóc lóc: “Sớm biết thế này, tối hôm ấy, tôi đã không uống rượu rồi.”
Anh ta đang nói đến chuyện tối hôm gặp Tuyết Liên ông ta uống nửa say nửa tỉnh, đã chửi cô là “điêu dân” lại còn quát một câu “cút” đuổi cổ đi. Không uống say, chắc anh ta sẽ có phương thức xử lý khác. Bình thường anh ta không uống rượu, tự quy định cho mình năm điều cấm cũng vì lẽ đó.
Thẩm phán Vương Công Đạo bị xử nhẹ nhất, bởi vốn dĩ anh ta không có chức vụ gì, nên chẳng có gì để cách cả, chỉ là bị xử phạt. Nhưng anh ta cũng ôm một cục tức trong lòng, chửi đổng: “Mọi thứ phải theo pháp luật chứ? Bắt chúng tôi tuân theo luật pháp, các người làm việc sao lại không theo luật gì hết thế hử?”
Người duy nhất không khóc lóc, không gây ầm ĩ và nghĩ thoáng nhất là ủy viên chuyên trách tòa án Hiểu Hiến Pháp. Nghe xong công văn, ông ta quay người đi ra khỏi hội trường. Vừa đi vừa nói: “Thôi bỏ đi. Tao cũng chán chơi với bọn bay rồi, tao ra chợ làm chân bán thịt lợn đây!”
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên